Đô Thị Quỷ Vương
Chương 53: Thua tâm phục khẩu phục .

"Cố lên, cố lên, cố lên, cố lên"

Đấu trường tầng một đang vang lên nhưxng tiếng hò hét vang trời.

Trận đấu của Thu Phong với Nichkhun đã kéo sang tới hiệp thứ ba.

Trận đấu bây giờ đang được tất cả mọi người trong đấu trường theo dõi.

Những người có thế lực ở các tầng Trung Bình, Trung Bình Khá, Khá, Mạnh và cuối cùng là cực mạnh đang quan sát bằng tivi.

Trận đấu này lần đầu tiên trong lịch sử khi tạo ra đấu trường ngầm cho đến nay được quay chiếu trực tiếp trên tất cả các tầng.

Điều đó cho thấy sự nổi tiếng của trận đấu này lên tới mức cao trào như thế nào rồi.

Dường như sàn đấu không đủ dùng cho Thu Phong lẫn Nichkhun, mặc dù nó rộng tới ba mươi mét.

Các khung sắt bao quanh sàn đấu gần như đã sập gần hết do trận đấu này.

Lồng sắt của võ đài rơi từng cái ra ngoài mỗi khi hai người đứng gần đó.

Đơn giản là khi Thu Phong đánh hụt vào góc võ đài, anh đấm gãy luôn cả thanh sắt là khung của lồng sắt cong vào một khúc muốn gãy đôi.

Nichkhun cũng vậy, tấn công Thu Phong, anh né được và hiển nhiên đòn tấn công trúng vào lồng sắt làm nó đổ ra ngoài.

Những thanh sắt cũng chẳng còn nguyên vẹn.

Và giờ họ cũng hiểu tại sao các võ sĩ trước đó đấu với Nichkhun lại gãy tay gãy chân dễ dàng như thế.

Họ nghĩ chân họ cứng như sắt sao? Không có cứng như sắt thì cũng gãy.

Nichkhun nghĩ xương mình cứng hơn sắt sao? Tất nhiên là vậy, nhìn những lồng sắt là dưới thì sẽ hiểu.

Có điều làm mọi người không hiểu nổi là bản thân Thu Phong hiện tại không có bất cứ một viết thương nào.

Trong khi hai người luôn tấn công lẫn nhau mà Nichkhun gần như bầm tím cả người mà Thu Phong lại vẫn bình thường.

Đơn giản các đòn đánh của Nichkhun bị Thu Phong triệt thoái một cách từ nhẹ nhàng cho đến cứng rắng.

Mỗi đòn Thu Phong triệt đi đều phải chính xác tuyệt tối ở từng vị trí. Chỉ cần lệch đi một tý dù cho triệt được thì bản thân anh cũng bị thương.

Đó cũng là cái hay của Triệt Quyền Đạo, nếu gặp đối thủ ngang cơ thì cứ đánh từ từ cho đến phút cuối sẽ thắng.

Mà Thu Phong lại không nghĩ vậy, hơi thở của Nichkhun bắt đầu rối loạn, tuy vậy đòn tấn công vẫn không hề giảm lực chút nào.

Những vết bâm tím trên người Nichkhun chỉ là những viết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến gân cốt chút nào nên hắn cũng không lo ngại mà đấu hét mình.

Hôm nay gặp đối thủ mạnh như vậy hắn thật sự sung sướng, chưa bao giờ hắn thích đánh nhau như bây giờ.

Lúc hắn ở Thái Lan khi thành danh dường như chẳng ai muốn đấu với hắn, từ những võ sĩ nổi tiếng cho đến quân nhân trong quân đội cũng không thèm ngó tới hắn.

Vì hắn là một thiên tài ở nước mình, ai cũng ganh gét hắn và ai cũng công nhận hắn là võ sĩ mạnh nhất Thái Lan.

Từ đó cũng hình thành lên một thứ gọi là ác cảm lên người hắn. Khiến cho những ai đấu với hắn hắn đều ra tay không thương tiếc.

Nhưng hôm nay khác rồi. Hắn dùng toàn lực vẫn chỉ đụng vô người trước mặt này đúng một lần.

Cũng từ lần đó các đòn tấn công của người trước mặt này trở nên thay đổi. Từ tốc độ đến sức mạnh đều tăng lên gấp đôi.

Nếu hắn không có cơ thể cứng cáp, phản xạ cung kinh nghiệm chiến đấu lâu năm thì bây giờ hắn đã gục rồi.

Thực ra Thu Phong cũng rất khâm phục tên người Thái này.

Thu Phong đã lôi ra tới tám phần thực lực vẫn không thể khiến tên trước mặt này thua. Hai phần kia anh không sử dụng tới đó chính là tốc độ, chỉ cần anh đá hết lực cộng tốc độ một lần thôi thì đảm bảo Nichkhun sẽ gãy hết xương.

Bởi vậy anh không dám.

Nichkhun cũng không phải hạng vừa khi không bị Thu Phong đánh gục.

Những đòn hiểm từ Thu Phong, Nichkhun đều hi sinh tránh được hết những đòn hiểm đó nên mới còn đứng tới giờ này.

Lúc này Thu Phong không tấn công nữa, cơ thể đang thủ thế Triệt Quyền Đạo từ từ đứng thẳng người lên nói "Anh dùng Quyền Thái đúng không?"

Nichkhun nghe vậy tuy không hiểu ý của Thu Phong nhưng vẫn gật đầu.

Thu Phong bắt đầu nở một nụ cười ma quái.

Cơ thể anh từ từ đưa hai tay lên qua mặt, chân trái hơi co lên một góc chín mươi độ.

"Cái gì?" Nichkhun ngạc nhiên.

Tư thế thủ của Thu Phong bây giờ là thế thủ của Muay Thái, khác hoàn toàn thế thủ trời đất không sợ vừa rồi.

Đùa cái gì chứ? Sử dụng chính Muay Thái học được để chống lại Muya Thái chính tông.

Thế thủ vừa rồi của Thu Phong như muốn nói "Tao sẽ dùng chính môn võ của mày đánh bại mày".

Đây hoàn toàn là sỉ nhục đối với một võ sĩ chân chính luôn luôn khiêu chiến những môn phái khác như Nichkhun.

Nichkhun lần này bắt đầu nổi giận. Nhưng Thu Phong đã nóng máu từ trước.

Khi hiệp hai kết thúc anh đã được nghe Xuân Khoa kể về sự tích "trầu cau" của tên người Thái này. Hắn đánh người hoàn toàn không nương tay, tất cả đều bị gãy xương mất khả năng thi đấu.

Nếu tên trước mặt này là người Việt, anh cũng chẳng buồn đi trả thù cho mấy tên không quen biết làm gì.

Nhưng vấn đề ở đây hắn là người nước ngoài, làm vậy không khác nào chê bai đất nước mình không có võ học rồi.

Không để Nichkhun ngạc nhiên quá lâu Thu Phong liền lao tới tấn công.

Quyền cương với quyền, trỏ cương với trỏ, chân cương chân, gối cương gối.

Hai người hoàn toàn ra những đòn y đúc nhau.

Mỗi đòn va chạm vô đều vang tên tiếng da thị với xương vang lên ghê rợn.

Tiếng trầm đục của xương với xương va chạm vào nhau khiến dưới khán đài gần như im lặng.

So về độ cứng cáp của xương và cơ thể, Thu Phong từ một đặc công bước ra có cách huấn luyện riêng. Hoàn toàn không thua gì Nichkhun.

Thu Phong vẫn cứ thể sử dụng Muay Thái đấu với kẻ được cho là mạnh nhất trong bộ môn này mà không thua thiệt một chút nào.

Nhưng tới đây tình hình hoàn toàn thay đổi, các đòn đánh của Thu Phong vẫn vậy nhưng từ từ hiểm càng thêm hiểm hơn lúc trước.

Bởi vì Thu Phong toàn nhắm vào những huyệt vị gây tê liệt trên người Nichkhun.

Dần dần thế đánh của Thu Phong lại chuyển biến nhỏ, nhưng những người xem ở dưới kia lại không biết.

Tuy một người lại biết rất rõ.

"Rầm..."

Thu Phong bị Nichkhun đập cùi chỏ vào giữa trán. Nhưng Nichkhun còn bị hơn thế, lúc đó Thu Phong đã kịp đá một gối và đấm vào người Nichkhun lần lượt ở hai bộ vị là giữa ngực và vùng dưới rốn.

Nichkhun văng ra bảy tám mét, cả thân thể hắn nặng nề tiếp đất.

Hắn vẫn còn ý thức nhưng không thể nào đứng lên được.

Đòn đấm vừa rồi Thu Phong gây chấn động mạnh tới chấn thuỷ của hắn làm hắn không tài nào thở nổi.

Nếu đòn này dính vào kẻ khác không phải hắn thì kẻ đó đảm bảo sẽ tắt thở mà chết.

Nichkhun khó khăn ngửa mặt ra đứt hơi nói

"Hộc.... hộc... Vừa rồi có phải... là... là Muay Thái cổ?"

"Đúng vậy!!"

Thu Phong thẳng thắng trả lời câu hỏi của Nichkhun.

Muya Thái chính tông bây giờ là sự cải biến từ Muya Thái cổ mà ra.

Muay Thái cổ ra đòn cực kì hiểm độc và không có một gì gọi là phòng thủ như Muay Thái hiện đại.

Vì Muya Thái cổ quá mức hiểm độc cho kẻ thù lẫn người sử dụng nên đã bị cấm và cải tiến thầnh Muya Thái bây giờ.

Những năm tháng trước Công Nguyên. Muya Thái cổ được đưa vào cung điện hoàng gia để huấn luyện cho binh sĩ hoàng gia.

Mà nó quá mức độc ác lẫn nguy hiểm, có điều khi luyện thành thạo rồi không cần phải thủ, chỉ cần tấn công và tấn công khiến cho đối phương không thể nào đỡ được rồi dứt điểm.

Thu Phong mặc dù chưa luyện được Muya Thái cổ tới mức như vậy nhưng vẫn đủ để đánh bại Nichkhun trước mặt này đây.

Nichkhun nghe được câu trả lời của Thu Phong liền thả lỏng cả cơ thể nằm trên mặt đất thở một hồi. Trọng tài cũng không can thiệp hay hỏi là tiếp tục được không mà cứ để mặc vậy.

Một hồi sau Nichkhun từ từ đứng dậy chắp tay cúi đầu với Thu Phong thật sâu một cái rồi đứng thẳng người dậy nói "Tôi nhận thua. Một kẻ như tôi còn quá non nớt để ra ngoài thế giới rộng lớn này rồi, nhưng tôi cũng không ngờ sẽ bị người nước bạn dùng chính môn võ của mình đánh bại chính mình. Tôi thua tâm phục khẩu phục"

"Xin thưa với quý vị. Võ sĩ người Thái đã tuyên bố nhận thua. Người chiến thắng là võ sĩ Nguyễn Vạn Phúc"

Trọng tài đi lại cầm tay Thu Phong đưa lên trời. Bỗng những tiếng hoan hoa hò hét chói tai vang lên inh ỏi.

Giờ đây Thu Phong cũng nhẹ thở ra một hơi, vừa rồi nếu tên người Thái kia không nhận thua thì thật sự anh phải dùng tới mười phần thực lực mới đánh bại được hắn nhanh chóng.

Trọng tài bỏ tay Thu Phong xuống tránh sang một bên, vì hắn đã thấy Nichkhun đang bước tới đây.

Thấy Nichkhun đi tới Thu Phong cũng nở nụ cười nói "Không sao chứ?"

"Ừ không sao"

Sau đó hai người cùng bắt tay rồi ôm nhau một cái xong buông ra.

"Hôm nay tôi sẽ về nước luyện tập thêm, sau này nếu có gặp lại tôi nhất định sẽ khiêu chiến với anh. Tới lúc đó tôi không thua đâu"

Nichkhun nhìn Thu Phong với ánh mắt tràn ngập chiến ý của kẻ không chịu thua.

Thu Phong nghe vậy cũng cười gật đầu một cái "Tôi chờ".

Sau đó cả hai người cùng bước xuống võ đài.

Lúc này Nichkhun lấy một tờ giấy gì đó ra lại đưa cho Thu Phong nói "Đây là địa chỉ của tôi bên Thái Lan. Hai nước gần nhau, nếu anh có dịp sang đó thì tìm tôi. Có lẽ vài năm nữa tôi sẽ không qua đây".

Thu Phong gật đầu tiếp nhận tờ giấy của Nichkhun, có lẽ có cơ hội anh sẽ qua Thái Lan một lần nữa. Ở đó cũng khá giống Việt Nam.

Trận đấu hôm nay quả thật mản nhãn người xem. Có người vui có người buồn.

Người vui có lẽ là những người được cho là ngu ngốc đặt cược vô Thu Phong, những người buồn chắc hẳn là những người đã đặt cho tên người Thái kia.

Con số chênh lệch lên đến 1:12 thì cũng đủ hiểu người đặt cho Nichkhun nhiều đến cỡ nào.

Cũng có vài người sau hôm nay phá sản, lại cũng có vài người sau hôm nay lên đời mà vênh váo.

Mà người vui nhất chắc có lẽ là Xuân Khoa rồi, một tên nghèo như hắn may mắn cá độ ăn được ba triệu, bây giờ liều chết thêm một lần ăn được hơn bảy mươi triệu.

Bây giờ hắn đang ước mơ xem nên đi mua xe gì để chở gái đi chơi.

Thu Phong bước xuống đài liền được mọi người xung quanh hỏi thăm như chưa từng được hỏi.

Nhiều người thậm chí còn muốn gả con gái cho anh nữa là.

Hôm nay anh cũng rất vui, bởi vì con số mười lăm triệu của anh đùng phát lên tới vài trăm rồi.

Dù anh có một công ty ở Vũng Tàu nhưng chẳng ai chê tiền nhiều đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương