Dỗ Ngủ Phát Thanh Viên
-
Chương 7: Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu
Trình Vân Phong tắm xong, vắt khăn mặt lên vai rồi ngồi bên mép giường, từ thái dương có mấy giọt nước thuận theo chiếc cổ chảy xuống tấm lưng trắng, nhiễu thành một vũng nước nhỏ. Buổi tối có uống bia, nên cậu cảm thấy hôm nay chắc mình có thể ngủ ngon được. Trình Vân Phong lấy điện thoại mở ứng dụng M trạm, tìm kênh của “Hống Toái”.
Trên giao diện đột nhiên có rất nhiều những đoạn ghi âm mới kéo mãi không hết, ảnh bìa là bức ảnh phong cảnh mà “Hống Toái” hay dùng, tiêu đề về cơ bản là giống nhau. Trình Vân Phong chọn mở một đoạn ghi âm, tua nhanh tốc độ để tìm tiếng người, khi tiếng nói vừa vang lên cậu liền nhận ra đây quả thật là thanh âm của “Hống Toái”.
Nếu lúc này trong tay Trình Vân Phong mà có tờ lịch, nhất định là cậu sẽ mở ra tra ngay hôm nay là ngày hoàng đạo nào. Cậu đếm một lần có đến hơn hai mươi đoạn, không giống như là tác phẩm thu trong một chiều mà là của để dành tích trữ đã lâu, không biết nguyên nhân vì đâu mà lại được “Hống Toái” tải tất cả lên.
Mục thông báo có dấu đỏ chói mắt, Trình Vân Phong tiện tay mở ra, là thông báo “Hồng Toái” đã trả lời bình luận của cậu, Trình Vân Phong không thể đợi được mà vội vã mở ra, muốn xem người kia nói gì với mình.
“Hy vọng bạn mỗi đêm đều có được một giấc ngủ thật ngon.” Một câu trả lời lịch sự lại khách sáo, đối với chủ kênh và người nghe những người không thể thật sự gặp mặt, nói như vậy là rất thỏa đáng. Nhưng Trình Vân Phong càng muốn nhiều hơn, cậu không biết thời điểm chủ kênh kia đối diện với màn hình ghi âm sẽ mang tâm tư như thế nào, còn người như cậu đêm khuya lại dán vào tai nghe chỉ để nghe một người đàn ông thấp giọng nói những lời nhỏ nhẹ bên tai mình, thì không muốn đơn thuần chỉ là người nghe như thế, cậu mang theo một loại tình cảm bí ẩn nào đó không thể nói cho ai biết được.
“Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu.” (*) Trình Vân Phong có lần ngẫu nhiên nhìn thấy câu thơ này liền nghĩ đến “Hống Toái”, người đó chính là gió Nam, hiểu ý nhất. Hiếm khi lại ghi nhớ một câu thơ trong lòng đến thế, liền lưu lại ở dưới phần bình luận của người kia như thiếu nữ mới biết yêu, gửi đi một bức thư tương tư, xong việc thì nhấc ống quần lên chạy, lén lút trốn vào một góc rồi ngó đầu ra nhìn.
(*)= Gió Nam nếu hiểu ý, hãy thổi ước mộng của tôi đến Tây Châu
Nhậm Huyên không nghĩ đến “lúc nào rảnh” của Trình Vân Phong lại đến nhanh như vậy, anh cho rằng lời “hẹn gặp lại sau” đó chỉ là một câu khách sáo, cho đến khi tan tầm hôm nay lúc đi ra khỏi cửa, trông thấy người kia đang dựa vào chiếc xe nghênh ngang huýt sáo với anh. Trình Vân Phong dựng xe cạnh chân tường bên ngoài Cục, đứng chếch cổng lớn, là con đường tan làm nhất định phải đi qua, tóm được người là chuyện không có chút sơ hở nào.
Nhậm Huyên cùng đồng nghiệp đồng loạt nhìn về phía Trình Vân Phong, cậu đang ngậm thuốc lá nuốt mây nhả khói, vẫn mặc loại quần áo mang chút ngỗ ngược, khoảng cách chỉ có mấy chục mét nhưng lại phân rõ ràng thành hai thế giới khác nhau. Anh trai cùng phòng nhìn thấy Trình Vân Phong liền quay đầu nhìn Nhậm Huyên, “Bạn cậu à?” trong giọng nói có ý tứ tự bảo vệ bản thân khi thấy địch đến trận địa của mình.
“À vâng.” Nhậm Huyên từ từ gật đầu, tính là bạn bè nhưng lại không nghĩ người ta không mời mà đến. Nhậm Huyên nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp, do dự đi về phía Trình Vân Phong.
Trình Vân Phong đã từng bị hố, nên không ngốc nghếch mà hẹn trên wechat nữa, mười phần thì có đến tám chín phần là Nhậm Huyên sẽ tìm lý do lấp liếm cho qua. Nếu đã biết cơ quan làm việc cùng địa chỉ nhà, chẳng bằng trực tiếp đến chặn người lại, chạy trời không khỏi nắng, gặp mặt rồi thì ăn nói cũng phải nhẹ nhàng hơn.
Trình Vân Phong dập tắt nửa điếu thuốc hút dở, ném lên thùng rác bên cạnh rồi nghiêng người đứng dựa vào moto của mình như cũ, lúc Nhậm Huyên đến gần vừa vặn có thể nhìn thẳng vào đối phương.
“Sao bỗng nhiên cậu lại đến đây, đến rồi cũng không nói gì?”
Lời này thoáng nghe thì như trách cứ, nhưng ngẫm kỹ thì lại có chút đau lòng. Da mặt Trình Vân Phong dày, càng nghĩ càng cảm thấy Nhậm Huyên sợ cậu chờ anh mất công nhỡ đâu không gặp được người thì sao. Cậu đẩy kính râm lên đỉnh đầu, quệt qua lớp mồ hôi trên mũi, nói, “Tiện đường qua thôi, vừa khéo nhìn thấy anh tan làm” tiếp theo lại cười mỉm một cái, “Thật khéo”.
Nhậm Huyên liếc mắt nhìn đống tàn thuốc bên trên thùng rác, tính cả nửa điếu mới vứt vừa nãy thì cũng phải có đến ba điếu cùng loại đã hút hết chỉ còn đầu lọc, lời nói dối vụng về như thế anh không muốn vạch trần. Cố tình đợi lâu như vậy là vì sao, anh không nghĩ ra nguyên nhân, Trình Vân Phong cũng mang dáng vẻ không có gì phải vội vàng.
Nhậm Huyên liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì cả, anh chưa ăn cơm tối đúng không, cùng đi ăn nhé?” Trình Vân Phong đứng lên, mở cốp xe ra. Nhậm Huyên lùi về phía sau nửa bước, giả bộ từ chối nhưng chưa kịp đã bị nhét mũ bảo hiểm vào tay.
“Tôi mới mua cái này hay lắm!” Trình Vân Phong lật ngược cái mũ bảo hiểm màu trắng đưa cho Nhậm Huyên lại, chỉ cho anh xem một khối hình vuông nhỏ mới được dán lên, “Bộ đàm bluetooh đấy, chỗ này là nút on/off mở ra thì có thể nói chuyện với nhau rồi.” Sau đó cậu đội mũ bảo hiểm vào cho anh, giống như hiến dâng vật quý mà ấn vào nút bật: “Nào thử xem dùng có được không.”
“Nhậm Huyên Nhậm Huyên, tôi là Vân Phong.” Từ chiếc tai nghe mới phát ra câu nói đầu tiên, ngốc nghếch hết sức.
Nhậm Huyên không nhịn được khẽ cười một tiếng, thuận theo ống nghe truyền đến tai Trình Vân Phong, khiến cậu run rẩy dù không rõ ràng lắm, sau đó cậu chậm rãi xoay người lại dùng ánh mắt như muốn nuốt chửng chăm chú nhìn vào Nhậm Huyên. Trong khi anh lại không hề phát hiện ra điều gì, tiếp tục cười nói: “Trình Vân Phong, cậu mấy tuổi rồi hả.”
Tiếng cười kia quá đỗi quen thuộc, trong hai phần ba những đoạn ghi âm kia, liên tục lặp lại trong suốt bao nhiêu đêm không thể đếm được, mặc dù không phải âm thanh lập thể nhưng cậu nghĩ rằng mình không nhận nhầm. Nhậm Huyên có phải là “Hống Toái” không? Ý nghĩ này vừa mới manh nha, dựa theo những manh mối nhỏ vụn chiếm trọn lòng hiếu kỳ của Trình Vân Phong, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại kéo tay người ta hỏi: “Nhậm Huyên, anh có làm thêm gì khác nữa không?”
Cái kéo tay này không khống chế được sức lực, khiến Nhậm Huyên hơi đau. Anh thử rút tay về, nào ngờ Trình Vân Phong càng gắt gao bám lấy anh không tha. Anh cũng nghiêng đầu qua nhìn Trình Vân Phong, hoài nghi đáp: “Không có, sao vậy?” Cơ quan và nhà là hai điểm đi lại duy nhất, cuối tuần thì về nhà cha mẹ, cuộc sống cứ vô vị như vậy đấy. Nói một cách nghiêm túc thì thu âm ASMR chỉ là sở thích, không có thu nhập, đâu có tính là việc làm thêm, Nhậm Huyên không đoán ra được vì sao Trình Vân Phong đột nhiên lại hỏi anh những thứ này.
Trình Vân Phong ý thức được sự thất thố của mình liền buông lỏng tay ra, Nhậm Huyên không phải “Hống Toái”, cậu không thể cưỡng ép anh phải là người kia. Trình Vân Phong giống như biết mình phạm phải sai lầm, hai tay cậu vắt ra sau lưng vân vê góc áo. “Không làm thêm cũng tốt,” Trình Vân Phong lẩm bẩm, “Không làm thêm sẽ không mệt.”
Sau một đoạn đối thoại không có nội dung, cũng may Trình Vân Phong rất nhanh đã trở về dáng vẻ bình thường, Nhậm Huyên ngồi đằng sau, dựa vào người cậu, chiếc xe lao ra đường chính.
“Chúng ta đi ăn đồ nướng nhé, của người Phương Châu mở đó, mùi vị đặc biệt lắm!” Có bộ đàm bluetooh rồi, lúc chạy xe muốn nói chuyện với nhau đã thành chuyện dễ ợt, không còn phải hét lên hét xuống hét đến khán cả cổ nữa.
“Sao mà cậu lại biết nhiều quán ăn ngon như thế? Dáng dấp cậu thế này cũng đâu phải là người ham thích ăn uống.” Nhậm Huyên nhìn Trình Vân Phong ung dung nói, người kia chở anh hết đi thẳng rồi lại rẽ vào đâu đó, qua những ngõ nhỏ mà anh chưa từng đi đến.
“Bạn bè giới thiệu thôi, Trúc Tây cũng đâu có lớn, muốn ăn ngon cũng chỉ có mấy nhà, đợi tôi lần lượt đưa anh đến từng quán nếm thử nhé. Còn vì sao tôi không béo thì…” Trình Vân Phong ngừng lại một chút, không biết có phải là vì giận hay là cười nhạo mà nói tiếp: “Còn không phải là vì tứ chi phát triển, tràn đầy sức sống sao.”
Nhậm Huyên im bặt không lên tiếng nữa, âm thầm ở đằng sau nín cả một đường, tính cậu ta quái gở như vậy chẳng tránh hay thù dai. Trình Vân Phong biết Nhậm Huyên không giống mình, da mặt anh quá mỏng nên cũng không chọc ghẹo nữa, yên lặng chạy nốt nửa quãng đường còn lại.
Trình Vân Phong dừng xe ở đầu đường, vẫn còn chưa nhìn thấy bảng hiệu của quán đồ nướng kia nhưng đã trông thấy bên ngoài bàn ghế xếp la liệt. Hai người xuống xe, Trình Vân Phong đẩy xe dựng trước hiên quán, Nhậm Huyên đi theo sau xuyên qua khe hở nhỏ hẹp chui vào bên trong.
“Ông chủ tôi đặt bàn trước rồi, hai người.” Trình Vân Phong nói xong vừa quay đầu lại, liền trông thấy Nhậm Huyên ở chỗ đợi bàn bị những người khách khác chen lên hai bên, khó mà đi về phía cậu được. Trình Vân Phong dứt khoát xoay người lại, bước lên một bước, duỗi cánh tay ra kéo lấy cùi chỏ của Nhậm Huyên, rồi quay người lại tách đám người kia ra thành một lối nhỏ đưa anh vào trong.
Bà chủ từ trong quầy đi ra, cầm tờ ghi món ăn ở trước mặt rồi dẫn đường. Phòng bên trong có máy điều hòa, lưng ghế dựa được thiết kế khá cao tuy không gian nhỏ hẹp nhưng vẫn mạnh mẽ duy trì tính tư mật. Bàn hai người được đặt ở trong góc quán cải tạo từ nhà dân, ruồi bay lung tung, cái mùi thì khỏi phải nói.
Trình Vân Phong lại dửng dưng chẳng quan tâm mở rộng chân ra ngồi xuống, đẩy tờ thực đơn ép plastic đã bong mất đầu đến trước mặt Nhậm Huyên, hỏi: “Anh muốn ăn gì thì gọi đi.”
Trên thực đơn chỉ có chữ viết không có ảnh đính kèm, không khác những quán đồ nướng bình thường là mấy, Nhậm Huyên liền gọi mấy xiên thịt cùng rau củ thường gọi rồi đẩy lại, “Tôi chưa đến đây bao giờ, cậu tự gọi món gì đặc sắc nhất của quán đi.”
Trình Vân Phong không cần nhìn thực đơn, trực tiếp gọi thêm một ít những loại thịt mà Nhậm Huyên đã gọi, rồi gọi thêm mấy loại khác mùi vị cũng không tồi, đến cuối cùng khi trả thực đơn cho nhân viên phục vụ thì cậu mới nói: “Cho thêm ba xiên ngọc dương dê nữa nhé!”
Trên giao diện đột nhiên có rất nhiều những đoạn ghi âm mới kéo mãi không hết, ảnh bìa là bức ảnh phong cảnh mà “Hống Toái” hay dùng, tiêu đề về cơ bản là giống nhau. Trình Vân Phong chọn mở một đoạn ghi âm, tua nhanh tốc độ để tìm tiếng người, khi tiếng nói vừa vang lên cậu liền nhận ra đây quả thật là thanh âm của “Hống Toái”.
Nếu lúc này trong tay Trình Vân Phong mà có tờ lịch, nhất định là cậu sẽ mở ra tra ngay hôm nay là ngày hoàng đạo nào. Cậu đếm một lần có đến hơn hai mươi đoạn, không giống như là tác phẩm thu trong một chiều mà là của để dành tích trữ đã lâu, không biết nguyên nhân vì đâu mà lại được “Hống Toái” tải tất cả lên.
Mục thông báo có dấu đỏ chói mắt, Trình Vân Phong tiện tay mở ra, là thông báo “Hồng Toái” đã trả lời bình luận của cậu, Trình Vân Phong không thể đợi được mà vội vã mở ra, muốn xem người kia nói gì với mình.
“Hy vọng bạn mỗi đêm đều có được một giấc ngủ thật ngon.” Một câu trả lời lịch sự lại khách sáo, đối với chủ kênh và người nghe những người không thể thật sự gặp mặt, nói như vậy là rất thỏa đáng. Nhưng Trình Vân Phong càng muốn nhiều hơn, cậu không biết thời điểm chủ kênh kia đối diện với màn hình ghi âm sẽ mang tâm tư như thế nào, còn người như cậu đêm khuya lại dán vào tai nghe chỉ để nghe một người đàn ông thấp giọng nói những lời nhỏ nhẹ bên tai mình, thì không muốn đơn thuần chỉ là người nghe như thế, cậu mang theo một loại tình cảm bí ẩn nào đó không thể nói cho ai biết được.
“Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu.” (*) Trình Vân Phong có lần ngẫu nhiên nhìn thấy câu thơ này liền nghĩ đến “Hống Toái”, người đó chính là gió Nam, hiểu ý nhất. Hiếm khi lại ghi nhớ một câu thơ trong lòng đến thế, liền lưu lại ở dưới phần bình luận của người kia như thiếu nữ mới biết yêu, gửi đi một bức thư tương tư, xong việc thì nhấc ống quần lên chạy, lén lút trốn vào một góc rồi ngó đầu ra nhìn.
(*)= Gió Nam nếu hiểu ý, hãy thổi ước mộng của tôi đến Tây Châu
Nhậm Huyên không nghĩ đến “lúc nào rảnh” của Trình Vân Phong lại đến nhanh như vậy, anh cho rằng lời “hẹn gặp lại sau” đó chỉ là một câu khách sáo, cho đến khi tan tầm hôm nay lúc đi ra khỏi cửa, trông thấy người kia đang dựa vào chiếc xe nghênh ngang huýt sáo với anh. Trình Vân Phong dựng xe cạnh chân tường bên ngoài Cục, đứng chếch cổng lớn, là con đường tan làm nhất định phải đi qua, tóm được người là chuyện không có chút sơ hở nào.
Nhậm Huyên cùng đồng nghiệp đồng loạt nhìn về phía Trình Vân Phong, cậu đang ngậm thuốc lá nuốt mây nhả khói, vẫn mặc loại quần áo mang chút ngỗ ngược, khoảng cách chỉ có mấy chục mét nhưng lại phân rõ ràng thành hai thế giới khác nhau. Anh trai cùng phòng nhìn thấy Trình Vân Phong liền quay đầu nhìn Nhậm Huyên, “Bạn cậu à?” trong giọng nói có ý tứ tự bảo vệ bản thân khi thấy địch đến trận địa của mình.
“À vâng.” Nhậm Huyên từ từ gật đầu, tính là bạn bè nhưng lại không nghĩ người ta không mời mà đến. Nhậm Huyên nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp, do dự đi về phía Trình Vân Phong.
Trình Vân Phong đã từng bị hố, nên không ngốc nghếch mà hẹn trên wechat nữa, mười phần thì có đến tám chín phần là Nhậm Huyên sẽ tìm lý do lấp liếm cho qua. Nếu đã biết cơ quan làm việc cùng địa chỉ nhà, chẳng bằng trực tiếp đến chặn người lại, chạy trời không khỏi nắng, gặp mặt rồi thì ăn nói cũng phải nhẹ nhàng hơn.
Trình Vân Phong dập tắt nửa điếu thuốc hút dở, ném lên thùng rác bên cạnh rồi nghiêng người đứng dựa vào moto của mình như cũ, lúc Nhậm Huyên đến gần vừa vặn có thể nhìn thẳng vào đối phương.
“Sao bỗng nhiên cậu lại đến đây, đến rồi cũng không nói gì?”
Lời này thoáng nghe thì như trách cứ, nhưng ngẫm kỹ thì lại có chút đau lòng. Da mặt Trình Vân Phong dày, càng nghĩ càng cảm thấy Nhậm Huyên sợ cậu chờ anh mất công nhỡ đâu không gặp được người thì sao. Cậu đẩy kính râm lên đỉnh đầu, quệt qua lớp mồ hôi trên mũi, nói, “Tiện đường qua thôi, vừa khéo nhìn thấy anh tan làm” tiếp theo lại cười mỉm một cái, “Thật khéo”.
Nhậm Huyên liếc mắt nhìn đống tàn thuốc bên trên thùng rác, tính cả nửa điếu mới vứt vừa nãy thì cũng phải có đến ba điếu cùng loại đã hút hết chỉ còn đầu lọc, lời nói dối vụng về như thế anh không muốn vạch trần. Cố tình đợi lâu như vậy là vì sao, anh không nghĩ ra nguyên nhân, Trình Vân Phong cũng mang dáng vẻ không có gì phải vội vàng.
Nhậm Huyên liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì cả, anh chưa ăn cơm tối đúng không, cùng đi ăn nhé?” Trình Vân Phong đứng lên, mở cốp xe ra. Nhậm Huyên lùi về phía sau nửa bước, giả bộ từ chối nhưng chưa kịp đã bị nhét mũ bảo hiểm vào tay.
“Tôi mới mua cái này hay lắm!” Trình Vân Phong lật ngược cái mũ bảo hiểm màu trắng đưa cho Nhậm Huyên lại, chỉ cho anh xem một khối hình vuông nhỏ mới được dán lên, “Bộ đàm bluetooh đấy, chỗ này là nút on/off mở ra thì có thể nói chuyện với nhau rồi.” Sau đó cậu đội mũ bảo hiểm vào cho anh, giống như hiến dâng vật quý mà ấn vào nút bật: “Nào thử xem dùng có được không.”
“Nhậm Huyên Nhậm Huyên, tôi là Vân Phong.” Từ chiếc tai nghe mới phát ra câu nói đầu tiên, ngốc nghếch hết sức.
Nhậm Huyên không nhịn được khẽ cười một tiếng, thuận theo ống nghe truyền đến tai Trình Vân Phong, khiến cậu run rẩy dù không rõ ràng lắm, sau đó cậu chậm rãi xoay người lại dùng ánh mắt như muốn nuốt chửng chăm chú nhìn vào Nhậm Huyên. Trong khi anh lại không hề phát hiện ra điều gì, tiếp tục cười nói: “Trình Vân Phong, cậu mấy tuổi rồi hả.”
Tiếng cười kia quá đỗi quen thuộc, trong hai phần ba những đoạn ghi âm kia, liên tục lặp lại trong suốt bao nhiêu đêm không thể đếm được, mặc dù không phải âm thanh lập thể nhưng cậu nghĩ rằng mình không nhận nhầm. Nhậm Huyên có phải là “Hống Toái” không? Ý nghĩ này vừa mới manh nha, dựa theo những manh mối nhỏ vụn chiếm trọn lòng hiếu kỳ của Trình Vân Phong, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại kéo tay người ta hỏi: “Nhậm Huyên, anh có làm thêm gì khác nữa không?”
Cái kéo tay này không khống chế được sức lực, khiến Nhậm Huyên hơi đau. Anh thử rút tay về, nào ngờ Trình Vân Phong càng gắt gao bám lấy anh không tha. Anh cũng nghiêng đầu qua nhìn Trình Vân Phong, hoài nghi đáp: “Không có, sao vậy?” Cơ quan và nhà là hai điểm đi lại duy nhất, cuối tuần thì về nhà cha mẹ, cuộc sống cứ vô vị như vậy đấy. Nói một cách nghiêm túc thì thu âm ASMR chỉ là sở thích, không có thu nhập, đâu có tính là việc làm thêm, Nhậm Huyên không đoán ra được vì sao Trình Vân Phong đột nhiên lại hỏi anh những thứ này.
Trình Vân Phong ý thức được sự thất thố của mình liền buông lỏng tay ra, Nhậm Huyên không phải “Hống Toái”, cậu không thể cưỡng ép anh phải là người kia. Trình Vân Phong giống như biết mình phạm phải sai lầm, hai tay cậu vắt ra sau lưng vân vê góc áo. “Không làm thêm cũng tốt,” Trình Vân Phong lẩm bẩm, “Không làm thêm sẽ không mệt.”
Sau một đoạn đối thoại không có nội dung, cũng may Trình Vân Phong rất nhanh đã trở về dáng vẻ bình thường, Nhậm Huyên ngồi đằng sau, dựa vào người cậu, chiếc xe lao ra đường chính.
“Chúng ta đi ăn đồ nướng nhé, của người Phương Châu mở đó, mùi vị đặc biệt lắm!” Có bộ đàm bluetooh rồi, lúc chạy xe muốn nói chuyện với nhau đã thành chuyện dễ ợt, không còn phải hét lên hét xuống hét đến khán cả cổ nữa.
“Sao mà cậu lại biết nhiều quán ăn ngon như thế? Dáng dấp cậu thế này cũng đâu phải là người ham thích ăn uống.” Nhậm Huyên nhìn Trình Vân Phong ung dung nói, người kia chở anh hết đi thẳng rồi lại rẽ vào đâu đó, qua những ngõ nhỏ mà anh chưa từng đi đến.
“Bạn bè giới thiệu thôi, Trúc Tây cũng đâu có lớn, muốn ăn ngon cũng chỉ có mấy nhà, đợi tôi lần lượt đưa anh đến từng quán nếm thử nhé. Còn vì sao tôi không béo thì…” Trình Vân Phong ngừng lại một chút, không biết có phải là vì giận hay là cười nhạo mà nói tiếp: “Còn không phải là vì tứ chi phát triển, tràn đầy sức sống sao.”
Nhậm Huyên im bặt không lên tiếng nữa, âm thầm ở đằng sau nín cả một đường, tính cậu ta quái gở như vậy chẳng tránh hay thù dai. Trình Vân Phong biết Nhậm Huyên không giống mình, da mặt anh quá mỏng nên cũng không chọc ghẹo nữa, yên lặng chạy nốt nửa quãng đường còn lại.
Trình Vân Phong dừng xe ở đầu đường, vẫn còn chưa nhìn thấy bảng hiệu của quán đồ nướng kia nhưng đã trông thấy bên ngoài bàn ghế xếp la liệt. Hai người xuống xe, Trình Vân Phong đẩy xe dựng trước hiên quán, Nhậm Huyên đi theo sau xuyên qua khe hở nhỏ hẹp chui vào bên trong.
“Ông chủ tôi đặt bàn trước rồi, hai người.” Trình Vân Phong nói xong vừa quay đầu lại, liền trông thấy Nhậm Huyên ở chỗ đợi bàn bị những người khách khác chen lên hai bên, khó mà đi về phía cậu được. Trình Vân Phong dứt khoát xoay người lại, bước lên một bước, duỗi cánh tay ra kéo lấy cùi chỏ của Nhậm Huyên, rồi quay người lại tách đám người kia ra thành một lối nhỏ đưa anh vào trong.
Bà chủ từ trong quầy đi ra, cầm tờ ghi món ăn ở trước mặt rồi dẫn đường. Phòng bên trong có máy điều hòa, lưng ghế dựa được thiết kế khá cao tuy không gian nhỏ hẹp nhưng vẫn mạnh mẽ duy trì tính tư mật. Bàn hai người được đặt ở trong góc quán cải tạo từ nhà dân, ruồi bay lung tung, cái mùi thì khỏi phải nói.
Trình Vân Phong lại dửng dưng chẳng quan tâm mở rộng chân ra ngồi xuống, đẩy tờ thực đơn ép plastic đã bong mất đầu đến trước mặt Nhậm Huyên, hỏi: “Anh muốn ăn gì thì gọi đi.”
Trên thực đơn chỉ có chữ viết không có ảnh đính kèm, không khác những quán đồ nướng bình thường là mấy, Nhậm Huyên liền gọi mấy xiên thịt cùng rau củ thường gọi rồi đẩy lại, “Tôi chưa đến đây bao giờ, cậu tự gọi món gì đặc sắc nhất của quán đi.”
Trình Vân Phong không cần nhìn thực đơn, trực tiếp gọi thêm một ít những loại thịt mà Nhậm Huyên đã gọi, rồi gọi thêm mấy loại khác mùi vị cũng không tồi, đến cuối cùng khi trả thực đơn cho nhân viên phục vụ thì cậu mới nói: “Cho thêm ba xiên ngọc dương dê nữa nhé!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook