Đoàn làm phim xuất phát vào một ngày trời đầy mây, thời tiết ở Kỳ Lân trấn còn tệ hơn, trời mưa không ngớt, đường xá gồ ghề, xe không dám chạy nhanh, chạng vạng mới tới nơi, lại bỏ lỡ giờ cơm tối, do mưa quá lớn, đạo cụ không có cách nào dỡ xuống, đạo diễn đành phải bảo nhân viên công tác đem đồ đạc tạm thời đặt ở trên xe, trước an bài chỗ ở cho mọi người.

Kỳ Lân trấn không lớn, khách sạn cũng không bao nhiêu, tổ làm phim ngại phiền toái, liền trực tiếp tận dụng hậu viện ở trường quay, căn nhà lớn kia nghe nói nhiều năm trước là nhà quan phủ, có chút cũ kỹ, trước đó vẫn bỏ hoang, sau vì hấp dẫn du khách mới đem nhà cửa sửa sang lại, biến thành một trong những điểm du lịch, chỉ tiếc du khách đến ngắm cảnh đếm trên đầu ngón tay, lần này trưởng trấn nghe nói có đoàn làm phim đến đây quay, cũng rất khẳng khái cho bọn họ thuê, hy vọng mượn bộ phim để tăng sự nổi tiếng ở đây, cho nên giá thuê cũng mềm.

Vẻ ngoài căn nhà cải biến không lớn, vẫn bảo trì không khí trầm ổn lại hơi u ám của lối kiến trúc cũ, lúc mọi người tới trời mưa rất lớn, lá cây hai bên đại môn quất đánh phần phật, Tề Thiên nhìn thấy phía trên viết “Hòe trang”, nhịn không được nở nụ cười, “Xóa đi chữ ‘Mộc’ liền gọi thành ‘Quỷ trang’ (1), vậy càng chuẩn xác.”

(1) Chữ hòe (槐) bỏ đi chữ mộc (木) thành chữ quỷ (鬼)

“Sao lại, kêu Quỷ trang?” Evan tò mò hỏi.

“Ai, anh không biết nơi này luôn có chuyện ma quái sao, người ta ở đây không được nên mới chuyển nhà đi đó? Nghe nói hiện tại cũng không thái bình…”

Vì để tô đậm không khí, Tề Thiên cố ý đem thanh âm đè thấp, đáng tiếc vừa lúc một tiếng sấm rền vang, át hết thanh âm của hắn, tia chớp xẹt qua phía trước tấm hoành phi, hai chữ cổ “Hòe trang” nhất thời bị chiếu sáng trưng.

Thư Thanh Liễu hơi ngừng bước, tia chớp kia tựa như cũng đồng thời xẹt qua lòng anh, trước mắt có loại cảm giác quái dị, ánh sáng chiếu đến không phải Hòe trang, mà là Quỷ trang, tiếng sấm lập tức rền vang, anh cảm thấy hai lỗ tai đùng đoàng, trong hoảng hốt nhìn thấy trong tay mình siết chặt một khẩu súng lục, nguyên lai tiếng nổ kia không phải tiếng sấm, mà là âm thanh súng bắn…

Bên hông bị đẩy một chút, Thư Thanh Liễu lấy lại tinh thần, chỉ thấy Bùi Tuyển vẻ mặt khó chịu bước nhanh vào trong, Evan muốn đi theo nói chuyện với Bùi Tuyển, lại bị hắn hoàn toàn không để ý.

Mọi người đều được an bài ở sương phòng (2) phía sau viện, các phòng rất gần nhau, ở giữa còn có mấy đại viện, vô cùng thông thoáng, thiết bị trong phòng rất hiện đại, thực khác biệt với bầu không khí cổ xưa trầm ổn lúc nãy.

(2) Sương phòng: Dãy phòng xây theo kiểu truyền thống

Bùi Tuyển và Thư Thanh Liễu cùng ở một phòng nhỏ, trong phòng ngủ có hai giường, phân biệt dựa vào hai bên tường, hắn đem túi du lịch tùy thân ném lên giường, cần làm gì đều giao cho Thư Thanh Liễu, còn mình đi tắm trước, chờ hắn đi ra, quần áo mang theo đã được sắp xếp chỉnh tề, vật dụng hàng ngày dọn xong, túi du lịch được gấp ngay ngắn, cất trong tủ quần áo.

Bùi Tuyển vừa lòng gật đầu, sự cần mẫn của Thư Thanh Liễu làm tiêu tan cơn bực bội vì bị mắc mưa của hắn, nói: “Đi tắm đi, đừng để bệnh.”

Thư Thanh Liễu quay đầu nhìn hắn, như là kinh ngạc vì hắn quan tâm, Bùi Tuyển đơn giản nói thẳng: “Anh bị bệnh sẽ không ai làm việc, ít cho tôi thêm phiền đi.”

Lúc này mới giống giọng điệu Bùi Tuyển, Thư Thanh Liễu cười: “Sẽ không.”

Anh cầm áo ngủ đi tắm, đến khi tắm xong đi ra, Bùi Tuyển đã lên giường, tựa vào đầu giường đọc sách, là bộ “Thiệu Nhất Đao” anh đưa cho hắn, mà không phải là kịch bản.

“Anh thực dụng công.” Thư Thanh Liễu ngồi xuống đầu giường đối diện, dùng khăn bông lau tóc nói.

“Bộ sách này vô cùng thú vị, đọc đoạn đầu liền muốn đọc đoạn tiếp theo, khó trách bán chạy như vậy.”

Câu đáp lại của Bùi Tuyển nói rõ hắn không phải dụng công nghiền ngẫm nhân vật, mà chỉ đơn thuần là muốn đọc sách, hắn dường như vô cùng thích thú, lúc nói chuyện đầu cũng không nâng lên, sợi tóc rũ xuống, vẻ mặt nhu hòa, Thư Thanh Liễu nhân cơ hội chụp thêm vài tấm, nghĩ thầm nếu cứ chụp thế này, không khéo kỹ thuật chụp hình của mình cũng có thể so với nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp ấy chứ.

Bùi Tuyển không biết chuyện mờ ám anh làm, bất quá cảm giác được anh đang nhìn chăm chú bèn cau mày ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: “Muốn ăn khuya không?”

Bởi vì cả đường đi mưa không ngớt nên các thành viên trong đoàn làm phim đều ở trong xe ăn cơm, Thư Thanh Liễu vốn không đói bụng, bất quá bị nụ cười của Bùi Tuyển cuốn hút, có chút hoài niệm trù nghệ của hắn, vì thế gật đầu.

“Tôi cũng muốn ăn, anh đi nấu thuận tiện làm cho tôi một phần.”

Vừa lòng nhìn thấy trên mặt Thư Thanh Liễu lộ ra vẻ thất vọng, thật là một tên ngay cả che dấu cơ bản cũng không biết, Bùi Tuyển khinh thường nghĩ, thật không hiểu trước kia hắn ở quân đội trải qua thế nào, nói: “Bất quá trước khi đi nấu thì sấy khô tóc đi, anh muốn cảm mạo nhưng tôi không muốn bị lây bệnh.”

“Tôi thích để khô tự nhiên.”

“Tôi không thích.”

Lần này Thư Thanh Liễu không phản bác nữa, xoay người đi sấy tóc, Bùi Tuyển liếc mắt nhìn anh, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách, cùng Thư Thanh Liễu ở chung một khoảng thời gian, hắn dần dần nắm bắt được tính tình của đối phương, chỉ cần không phải chuyện chạm đến điểm mấu chốt, trên cơ bản anh luôn phục tùng.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, tỷ như nói Coca, từ lúc Thư Thanh Liễu vào cửa, hắn và Tiểu Tiểu không có cơ hội uống nữa, Thư Thanh Liễu lần nào cũng đáp ứng mua, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thực hiện.

Nhìn không ra anh còn có phương pháp bằng mặt mà không bằng lòng, nghe gian ngoài truyền đến tiếng nấu cơm, Bùi Tuyển đọc sách không vô, xuống giường đi ra bên ngoài, gian ngoài có bếp nấu đơn giản, nấu mì vẫn là có thể, hành lý tùy thân của bọn họ cũng chỉ có mì ăn liền.

Bùi Tuyển tựa vào khung cửa xem Thư Thanh Liễu nấu mì, bên trên chỉ có gia vị đơn giản, hắn hỏi: “Chỉ có vậy?”

“Phải”

Đúng vậy, Thư Thanh Liễu căn bản là kiểu người có thể ăn có thể ngủ là được, đối với anh không nên chờ mong quá nhiều, Bùi Tuyển đi qua đẩy anh ra, lấy tảo tía và rau cuộn mình mang theo bỏ vào, động tác rất nhanh, Bùi Tuyển tắt lửa, quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trong phòng không có bát, chỉ có cái nồi nhỏ này, cộng thêm mấy đôi đũa dùng một lần.

Thư Thanh Liễu và hắn giương mắt nhìn nhau mười giây, sau đó nói: “Anh ăn trước đi, tôi không đói bụng.”

Bùi Tuyển không để ý đến anh, đem nồi đặt trên bàn nhỏ, ngồi xuống bắt đầu ăn, nửa ngày không thấy Thư Thanh Liễu lại đây, hắn ngẩng đầu, bực mình hỏi: “Phát ngốc cái gì? Muốn tôi đút anh ăn sao?”

“Anh ăn trước đi, tôi sẽ nấu phần khác.”

“Tôi cũng không phải heo, một nửa là đủ rồi.”

Bùi Tuyển đẩy nồi nhỏ qua, Thư Thanh Liễu đành phải ngồi xuống đối diện hắn, hai người cơ hồ đầu đối đầu, chụm vào cùng nhau ăn, có chút không tiện, Bùi Tuyển ăn mấy miếng liền buông đũa, nhìn Thư Thanh Liễu im lặng ăn, nói: “Tôi rất ít khi nấu ăn cho người khác.”

“Nhìn ra được.”

“Cho nên, mì của tôi không thể ăn miễn phí.”

Thư Thanh Liễu lần này nghe ra, ngẩng đầu nhìn Bùi Tuyển, anh biết vị đại minh tinh này sẽ không vô sự xum xoe, bát mì tự tay làm này quả nhiên không phải dễ ăn như vậy…

“Cơm nước xong theo tôi đối diễn.” Ngón tay Bùi Tuyển lăn lăn điếu thuốc, nói: “Tiếng Anh, vài đoạn trong kịch bản.”

Thư Thanh Liễu có chút kinh ngạc, kịch bản anh đã xem qua, lời thoại của Evan đều là quốc ngữ, không cần cố ý luyện đối thoại tiếng Anh, bất quá làm trợ lý, đây là công việc của anh, gật đầu nói: “Được.”

Vì thế sau khi ăn xong Thư Thanh Liễu theo ý Bùi Tuyển, đem những đoạn đối thoại kia chuyển sang tiếng Anh, cùng hắn diễn hơn nửa tiếng, anh đọc theo kịch bản, Bùi Tuyển đối thoại với anh, Bùi Tuyển rất tập trung, sau khi nhập diễn liền dễ dàng nắm bắt cảm giác của đối phương, anh nhìn ra được Bùi Tuyển nói tiếng Anh không tốt, nhưng năng lực bắt chước rất mạnh, đọc mấy lần liền trở nên phi thường thuần thục.

Đối diễn xong, Thư Thanh Liễu có chút khó hiểu, hỏi: “Vì sao muốn luyện tiếng Anh?”

“Trời mưa cả ngày, cũng nhàn rỗi, dù sao tôi tiêu tiền mướn anh, đương nhiên phải sử dụng hết mức chứ.”

Bùi Tuyển nói thực khó nghe, căn bản là lười đáp lại, Thư Thanh Liễu miệng khô lưỡi khô cùng hắn luyện lâu thế, đến khi xong việc chỉ có một câu như vậy, không khỏi có chút tức giận, thuận miệng nói: “Tôi cũng có thể giúp anh luyện Vịnh Xuân quyền.”

Sắc mặt Bùi Tuyển khẽ biến, Thư Thanh Liễu nhìn hắn chăm chú, cố ý nói: “Tôi theo Vịnh Xuân, từ nhỏ đã luyện.”

Nghe xong những lời này, biểu tình của Bùi Tuyển càng lạnh hơn, bất quá rất nhanh liền đổi thành tươi cười, nhanh đến mức làm cho Thư Thanh Liễu căn bản không nhận ra vẻ lạnh lùng trong nháy mắt kia, vươn người tới gần anh, mỉm cười nói: “Xem ra anh tra qua không ít tư liệu của tôi, một tên nói lắp so với đội chó săn kia còn mạnh hơn nhiều.”

Thư Thanh Liễu vốn có chút ân hận, nhưng những lời này của Bùi Tuyển khiến anh thành công thoát khỏi chút ân hận này, bình tĩnh hỏi: “Anh có thể không cần lúc nào cũng kêu nói lắp không?”

“Anh tự ti sao?”

“Tôi là tôn trọng người khác.”

“Tôi chỉ trần thuật sự thật.” Bùi Tuyển cười đến ôn hòa, chân bước tới gần, nhìn chằm chằm Thư Thanh Liễu nói: “Tựa như chuyện anh vừa rồi nói tôi không biết Vịnh Xuân thôi.”

Nói thực có đạo lý, cảm thấy không khí vô hình trung bị đè xuống, Thư Thanh Liễu lựa chọn nhượng bộ, nói: “Là tôi không đúng, tôi xin lỗi, hiện tại tới anh.”

Bùi Tuyển nhíu nhíu mày, hai chữ ‘xin lỗi’ này hắn là sẽ không nói, bởi vì từ đầu đến cuối hắn đều là cố ý, nếu đối phương dám khơi mào điểm mấu chốt của hắn, hắn một chút cũng không để ý phản kích trở về, thân mình tiếp tục tới gần, mỉm cười quan sát phản ứng của Thư Thanh Liễu, Thư Thanh Liễu thoạt nhìn rất lãnh tĩnh, nhưng hơi thở bất ổn đã bán đứng anh, Bùi Tuyển cố ý hỏi: “Hao tâm tổn trí tra tư liệu của tôi, anh cảm thấy hứng thú với tôi đến vậy sao?”

Đúng vậy, anh là cảm thấy hứng thú, trừ bỏ ngưỡng mộ thời thiếu niên, còn có…

Khóe môi đột nhiên nóng lên, cắt ngang suy nghĩ lộn xộn của Thư Thanh Liễu, nhìn đôi môi nháy mắt lướt qua, anh ngây ngẩn cả người, vừa rồi nếu không cảm ứng sai, là Bùi Tuyển hôn mình, chỉ nhẹ như lễ nghi xã giao đơn thuần, nhưng không hề nghi ngờ đối phương hôn anh.

“Đồng tính luyến ái chết tiệt.” Bùi Tuyển đứng ở trước mặt anh cười khẽ, ngả ngớn lên tiếng, như là ở cố ý chọc giận anh.

Thư Thanh Liễu quả nhiên nổi giận, anh luôn chán ghét cục diện bị động, ở trên chiến trường, bị động liền đồng nghĩa tử vong, hiện tại cũng vậy, Bùi Tuyển ở ngay trước mặt mỉm cười nhìn anh, như một thợ săn lão luyện, sau khi thiết hạ bẫy rập, chờ anh nhảy vào, trực giác cảnh cáo anh như vậy rất nguy hiểm, nhưng anh vẫn kìm lòng không đậu, biết rõ nguy hiểm cũng muốn nhảy xuống.  

“Renggggg…”

Di động không hề báo trước vang lên, đánh vỡ cục diện bế tắc ngắn ngủi, Thư Thanh Liễu tỉnh táo lại, vội vàng chạy qua lấy di động, cũng không xem là ai liền bắt máy, chạy ra ngoài phòng nghe.

Nhìn thấy Thư Thanh Liễu tháo chạy, Bùi Tuyển khó chịu nhăn mi, trò chơi câu cá này hắn đang chơi cao hứng, còn kém một bước nữa cá sẽ cắn câu, lại bị tiếng điện thoại kia quấy rầy làm kết thúc luôn, thật là mất hứng.

Thư Thanh Liễu chạy ra mới biết được người gọi tới là Tiểu Tiểu, anh tức giận nói: “Đã trễ thế này…”

“Xuỵt!” Tiểu Tiểu hạ giọng nói: “Bởi vì trễ mới không dám gọi điện thoại cho Tuyển Tuyển nha, sẽ bị ba mắng.”

“Chú cũng sẽ mắng như vậy.” Thư Thanh Liễu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nghĩ thầm em trai trông đứa nhỏ kiểu gì, khuya như vậy còn chưa cho nó ngủ.

“Vậy cháu chỉ nói một câu,” nghe ra anh mất hứng, Tiểu Tiểu hỏi: “Chú với Tuyển Tuyển cãi nhau sao?”

“Không có.” Ít nhất diễn biến cuối cùng đã vượt qua phạm vi cãi nhau.

“Chú phải nghe lời ba, nếu không sẽ bị cuốn gói, hiện tại công việc không dễ tìm, nhất là người có chỉ số thông minh không cao như chú…”

Nhớ tới mình năm đó toàn bộ thành tích tốt nghiệp đều đạt loại xuất sắc nhất, được phái đến Mĩ huấn luyện, Thư Thanh Liễu im lặng, nói: “Năm câu.”

“Một câu cuối cùng, chú phải chăm sóc bảo vệ Tuyển Tuyển thật tốt, đừng để người ngu ngốc kia tranh đất diễn của ba, ba sẽ không để ý, nhưng nhóm fans rất để ý, cháu mỗi ngày sẽ vào blog ủng hộ ba, còn có, ba rất kén ăn, chán ghét dầu mỡ, nếu đồ ăn của tổ làm phim không thể ăn, chú phải đi ra ngoài mua cho ba, không được sợ phiền toái, chờ chú trở về cháu khác đưa tiền cho chú, lúc mẹ đi có cho cháu một sổ tiết kiệm, bên trong để lại rất nhiều tiền tiêu vặt.”

Đây là câu thứ mấy Thư Thanh Liễu nhớ không rõ, lúc ban đầu chỉ cười sau biến thành  cảm động, mưa đã tạnh, cơn gió hạ nhẹ nhàng khoan khoái thổi đến, làm tâm tình phiền muộn ban đầu của anh dần dần bình tĩnh trở lại, còn nghiêm túc hỏi: “Anh ta thích ăn cái gì?”

“A, A Phiên thúc giục cháu đi ngủ, ngày mai cháu sẽ lập danh sách, để A Phiên gửi cho chú, bái bai.”

Tiểu Tiểu gọi tới nhanh mà cúp cũng nhanh, giống như tiểu tinh linh, kéo anh ra khỏi chuyện lúng túng vừa rồi, lại nói với anh nên làm thế nào.

Thư Thanh Liễu trở lại phòng, đèn đã tắt, anh sờ soạng lên giường, nghe khí tức của Bùi Tuyển, biết hắn chưa ngủ, liền nói: “Là điện thoại của Tiểu Tiểu, bảo tôi chăm sóc anh thật tốt, đừng để người ta khi dễ.”

“Tôi mỗi lần xuất ngoại nó đều nói vậy.” Giọng Bùi Tuyển ẩn chứa ý cười, “Bất quá lần này là tôi chăm sóc anh đi, người mới.”

“Tôi sẽ cố gắng học hỏi.”

“Đừng gây phiền toái cho tôi, ngày mai gọi tôi sớm một chút.”

Trong bóng đêm truyền đến xoay người khe khẽ, căn phòng trở nên yên tĩnh, Thư Thanh Liễu lại ngủ không được, cảm giác quen thuộc rồi lại xa lạ vờn quanh anh, trong bất an còn có một tia hối hận, vừa rồi anh không nên khơi lại vết sẹo của người khác, nhất là đối với người đàn ông kiêu ngạo này.

Không biết sẽ bị trả thù thế nào, anh nghĩ đến việc này suốt, đến cuối cùng cư nhiên có chút chờ mong.

Bùi Tuyển cũng không như Thư Thanh Liễu nghĩ muốn đi trả thù anh, có lẽ là nhật trình sắp xếp dày đặc, có lẽ là Bùi Tuyển tâm tình tốt, khi phân phó anh làm việc biểu tình vẫn là tươi cười.

Đêm trước trời đổ mưa khiến ngày hôm sau mặt trời tỏa nắng chói chang, khởi quay không bao lâu, nhân viên trường quay đều đổ mồ hôi đầm đìa, mấy cảnh quay trước là của Bùi Tuyển và Doãn Dạ, hai người đều là tay lão luyện, tuy rằng lần đầu tiên hợp tác, lại phối hợp ăn ý, ngược lại nữ diễn viên chính bởi vì quá khẩn trương nên không thể thích nghi với bầu không khí đáng sợ ở cổ trạch, bị đạo diễn hô cắt vài lần, bạo mắng một trận làm cô bật khóc, khiến cảnh kia không cách nào quay, đành phải nhảy đến cảnh tiếp theo, đổi thành Bùi Tuyển và Evan đối diễn.

Biểu hiện của Evan tốt hơn rất nhiều, tuy rằng quốc ngữ nói lắp bắp, có khi lời thoại còn không thuộc, đột nhiên bật ra tiếng Anh, hoàn hảo Bùi Tuyển có chuẩn bị, thực trấn định theo sát hắn dùng tiếng Anh đem đoạn đối thoại kia nói xong, hai người đối đáp lưu loát, vẻ mặt cử chỉ thích hợp, một lần đã quay xong, sau khi tắt máy, đạo diễn đối với tiếng Anh lưu loát của Bùi Tuyển khen không dứt miệng, tâm tình tốt lên, cho mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng.

“Không nghĩ tới tiếng Anh của anh tốt vậy.” Lúc nghỉ ngơi, Evan lại đây bắt chuyện với Bùi Tuyển, đôi mắt màu lam nhìn thẳng hắn, dùng tiếng Anh nói: “Động tác chiêu bài của Hắc Kiếm cũng làm rất đẹp, anh là sao kim hoàn mỹ nhất.”

Bùi Tuyển đại khái nghe hiểu lời Evan, nhưng mâu quang thâm thúy này làm hắn cảm thấy rất không thoải mái, ánh mắt Evan khiến hắn liên tưởng đến loài thú, đều tràn ngập dã tính xâm chiếm trắng trợn, như là nhìn thấu hắn biết được điều gì, tràn đầy sắc thái tìm tòi nghiên cứu, hắn chán ghét bị ngoại nhân nhìn chăm chú như vậy, ra dấu tay với Thư Thanh Liễu, để anh đi ứng phó, còn mình nằm ở ghế nằm dưới tàng cây nghỉ ngơi, thế nhưng lại có người không chịu buông tha hắn, Tề Thiên rất nhanh chạy tới, cầm cuốn tập đưa cho hắn, nói là muốn giúp em gái mình xin chữ kí, xin hắn giúp đỡ.

Bùi Tuyển ký tên xong, Tề Thiên lại không đi, cười hì hì hỏi: “Phong cảnh ở đây không tồi, anh Tuyển anh là lần thứ hai đến đây đi, có gì hay giới thiệu không?”

“Đồ ăn rất ngon.”

“Tôi là nói di tích cổ, anh có chỗ nào đề cử không?”

“Giường.” Trời quá nóng, Bùi Tuyển cầm lấy kịch bản quạt gió, thuận miệng nói: “Lần trước thứ xưa cũ gì đó mà tôi tiếp xúc chính là giường.”

Tề Thiên rốt cục cười không nổi, “Tôi chỉ nói đến du ngoạn.”

“Trên núi có một số khe núi cổ, còn có sông Thanh bao quanh trấn cũng không tồi.” Bùi Tuyển quét mắt liếc hắn một cái, “Cậu thực rảnh?”

“Đúng vậy, có thời gian đang nghĩ tới…”

“Đi gọi trợ lý của tôi đến đây.” Bùi Tuyển cắt ngang mấy lời lảm nhảm của Tề Thiên, ra lệnh.

Ở đằng xa Evan đang lôi kéo Thư Thanh Liễu nói chuyện đến hăng say, Bùi Tuyển không nghe được bọn họ nói cái gì, bất quá xem biểu tình dùng tiếng Anh khoái trá của Evan, khiến hắn đột nhiên bực bội.

Sắc mặt Tề Thiên cứng ngắc, hắn lớn như vậy còn chưa từng cúi đầu khom lưng thế này, đã vậy còn bị người ta sai sử, bất quá trong đoàn làm phim hai vị diễn viên chính so với đạo diễn còn nổi tiếng hơn, hắn đắc tội không nổi, ngoan ngoãn đi gọi người, hoàn hảo Thư Thanh Liễu vẫn có chú ý bên này, nhìn thấy Bùi Tuyển hình như đang tìm mình, vội vàng chạy tới.

“Thư tiên sinh, tiền lương của anh hình như là tôi phát.”

Bùi Tuyển tựa vào ghế nằm nhướn mày nhìn anh, lơ đãng toát ra nét phong tình ẩn trong vẻ bực bội, Thư Thanh Liễu nhân cơ hội chụp ảnh, chạy tới rót trà, bưng tới cho Bùi Tuyển, Bùi Tuyển đem kịch bản ném cho anh, ý tứ thực rõ ràng, Thư Thanh Liễu nở nụ cười, không tiếp, mà từ trong túi đeo bên người lấy ra cây quạt, giúp hắn quạt mát.

“Chuẩn bị đầy đủ nhỉ.”

“Tôi nhớ rõ tiền lương của tôi là anh phát.” Thư Thanh Liễu không mềm không cứng trả lại một câu, nói: “Evan hình như rất muốn tán gẫu với anh, nên tôi mới kéo hắn đi, hắn hôm nay không ăn tỏi.”

Thì ra trợ lý đi bồi người khác là sợ hắn bị phiền, tâm tình Bùi Tuyển tốt hơn một chút, hỏi: “Anh thấy Evan thế nào?”

Nếu có thể, hắn không nghĩ cùng người này tiếp xúc nhiều, nếu không khi nào bị tính kế cũng không biết.

“Không cần kết giao với loại người này.” Thư Thanh Liễu dứt khoát, nói: “Anh vừa rồi biểu hiện rất khá, sao anh biết Evan sẽ nói tiếng Anh?”

“Tôi không biết, bất quá làm việc tổng yếu dự đoán một chút các loại tình huống có thể phát sinh,” Bùi Tuyển liếc nhìn Thư Thanh Liễu, sau đó vỗ vỗ vai mình, “Đương nhiên, tham gia quân ngũ thì không cần, anh chỉ cần cấp trên chỉ lệnh, ngoan ngoãn nghe theo là được, cho nên mới khiến phản ứng hiện tại của anh trì độn.”

Đây là ý bảo anh đấm vai sao? Xem ra cách nói trợ lý tương đương bảo mẫu này cũng không khoa trương, bất quá anh thực tán thưởng suy xét cùng ứng đối của Bùi Tuyển trước những chuyện thình lình xảy ra, điều này so với nhiệm vụ trước kia của anh cũng tương tự, hơn nữa kỹ năng bắt chước của Bùi Tuyển tương đương tốt, vừa rồi có không ít người tán thưởng đoạn đối thoại kia lưu loát thành thạo, chỉ có anh biết, Bùi Tuyển chỉ là bắt chước, hắn cũng không hiểu nghĩa những lời kia.

Thư Thanh Liễu đang quạt chuyển sang đấm vai, thời tiết nóng bức, may mắn có bóng cây râm mát nên cũng không quá khó chịu, Bùi Tuyển buổi chiều không có việc gì, đáng tiếc các diễn viên khác vận khí không tốt như hắn, trời nắng nóng còn phải đội thái dương quay phim, mồ hôi chảy ra cần phải trang điểm lại, làm cho nhân viên trường quay cũng bận rộn theo, ngược lại vai chính thực thanh nhàn, đem áo vest trắng cởi bỏ, bảo quản lý đoàn phim mang quạt nhỏ đến, bật quạt, ngồi trên ghế nằm xem diễn, thuận tiện hưởng thụ Thư Thanh Liễu mát xa.

“Anh không nóng hả?”

Một lát sau, bởi vì sai xót của nữ chính nên tạm thời dừng lại, Bùi Tuyển lấy lại tinh thần, phát hiện Thư Thanh Liễu còn đang giúp hắn bóp vai, hắn có chút buồn cười, thật sự là ngu ngốc, mình không nói ngưng, chắc hắn sẽ mát xa suốt luôn quá.

Bùi Tuyển kỳ thật cũng không đau vai, chỉ là muốn trêu cợt Thư Thanh Liễu một chút, thuận tiện dò xét chuyện của anh, đáng tiếc nắm tay đánh vào bị bông, hoàn toàn không bị bắn ngược, ở chung lâu, hắn phát hiện tính tình Thư Thanh Liễu cũng không tốt như vẻ bề ngoài, anh trái lại thích ứng trong mọi tình cảnh, hoặc là nói, không cùng hắn so đo.

Trêu cợt như vậy cũng không có ý nghĩa, Bùi Tuyển đành thôi, xua tay ý bảo Thư Thanh Liễu dừng lại, nhìn thấy cổ áo sơmi của anh thít chặt, hoàn toàn không có vẻ nóng nực, nhịn không được nói: “Anh hình như rất quen nhỉ.”

“Phải” Thư Thanh Liễu gật đầu thừa nhận, “So với quân doanh, chuyện này không tính là gì.”

“Thực vất vả?” Bùi Tuyển khó được hỏi nhiều.

“Đều là quá khứ.”

Thư Thanh Liễu cười cười, ánh mắt đảo qua Bùi Tuyển, Bùi Tuyển nửa tựa vào ghế trúc, góc độ nghiêng khiến anh vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh xuân bên trong, dưới cổ rũ xuống một miếng ngọc xanh được buộc vào sợi dây đỏ, đó là đạo cụ đóng phim, miếng ngọc xanh khẽ lắc lư theo động tác của hắn, thù du phấn hồng mơ hồ lộ ra bên cạnh, Thư Thanh Liễu đột nhiên cảm giác yết hầu khô rang, lấy lại tinh thần, phát hiện Bùi Tuyển đang nhìn anh, hiển nhiên biết anh nhìn trộm, lại không tức giận, mỉm cười nhìn vào mắt anh.

Thư Thanh Liễu cuống quít đem ánh mắt chuyển đi, đột nhiên không tìm thấy đề tài thích hợp, liền hỏi: “Anh đã tới đây một lần, vậy nên đối với nơi này rất quen thuộc đi?”

“Tàm tạm.” Bùi Tuyển có chút thích chơi trò này, thấy anh ra vẻ trấn định, hắn nhịn cười nói: “Các người dường như đối với nơi này đều cảm thấy hứng thú.”

“Còn có ai?”

“Tề Thiên, hắn vừa rồi cũng chạy tới hỏi tôi, bị tôi qua loa kể lại.” Bùi Tuyển cao thấp đánh giá Thư Thanh Liễu, cười nói: “Còn anh nha, xem tâm tình của tôi, nếu có thời gian sẽ mang anh đi tham quan một vòng.”

Nụ cười ôn hòa mang theo cảm giác hồn nhiên, bất quá Thư Thanh Liễu chỉ cảm thấy trước mắt vụt sáng, là ánh mặt trời xuyên thấu qua chạc cây bắt đầu lay động, tinh nghịch từng chút từng chút chiếu vào trên người hai người, còn có… Trong lòng.

Thư Thanh Liễu cảm thấy mình như bị mê hoặc, đưa tay giúp Bùi Tuyển lấy trà, ai ngờ Bùi Tuyển vừa lúc đứng lên, Thư Thanh Liễu không phòng bị, đầu vai bị đụng phải thật mạnh. Xúc cảm quái dị, trước mắt anh nhoáng một cái, chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh nháy mắt tối đen, nhưng còn chưa đợi anh biết rõ chuyện gì xảy ra, ánh sáng lại một lần nữa sáng lên, trong nháy mắt không khống chế được, nhanh đến mức anh không thể bắt lấy, bản năng đưa tay bắt được cánh tay Bùi Tuyển.

Dùng sức quá mức, ống tay áo của Bùi Tuyển bị níu ra nếp nhăn, hắn nhăn lại mi, nhìn thấy Thư Thanh Liễu nhìn thẳng hắn, dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái.

“Anh trước kia có gặp qua tôi sao?” Thư Thanh Liễu hỏi: “Tại tòa trấn nhỏ này?”

“Anh nghĩ cho dù chỉ gặp qua, tôi cũng sẽ nhớ rõ sao?”

Hỏi lại trực tiếp phủ định nghi hoặc của Thư Thanh Liễu, đầu óc anh có chút loạn, ngón tay vô thức siết chặt, Bùi Tuyển nhìn thấy bàn tay nổi lên các khớp xương xanh trắng, cảm thấy Thư Thanh Liễu không thích hợp, hắn không giằng ra, chỉ bình tĩnh nói: “Anh siết tôi rất đau.”

“Thực xin lỗi.”

Thư Thanh Liễu lấy lại tinh thần, vội vàng buông lỏng tay ra, một chén trà nhỏ đưa tới trước mặt anh, trà hơi mát, là vừa rồi anh đưa cho Bùi Tuyển.

“Anh ngu ngốc sao, không thoải mái còn không sớm nói.” Thấy Thư Thanh Liễu không tiếp, Bùi Tuyển lại đẩy chén trà đến trước mặt anh, “Uống nhiều nước đá, miễn cho trúng nắng, tôi lại phải hầu hạ anh.”

“Cám ơn.” Tuy rằng nói thật khó nghe, nhưng cuối cùng cũng là quan tâm đi.

“Cởi nút ra, muốn khốc cũng phải nhìn trường hợp.”

Thư Thanh Liễu cởi nút áo, bất quá chỉ là một nút trên cùng, Bùi Tuyển dứt khoát đưa tay giúp anh cởi hai nút tiếp theo, đầu ngón tay hồng hào xẹt qua ngực Thư Thanh Liễu, anh hơi chấn động, nhưng không ngăn trở, mặc cho  Bùi Tuyển làm.

Đằng xa có ánh sáng lóe lên, là ánh đèn cameras, Thư Thanh Liễu lập tức cảnh giác, đây là trường quay, chung quanh đều là máy móc dụng cụ, bất quá ánh sáng vừa rồi rõ ràng là hướng về phía bọn họ, anh vội vàng quay đầu xem bốn phía, lại không tìm thấy người chụp ảnh.

Bùi Tuyển dường như không chú ý tới, còn chăm chú giúp Thư Thanh Liễu sửa lại quần áo rồi mới buông tay, lúc này đã quay xong cảnh ngoại cảnh, đạo diễn hô cut một tiếng, nhóm diễn viên lập tức từ khoảng sân nắng nóng tản ra, đều tự tìm nơi râm mát nghỉ ngơi, Doãn Dạ cầm ly trà đá đi tới, một bên uống một bên cùng Bùi Tuyển chào hỏi.

“Các người cảm tình thật tốt a.”

“Ánh mắt anh cũng rất tốt, đang diễn còn cố ngắm phong cảnh.” Bùi Tuyển không lạnh không nóng đáp lại.

“Đó là bởi vì phong cảnh rất đẹp thôi.” Doãn Dạ lờ đi lãnh đạm của Bùi Tuyển, cao thấp đánh giá Thư Thanh Liễu, có hứng thú hỏi: “Anh ngoại hình không tồi, có hứng thú tiến vào phát triển không?”

“Cám ơn.” Thư Thanh Liễu không thích cử chỉ ngả ngớn của Doãn Dạ, từ chối thẳng, “Tôi càng thích xem diễn hơn.”

Doãn Dạ còn muốn nói nữa, Bùi Tuyển liền ngắt lời hắn, “Có thời gian thì đi xem kịch bản đi, đêm nay là cảnh quay rất khó nha.”

“Yên tâm, lần này tôi sẽ không lại bị người ta quấy nhiễu nữa.” Nhớ tới lần trước bị đùa giỡn, Doãn Dạ có chút buồn bực, ngoài miệng lại như trước tươi cười, nói: “Buổi tối chờ anh.”

“Không gặp không về.”

Bùi Tuyển cười nhìn Doãn Dạ bỏ đi, lại nghiêng đầu nhìn về phía Thư Thanh Liễu, Thư Thanh Liễu nghĩ hắn lại muốn châm chọc cái gì, ai ngờ hắn chỉ bâng quơ phun ra hai chữ.

“Làm việc.”

HOÀN QUYỂN THƯỢNG

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương