Đô Thị Thiếu Soái
-
Chương 42: Kẻ cắp gặp bà già
Quá trưa, thời tiết nhẹ nhàng ấm áp. Ánh mặt trời ấm áp, nhu hòa xuyên qua cửa sổ lại phản chiếu qua vào chiếc gương dưới đất hắt lên tường . Sở Thiên nằm trên giường như một con mèo lười, giang tay giang chân rất thoải mái. Tối hôm qua, lần đầu tiên Trúc Diệp Thanh khiến Sở Thiên say. Sở Thiên nhớ rõ cảm giác men say đầy mãn nguyện, giống như mấy trăm năm trước, lại tái hiện làm cho người ta mãi không quên.
Cửa phòng vang lên mấy tiếng Cốc, cốc. cốc, Sở Thiên lười biếng nói:
- Mời vào.
Mị Nương một thân quần áo trắng tinh; tóc dài được búi bằng một chiếc đũa nhỏ, dưới ánh mặt trời cô toát ra khí chất cao quý, thanh khiết. Sở Thiên hiểu được, một cô gái xinh đẹp cao quý lại nữ tính vô hạn, bất kể có động tác gì đi chăng nữa , đều vô cùng hấp dẫn khiến người khác không thể rời mắt.
Mị Nương chậm rãi, nhẹ nhàng tới bên giường, cúi người xuống, một mùi thơm ngào ngạt tràn vào mũi Sở Thiên, cười cười:
- Đệ đệ lười của ta ơi, đã hơn hai giờ chiều rồi, nên nhanh rời giường đi ăn cơm nào?
Sở Thiên ôm lấy cổ Mị Nương:
- Chị đỡ em dậy đi! (DG: ta cũng muốn ôm. BTV: vớ vẩn, giỏi như Sở Thiên không mà đòi)
Mị Nương dùng sức ôm lấy, nhưng rốt cuộc không lôi được Sở Thiên dậy, dùng hết toàn lực, nâng lên được mấy cen-ti-mét, lại không đủ sức, thả hắn Sở Thiên nằm lại giường, bản thân thì nằm trên người Sở Thiên, yêu kiều thở dốc:
- Không biết do em nặng quá hay tại chị không có sức nữa?
Sở Thiên trở mình rời khỏi giường, đưa tay ôm lấy người cô, cảm giác mềm mại tựa như không có xương tràn ngập lòng hắn. Sở Thiên mỉm cười, dễ dàng ôm Mị Nương, sau đó nhẹ nhàng đặt cô trên ghế salon ở nhà ăn, còn mình đi vào phòng tắm.
Mị Nương không chỉ xinh đẹp lại khéo tay, giữa trưa đã cẩn thận nấu một nồi cháo đậu. Xem ra Mị Nương hết sức chú ý, nấu rất hợp khẩu vị. Vị tươi ngon tới tận miệng. Cháo nấu từ gạo thơm, thêm đậu phụ, xương heo các loại nguyên liệu tỉ mỉ chế biến, tạo ra hương vị đặc biệt ngon miệng. Thịt heo dùng bảy nạc ba mỡ mà làm, vì vậy thịt viên béo mà không ngấy. Cùng với đó còn có gan heo, thịt bụng heo rất tươi ngon dùng để ăn kèm, khiến cho món cháo có dư vị hết sức khó quên.
Ăn xong, Mị Nương liền lấy xe chở Sở Thiên đi ra rngoài bên ngoài đi dạo. Hôm nay, ánh nắng chói chang, lại ngày đầu năm mới, nếu chỉ ru rú ở nhà thì thật phí khoảng thời gian đẹp đẽ này. Hơn nữa Mị Nương muốn mua thêm cho Sở Thiên ít đồ. Sở Thiên anh khí hơn người, nhưng quần áo có chút không hợp. Sở Thiên có thể không để ý nhưng thân là chị gái sao có thể không quản.
Sở Thiên biết gần đây mình cao lớn hơn, thân thể cường tráng một chút; lại đánh đấm mấy trận, quần áo trên người đã trở nên cũ kỹ, huống chi Sở Thiên mấy năm này đều không có mua quần áo. Mấy năm này ăn nhờ ở đậu trong nhà chú thím, căn bản không có cho mình tiền mua thêm. Quần áo giầy, dép đều là lúc cha mẹ còn sống dùng tiền dành dụm mua cho mình. Mặc dù mình về sau đã có hai mươi vạn, nhưng sau đó lại cho Hồ Bưu mười tám vạn, còn dư lại hai vạn dùng cho việc đóng học phí đại học trong tương lai, cho nên Sở Thiên có thể tiết kiệm được cái gì thì tiết kiệm cái ấy..
Hôm nay là ngày đầu năm, trong trí nhớ Sở Thiên, hôm nay là ngày anh em, bè bạn tới chúc tết nhau mong năm mới an lành hạnh phúc. Tục lệ đầu năm chúc tết đón gió xuân từ thời Đại Hán đã có; Đường Tống về sau vô cùng thịnh hành. Nhưng cũng không cần cứ phải tới nhà mà dùng cách khác thay thế, mọi người sử dụng danh thiếp (thiệp chúc mừng). Thời Đông Hán xưng là thứ, vì vậy thiệp gọi là danh thứ. Đến đời Minh, rất nhiều gia đình trước cửa ra vào dán một cái túi giấy, chuyên thu danh thiếp, gọi môn bộ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Thiên cứ tưởng trên đường ít người qua lại, không ngờ rất tấp nập, chắc hẳn họ cũng không muốn phí một ngày đẹp trời ở trong nhà. Trên mặt ai nấy đều tràn đầy nụ cười sáng lạn; mặc quần áo mới, cầm trong tay các loại đồ dùng mới. Hai bên đường, tất cả các cửa hàng cũng buôn bán tấp nập, trương biển hạ giá, mua một tặng một, biểu hiện ra không gì không có; mà ngày trước giá cao muốn "nhảy lầu" tự tử, cái giá "ói máu" lại biến mất vô ảnh vô tung, chắc là đầu năm, kinh doanh may mắn, không muốn bị trả giá mà giông cả năm.
Mị Nương dừng xe trước một cửa hàng, kéo tay Sở Thiên vào gian hàng trang phục. Tại khu đồ dành cho nam giới, Mị Nương chỉ hàng loạt loại quần áo, nói:
- Em trai, ưa thích cái gì thì lấy nha, chị hôm nay không thiếu tiền.
Sở Thiên cười cười, nhìn vài món đồ, có chút do dự, cái này quá mắc, toàn dùng ngàn làm đơn vị. Mị Nương từ từ đi tới, tựa hồ nhìn ra tâm tư Sở Thiên:
- Được rồi, em để chị chọn.
Sau đó vẫy tay gọi người bán hàng, nháy mắt đã chọn năm bộ đồ. Nếu như không phải xem Mị Nương một thân ăn mặc quý phái, mà đổi lại là Sở Thiên, đoán chừng người bán hàng cũng sẽ không dám đóng gói.
Sở Thiên muốn ngăn lại, Mị Nương đã lên tiếng:
- Em à, chị hiện tại cũng chỉ có em sống nương tựa vào nhau. Chị không tiêu cho em thì tiêu cho ai?
Sau đó cầm một bộ quần áo màu trắng nhạt, ướm ướm lên người Sở Thiên rồi nói:
- Em trai, hôm nay em liền mặc bộ đồ này cho chị nhìn xem. Phòng thay đồ ở bên kia, nhanh đi thay, cho chị nhìn thấy bộ dáng anh tuấn của em. Vừa nói, cô vừa kéo Sở Thiên đến phòng thay đồ.
Khi Sở Thiên mặc bộ quần áo mới đi ra, không chỉ có Mị Nương mắt sáng lên, mà ngay cả người bán hàng cũng không nhận ra. Một bộ quần áo trắng mờ khiến tất cả ưu điểm của hắn hiện ra. Làn da sáng. Đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, nét trẻ con vẫn còn vương lại. Ngũ quan thanh tú, thân hình cường tráng, khí chất lại có vẻ nhu hòa. Trên người hắn phát ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, không chỉ lịch lãm, cao quý mà còn ưu nhã tuấn lãng, tôn thêm vẻ tuấn tú kỳ ảo.
Mị Nương kìm lòng không được tiến tới sờ mặt Sở Thiên:
- Em, quá đẹp trai a, hôm nay sẽ mặc bộ này cùng chị dạo phố.
Sở Thiên ngượng ngùng gật đầu, quay đầu lại trông thấy vẻ ngơ ngác của người bán hàng, cười cười:
- Cảm phiền cô đem quần áo cũ gói lại, cám ơn.
Người bán hàng ngây ngốc nhìn Sở Thiên, cao hứng đi làm cái chuyện vốn bình thường khinh thường.
Sau khi mua xong quần áo, Mị Nương lại mua cho Sở Thiên mấy đôi giày, còn có điện thoại. Sống ở thành phố, hai người vốn quen biết nhau, nếu như không có điện thoại liên hệ, rất nhanh sẽ từ từ quên. Mị Nương cũng không muốn ngày nào đó muốn tìm Sở Thiên, lại phát hiện căn bản không cách nào đi tìm, vậy cũng không ổn.
Xong hết thảy, Sở Thiên cùng chị Mị cầm theo túi lớn, chuẩn bị ly khai, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu phá vỡ không khí vui vẻ, hào nhã của cửa hàng:
- Ngăn lại hắn a..., trộm a....
Sở Thiên quay đầu nhìn lại, thấy một gã trai nhỏ gầy đang chạy cầm theo một cái ví; đằng sau một tên mập đang không kịp thở vừa truy đuổi vừa hô hào. Cửa hàng vốn chen chúc, gã trai gầy muốn chạy trốn thực sự không phải là chuyện dễ dàng, bất kỳ một người nào có tinh thần trọng nghĩa chỉ cần duỗi chân đều ngăn trở anh ta; nhưng mọi người thấy chuyện không liên quan tới mình chẳng ai rỗi hơi ngăn lại, mà còn nhao nhao tránh ra cho hai người rượt bắt, còn mình ở bên cạnh xem kịch.
Sở Thiên thầm than một tiếng, thật sự là thế thái nhân tình. Hắn đưa cho Mị Nương cầm túi lớn trên tay, còn mình dùng ngón tay kẹp lấy một đồng tiền xu, xuất lực, tiền xu chuẩn xác đánh vào đùi phải tên gầy. Chân phải anh ta mềm nhũn, cả người trọng tâm bất ổn, ngã nhào trên đất, đang muốn đứng lên, đi nhặt lại ví trộm được, Sở Thiên đã đi tới, dẫm trên cái ví:
- Người anh em, đầu năm đi ăn trộm? Không quá may mắn a?
Tên gầy nhìn thấy một cái người trẻ tuổi anh tuấn đi ra ngăn trở chính mình không khỏi giận dữ, đầu năm nay vẫn còn có người vào việc của người khác, không giáo huấn một chút làm sao có thể cho hắn biết trời cao đất dày. Vì vậy từ bên hông rút ra một con dao găm, lóe ra hào quang lạnh như băng, đâm vào Sở Thiên. Mị Nương thấy thế kinh hồn bạt vía, không tự chủ được hô lên:
- Em, cẩn thận.
Sở Thiên thấy tên trộm hung ác như này ra chiêu muốn đưa người vào tử địa, không khỏi tức giận, di động thân hình, tay trái nhanh chóng xuất kích, bắt lấy cánh tay cầm dao. Tên kia thấy Sở Thiên ra tay nhanh như thế thì kinh hãi, khi bị cầm ra sức giãy dụa lại thấy vô lực. Sở Thiên dùng hơn mấy phân lực khí, dao găm rời tay rớt xuống, tên trộm sợ hãi, từ phía dưới tay nhanh muốn nắm lấy yết hầu Sở Thiên, Sở Thiên tay phải giơ lên, chế trụ tay trái của anh ta, dùng tới hai phần lực. Tên gầy chỉ cảm thấy cổ tay có chút mỏi nhừ giống như đã đứt rời, cuống quít lui về phía sau hai bước.
Sở Thiên ép sát, đấm vào lồng ngực tên trộm, thêm một cước đá vào đầu gối. Anh ta đau đớn, ngã ra mặt đất ,kêu rên không ngớt, lúc này người béo cùng hai bảo vệ cũng đã đuổi tới. Người béo thấy tên trộm bị chế trụ, trong nội tâm cao hứng vô cùng, lúc bảo vệ kéo tên trộm lên, tiến lên đá mấy cú, hung ác mắng vài câu, sau đó cầm lấy ví, không ngớt lời cảm tạ Sở Thiên, từ trong ví lấy ra một xấp tiền đưa cho hắn.
Sở Thiên định cự tuyệt, bỗng nhiên nở nụ cười, dĩ nhiên là hắn!
Cửa phòng vang lên mấy tiếng Cốc, cốc. cốc, Sở Thiên lười biếng nói:
- Mời vào.
Mị Nương một thân quần áo trắng tinh; tóc dài được búi bằng một chiếc đũa nhỏ, dưới ánh mặt trời cô toát ra khí chất cao quý, thanh khiết. Sở Thiên hiểu được, một cô gái xinh đẹp cao quý lại nữ tính vô hạn, bất kể có động tác gì đi chăng nữa , đều vô cùng hấp dẫn khiến người khác không thể rời mắt.
Mị Nương chậm rãi, nhẹ nhàng tới bên giường, cúi người xuống, một mùi thơm ngào ngạt tràn vào mũi Sở Thiên, cười cười:
- Đệ đệ lười của ta ơi, đã hơn hai giờ chiều rồi, nên nhanh rời giường đi ăn cơm nào?
Sở Thiên ôm lấy cổ Mị Nương:
- Chị đỡ em dậy đi! (DG: ta cũng muốn ôm. BTV: vớ vẩn, giỏi như Sở Thiên không mà đòi)
Mị Nương dùng sức ôm lấy, nhưng rốt cuộc không lôi được Sở Thiên dậy, dùng hết toàn lực, nâng lên được mấy cen-ti-mét, lại không đủ sức, thả hắn Sở Thiên nằm lại giường, bản thân thì nằm trên người Sở Thiên, yêu kiều thở dốc:
- Không biết do em nặng quá hay tại chị không có sức nữa?
Sở Thiên trở mình rời khỏi giường, đưa tay ôm lấy người cô, cảm giác mềm mại tựa như không có xương tràn ngập lòng hắn. Sở Thiên mỉm cười, dễ dàng ôm Mị Nương, sau đó nhẹ nhàng đặt cô trên ghế salon ở nhà ăn, còn mình đi vào phòng tắm.
Mị Nương không chỉ xinh đẹp lại khéo tay, giữa trưa đã cẩn thận nấu một nồi cháo đậu. Xem ra Mị Nương hết sức chú ý, nấu rất hợp khẩu vị. Vị tươi ngon tới tận miệng. Cháo nấu từ gạo thơm, thêm đậu phụ, xương heo các loại nguyên liệu tỉ mỉ chế biến, tạo ra hương vị đặc biệt ngon miệng. Thịt heo dùng bảy nạc ba mỡ mà làm, vì vậy thịt viên béo mà không ngấy. Cùng với đó còn có gan heo, thịt bụng heo rất tươi ngon dùng để ăn kèm, khiến cho món cháo có dư vị hết sức khó quên.
Ăn xong, Mị Nương liền lấy xe chở Sở Thiên đi ra rngoài bên ngoài đi dạo. Hôm nay, ánh nắng chói chang, lại ngày đầu năm mới, nếu chỉ ru rú ở nhà thì thật phí khoảng thời gian đẹp đẽ này. Hơn nữa Mị Nương muốn mua thêm cho Sở Thiên ít đồ. Sở Thiên anh khí hơn người, nhưng quần áo có chút không hợp. Sở Thiên có thể không để ý nhưng thân là chị gái sao có thể không quản.
Sở Thiên biết gần đây mình cao lớn hơn, thân thể cường tráng một chút; lại đánh đấm mấy trận, quần áo trên người đã trở nên cũ kỹ, huống chi Sở Thiên mấy năm này đều không có mua quần áo. Mấy năm này ăn nhờ ở đậu trong nhà chú thím, căn bản không có cho mình tiền mua thêm. Quần áo giầy, dép đều là lúc cha mẹ còn sống dùng tiền dành dụm mua cho mình. Mặc dù mình về sau đã có hai mươi vạn, nhưng sau đó lại cho Hồ Bưu mười tám vạn, còn dư lại hai vạn dùng cho việc đóng học phí đại học trong tương lai, cho nên Sở Thiên có thể tiết kiệm được cái gì thì tiết kiệm cái ấy..
Hôm nay là ngày đầu năm, trong trí nhớ Sở Thiên, hôm nay là ngày anh em, bè bạn tới chúc tết nhau mong năm mới an lành hạnh phúc. Tục lệ đầu năm chúc tết đón gió xuân từ thời Đại Hán đã có; Đường Tống về sau vô cùng thịnh hành. Nhưng cũng không cần cứ phải tới nhà mà dùng cách khác thay thế, mọi người sử dụng danh thiếp (thiệp chúc mừng). Thời Đông Hán xưng là thứ, vì vậy thiệp gọi là danh thứ. Đến đời Minh, rất nhiều gia đình trước cửa ra vào dán một cái túi giấy, chuyên thu danh thiếp, gọi môn bộ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Thiên cứ tưởng trên đường ít người qua lại, không ngờ rất tấp nập, chắc hẳn họ cũng không muốn phí một ngày đẹp trời ở trong nhà. Trên mặt ai nấy đều tràn đầy nụ cười sáng lạn; mặc quần áo mới, cầm trong tay các loại đồ dùng mới. Hai bên đường, tất cả các cửa hàng cũng buôn bán tấp nập, trương biển hạ giá, mua một tặng một, biểu hiện ra không gì không có; mà ngày trước giá cao muốn "nhảy lầu" tự tử, cái giá "ói máu" lại biến mất vô ảnh vô tung, chắc là đầu năm, kinh doanh may mắn, không muốn bị trả giá mà giông cả năm.
Mị Nương dừng xe trước một cửa hàng, kéo tay Sở Thiên vào gian hàng trang phục. Tại khu đồ dành cho nam giới, Mị Nương chỉ hàng loạt loại quần áo, nói:
- Em trai, ưa thích cái gì thì lấy nha, chị hôm nay không thiếu tiền.
Sở Thiên cười cười, nhìn vài món đồ, có chút do dự, cái này quá mắc, toàn dùng ngàn làm đơn vị. Mị Nương từ từ đi tới, tựa hồ nhìn ra tâm tư Sở Thiên:
- Được rồi, em để chị chọn.
Sau đó vẫy tay gọi người bán hàng, nháy mắt đã chọn năm bộ đồ. Nếu như không phải xem Mị Nương một thân ăn mặc quý phái, mà đổi lại là Sở Thiên, đoán chừng người bán hàng cũng sẽ không dám đóng gói.
Sở Thiên muốn ngăn lại, Mị Nương đã lên tiếng:
- Em à, chị hiện tại cũng chỉ có em sống nương tựa vào nhau. Chị không tiêu cho em thì tiêu cho ai?
Sau đó cầm một bộ quần áo màu trắng nhạt, ướm ướm lên người Sở Thiên rồi nói:
- Em trai, hôm nay em liền mặc bộ đồ này cho chị nhìn xem. Phòng thay đồ ở bên kia, nhanh đi thay, cho chị nhìn thấy bộ dáng anh tuấn của em. Vừa nói, cô vừa kéo Sở Thiên đến phòng thay đồ.
Khi Sở Thiên mặc bộ quần áo mới đi ra, không chỉ có Mị Nương mắt sáng lên, mà ngay cả người bán hàng cũng không nhận ra. Một bộ quần áo trắng mờ khiến tất cả ưu điểm của hắn hiện ra. Làn da sáng. Đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, nét trẻ con vẫn còn vương lại. Ngũ quan thanh tú, thân hình cường tráng, khí chất lại có vẻ nhu hòa. Trên người hắn phát ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, không chỉ lịch lãm, cao quý mà còn ưu nhã tuấn lãng, tôn thêm vẻ tuấn tú kỳ ảo.
Mị Nương kìm lòng không được tiến tới sờ mặt Sở Thiên:
- Em, quá đẹp trai a, hôm nay sẽ mặc bộ này cùng chị dạo phố.
Sở Thiên ngượng ngùng gật đầu, quay đầu lại trông thấy vẻ ngơ ngác của người bán hàng, cười cười:
- Cảm phiền cô đem quần áo cũ gói lại, cám ơn.
Người bán hàng ngây ngốc nhìn Sở Thiên, cao hứng đi làm cái chuyện vốn bình thường khinh thường.
Sau khi mua xong quần áo, Mị Nương lại mua cho Sở Thiên mấy đôi giày, còn có điện thoại. Sống ở thành phố, hai người vốn quen biết nhau, nếu như không có điện thoại liên hệ, rất nhanh sẽ từ từ quên. Mị Nương cũng không muốn ngày nào đó muốn tìm Sở Thiên, lại phát hiện căn bản không cách nào đi tìm, vậy cũng không ổn.
Xong hết thảy, Sở Thiên cùng chị Mị cầm theo túi lớn, chuẩn bị ly khai, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu phá vỡ không khí vui vẻ, hào nhã của cửa hàng:
- Ngăn lại hắn a..., trộm a....
Sở Thiên quay đầu nhìn lại, thấy một gã trai nhỏ gầy đang chạy cầm theo một cái ví; đằng sau một tên mập đang không kịp thở vừa truy đuổi vừa hô hào. Cửa hàng vốn chen chúc, gã trai gầy muốn chạy trốn thực sự không phải là chuyện dễ dàng, bất kỳ một người nào có tinh thần trọng nghĩa chỉ cần duỗi chân đều ngăn trở anh ta; nhưng mọi người thấy chuyện không liên quan tới mình chẳng ai rỗi hơi ngăn lại, mà còn nhao nhao tránh ra cho hai người rượt bắt, còn mình ở bên cạnh xem kịch.
Sở Thiên thầm than một tiếng, thật sự là thế thái nhân tình. Hắn đưa cho Mị Nương cầm túi lớn trên tay, còn mình dùng ngón tay kẹp lấy một đồng tiền xu, xuất lực, tiền xu chuẩn xác đánh vào đùi phải tên gầy. Chân phải anh ta mềm nhũn, cả người trọng tâm bất ổn, ngã nhào trên đất, đang muốn đứng lên, đi nhặt lại ví trộm được, Sở Thiên đã đi tới, dẫm trên cái ví:
- Người anh em, đầu năm đi ăn trộm? Không quá may mắn a?
Tên gầy nhìn thấy một cái người trẻ tuổi anh tuấn đi ra ngăn trở chính mình không khỏi giận dữ, đầu năm nay vẫn còn có người vào việc của người khác, không giáo huấn một chút làm sao có thể cho hắn biết trời cao đất dày. Vì vậy từ bên hông rút ra một con dao găm, lóe ra hào quang lạnh như băng, đâm vào Sở Thiên. Mị Nương thấy thế kinh hồn bạt vía, không tự chủ được hô lên:
- Em, cẩn thận.
Sở Thiên thấy tên trộm hung ác như này ra chiêu muốn đưa người vào tử địa, không khỏi tức giận, di động thân hình, tay trái nhanh chóng xuất kích, bắt lấy cánh tay cầm dao. Tên kia thấy Sở Thiên ra tay nhanh như thế thì kinh hãi, khi bị cầm ra sức giãy dụa lại thấy vô lực. Sở Thiên dùng hơn mấy phân lực khí, dao găm rời tay rớt xuống, tên trộm sợ hãi, từ phía dưới tay nhanh muốn nắm lấy yết hầu Sở Thiên, Sở Thiên tay phải giơ lên, chế trụ tay trái của anh ta, dùng tới hai phần lực. Tên gầy chỉ cảm thấy cổ tay có chút mỏi nhừ giống như đã đứt rời, cuống quít lui về phía sau hai bước.
Sở Thiên ép sát, đấm vào lồng ngực tên trộm, thêm một cước đá vào đầu gối. Anh ta đau đớn, ngã ra mặt đất ,kêu rên không ngớt, lúc này người béo cùng hai bảo vệ cũng đã đuổi tới. Người béo thấy tên trộm bị chế trụ, trong nội tâm cao hứng vô cùng, lúc bảo vệ kéo tên trộm lên, tiến lên đá mấy cú, hung ác mắng vài câu, sau đó cầm lấy ví, không ngớt lời cảm tạ Sở Thiên, từ trong ví lấy ra một xấp tiền đưa cho hắn.
Sở Thiên định cự tuyệt, bỗng nhiên nở nụ cười, dĩ nhiên là hắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook