Liễu Vân Thấm nhíu mày, nhìn về phía Mộ Dung Thiên: "Ngươi còn không khuyên sư phụ ngươi?"

Trong mắt nàng, Thẩm An Tại dám khiêu chiến Lý Nham, không nghi ngờ gì chính là tự chuốc lấy cực khổ.

Không cần vì tỏ vẻ trong thời gian ngắn mà đổi lấy kết cục đầy thương tích.

Đối mặt với lời nói của nàng, Mộ Dung Thiên lại lắc đầu, ánh mắt kiên định kèm theo chờ mong.

"Ta tin tưởng vào sư phụ!"

Nghe hắn kiên định nói vậy, Huyền Ngọc Tử và những người khác đều kinh ngạc.

Thẩm An Tại rốt cuộc cho tiểu tử này ăn mê hồn dược, thế mà tin sái cổ?

"Được rồi, đồ nhi, chuẩn bị cẩn thận, kế tiếp vi sư chờ xem ngươi giành được hạng nhất!"

Mộ Dung Thiên kích động: "Sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ thắng!"

Rất nhiều người bày thần sắc cổ quái.

Tình huống gì đây, hai thầy trò này làm sao lại tự tin đến vậy được chứ?

Một người muốn dùng tu vi Đoán Thể hậu kỳ để khiêu chiến với Quy Nguyên hậu kỳ.

Còn có một người cảm thấy mình có thể đánh thắng Vu Chính Nguyên lĩnh ngộ Thiên Kiếm phù?

Dưới ánh mắt khinh thường và khinh bỉ của mọi người, vị trưởng lão chủ trì phía dưới lại bắt đầu an bài thi đấu.

Còn thừa lại hơn hai mươi người, không bao lâu đã có thể nghênh đón trận chung kết.

"Đồ nhi, chút nữa hãy nhường."

Trịnh Tam Sơn lặng lẽ quay đầu lại nhỏ giọng nói.

"Vâng, thưa sư phụ."

Sau khi Vu Chính Nguyên và Mộ Dung Thiên lần lượt lên sân khấu, cuộc thi đấu này dần dần tiến vào giai đoạn gay cấn tột độ, đông đảo đệ tử tỏ vẻ hào hứng.

Vu Chính Nguyên vẫn như cũ, chỉ đứng ở nơi đó. Tất cả công kích đều bị Ngự Phong phù quanh người hắn ngăn lại, sau đó hắn nhẹ nhàng phất tay, phù văn lóe lên, thổi bay đối thủ xuống dưới lôi đài.

Còn Mộ Dung Thiên lại là người khiến người ta kinh ngạc nhất.

Ngoại trừ kiếm pháp tấn mãnh như sấm kia, thân pháp của hắn cực nhanh, đối thủ ngay cả chéo áo cũng không chạm được liền thất bại.

Nhưng, tất cả mọi người đều hiểu.

Trận quyết chiến cuối cùng này vẫn không có gì bất ngờ, chỉ có thể là Vu Chính Nguyên chiến thắng.

Dù sao thì hắn có được Thiên Kiếm phù, cho dù là Khí Hải hậu kỳ đều có thể thắng lợi dễ dàng.

Mà kiếm pháp của Mộ Dung Thiên, có lẽ cũng không phá được phong trường phòng ngự xung quanh hắn, chứ đừng nói là ép hắn xuất ra Thiên Kiếm phù.

Cho dù thân pháp Mộ Dung Thiên có mau lẹ như thế nào, nhưng không phá được phòng ngự thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

"Vốn tưởng rằng thi đấu trong môn phái năm nay chỉ có Vương Hổ có thể chiến một trận với Vu Chính Nguyên, không ngờ Mộ Dung Thiên lại trở thành đối thủ cuối cùng của Vu Chính Nguyên."

Trịnh Tam Sơn chậc chậc hai tiếng, nhìn hai người đã đối đầu trên lôi đài, cũng không lo lắng.

"Trịnh trưởng lão không lo lắng đồ nhi của mình sẽ thua sao, dù sao cũng có người buông lời tàn nhẫn xuống, nếu như Mộ Dung Thiên không giành được vị trí thứ nhất trong thi đấu, hai thầy trò bọn họ sẽ cút khỏi Linh Phù sơn ngay."

Lý Nham ở một bên âm dương quái khí mở miệng.

Mọi người âm thầm lắc đầu, mặc dù Mộ Dung Thiên có thể đi được đến bây giờ đã khiến bọn họ rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ đến đây thôi, không có khả năng trở thành con hắc mã cuối cùng kia.

"Nham Lý đường chủ vẫn nên lo lắng cho mình đi, dù sao tên của ngươi cũng sắp bị đọc ngược thật rồi."

Thẩm An Tại không thèm để ý chút nào, nhàn nhạt mở miệng.

Lý Nham hừ lạnh một tiếng, lười tranh cãi cùng hắn.

"Vu sư huynh, ngươi thật đẹp trai!"

"Mộ Dung Thiên cũng quá tự đại, cho dù học kiếm pháp Địa giai cũng không thể là đối thủ của sư huynh!"

Ngoài sân huyên náo, không ít người lắc đầu chất vấn.

Đối mặt với những lời kia, Mộ Dung Thiên rất bình thản, những năm này hắn đã nghe quá nhiều rồi, tâm tính sớm đã xưa không bằng nay.

Bây giờ, trong lòng hắn chỉ còn lại tràn đầy kích động, ánh mắt nóng bỏng nhìn Vu Chính Nguyên đang vắt hai tay sau lưng.

Hôm nay, chính mình liền muốn một trận dương danh!

Sư phụ đã đích thân dạy cho mình kiếm pháp mà!

"Thanh Vân phong, Mộ Dung Thiên!"

Giọng nói của Mộ Dung Thiên sục sôi, ôm quyền hành lễ.

"Thanh Phù phong, Vu Chính Nguyên, mời xuất chiêu trước."

Nhưng Vu Chính Nguyên khiêm tốn lễ độ hơn Vương Hổ nhiều, không còn chút lãnh đạm nào.

"Được!"

Mộ Dung Thiên cũng rất dứt khoát, rút kiếm đen sau lưng nhảy lên một cái, trực tiếp thi triển ra chiêu thứ nhất của Bôn Lôi kiếm.

"Lôi Vân Cái Đỉnh!"

Leng keng... Leng keng...!

Tiếng kiếm ngâm vang vọng như sấm rền cuồn cuộn, nhưng ngay tại thời điểm một kiếm thế đại lực trầm chém xuống, cuồng phong đột nhiên nổi lên, hóa thành một bình chướng bằng gió ở trước người Vu Chính Nguyên.

Phù văn lập loè, dễ dàng cản lại một kiếm này, Vu Chính Nguyên chẳng hề bị đánh lui dù chỉ một bước.

Cuồng phong thổi qua, Mộ Dung Thiên bị kình khí cường đại lật tung, "bịch bịch" lùi lại mấy bước.

"Vu sư huynh uy vũ!"

"Không hổ là Vu sư huynh, còn chưa ra tay đã đánh ngược tiểu tử kia, nếu ra tay thì chẳng phải võ đài bị lật tung rồi?"

Bên ngoài vang lên tiếng hô to một hồi.

Vương Hổ nhìn Mộ Dung Thiên tung một kiếm thất bại, không khỏi cười lạnh, trong lòng khỏi nói vui sướng bao nhiêu.

Nếu như mình đánh không lại hắn, xem hắn bị người đánh cũng không phải là không thể.

"Lại đến!"

Mộ Dung Thiên không hề nhụt chí, chiến ý trong mắt hừng hực, lại đột ngột bắn người rời mặt đất, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía trước.

"Cuồng lôi phá sơn!"

Theo thức thứ hai của Bôn Lôi kiếm được thi triển ra, toàn bộ lôi đài đều vang lên tiếng sấm rền, lôi quang kiếm ảnh điên cuồng phóng ra, như roi vụt mà lao nhanh tới.

Đối mặt với một kiếm thanh thế hùng vĩ này, mặt Vu Chính Nguyên vẫn không đổi sắc, ánh mắt ngưng trọng.

Rẹt!

Cuồng phong thổi qua, những lôi quang kiếm ảnh lại một lần nữa tán loạn.

Ngực Mộ Dung Thiên bị gió thổi như gặp phải trọng kích, kêu lên một tiếng liền lùi lại mấy bước, suýt nữa rơi xuống lôi đài.

Khi đông đảo đệ tử nhìn thấy hai kiếm của Mộ Dung Thiên không thể phá vỡ phòng ngự của hắn, đều cảm thấy thắng bại đã định.

Càng có người hét lên, bảo Mộ Dung Thiên tự động nhận thua, đừng tiếp tục mất mặt.

"Hai kiếm mạnh nhất đều đã ra mà ngay cả bình phong phù của Vu Chính Nguyên cũng không phá được, vậy còn muốn thắng?"

Khóe miệng Lý Nham cong lên, có chút trào phúng nhìn về phía Thẩm An Tại.

Ánh mắt Thẩm An Tại nhàn nhạt, móc lỗ tai bắn về phía hắn.

"Đừng nóng vội, đồ đệ của ta sao lại chỉ có hai thanh cỏ cỏn con như vậy?"

"Mạnh miệng là giỏi"

Lý Nham cười lạnh, chẳng thèm ngó tới.

Giữa sân, Mộ Dung Thiên hít sâu một hơi, vươn tay trái ngưng tụ thành kiếm chỉ, ánh mắt càng ngày càng lợi hại.

"Hắn làm cái gì vậy, chẳng lẽ định dùng đầu ngón tay điểm chết địch nhân sao, ha ha ha?"

Lý Nham vốn còn tưởng rằng Mộ Dung Thiên còn có tuyệt chiêu gì, nhưng khi nhìn thấy hắn vậy mà có kiếm không dùng, ngược lại, nhấc ngón tay lên làm kiếm thì nhịn không được cười ra tiếng.

Nhưng đúng vào lúc này, dị biến phát sinh.

Xuy xuy!

Mấy đạo sấm sét nổ vang.

Hai người cách nhau khá xa, cũng không thấy Mộ Dung Thiên xuất kiếm, nhưng giờ phút này dưới chân Vu Chính Nguyên bỗng nhiên có từng đạo lôi đình thô to như thùng nước nổ tung, hóa thành kiếm ảnh khổng lồ chém tới.

"Kiếm thứ ba, Bình Địa Khởi Kinh Lôi!"

Chứng kiến cảnh tượng này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa bóng kiếm còn mạnh hơn kiếm trước, Vu Chính Nguyên rốt cục cũng nhíu mày rút một cái tay từ sau lưng ra, trong lòng bàn tay có phù quang lưu chuyển.

"Cuồng Phong phù!"

Theo dòng chảy phù văn tuôn ra, lưu phong quanh người hắn bỗng nhiên bạo ngược lên, gào thét hóa thành một con mãnh thú mở miệng rộng thôn phệ xuống.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, mãnh thú cuồng phong này liền bị lôi quang bao phủ.

Tàn ảnh lóe lên, Mộ Dung Thiên cầm kiếm lao vùn vụt, vô số lôi quang theo một kiếm này mãnh liệt đâm ra.

Xuy xuy!

Vu Chính Nguyên rút người lui nhanh chóng. Dưới sự tàn sát bừa bãi của lôi quang, cuồng phong quanh thân hắn tán loạn, hắn nhìn áo bào bị lôi quang xé rách, mắt lộ vẻ kinh hãi.

Kiếm này thật mạnh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương