"Nhờ có vị Mộ Dung công tử này vừa mới thay ta vận khí điều trị."

Tiêu Cảnh Tuyết nhẹ giọng mở miệng.

Lúc này Tiêu Ngạo Hải mới chú ý tới bên cạnh còn có một người đang đứng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đệ tử của Thẩm An Tại?

Sao hắn lại ở đây?

"Vãn bối Mộ Dung Thiên, tham kiến Trấn Nam vương!"

Mộ Dung Thiên có chút kích động khom lưng chắp tay.

Đây chính là Trấn Nam vương, cường giả đã chém chết Càn Khôn cảnh!

"Miễn lễ, vừa rồi còn phải đa tạ Mộ Dung tiểu hữu cứu giúp."

Tiêu Ngạo Hải xua tay, sau đó nghi hoặc nói: "Ngươi không ở Thanh Vân phong luyện kiếm chuẩn bị cho tốt mà tới đây làm gì?"

"Hồi Vương gia, vãn bối phụng mệnh gia sư tới đưa đan dược."

"Đan dược?"

Tiêu Ngạo Hải đầu tiên là sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, càng thêm kinh ngạc: "Sư phụ ngươi đưa Trú Nhan đan sao?"

"Đúng là đan này."

Mộ Dung Thiên gật đầu, hai tay dâng đan dược được bao bọc trong mảnh vải rách.

Trông thấy cách gói đóng gói này, mặc dù khóe miệng của Tiêu Ngạo Hải co rút, nhưng lại ngửi được mùi thơm mơ hồ phát ra từ bên trong.

Sau khi mở, bên trong lộ ra một viên đan dược màu ngà sữa, hắn dùng hai ngón tay cầm lên, thần sắc khá là tò mò.

"Một viên đan dược thế này thật sự có hiệu quả rõ rệt như vậy?"

Tiêu Cảnh Tuyết ở bên cạnh cũng nhìn về phía Trú Nhan đan, đôi mắt xinh đẹp lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

"Đan này mượt mà như ngọc, mùi thuốc mê người, đan dược hoàn mỹ không tỳ vết như thế, là do vị cao nhân dược đạo nào luyện ra?"

Nghe nàng nói vậy, trong lòng Tiêu Ngạo Hải kinh ngạc.

Con gái của mình ở Dược Vương cốc nhiều năm, mưa dầm thấm đất nên cũng có kiến giải rất rõ ràng trên đan đạo, so với người ngoài cửa như hắn thì mạnh hơn nhiều.

Nàng đã nói đan dược này lợi hại, vậy khẳng định không sai.

"Đan này thật sự là do sư phụ ngươi luyện ra sao?" Tiêu Ngạo Hải có chút nghi ngờ nhìn về phía Mộ Dung Thiên.

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng một mực theo dõi Thanh Vân phong, thầy trò hai người này không lần nào ra ngoài cả!

"Hồi Vương gia, đúng là do gia sư luyện."

Mộ Dung Thiên chắp tay, giọng đầy chắc chắn.

Tiêu Ngạo Hải sờ cằm, bán tín bán nghi lấy bình ngọc cất kỹ.

"Tốt, bản vương nhận đan này, nếu thật sự có hiệu quả, thù lao nên có sẽ không thiếu sư phụ ngươi, ngươi đi về trước đi."

"Vâng, vãn bối cáo lui."

Sau khi Mộ Dung Thiên rời đi, lúc này Tiêu Ngạo Hải mới khẩn trương đến bên cạnh nữ nhi.

"Cảnh Tuyết, sao ngươi lại một mình chạy lên núi. Ngươi biết có bao nhiêu nguy hiểm, vạn nhất độc trong cơ thể ngươi tái phát..."

Ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết hơi thấp xuống: "Phụ vương, xin lỗi để người lo lắng."

Những năm gần đây, bên cạnh nàng luôn túc trực hộ vệ và dược sư, bất kể đi nơi nào cũng vậy.

Nàng không thích cảm giác lúc nào cũng bị giám thị, cho nên mới muốn một mình lên núi.

Nhưng không nghĩ tới vừa mới tùy hứng một lần như vậy, suýt nữa đã bị trúng Thực Cốt độc đoạt mạng.

Thấy vẻ mặt thiếu nữ sa sút, Tiêu Ngạo Hải có chút đau lòng đưa tay sờ sờ mặt nàng mà thở dài, cái gì cũng không nói.

"Vừa rồi ngươi nói, khi Thực Cốt độc phát tác, là Mộ Dung Thiên giúp ngươi vận khí điều trị?"

Hắn hơi nghi hoặc.

"Đúng vậy." Tiêu Cảnh Tuyết khẽ gật đầu.

Thấy vậy, Tiêu Ngạo Hải chau mày: "Có phải ngươi nhầm hay không?"

"Độc trong cơ thể ngươi quá nham hiểm, mấy ngày trước Bắc Thần cốc chủ còn nói với ta, muốn áp chế độc dược này, ít nhất cũng phải tu luyện công pháp Địa giai mới được. Hơn nữa còn phải chí nhu chí thiện, lẽ nào linh khí của Mộ Dung Thiên rất nhu hòa?"

Hắn có chút nghi hoặc, năm ngày trước hắn đã thấy Mộ Dung Thiên luyện kiếm, linh khí của hắn rõ ràng rất cương mãnh mới đúng.

Tiêu Cảnh Tuyết lắc đầu: "Cũng không phải vậy, là ngược lại, tuy vừa rồi ta hôn mê nhưng mơ hồ có thể cảm giác được linh khí của Mộ Dung công tử cực kỳ bá đạo sắc bén."

"Thật kỳ quái."

Khuôn mặt Tiêu Ngạo Hải lộ vẻ khó hiểu, bắt lấy cổ tay trắng ngần của nàng, bắt đầu dùng tinh thần lực dò xét.

Khi thấy trong cơ thể nàng ẩn chứa một tia kiếm ý lăng lệ ác liệt khiến toàn bộ độc tố đã ẩn nấp, hắn càng là cau mày.

Không thể như thế mới đúng!

Đường đường Dược vương, chẳng lẽ lại gạt mình?

"Phụ vương, sư phụ Mộ Dung công tử là ai?"

Tiêu Cảnh Tuyết có chút tò mò.

"Là Thẩm An Tại."

"Thẩm An Tại là ai, rất lợi hại sao?"

"... Hắn là Đoán Thể hậu kỳ."

Tiêu Cảnh Tuyết khẽ nhếch miệng nhỏ, trong mắt có chút không dám tin.

"Phụ vương, người nhớ lầm rồi hay không, một người chỉ ở Đoán Thể hậu kỳ làm sao có thể luyện chế ra đan dược cấp độ kia, huống hồ vừa rồi Mộ Dung công tử còn nói sư phụ hắn chuyên môn chế thuốc cải thiện thể chất cho hắn, tạo nghệ về dược đạo như thế, cho dù cảnh giới tu vi có kém đến đâu, cũng không thể chỉ là Đoán Thể cảnh."

"Hả?"

Tiêu Ngạo Hải nhíu mày nhìn nàng: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"

"Thẩm An Tại luyện đan dược giúp Mộ Dung Thiên cải thiện thể chất?"

Tuy không rõ vì sao phụ vương bỗng nhiên nhíu mày, nhưng Tiêu Cảnh Tuyết vẫn nhẹ nhàng gật đầu, thuật lại lời nói vừa rồi của Mộ Dung Thiên.

"Nếu ta nguyện ý cho xem bệnh, hắn còn nói Thực Cốt độc này trong mắt sư phụ hắn hoàn toàn không tính là gì, thậm chí..."

"Thậm chí là cái gì?" Tiêu Ngạo Hải truy vấn.

Tiêu Cảnh Tuyết khẽ run lông mi, cúi đầu xuống nhẹ giọng nói: "Hắn nói trong mắt sư phụ hắn, Bắc Thần cốc chủ chỉ có thể xem là một lang băm."

Tiêu Ngạo Hải sửng sốt, mắt to trừng mắt nhỏ với thiếu nữ.

Luyện dược sư lục phẩm, đường đường là Dược vương, trong mắt Thẩm An Tại lại chỉ là một lang băm?

Cuồng vọng đến thế là cùng!

Tiêu Ngạo Hải chau mày.

Rốt cuộc là thật hay giả?

Có thể luyện chế ra đan dược giúp người ta vĩnh trú thanh xuân thì thôi đi, chẳng lẽ thật sự có thể giúp người ta cải thiện thể chất?

Nếu những đan dược này thật sự do Thẩm An Tại luyện chế, vậy chỉ sợ trình độ dược đạo của hắn không kém gì Bắc Thần cốc chủ.

"Cảnh Tuyết, ngươi trước theo ta đi tìm Liễu cô nương, ổn định độc trong cơ thể đã."

Tiêu Ngạo Hải lắc đầu, không xoắn xuýt về vấn đề này, mà mang theo Tiêu Cảnh Tuyết bay về phía Thanh Loan phong.

Rốt cuộc tư chất của Mộ Dung Thiên có được cải thiện thật hay không, cứ xem đại hội Linh Phù sơn mười lăm ngày sau là được.

Dựa vào tư chất nguyên bản của Mộ Dung Thiên, thời gian mười lăm ngày này hoàn toàn không đủ cho hắn cơ hội trở thành đệ nhất môn phái.

Nếu như hắn thật sự một đường vượt mọi chông gai...

Vậy Tiêu Ngạo Hải thật sự cần phải tự đi tới Thanh Vân phong một chuyến.

Dù sao vừa rồi Mộ Dung Thiên đã từng nói với con gái mình, thứ Thực Cốt độc này, trong mắt sư phụ hắn hoàn toàn không tính là cái gì.

Nếu quả thật có cơ hội chữa khỏi cho nữ nhi, hắn nện nồi bán sắt cũng nguyện ý!

Sau khi trở về Thanh Loan phong, không lâu sau, đệ tử Dược Vương cốc cũng chạy tới. Nhìn thấy Tiêu Cảnh Tuyết không có việc gì, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy bọn họ, Tiêu Ngạo Hải nhíu mày, tiến lên một bước hỏi thăm.

"Sư phụ các ngươi có dặn dò gì không, ngoại trừ công pháp Địa giai chí nhu chí thiện có thể áp chế chất Thực Cốt độc ra, những công pháp khác có hữu hiệu không?"

Mấy tên đệ tử Dược Vương cốc sửng sốt, sau đó một người trong đó lắc đầu.

"Không có, chính miệng sư phụ đã từng nói, trong số các công pháp Địa giai, chỉ có khí tức chí nhu chí thiện mới có thể áp chế được cốt độc."

Tiêu Ngạo Hải nhạy bén bắt được ý tứ trong lời nói của bọn họ, sau khi do dự thì trầm giọng mở miệng: "Vậy nếu như là trên Địa giai thì sao?"

Đệ tử Dược Vương cốc nhìn nhau, cay đắng nở nụ cười.

"Vương gia đừng trêu đùa bọn ta, công pháp Thiên giai quá hiếm có, toàn bộ Nam Quyết vực còn không có, loại công pháp này, cho dù là ở Trung châu cũng cực kỳ hiếm thấy."

"Nhưng nếu Vương gia thật sự có thể tìm được một người tu luyện công pháp Thiên giai, bất luận là sở tu bá đạo hay là nhu thiện thì đều có thể ức chế cốt độc một cách hữu hiệu hơn, kéo dài tuổi thọ hơn cho Tiêu tiểu thư."

Nghe đến đó, trong lòng Tiêu Ngạo Hải trầm xuống, suy nghĩ phiêu hốt bất định.

Kiếm thứ ba của Bôn Lôi ngũ kiếm đã có chân ý Địa giai hạ phẩm, nếu năm kiếm cùng xuất, ít nhất cũng là Địa giai trung phẩm hoặc thượng phẩm.

Nếu có thể xuất ra kiếm pháp bực này, Thẩm An Tại có khả năng thật sự truyền một bộ công pháp Thiên giai cho Mộ Dung Thiên tu luyện không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương