Đồ Tể Nghiện Liếm Vương Gia Thanh Lãnh
Chương 20: Điên cuồng thao vương gia trước mặt quân địch

Quân địch xâm chiếm/Trước mặt quân địch điên cuồng thao bướm nộn của vương gia/Vừa đi vừa thao/Dạo phố thao huyệt

Kia gã sai vặt còn chưa phát giác được nguy hiểm, gã chỉ biết là bộ dạng dâm đãng của vương gia phá lệ chọc người, châm ngòi côn th*t phía dưới của gã cứng rắn, gã kìm lòng không đặng nắm tay tiến vào trong đũng quần, nhìn vương gia rên rỉ mà thủ dâm.

Đồ Lang quanh năm đi săn, đối với gió thổi cỏ lay quanh mình phá lệ mẫn cảm, cậu vừa rồi đắm chìm trong tình dục, nhất thời không chú ý, lúc này mới phản ứng được, cậu mang theo con ngươi huyết khí, nhìn về phía gã sai vặt đằng sau xà nhà, nhìn thấy tên kia cũng dám tự an ủi trước mặt đại nhân vô cùng tôn quý của cậu.

Lập tức nổi trận lôi đình, Đồ Lang giận dữ đứng lên, rất giống ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, sải bước về phía gã sai vặt.

Gã sai vặt bị dọa đến run chân, tê liệt ngã xuống mặt đất, Đồ Lang nắm chặt cổ áo của gã, nhấc gã giơ lên, nắm đấm hung hăng đập lên, nện người ngất ngay tại chỗ, trông thấy người ngất đi, nắm đấm của cậu cũng không dừng lại, dám ngấp nghé đại nhân của cậu, thật sự là không muốn sống nữa.

Đồ Lang ngang ngược vung nắm đấm, không có muốn dừng lại, gã sai vặt kia đã bị đánh đến mức không thể nhận dạng.

Vẫn nằm trên bàn đá Sở Thần, dục cầu bất mãn, nhẹ nhàng mở miệng kêu gọi: "Đồ Lang đến đây, còn muốn... Ân..."

Nghe được đại nhân đang gọi mình, Đồ Lang mới bất đắc dĩ buông tha cho gã sai vặt đáng thương kia, đi về phía đại nhân.

Sở Thần ngồi trên bàn đá, nâng một chân lên, ôm lấy cổ Đồ Lang, câu người đến dưới háng của mình đến, nhìn con ngươi Đồ Lang còn mang theo huyết khí, hắn cũng là lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được lòng ham muốn chiếm hữu của Đồ Lang, thật sự là lòng dạ hẹp hòi.

Đồ Lang một lần nữa đem đầu chôn ở dưới hông Sở Thần, mút vào mật dịch nói: "Đại nhân, nơi này là của ta."

Sở Thần hừ hừ cười nói: "Đều đã thưởng cho ngươi, dĩ nhiên chính là của ngươi."

Đồ Lang nghe được một câu nói kia, huyết khí trong ánh mắt mới tiêu tán, bất kể là ai cũng không thể làm bẩn đại nhân của cậu.

Sở Thần nhìn cự điểu buông thõng phía dưới của Đồ Lang, nuốt một ngụm nước bọt, nhớ lại cảnh tượng trước đó bị côn th*t thao ngất, nhục huyệt không tự chủ được nổi lên khát vọng, hắn giơ chân bước lên côn th*t Đồ Lang: "Đồ Lang... Thao ta... Ân..."

Đồ Lang cũng đã sớm liếm mở nhục huyệt, cậu đứng lên, nhẹ nhàng đưa côn th*t của mình vào, thẳng tắp cắm đến ngọn nguồn, rõ ràng trước đó không lâu mới thao qua, nhưng nhục huyệt vẫn đặc biệt chặt chẽ, nhục bích chăm chú bao trùm nhục bổng của cậu, cũng tự động bắt đầu nhúc nhích, giống như là miệng nhỏ không kịp chờ đợi mút vào tinh dịch của cậu, thật sự sảng khoái.

Đồ Lang vừa cắm vào, thiếu chút nữa muốn thoải mái điên rồi, ôm Sở Thần đang nằm trên bàn đá lên, cậu vẫn tương đối thích tư thế này, ôm Sở Thần ở giữa không trung thao đỉnh.

Sở Thần ôm cổ Đồ Lang, ngửa đầu rên rỉ: "Ân a a... Dùng sức thao ta... Ân a a a... Đồ Lang... Dùng sức... Ân a..."

Đồ Lang ôm thật chặt Sở Thần, vừa đi vừa thao, cậu cũng không biết mình muốn đi nơi nào, cậu chính là thích vừa đi vừa thao như thế, lúc này quyền khống chế nằm trong tay cậu, cậu muốn làm gì cũng có thể, thậm chí còn có thể ôm Sở Thần thao trên đường cái, dù sao Sở Thần đã không còn năng lực phản kháng.

Đồ Lang bước đi rất vững vàng, ôm cũng rất chắc chắn, Sở Thần hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị rơi xuống, hắn chỉ cần an tâm đắm chìm trong trong nhục dục là được rồi.

Đồ Lang ôm Sở Thần vừa đi vừa thao, vừa vặn đối diện đụng phải Vương thúc.

Vương gia cũng không đoái hoài đến cái gì phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, ông vội vội vàng vàng quỳ xuống nói: "Vương gia không xong, tiểu quốc phiên bang từ phía bắc đánh đến, bây giờ quân địch đã ở ngoài thành, hai vạn Ngự Lâm quân sợ là không gánh nổi."

Đồ Lang nghe nói như thế, động tác trừu sáp ngừng lại, cậu chỉ là một mãng phu, đối mặt với việc quốc gia gặp nạn, cậu cũng không biết nên làm cái gì.

Sở Thần thấy Đồ Lang dừng lại, rất bất mãn giãy dụa mông của mình, tự mình di chuyển hai lần: "Ân... Đồ Lang... Tiếp tục thao ta......"

Đồ Lang biết giờ này khắc này cậu nên bảo hộ Sở Thần: "Đại nhân, ta mang ngươi chạy đi."

"Chạy đi đâu?" Sở Thần phát ra hai tiếng cười: "Không kịp nữa rồi, Đồ Lang dùng sức thao ta, chúng ta cùng chết trong chiến hỏa."

Đồ Lang ngược lại rất sẵn lòng lấy loại tư thế này chết chung một chỗ cùng Sở Thần, lúc này cũng không đoái hoài đến gì khác, lại bắt đầu thao.

Sở Thần quay đầu nhìn Vương thúc: "Ngươi lấy những thứ đáng giá trong phủ rồi chạy đi."

Vương thúc nặng nề dập đầu, lập tức đứng dậy rời đi.

Quân địch chỉ cần nửa ngày đã có thể phá cổng thành, quả nhiên không đến nửa ngày đã vào thành, trên đường tất cả đều là binh sĩ phiên bang, có một đội binh sĩ vọt vào trong vương phủ, nhìn thấy Sở vương đang cùng tư sủng giảng hoà, thấy cảnh này, cũng không thể không cảm khái một câu đại triều xa hoa lãng phí mục nát, đại nạn lâm đầu, còn có tâm tư làm loại chuyện này.

Một đội binh sĩ xông đến, muốn tách bọn họ ra.

Thế nhưng Đồ Lang mắt điếc tai ngơ, chăm chú bảo hộ Sở Thần ở trong ngực, côn th*t và nhục huyệt chăm chú cắn vào cùng nhau, Đồ Lang thậm chí còn khiêu khích ở ngay trước mặt bọn họ, thao mấy lần, thật sự là không chút nào để bọn họ vào mắt.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị muốn động thủ, tướng lĩnh phiên bang dẫn đội, nhìn thấy Đồ Lang có mấy phần quen mắt, tướng mạo của Đồ Lang vốn rất dễ nhận biết, ngũ quan của cậu thâm thúy, xem xét cũng không phải là người Trung Nguyên, vóc người cực kỳ tương tự người phiên bang, nhưng lại không có hung ác như người phiên bang, có điểm giống là xương cốt của người phiên bang kết hợp bề ngoài của người Trung Nguyên, tuấn mỹ dị thường.

Tướng lĩnh vẫy tay cho lui thủ hạ chuẩn bị động thủ, dùng tiếng phiên bang hỏi thăm Đồ Lang.

Đáng tiếc Đồ Lang vẫn luôn sống ở Trung Nguyên nghe không hiểu ngôn ngữ phiên bang.

Ngược lại là Sở Thần học qua vài câu, nghe hiểu được ngôn ngữ phiên bang, hắn nghe được người phiên bang đang hỏi Đồ Lang tên là gì.

Ánh mắt Sở Thần đảo qua nhìn lại giữa khuôn mặt Đồ Lang và khuôn mặt của vị tướng lĩnh phiên bang.

Đồ Lang lúc này lòng ham muốn chiếm hữu lại trồi lên, ôm lấy đầu Sở Thần: "Không cho phép đại nhân nhìn hắn."

Sở Thần bị ôm trong lồng ngực, buồn buồn nói: "Hắn dường như nhận biết ngươi."

Vị tướng lĩnh kia càng nhìn càng cảm thấy Đồ Lang quen mắt, trong lòng hoảng hốt, muốn đưa Đồ Lang đến trước mặt thủ lĩnh để nhận dạng.

Đồ Lang không muốn đi cùng bọn họ, cũng không muốn tách khỏi Sở Thần tách, côn th*t từ đầu đến cuối cắm trong nhục huyệt Sở Thần, cậu muốn dùng tư thế này chết cùng Sở Thần, thế nhưng những người phiên bang kia căn bản không muốn động thủ giết cậu.

Đồ Lang tính tình rất bướng bỉnh, có đôi khi Sở Thần cũng không làm gì được cậu, đừng nói đến mấy người phiên bang này.

Cuối cùng vẫn để Sở Thần mở miệng khuyên bảo: "Đồ Lang, thả ta ra."

Đồ Lang dùng sức lắc đầu: "Đại nhân không phải đã nói muốn chết cùng ta sao?"

"Hiện tại không hẳn phải chết." Sở Thần nghe được người phiên bang kia nói Đồ Lang có thể là vương tử thất lạc trên thảo nguyên của bọn họ, lúc trước hắn đã đoán được gương mặt này của Đồ Lang khẳng định thân thế bất phàm, quả nhiên như hắn sở liệu.

Đồ Lang vẫn lắc đầu: "Không, ta muốn cùng đại nhân chết chung một chỗ."

Gia hỏa này sao lại không nghe lời như thế, Sở Thần cũng không có biện pháp với Đồ Lang.

Cuối cùng Đồ Lang lấy tư thế tương liên này, ôm Sở Thần, đi theo sau lưng tướng lĩnh phiên bang, đi gặp người nào đó.

Đoạn đường này đi, Sở Thần bị thao đến có chút hư thoát, mỗi đi một bước của Đồ Lang,  côn th*t cũng sẽ ở trong cơ thể của hắn trừu sáp một lần, mỗi lần đều có thể chọc đến đáy, thật sự là chịu không nổi.

Sở Thần vịn bả vai Đồ Lang, hữu khí vô lực tựa ở trong ngực Đồ Lang, dọc theo con đường này có rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn hắn, Sở Thần vẫn muốn giữ thể diện, không dám để cho người khác nhìn thấy mặt mình, chộn mặt trong ngực Đồ Lang.

Đồ Lang ngược lại rất là quang minh chính đại, uy phong lẫm lẫm ôm Sở Thần, đi theo sau lưng người phiên bang kia, thỉnh thoảng còn dán bên tai Sở Thần nói một câu: "Đại nhân... Ngươi cắn thật chặt..."

Đồ Lang đã hưng phấn đến bắn nhiều lần trong thân thể Sở Thần, tinh dịch đậm đặc chất đầy trong Bụng sở Thần, vào giờ phút như thế này, cũng không thể chậm trễ cậu xuất tinh, cậu cảm thấy giờ này khắc này mình rất hạnh phúc, vừa nghĩ đến có thể cùng đại nhân lấy loại tư thế này chết chung một chỗ, khóe miệng cũng cong lên, cậu không hề sợ chết, cậu chỉ sợ đại nhân bỏ cậu mà đi, hoặc đi trước cậu một bước: "Đại nhân cắn ta thật thoải mái."

Đồ Lang nói chuyện cũng không tị hiềm ai, người chung quanh đại khái đều nghe được.

Sở Thần đỏ mặt, hắn vẫn muốn để Đồ Lang thả hắn ra, thế nhưng Đồ Lang rất quật cường, chính là muốn dùng tư thế này chết cùng Sở Thần, một khắc đều không muốn tách ra, Sở Thần cũng không biết nên nói gì mới tốt nữa, chưa thấy qua người nào quật như thế.

Một đường đi vào trong cung, trong cung đã bị người phiên bang chiếm lĩnh, ngay lúc Đồ Lang đang ôm Sở Thần tiếp tục bước đi, một người phiên bang từ phía sau tập kích Đồ Lang, đánh ngất xỉu Đồ Lang.

Lúc Đồ Lang đổ xuống, người phiên bang kia nhẹ nhàng tiếp nhận cậu, xem ra cũng không phải là muốn làm hại Đồ Lang.

Sau đó người phiên bang kia gọi người bắt giam Sở Thần.

Sở Thần phất phất tay nói: "Không cần, ta tự đi."

Sở Thần chậm rãi từ trên người Đồ Lang xuống, côn th*t từng chút một rút khỏi cơ thể hắn, lúc tách rời còn phát ra lộp bộp một tiếng.

Trong nhục huyệt trống rỗng chảy ra rất nhiều dâm dịch, giữa hai chân một mảnh vũng bùn, Sở Thần mang theo một thân dâm dịch đi theo một người phiên bang người, hắn biết Đồ Lang không có nguy hiểm, hắn an tâm, nếu hắn bị xử tử, hi vọng Đồ Lang sau này có thể theo đuổi hạnh phúc của mình và quên hắn đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương