Đô Thị Thiếu Soái
Chương 53: Tai nạn xe cộ

Buổi sáng khi Sở Thiên thức dậy, Lâm Ngọc Đình đang làm cơm trong bếp. Sở Thiên có phần thấy lạ liền hỏi:
- Chị Mị đâu? Chị Mị đi đâu rồi?
Lâm Ngọc Đình chu miệng lên nói:
- Làm gì mà thấy mặt đã hỏi chị Mị đâu? Sao không hỏi mình đang làm gì?
Sở Thiên thở dài, giữa thiếu nữ và đàn bà không chỉ khác biệt ở bộ ngực, mà còn ở lời nói và cử chỉ.
Sở Thiên nhìn bộ dạng không đạt được mục đích thì không bỏ qua của Lâm Ngọc Đình đành bất đắc dĩ nói:
- Vậy cậu đang làm gì vậy?
Lúc này Lâm Ngọc Đình mới mặt mày hớn hở, dương dương cái kẹp trong tay:
- Làm sữa nóng, chiên trứng, nướng bánh mì.
Sở Thiên lấy làm lạ, thiên kim tiểu thư cơm bưng nước rót đến tận miệng quần áo đưa tận tay từ khi nào lại biết xuống bếp làm cơm thế này? Ngay cả Lâm Ngọc Thanh cũng còn phải vào bếp nữa là. Hắn buột miệng:
- Từ khi nào mà cậu biết nấu cơm vậy?
Lâm Ngọc Đình giống như cười:
- Sáng sớm chị Mị đi ra chợ mua chút đồ về, vừa mới dạy mình trước lúc đi, bổn tiểu thư nghe cái hiểu liền. Bạn sắp được ăn bữa sáng rồi, tranh thủ đi rửa mặt mũi đi.
Sở Thiên nhìn mấy thứ kêu bang bang trong nồi của Lâm Ngọc Đình, có linh cảm rất xấu.
Khi Sở Thiên nhìn miếng trứng gà rán chưa chín lắm, miếng bánh mì và ly sữa của Lâm Ngọc Đình, trong lòng nghi ngờ liệu mình có đoán sai không. Thế là cắn một miếng trứng chiên, ăn miếng bánh mỳ, uống chút sữa, biết là mình đoán không sai, nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của Lâm Ngọc Đình, nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện.
Lâm Ngọc Đình cao hứng nhìn người mình yêu ăn bữa sáng do chính tay mình nấu, bỗng nhiên nghe Sở Thiên nói muốn kể chuyện trong lòng rất ngạc nhiên. Sao tự nhiên Sở Thiên lại muốn kể cho mình nghe chuyện này? Lẽ nào có lời cảm động nào muốn thông qua câu chuyện để biểu đạt với mình sao? Mình chỉ nấu một bữa cơm sáng thôi mà, vậy mà đã làm Sở Thiên khâm phục như vậy rồi sao? Xem ra mấy chiêu mà chị Mị dạy mình quả không sai. Muốn giữ được người đàn ông trước tiên phải giữ được dạ dày của người đó. Thế là, Lâm Ngọc Đình ngại ngùng gật gật đầu nghe Sở Thiên kể chuyện.
Dĩ nhiên Sở Thiên không biết trong lòng Lâm Ngọc Đình nghĩ gì, nếu không thì đã hộc máu mà chết rồi, Sở Thiên điều chỉnh mạch suy nghĩ nói:
- Thời tiết hôm nay đẹp thật, tôi sẽ kể chuyện về chàng "Tráng sĩ khai đao" vậy.
Sở Thiên nghẹ nhàng kể, trước kia có một người đàn ông cậy mình khỏe mạnh nên nuôi ước mơ làm đầu bếp, nhưng lại không có thiên phú của một người đầu bếp. Dù học như thế nào thì những món ăn ông ta làm ra đều rất khó ăn, không phải cho nhiều muối thì là nhạt nhẽo không có vị gì. Những người đã từng ăn những món ăn mà ông ta nấu đều khó tránh được sự thất vọng, ông đành phải từ bỏ lý tưởng làm đầu bếp. Nhưng con người cần phải sinh tồn, sau đó, người này dựa vào vài phần sức mạnh của mình vào rừng làm cướp, vậy mà lại làm rất được việc. Chưa đến vài năm ông ta đã trở thành thống lĩnh của trại.
Một lần, ông ta đích thân đem người đi cướp đường, rất thuận lời thu hoạch được một đống đồ có giá trị cùng một đám người. Những người này dĩ nhiên không muốn chết tất cả quỳ xuống cầu xin người đàn ông này tha mạng. Người đàn ông từng muốn làm đầu bếp này nhìn đám người đáng thương đó trong lòng nhớ lại ước mơ từng muốn làm đầu bếp của mình, thế là nói với bọn họ nếu bọn họ ăn đồ ăn do ông ta làm thì ông ta sẽ tha cho họ. Đám người này nghe xong chỉ cần ăn đồ ăn do người này làm thì hắn không giết họ trong lòng cảm thấy vui sướng, chuyện này không có gì là khó thế là tất cả đều đồng ý. Rất nhanh sau đó, người đàn ông chỉ mất hai tiếng đồng hồ đã làm xong cả bàn đầy đồ ăn vui vẻ nhìn những người này ăn. Ai ngờ được, những người này sau khi ăn được vài miếng thì đều quỳ xuống. Cậu biết bọn họ nói gì không?
Lâm Ngọc Đình hoàn toàn không nghĩ tới Sở Thiên có ý đồ trong lời nói liền lắc đầu thể hiện không biết.
Sở Thiên cười cười nói:
- Tráng sĩ, mời ra tay.
Lâm Ngọc Đình không hiểu hỏi:
- Tại sao?
Sở Thiên cười ha ha hét lên:
- Này nhóc, cậu thật là ngốc, đó là vì đồ ăn quá khó ăn nên những người này thà chết cũng không muốn ăn.
Lâm Ngọc Đình hiểu ra, gật gật đầu À! một tiếng, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhìn vẻ mặt cười đắc ý của Sở Thiên cùng với món trứng chiên, bánh mỳ, với sữa của mình làm bất giác nhào tới vặn tai Sở Thiên:
- Thì ra bạn vòng vo nãy giờ là nói mình sao? Đồ ăn mình nấu thực sự khó ăn vậy sao?
Sở Thiên giãy dụa một mồi mới thoát khỏi sự tấn công của Lâm Ngọc Đình, văn vê lỗ tai nói:
- Nếu không thì tráng sĩ tự mình thử xem sao?
Lâm Ngọc Đình hừ một tiếng, gắp một miếng trứng chiên cho vào miệng, rồi lại lấy bánh mỳ cho vào miệng, nhai rồi nuốt vài miếng nhưng đều nôn hết ra đĩa. Sau đó lấy sữa uống vài ngụm, không ngờ rằng sữa vừa vào tới miệng không bao lâu lại nôn ra hết, cô hết to:
- Mình phải tự tử để tạ lỗi với thiên hạ.
Sở Thiên nhìn cô đồng tình. Trứng gà so với trứng mặn còn mặn hơn nhiều. Phần đuôi bánh mỳ đã nướng thành tro. Sữa thì cho quá nhiều đường. Lâm Ngọc Đình dồn sức ăn, dồn sức cắn, hồng hộc uống dĩ nhiên sẽ càng có ý nghĩ muốn chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong lúc hai người đang ồn nào thì điện thoại của Sở Thiên reo lên. Sở Thiên ngăn sự đùa giỡn của Lâm Ngọc Đình vì số điện thoại của Sở Thiên rất ít người biết. Thường nếu gọi đến thì ắt hẳn có chuyện gì xảy ra. Sở Thiên cầm điện thoại lên vừa ấn núi trả lời đã nghe thấy giọng lo lắng của chị Mị truyền tới:
- Em trai, chị đâm phải người ta rồi, em mau đến giúp chị bình tĩnh lại, chị sắp bị dọa chết rồi.
Trong lòng Sở Thiên thoáng chút lo lắng, nhưng nhanh chóng xoa dịu tinh thần chị Mị:
- Chị đừng lo. Chị đang ở đâu? Em sẽ đến ngay.
Chị Mị hít thở một hơi:
- Chị đang ở bệnh viện Hòa Bình, người bị chị đụng xe đang cấp cứu.
Sở Thiên quyết đoán:
- Được, giờ em sẽ tới đó, chị đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, đợi em.
Đặt điện thoại xuống đang chuẩn bị lấy chiếc áo khoác đi ra, lại thấy Lâm Ngọc Đình đã giúp hắn lấy một chiếc áo khoác đang đợi ở ngoài của rồi. Sở Thiên gật gật đầu thế là đưa cả Lâm Ngọc Đình đi ra gọi taxi kêu bác tài xế chở đến bệnh viện Hòa Bình.
Sở Thiên nhìn thấy chị Mị đang đi đi lại lại ở tầng hai của bệnh viện Hòa Bình, có vẻ vụ va chạm không thể lạc quan được.
Chị Mị nhìn thấy bọn Sở Thiên đến tâm hồn đang treo lơ lửng liền hoàn toàn yên tâm trở lại. Thực ra với nhiều năm trải nghiệm ngoài xã hội của chị Mị, giọng nói trong điện thoại khi đụng xe làm người ta bị thương sẽ không tuyệt vọng như vậy. Chị cần có người ở bên để bản thân mình có thêm phần dũng khí, bây giờ nhìn thấy Sở Thiên lại càng thấy yên tâm, cảm thấy dù trời có sập xuống cũng không sao.
Chị Mị thở dài, kể tóm tắt sự việc lại một lần. Buổi sáng khi chị đi ra chợ mua đồ, lúc quay về, đã đi qua đường Đông Giang. Bỗng nhiên chị lấy chiếc xe xuống dốc đột nhiên tăng tốc độ, chị mất đà cũng tăng tốc độ theo, đột ngột chị cảm thấy có vật gì đó bay tới đầu xe, sau đó đập vào đầu xe rồi ngã xuống. Chị vội vàng phanh xe xuống xem sao. Quay ra thấy một người toàn thân đầy máu tươi ở trước xe của chị, bị thương nặng nhưng vẫn còn mấy phần hi vọng. Chị không kịp nghĩ nhiều vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát đồng thời đưa người bị thương tới bệnh viện Hòa Bình. Nhìn thần sắc của bác sĩ chị cảm thấy tình hình không được lạc quan cho lắm. Chị Mị nghĩ tới cảnh người thân vừa đánh vừa làm loạn ở bệnh viện thường thấy nên chỉ có thể mau chóng gọi Sở Thiên đến, để mình có thêm phần dũng khí.
Sở Thiên cùng chị Mị đợi trong phòng phẫu thuật gần một tiếng đồng hồ, bác sĩ mới mệt mỏi đi ra, nhìn thấy chị Mị với Sở Thiên cùng tiến đến, thở một hơi nói:
- Haiz… anh ta đã…
Chị Mị nghe được mấy chữ này, toàn thân phát run. Lẽ nào mình thực sự đã đâm chết người rồi sao? Mê muội một hồi, Sở Thiên nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy chị Mị, chị Mị định thần hỏi lại:
- Anh ta thực sự chết rồi sao?
Lâm Ngọc Đình cũng đỡ lấy chị Mị, lòng cũng trầm xuống. Nếu chị Mị thực sự đâm chết người chẳng phải sẽ phải ngồi tù sao? Một người con gái xinh đẹp như vậy mà lại phải sống trong nhà giam thì thực sự đáng tiếc.
Bác sĩ lấy làm lạ nhìn chị Mị một cái nói:
- Làm sao chết được? Ý tôi là, anh ta đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi.
Chị Mị giận dữ, hận nỗi không thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho ông bác sĩ nói chậm, nuốt chữ này một trận, tát cho mấy cái vào mặt, có kiểu dọa người ta như vậy sao?
Nhưng trong bệnh viện bác sĩ có quyền, rất nhiều việc phải dựa vào ông ta, vì vậy lúc đó không thể đắc tội được. Chị chỉ có thể nuốt cơn giận, cố gắng bình thản nói:
- Bác sĩ, vậy khi nào anh ta mới tỉnh lại được?
Bác sĩ nhìn chị Mị với bọn Sở Thiên mấy lần, nhìn thấy những bộ đồ họ mằng trên người đều là hàng hiệu thì biết ngay là người có tiền, chính là người lo cái ăn cái mặc cho bệnh viện thế là lời nói cũng có phần bực bội:
- Chắc là ngày mai thôi, chịu tới hai lần va chạm mạnh, bị thương nặng đến thế này, có thể sống lại được thì đã là tạo hóa của anh ta rồi. Mấy người có phải người nhà của anh ta không? Nếu phải thì mau đi đóng tiền viện phí, chắc anh ta phải nằm lại một thời gian, chưa hết nửa năm chưa chắc có thể xuống giường được.
Trong lòng Sở Thiên khẽ động chen giọng vào:
- Bác sĩ, ông có quyền uy, nhưng ông nói hắn chịu hai lần ngoại lực va chạm là có ý gì? Tôi có chút không hiểu.
Bác sĩ lật quyển bệnh án, có chút khoe khoang đắc ý nói:
- Anh ta bị thương thành thế này là do chịu ngoại lực va chạm tới làm não bộ chảy máu, gãy xương sườn, chảy máu khoang bụng. Như va chạm xe lần này có điều lạ là: Lực anh ta chịu không chỉ có một, vì có hai chỗ bị thương do va chạm rất rõ ràng là vùng bụng và vùng lưng. Đó là ngoại thương, anh nghĩ xem nếu như chỉ do bị đâm xe chính diện vậy những vết thương ở sau lưng là do đâu? Nếu như phần bị xe đâm là lưng anh ta, vậy những vết thương ở vùng bụng lại là do đâu mà ra? Vì vậy, cách giải thích duy nhất đó là anh ta bị hai chiếc xe lần lượt đâm trước và sau mới có thể như vậy.
Trong lòng Sở Thiên có chút suy nghĩ, lặng lẽ phân tích những tình huống mà bác sĩ đưa ra.
Sau khi bác sĩ đi, hai đồng chí cảnh sát giao thông cuối cùng cũng đến, tìm hiểu kĩ tình hình từ chị Mị sau đó yêu cầu trước hết tạm giữ xe đồng thời giữ lại làm bằng chứng. Đợi sau khi xem lại bằng ghi hình và khi người bị thương tỉnh lại mới quyết định trách nhiệm của sự việc. Lúc sắp đi một đồng chí cảnh sát dường như nhớ ra một điều gì đó, vừa đi ngoài hành lang vừa ngó đông ngó tây mấy lần rồi hỏi chị Mị:
- Cô không gọi người nhà anh ta tới à?
Chị Mị lắc đầu, lúc đó tâm loạn như vậy chỉ muốn cứu người, đâu còn nhớ tới báo cho người thân. Cảnh sát giao thông hiển nhiên hiểu tâm trạng của chị Mị, không nói với chị Mị nữa, đi ra chỗ bác sĩ lấy đồ của người bị thương xem xem có thể tìm ra người nhà hoặc cơ quan của người bị thương hay không. Lúc cảnh sát giao thông tìm trong túi của người bị thương lấy ra một cái tấm thẻ. Xem mấy lần rồi đột nhiên dừng lại, bất giác nói với chị Mị:
- Lần này mấy người gặp rắc rối lớn rồi.
Chị Mị với Sở Thiên cùng sững sờ, câu này của cảnh sát giao thông có ý gì?
Cảnh sát giao thông dương dương tấm giấy chứng nhận trong tay:
- Có biết mấy người đã đâm vào ai không? Phó giám đốc phòng giam Đông Phương của thành phố này Lưu Đại Dũng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương