Bị Diệp Hiên giẫm ở chân xuống, hai gò má Nam Cung Vân sưng lên, máu trong miệng không cầm được mà tràn ra, bất luận như thế nào cô cũng đều không nghĩ đến, Diệp Hiên cũng dám ra tay với mình.

- Mẹ mày là một con tiện nhân, mày càng một thằng tạp chủng, đây là vĩnh viễn sự thực không thay đổi được.

Nam Cung Vân cuồng loạn vậy tru lên, giống như mấy mẹ chanh chua ở chợ.

Răng rắc!

Diệp Hiên đạp thẳng chân, Nam Cung Vân gãy vài cái xương sườn, miệng càng đau đớn hét thảm.

- Diệp Hiên, mà là một tên tiểu tạp chủng, có bản lĩnh thì giết tao đi. Diệp Thương Hạo, tên nhát gan này, còn không mau tới xử lý tên tiểu tạp chủng này, nhanh lên.

- Nghịch tử, dừng tay ngay cho tao.

Chợt, Diệp Thương Hạo với sắc mặt cực kỳ âm trầm đi nhanh tới chỗ Diệp Hiên.

- Nghịch tử, mày quá làm càn, còn không mau buông tay?

Diệp Thương Hạo tức giận nói.

Đáng tiếc, đối với cơn tức giận của Diệp Thương Hạo, Diệp Hiên cũng không để ý tới, bàn chân vẫn như cũ đạp trên ngực Nam Cung Vân, khóe miệng càng câu lên một nụ cười tàn khốc.

- Bà cũng đã biết, hôm nay là ngày chết của mình?

Coong!

Huyết quang phá tan khoảng không, lợi kiếm ra khỏi vỏ, kiếm âm tranh minh mãi không dứt, tia sáng sắt lạnh lóe lên kiếm nhọn, trực tiếp để ở trên trán Nam Cung Vân, giống như sau một khắc sẽ chém giết ngay tại đây.

- Thương Hạo, mày sinh ra một thằng con trai rất tốt đó!

Diệp Thương Hải khó chịu đi tới, bên người càng có rất nhiều tân khách đi theo, trực tiếp xúm lại chỗ Diệp Hiên.

- Ba!

Nhìn sắc mặt Diệp Thương Hải âm trầm, trong lòng Diệp Thương Hạo cũng căng thẳng, hôm nay là đại thọ của cha mà lại xảy ra chuyện này, đây chẳng phải làm cho người ngoài xem Diệp gia bọn họ là trò cười?

Bất kể nói thế nào, Diệp Hiên cũng là con trai mình, hiện tại gây ra chuyện này, sau đó chắc chắn sẽ bị Diệp Thương Hải trách phạt, sợ rằng chức gia chủ mà mình mơ ước đã có chút treo cao.

Chẳng qua trong nháy mắt, Diệp Thương Hạo muốn hiểu rõ tất cả trong đó, điều này cũng làm cho đôi mắt ông ta nhìn về phía Diệp Hiên hiện lên vẻ cực kỳ hung ác và nham hiểm.

- Tiểu tử, bất kể nói thế nào, người này cũng là mẹ kế của mày, nhanh thả người ra.

Diệp Thương Hải lại thể hiện khí độ cấp trên, trực tiếp ra lệnh đối với Diệp Hiên.

- Anh, anh nhanh thả mẹ cả ra đi.

Diệp Bình cũng nhanh chóng lên tiếng khuyên nhủ Diệp Hiên.

- Mẹ cả?

Lời Diệp Bình vừa nói đã trực tiếp làm cho Diệp Hiên nhướng mày, sau đó chậm rãi nhìn về phía Diệp Bình, nói:

- Mày nói lại một lần nữa, mày vừa mới gọi bà ta là cái gì?

Nhìn đôi mắt Diệp Hiên lạnh như băng, Diệp Bình bỗng nhiên lạnh cả người, nhưng khi thấy người của Diệp gia đang nhìn kỹ tới, cậu ta cũng chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn thẳng mắt Diệp Hiên, nói:

- Anh, bất kể nói thế nào, trong người em và anh đều chảy máu của nhà họ Diệp, bà ấy tuy không phải mẹ đẻ của chúng ta, nhưng cũng là vợ của cha mà.

- Ha ha.

Nam Cung Vân bị Diệp Hiên giẫm ở dưới chân cất tiếng cười to, nói:

- Diệp Hiên, tiểu tạp chủng như mày còn còn muốn mang em trai của mình rời khỏi Diệp gia, mày hỏi nó một chút xem nó có đồng ý hay không?

Lúc này, Diệp Hiên khép hờ đôi mắt, bàn tay nắm Huyết Kiếm càng lộ gân xanh, hắn đã không cần hỏi lại nói thêm gì, đã nhìn ra em trai tuyệt đối sẽ không cùng mình rời khỏi Diệp gia.

- Là vì vinh hoa phú quý?

Diệp Hiên nỉ non lên tiếng, khi hắn lần nữa mở mắt nhìn về phía Diệp Bình, lại nhẹ giọng nói:

- Lại hoặc... Là cái gọi là chức gia chủ Diệp gia kia?

Giọng của Diệp Hiên càng bình tĩnh, nhưng nghe vào trong tai Diệp Bình, lại làm cho cậu tái nhợt cả mặt, cơ thể càng đang hơi run rẩy, qua một hồi, Diệp Bình bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại Diệp Hiên, trên mặt là đỏ đến tột cùng.

- Đúng, tôi là vì vinh hoa phú quý, tôi là vì muốn trở thành người trên người. Anh biết không, thời gian ở Giang Nam chúng ta khổ biết bao, tôi không muốn cả đời cũng chỉ làm một người bình thường, mà Diệp gia có thể cho tôi tất cả những gì tôi mong muốn.

Lúc này Diệp Bình có vẻ muốn điên, cậu không ngừng rống to hơn đối với Diệp Hiên.

- Anh, anh tỉnh lại đi đi, trong người chúng ta đều chảy máu của Diệp gia, trời sinh chúng là đứng ở trên người khác, vì sao anh lại cứ mãi muốn đối nghịch cùng Diệp gia chứ? Anh, thả mẹ cả ra đi, em nhất định sẽ xin ông và cha tha thứ cho anh.

Diệp Bình hét lớn hơn, tựa như muốn đem toàn bộ oán khí nghẹn trong lòng mấy năm nay xuống phát tiết ra ngoài.

- Ha ha! Bình nhi, con nói rất hay, con yên tâm, chỉ cần mẹ cả sống, tất nhiên sẽ đối đãi với con như con ruột.

Tuy bị Diệp Hiên giẫm chân xuống, nhưng Nam Cung Vân thấy sắc mặt Diệp Hiên âm trầm, cả người tức thì hài lòng tột cùng, càng không ngừng tán dương Diệp Bình.

- Em trai, vì vinh hoa phú quý, vì muốn đứng trên người, em thật muốn bỏ rơi mẹ và Linh nhi sao?

Diệp Hiên lấy bàn chân theo ra khỏi người Nam Cung Vân, lợi kiếm trong tay hơi rủ xuống.

Đối mặt với câu hỏi của Diệp Hiên, Diệp Bình mím chặt đôi môi, thật lâu không có trả lời được, mà điều này cũng làm cho Diệp Hiên tự giễu cười một tiếng, không nhìn Diệp Bình nữa.

- Nghịch tử, nhìn chuyện tốt mày làm xem, còn không quỳ xuống nói xin lỗi với mẹ cả?

Nhìn Diệp Hiên đã buông Nam Cung Vân ra, sắc mặt Diệp Thương Hạo hơi chậm lại, nhưng vẫn cực kỳ nghiêm nghị trách cứ Diệp Hiên.

- Xin lỗi?

Lúc này, một ngọn gió nhỏ bé từ từ thổi qua, cũng để cho sợi tóc xám trắng trên đầu Diệp Hiên theo gió phiêu lãng, một nụ cười tàn khốc càng theo khóe miệng hắn hiện lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương