Đô Thị Tà Tu
Chương 17: Hộ hoa sứ giả

- Không cần lo lắng, cứ đi làm như bình thường đi, nếu có sự tình gì, tôi sẽ lập tức tới ngay.

Trước cửa Ngọc Lan quốc tế, Tiêu Dực đưa cho Lâm Nhã Chỉ đang mặt đỏ tai hồng một cái túi nang màu vàng, chần chờ một chút, rồi lấp từ tháo một lá bùa màu vàng trên cổ đeo lên cổ nàng.

- Ngày hôm qua cả đêm cô không về, khẳng định sẽ kinh động đến Ma Nhân. Lá bùa cô đang đeo kia, không phải Ma Nhân tự mình ra tay thì sẽ cho cô năm phút an toàn! Chỉ cần năm phút thôi, mặc kệ cô ở chỗ nào trong thành phố, tôi sẽ tới đó, cho nên cô đừng sợ.

Lâm Nhã Chỉ dùng sức cắn chặt môi, gắt gao nắm chặt lá bùa đeo trên cổ, nhìn chăm chú vào Tiêu Dực, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không mở miệng, chỉ dùng sức gật đầu.

- Còn có, mặc kệ ai hỏi cô đêm qua đi đâu, cùng ai ở một chỗ, cô không được nói, tìm đại một lý do nào đó, nếu các nàng hỏi kỹ, thì cứ nói là ở nhà Nguyệt Liên, biết không?

Tiêu Dực nhẹ nhàng lắc đầu, hôm qua nhất thời hồ đồ, bị yêu nô kia phát hiện mình và nàng ở cùng nhau, còn để cho nữ nhân này qua đêm ở nhà mình, yêu quái kia không vội mới lạ.

Bất quá Tiêu Dực cũng không phải sợ yêu tinh kia dựa vào linh khí trên người Lâm Nhã Chỉ mà tìm được chỗ của mình, đừng nhìn nhà trọ rách nát kia, thật ra đó là "phượng nhãn" của thành phố, nơi tụ tập thiên địa linh khí, có thể áp chế các loại yêu khí. Là một Chướng Nhãn pháp thiên nhiên,yêu quái nếu không tới gần mười mét, thì không thể nào phát hiện được.

Nhìn vào Lâm Nhã Chỉ điềm đạm đáng yêu, Tiêu Dực cười khổ nói:

- Bây giờ tôi vẫn chưa xác định được yêu quái này đã nhận ra được cái gì, nếu chúng ta bại lộ mục đích, muốn hắn giải trừ ma chướng thì rất gió khăn, người thắt nút cũng là người mở nút, chắc cô biết đạo lý này, muốn trừ tận gốc ma chủng trong người cô, thì phải để hắn làm mới được, nếu không chỉ có thể tìm một người cường đại hơn hắn, chẳng qua, những người như vậy, không vì một việc nhỏ mà tới giúp đâu, không ai nguyện ý chọc vào phiền toái cả, cho nên chúng ta phải tự giải quyết thôi! Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô không được có hành động thiếu suy nghĩ, như vậy sẽ càng kinh động đến Ma Nhân.

Nhìn nhìn Lâm Nhã Chỉ còn có chút do dự, Tiêu Dực nở nụ cười dâm dật, nâng cằm nàng lên, nói:

- Làm sao vậy, tiểu nương tử, biết lang quân ta rất tốt, không nỡ rời khỏi sao? Nếu vậy thì ta đành phải bắt nàng về làm áp trại phu nhân thôi.

Khuôn mặt Lâm Nhã Chỉ đỏ lên, dùng sức đẩy tên lưu manh vô sỉ này ra, trừng mắt nhìn hắn, duyên dáng quệt miệng, xoay người đi vào trong công ty.

- Hắc hắc! Nữ nhân thật phiền, hôm qua còn muốn sống muốn chết, nay lại không hề tức giận!

Tiêu Dực vô sỉ thở dài một tiếng:

- Ai kêu lão tử trời sinh phong lưu chứ.

- Cắt! Kêu ngươi là hạ lưu thì có, Tiêu đại công tử của ta ạ.

Nguyệt Liên thần không biết quỷ không hay đứng đằng sau hắn, mắt phượng híp lại thành một đường, nở nụ cười vô cùng quyến rũ, làm cho cả người Tiêu Dực lạnh run, còn có cảm giác một cỗ khí tức âm trầm quét xuống dưới hạ thân mình, làm cho hắn lông tơ dựng đứng.

- Nói, đêm qua anh đã làm chuyện tốt gì? Lại dám vứt bỏ lão nương, mang theo Lâm tỷ đột nhiên biến mất. Không sợ lão nương hôm nay phế đi "đồ chơi" vô dụng của anh sao?

Mạc Nguyệt Liên kéo Tiêu Dực đến một góc, thô lỗ đẩy hắn vào tường, cặp đùi dí sát vào háng hắn, hai tay đè lên bờ vai, trợn đôi mắt như làn thu thủy, hung tợn cả giận nói.

- Khụ...!

Tiêu Dực cười mỉa, liếc mắt nhìn vào cổ áo đang hé rông của nàng, nhưng lại không có cảnh xuân, tiếc nuối thở dài một tiếng, bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy eo thon tinh tế của Nguyệt Liên, kéo mỹ nhân đang tức giận này vào trong lòng.

Nhìn thấy ngượng ngùng trên mặt Nguyệt Liên, Tiêu Dực liền âm thầm cười, tiểu ny tử này, muốn đùa giỡn với tôi sao, vẫn còn non lắm, tôi còn không biết sao, tim cô đã bị tôi mê hoặc rồi.

- Anh... Anh muốn chết hả?

Nguyệt Liên cực kỳ thẹn thùng đưa tay chống lên trên vách tường, muốn tránh khỏi cái ôm của tên lưu manh này, nhưng mà Tiêu Dực làm sao có thể như vậy được, hắn vẫn như cũ nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp quyến rũ kia, trong mũi phả ra từng làn hương thơm làm cho lòng người say đắm.

- Cô nỡ để tôi chết sao?

Tiêu Dực cố ý nhìn Nguyệt Liên bằng ánh mắt chân tình, đôi tay sắc lang chậm rãi dời xuống kiều đồng vểnh cao tròn lẳn của nàng, nhìn vào Nguyệt Liên đang thẹn thùng cắn nhẹ môi mỏng, nội tâm hắn bỗng nhiên dâng lên một dự cảm, thầm mắng một tiếng, mẹ nó, lão tử hình như mắc bẫy rồi.

Nguyệt Liên bị hắn ôm vào trong ngực trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, trong lòng cười trộm một tiếng, bỗng nhiên gối một phát, chân dài hung hăng gối vào giữa hai chân hắn.

"Ngao...!"

Một tiếng kêu thống khổ vang lên, Nguyệt Liên đẩy Tiêu Dực đang giả bộ đau đớn ôm lấy hạ thân ra, xoa xoa đầu gối đau đớn, không cam lòng mắng:

- Tiểu tử chết tiệt, anh mặc quần lót bằng sắt hay là tiểu đệ đệ làm bằng đá vậy? Ôi, đau chết tôi mất, còn đứng đó mà cười, ra đây đỡ lão nương nhanh!

Tiêu Dực dương dương tự đắc, chậm rãi đứng lên. Nguyệt Liên tức giận cong miệng, hung hăng đánh hắn mấy quyền, Tiêu Dực cũng tùy ý để nàng phát tiếng. Bất quá trong lòng cũng buồn cười, mẹ nó, còn không phải đá thì là gì?

- Tiểu Nguyệt, cái này gọi là trộm gà không được còn mất nắm thóc, biết không? Tôi đã sớm nói qua cho cô rồi, ca ca tôi là thiên phú dị bẩng, không thể phá được, cô chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi. Lần sau đừng tìm tôi chơi trò mập mờ này nữa, ca ca không nhịn nổi.

Tiêu Dực dâm đãng giáo huấn vài tiếng, kéo Nguyệt Liên không ngừng xoa bóp bắp đùi, bàn tay ấn vào đầu gối nàng một cái, nhất thời một cỗ khí tức thanh lương dũng mãnh tiến vào chân nàng, thống khổ lập tức tiêu tán.

- Tiêu Dực chết tiệt, nói cho anh biết, việc này tôi sẽ nhớ kỹ!

Nguyệt Liên đánh lên người hắn mấy cái nữa, lúc này mới hừ một ngụm oán khí, có điểm cổ quái nhìn vào hạ thân của hắn, tựa hồ không hiểu vì sao mình tập kích, mà chính mình lại bị thương, đây cũng không phải lần đầu tiên nha.

- Thôi được rồi, tôi mời cô đi ăn.

Tiêu Dực biết trong lòng cô nàng này đang nghĩ gì, sợ nàng lại nói ra chuyện điên khùng gì đó, nhanh chóng đổi đề tài.

- Hừ! Chưa gì đã nghĩ đến chuyện mua chuộc tôi hả, keo kiệt.

Nguyệt Liên cũng không muốn hỏi nhiều, bị Tiêu Dực kéo đến một tiệm ăn nhỏ, không ngừng truy hỏi đêm qua đã làm những chuyện không trong sạch gì, thỉnh thoảng lại bị Tiêu Dực chọc cho tức điên, đánh hắn mấy quyền, vui đùa ầm ĩ, mà hai người không chú ý tới bên trong một chiếc Mercedes-Benz sang trọng có cặp mắt âm độc đang chăm chú nhìn vào hai người.

Công tác của phòng tập rất nhàn, trừ bỏ buổi chiều đông người, còn lại đều là thời rảnh. Bây giờ là giữa trưa, trong phòng tập còn rất vắng, chỉ còn Tiêu Dực ngây ngốc đứng một bên.

Phân tích những biển hiện của những người xung quanh Lâm Nhã Chỉ cũng không có bất kỳ điểm dị thường nào, hơn nữa tất cả mọi người đều chứng kiến Lâm Nhã Chỉ đuổi theo hai người, mà mình lại không thấy bị theo dõi, chỉ đến khi ở rạp chiếu phim Tào bà bà cùng yêu nô mới xuất hiện, mà cũng không hiểu ý đồ của yêu quái là gì, đã qua nửa ngày mà một điểm động tĩnh cũng không có, Yêu Cơ linh thể là gì, chắc hẳn nó biết rõ, tại sao lại thờ ơ như vậy?

Tiêu Dực cảm thấy buồn bực, nếu thật là như vậy, chỉ có thể nói kế hoạch của mình có lỗ hổng. Hoặc là nói yêu quái kia không thể tính theo lẽ thường.

- Thực con mẹ nó đầu gỗ! Chẳng lẽ đây là yêu quái thường sao?

Tiêu Dực cười khổ gãi đầu, hiện tại địch nhân ở trong tối, mình ở ngoài sáng, hi vọng duy nhất chính là yêu quái không bỗng nhiên động thủ, để mình có thời gian chuẩn bị cho tốt.

Hội viên của phòng tập cũng lục đục đi vào, nhiều người còn bàn luận về chuyện hôm qua của Tiêu Dực, nhiều người nhìn Tiêu Dực bằng ánh mắt thù hằn, ghen ghét, hâm mộ, đương nhiên còn có cả ái mộ nữa...

Buổi chiều hôm nay, trong phòng Yoga còn thêm hơn mười học viên mới, đại bộ phận đều là nữ nhân trẻ tuổi, còn có một số thục phụ phong tao, đều muốn được vào nhóm học Yoga cấp tốc của Tiêu Dực.

Toàn bộ buổi chiều, Tiêu Dực bị những nữ nhân này dây dưa, chính hắn cũng là tiện nhân, thỉnh thoảng thừa dịp chỉ đạo động tác liền sờ mó một phen. Mà Nguyệt Liên thì vứt ánh mắt khinh bỉ, làm bộ như không thấy. Tận đến khi đi về, nàng mới phát tiết phẫn nộ, bộ dáng tức giận của Nguyệt Liên thật giống như ghen tuông vậy, vô cùng khả ái, không chịu nổi muốn chọc nàng một phen, từ phía sau ôm lấy eo nàng, ngả ngớn nói:

- Sao vậy? Ghen à?

- Ghen?

Nguyệt Liên không bởi vì động tác của Tiêu Dực mà tức giận, trái lại lông mày nhướng lên, biểu hiện ra một nét quyến rũ động lòng người, hai tay ôm lấy cổ Tiêu Dực, hờn dỗi nói:

- Tiêu ca ca, người ghen không phải là tôi, là những tên đằng sau muốn đem anh chàng đẹp trai như anh ăn vào bụng đó.

Vốn là có dự cảm không tốt, da mặt Tiêu Dực co giật một chút, nhìn phòng tập Vật lộn tự do cách đó không xa. Quả nhiên, mười mấy người như hổ rình mồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sái khí nổi lên, tràn ngập ghen tuông và hận thù.

- Thân vệ đội của cô hả?

Tiêu Dực cười khổ một tiếng, lại bị tiểu ny tử này lừa rồi. Những người này, đều là người hâm mộ nàng, nhìn thấy nàng cùng mình thân mật như vậy, không phải là khiêu khích họ sao?

- Làm sao vậy? Sợ à?

Nguyệt Liên thẹn thùng cúi đầu xuống, thân thể hận không thể hòa vào người Tiêu Dực, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên tia giảo hoạt, dừng một chút:

- Những còn ruồi này phải nhờ anh đuổi hộ rồi, coi như tôi nợ anh một cái ân tình, được chứ?

- Cô nói như vậy rồi, tôi làm sao cự tuyệt đây? Đành phải làm hộ hoa sứ giả vậy.

Tiêu Dực đối với Nguyệt Liên không có biện pháp, mình toàn bị nàng lừa, đây không phải lần đầu tiên nàng cự tuyệt người theo đuổi, tình huống như vậy, mình lại không nói rõ quan hệ với nàng. Mà cho dù có nói rõ, bọn họ cũng sẽ không buông tha.

- Coi như anh thức thời, buổi tối tôi mời khách.

Nguyệt Liên giống như tiểu hồ ly, cười gian một tiếng.

Tiêu Dực vỗ tay một tiếng, Nguyệt Liên phối hợp gật đầu, hai người đạt thành giao dịch, giống như cặp tình lữ đi về phía đội "thân vệ" đang toát lửa giận kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương