Dỗ Ngủ Phát Thanh Viên
-
Chương 6: Là ánh sao mờ hiện ra khi ánh trăng bị che khuất
Tốc độ đột nhiên tăng lên khiến Nhậm Huyên va vào tấm lưng căng chặt của Trình Vân Phong, miễn cưỡng nắm lấy lưng quần cũng khiến anh mất đi cảm giác an toàn, Nhậm Huyên bỏ qua phép lịch sự đúng mực, vòng tay qua eo Trình Vân Phong ôm chặt lấy tránh cho anh bị ngã khỏi xe.
Moto lao đi với vận tốc 80km/h, gió từ hai bên đường thổi thẳng vào người Nhậm Huyên, vạt áo của chiếc áo phông có cổ cũng bị gió thổi lật lên, lộ ra mảng da trắng nho nhỏ như ẩn như hiện.
Rong ruổi trong cơn gió khiến Nhậm Huyên cảm nhận được kích thích, việc ngồi lên xe Trình Vân Phong chạy trên một con đường xa lạ đã vượt ra khỏi khuôn phép sinh hoạt cũ của anh. Toàn bộ phản nghịch của Nhậm Huyên đều dùng để thầm yêu Trần Tuế, với tất cả những điều khác biệt còn lại đều đủ chứng minh anh vẫn là người bình thường trong mắt người khác. Những tích tụ đè nén nơi lồng ngực như được giải thoát, những phiền muộn uất ức hôm đó như tìm được lối đi, nghênh ngang trào ra như thoát lũ, từ xoang mũi đến buồng phổi rồi lại thở sâu ra một hơi.
Nhậm Huyên khẽ ngả vào lưng Trình Vân Phong, cho dù có mùi thuốc lá quanh quẩn cũng không cảm thấy khó chịu, áo phông bị dính mồ hôi cũng không cảm thấy dính dớp, hết thảy đều vừa vặn khiến anh cảm thấy được thả lỏng, rất thích ý.
Trình Vân Phong lại hơi vặn ga, lao vút lên lần cuối, cậu cảm nhận được Nhậm Huyên ở phía sau lưng càng ôm chặt lấy mình hơn, mỉm cười ngả về phía sau hỏi anh: “Thoải mái không?”
Nhậm Huyên bởi vì tăng tốc độ mà vòng tay càng siết chặt hơn, kề sát lên lưng Trình Vân Phong lớn tiếng đáp lại cậu: “Thoải mái lắm người anh em!”
Năm phút sau bọn họ đã chạy đến đầu đường, Trình Vân Phong rẽ vào một ngõ nhỏ rồi lại chạy mấy phút xuyên qua khu dân cư, cuối cùng đi đến phố ăn vặt sau lưng một trường Trung học kỹ thuật, Trình Vân Phong dừng xe lại trước một quán mỳ, cất gọn mũ bảo hiểm của hai người rồi đi lên bậc thang của quán, kéo mành cửa ra với vào bên trong nói: “Đại Lưu, tôi để xe ở ngoài này nhé!”
Trình Vân Phong dứt khoát bước một bước qua cả hai bậc, trở lại bên cạnh Nhậm Huyên. Anh nhìn thấy cậu làm ra một chuỗi động tác như nước chảy mây trôi, rồi lại nhìn đám người đang đi lại trong phố, nghi hoặc hỏi: “Không phải vừa ăn xong sao?”
“Anh ăn no rồi à? Tôi thì chưa.” Trình Vân Phong lại đeo kính lên đỉnh đầu, “Ăn cùng tôi thêm một ít nhé?”
Nhậm Huyên cùng Trình Vân Phong đi đến một quán bán đồ hải sản tươi sống ở giữa phố, trước cửa bày không ít những chiếc bàn thấp cùng ghế đẩu nhỏ, cũng không thiếu những thực khách đứng xung quanh đang chờ lấy đồ, so với xung quanh cũng là quán làm ăn được nhất. Ông chủ ngậm điếu thuốc lá đứng trước bếp nướng hải sản tươi, vừa nhìn thấy Trình Vân Phong hai người đều hất cằm lên xem như chào hỏi.
Trình Vân Phong từ trong rạp bê ra một cái bàn thấp chắc chắn, chọn một vị trí trống rồi đặt xuống, rồi lại như ảo thuật mà cầm ở đâu ra hai cái ghế đẩu nhỏ, dùng lòng bàn tay phủi qua một lớp trên mặt ghế rồi khom lưng xuống đặt ở bên chân Nhậm Huyên: “Anh ngồi đây chờ tôi, có không ăn được cái gì không?”
“Không có.” Nhậm Huyên giống như con rối bị giật dây, nghe chỉ huy mà ngoan ngoãn ngồi xuống, trước khi Trình Vân Phong đi xa mới nhớ ra gọi cậu lại: “Tôi không đói, gọi ít đồ thôi.”
Trình Vân Phong chỉ quay đầu lại xua tay một cái rồi đi đến bên cạnh ông chủ. Thân thể của cậu thẳng tắp đứng ở trước tủ lạnh, tại nơi mà Nhậm Huyên không nhìn thấy gọi mấy món, bà chủ cười ha ha ghi lại, ông chủ cũng cùng cậu vừa nói vừa cười hàn huyên đôi câu. Nhậm Huyên cảm thấy Trình Vân Phong tựa như quen hết cả nửa cái thành phố Trúc Tây này, ai cũng có thể chuyện trò được dù rõ ràng là người mang dáng vẻ không dễ tiếp cận, chính bản thân anh cũng trong một ngày liên tiếp ăn hai bữa cơm cùng với người kia.
Khi trở lại Trình Vân Phong ôm trong tay hai chai bia Thuần Sinh đã mở nắp, những giọt nước từ thân chai chảy tong tỏng xuống mặt bàn nhỏ, một chai trong đó được đẩy đến trước mặt Nhậm Huyên. Trình Vân Phong cầm chai của mình lên trước uống một ngụm lớn, thân thể của cậu cường tráng ngồi trên ghế nhỏ, chân dựng lên còn cao hơn cả chiếc bàn, xem ra tư thế ngồi này có hơi làm khó cậu, nhưng khi Trình Vân Phong đặt chai bia xuống thở ra một hơi mới khiến Nhậm Huyên ý thức được, đây mới là nới khiến cậu thoải mái.
“Quán này gia vị phối chế là chính tông nhất đấy, đầy đường thiếu gì quán nướng hải sản nhưng anh đi đến nơi nào cũng không tìm được quán chuẩn vị như này nữa đâu.” Trình Vân Phong y hệt cậu nhóc chào khách, thao thao bất tuyệt giới thiệu với Nhậm Huyên, từ khi trước cửa quán có thể giăng lưới bắt chim đến tình trạng đông như trẩy hội bây giờ, cùng với chuyện cậu làm sao mà quen được với ông chủ, đi theo quán đến bây giờ là đã đổi địa chỉ đến lần thứ ba.
Nhậm Huyên nghiêm túc lắng nghe, mặc dù anh không đói lắm nhưng cũng đối với những món ăn ngon cũng tràn đầy mong đợi. Đợi đến khi Trình Vân Phong kể xong chuyện quán này vì sao lại chuyển đến phố ăn vặt này, thì bà chủ cũng đã bưng đồ ăn đến, một đĩa hàu, một đĩa sò cùng một đĩa vẹm, phủ lên một lớp phụ liệu xanh xanh đỏ đỏ, bóng loáng lại thơm phức, dưới ánh đèn màu cam càng thêm dụ người.
Nhậm Huyên cầm đũa lên thử một miếng, không hổ với những gì Trình Vân Phong khoác lác trước đó, quả thực là so với những nơi anh từng ăn qua ngon hơn rất nhiều. Trình Vân Phong thấy Nhậm Huyên chịu ăn mà hai mắt sáng lên, cảm thấy đây là những món ăn hài lòng nhất mà tối nay cậu ăn được.
Hai người uống nốt ngụm bia cuối cùng, vỏ sò trước mặt Nhậm Huyên cũng xếp thành một đống. Đây là bữa cơm vui nhất mấy ngày qua của anh, vốn cho là phải đối phó với người khó chơi, không ngờ rằng lại là người giúp anh mở cửa sổ cho một căn phòng ngột ngạt, trở thành chút ánh sao bố thí sau khi mặt trăng bị lấy đi.
Trình Vân Phong móc từ trong túi ra một gói thuốc ra, rút ra hai điếu, đưa đến trước mặt Nhậm Huyên.
“Tôi không hút thuốc.” Nhậm Huyên nói.
Trình Vân Phong thu tay lại, do dự không biết có nên hút hay không.
“Cậu cứ hút đi, không sao cả.” Nhậm Huyên chống tay lên đùi, nhìn Trình Vân Phong cười, vừa vặn có một cơn gió thổi tới, thổi bay vài sợi tóc mái của anh, khiến đôi mắt của Trình Vân Phong rối loạn.
Lần này Nhậm Huyên cười mà không đề phòng gì nữa, không chỉ có khóe miệng cong lên, mà cả khóe mắt đuôi lông mày cũng thế, kính mắt cùng hàm răng trắng đồng thời phản quang, như ánh sáng rực rỡ vốn chỉ thuộc về ban ngày lúc này lại lẫn trong buổi tối.
Trình Vân Phong cất thuốc đi, lấy ra một điếu thuốc lá thơm có viên bấm đổi vị, rồi đưa lên miệng châm lửa. Cậu quay đầu lại tránh đi gương mặt của Nhậm Huyên, muốn nhìn, nhưng nhìn xong lại sinh ra cảm giác không được tự nhiên trong lòng. Mùi sô cô la lẫn với mùi thuốc lá bay đến chỗ Nhậm Huyên, trong sự lạnh lẽo lại có chút ngọt ngào, ừm, nếu lại ngửi thêm một hơi, rất giống với Trình Vân Phong đấy.
Nhậm Huyên không tranh trả tiền nữa, cùng Trình Vân Phong sóng vai đi về hướng đầu phố, cùng những người có đôi có cặp đi lướt qua nhau, hai người giống như những người bạn thân đồng hành hòa lẫn với dòng người, không còn những lạ lẫm như lúc mới đầu.
Khi hai người đi đến trước chiếc xe moto hấp dẫn ánh nhìn kia của Trình Vân Phong, Nhậm Huyên nhận lấy mũ bảo hiểm màu trắng mà cậu đưa qua, thành thạo đội vào. Trình Vân Phong sải bước lên xe, vặn ga chuyển hướng cho xe chạy đi, lúc đi ngang qua chỗ các cô gái đều nhìn cậu không dời mắt, dù có đội mũ bảo hiểm nhưng chỉ riêng cái dáng vẻ kia cũng đủ vui tai vui mắt rồi. Khi ánh mắt của họ tiện thể liếc qua người ngồi sau là Nhậm Huyên, anh thầm nghĩ, nếu ngồi ở vị trí này đổi thành một cô gái, chắc hẳn những ánh mắt kia sẽ không còn thân mật như vậy nữa.
Nhậm Huyên vẫn vòng tay qua ôm lấy eo của Trình Vân Phong như trước, nhẹ nhàng kề sát vào lưng cậu. Trên đường về Trình Vân Phong rẽ vào một đường khác, rất yên tĩnh hai bên đường đều là cây xanh và không có mấy xe cộ qua lại. Lúc đường thông thuận, Trình Vân Phong lại chạy xe rất ôn hòa, bên tai ít đi những tiếng động ầm ĩ, chỉ còn tiếng gió cùng với tiếng động cơ nổ vang.
Nhậm Huyên khi đó chỉ chỉ lung tung, mà Trình Vân Phong vẫn có thể tìm được đường về nhà anh. Cậu dựa vào chỉ dẫn của Nhậm Huyên ở phía sau, dừng lại trước cửa một khu chung cư kiểu cũ.
Trình Vân Phong cởi mũ bảo hiểm xuống, đèn đường trên đỉnh đầu lóe lên, khiến đam côn trùng đều bu lại, là cảnh thường thấy ở những tiểu khu. Lớp tường bên ngoài có chút loang lổ cùng với những chiếc xe để không đúng vị trí, mấy ông lão đang hóng mát ngồi đánh cờ, còn có mấy đứa trẻ ngủ muộn chạy quanh những luống hoa. Sống ở nơi ấm áp lại đầy tình người như vậy, không biết những sự lạnh lùng kia của Nhậm Huyên là từ đâu mà ra.
“Anh ở đây à?” Trình Vân Phòng biết rõ còn hỏi.
“Là cái nhà đằng sau tủ điện kia,” Nhậm Huyên cởi mũ bảo hiểm xuống, tóc tai bị loạn lên anh liền tùy ý vuốt một cái, một vài sợi tóc dính mồ hôi còn nghịch ngợm chổng lên, “Cảm ơn bữa cơm của cậu, còn có chiếc xe này nữa.”
Túm tóc kia tung bay theo gió, giống như là không nỡ cùng Trình Vân Phong vẫy tay tạm biệt, đi ngược lại với ý của chủ nhân bịn rịn cùng cậu làm nũng. Khóe miệng Trình Vân Phong cong lên, nghiêng một chân qua đạp xuống đất, cái bóng dưới đất bị ánh đèn kéo lê thành một độ dài khó thể tin nổi, “Lúc nào rảnh lại tìm anh uống một cốc.”
Kính râm của Trình Vân Phong ngoắc trên cổ áo, trước mắt đeo kính chắn gió nhưng ý cười nơi đuôi mắt vẫn không giấu được, bị Nhậm Huyên không cẩn thận vô tình nhìn thấy. Anh bật thốt lên đáp lại được rồi bị Trình Vân Phong giục lên tầng, trước khi lên tầng Nhậm Huyên còn quay lại nhìn, Trình Vân Phong vẫn đứng tại chỗ vẫy tay với anh.
Nhậm Huyên đẩy cửa ra, bật đèn trong phòng khách lên, anh thay giày xong do dự mãi mới đi đến trước cửa sổ nhìn xuống dưới, chỉ mơ hồ nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn hậu của moto cùng với tiếng động cơ càng ngày càng xa.
Moto lao đi với vận tốc 80km/h, gió từ hai bên đường thổi thẳng vào người Nhậm Huyên, vạt áo của chiếc áo phông có cổ cũng bị gió thổi lật lên, lộ ra mảng da trắng nho nhỏ như ẩn như hiện.
Rong ruổi trong cơn gió khiến Nhậm Huyên cảm nhận được kích thích, việc ngồi lên xe Trình Vân Phong chạy trên một con đường xa lạ đã vượt ra khỏi khuôn phép sinh hoạt cũ của anh. Toàn bộ phản nghịch của Nhậm Huyên đều dùng để thầm yêu Trần Tuế, với tất cả những điều khác biệt còn lại đều đủ chứng minh anh vẫn là người bình thường trong mắt người khác. Những tích tụ đè nén nơi lồng ngực như được giải thoát, những phiền muộn uất ức hôm đó như tìm được lối đi, nghênh ngang trào ra như thoát lũ, từ xoang mũi đến buồng phổi rồi lại thở sâu ra một hơi.
Nhậm Huyên khẽ ngả vào lưng Trình Vân Phong, cho dù có mùi thuốc lá quanh quẩn cũng không cảm thấy khó chịu, áo phông bị dính mồ hôi cũng không cảm thấy dính dớp, hết thảy đều vừa vặn khiến anh cảm thấy được thả lỏng, rất thích ý.
Trình Vân Phong lại hơi vặn ga, lao vút lên lần cuối, cậu cảm nhận được Nhậm Huyên ở phía sau lưng càng ôm chặt lấy mình hơn, mỉm cười ngả về phía sau hỏi anh: “Thoải mái không?”
Nhậm Huyên bởi vì tăng tốc độ mà vòng tay càng siết chặt hơn, kề sát lên lưng Trình Vân Phong lớn tiếng đáp lại cậu: “Thoải mái lắm người anh em!”
Năm phút sau bọn họ đã chạy đến đầu đường, Trình Vân Phong rẽ vào một ngõ nhỏ rồi lại chạy mấy phút xuyên qua khu dân cư, cuối cùng đi đến phố ăn vặt sau lưng một trường Trung học kỹ thuật, Trình Vân Phong dừng xe lại trước một quán mỳ, cất gọn mũ bảo hiểm của hai người rồi đi lên bậc thang của quán, kéo mành cửa ra với vào bên trong nói: “Đại Lưu, tôi để xe ở ngoài này nhé!”
Trình Vân Phong dứt khoát bước một bước qua cả hai bậc, trở lại bên cạnh Nhậm Huyên. Anh nhìn thấy cậu làm ra một chuỗi động tác như nước chảy mây trôi, rồi lại nhìn đám người đang đi lại trong phố, nghi hoặc hỏi: “Không phải vừa ăn xong sao?”
“Anh ăn no rồi à? Tôi thì chưa.” Trình Vân Phong lại đeo kính lên đỉnh đầu, “Ăn cùng tôi thêm một ít nhé?”
Nhậm Huyên cùng Trình Vân Phong đi đến một quán bán đồ hải sản tươi sống ở giữa phố, trước cửa bày không ít những chiếc bàn thấp cùng ghế đẩu nhỏ, cũng không thiếu những thực khách đứng xung quanh đang chờ lấy đồ, so với xung quanh cũng là quán làm ăn được nhất. Ông chủ ngậm điếu thuốc lá đứng trước bếp nướng hải sản tươi, vừa nhìn thấy Trình Vân Phong hai người đều hất cằm lên xem như chào hỏi.
Trình Vân Phong từ trong rạp bê ra một cái bàn thấp chắc chắn, chọn một vị trí trống rồi đặt xuống, rồi lại như ảo thuật mà cầm ở đâu ra hai cái ghế đẩu nhỏ, dùng lòng bàn tay phủi qua một lớp trên mặt ghế rồi khom lưng xuống đặt ở bên chân Nhậm Huyên: “Anh ngồi đây chờ tôi, có không ăn được cái gì không?”
“Không có.” Nhậm Huyên giống như con rối bị giật dây, nghe chỉ huy mà ngoan ngoãn ngồi xuống, trước khi Trình Vân Phong đi xa mới nhớ ra gọi cậu lại: “Tôi không đói, gọi ít đồ thôi.”
Trình Vân Phong chỉ quay đầu lại xua tay một cái rồi đi đến bên cạnh ông chủ. Thân thể của cậu thẳng tắp đứng ở trước tủ lạnh, tại nơi mà Nhậm Huyên không nhìn thấy gọi mấy món, bà chủ cười ha ha ghi lại, ông chủ cũng cùng cậu vừa nói vừa cười hàn huyên đôi câu. Nhậm Huyên cảm thấy Trình Vân Phong tựa như quen hết cả nửa cái thành phố Trúc Tây này, ai cũng có thể chuyện trò được dù rõ ràng là người mang dáng vẻ không dễ tiếp cận, chính bản thân anh cũng trong một ngày liên tiếp ăn hai bữa cơm cùng với người kia.
Khi trở lại Trình Vân Phong ôm trong tay hai chai bia Thuần Sinh đã mở nắp, những giọt nước từ thân chai chảy tong tỏng xuống mặt bàn nhỏ, một chai trong đó được đẩy đến trước mặt Nhậm Huyên. Trình Vân Phong cầm chai của mình lên trước uống một ngụm lớn, thân thể của cậu cường tráng ngồi trên ghế nhỏ, chân dựng lên còn cao hơn cả chiếc bàn, xem ra tư thế ngồi này có hơi làm khó cậu, nhưng khi Trình Vân Phong đặt chai bia xuống thở ra một hơi mới khiến Nhậm Huyên ý thức được, đây mới là nới khiến cậu thoải mái.
“Quán này gia vị phối chế là chính tông nhất đấy, đầy đường thiếu gì quán nướng hải sản nhưng anh đi đến nơi nào cũng không tìm được quán chuẩn vị như này nữa đâu.” Trình Vân Phong y hệt cậu nhóc chào khách, thao thao bất tuyệt giới thiệu với Nhậm Huyên, từ khi trước cửa quán có thể giăng lưới bắt chim đến tình trạng đông như trẩy hội bây giờ, cùng với chuyện cậu làm sao mà quen được với ông chủ, đi theo quán đến bây giờ là đã đổi địa chỉ đến lần thứ ba.
Nhậm Huyên nghiêm túc lắng nghe, mặc dù anh không đói lắm nhưng cũng đối với những món ăn ngon cũng tràn đầy mong đợi. Đợi đến khi Trình Vân Phong kể xong chuyện quán này vì sao lại chuyển đến phố ăn vặt này, thì bà chủ cũng đã bưng đồ ăn đến, một đĩa hàu, một đĩa sò cùng một đĩa vẹm, phủ lên một lớp phụ liệu xanh xanh đỏ đỏ, bóng loáng lại thơm phức, dưới ánh đèn màu cam càng thêm dụ người.
Nhậm Huyên cầm đũa lên thử một miếng, không hổ với những gì Trình Vân Phong khoác lác trước đó, quả thực là so với những nơi anh từng ăn qua ngon hơn rất nhiều. Trình Vân Phong thấy Nhậm Huyên chịu ăn mà hai mắt sáng lên, cảm thấy đây là những món ăn hài lòng nhất mà tối nay cậu ăn được.
Hai người uống nốt ngụm bia cuối cùng, vỏ sò trước mặt Nhậm Huyên cũng xếp thành một đống. Đây là bữa cơm vui nhất mấy ngày qua của anh, vốn cho là phải đối phó với người khó chơi, không ngờ rằng lại là người giúp anh mở cửa sổ cho một căn phòng ngột ngạt, trở thành chút ánh sao bố thí sau khi mặt trăng bị lấy đi.
Trình Vân Phong móc từ trong túi ra một gói thuốc ra, rút ra hai điếu, đưa đến trước mặt Nhậm Huyên.
“Tôi không hút thuốc.” Nhậm Huyên nói.
Trình Vân Phong thu tay lại, do dự không biết có nên hút hay không.
“Cậu cứ hút đi, không sao cả.” Nhậm Huyên chống tay lên đùi, nhìn Trình Vân Phong cười, vừa vặn có một cơn gió thổi tới, thổi bay vài sợi tóc mái của anh, khiến đôi mắt của Trình Vân Phong rối loạn.
Lần này Nhậm Huyên cười mà không đề phòng gì nữa, không chỉ có khóe miệng cong lên, mà cả khóe mắt đuôi lông mày cũng thế, kính mắt cùng hàm răng trắng đồng thời phản quang, như ánh sáng rực rỡ vốn chỉ thuộc về ban ngày lúc này lại lẫn trong buổi tối.
Trình Vân Phong cất thuốc đi, lấy ra một điếu thuốc lá thơm có viên bấm đổi vị, rồi đưa lên miệng châm lửa. Cậu quay đầu lại tránh đi gương mặt của Nhậm Huyên, muốn nhìn, nhưng nhìn xong lại sinh ra cảm giác không được tự nhiên trong lòng. Mùi sô cô la lẫn với mùi thuốc lá bay đến chỗ Nhậm Huyên, trong sự lạnh lẽo lại có chút ngọt ngào, ừm, nếu lại ngửi thêm một hơi, rất giống với Trình Vân Phong đấy.
Nhậm Huyên không tranh trả tiền nữa, cùng Trình Vân Phong sóng vai đi về hướng đầu phố, cùng những người có đôi có cặp đi lướt qua nhau, hai người giống như những người bạn thân đồng hành hòa lẫn với dòng người, không còn những lạ lẫm như lúc mới đầu.
Khi hai người đi đến trước chiếc xe moto hấp dẫn ánh nhìn kia của Trình Vân Phong, Nhậm Huyên nhận lấy mũ bảo hiểm màu trắng mà cậu đưa qua, thành thạo đội vào. Trình Vân Phong sải bước lên xe, vặn ga chuyển hướng cho xe chạy đi, lúc đi ngang qua chỗ các cô gái đều nhìn cậu không dời mắt, dù có đội mũ bảo hiểm nhưng chỉ riêng cái dáng vẻ kia cũng đủ vui tai vui mắt rồi. Khi ánh mắt của họ tiện thể liếc qua người ngồi sau là Nhậm Huyên, anh thầm nghĩ, nếu ngồi ở vị trí này đổi thành một cô gái, chắc hẳn những ánh mắt kia sẽ không còn thân mật như vậy nữa.
Nhậm Huyên vẫn vòng tay qua ôm lấy eo của Trình Vân Phong như trước, nhẹ nhàng kề sát vào lưng cậu. Trên đường về Trình Vân Phong rẽ vào một đường khác, rất yên tĩnh hai bên đường đều là cây xanh và không có mấy xe cộ qua lại. Lúc đường thông thuận, Trình Vân Phong lại chạy xe rất ôn hòa, bên tai ít đi những tiếng động ầm ĩ, chỉ còn tiếng gió cùng với tiếng động cơ nổ vang.
Nhậm Huyên khi đó chỉ chỉ lung tung, mà Trình Vân Phong vẫn có thể tìm được đường về nhà anh. Cậu dựa vào chỉ dẫn của Nhậm Huyên ở phía sau, dừng lại trước cửa một khu chung cư kiểu cũ.
Trình Vân Phong cởi mũ bảo hiểm xuống, đèn đường trên đỉnh đầu lóe lên, khiến đam côn trùng đều bu lại, là cảnh thường thấy ở những tiểu khu. Lớp tường bên ngoài có chút loang lổ cùng với những chiếc xe để không đúng vị trí, mấy ông lão đang hóng mát ngồi đánh cờ, còn có mấy đứa trẻ ngủ muộn chạy quanh những luống hoa. Sống ở nơi ấm áp lại đầy tình người như vậy, không biết những sự lạnh lùng kia của Nhậm Huyên là từ đâu mà ra.
“Anh ở đây à?” Trình Vân Phòng biết rõ còn hỏi.
“Là cái nhà đằng sau tủ điện kia,” Nhậm Huyên cởi mũ bảo hiểm xuống, tóc tai bị loạn lên anh liền tùy ý vuốt một cái, một vài sợi tóc dính mồ hôi còn nghịch ngợm chổng lên, “Cảm ơn bữa cơm của cậu, còn có chiếc xe này nữa.”
Túm tóc kia tung bay theo gió, giống như là không nỡ cùng Trình Vân Phong vẫy tay tạm biệt, đi ngược lại với ý của chủ nhân bịn rịn cùng cậu làm nũng. Khóe miệng Trình Vân Phong cong lên, nghiêng một chân qua đạp xuống đất, cái bóng dưới đất bị ánh đèn kéo lê thành một độ dài khó thể tin nổi, “Lúc nào rảnh lại tìm anh uống một cốc.”
Kính râm của Trình Vân Phong ngoắc trên cổ áo, trước mắt đeo kính chắn gió nhưng ý cười nơi đuôi mắt vẫn không giấu được, bị Nhậm Huyên không cẩn thận vô tình nhìn thấy. Anh bật thốt lên đáp lại được rồi bị Trình Vân Phong giục lên tầng, trước khi lên tầng Nhậm Huyên còn quay lại nhìn, Trình Vân Phong vẫn đứng tại chỗ vẫy tay với anh.
Nhậm Huyên đẩy cửa ra, bật đèn trong phòng khách lên, anh thay giày xong do dự mãi mới đi đến trước cửa sổ nhìn xuống dưới, chỉ mơ hồ nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn hậu của moto cùng với tiếng động cơ càng ngày càng xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook