Đô Thị Vô Địch Tiên Đế
-
Chương 76: Dạ Yêu (3)
Dạ Yêu không ngoảnh đầu lại, xuất bất kỳ ý một lóng tay điểm ra phía sau, tức thì đang nhảy nhót Lâm Quang Minh không chút báo trước ngã xuống đất, bất tỉnh.
Với kết quả này, nàng một chút ngạc nhiên cũng chưa, hay nói căn bản lực chú ý của nàng cũng không tại Lâm Quang Minh, mà là nam tử trước mặt nàng.
Đối mặt với Diệp Phàm, Dạ Yêu cảm giác được áp lực trầm trọng.
Tuy nói cung chủ Tử Nguyệt có thể đánh ngang tay hắn, thậm chí không khó khăn thủ thắng, nhưng nàng không thể a!
Kể cả nàng có chín thành chiến lực của Tử Nguyệt đi chăng nữa...
"Mông còn đau không?" - bất chợt, Diệp Phàm nói một câu không đâu vào đâu.
Chỉ là hiển nhiên Dạ Yêu hiểu hắn đang nói đến cái gì, hai mắt trợn trắng, rất có xu hướng đánh người.
Dạ Yêu nội tâm thầm hận, lại có một tia mờ mịt xấu hổ, thoáng hồi tưởng lại một đoạn ký ức xấu hổ 3 vạn năm về trước...
Khi đó, nàng vừa mới kết thúc hơn năm ngàn năm bế quan, thành công làm quen với nguồn lực lượng đến từ khế ước cùng Tử Nguyệt, tự tin bạo lều.
Trước đó 2 vạn năm, nàng tận mắt chứng kiến cung chủ cùng Tiên Đế Diệp Trường Sinh đại chiến bất phân thắng bại, mà lúc ấy cung chủ nhà nàng cảnh giới mới chỉ có Ngưng Mệnh Cảnh thất trọng, đối phương đã là Ngưng Mệnh Cảnh đỉnh phong.
Ngưng Mệnh Cảnh phân cửu trọng, nhất trọng nhất thiên địa; ấy vậy mà Tử Nguyệt ngạnh sinh trèo lên cao hơn hai cái cảnh giới mà chiến cái ngang tay.
Đặt tại 2 vạn năm phía trước, nàng chỉ có biết hâm mộ.
Vậy nhưng tại thời điểm nàng phá quan mà ra, Tử Nguyệt đã là Ngưng Mệnh Cảnh bát trọng; do vậy, nắm chín thành chiến lực của Tử Nguyệt, Dạ Yêu tự tin lúc này mình chí ít cũng có thể giống Tử Nguyệt đánh kẻ tám lạng người nửa cân với Diệp Phàm
Sau đó, đương nhiên là nàng mang theo niềm tin mãnh liệt một đường cải trang đi sang Tiên Giới, sấm Tiêu Dao Phủ, đòi khiêu chiến Diệp Phàm.
Chỉ là, mơ mộng thì tốt đẹp, mà hiện thực lại tàn khốc, trận chiến hôm đó, liền một chiêu kết thúc.
Một chiêu!
Thậm chí nàng còn không biết Diệp Phàm làm sao ra chiêu, chỉ loáng một cái, nàng cảm nhận được từ cổ mình có máu tươi rỉ ra, thịt bị phá một chút, hiển nhiên này là đối phương đã thủ hạ lưu tình.
Mà Diệp Phàm từ lúc nào đã lui về chỗ cũ, hoặc là từ đầu đến cuối hắn căn bản không có di chuyển...
...
"Nha đầu, dáng người không tồi"
Diệp Trường Sinh cười tủm tỉm, ánh mắt không chút kiêng nể nào đánh giá nàng.
Đáng sợ là, con mắt của Diệp Trường Sinh như có tính xuyên thấu, nàng cảm nhận bản thân dưới cái nhìn của hắn không khác nào không mặc quần áo.
Đáng giận!
Chỉ là xấu hổ về xấu hổ, tức tối về tức tối, nàng đầu óc lại không hôn mê đến mức tiếp tục lao lên, trong lòng lập tức nhanh chóng vạch ra đối sách dời đi.
Uy nghiêm của Tiên Đế, không dung khinh nhờn.
Nàng khiêu chiến Diệp Trường Sinh, có thể chống trọi một hai thì cũng thôi, coi như có tư bản để nói chuyện.
Vậy nhưng đến một chiêu nửa thức của hắn nàng còn không có sức phản kháng, vậy hắn có đương trường giết nàng, Tử Nguyệt cũng không thể lấy hắn như thế nào, đừng nói hai bên lại là Tiên Ma đối lập, nàng tự tiện sang Tiên giới là nàng sai trước.
Tử Nguyệt muốn báo thù cho nàng, trừ khi phát động Tiên - Ma chiến.
Chỉ là cái này liên lụy đến lợi ích của các Ma Đế khác, cùng với sự cân bằng của cả vị diện này, không phải mình cung chủ nhà nàng có thể quyết định.
"Là Cơ Nguyệt vô lễ, còn mong Tiên Đế giơ cao đánh khẽ"
Dạ Yêu nghe được Diệp Trường Sinh ăn mềm không ăn cứng, do vậy nàng không không thông minh lỗi ra hậu trường là Tử Nguyệt để uy hiếp vớ vẩn cái gì, mà nghiêm túc thành khẩn nhận lỗi.
"Ha hả, không phải ngươi lúc tiến tới trong lòng có tin tưởng bản thân đã có sức vặn cổ tay với ta hay sao? Bây giờ liền hy vọng ta cứ vậy cho qua?"
Diệp Trường Sinh thu hồi ý cười, thanh âm sang sảng truy hỏi.
"Nha đầu, ngươi biết hậu quả của việc khiêu khích tôn nghiêm của một Tiên Đế sao? Ngươi cũng biết hậu quả của việc tự tiện vượt không gian bình chướng giữa hai giới sao?"
"Là Cơ Nguyệt lỗ mãng, Cơ Nguyệt nguyện ý chịu phạt, chỉ hy vọng Tiên Đế không giận chó đánh mèo, đây chỉ là hành động cá nhân của ta, không liên hệ tới Ma Cung"
"Vậy là ngươi đã chuẩn bị tốt đối mặt với tử vong? - Diệp Trường Sinh nghiền ngẫm.
"Không" - Dạ Yêu lắc đầu - "Bởi lẽ không ai muốn chết cả. Chỉ là nhân ở giang hồ, thân bất do kỷ mà thôi"
"Nha đầu" - Diệp Phàm buồn bực" - "Đừng nói như thể ta tiến tới Ma Cung bắt cóc ngươi về đây, sau đó bắt ngươi khiêu chiến ta... Thôi, nhàn ngôn đã đủ, nha đầu, ta cho ngươi một cơ hội sống"
"Cơ Nguyệt xin nghe" - Dạ Yêu khó hiểu, từ khi nào Tiên Đế dễ nói chuyện như vậy.
"Tháo mặt nạ của ngươi xuống, vậy là ngươi có thể đi rồi"
Diệp Trường Sinh khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà, nói.
"Không thể nào!"
Dạ Yêu tưởng cũng không cần tưởng, cho ra đáp án.
"Không tháo, ta liền giết ngươi, sau đó tự tay ta tháo xuống, như vậy bản chất vẫn giống nhau" - Diệp Trường Sinh nhún vai, không sao cả mà nói.
Hắn vốn tưởng nói thế, Dạ Yêu sẽ lựa chọn tháo xuống mặt nạ, vậy nhưng ai ngờ nàng không những không có động tác, còn thản nhiên nói:
"Nếu Tiên Đế cảm thấy như vậy, Tiên Đế liền dứt khoát giết chết Cơ Nguyệt ngay bây giờ đi!"
Diệp Trường Sinh nghe xong, bất cười lớn, hắn tiến tới gần Dạ Yêu, sát khí bộc phát:
"Ngươi tưởng lấy tiến làm lùi, ta liền thật không giết ngươi?"
Sát khí của hắn tràn ngập, làm Dạ Yêu cảm tưởng mình là con thuyền độc mộc trôi giữa biển rộng mưa gió bão bùng, tùy thời đều có thể bị lật chìm.
Nàng cắn răng chống đỡ, gương mặt quật cường, chỉ là đôi mắt không dám mở ra kia đã bán đứng nội tâm đang run rẩy của nàng.
Diệp Trường Sinh lúc này có là cái ngốc tử cũng biết, tháo xuống mặt nạ kia vì một lý do nào đó đã chạm tới điểm mấu chốt cuối cùng của nàng.
Hắn vốn không có ý định truy cứu, chỉ nghĩ trêu chọc nha đầu này một tí, sau vừa ngạc nhiên vừa tò mò khi tấm mặt nạ nàng đeo có thể ngăn chặn thần thức của hắn ở bên ngoài, do vậy mới đưa ra yêu cầu nàng tháo nó xuống.
Cũng không biết nha đầu này não bị nước vào hay sao, thà chết không chịu tháo xuống mặt nạ.
Khóe miệng toát ra một tia tà ác, Diệp Trường Sinh thần niệm khẽ động, ngạnh sinh phong tỏa thần niệm của đối phương, sau đó vòng ra phía sau lưng nàng...
Dạ Yêu vốn đã nhắm chặt mắt đợi tử vong buông xuống, bất quá thấy thời gian trôi qua thật lâu, Diệp Trường Sinh vẫn không có hành động, nàng không nhịn được tò mò mà mở mắt.
Chát!
Thanh âm lảnh lót vang lên, Dạ Yêu chỉ thấy hạ thân đau đớn, trong lòng toát lên một cảm giác dị dạng...
Chưa kịp để nàng phản ứng, Diệp Phàm một tay vung lên, thúc dục không gian pháp tắc, tùy tiện truyền tống nàng tới Tiên - Ma biên giới.
Lúc Dạ Yêu kịp nhận thức tình hình của mình, nàng đã thấy bản thân đứng tại một vùng đất trống trải, hoang vu, bên tai còn lời nói nhạt nhòa của Diệp Trường Sinh:
"Nha đầu, đừng nghĩ cung chủ nhà ngươi vượt cấp khiêu chiến được, ngươi liền có thể. Khả năng vận dụng pháp tắc của ngươi quá nông cạn, vẫn là về luyện thêm vài vạn năm lại đến tìm ta..."
...
"Nha, ngươi thật là nha đầu Cơ Nguyệt!?"
Diệp Phàm nhìn thấy biểu tình của nàng, lập tức xác định ý tưởng trong lòng.
Mới ba vạn năm a! Nha đầu này biến đổi thật lớn, lúc trước cả người tính tình thẳng thắn hỏa bạo, đúng một câu ngực lớn không não; vậy mà bây giờ lại nơi chốn lộ ra một cổ mị hoặc thấm tận tâm can, để cho hắn cảm giác được một tia nguy hiểm.
Sự nguy hiểm này, không phải là về chiến lực, mà là về tâm cơ.
Xem ra Cung Hàn Nguyệt tại Ma Cung cũng không thiếu sôi nổi, để về sau kiếm chút thời gian rảnh hỏi nàng.
Đáng nói là, nha đầu này cũng không còn khư khư tấm mặt nạ để gặp người nữa.
Tuy nàng vẫn dùng ma lực để bao phủ dung nhan của mình, vậy nhưng chút ma lực này đối với Diệp Phàm căn bản không có chút cản trở đáng nói.
Đằng sau một tầng mông lung hư ảo kia, là ra một khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc.
Dung mạo của nàng tràn ngập thanh xuân giống như thanh tuyền nơi núi sâu, vốn dĩ thanh khiết không có chút nào tạp chất.
Cố tình chỉnh thể ngũ quan lộ ra một cổ vũ mị phong tình tới tận xương cốt, mị nhãn ngập nước, môi trái tim đỏ như máu, tràn đầy tà tính yêu dị.
Hai thái cực với tính đối lập cao đồng thời dùng xuất hiện trên dung mạo của Dạ Yêu, lại thêm dáng người ma quỷ, trang phục tuy nói đỡ hơn bộ tử sắc váy dài ban nãy, lại vẫn nửa kín nửa hở, quả thật khiến nhân tâm ngứa hoảng, dục vọng chi lực tựa như muốn bùng nổ.
Nha đầu này rõ ràng mỹ nhân một cái, tại sao cứ luôn phải dùng mặt nạ để che lấp dung nhan đâu? Vì thế nào lại tháo xuống rồi?
Diệp Phàm một đầu đầy khó hiểu.
Dạ Yêu từ trong hồi ức khôi phục lại đây, thấy Diệp Phàm nhìn mình không dứt, chợt nhớ ra nàng trên mặt lúc này không có mặt nạ, chút ma lực nàng đang dùng để che đi dung nhan đối với hắn chỉ là thùng rỗng kêu to.
Chết rồi!
Làm sao bây giờ!
Dạ Yêu trong lòng loạn thành một đoàn, nhất thời không biết phải làm sao.
Chả nhẽ... ta thực sự phải...
Không thể được!
Thế nhưng, hắn đã xem được dung mạo của ta nha...
Dạ Yêu liền buồn bực.
Tại thời điểm Cung Hàn Nguyệt triệu hồi, nàng vốn đang lười biếng nằm bò trên giường đọc cổ thư bên trong Ma Cung, liền không đeo lên mặt nạ.
Nghe thanh âm phiêu phiêu của cung chủ bảo nàng đi giáo huấn cái tiểu nhân vật, nàng biết là không phải việc gì lớn, nhanh chóng liền quay lại, thế nên không cầm theo mặt nạ, mà dùng ma lực che đi dung mạo.
Rốt cục cả ngày đeo mặt nạ, cũng có chút khó chịu nha.
Làm sao nàng dự đoán được bản thân tại nơi này sẽ đụng phải Diệp Phàm.
Còn tệ hơn là, không hiểu làm sao Cung Hàn Nguyệt cảnh giới chỉ có Thông Mạch Cảnh, đến ngưỡng của tu tiên cũng chưa bước vào?
Điều này liền kéo theo nàng bây giờ cảnh giới cũng chỉ là Thông Mạch Cảnh, ma lực căn bản vô pháp ngăn chặn cái nhìn của Diệp Phàm, dù chỉ là một hai...
Cung chủ, ngươi hố người ~!
...
Dạ Yêu đang nghĩ gì trong đầu, Diệp Phàm đương nhiên không hay biết, hắn tới đây chỉ để truyền lời của Cung Hàn Nguyệt.
Rốt cục hiện tại hắn còn có việc khác cần hoàn thành trước.
Về phần hứng thú của hắn với Dạ Yêu, đảo cũng không vội nhất thời.
Dạ Yêu nàng khẳng định sẽ bám lấy Cung Hàn Nguyệt không dời, nói cách khác, sẽ về biệt thự Tử Yên, về sau thời gian chung đụng còn dài.
"Nha đầu, Cung chủ của ngươi nhờ ta truyền lời, nàng nói đừng nháo ra mạng người, không hảo xử"
Nói xong, Diệp Phàm xoay người liền đi.
"Đứng lại!" - Dạ Yêu theo phản xạ liền gọi giật giọng.
Ngôn vừa xuất, nàng giật bắn mình, bản năng lại sờ ra đằng sau.
Nàng cũng không biết vừa rồi mình lấy đâu ra dũng khí mà dùng thái độ cường ngạnh ấy nói chuyện với Diệp Phàm.
Hắn sẽ lại đánh mông nàng sao?
(Chương xong)
Tái bút: có thể có lỗi chính tả, sẽ kiểm tra sau. Đoạn giữa chương đổi tên Diệp Phàm thành Diệp Trường Sinh là do cảnh này là 3 vạn năm về trước trên Tiên giới.
Với kết quả này, nàng một chút ngạc nhiên cũng chưa, hay nói căn bản lực chú ý của nàng cũng không tại Lâm Quang Minh, mà là nam tử trước mặt nàng.
Đối mặt với Diệp Phàm, Dạ Yêu cảm giác được áp lực trầm trọng.
Tuy nói cung chủ Tử Nguyệt có thể đánh ngang tay hắn, thậm chí không khó khăn thủ thắng, nhưng nàng không thể a!
Kể cả nàng có chín thành chiến lực của Tử Nguyệt đi chăng nữa...
"Mông còn đau không?" - bất chợt, Diệp Phàm nói một câu không đâu vào đâu.
Chỉ là hiển nhiên Dạ Yêu hiểu hắn đang nói đến cái gì, hai mắt trợn trắng, rất có xu hướng đánh người.
Dạ Yêu nội tâm thầm hận, lại có một tia mờ mịt xấu hổ, thoáng hồi tưởng lại một đoạn ký ức xấu hổ 3 vạn năm về trước...
Khi đó, nàng vừa mới kết thúc hơn năm ngàn năm bế quan, thành công làm quen với nguồn lực lượng đến từ khế ước cùng Tử Nguyệt, tự tin bạo lều.
Trước đó 2 vạn năm, nàng tận mắt chứng kiến cung chủ cùng Tiên Đế Diệp Trường Sinh đại chiến bất phân thắng bại, mà lúc ấy cung chủ nhà nàng cảnh giới mới chỉ có Ngưng Mệnh Cảnh thất trọng, đối phương đã là Ngưng Mệnh Cảnh đỉnh phong.
Ngưng Mệnh Cảnh phân cửu trọng, nhất trọng nhất thiên địa; ấy vậy mà Tử Nguyệt ngạnh sinh trèo lên cao hơn hai cái cảnh giới mà chiến cái ngang tay.
Đặt tại 2 vạn năm phía trước, nàng chỉ có biết hâm mộ.
Vậy nhưng tại thời điểm nàng phá quan mà ra, Tử Nguyệt đã là Ngưng Mệnh Cảnh bát trọng; do vậy, nắm chín thành chiến lực của Tử Nguyệt, Dạ Yêu tự tin lúc này mình chí ít cũng có thể giống Tử Nguyệt đánh kẻ tám lạng người nửa cân với Diệp Phàm
Sau đó, đương nhiên là nàng mang theo niềm tin mãnh liệt một đường cải trang đi sang Tiên Giới, sấm Tiêu Dao Phủ, đòi khiêu chiến Diệp Phàm.
Chỉ là, mơ mộng thì tốt đẹp, mà hiện thực lại tàn khốc, trận chiến hôm đó, liền một chiêu kết thúc.
Một chiêu!
Thậm chí nàng còn không biết Diệp Phàm làm sao ra chiêu, chỉ loáng một cái, nàng cảm nhận được từ cổ mình có máu tươi rỉ ra, thịt bị phá một chút, hiển nhiên này là đối phương đã thủ hạ lưu tình.
Mà Diệp Phàm từ lúc nào đã lui về chỗ cũ, hoặc là từ đầu đến cuối hắn căn bản không có di chuyển...
...
"Nha đầu, dáng người không tồi"
Diệp Trường Sinh cười tủm tỉm, ánh mắt không chút kiêng nể nào đánh giá nàng.
Đáng sợ là, con mắt của Diệp Trường Sinh như có tính xuyên thấu, nàng cảm nhận bản thân dưới cái nhìn của hắn không khác nào không mặc quần áo.
Đáng giận!
Chỉ là xấu hổ về xấu hổ, tức tối về tức tối, nàng đầu óc lại không hôn mê đến mức tiếp tục lao lên, trong lòng lập tức nhanh chóng vạch ra đối sách dời đi.
Uy nghiêm của Tiên Đế, không dung khinh nhờn.
Nàng khiêu chiến Diệp Trường Sinh, có thể chống trọi một hai thì cũng thôi, coi như có tư bản để nói chuyện.
Vậy nhưng đến một chiêu nửa thức của hắn nàng còn không có sức phản kháng, vậy hắn có đương trường giết nàng, Tử Nguyệt cũng không thể lấy hắn như thế nào, đừng nói hai bên lại là Tiên Ma đối lập, nàng tự tiện sang Tiên giới là nàng sai trước.
Tử Nguyệt muốn báo thù cho nàng, trừ khi phát động Tiên - Ma chiến.
Chỉ là cái này liên lụy đến lợi ích của các Ma Đế khác, cùng với sự cân bằng của cả vị diện này, không phải mình cung chủ nhà nàng có thể quyết định.
"Là Cơ Nguyệt vô lễ, còn mong Tiên Đế giơ cao đánh khẽ"
Dạ Yêu nghe được Diệp Trường Sinh ăn mềm không ăn cứng, do vậy nàng không không thông minh lỗi ra hậu trường là Tử Nguyệt để uy hiếp vớ vẩn cái gì, mà nghiêm túc thành khẩn nhận lỗi.
"Ha hả, không phải ngươi lúc tiến tới trong lòng có tin tưởng bản thân đã có sức vặn cổ tay với ta hay sao? Bây giờ liền hy vọng ta cứ vậy cho qua?"
Diệp Trường Sinh thu hồi ý cười, thanh âm sang sảng truy hỏi.
"Nha đầu, ngươi biết hậu quả của việc khiêu khích tôn nghiêm của một Tiên Đế sao? Ngươi cũng biết hậu quả của việc tự tiện vượt không gian bình chướng giữa hai giới sao?"
"Là Cơ Nguyệt lỗ mãng, Cơ Nguyệt nguyện ý chịu phạt, chỉ hy vọng Tiên Đế không giận chó đánh mèo, đây chỉ là hành động cá nhân của ta, không liên hệ tới Ma Cung"
"Vậy là ngươi đã chuẩn bị tốt đối mặt với tử vong? - Diệp Trường Sinh nghiền ngẫm.
"Không" - Dạ Yêu lắc đầu - "Bởi lẽ không ai muốn chết cả. Chỉ là nhân ở giang hồ, thân bất do kỷ mà thôi"
"Nha đầu" - Diệp Phàm buồn bực" - "Đừng nói như thể ta tiến tới Ma Cung bắt cóc ngươi về đây, sau đó bắt ngươi khiêu chiến ta... Thôi, nhàn ngôn đã đủ, nha đầu, ta cho ngươi một cơ hội sống"
"Cơ Nguyệt xin nghe" - Dạ Yêu khó hiểu, từ khi nào Tiên Đế dễ nói chuyện như vậy.
"Tháo mặt nạ của ngươi xuống, vậy là ngươi có thể đi rồi"
Diệp Trường Sinh khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà, nói.
"Không thể nào!"
Dạ Yêu tưởng cũng không cần tưởng, cho ra đáp án.
"Không tháo, ta liền giết ngươi, sau đó tự tay ta tháo xuống, như vậy bản chất vẫn giống nhau" - Diệp Trường Sinh nhún vai, không sao cả mà nói.
Hắn vốn tưởng nói thế, Dạ Yêu sẽ lựa chọn tháo xuống mặt nạ, vậy nhưng ai ngờ nàng không những không có động tác, còn thản nhiên nói:
"Nếu Tiên Đế cảm thấy như vậy, Tiên Đế liền dứt khoát giết chết Cơ Nguyệt ngay bây giờ đi!"
Diệp Trường Sinh nghe xong, bất cười lớn, hắn tiến tới gần Dạ Yêu, sát khí bộc phát:
"Ngươi tưởng lấy tiến làm lùi, ta liền thật không giết ngươi?"
Sát khí của hắn tràn ngập, làm Dạ Yêu cảm tưởng mình là con thuyền độc mộc trôi giữa biển rộng mưa gió bão bùng, tùy thời đều có thể bị lật chìm.
Nàng cắn răng chống đỡ, gương mặt quật cường, chỉ là đôi mắt không dám mở ra kia đã bán đứng nội tâm đang run rẩy của nàng.
Diệp Trường Sinh lúc này có là cái ngốc tử cũng biết, tháo xuống mặt nạ kia vì một lý do nào đó đã chạm tới điểm mấu chốt cuối cùng của nàng.
Hắn vốn không có ý định truy cứu, chỉ nghĩ trêu chọc nha đầu này một tí, sau vừa ngạc nhiên vừa tò mò khi tấm mặt nạ nàng đeo có thể ngăn chặn thần thức của hắn ở bên ngoài, do vậy mới đưa ra yêu cầu nàng tháo nó xuống.
Cũng không biết nha đầu này não bị nước vào hay sao, thà chết không chịu tháo xuống mặt nạ.
Khóe miệng toát ra một tia tà ác, Diệp Trường Sinh thần niệm khẽ động, ngạnh sinh phong tỏa thần niệm của đối phương, sau đó vòng ra phía sau lưng nàng...
Dạ Yêu vốn đã nhắm chặt mắt đợi tử vong buông xuống, bất quá thấy thời gian trôi qua thật lâu, Diệp Trường Sinh vẫn không có hành động, nàng không nhịn được tò mò mà mở mắt.
Chát!
Thanh âm lảnh lót vang lên, Dạ Yêu chỉ thấy hạ thân đau đớn, trong lòng toát lên một cảm giác dị dạng...
Chưa kịp để nàng phản ứng, Diệp Phàm một tay vung lên, thúc dục không gian pháp tắc, tùy tiện truyền tống nàng tới Tiên - Ma biên giới.
Lúc Dạ Yêu kịp nhận thức tình hình của mình, nàng đã thấy bản thân đứng tại một vùng đất trống trải, hoang vu, bên tai còn lời nói nhạt nhòa của Diệp Trường Sinh:
"Nha đầu, đừng nghĩ cung chủ nhà ngươi vượt cấp khiêu chiến được, ngươi liền có thể. Khả năng vận dụng pháp tắc của ngươi quá nông cạn, vẫn là về luyện thêm vài vạn năm lại đến tìm ta..."
...
"Nha, ngươi thật là nha đầu Cơ Nguyệt!?"
Diệp Phàm nhìn thấy biểu tình của nàng, lập tức xác định ý tưởng trong lòng.
Mới ba vạn năm a! Nha đầu này biến đổi thật lớn, lúc trước cả người tính tình thẳng thắn hỏa bạo, đúng một câu ngực lớn không não; vậy mà bây giờ lại nơi chốn lộ ra một cổ mị hoặc thấm tận tâm can, để cho hắn cảm giác được một tia nguy hiểm.
Sự nguy hiểm này, không phải là về chiến lực, mà là về tâm cơ.
Xem ra Cung Hàn Nguyệt tại Ma Cung cũng không thiếu sôi nổi, để về sau kiếm chút thời gian rảnh hỏi nàng.
Đáng nói là, nha đầu này cũng không còn khư khư tấm mặt nạ để gặp người nữa.
Tuy nàng vẫn dùng ma lực để bao phủ dung nhan của mình, vậy nhưng chút ma lực này đối với Diệp Phàm căn bản không có chút cản trở đáng nói.
Đằng sau một tầng mông lung hư ảo kia, là ra một khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc.
Dung mạo của nàng tràn ngập thanh xuân giống như thanh tuyền nơi núi sâu, vốn dĩ thanh khiết không có chút nào tạp chất.
Cố tình chỉnh thể ngũ quan lộ ra một cổ vũ mị phong tình tới tận xương cốt, mị nhãn ngập nước, môi trái tim đỏ như máu, tràn đầy tà tính yêu dị.
Hai thái cực với tính đối lập cao đồng thời dùng xuất hiện trên dung mạo của Dạ Yêu, lại thêm dáng người ma quỷ, trang phục tuy nói đỡ hơn bộ tử sắc váy dài ban nãy, lại vẫn nửa kín nửa hở, quả thật khiến nhân tâm ngứa hoảng, dục vọng chi lực tựa như muốn bùng nổ.
Nha đầu này rõ ràng mỹ nhân một cái, tại sao cứ luôn phải dùng mặt nạ để che lấp dung nhan đâu? Vì thế nào lại tháo xuống rồi?
Diệp Phàm một đầu đầy khó hiểu.
Dạ Yêu từ trong hồi ức khôi phục lại đây, thấy Diệp Phàm nhìn mình không dứt, chợt nhớ ra nàng trên mặt lúc này không có mặt nạ, chút ma lực nàng đang dùng để che đi dung nhan đối với hắn chỉ là thùng rỗng kêu to.
Chết rồi!
Làm sao bây giờ!
Dạ Yêu trong lòng loạn thành một đoàn, nhất thời không biết phải làm sao.
Chả nhẽ... ta thực sự phải...
Không thể được!
Thế nhưng, hắn đã xem được dung mạo của ta nha...
Dạ Yêu liền buồn bực.
Tại thời điểm Cung Hàn Nguyệt triệu hồi, nàng vốn đang lười biếng nằm bò trên giường đọc cổ thư bên trong Ma Cung, liền không đeo lên mặt nạ.
Nghe thanh âm phiêu phiêu của cung chủ bảo nàng đi giáo huấn cái tiểu nhân vật, nàng biết là không phải việc gì lớn, nhanh chóng liền quay lại, thế nên không cầm theo mặt nạ, mà dùng ma lực che đi dung mạo.
Rốt cục cả ngày đeo mặt nạ, cũng có chút khó chịu nha.
Làm sao nàng dự đoán được bản thân tại nơi này sẽ đụng phải Diệp Phàm.
Còn tệ hơn là, không hiểu làm sao Cung Hàn Nguyệt cảnh giới chỉ có Thông Mạch Cảnh, đến ngưỡng của tu tiên cũng chưa bước vào?
Điều này liền kéo theo nàng bây giờ cảnh giới cũng chỉ là Thông Mạch Cảnh, ma lực căn bản vô pháp ngăn chặn cái nhìn của Diệp Phàm, dù chỉ là một hai...
Cung chủ, ngươi hố người ~!
...
Dạ Yêu đang nghĩ gì trong đầu, Diệp Phàm đương nhiên không hay biết, hắn tới đây chỉ để truyền lời của Cung Hàn Nguyệt.
Rốt cục hiện tại hắn còn có việc khác cần hoàn thành trước.
Về phần hứng thú của hắn với Dạ Yêu, đảo cũng không vội nhất thời.
Dạ Yêu nàng khẳng định sẽ bám lấy Cung Hàn Nguyệt không dời, nói cách khác, sẽ về biệt thự Tử Yên, về sau thời gian chung đụng còn dài.
"Nha đầu, Cung chủ của ngươi nhờ ta truyền lời, nàng nói đừng nháo ra mạng người, không hảo xử"
Nói xong, Diệp Phàm xoay người liền đi.
"Đứng lại!" - Dạ Yêu theo phản xạ liền gọi giật giọng.
Ngôn vừa xuất, nàng giật bắn mình, bản năng lại sờ ra đằng sau.
Nàng cũng không biết vừa rồi mình lấy đâu ra dũng khí mà dùng thái độ cường ngạnh ấy nói chuyện với Diệp Phàm.
Hắn sẽ lại đánh mông nàng sao?
(Chương xong)
Tái bút: có thể có lỗi chính tả, sẽ kiểm tra sau. Đoạn giữa chương đổi tên Diệp Phàm thành Diệp Trường Sinh là do cảnh này là 3 vạn năm về trước trên Tiên giới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook