Đô Thị Quỷ Vương
-
Chương 413: Sinh vật kì lạ …
Dưới gốc cây đại thụ cao hơn trăm mét kia. Một thân hình cường tráng, điềm tĩnh ngồi khoanh chân ở dưới đó. Với con người họ gọi đó là thiền. Nhưng đối với những sinh vật khác, chúng không biết kẻ đó là sinh vật nào và đang làm gì.
Lúc này đây, mặt đất bỗng nhô lên lổm chổm:
“Bụp bụp …”
Đất được đẩy lên bởi thứ gì đó khiến những tiếng nổ bụp bụp vang lên.
Thu Phong đang tĩnh tâm ngồi thiền phục hồi lại năng lượng và cơ thể đang bị thương của mình. Hắn bình thường rất ít khi lâm vào trạng thái không biết trời trăng gì, dù cho cả lúc ngủ Thu Phong vẫn cảm ứng được xung quanh. Nhưng lần này lại khác, khi hắn thiền, cả thế giới xung quanh như thể bị hắn quên mất.
Bản thân hắn như đang đắm chìm trong muôn vàn linh khí mà hắn tưởng là trời đất kia. Linh khí hắn đang hấp thu chính là linh khí của cái cây đại thụ khổng lồ sau lưng hắn. Hắn bị hấp dẫn bởi linh khí tươi mát, đắm chìm vào trong việc cảm nhận nó. Cơ thể hắn, khí tức đang dần trở nên ổn định, linh khí từ cây đại thụ truyền vào đan điền hắn càng lúc càng nhiều, như thể muốn cắn nuốt sạch linh khí của cái cây vậy.
Dẫu Thu Phong có hấp thu nhiều đến mức nào đi chăng nữa, thì đối với cái cây cũng giống như việc một chiếc lá bị gió thổi bật ra khỏi cành mà thôi. Căn bản không ảnh hưởng là mấy.
“Kit kit?”
Tiếng kit kit từ dưới mặt đất vang lên.
Dưới những lớp đất bị chồi lên ban nãy, bấy giờ xuất hiện một bàn tay đầy lông lá.
Từ từ bàn tay ấy giữ lấy mặt đất rồi kéo bổng cả lớp đất rộng lớn ở phía dưới lên. Vô số những chỗ có lớp đất chồi lên cũng xuất hiện những bàn tay đầy lông lá như vậy.
Vài giây sau, một thân hình giống như con người xuất hiện. Chỉ có điều thân hình này có tay dài qua đầu gối, thân thể cao lều khều, sinh vật thấp nhất cũng cao đến 2 mét.
Hàng chục sinh vật mang hình dáng giống con người, phủ lên bộ lông đen nhánh trông rất giống loài khỉ. Nhưng chẳng có bất cứ con khỉ nào cao như vậy cả, họa may chỉ có khỉ đột mới có được vài con đạt đến chiều cao đó, nhưng thường thì cơ thể chúng rất to lớn, chứ không mình dây như những sinh vật này.
Đã thế chúng còn chui lên từ lòng đất chứ không phải trên cây nhảy xuống, đó mới là điều quái lạ.
Nhưng đối với chúng Thu Phong còn quái lạ hơn, chúng thấy một sinh vật không lông lá giống chúng, mà lại khoác cái gì đó lên thân thể. Chưa kể trong mắt chúng tại sao Thu Phong lại ngồi như thế kia, hắn đang hấp thu linh khí của cái cây à?
“Kit kit?”
Một vài sinh vật trông giống khỉ đó tiến lại gần Thu Phong hơn, chúng tò mò đi vòng quanh Thu Phong vài vòng thăm dò. Lúc bấy giờ gương mặt của chúng hiện ra, gương mặt không hề giống khỉ một chút nào, cũng không hề giống người. Chúng có gương mặt rất kì dị, đôi mắt to gấp đôi người bình thường, mũi cao có vành mũi hơi rộng, hai bên tay dài và nhọn trông giống như cánh dơi. Duy nhất miệng của chúng trông hơi giống miệng con người một chút, chúng có cả răng nanh, dài hơn so với khỉ một chút.
“Khè …”
Bất chợt một con gần Thu Phong nhất, nó nhe răng khè thẳng vào mặt Thu Phong. Hơi thở hôi hám của nó phà vào trong mũi, khiến Thu Phong nhăn mặt.
Dù thế Thu Phong vẫn chưa tỉnh lại, hắn vẫn đang đắm chìm bản thân vào trong việc hấp thụ linh khí mà không hề hay biết rằng mối nguy đang đến gần bên mình.
“Kit kit!!”
Một con khác, nó thấy đồng loại của mình khè vào mặt sinh vật kia liền lên tiếng. Chẳng ai hiểu nó đang nói cái gì, chỉ có chúng mới hiểu chúng nói cái gì.
“Kit? Khè!!!”
Con khè vào mặt Thu Phong quay lại nhìn con lên tiếng ban nãy, nó như thể đang tức giận quay sang khè thẳng vào mặt con kia.
Lúc này cả hai con bắt đầu nhìn nhau bằng ánh mắt căm phẫn khiến cho những con khác bắt đầu dời sự chú ý qua hai đồng loại này của chúng. Như thể đang chuẩn bị xem một màn tranh đấu vậy.
Quả thật chúng đang tranh giành nhau một việc, đó gọi là ăn thịt Thu Phong. Bởi vì với chúng Thu Phong là một mối đe dọa, nhưng cũng là thức ăn. Đe dọa là bởi vì Thu Phong đang hấp thu linh khí của cái cây đại thụ này, mà cây đại thụ này chính là nhà của chúng, cũng là nguồn thức ăn của chúng theo một cách nào đó. Thu Phong đến đây, hắn mang trên người khí tức nồng đậm, tức ăn thịt Thu Phong không chỉ ăn thịt về mặt dinh dưỡng, mà còn về linh khí năng lượng trong cơ thể Thu Phong mà chúng cảm nhận được.
Chúng không biết Thu Phong mạnh bao nhiêu, bởi vì Thu Phong đối với chúng là đang trong trạng thái không phòng bị, cơ thể lại bị thương. Chúng đang tự cho mình là sinh vật mạnh mẽ có quyền giết chóc thoải mái.
“Gào!!!!!!”
“Gào!!!!!!!!”
Lúc này cả hai con không còn khè nhau nữa, thay vào đó là những tiếng thét thất thanh. Chúng hét lên tạo ra những đợt sóng âm làm rung chuyển cả mặt đất, khiến cho đất đá nảy nên nhè nhẹ.
Miệng chúng há to ra, cả hai con đột nhiên lao đến tấn công nhau.
“Bốp!!”
Con khè vào mặt Thu Phong ban nãy nhảy vồ đến dùng cánh tay dài ngoằn của mình đấm thẳng vào mặt kẻ ngăn cản nó.
Con còn lại vừa lĩnh một đấm, nhưng chả hề hấn gì dù cho đấm đó rất uy lực. Nó quay mặt dùng cánh tay trái của mình vố thẳng vào đầu kẻ địch.
Ăn trúng một vố kia của đồng loại, khiến cho con khè vào mặt Thu Phong trở nên tức tối. Gương mặt của nó chảy ra vài tia máu đỏ.
Tiếp đó hai con lao vào đấm đá nhau túi bụi như những đứa trẻ, chúng chẳng hề có một kỹ thuật gì. Nhưng cách đánh nhau lại cực kì giống con người khi không có kỹ năng chiến đấu. Tuy nhiên vũ khí mà chúng ưa dùng nhất lại chính là tiếng thét siêu thanh.
“Kít!!!!!”
“Kít!!!!!!”
Thay tiếng gầm, lại là tiếng kít như cách chúng giao tiếp với nhau. Tiếng kít có tần số âm thanh cao chót vót, nó lại rất lớn, có thể khiến cho mặt đất chấn động nhè. Nếu như là con người khi nghe cái thứ âm thanh này có thể khiến họ lủng màng nhĩ nếu như bị nó thét trực tiếp vào.
Dẫu thế, dù là vũ khí chúng ưa dùng, nhưng đôi tai của chúng được thích nghi với tiếng thét của chính chúng. Căn bản đồng loại tấn công nhau, tiếng thét ấy chẳng qua chỉ là cách để làm màu chứng minh thực lực, chứ chẳng có cái gì gọi là sức tấn công với chính bọn chúng cả. Do đó chúng vẫn tiếp tục tấn công nhau bằng tay và chân.
Nhìn chúng chống đỡ, rồi trả đòn một cách vụng về đến đáng sợ. Nhưng nếu thử kê một tảng đá lớn trước mặt chúng, chúng chẳng mảy may mà đấm vỡ tảng đá đó.
Sinh vật này giữ một sức mạnh to lớn nào đó mà chưa hề ai được biết đến. Chưa kể, chúng đến từ đâu? Căn bản tất cả sinh vật trên trái đất đều bị biến dị, chúng phải có một thân hình to lớn hơn vậy gấp nhiều lần.
Nếu như đây là kích thước đã biến dị của chúng, vậy há ra trước khi biến dị chúng chỉ cao khoảng 20 30 phân thôi sao? Vậy chúng là sinh vật tí hon à?
Chúng mải đấu đá lẫn nhau, những con khác cũng đang mải chú ý đến đồng loại chiến đấu mà không nhận biết được kẻ được cho là thức ăn đang mở đôi mắt xanh ra hiếu kì nhìn chúng.
Lúc này Thu Phong đã thức giấc, thức bởi tiếng thét ngay từ ban đầu của con đầu tiên. Hắn tỉnh dậy, và vẫn ngồi đó chậm rãi hấp thu linh khí. Tốc độ hấp thu linh khí của hắn bây giờ nhanh rất nhanh, nhanh hơn trước gấp nhiều lần. Bởi vì thiên địa linh khí vốn đã nồng đậm, khi trước tiêu hao hắn mất đến vài giờ để bổ sung, nhưng giờ chỉ mất khoảng nửa tiếng cơ hồ đã đầy đủ.
Nhưng sau khi ngồi ở dưới gốc cây này, tính đến thời điểm hắn bắt đầu hấp thu cũng chỉ đến 10 phút mà đã có thể khiến năng lượng trong đan điền hắn ở mức tràn đầy.Điều đó chứng tỏ khu vực này linh khí cực kì nồng đậm và dồi dào.
Tạm thời gác chuyện hồi phục nhanh sang một bên, Thu Phong đang thắc mắc những sinh vật trông giống khỉ trước mặt mình là ai.
Chúng xuất hiện ở đây từ khi nào? Rõ ràng Thu Phong khi đang ngồi thiền, hắn không hề cảm nhận được một sự hiện diện sự sống nào ngoại trừ cái cây cổ thụ sau lưng.
Ấy vậy, bằng cách nào đó trong khoảng thời gian ngắn chúng lại xuất hiện ở đây, và còn đang chiến đấu trước mặt hắn. Tại sao chúng xuất hiện gây động tĩnh lớn như vậy Thu Phong lại không biết?
“Chúng mạnh mẽ thật!”
Thu Phong lẩm bẩm một câu.
Không bàn về cách chiến đấu của chúng, chỉ riêng về lực đạo chúng gây ra khiến Thu Phong hiểu được rằng lực đạo chúng gây ra rất lớn. Với lực đạo mạnh mẽ đó, ít nhiều cũng lên đến vài tấn cho mỗi cú đấm, ấy thế mà cơ thể trông có vẻ gầy yếu kia lại có thể cứng rắn chống đỡ.
Đôi mắt của Thu Phong tự khởi động từ khi nào. Hắn nhận ra được linh khí tỏa ra từ cơ thể của chúng có màu xanh lục nhạt. Khác với màu của Vỹ Kỳ, màu của chúng giống với màu của thiên nhiên hơn, còn Vỹ Kỳ là xanh lục đậm, mang khí tức tái tạo. Của sinh vật này giống như mang khí tức của thiên nhiên, như thể chúng với thiên nhiên là một, không phải cá thể riêng biệt.
Cảm giác đó ngay lập tức được Thu Phong bác bỏ đi khi chúng đang cố gắng đánh nhau tranh giành cái gì đó.
Một hồi sau quan sát cách chúng chiến đấu, Thu Phong cảm thấy chán nản. Từ khi trái đất này biến dị, có rất nhiều sinh vật lạ lùng xuất hiện, hắn cũng chẳng phải nhà động vật học, hay cây học, hay cái quái gì học. Hắn hồi phục xong rồi, cũng nên rời khỏi nơi này quay lại vị trí ban nãy tìm Vỹ Kỳ thôi.
Nghĩ thế Thu Phong lập tức đứng dậy.
“Kit kit!!”
Bất chợt vài con chú ý đến Thu Phong, chúng thấy Thu Phong cử động lập tức hô lên, dẫn đến sự chú ý của những con khác.
“Khè ~~~”
Lúc này hai con kia cũng dừng chiến đấu, chúng đổ dồn ánh mắt vào Thu Phong. Tất cả những con khác cũng vậy.
Thu Phong định bước đi, nhưng hắn lại cảm nhận được bản thân hắn bị những con vật quái lạ này để mắt đến. Thấy thế Thu Phong liền quay đầu lại, cảnh tượng hàng chục sinh vật trông giống khỉ nhìn chăm chăm hắn, như thể hắn mà động là chúng sẽ lao lên tấn công.
“Chúng mày có ý gì đây?”
Thu Phong lên tiếng, hắn cảm nhận được sát khí từ những sinh vật này.
Dường như chúng đang coi hắn là thứ gì đó đe dọa, hoặc là con mồi. Tại sao nhỉ? Trông chúng mang trên mình khí tức của thiên nhiên cây cối, đâu có vẻ gì giống là loài động vật ăn thịt đâu? Hình dáng còn giống khỉ thế kia mà.
“Kít ~~~”
Vài con bắt đầu kêu lên những thanh âm đe dọa Thu Phong.
Thu Phong cảm nhận rất rõ ràng điều đó.
“Đang cố đe dọa tao đấy à?”
Ngẩng mặt lên, Thu Phong nở một nụ cười. Đôi mắt xanh của hắn rực sáng, khí tức trên cơ thể bắt đầu vận chuyển. Tay chân còn hơi ê ẩm một chút, tính ra cũng nên vận động thử. Hắn cũng muốn xem xem mấy sinh vật kì dị này mạnh đến cỡ nào.
Lúc này đây, mặt đất bỗng nhô lên lổm chổm:
“Bụp bụp …”
Đất được đẩy lên bởi thứ gì đó khiến những tiếng nổ bụp bụp vang lên.
Thu Phong đang tĩnh tâm ngồi thiền phục hồi lại năng lượng và cơ thể đang bị thương của mình. Hắn bình thường rất ít khi lâm vào trạng thái không biết trời trăng gì, dù cho cả lúc ngủ Thu Phong vẫn cảm ứng được xung quanh. Nhưng lần này lại khác, khi hắn thiền, cả thế giới xung quanh như thể bị hắn quên mất.
Bản thân hắn như đang đắm chìm trong muôn vàn linh khí mà hắn tưởng là trời đất kia. Linh khí hắn đang hấp thu chính là linh khí của cái cây đại thụ khổng lồ sau lưng hắn. Hắn bị hấp dẫn bởi linh khí tươi mát, đắm chìm vào trong việc cảm nhận nó. Cơ thể hắn, khí tức đang dần trở nên ổn định, linh khí từ cây đại thụ truyền vào đan điền hắn càng lúc càng nhiều, như thể muốn cắn nuốt sạch linh khí của cái cây vậy.
Dẫu Thu Phong có hấp thu nhiều đến mức nào đi chăng nữa, thì đối với cái cây cũng giống như việc một chiếc lá bị gió thổi bật ra khỏi cành mà thôi. Căn bản không ảnh hưởng là mấy.
“Kit kit?”
Tiếng kit kit từ dưới mặt đất vang lên.
Dưới những lớp đất bị chồi lên ban nãy, bấy giờ xuất hiện một bàn tay đầy lông lá.
Từ từ bàn tay ấy giữ lấy mặt đất rồi kéo bổng cả lớp đất rộng lớn ở phía dưới lên. Vô số những chỗ có lớp đất chồi lên cũng xuất hiện những bàn tay đầy lông lá như vậy.
Vài giây sau, một thân hình giống như con người xuất hiện. Chỉ có điều thân hình này có tay dài qua đầu gối, thân thể cao lều khều, sinh vật thấp nhất cũng cao đến 2 mét.
Hàng chục sinh vật mang hình dáng giống con người, phủ lên bộ lông đen nhánh trông rất giống loài khỉ. Nhưng chẳng có bất cứ con khỉ nào cao như vậy cả, họa may chỉ có khỉ đột mới có được vài con đạt đến chiều cao đó, nhưng thường thì cơ thể chúng rất to lớn, chứ không mình dây như những sinh vật này.
Đã thế chúng còn chui lên từ lòng đất chứ không phải trên cây nhảy xuống, đó mới là điều quái lạ.
Nhưng đối với chúng Thu Phong còn quái lạ hơn, chúng thấy một sinh vật không lông lá giống chúng, mà lại khoác cái gì đó lên thân thể. Chưa kể trong mắt chúng tại sao Thu Phong lại ngồi như thế kia, hắn đang hấp thu linh khí của cái cây à?
“Kit kit?”
Một vài sinh vật trông giống khỉ đó tiến lại gần Thu Phong hơn, chúng tò mò đi vòng quanh Thu Phong vài vòng thăm dò. Lúc bấy giờ gương mặt của chúng hiện ra, gương mặt không hề giống khỉ một chút nào, cũng không hề giống người. Chúng có gương mặt rất kì dị, đôi mắt to gấp đôi người bình thường, mũi cao có vành mũi hơi rộng, hai bên tay dài và nhọn trông giống như cánh dơi. Duy nhất miệng của chúng trông hơi giống miệng con người một chút, chúng có cả răng nanh, dài hơn so với khỉ một chút.
“Khè …”
Bất chợt một con gần Thu Phong nhất, nó nhe răng khè thẳng vào mặt Thu Phong. Hơi thở hôi hám của nó phà vào trong mũi, khiến Thu Phong nhăn mặt.
Dù thế Thu Phong vẫn chưa tỉnh lại, hắn vẫn đang đắm chìm bản thân vào trong việc hấp thụ linh khí mà không hề hay biết rằng mối nguy đang đến gần bên mình.
“Kit kit!!”
Một con khác, nó thấy đồng loại của mình khè vào mặt sinh vật kia liền lên tiếng. Chẳng ai hiểu nó đang nói cái gì, chỉ có chúng mới hiểu chúng nói cái gì.
“Kit? Khè!!!”
Con khè vào mặt Thu Phong quay lại nhìn con lên tiếng ban nãy, nó như thể đang tức giận quay sang khè thẳng vào mặt con kia.
Lúc này cả hai con bắt đầu nhìn nhau bằng ánh mắt căm phẫn khiến cho những con khác bắt đầu dời sự chú ý qua hai đồng loại này của chúng. Như thể đang chuẩn bị xem một màn tranh đấu vậy.
Quả thật chúng đang tranh giành nhau một việc, đó gọi là ăn thịt Thu Phong. Bởi vì với chúng Thu Phong là một mối đe dọa, nhưng cũng là thức ăn. Đe dọa là bởi vì Thu Phong đang hấp thu linh khí của cái cây đại thụ này, mà cây đại thụ này chính là nhà của chúng, cũng là nguồn thức ăn của chúng theo một cách nào đó. Thu Phong đến đây, hắn mang trên người khí tức nồng đậm, tức ăn thịt Thu Phong không chỉ ăn thịt về mặt dinh dưỡng, mà còn về linh khí năng lượng trong cơ thể Thu Phong mà chúng cảm nhận được.
Chúng không biết Thu Phong mạnh bao nhiêu, bởi vì Thu Phong đối với chúng là đang trong trạng thái không phòng bị, cơ thể lại bị thương. Chúng đang tự cho mình là sinh vật mạnh mẽ có quyền giết chóc thoải mái.
“Gào!!!!!!”
“Gào!!!!!!!!”
Lúc này cả hai con không còn khè nhau nữa, thay vào đó là những tiếng thét thất thanh. Chúng hét lên tạo ra những đợt sóng âm làm rung chuyển cả mặt đất, khiến cho đất đá nảy nên nhè nhẹ.
Miệng chúng há to ra, cả hai con đột nhiên lao đến tấn công nhau.
“Bốp!!”
Con khè vào mặt Thu Phong ban nãy nhảy vồ đến dùng cánh tay dài ngoằn của mình đấm thẳng vào mặt kẻ ngăn cản nó.
Con còn lại vừa lĩnh một đấm, nhưng chả hề hấn gì dù cho đấm đó rất uy lực. Nó quay mặt dùng cánh tay trái của mình vố thẳng vào đầu kẻ địch.
Ăn trúng một vố kia của đồng loại, khiến cho con khè vào mặt Thu Phong trở nên tức tối. Gương mặt của nó chảy ra vài tia máu đỏ.
Tiếp đó hai con lao vào đấm đá nhau túi bụi như những đứa trẻ, chúng chẳng hề có một kỹ thuật gì. Nhưng cách đánh nhau lại cực kì giống con người khi không có kỹ năng chiến đấu. Tuy nhiên vũ khí mà chúng ưa dùng nhất lại chính là tiếng thét siêu thanh.
“Kít!!!!!”
“Kít!!!!!!”
Thay tiếng gầm, lại là tiếng kít như cách chúng giao tiếp với nhau. Tiếng kít có tần số âm thanh cao chót vót, nó lại rất lớn, có thể khiến cho mặt đất chấn động nhè. Nếu như là con người khi nghe cái thứ âm thanh này có thể khiến họ lủng màng nhĩ nếu như bị nó thét trực tiếp vào.
Dẫu thế, dù là vũ khí chúng ưa dùng, nhưng đôi tai của chúng được thích nghi với tiếng thét của chính chúng. Căn bản đồng loại tấn công nhau, tiếng thét ấy chẳng qua chỉ là cách để làm màu chứng minh thực lực, chứ chẳng có cái gì gọi là sức tấn công với chính bọn chúng cả. Do đó chúng vẫn tiếp tục tấn công nhau bằng tay và chân.
Nhìn chúng chống đỡ, rồi trả đòn một cách vụng về đến đáng sợ. Nhưng nếu thử kê một tảng đá lớn trước mặt chúng, chúng chẳng mảy may mà đấm vỡ tảng đá đó.
Sinh vật này giữ một sức mạnh to lớn nào đó mà chưa hề ai được biết đến. Chưa kể, chúng đến từ đâu? Căn bản tất cả sinh vật trên trái đất đều bị biến dị, chúng phải có một thân hình to lớn hơn vậy gấp nhiều lần.
Nếu như đây là kích thước đã biến dị của chúng, vậy há ra trước khi biến dị chúng chỉ cao khoảng 20 30 phân thôi sao? Vậy chúng là sinh vật tí hon à?
Chúng mải đấu đá lẫn nhau, những con khác cũng đang mải chú ý đến đồng loại chiến đấu mà không nhận biết được kẻ được cho là thức ăn đang mở đôi mắt xanh ra hiếu kì nhìn chúng.
Lúc này Thu Phong đã thức giấc, thức bởi tiếng thét ngay từ ban đầu của con đầu tiên. Hắn tỉnh dậy, và vẫn ngồi đó chậm rãi hấp thu linh khí. Tốc độ hấp thu linh khí của hắn bây giờ nhanh rất nhanh, nhanh hơn trước gấp nhiều lần. Bởi vì thiên địa linh khí vốn đã nồng đậm, khi trước tiêu hao hắn mất đến vài giờ để bổ sung, nhưng giờ chỉ mất khoảng nửa tiếng cơ hồ đã đầy đủ.
Nhưng sau khi ngồi ở dưới gốc cây này, tính đến thời điểm hắn bắt đầu hấp thu cũng chỉ đến 10 phút mà đã có thể khiến năng lượng trong đan điền hắn ở mức tràn đầy.Điều đó chứng tỏ khu vực này linh khí cực kì nồng đậm và dồi dào.
Tạm thời gác chuyện hồi phục nhanh sang một bên, Thu Phong đang thắc mắc những sinh vật trông giống khỉ trước mặt mình là ai.
Chúng xuất hiện ở đây từ khi nào? Rõ ràng Thu Phong khi đang ngồi thiền, hắn không hề cảm nhận được một sự hiện diện sự sống nào ngoại trừ cái cây cổ thụ sau lưng.
Ấy vậy, bằng cách nào đó trong khoảng thời gian ngắn chúng lại xuất hiện ở đây, và còn đang chiến đấu trước mặt hắn. Tại sao chúng xuất hiện gây động tĩnh lớn như vậy Thu Phong lại không biết?
“Chúng mạnh mẽ thật!”
Thu Phong lẩm bẩm một câu.
Không bàn về cách chiến đấu của chúng, chỉ riêng về lực đạo chúng gây ra khiến Thu Phong hiểu được rằng lực đạo chúng gây ra rất lớn. Với lực đạo mạnh mẽ đó, ít nhiều cũng lên đến vài tấn cho mỗi cú đấm, ấy thế mà cơ thể trông có vẻ gầy yếu kia lại có thể cứng rắn chống đỡ.
Đôi mắt của Thu Phong tự khởi động từ khi nào. Hắn nhận ra được linh khí tỏa ra từ cơ thể của chúng có màu xanh lục nhạt. Khác với màu của Vỹ Kỳ, màu của chúng giống với màu của thiên nhiên hơn, còn Vỹ Kỳ là xanh lục đậm, mang khí tức tái tạo. Của sinh vật này giống như mang khí tức của thiên nhiên, như thể chúng với thiên nhiên là một, không phải cá thể riêng biệt.
Cảm giác đó ngay lập tức được Thu Phong bác bỏ đi khi chúng đang cố gắng đánh nhau tranh giành cái gì đó.
Một hồi sau quan sát cách chúng chiến đấu, Thu Phong cảm thấy chán nản. Từ khi trái đất này biến dị, có rất nhiều sinh vật lạ lùng xuất hiện, hắn cũng chẳng phải nhà động vật học, hay cây học, hay cái quái gì học. Hắn hồi phục xong rồi, cũng nên rời khỏi nơi này quay lại vị trí ban nãy tìm Vỹ Kỳ thôi.
Nghĩ thế Thu Phong lập tức đứng dậy.
“Kit kit!!”
Bất chợt vài con chú ý đến Thu Phong, chúng thấy Thu Phong cử động lập tức hô lên, dẫn đến sự chú ý của những con khác.
“Khè ~~~”
Lúc này hai con kia cũng dừng chiến đấu, chúng đổ dồn ánh mắt vào Thu Phong. Tất cả những con khác cũng vậy.
Thu Phong định bước đi, nhưng hắn lại cảm nhận được bản thân hắn bị những con vật quái lạ này để mắt đến. Thấy thế Thu Phong liền quay đầu lại, cảnh tượng hàng chục sinh vật trông giống khỉ nhìn chăm chăm hắn, như thể hắn mà động là chúng sẽ lao lên tấn công.
“Chúng mày có ý gì đây?”
Thu Phong lên tiếng, hắn cảm nhận được sát khí từ những sinh vật này.
Dường như chúng đang coi hắn là thứ gì đó đe dọa, hoặc là con mồi. Tại sao nhỉ? Trông chúng mang trên mình khí tức của thiên nhiên cây cối, đâu có vẻ gì giống là loài động vật ăn thịt đâu? Hình dáng còn giống khỉ thế kia mà.
“Kít ~~~”
Vài con bắt đầu kêu lên những thanh âm đe dọa Thu Phong.
Thu Phong cảm nhận rất rõ ràng điều đó.
“Đang cố đe dọa tao đấy à?”
Ngẩng mặt lên, Thu Phong nở một nụ cười. Đôi mắt xanh của hắn rực sáng, khí tức trên cơ thể bắt đầu vận chuyển. Tay chân còn hơi ê ẩm một chút, tính ra cũng nên vận động thử. Hắn cũng muốn xem xem mấy sinh vật kì dị này mạnh đến cỡ nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook