Đồ Tể Nghiện Liếm Vương Gia Thanh Lãnh
Chương 18: Mãnh liệt thao nhục huy*t và cúc huy*t

Xuất tinh ngay miệng tử cung/Nhục động trở thành của riêng Đồ Lang/Muốn liếm liền liếm

Sở Thần lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, không còn sức lực để tiếp tục cùng Đồ Lang, thế nhưng tay Đồ Lang đã rời khỏi cúc huyệt của hắn, Sở Thần lắc đầu, mái tóc dài màu mực cũng đong đưa theo, khuôn mặt thoát tục xuất trần đã sớm bị tình dục nhiễm đến loạn thất bát tao, nước mắt cũng chảy ra, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ân... Không muốn... Ân a a... Thật sự không muốn nữa......"

Nhưng lúc này mới chỉ đến đó, Đồ Lang mới vẻn vẹn chỉ bắn một lần, làm sao có thể thỏa mãn được cậu, dù sao nhẫn nhịn đã lâu như vậy, miệng cống một khi đã mở ra, thì không thể đóng lại được.

Đồ Lang ôm Sở Thần hung hăng va chạm miệng tử cung yếu ớt: "Trong này của đại nhân có thể sinh con hay không, có thể sinh cho ta một đứa được không?"

Đồ Lang vừa nói vừa dùng sức va chạm miệng tử cung, phá vỡ miệng tử cung đóng chặt, Sở Thần hoảng sợ mở to hai mắt nhìn: "Ân a... Không muốn... Không được đụng nơi đó... Ân a a......"

Đồ Lang quét hết đồ đạc trên bàn xuống đất, sau đó đặt Sở Thần lên, để hắn nằm trên bàn, sau đó mạnh mẽ dang rộng hai chân Sở Thần: "Đại nhân... Ngươi xem thật kỹ một chút ta làm sao thao ngươi."

Sở Thần cúi đầu, có thể nhìn thấy rõ ràng đại nhục côn xấu xí dữ tợn đang ra ra vào vào bên trong huyệt thịt của hắn, mỗi lần rút ra, sẽ mang ra rất nhiều dâm dịch dinh dính, huyệt thịt của hắn cũng có thể rõ ràng cảm nhận được gân xanh gập ghềnh bên trên côn th*t, tận mắt nhìn mới có thể cảm thấy rung động, không nghĩ đến mình vậy mà có thể ăn côn th*t thô to như thế.

Sau khi Đồ Lang rút côn th*t ra một nửa, cũng không vội vã đút vào, đầu tiên là dừng lại một hồi, sau đó đột nhiên mãnh liệt tấn công, cuồng bạo đâm vào nộn huyệt của Sở Thần hơn mấy chục lần, Sở Thần bị thao đến giọng rên rỉ cũng thay đổi: "Ân a... Ân a a đồ Lang...... Thả ta ra... Ân a A ha...... Đủ... Đủ rồi......"

Mới bắn một lần làm sao đủ chứ, mà cúc huyệt đằng sau còn chưa bắt đầu thao đâu, sau khi Đồ Lang bỗng nhiên đút vào hơn trăm lần, cuối cùng lần nữa xuất tinh ngay trong nhục huyệt của Sở Thần, cậu chậm rãi rút côn th*t của mình ra, sóng lớn tinh dịch cũng tràn ra theo, nhỏ giọt xuống.

Sở Thần tưởng rằng đã kết thúc, thở phì phò ngã xuống trên bàn.

Vừa nghỉ ngơi không bao lâu, Đồ Lang ấn côn th*t lên trên cúc huyệt, trong lúc Sở Thần còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp nhất cử tiến vào.

Cúc huyệt đúng là còn siết chặt hơn, nhất là lối vào, gắt gao kẹp lấy côn th*t, Đồ Lang cảm giác côn th*t của mình cũng sắp bị bẻ gãy, cậu khó khăn động hai lần: "Đại nhân nơi này thật chặt."

Cúc huyệt và nhục huyệt cảm giác hoàn toàn không giống nhau, Sở Thần lúc này đã cảm thấy bên trong cúc huyệt của mình quá trướng, trướng giống như sắp nổ tung, hắn giơ tay lên đắp trên mặt Đồ Lang: "Ân... Rút ra đi..."

Đều đã tiến vào làm sao có thể rút ra, Đồ Lang từ từ bắt đầu dùng sức, cũng may trong cúc huyệt vốn có dịch ruột non bôi trơn, bởi vậy di chuyển không mấy gian nan, đồng thời càng theo càng nhiều nước, mỗi lần trừu sáp đều sẽ phát ra tiếng nước phốc thử phốc thử, đặc biệt hăng hái.

Đồ Lang một tay bế Sở Thần lêm khỏi bàn, ôm trong tay thao, trong tất cả các tư thế, cậu thích nhất chính là tư thế này, bởi vì thư thế này tương đối nguy hiểm, không cẩn thận sẽ húc bay người ra ngoài, cho nên Sở Thần không thể không hoàn toàn phụ thuộc vào cậu, Đồ Lang thích loại cảm giác hoàn toàn phụ thuộc này.

Tràng đạo bị ma sát đến dần dần sướng rồi, Sở Thần ánh mắt mê ly rên rỉ: "Ân a a......"

Đồ Lang giống như là không biết mệt mỏi, thay phiên thao hai huyệt, thao từ ban đêm đến bình minh, cổ họng Sở Thần cũng khàn khàn, không biết hô bao nhiêu lần không muốn, thậm chí còn khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng đều vô dụng.

Đồ Lang mạnh mẽ thao hai nhục huyệt ngập nước của hắn thành lỗ đen.

Khi Sở Thần tỉnh lại phát hiện hai huyệt của mình thế mà còn chưa kép lại, lối vào còn mở rộng, nhìn thật giống như hai lỗ đen.

Sở Thần hữu khí vô lực hỏi một chút hiện tại là giờ nào, Đồ Lang trả lời hắn nói: "Đại nhân, hbây giờ là giờ Tý."

Giờ Tý? Xem ra đã qua một ngày một đêm, Sở Thần không muốn phản ứng Đồ Lang, cắn răng bảo cậu cút ra ngoài.

Lúc ấy trong tình huống đó, Đồ Lang rất khó có thể giữ lý trí, sau đó không cẩn thận liền thao quá mức, khiến Sở Thần bất tỉnh, Đồ Lang sau đó cũng biết mình sai, nghe đại nhân kêu mình cút ra ngoài, cậu nhanh chóng quỳ gối bên giường nhận sai: "Đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi."

Sở Thần nhìn cậu, ngẫm lại vẫn là quên đi, dù sao cũng là hắn chưa thỏa mãn được Đồ Lang: "Ta nghỉ ngơi thêm một hồi, giờ Mão ba khắc gọi ta."

Đồ Lang hỏi: "Đại nhân còn phải vào triều sao?"

"Đương nhiên." Sở Thần cũng không muốn rơi vào mục không Thánh thượng, xem thường tên tuổi triều đình, nên vào triều vẫn phải vào triều, nếu không những địch đảng kia lại muốn gây chuyện lớn.

Sở Thần giờ Mão bị đánh thức, sau khi tắm rửa thay quần áo, ngồi kiệu tiến cung, giờ phút này còn sớm, cửa đại điện cũng chưa mở, bên ngoài đại điện đã có không ít đại thần tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ thương thảo, vây cánh không nhiều của Sở Thần vừa nhìn thấy hắn, toàn bộ xông đến.

Hôm qua Sở Thần không vào triều, thiên hạ xảy ra chuyện lớn, tiểu quốc phiên bang liên thủ phát binh đến biên giới, đồng thời khí thế hung hung không thể chống đỡ, đã mất đi mấy tòa thành trì.

Sở Thần không quan tâm eo mình đau nhức, vội vàng vào điện, lão Hoàng đế gần đây thân thể cũng càng ngày càng không được, đêm qua nghe tin có quân địch xâm phạm, càng gấp đến độ khí hỏa công tâm, một trận bệnh không dậy nổi, trên long ỷ chậm chạp không có người xuất hiện, đại thần thấp giọng ngươi một lời ta một câu cãi lộn, hiện tại đã không quan tâm đến triều đình nội bộ mâu thuẫn, hẳn là nghĩ biện pháp làm sao đối kháng ngoại địch.

Tin tức hôm qua mới được truyền đến kinh đô, người mang tin tức chạy mấy ngày mấy đêm, bởi vậy, tiểu quốc phiên bang tiến công đã bắt đầu được mấy ngày trước, hiện tại đã mấy ngày trôi qua, e rằng không chỉ mất vài toà thành trì.

Lão Hoàng đế mặc dù long thể lâm bệnh, nhưng vẫn bệnh tật vào triều.

Hôm qua Trấn Quốc đại tướng quân đã dẫn đội ngũ xuất phát, có hắn ở đó mấy tiểu quốc phiên bang hẳn là đánh không đến thủ đô, đoàn người trong nội tâm cũng hơi an định, Sở Thần lại không cách nào an tâm.

Bởi vì đại triều của bọn họ đã bệnh nặng từ lâu, thực chất bên trong đều mục nát, lương thảo vừa phát ra ngoài, tầng tầng lớp lớp giấu xuống, đến cuối cùng có thể đến tiền tuyến, căn bản không đủ các tướng sĩ ăn, nếu là đánh đánh lâu dài, bọn họ tất bại.

Lúc này lão Hoàng đế thân thể không xong, lại không tìm người phù hợp kế vị, Sở Thần ngược lại là lựa chọn thích hợp nhất trong tất cả các hoàng tử, hắn thánh minh nhân hậu, thiện mưu lược, đáng tiếc lão Hoàng đế rất không thích hắn, những người khác không biết nguyên do trong đó, chỉ có Sở Thần tự mình biết, bởi vì thân phận song tính của hắn.

Lão Hoàng đế tình nguyện đem hoàng vị cho chất tử, cũng sẽ không cho thân nhi tử, Sở Thần cũng không muốn làm Hoàng đế, hắn đã sớm muốn làm một vương gia nhàn tản khoái hoạt cả đời, thế nhưng những người ngấp nghé hoàng vị kia không chịu bỏ qua cho hắn, hắn cũng chỉ có thể liều chết phản kháng, mới có thể có một chút hi vọng sống.

Sở Thần trong tay không có thực quyền, trên triều đình cũng không có tiếng nói, quân địch xâm phạm, hắn cho dù có đủ kiểu mưu kế, cũng không có chỗ thi triển, cuối cùng đành phải hậm hực trở lại vương phủ.

Đồ Lang đã sớm chờ hắn, tin tức quân địch xâm phạm, cậu cũng nghe quản gia nhắc đến, bất quá cậu đối với chuyện quốc gia sắp gặp nạn, cũng không để ở trong lòng, không giống người khác lo lắng, cậu chỉ lo lắng thân thể của Sở Thần.

Đồ Lang nghiêm mặt nói: "Đại nhân, còn đau không, tiểu nhân giúp ngươi xoa xoa."

Sở Thần đúng là mệt mỏi không muốn động, để Đồ Lang xoa xoa cũng được.

Đồ sói một chút một chút xoa, xoa xoa liền không thành thật, rất không khắc chế tại sở Thần trên mặt hôn.

Sở Thần vừa nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, cảm giác trên mặt ngứa, mở mắt ra nhìn lên phát hiện là Đồ Lang đang loạn hôn trên mặt hắn, lâu như vậy, bọn họ giống như cũng chưa từng hôn qua, Sở Thần nhiều lắm là dùng nhục huyệt và cúc huyệt của mình hôn Đồ Lang.

Đồ Lang thấy mình trộm hôn bị phát hiện, cuống quít muốn tránh đi.

Sở Thần đưa mặt ra, rướn người hôn lên đôi môi khô ráo của cậu, hôn xong còn tiện thể liếm một chút: "Đồ Lang, nếu quân địch đánh đến nơi này, ngươi hãy theo Vương thúc tránh đến Hoa Dương đi."

Đồ Lang vừa vui vẻ không bao lâu, nghe nói như thế, sắc mặt lại trầm xuống, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Sở Thần: "Đại nhân ở đâu, ta ở đó."

Sở Thần biết tính tình Đồ Lang rất quật cường, khuyên cũng vô dụng, cho nên cũng không nói gì, chỉ cười cười, sau đó đẩy ngã Đồ Lang lên trên giường êm, hiện tại chính là tận hưởng lạc thú trước mắt, nếu không về sau sợ là không còn cơ hội.

Sở Thần ngay trước mặt Đồ Lang từng chút một cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra thân thể trắng muốt như ngọc, hắn từng chút một leo lên đầu Đồ Lang, hai chân tách ra quỳ gối hai bên đầu Đồ Lang, vểnh lên mông của mình, quỳ nằm sấp, nhục huyệt xinh đẹp treo trên mí mắt Đồ Lang.

Sở Thần dùng ngón tay xoa xoa nhục huyệt của mình hỏi: "Đẹp không?"

Đồ Lang si ngốc nhìn xem: "Đẹp lắm."

Sở Thần cười khổ: "Ngươi biết có bao nhiêu người chán ghét nhục huyệt này của ta không, mẫu phi bởi vì ta là song tính, một mực sầu não uất ức, lúc ta ba tuổi đã qua đời, phụ hoàng bởi vì ta là song tính, đời này đều không chào đón ta, chỉ có ngươi xem nhục huyệt của ta như trân bảo, ngươi đã thích như thế, vậy thưởng cho ngươi đi."

Đồ Lang sửng sốt một hồi lâu, phần này thiên đại kinh hỉ, làm cho đầu óc cậu quay cuồng: "Đại nhân muốn... Muốn... Thưởng cho ta?"

"Ân... Từ đây sẽ là của ngươi." Sở Thần cười ép xuống nhục huyệt của mình, dán trên môi Đồ Lang: "Liếm thật tốt."

Đây chính là đại nhân thưởng cho cậu, cũng chính là đồ vật của cậu, như vậy cậu có thể muốn làm gì thì làm, Đồ Lang đầu tiên là ái ngại nhẹ nhàng liếm mấy lần, giống như là đang thưởng thức trân bảo nào đó, một lát sau bắt đầu từng ngụm từng ngụm mút vào, đem mép thịt bao khỏa vào trong mồm hút, hút múi thịt càng phát sưng sung mãn, cực đẹp, Đồ Lang đời này cũng không hiểu tại sao có thể có người ghét bỏ nhục huyệt đẹp mắt như vậy, cậu bảo bối còn không kịp.

"Ân... Ân a...... Chậm một chút... Ân a......" Sở Thần bị liếm quá sướng rồi, thân thể run rẩy theo, thật sự là rất thư thái: "Ân a... Đồ sói... Nhục huyệt của ta đời này sẽ là của ngươi... Ân a... Ngươi muốn thế nào thì làm thế đó......"

"Đại nhân không đổi ý."

"Ân... Không đổi ý."

Lần này nhục huyệt của Sở Thần cuối cùng đã trở thành nhục động của riêng Đồ Lang, về sau muốn liếm thế nào thì liếm thế nấy, muốn thao bao nhiêu thì thao bấy nhiêu, chỉ cần là trong nhục huyệt chảy ra dâm dịch, toàn bộ đều thuộc về Đồ Lang.

Đồ Lang lại ngây ngốc hỏi: "Mật dịch của đại nhân cũng là của ta sao?"

"Ân a a... Là của ngươi... Ân... Đều là của ngươi..."

Đồ Lang vui vẻ hút một miệng lớn, vừa hút vừa nói: "Vậy đại nhân không thể để cho mật dịch bị lãng phí, lúc nào cũng phải đeo phích cắm."

Sở Thần hôm nay cũng không biết bị gì kích thích, vậy mà cái gì cũng đáp ứng: "Ân... Được, đeo nút chặn nhục huyệt... Không cho dâm dịch chảy ra... Đều là của ngươi, ân a...... Toàn bộ đều cho ngươi..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương