Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!
-
Chương 16: Không thể dạy dỗ
Khai giảng được một tuần, bọn nhỏ đáng thương đã bị đánh đổ hoang tàn không thương tiếc vì môn Quốc Phòng.
Trong cái nắng chói chang, Sở Minh đứng ở phơi nắng mồ hôi tuôn như suối, buồn tẻ vô vị, tập nghĩ nghiêm ở sân huấn luyện đi đi lại lại. Tuy là mệt nhưng Sở Minh vẫn rất vui vẻ, nguyên nhân rất đơn giản, trạm quân tư của mình với Lâm Tĩnh sắp xếp tương đối gần nhau. Những người khác đều nghiêm trang nghiêm mặt, còn Sở Minh thường xuyên tề mi lộng nhãn thông đồng đá mắt về phía Lâm Tĩnh. Hừ, câu dẫn Lâm Tĩnh không thành công còn bị mấy đứa bạn kế bên chê cười, bị huấn luyện viên hung tợn dùng hình phạt hành hạ thể xác.
Một buổi tối, các giáo quan coi như còn có lòng từ bi cho nghỉ. Mọi người phải đi vào phòng tắm tập thể, Sở Minh và Nhị Thiếu tay cầm này nọ cùng Tư Tư vào nhà tắm.
“Sao cậu không tới sớm một chút a?”
Lâm Tĩnh chính là đang ôm thao tắm kiên nhẫn chờ tới lượt, vốn đã bị Sở Minh đột nhiên bay ra làm hoảng sợ, lại nghe một câu không đâu không đuôi, nhất thời không có phản ứng mặt đơ nhìn nàng.
Sở Minh hối hận muốn chết, tại sao mình không đợi muộn vài phút rồi mới đến? Nếu như vậy có thể tốt đẹp cùng mĩ nhân tắm rửa , ha ha...
“Khụ, khụ...” Nhìn Sở Minh vẻ mặt mê đắm vô lại, Lâm Tĩnh biết nàng lại nghĩ vài ý tưởng đen tối, ra tiếng nhắc nhở.
“Ai, đừng...”
Không đợi đến Lâm Tĩnh ngăn lại, Sở Minh liền ba chân bốn cẳng chạy đến nhà tắm hỏi bác gái trước mặt:
“Dì , chừng nào bên trong mới xong nha? Ngoài này chờ đã nửa ngày!”
“Nữ sinh lúc nãy tắm không đủ nước, chờ lượt nam sinh này tắm xong các cậu mới được vào.”
Lời này vừa vừa ra khỏi miệng liền khiến cho bên ngoài vang lên từng trận bất mãn oán giận, Sở Minh xăn tay áo muốn đi lên nói lí lẽ bị Nhị Thiếu một phen kéo lại.
Không có biện pháp chỉ có thể kiên nhẫn chờ, nhưng Tĩnh Tĩnh nhìn có vẻ đợi không nổi, buổi tối gió mát, thân thể Tĩnh Tĩnh suy nhược bị cảm làm sao bây giờ? Vì thế, hít sâu một hơi hét lớn một tiếng với nam sinh nhà tắm:
“......”
Vốn đám người không kiên nhẫn chờ bởi vì này câu cười vang. Nhị Thiếu cười tới nỗi thắt lưng không duỗi thẳng được.
Có vẻ lời này cuối cùng phát huy tác dụng, chỉ chốc lát sau, nam sinh trong nhà tắm đầu còn bọt xà bông vội vàng chạy ra, Sở Minh đắc ý cười ngạo mạn tiếc nuối nhìn Lâm Tĩnh vào nhà tắm.
Ngày hôm sau, bởi vì cấp trên muốn kiểm tra kết quả, sáng sớm huấn luyện viên liền thổi kèn tập hợp, mọi người đến đông đủ thì yêu cầu kiểm tra, tuyên bố muốn bắt ra vài người làm không tốt.
Mọi người trong lòng run sợ toàn lực ứng phó, đương nhiên cũng có vài đứa bị phê bình trước mặt mọi người, có một bạn nữ sau khi bị huấn luyện viên nhục nhã khóc tới thương tâm. Mà vì ngại huấn luyện viên hung ác, không có người nào dám lên tiếng an ủi.
Đứng xa xa nhìn cô gái khóc run run, Sở Minh trong lòng khó chịu vô cùng. Từ nhỏ đến lớn chuyện cô không muốn thấy nhất chính là con gái khóc, mà hiện tại bạn học này thoạt nhìn giống như Tĩnh Tĩnh. Điều này không tự giác làm Sở Minh sinh lòng thương hại, bước tới mỉm cười, ngồi xổm xuống:
“Tiểu mỹ nữ, đừng khóc, hỏi cậu chút chuyện được không ?”
Cô gái đang khóc thương tâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người an ủi mình, có chút không biết làm sao. Mà mọi người đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi bị sở Minh toàn bộ thu hút sự chú ý.
Không nghe câu trả lời, Sở Minh không hề nổi giận, bình tĩnh nói ra mục đích của mình :
“ Cậu có biết trên đời này con gì kì cục nhất không ?”
Nghe xong lời này, cô gái quên khóc, ngẩng đầu có chút xấu hổ thẹn thùng nhìn Sở Minh, cắn thần lắc đầu.
Thấy cô gái không còn buồn nữa, Sở Minh nhẹ nhàng thở phào, nghiêm trang công bố đáp án :
“Con huấn luyện viên. ”
Lời này vừa nói ra, anh em phía sau Sở Minh cũng nhịn không được cười đến lộn xộn một mảnh, các nữ sinh lại khoa trương ôm bụng ngồi xổm mà cười tới kêu cha gọi mẹ.
Huấn luyện viên đang uống nước cũng phun ra, vì duy trì trật tự, vẫn cứng rắn không nể mặt, rống Sở Minh :
“Tiểu tử, dám mỉa mai tôi, cút cho tôi!”
Sở Minh nghe xong lời này không vui, đã là huấn luyện viên, ít nhất cũng phải biết tôn trọng người khác đi. Bĩu môi, bộ dạng nghĩa chính nói :
“Học sinh ngu ngốc, mời ngài làm mẫu một lần động tác cút xem !”
Lời này cuối cùng làm cho tiểu mỹ nữ nín khóc mỉm cười, nhưng Sở Minh cũng trả giá thảm hại, bị phạt chạy chạy mười vòng sân huấn luyện, cuối cùng nhờ Nhị Thiếu dìu, khập khiễng tiêu sái trở về.
Buổi tối, Sở Minh xoa chân nhỏ trong ký túc xá khóc la om sòm cùng Nhị Thiếu và Tử Đồng ngồi trên giường chơi bài, ngồi một chút thì cổ họng có chút khô muốn đi lấy chút nước, xém té thì có ai đỡ lấy. Không cần quay đầu, nghe hương ngọc quế quen thuộc, Sở Minh bất giác giơ lên khóe miệng.
“Chân đều như vậy sao còn không nghỉ ngơi? Đứng ở đầu hành lang còn nghe tiếng cậu. ”
“Vậy sao giờ cậu mới đến?”
“......”
Không thèm trả lời, Lâm Tĩnh đem Sở Minh cẩn thận dìu đến trên giường, kéo ống quần nhìn chân người nào đó sưng đỏ, ánh mắt có chút vi diệu.
Thấy Lâm Tĩnh khổ sở, Sở Minh an ủi :
“Đừng a, mình chưa có chết!”
“Cậu !” Lâm Tĩnh khó thở, chồm qua nhéo lỗ tai tên kia.
“Oa oa, bớ người ta có người mưu sát gian phu!”
Tiếng kêu bay vào tai Nhị Thiếu và Tử Đồng, hai người cười tới chảy nước mắt, nhịn đã lâu Nhị Thiếu mới lên tiếng :
“Minh Minh, là mưu sát chồng chứ không phải gian phu, không biết dùng từ đừng dùng, dọa người!”
“......”
Không mấy người nói chuyện, Lâm Tĩnh chuyên tâm vì Sở Minh dùng thuốc xoa bóp chân, để dược lực có thể thấm vào da thịt phải dùng sức, Sở Minh đau đến nhe răng nhếch miệng .
“Ui da, đau... cậu làm nhẹ thôi !”
“Hiện tại biết đau ? Lúc làm anh hùng sao không nghĩ hả ?”
Nghe xong lời này, Sở Minh miệng rộng biểu môi ra vẻ ủy khuất :
“Còn không phải bởi vì người kia giống cậu!”
Lâm Tĩnh đỏ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn Sở Minh, người này chẳng bao giờ có lúc nào đứng đắn.
“Tốt lắm, xoa xong rồi, mình đi đây .”
Đời nào dễ dàng để Lâm Tĩnh rời khỏi, Sở Minh nhanh chóng bay tới ôm chân Lâm Tĩnh, đáng thương hề hề nói
“Cứ thế mà đi sao ?”
Bị Nhị Thiếu cùng Tử Đồng nhìn chằm chằm, Lâm Tĩnh đỏ mặt giận dữ nói
“Còn muốn thế nào? Buông tay, sắc lang!”
“Huhu, cậu ghét bỏ mình, ghét bỏ mình què !!! Nữ nhân không lương tâm , huhu ~”
Lâm Tĩnh nghe xong vẻ mặt hắc tuyến, chân bị túm cũng hơi đau.
“Nói bừa cái gì!”
“Oa oa, Nhị Thiếu, Đồng Đồng các người hãy nhìn cho kĩ, có người sờ mó người ta xong phủi đít bỏ đi... tôi...”
Không đợi nàng nói xong, Lâm Tĩnh liền túm lỗ tai Sở Minh, tức giận trách :
“Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?”
Sở Minh nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, đáng thương hề hề nói :
“Thật ra...thật ra mình chỉ muốn hôn chúc ngủ ngon ~”
Vừa dứt lời, không đợi bất luận kẻ nào phản ứng, người nào đó lập tức nhảy dựng lên, “moah” một tiếng trên má Lâm Tĩnh. Lúc này Sở Minh chân không đau, nước mắt không chảy, vẻ mặt cười nở hoa.
Trong tiếng cười của Nhị Thiếu cùng Tử Đồng, Lâm Tĩnh đỏ mặt trốn về ký túc xá của mình.
Tĩnh Tĩnh đi rồi, Sở Minh ôm chân ngồi trên giường tinh tế nhớ lại lúc Lâm Tĩnh vừa rồi xấu hổ quẫn bách, bất giác cười ra tiếng, vẻ mặt say mê. Tử Đồng cùng Nhị Thiếu bất đắc dĩ nhìn, có chút kinh ngạc hỏi
“Minh Minh, cứ như vậy cậu liền thỏa mãn ?”
“Ừ ? Chứ còn muốn thế nào?”
Sở Minh ngây ngốc hỏi, đêm nay hôn cũng hôn, tay cũng sờ, người cũng ôm, còn không thỏa mãn?
Tử Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi trên người Nhị Thiếu, ôm cổ người kia nũng nịu nói :
“Chúng ta mau chỉ bảo con chó nhỏ ngây thơ này đi!”.
Nhị Thiếu không có trả lời chỉ trực tiếp hôn qua, hai người tức thì ôm chầm lấy nhau, hôn tới khó phân thắng bại.
“Oa!”
Sở Minh mắt không chớp nhìn chằm chằm, hai mắt ứa quang.
Con chó nhỏ khó khi như vậy kích động, Nhị Thiếu lại hăng say, tay trực tiếp tiến sâu đến ngực Tử Đồng, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ah..."
Tử Đồng ngạc nhiên, không nghĩ tới Nhị Thiếu luôn chừng mực hôm nay lại phóng khoáng như vậy. Nhưng ngẫm lại vì con chó nhỏ có thể sớm thông suốt một chút cũng không băn khoăn nhiều, tiếp tục hòa theo cảm xúc. Hai người ra sức hôn thật lâu, sờ soạng thật lâu, rốt cục thể lực chống đỡ hết nổi thở hổn hển buông ra nghỉ ngơi một lát. Nhị Thiếu nhìn Sở Minh đang trợn mắt cười hỏi
“Có cảm giác gì ?”
Sở Minh trợn to con mắt lấp la lấp lánh, liếm liếm miệng cảm thán:
“Trách không được quốc gia sụp đổ, vồ vập như hổ đói thế kia... Dạo này nhân-thú thịnh hành thật .”
“......”
Tử Đồng nghe xong lời này hai mắt bốc hỏa, bước lên túm Sở Minh nghĩ muốn giáo huấn một chút. Tốt, bọn tôi vất vả vì nàng diễn tập, nàng tốt rồi, đem chúng ta nói như vậy không chịu nổi. Hừ, muốn đánh chết nàng!
“Xin hỏi, Sở Minh là ở ký túc xá sao này sao ?”
Tử Đồng đang đem mặt Sở Minh nhào nặn tạo thành hình thù kì dị quay đầu về hướng phát ra âm thanh, khi thấy thì nhãn tình sáng lên. Oa, cái này gọi là tiểu mỹ nữ tìm đến ân nhân sao? Mau chóng buông tay cười:
“Mau tới đây. Sở Minh có mĩ nữ tìm kìa !”
Tiểu mỹ nữ có chút ngượng ngùng nhìn trái nhìn phải rụt rè chậm rãi tiến vào, đi đến cửa ngoài nhỏ giọng nói
“Xin chào, mình là Trầm Tư Tư, cám ơn cậu hôm nay giúp đỡ, mình -- mình mang thuốc mỡ cho cậu.”
Sở Minh vốn đang cúi đầu nghe được thanh âm ngẩng đầu, cười ha ha nói
“Không cần, tôi không sao .”
“A!” Nhìn thấy mặt Sở Minh Trầm Tư Tư hoảng sợ. Không rõ vì sao, Sở Minh vốn tuấn tú bây giờ trên mặt hồng hồng một mảnh, hơn nữa còn kèm theo một chút bầm tím, vô cùng thê thảm, chẳng lẽ là bởi vì quá mệt mỏi mà phù thũng ? Có chút sốt ruột nói:
“Nếu không... Mình giúp cậu xoa xoa...”
“Không cần, có người sẽ gϊếŧ tôi mất. Dù sao cũng cám ơn, sắp tắt đèn, cậu chạy nhanh trở về đi, bị bắt sẽ không tốt lắm.”
Sở Minh xoa mặt hảo tâm nhắc nhở, Trầm Tư Tư có chút khổ sở, không rõ Sở Minh tại sao lại cự tuyệt mình, ban ngày người kia còn rất nhiệt tâm mà? Nhìn Sở Minh chép chép miệng, mắt Trầm Tư Tư ủy khuất lệ quang, không hề nhiều lời đem dược đặt sang bên cạnh chạy ra ngoài.
Thấy một màn như vậy, Nhị Thiếu cùng Tử Đồng thở dài lắc đầu, đành phải buông tha cho con chó ngốc này, không quan tâm nàng một mạch leo lên giường ngủ. Sở Minh xoa mặt lấy điện thoại giấu trên giường, lặng lẽ nhắn cho Lâm Tĩnh một tin:
“Tĩnh Tĩnh, mặt của mình cũng bị sưng lên, ngày mai cậu lại đến bôi thuốc mỡ cho mình a!”
Hết chương 16
P/s: 1 chương dài kinh khủng khiếp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook