Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!
-
Chương 30: Mình nhớ cậu
Lên năm tư, mọi người đều vội vàng tìm việc thực tập, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, rất khó có dịp tụ một chỗ cùng nhau như hồi trước.
Sở Minh đương nhiên không sao, chỉ là nhìn Lâm Tĩnh dạo này có chút vất vả làm cho nàng đau lòng. Cha nuôi không biết bị cái gì, đem Tĩnh Tĩnh đặt ở nơi kinh doanh kém nhất trọng công ty giải trí Vạn Lâm, vừa xa xôi không nói, Tĩnh Tĩnh chưa bao giờ tiếp xúc qua công việc, công tác mệt, cường độ nhiều, tuyệt đối không phải cô gái bình thường có thể chịu. Điều làm cho Sở Minh bực mình hơn là nghe nói bên cạnh Tĩnh Tĩnh còn có một tên phó tổng giám đốc phong độ ngời ngời, hễ nghĩ tới là vại dấm lại trào ra.
Buồn bực thì buồn bực, Sở Minh cũng không dám giống như bình thường quấn quít lấy cô. Chỉ khi nhớ người ta đến không thể chịu nổi mới liền lặng lẽ ngồi xổm trước cửa Vạn Lâm. Bất kể có trễ thế nào đều sẽ chờ Lâm Tĩnh đi ra, lôi kéo tay đòi nàng lái xe đưa mình về nhà. Chỉ như vậy đương nhiên chưa đủ, nhân dịp Lâm Tĩnh cải biến nhân lực công ty, thêm người của mình vào, Sở Minh gạt Lâm Tĩnh, điên cuồng học lại mấy kiến thức chuyên ngành, dựa vào cha nuôi dễ dàng tiến vào bộ phận tiêu thụ trong Vạn Lâm.
Lâm Tĩnh cầm văn kiện trong tay, nhìn bản kế hoạch hợp tác cùng tập đoàn Tư Ninh nhíu nhíu mày, không biết vì sao từ khi mình quản lý tới nay, công ty này liên tiếp cùng Vạn Lâm hợp tác. Tuy nói tiền lời sòng phẳng nhưng vẫn cảm giác hơi đường đột, trong lòng cứ là lạ. Lắc đầu, buông văn kiện, thở dài. Lâm Tĩnh dựa ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thất thần. Thật sự mệt mỏi quá, dù cho mình ở đại học cỡ nào cố gắng, chuẩn bị bao nhiêu thì tất cả đều là lý luận suông. Quan hệ người và người phức tạp cùng tình trạng công ty hỗn loạn làm mình ngày đêm lao lực, nếu không phải mỗi đêm đều có người nọ làm bạn, sợ là kiên trì không nổi. Tuy vô sỉ như trước ngày nào cũng chui vào xe mình, có khi còn ở lì trong nhà mình không đi, nhưng luôn làm mình cảm thấy an tâm. Haizz.... Lại muốn gặp rồi, Sở Minh – cậu đang ở đâu? Đang làm cái gì? Mình rất nhớ cậu.
"Minh Minh, bữa trưa đi ăn với chị đi." Người kia bày ra tư thế tiền bối ôm vai Sở Minh, ý cười trong suốt nói.
"Tên dê xồm này, Minh Minh, đừng để ý nàng, đi với Sở ca này." Người tự xưng Sở ca nhìn chằm chằm Sở Minh. Đúng vậy, đây gọi là nhất kiến chung tình, từ lần đầu tiên gặp Sở Minh, hắn đã bị tiểu cô nương tươi cười với cái răng thỏ dễ thương hấp dẫn. Dáng người có thể bỏ qua, thời nay con gái làm người ta thấy thoải mái không có nhiều. Hai người gặp được nhau chính là duyên, biết mình thích thì nhất định phải nắm chắc cơ hội, bảo vệ tốt, đừng để người khác cướp đi mất.
"Nếu không thì vậy đi, cả phòng mình cùng ra căn tin chúc mừng một phen." Cô gái nãy giờ vẫn không lên tiếng mở miệng, Sở Minh nghiêng đầu nhìn nhìn cô. Người tên Hạ Tri, nói thật, cô gái này rất được. Không giống vẻ đẹp của Tĩnh Tĩnh, xung quanh nàng bao phủ một tầng khí chất uy nghiêm, bình thường trong văn phòng nàng ít khi nói chuyện, nhưng chỉ cần mở miệng, mọi người đều là nói gì nghe nấy, rất uy vọng.
Vì là giải trí công ty, mọi người đều là trong giới giải trí dốc sức làm nhiều năm, bình bình đạm đạm, mỗi ngày làm việc chỉ là vì sống tạm, toàn bộ không khí trong công ty không phải tốt lắm, nghệ sĩ mới cũng không nổi tiếng, cơ bản ra được một album liền mai danh ẩn tích. Nhưng từ khi tổng giám đốc mới thay người tiền nhiệm, đem công ty hào phóng cải cách, mọi người được nếm thử nhiều hướng kinh doanh mới mẻ, đúng phong cách người trẻ ngày nay. Tuy mọi người rất vui sướng nhìn công ty tiến bộ, nhưng đối với sếp mới mà nói, đều chỉ hình dung trong một câu - băng sơn mỹ nữ, có thể nói là vừa sợ vừa yêu.
Mười mấy người làm thành một bàn, nói chuyện trên trời dưới đất, từ bắc vào nam. Mọi người vừa chú tâm nghe Sở Minh kể chuyện, vừa cảm thán mình sống lâu vậy còn không trải nghiệm nhiều bằng một cô bé vừa tốt nghiệp. Sở Minh ở trường học hay tám nhảm bốc phét, căn bản không có người chịu tin nàng nói, bây giờ khó được mọi người chăm chú lắng nghe nên diễn thuyết càng ra sức, về sau đồng nghiệp kêu nàng ca hát cũng chút không từ chối, trực tiếp vỗ tay hát lớn:
"Này bạn vui mà muốn thì vô hay, ba ba --"
"......"
Mọi người kinh ngạc nhìn Sở Minh, ở công ty mà nghe được bài hát ngây thơ như thế này quả thật không dễ dàng, bị Sở Minh bắt nhịp thu hút, toàn bộ phòng tiêu thụ trừ Hạ Tri ngoại đều vươn tay đập bàn gõ bát, hát ca vui vẻ. Công ty đã lâu chưa từng ồn ào như vậy, mấy bộ phận khác nhìn qua bàn này với ánh mắt tò mò.
Lâm Tĩnh một mình một người ngồi ở sô pha dùng cơm, nghe được huyên náo phía xa, bữa trưa đang yên đang lành bị quấy rầy, cau mày buông đồ ăn trong tay, chậm rãi đi đến hướng phát ra âm thanh.
Còn chưa đi đến nơi đã bị một màn trước mắt làm cả người phát hỏa, Sở Minh cư nhiên bị hai tên nam kề vai sát cánh ca hát. Đặc biệt ánh mắt tên Sở Đức bên cạnh nhìn Sở Minh làm cho lòng nàng muốn nổ tung, mất ngày xưa bình tĩnh bước nhanh đi qua, lạnh lùng liếc mắt quét mọi người.
"Sặc --"
Thấy đến băng sơn lão bản đến, vốn mọi người đang náo loạn thành đoàn vội vàng ngồi xuống, đem chân ngay ngắn đặt dưới bàn, Sở Đức đang ôm eo Sở Minh cũng giật mình rút tay trở về, tất cả mọi người vẻ mặt sợ hãi nhìn sếp lớn đang vô cùng giận dữ, không hiểu lý do nên lòng bồn chồn không yên.
"Các người đang làm gì?"
Lời nói lạnh như băng như tuyết xuyên thấu tim gan mọi người.
Trưởng phòng đứng lên, cúi người cười nói :
"Tổng giám, đây là Sở Minh, mới tới công ty chúng ta, mọi người đang tổ chức tiệc chào mừng cho nàng."
"Mới tới ?" Lâm Tĩnh trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất, mặt không cảm xúc chỉ vào Sở Minh.
"Cô, đến văn phòng tôi một chuyến."
Nói xong trực tiếp xoay người rời đi, chỉ để lại một cỗ mùi hương thoang thoảng.
Bầu không khí vui vẻ nháy mắt bị đánh vỡ, mọi người vẻ mặt khổ sở nhìn Sở Minh, vì nàng mà thương tiếc. Để phối hợp mọi người, Sở Minh cũng bày ra vẻ mặt đau xót, thở dài thấp giọng nói:
"Quên đi, chết chùm là chuyện không tốt, một mình em hy sinh đổi lấy hạnh phúc của mọi người cũng đáng."
"Minh Minh....." Mọi người cực kì cảm động.
Cảm giác mình đã thoát ly tầm mắt mọi người, Sở Minh lập tức thay đổi nét mặt, há miệng cười vung tay nhỏ, dùng tốc độ ánh sáng chạy về phòng Tổng giám đốc, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Thấy bóng hình xinh đẹp Sở Minh nhìn không chớp mắt. Hình như lại gầy hơn trước, Sở Minh nhíu nhíu mày, nghĩ trong lòng chắc chắn ôm không đã như trước kia, muốn nhanh chóng đem người dưỡng trở về.
Đợi nửa ngày không thấy động tĩnh, Lâm Tĩnh xoay người lại, vẻ mặt tức giận nhìn Sở Minh.
Sở Minh không chút nào để ý, như trước kia bắt đầu cợt nhả
"Tĩnh Tĩnh, kêu mình vào đây gấp như vậy, nhớ mình rồi đúng không ?"
"Tại sao cậu lại ở đây?"
"Thì tới làm việc." Sở Minh cười trả lời, không có chút e ngại. Thật là, cô gái nhỏ bé này quen miệng rồi hay sao, cư nhiên dám làm mình sợ, hừ hừ, cũng không nhìn xem là ai nhờ bị khi dễ mà khôn lớn.
"Ai cho cậu tới đây làm việc?" Thấy Sở Minh xem nhẹ, Lâm Tĩnh bắt đầu muốn phát hỏa.
Sở Minh mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh. Oa, thật sự đẹp quá, ngay cả giận dỗi đều xinh đẹp như vậy, đôi lông mày lá liễu thanh tú nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, thật sự rất muốn hôn lên đó. Chậc chậc...
Nghĩ nghĩ trong đầu bất giác liền tiến gần trước mặt Lâm Tĩnh, ngửi thấy hương ngọc quế quen thuộc, Sở Minh nheo lại ánh mắt ôm lấy Lâm Tĩnh, thổi khí vào lỗ tai trắng nõn.
"Tĩnh Tĩnh, mình nhớ cậu."
Hết chương 30
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook