Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)
-
Chương 54
Em định ‘chăm sóc sức khỏe toàn diện’ cho anh sao?”
***
Bộ Huy lấy tay ra khỏi cánh cửa đứng thẳng dậy, quay người nhìn Bộ Tiêu cười lạnh lùng.
“Chú Út, đây là lần cuối cùng tôi gọi chú là chú Út, chú nói tôi đánh chú là có ý gì? Chú có thể đừng xem tôi như thằng ngốc hay không… Từ nay về sau, chú và cô ấy muốn yêu nhau hay làm gì thì làm, đừng xuất hiện trước mặt trêu chọc tôi, nhìn thấy hai người xuất hiện cùng lúc tôi không thoải mái, hai người cũng không cần thiết phải quan tâm tôi có chấp nhận hay không. Lúc trước, khi hai người ở bên nhau, căn bản cũng không nghĩ tới chuyện nói cho tôi biết.” Bộ Huy nói xong lời cuối cùng, lòng cũng như sắt đá rồi.
Hắn không muốn ở lại nơi này bất cứ giây nào nữa, thêm một giây là khó chịu một giây. Cho tới giờ, hắn không bao giờ dám nghĩ mình và chú Út sẽ đối đầu nói chuyện với nhau ở một nơi thế này. Hắn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bộ Tiêu dần trở nên ngây ngẩn, Bộ Huy biết hắn làm được rồi, hắn đã tàn nhẫn đâm vào chỗ đau của chú ấy. Nhưng hắn thật sự không muốn đánh nhau nữa, đến nói chuyện hắn cũng chẳng muốn mở lời.
Lúc này đây bình tĩnh lại, hắn chỉ muốn cách hai người họ càng xa càng tốt.
Bộ Huy không nhìn Ngư Vi, mơ hồ bước ra cửa đi thẳng xuống cầu thang, lúc ngang qua Bộ Tiêu, hắn nghe thấy chú Út thở dài hỏi hắn: “Bây giờ cháu đi đâu? Có thể về nhà không?”
Bộ Huy khinh khỉnh bật cười, những lời hắn vừa nói, chú Út căn bản chẳng xem ra gì, hắn khẽ cắn răng xoay người trừng mắt nhìn Bộ Tiêu.
“Chú nghe còn không hiểu sao? Tôi không cảm thấy bị chú phản bội, cũng hiểu được mối quan hệ của hai người, nhưng chú còn muốn ép tôi phải chấp nhận, chúc phúc cho hai người sao? Gọi chú là chú Út, kêu cô ấy là thím Út, tôi quả thật không làm được. Sau này, hoặc là chú tránh tôi, hoặc là tôi né chú, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy chú nữa.” Bộ Huy ném xong mấy câu này sắc mặt nguội lạnh bước xuống lầu.
Ra khỏi cửa, hắn mới cảm giác hai chân mình nhũn xuống, từng đợt rét lạnh đánh tới nuốt trọn hắn, hắn đứng trong mịt mờ hai tay nổi lên tầng tầng gai lạnh, rõ ràng ánh mặt trời khởi đầu ngày mới đang rải đầy tia ấm áp bên ngoài cửa, vậy mà không rọi vào người hắn chút mảy may nào.
Bộ Huy đi dọc theo bóng râm chân tường, càng đi càng khó chịu, từ trưa qua đến giờ, hắn không ăn chút gì, cũng không uống ngụm nước nào. Ngồi dưới lầu cả đêm, lúc này hắn mới cảm giác được có lẽ mình đang lên cơn sốt, hắn đi ra khỏi khu chung cư, vẫy một chiếc xe, còn chưa kịp bước lên đã bám vào cửa nôn mửa.
Bụng trống rỗng nên chỉ nôn ra dịch dạ dày, lái xe thấy vậy không muốn chở hắn nữa nghênh ngang rời đi.
Bộ Huy không biết phải đi đâu, hắn ngồi ven đường móc cái điện thoại đã bị ném vỡ vụn ra, nhìn thấy số của chú Út, hắn trực tiếp nhấn xóa đi, sau đó hắn lục trong danh bạ điện thoại, không ai có thể liên lạc, hắn nhìn thoáng qua số của Diêu Tố Quyên nhưng lại lướt qua rất nhanh, cuối cùng nhấn số của Bộ Tĩnh Sinh.
Hình như đây là lần đầu tiên, hắn không muốn đi bất cứ nơi nào, chỉ muốn về nhà.
Điện thoại lập tức có người bắt máy, giọng nói của Bộ Tĩnh Sinh ở đầu bên kia sốt ruột rối bời. Cho tới giờ, Bộ Huy chưa từng nghe thấy giọng nói của ba mình lo lắng như thế, dường như bao nhiêu cảm xúc dồn nén đều vỡ òa, hắn cảm thấy từ nhỏ tới lớn ông chưa từng quan tâm tới hắn.
“Ba.” Bộ Huy mở miệng khàn đục hô lên một tiếng: “Con bị sốt, ba tới đón con đi.”
***
Sau khi Bộ Huy biến mất dưới lầu, Ngư Vi lo lắng nhìn Bộ Tiêu, anh cúi đầu đứng yên tại chỗ, chừng như do dự có nên đuổi theo cháu trai không.
Sau đó, anh bỏ cuộc giương mắt thở dài, nắm tay cô vào nhà đóng cửa lại.
Bộ Tiêu ngồi trên sofa nghỉ ngơi một lúc rồi đốt điếu thuốc, anh nhìn thấy ly nước trên bàn trà không vơi chút nào, vẫn còn lo lắng hỏi cô: “Tiểu Huy không làm gì em chứ?”
Ngư Vi đi vào phòng tắm chuẩn bị nước cho anh, lắc đầu: “Không có, cậu ấy chỉ đấm một cái lên cửa.”
Bộ Tiêu không nói gì nữa, ngậm điếu thuốc lên miệng nhưng trong lòng càng khó chịu hơn. Vừa nãy, thà rằng hắn nổi điên đánh anh một trận, dùng những lời xấu xa ác độc nhất chửi anh một lần, có lẽ anh sẽ không ngột ngạt như lúc này, bởi vì Bộ Huy mới là người chịu tổn thương nhiều nhất.
Kỳ thật, những gì tiểu Huy nói không sai, sao anh có thể yêu cầu hắn chấp nhận chuyện này chứ? Nếu đổi lại là anh, anh cũng không thể nào thoáng cái im hơi lặng tiếng nuốt trôi chuyện này, cái tính tình khó ngửi đó của tiểu Huy cũng do chính anh nuông chiều mà ra. Từ nhỏ đến lớn luôn cưng chiều hắn, muốn gì anh cũng đáp ứng nhưng anh tuyệt đối không hối hận, cho dù có quay lại từ đầu, anh vẫn như trước luôn đồng ý tất cả những yêu cầu của hắn.
Bộ Tiêu chậm rãi thở ra một vòng khói, hiểu rằng những lời Bộ Huy nói lúc nãy chính là tiêu biểu cho quan hệ chú cháu tan vỡ, hắn muốn đoạt tuyệt quan hệ với anh…
Đây không phải là chuyện có thể nói đùa, Bộ Tiêu chau mày phiền muộn phủi tàn thuốc xuống, cảm thấy mấy ngày gần đây anh lo âu tới mức đầu cũng muốn bạc rồi.
“Đi tắm đi anh.” Ngư Vi chuẩn bị xong quần áo cho anh, bồn tắm cũng đã mở đầy nước, đi ra gọi Bộ Tiêu vào.
Bộ Tiêu nhìn cô bước từng bước tới bên cạnh, mấy ngày nay anh luôn lo nghĩ chuyện trong nhà, dường như rất lâu rồi không ngắm nhìn cô, liền đưa tay nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong ngực mình.
Hai chân anh đang dang rộng, cô rơi xuống ngồi hẳn lên đùi Bộ Tiêu, anh vòng tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Ngư Vi, cảm thấy lửa nóng đã bị tắt hai ngày nay bỗng phụt dậy.
Bộ Tiêu liếm môi, vết bầm bên khóe miệng vẫn còn chút ê ẩm, anh mỉm cười nhìn cô nhưng không hạ nụ hôn xuống. Trước đó mặt anh bị dính máu, bôn ba bên ngoài cả đêm toàn thân đầy mồ hôi, lại ngồi trong xe lâu như thế cả người bám đầy mùi thuốc lá, bẩn chết người, anh không muốn cô bị lây nhớp nháp.
Ngư Vi thấy dáng vẻ Bộ Tiêu muốn hôn lại thôi, cứ chằm chằm nhìn cô nuốt nước miếng, cái hầu kết trượt lên trượt xuống, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Lát nữa anh tắm xong, chúng ta ra ngoài đi ạ, đến một nơi không ai biết, đêm nay đừng về.”
“Hử?” Bộ Tiêu nhíu mày cười nói: “Em yêu, muốn bỏ trốn với anh nhanh vậy sao?”
“Đi gần đây cũng được mà.” Thật ra Ngư Vi không muốn đi những nơi quá xa, chỉ muốn ra ngoài với anh tìm một nơi không khí trong lành cho khuây khỏa. Cô cũng nhìn ra, gần đây tâm trạng Bộ Tiêu sa sút đầy mệt mỏi muộn phiền, nếu có thể đến một nơi cách xa thành phố G, rời xa Bộ gia một chút, chỉ có hai người bọn họ thả lỏng tinh thần thì thật tốt. Ngư Vi nhớ tới trước kia chị pha chế rượu có nhắc tới một khu cắm trại dã ngoại rất đẹp liền hỏi: “Đi leo núi được không anh? Em biết một nơi được lắm.”
Ngư Vi nhìn thấy lúc Bộ Tiêu nghe cô hỏi như thế, vẻ mặt anh bất giác sững lại, sau đó nhíu mày lắc đầu, giọng nói đầy mệt mỏi: “Anh không thích leo núi.”
Ngư Vi nghe anh nói vậy liền cân nhắc kỹ lại cảm thấy leo núi quả thật rất mệt, thế nên đổi ý: “Vậy thì đến hồ câu cá ạ?”
Bộ Tiêu nhíu mày nhìn cô bất giác bật cười, cười đến lúm đồng tiền cũng lộ ra: “Em nói thiệt hay chơi hửm? Đúng là lão cán bộ mà, em về hưu rồi hay thế nào mà sao thích làm những chuyện giống vợ chồng già thế này?”
Ngư Vi bị anh nói vậy mới phát hiện, quả thật cô không phải làm vườn thì chính là nấu cơm, hệt như lão cán bộ về hưu nên đành để anh quyết định: “Vậy thì anh đưa em đi đâu cũng được, chúng ta đi thư giãn đầu óc một chút.”
Bộ Tiêu nói không thành vấn đề, anh biết rất nhiều nơi thú vị. Sau đó, anh đi vào phòng tắm tắm rửa, đúng lúc hoa hồng hôm nay được giao tới, Ngư Vi mở cửa ra ký nhận, đem hoa cắm vào bình đổ đầy nước vào, sau đó không còn gì để làm liền rón ra rón rén tới cạnh cửa phòng tắm, ngẫm nghĩ một lúc cắn răng đẩy cửa vào.
Trong làn hơi nước mờ ảo, Bộ Tiêu ngâm người đến mơ màng, anh vốc nước nóng lên rửa mặt, suốt cả đêm không ngủ, đang thiu thiu muốn chợp mắt thì cánh cửa đột nhiên bị Ngư Vi mở ra, anh có chút kinh ngạc ngồi thẳng người dậy, nhìn dáng vẻ cô hùng hổ xông vào, anh dở khóc dở cười biếng nhác hỏi: “Em vào đây muốn làm gì?”
“Xoa bóp cho anh.” Ngư Vi muốn anh được thư giãn, quyết liều chết: “Phục vụ trọn gói”, nói xong liền cuộn tay áo lên đi về phía bồn tắm.
Bộ Tiêu bị cô làm chết cười, còn xoa bóp, đợi lát nữa không biết là ai xoa, ai bóp. Anh không phải chó nhỏ, mèo nhỏ, thỏ nhỏ thuần khiết như vậy, thế nên hết sức hữu nghị nhắc nhở: “Anh không có mặc quần áo, em nghĩ kỹ chưa.”
“Ừm, em biết anh không mặc gì.” Ngư Vi bình tĩnh mặt lạnh đi tới, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, duỗi tay ra tính bóp vai cho anh, kết quả cổ tay bị Bộ Tiêu nắm lấy.
Anh ngồi trong bồn tắm, ánh mắt nóng bỏng chằm chặp nhìn cô một hồi, từ từ kéo cô lại gần hơn, bàn tay ướt đẫm giữ chặt gáy cô hôn lên, đôi môi chỉ lướt trên da thịt cô chốc lát, cơ thể đã hừng hực phản ứng, anh thấy tư thế này không thoải mái liền giữ lấy eo cô bế vào bồn tắm.
Chiếc váy nhỏ chạm vào nước ướt sũng, làn váy bồng bềnh trên mặt nước, anh vén chiếc váy ướt đẫm của cô lên, nhìn chiếc quần lót trắng nhỏ dính sát vào da thịt, rất hiển nhiên anh không thể nào chịu nổi hình ảnh kích thích thị giác thế này, thưởng thức chiêm ngưỡng một hồi liền luồn tay vào trong kéo nó xuống, ôm trọn lấy thì thầm vào tai cô khiêu khích: “Em định ‘chăm sóc sức khỏe toàn diện’ cho anh sao?”
“Dạ, làm xong ngủ một giấc thật ngon nha anh.” Ngư Vi hết sức điềm tĩnh nói xong, xoay đầu lại hôn anh.
***
Chuyện ‘chăm sóc sức khỏe toàn diện này’ thật ra là chủ ý của Ngư Vi, mục đích cô muốn Bộ Tiêu được thả lỏng hoàn toàn, để anh biết cô sẽ mãi đứng bên cạnh anh, mặc chuyện gì xảy ra, quan hệ của anh và cô sẽ không bao giờ thay đổi.
Hôm qua, kể từ lúc anh bị mắng, bị đánh, bị đối xử thờ ơ lạnh nhạt, còn bôn ba suốt đêm tìm người, cô thật sự có phần không hiểu, vì sao tất cả mọi người trong nhà lại có thái độ như vậy?
Là con người, ai mà không có sự ích kỷ, Ngư Vi cũng vậy, cô cũng có những người cô muốn bảo vệ, cô không thể chịu được khi Bộ Tiêu cứ mãi áy náy trong lòng mà không được mọi người thấu hiểu, thế nên cô rất muốn cùng anh ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa.
Bộ Tiêu và Ngư Vi làm một lần trong phòng tắm rồi anh ngủ thiếp đến trưa, lúc thức dậy cô đã nấu cơm xong bày sẵn trên bàn ăn, ăn xong, anh lái xe đưa cô ra ngoài, chỉ muốn thoát khỏi tất cả mọi thứ, hoàn toàn buông lỏng một ngày.
Xe lăn bánh trên trục đường chính, hai bên cửa sổ hạ sát xuống đón gió lùa vào, tóc Ngư Vi bay lòa xòa trong gió, cô bỗng nhớ lại ngày hôm đó, lần đầu tiên cô đến Bộ gia ăn cơm. Tối đó, lúc Bộ Tiêu đưa cô trở lại Chu gia, cô cũng ngồi ở vị trí bên cạnh người lái, cửa sổ xe cũng mở rộng, gió thốc vào rất mạnh, tâm trạng cô khi đó cũng chẳng khác gì lúc này.
Tạm gạt tất cả mọi thứ sang một bên, chỉ ở bên cạnh người mình yêu, cho dù khi quay đầu lại điều gì sẽ đợi cô nơi điểm đến, cô sẽ phải đối mặt với những gì? Khoảnh khoắc này, cô chỉ hy vọng niềm vui và sự nhẹ nhõm có thể rọi đến nơi sâu nhất trái tim mình.
Đêm đó, trước đèn xe là con đường núi khúc khuỷu mịt mù tựa những ngày anh và cô chôn giấu tình cảm của mình, nhưng bây giờ cô và Bộ Tiêu đã ở bên nhau. Mái tóc ngắn của cô đã trở thành tóc dài, cô từ một cô bé cần anh chăm sóc bảo vệ, giờ đã thành một người có thể sánh vai đứng bên anh. Cô đã có thể chăm sóc cho anh, là người phụ nữ của anh, người anh yêu.
Nghĩ tới những điều này, Ngư Vi cảm thấy đã vô cùng thỏa mãn, nếu như trước đây biết được có một ngày thế này, có lẽ ngay cả trong mơ cô cũng sẽ hạnh phúc mỉm cười mà bừng tỉnh.
Đúng lúc đó, Bộ Tiêu lái xe vào cây cầu bắc ngang dòng Trường Giang, thu vào tầm mắt là cảnh vật hai bên ngút ngàn như triều dâng sóng dậy, trải dài vẻ hùng vĩ, nguy nga tráng lệ. Những ngày gần lễ Quốc khánh, ánh mặt trời bỗng đẹp đến lạ thường, mặt sông gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh vàng rực rỡ lên nền trời trong veo, những tia nắng lấp lánh phủ rợp hai bên cầu treo như một tấm gương khổng lồ. Bộ Tiêu thấy Ngư Vi ngắm nhìn phong cảnh đến ngây người, đôi mắt to tròn không nhấp nháy cứ chằm chằm nhìn bên ngoài cửa sổ, anh không khỏi giảm bớt tốc độ, mỉm cười hỏi cô: “Không phải lần đầu tiên em đến đây chứ?”
Trong làn tóc lòa xòa cuộn theo gió, Ngư Vi gật đầu: “Dạ, em không có cơ hội đi ra ngoài.”
Bộ Tiêu chợt nhớ tới thời gian cô còn ở trung học, có lần anh đi họp phụ huynh cho Bộ Huy, trên bảng thông báo của lớp có dán ước mơ khát vọng của top mười học sinh nổi bật nhất, đương nhiên Ngư Vi cũng có mặt trong danh sách đó. Tất cả mọi người xung quanh đều có những khát vọng cao cả, lý tưởng vĩ đại, chỉ duy nhất một mình cô, người luôn đạt được số điểm cao nhất toàn trường trong mọi kỳ thi, lại vô cùng trong sáng, giản dị viết: “Có một công việc lương cao, thỉnh thoảng đi du lịch với người mình yêu thương.”
Khi đó, thầy Vương và anh có tán gẫu với nhau, ông ấy nói cô bé Ngư Vi này không có khát vọng cao vời, suy nghĩ đơn thuần, hơn nữa tính cách vô cùng kiên nhẫn, tương lai nhất định sẽ rất thành công.
Nghĩ tới đây, Bộ Tiêu nghiêng mắt nhìn cô đầy yêu chiều, còn cô vẫn đang chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ, hiện giờ tâm trạng cô rất tốt, từ lúc lên xe đến giờ, khóe môi lúc nào cũng cong veo đẹp hơn mảnh trăng non. Bộ Tiêu thu ánh mắt lại nhìn về phía trước, thầm nghĩ nhất định sau này phải đưa cô đi khắp nơi ngắm cảnh núi non hùng vĩ, sông nước hữu tình. Những ngày tháng của anh và cô còn rất dài, giữ hết lại để cùng cô ngắm nhìn thế gian này.
Xe đi được một khoảng đường dài, Ngư Vi thật sự không nhịn được nữa nhìn Bộ Tiêu hỏi: “Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy anh?”
Bộ Tiêu không mở thiết bị định vị trên xe, cứ quen lối quen đường tiến thẳng về phía trước, đã sớm ra khỏi phạm vi cô biết, Ngư Vi nhìn xung quanh chỗ nào cũng lạ lẫm, nhìn mãi cũng không ra anh muốn đưa cô đến nơi nào, chỉ biết là đi một mạch về hướng đông.
Bộ Tiêu mỉm cười không nói gì, mãi hồi lâu sau mới thong thả nói: “Dẫn em đi xem tay bạn già bốn chân của anh.”
Ngư Vi không đoán ra đó là nơi nào, mãi đến khi xuống xe mới biết được đáp án, không ngờ Bộ Tiêu đưa cô đến một trường đua ngựa, nói là muốn dẫn cô đi cưỡi ngựa.
“Lý tưởng sống của anh là uống loại rượu mạnh nhất, cưỡi con ngựa bất kham nhất, ngủ với người con gái anh yêu nhất…” Bộ Tiêu mở cửa xe cho cô, nhếch mày nhìn cô nói: “Ngày hôm nay, anh muốn làm tất cả.”
***
Bộ Huy lấy tay ra khỏi cánh cửa đứng thẳng dậy, quay người nhìn Bộ Tiêu cười lạnh lùng.
“Chú Út, đây là lần cuối cùng tôi gọi chú là chú Út, chú nói tôi đánh chú là có ý gì? Chú có thể đừng xem tôi như thằng ngốc hay không… Từ nay về sau, chú và cô ấy muốn yêu nhau hay làm gì thì làm, đừng xuất hiện trước mặt trêu chọc tôi, nhìn thấy hai người xuất hiện cùng lúc tôi không thoải mái, hai người cũng không cần thiết phải quan tâm tôi có chấp nhận hay không. Lúc trước, khi hai người ở bên nhau, căn bản cũng không nghĩ tới chuyện nói cho tôi biết.” Bộ Huy nói xong lời cuối cùng, lòng cũng như sắt đá rồi.
Hắn không muốn ở lại nơi này bất cứ giây nào nữa, thêm một giây là khó chịu một giây. Cho tới giờ, hắn không bao giờ dám nghĩ mình và chú Út sẽ đối đầu nói chuyện với nhau ở một nơi thế này. Hắn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bộ Tiêu dần trở nên ngây ngẩn, Bộ Huy biết hắn làm được rồi, hắn đã tàn nhẫn đâm vào chỗ đau của chú ấy. Nhưng hắn thật sự không muốn đánh nhau nữa, đến nói chuyện hắn cũng chẳng muốn mở lời.
Lúc này đây bình tĩnh lại, hắn chỉ muốn cách hai người họ càng xa càng tốt.
Bộ Huy không nhìn Ngư Vi, mơ hồ bước ra cửa đi thẳng xuống cầu thang, lúc ngang qua Bộ Tiêu, hắn nghe thấy chú Út thở dài hỏi hắn: “Bây giờ cháu đi đâu? Có thể về nhà không?”
Bộ Huy khinh khỉnh bật cười, những lời hắn vừa nói, chú Út căn bản chẳng xem ra gì, hắn khẽ cắn răng xoay người trừng mắt nhìn Bộ Tiêu.
“Chú nghe còn không hiểu sao? Tôi không cảm thấy bị chú phản bội, cũng hiểu được mối quan hệ của hai người, nhưng chú còn muốn ép tôi phải chấp nhận, chúc phúc cho hai người sao? Gọi chú là chú Út, kêu cô ấy là thím Út, tôi quả thật không làm được. Sau này, hoặc là chú tránh tôi, hoặc là tôi né chú, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy chú nữa.” Bộ Huy ném xong mấy câu này sắc mặt nguội lạnh bước xuống lầu.
Ra khỏi cửa, hắn mới cảm giác hai chân mình nhũn xuống, từng đợt rét lạnh đánh tới nuốt trọn hắn, hắn đứng trong mịt mờ hai tay nổi lên tầng tầng gai lạnh, rõ ràng ánh mặt trời khởi đầu ngày mới đang rải đầy tia ấm áp bên ngoài cửa, vậy mà không rọi vào người hắn chút mảy may nào.
Bộ Huy đi dọc theo bóng râm chân tường, càng đi càng khó chịu, từ trưa qua đến giờ, hắn không ăn chút gì, cũng không uống ngụm nước nào. Ngồi dưới lầu cả đêm, lúc này hắn mới cảm giác được có lẽ mình đang lên cơn sốt, hắn đi ra khỏi khu chung cư, vẫy một chiếc xe, còn chưa kịp bước lên đã bám vào cửa nôn mửa.
Bụng trống rỗng nên chỉ nôn ra dịch dạ dày, lái xe thấy vậy không muốn chở hắn nữa nghênh ngang rời đi.
Bộ Huy không biết phải đi đâu, hắn ngồi ven đường móc cái điện thoại đã bị ném vỡ vụn ra, nhìn thấy số của chú Út, hắn trực tiếp nhấn xóa đi, sau đó hắn lục trong danh bạ điện thoại, không ai có thể liên lạc, hắn nhìn thoáng qua số của Diêu Tố Quyên nhưng lại lướt qua rất nhanh, cuối cùng nhấn số của Bộ Tĩnh Sinh.
Hình như đây là lần đầu tiên, hắn không muốn đi bất cứ nơi nào, chỉ muốn về nhà.
Điện thoại lập tức có người bắt máy, giọng nói của Bộ Tĩnh Sinh ở đầu bên kia sốt ruột rối bời. Cho tới giờ, Bộ Huy chưa từng nghe thấy giọng nói của ba mình lo lắng như thế, dường như bao nhiêu cảm xúc dồn nén đều vỡ òa, hắn cảm thấy từ nhỏ tới lớn ông chưa từng quan tâm tới hắn.
“Ba.” Bộ Huy mở miệng khàn đục hô lên một tiếng: “Con bị sốt, ba tới đón con đi.”
***
Sau khi Bộ Huy biến mất dưới lầu, Ngư Vi lo lắng nhìn Bộ Tiêu, anh cúi đầu đứng yên tại chỗ, chừng như do dự có nên đuổi theo cháu trai không.
Sau đó, anh bỏ cuộc giương mắt thở dài, nắm tay cô vào nhà đóng cửa lại.
Bộ Tiêu ngồi trên sofa nghỉ ngơi một lúc rồi đốt điếu thuốc, anh nhìn thấy ly nước trên bàn trà không vơi chút nào, vẫn còn lo lắng hỏi cô: “Tiểu Huy không làm gì em chứ?”
Ngư Vi đi vào phòng tắm chuẩn bị nước cho anh, lắc đầu: “Không có, cậu ấy chỉ đấm một cái lên cửa.”
Bộ Tiêu không nói gì nữa, ngậm điếu thuốc lên miệng nhưng trong lòng càng khó chịu hơn. Vừa nãy, thà rằng hắn nổi điên đánh anh một trận, dùng những lời xấu xa ác độc nhất chửi anh một lần, có lẽ anh sẽ không ngột ngạt như lúc này, bởi vì Bộ Huy mới là người chịu tổn thương nhiều nhất.
Kỳ thật, những gì tiểu Huy nói không sai, sao anh có thể yêu cầu hắn chấp nhận chuyện này chứ? Nếu đổi lại là anh, anh cũng không thể nào thoáng cái im hơi lặng tiếng nuốt trôi chuyện này, cái tính tình khó ngửi đó của tiểu Huy cũng do chính anh nuông chiều mà ra. Từ nhỏ đến lớn luôn cưng chiều hắn, muốn gì anh cũng đáp ứng nhưng anh tuyệt đối không hối hận, cho dù có quay lại từ đầu, anh vẫn như trước luôn đồng ý tất cả những yêu cầu của hắn.
Bộ Tiêu chậm rãi thở ra một vòng khói, hiểu rằng những lời Bộ Huy nói lúc nãy chính là tiêu biểu cho quan hệ chú cháu tan vỡ, hắn muốn đoạt tuyệt quan hệ với anh…
Đây không phải là chuyện có thể nói đùa, Bộ Tiêu chau mày phiền muộn phủi tàn thuốc xuống, cảm thấy mấy ngày gần đây anh lo âu tới mức đầu cũng muốn bạc rồi.
“Đi tắm đi anh.” Ngư Vi chuẩn bị xong quần áo cho anh, bồn tắm cũng đã mở đầy nước, đi ra gọi Bộ Tiêu vào.
Bộ Tiêu nhìn cô bước từng bước tới bên cạnh, mấy ngày nay anh luôn lo nghĩ chuyện trong nhà, dường như rất lâu rồi không ngắm nhìn cô, liền đưa tay nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong ngực mình.
Hai chân anh đang dang rộng, cô rơi xuống ngồi hẳn lên đùi Bộ Tiêu, anh vòng tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Ngư Vi, cảm thấy lửa nóng đã bị tắt hai ngày nay bỗng phụt dậy.
Bộ Tiêu liếm môi, vết bầm bên khóe miệng vẫn còn chút ê ẩm, anh mỉm cười nhìn cô nhưng không hạ nụ hôn xuống. Trước đó mặt anh bị dính máu, bôn ba bên ngoài cả đêm toàn thân đầy mồ hôi, lại ngồi trong xe lâu như thế cả người bám đầy mùi thuốc lá, bẩn chết người, anh không muốn cô bị lây nhớp nháp.
Ngư Vi thấy dáng vẻ Bộ Tiêu muốn hôn lại thôi, cứ chằm chằm nhìn cô nuốt nước miếng, cái hầu kết trượt lên trượt xuống, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Lát nữa anh tắm xong, chúng ta ra ngoài đi ạ, đến một nơi không ai biết, đêm nay đừng về.”
“Hử?” Bộ Tiêu nhíu mày cười nói: “Em yêu, muốn bỏ trốn với anh nhanh vậy sao?”
“Đi gần đây cũng được mà.” Thật ra Ngư Vi không muốn đi những nơi quá xa, chỉ muốn ra ngoài với anh tìm một nơi không khí trong lành cho khuây khỏa. Cô cũng nhìn ra, gần đây tâm trạng Bộ Tiêu sa sút đầy mệt mỏi muộn phiền, nếu có thể đến một nơi cách xa thành phố G, rời xa Bộ gia một chút, chỉ có hai người bọn họ thả lỏng tinh thần thì thật tốt. Ngư Vi nhớ tới trước kia chị pha chế rượu có nhắc tới một khu cắm trại dã ngoại rất đẹp liền hỏi: “Đi leo núi được không anh? Em biết một nơi được lắm.”
Ngư Vi nhìn thấy lúc Bộ Tiêu nghe cô hỏi như thế, vẻ mặt anh bất giác sững lại, sau đó nhíu mày lắc đầu, giọng nói đầy mệt mỏi: “Anh không thích leo núi.”
Ngư Vi nghe anh nói vậy liền cân nhắc kỹ lại cảm thấy leo núi quả thật rất mệt, thế nên đổi ý: “Vậy thì đến hồ câu cá ạ?”
Bộ Tiêu nhíu mày nhìn cô bất giác bật cười, cười đến lúm đồng tiền cũng lộ ra: “Em nói thiệt hay chơi hửm? Đúng là lão cán bộ mà, em về hưu rồi hay thế nào mà sao thích làm những chuyện giống vợ chồng già thế này?”
Ngư Vi bị anh nói vậy mới phát hiện, quả thật cô không phải làm vườn thì chính là nấu cơm, hệt như lão cán bộ về hưu nên đành để anh quyết định: “Vậy thì anh đưa em đi đâu cũng được, chúng ta đi thư giãn đầu óc một chút.”
Bộ Tiêu nói không thành vấn đề, anh biết rất nhiều nơi thú vị. Sau đó, anh đi vào phòng tắm tắm rửa, đúng lúc hoa hồng hôm nay được giao tới, Ngư Vi mở cửa ra ký nhận, đem hoa cắm vào bình đổ đầy nước vào, sau đó không còn gì để làm liền rón ra rón rén tới cạnh cửa phòng tắm, ngẫm nghĩ một lúc cắn răng đẩy cửa vào.
Trong làn hơi nước mờ ảo, Bộ Tiêu ngâm người đến mơ màng, anh vốc nước nóng lên rửa mặt, suốt cả đêm không ngủ, đang thiu thiu muốn chợp mắt thì cánh cửa đột nhiên bị Ngư Vi mở ra, anh có chút kinh ngạc ngồi thẳng người dậy, nhìn dáng vẻ cô hùng hổ xông vào, anh dở khóc dở cười biếng nhác hỏi: “Em vào đây muốn làm gì?”
“Xoa bóp cho anh.” Ngư Vi muốn anh được thư giãn, quyết liều chết: “Phục vụ trọn gói”, nói xong liền cuộn tay áo lên đi về phía bồn tắm.
Bộ Tiêu bị cô làm chết cười, còn xoa bóp, đợi lát nữa không biết là ai xoa, ai bóp. Anh không phải chó nhỏ, mèo nhỏ, thỏ nhỏ thuần khiết như vậy, thế nên hết sức hữu nghị nhắc nhở: “Anh không có mặc quần áo, em nghĩ kỹ chưa.”
“Ừm, em biết anh không mặc gì.” Ngư Vi bình tĩnh mặt lạnh đi tới, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, duỗi tay ra tính bóp vai cho anh, kết quả cổ tay bị Bộ Tiêu nắm lấy.
Anh ngồi trong bồn tắm, ánh mắt nóng bỏng chằm chặp nhìn cô một hồi, từ từ kéo cô lại gần hơn, bàn tay ướt đẫm giữ chặt gáy cô hôn lên, đôi môi chỉ lướt trên da thịt cô chốc lát, cơ thể đã hừng hực phản ứng, anh thấy tư thế này không thoải mái liền giữ lấy eo cô bế vào bồn tắm.
Chiếc váy nhỏ chạm vào nước ướt sũng, làn váy bồng bềnh trên mặt nước, anh vén chiếc váy ướt đẫm của cô lên, nhìn chiếc quần lót trắng nhỏ dính sát vào da thịt, rất hiển nhiên anh không thể nào chịu nổi hình ảnh kích thích thị giác thế này, thưởng thức chiêm ngưỡng một hồi liền luồn tay vào trong kéo nó xuống, ôm trọn lấy thì thầm vào tai cô khiêu khích: “Em định ‘chăm sóc sức khỏe toàn diện’ cho anh sao?”
“Dạ, làm xong ngủ một giấc thật ngon nha anh.” Ngư Vi hết sức điềm tĩnh nói xong, xoay đầu lại hôn anh.
***
Chuyện ‘chăm sóc sức khỏe toàn diện này’ thật ra là chủ ý của Ngư Vi, mục đích cô muốn Bộ Tiêu được thả lỏng hoàn toàn, để anh biết cô sẽ mãi đứng bên cạnh anh, mặc chuyện gì xảy ra, quan hệ của anh và cô sẽ không bao giờ thay đổi.
Hôm qua, kể từ lúc anh bị mắng, bị đánh, bị đối xử thờ ơ lạnh nhạt, còn bôn ba suốt đêm tìm người, cô thật sự có phần không hiểu, vì sao tất cả mọi người trong nhà lại có thái độ như vậy?
Là con người, ai mà không có sự ích kỷ, Ngư Vi cũng vậy, cô cũng có những người cô muốn bảo vệ, cô không thể chịu được khi Bộ Tiêu cứ mãi áy náy trong lòng mà không được mọi người thấu hiểu, thế nên cô rất muốn cùng anh ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa.
Bộ Tiêu và Ngư Vi làm một lần trong phòng tắm rồi anh ngủ thiếp đến trưa, lúc thức dậy cô đã nấu cơm xong bày sẵn trên bàn ăn, ăn xong, anh lái xe đưa cô ra ngoài, chỉ muốn thoát khỏi tất cả mọi thứ, hoàn toàn buông lỏng một ngày.
Xe lăn bánh trên trục đường chính, hai bên cửa sổ hạ sát xuống đón gió lùa vào, tóc Ngư Vi bay lòa xòa trong gió, cô bỗng nhớ lại ngày hôm đó, lần đầu tiên cô đến Bộ gia ăn cơm. Tối đó, lúc Bộ Tiêu đưa cô trở lại Chu gia, cô cũng ngồi ở vị trí bên cạnh người lái, cửa sổ xe cũng mở rộng, gió thốc vào rất mạnh, tâm trạng cô khi đó cũng chẳng khác gì lúc này.
Tạm gạt tất cả mọi thứ sang một bên, chỉ ở bên cạnh người mình yêu, cho dù khi quay đầu lại điều gì sẽ đợi cô nơi điểm đến, cô sẽ phải đối mặt với những gì? Khoảnh khoắc này, cô chỉ hy vọng niềm vui và sự nhẹ nhõm có thể rọi đến nơi sâu nhất trái tim mình.
Đêm đó, trước đèn xe là con đường núi khúc khuỷu mịt mù tựa những ngày anh và cô chôn giấu tình cảm của mình, nhưng bây giờ cô và Bộ Tiêu đã ở bên nhau. Mái tóc ngắn của cô đã trở thành tóc dài, cô từ một cô bé cần anh chăm sóc bảo vệ, giờ đã thành một người có thể sánh vai đứng bên anh. Cô đã có thể chăm sóc cho anh, là người phụ nữ của anh, người anh yêu.
Nghĩ tới những điều này, Ngư Vi cảm thấy đã vô cùng thỏa mãn, nếu như trước đây biết được có một ngày thế này, có lẽ ngay cả trong mơ cô cũng sẽ hạnh phúc mỉm cười mà bừng tỉnh.
Đúng lúc đó, Bộ Tiêu lái xe vào cây cầu bắc ngang dòng Trường Giang, thu vào tầm mắt là cảnh vật hai bên ngút ngàn như triều dâng sóng dậy, trải dài vẻ hùng vĩ, nguy nga tráng lệ. Những ngày gần lễ Quốc khánh, ánh mặt trời bỗng đẹp đến lạ thường, mặt sông gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh vàng rực rỡ lên nền trời trong veo, những tia nắng lấp lánh phủ rợp hai bên cầu treo như một tấm gương khổng lồ. Bộ Tiêu thấy Ngư Vi ngắm nhìn phong cảnh đến ngây người, đôi mắt to tròn không nhấp nháy cứ chằm chằm nhìn bên ngoài cửa sổ, anh không khỏi giảm bớt tốc độ, mỉm cười hỏi cô: “Không phải lần đầu tiên em đến đây chứ?”
Trong làn tóc lòa xòa cuộn theo gió, Ngư Vi gật đầu: “Dạ, em không có cơ hội đi ra ngoài.”
Bộ Tiêu chợt nhớ tới thời gian cô còn ở trung học, có lần anh đi họp phụ huynh cho Bộ Huy, trên bảng thông báo của lớp có dán ước mơ khát vọng của top mười học sinh nổi bật nhất, đương nhiên Ngư Vi cũng có mặt trong danh sách đó. Tất cả mọi người xung quanh đều có những khát vọng cao cả, lý tưởng vĩ đại, chỉ duy nhất một mình cô, người luôn đạt được số điểm cao nhất toàn trường trong mọi kỳ thi, lại vô cùng trong sáng, giản dị viết: “Có một công việc lương cao, thỉnh thoảng đi du lịch với người mình yêu thương.”
Khi đó, thầy Vương và anh có tán gẫu với nhau, ông ấy nói cô bé Ngư Vi này không có khát vọng cao vời, suy nghĩ đơn thuần, hơn nữa tính cách vô cùng kiên nhẫn, tương lai nhất định sẽ rất thành công.
Nghĩ tới đây, Bộ Tiêu nghiêng mắt nhìn cô đầy yêu chiều, còn cô vẫn đang chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ, hiện giờ tâm trạng cô rất tốt, từ lúc lên xe đến giờ, khóe môi lúc nào cũng cong veo đẹp hơn mảnh trăng non. Bộ Tiêu thu ánh mắt lại nhìn về phía trước, thầm nghĩ nhất định sau này phải đưa cô đi khắp nơi ngắm cảnh núi non hùng vĩ, sông nước hữu tình. Những ngày tháng của anh và cô còn rất dài, giữ hết lại để cùng cô ngắm nhìn thế gian này.
Xe đi được một khoảng đường dài, Ngư Vi thật sự không nhịn được nữa nhìn Bộ Tiêu hỏi: “Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy anh?”
Bộ Tiêu không mở thiết bị định vị trên xe, cứ quen lối quen đường tiến thẳng về phía trước, đã sớm ra khỏi phạm vi cô biết, Ngư Vi nhìn xung quanh chỗ nào cũng lạ lẫm, nhìn mãi cũng không ra anh muốn đưa cô đến nơi nào, chỉ biết là đi một mạch về hướng đông.
Bộ Tiêu mỉm cười không nói gì, mãi hồi lâu sau mới thong thả nói: “Dẫn em đi xem tay bạn già bốn chân của anh.”
Ngư Vi không đoán ra đó là nơi nào, mãi đến khi xuống xe mới biết được đáp án, không ngờ Bộ Tiêu đưa cô đến một trường đua ngựa, nói là muốn dẫn cô đi cưỡi ngựa.
“Lý tưởng sống của anh là uống loại rượu mạnh nhất, cưỡi con ngựa bất kham nhất, ngủ với người con gái anh yêu nhất…” Bộ Tiêu mở cửa xe cho cô, nhếch mày nhìn cô nói: “Ngày hôm nay, anh muốn làm tất cả.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook