Dỗ Ngủ Phát Thanh Viên
Chương 4: Tứ chi phát triển, tràn đầy sức sống

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Vân Phong lần đầu cảm thấy hẹn đàn ông ăn có bữa cơm thôi mà cũng có thể khó đến như vậy, cậu như thể giận chính mình, vứt điện thoại qua một bên, đi ra sau bếp nhìn nhân viên chuẩn bị đồ ăn.

Nhậm Huyên cầm cự đến giờ tan tầm, đeo túi lên cùng đồng nghiệp bước ra cửa. Anh vòng đến chợ đồ ăn ở phía Đông của tiểu khu, mua một ít cải xanh và hoa quả. Ánh nắng buổi chiều rọi vào trong phòng khách thực oi bức, Nhậm Huyên rửa mặt xong liền thay quần áo, rồi vào bếp xào một đĩa rau cải đơn giản ăn cùng cháo.

Hôm qua anh đã nằm cả một ngày, còn chưa có hạt cơm nào vào bụng, vì vậy dạ dày hôm này không tránh khỏi có hơi khó chịu. Ăn cháo xong, Nhậm Huyên đi dọn dẹp căn bếp, lúc này mặt trời mới bắt đầu lặn. Bên ngoài cửa sổ vẫn còn ánh sáng, trong sân có mấy đứa nhỏ đang đuổi nhau vui vẻ, chỉ có Nhậm Huyên là lặng yên ngồi trong phòng khách, bàng quan với tất cả những náo nhiệt không thuộc về anh.

Đây chính là cuộc sống của Nhậm Huyên, sáng chín giờ làm việc chiều năm giờ đi về, thời gian biểu lặp lại hàng ngày. Những lúc tâm tình của anh xao động đều là có liên quan đến Trần Tuế, mà sau khi đi làm những lần Trần Tuế cần anh càng ngày càng ít, ngay cả cơ hội tự mình giành lấy cũng trở nên quý giá, cho đến một hôm nào đó ngay cả sự tồn tại của Nhậm Huyên cũng trở thành chướng mắt.

Nhậm Huyên đứng ở đó, trong lòng lại nhói lên đau đớn, có lẽ bắt đầu từ bây giờ đây chính là cuộc sống mỗi ngày sau này của anh cho đến mãi về sau.

Anh đẩy cửa ra đi vào phòng ngủ nhỏ. Cửa sổ bởi vì còn phải ghi âm nên đều được đóng lại, trong căn phòng có một luồng không khí oi bức  khó bị đè nén. Nhậm Huyên mở cửa sổ ra, một cơn gió thổi đến phả lên giương mặt, ấm nóng nhưng lại mang theo sảng khoái.

Anh khởi động máy tính, lại đi tìm một cái hộp, cẩn thận thu dọn lại đạo cụ nằm rải rác trên giường, anh do dự không biết nên ném những thứ này đi hay tìm một góc phòng trống đóng hộp để đấy. Tiếng máy tính khởi động vang lên, Nhậm Huyên lại đặt chiếc hộp kia lên giường, mở ra trang web của M trạm, chần chừ không biết có nên xóa tài khoản hay không.

Năm ngoái Trần Tuế hay than thở mình ngủ không được ngon, Nhậm Huyên ở đằng sau tìm hiểu rất nhiều phương pháp, Trần Tuế ngại phiền phức không muốn uống thuốc ngủ, Nhậm Huyên lo lắng về tác dụng phụ, bèn gửi cho anh ta vài đoạn ghi âm ASMR để Trần Tuế nghe trước khi ngủ.

Nhậm Huyên có tư tâm, đoạn ghi âm gửi đến đều là giọng nam, Trần Tuế nghe giọng nam xa lạ kề sát bên tai mình cứ thấy kỳ quặc lại không được tự nhiên. Lúc Nhậm Huyên hỏi anh ta có tác dụng không, Trần Tuế còn không biết sợ mà đáp lại: “Giọng đó còn không hay bằng giọng của cậu, chẳng bằng cậu ghi cho tôi nghe còn hơn.”

Trần Tuế chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng Nhậm Huyên lại đặt ở trong lòng. Anh lập tức liền lên mạng đặt loại microphone hai tai cùng một số đạo cụ, ra dáng mà nghiên cứu những đoạn ghi âm ASMR. Nửa tháng sau Nhậm Huyên gửi cho Trần Tuế hai đoạn, anh ta nói rất hữu hiệu còn ngủ rất nhanh. Nhậm Huyên hài lòng mà tiếp tục nghiên cứu thêm, khoảng thời gian này đã từng chiếm phần lớn thời gian nghỉ ngơi nhàn hạ sau bữa cơm của anh.

Mấy tháng trước Trần Tu nói khéo với Nhậm Huyên vấn đề giấc ngủ của anh ta đã khá hơn rất nhiều không cần anh phải tip tục thu âm nữa Nhậm Huyên mới rất ít khi bước vào căn phòng này

Mấy tháng trước, Trần Tuế nói khéo với Nhậm Huyên vấn đề giấc ngủ của anh ta đã khá hơn rất nhiều, không cần anh phải tiếp tục thu âm nữa, Nhậm Huyên mới rất ít khi bước vào căn phòng này. Anh chạm vào con chuột ngồi ngẩn ra, sở thích làm bạn vơi anh gần một năm này cũng có liên quan đến Trần Tuế.

Trần Tuế không biết tài khoản trên M trạm của Nhậm Huyên mỗi lần thu âm xong anh đều trực tiếp gửi qua, anh muốn xóa tài khoản này thuần túy là vì muốn cáo biệt với quá khứ, với hình thức chủ nghĩa phô trương thanh thế.

Nhậm Huyên đã lâu không đăng nhập, trong mục tin có rất nhiều thông báo nhắc nhở, anh mở từng cái ra, thuận tiện tìm kiếm nút xóa tài khoản. Hệ thống thông báo anh có bình luận mới, một tài khoản có tên là “Tiểu Hồng Mạo” (Mũ đỏ nhỏ) rất yêu thích các đoạn ghi âm của anh, like rất nhiều lần, cũng để lại vài bình luận.

“Giọng của chủ kênh hay lắm! Lần sau thu đoạn mới có thể nói nhiều thêm vài câu không?”

“Mỗi đêm đều phải nghe ghi âm của bạn để ngủ, cảm ơn bạn nhiều lắm!”

Nhậm Huyên đọc bình luận, đầu ngón tay dừng lại một chút. Những đoạn ghi âm của anh cũng giúp ích cho những người khác, còn có người yêu thích đến thế, ngoại trừ Trần Tuế, anh cũng mang được một chút ý nghĩa ấm áp đến cuộc sống của người khác.

“Vậy thì giữ lại đi.” Nhậm Huyên tự nhủ. Ít nhất khi anh thu âm, cho dù có xóa sạch đi động lực nguyên thủy, anh cũng đã có thêm thật nhiều những quan tâm vui vẻ.

“Hy vọng bạn mỗi đêm đều có được một giấc ngủ thật ngon.” Nhậm Huyên trả lời bình luận của “Tiểu Hồng Mạo”, đồng thời tải lên những đoạn ghi âm chưa từng công bố, làm quà cho người kia.

Ngày hôm sau khi Nhậm Huyên đi làm, thỉnh thoảng vẫn nhận được những tin nhắn quấy rầy đến từ “Phong.” Người kia thi thoảng lại gửi đến một tin nhắn, dù Nhậm Huyên không trả lời thì đối phương vẫn tự vui vẻ làm vậy mà không biết mệt. Nhậm Huyên cảm thấy người này giống hệt như một cậu nhóc cấp ba mới biết yêu, có được mối tình đầu là dùng cái mặt dày lỗ mãng theo đuổi.

Vào mười giờ sáng của ngày thứ ba, Nhậm Huyên lại lần nữa nhận được tin nhắn của “Phong”, anh liền nhận thua.

Tối nay tôi rảnh, ra ngoài ăn cơm đi.

Nhậm Huyên chấp nhận số phận mà gõ ra hàng chữ kia, qua một lúc lại thêm câu.

Tôi mời cậu.

Đừng mà, như vậy thì ngại lắm. Anh muốn ăn gì nào?

Trình Vân Phong xoa xoa tay, từ sau bếp trở về sảnh chính, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, vừa nhìn màn hình cười khúc khích vừa trả lời tin nhắn. Gõ chữ xong lại gửi cùng một cái emo cười nhe răng qua, trông rõ là cực kỳ nhiệt tình.

Nhậm Huyên nhìn cái emo vàng tươi nhe hàm răng trắng sáng kia, liền liên tưởng đến gương mặt không rõ ràng lắm trong ký ức cũng có cùng một kiểu cười khiêu khích như vậy.

Không đến cửa hàng lẩu, còn lại gì cũng được.

Nhậm Huyên trả lời mà không nghĩ gì. Không phải anh kén ăn, chỉ là hôm đó đi ăn cùng Trần Tuế ấn tượng đối với anh còn quá sâu sắc, anh không có cách nào thuyết phục bản thân mình ngồi cùng trong một quán ăn, thản nhiên ăn một bữa khác được.

?

Lẩu quán tôi không ngon hả?

Cái người này đúng là không chịu nể mặt mũi mà, Trình Vân Phong mất hứng khóe miệng liền cụp xuống, đã đồng ý ra ngoài ăn cơm cùng cậu mà còn muốn nhân cơ hội nói móc.

Nhậm Huyên bỗng nhiên lúc này mới phản ứng lại, người ta là người mà anh đã thêm vào wechat khi bị thu thừa tiền ở quán lẩu, sau sự việc kia còn không ngừng tìm người muốn bù đắp chỉ có thể là bản thân ông chủ quán. Đối với một ông chủ không biết chuyện kia lại kiên quyết không đến quán người ta ăn cơm, bây giờ nhìn lại đúng là quá thất lễ.

Không phải ý này đâu, tại tôi sợ cậu ăn chán ở quán rồi không muốn ăn nữa thôi.

Nhậm Huyên không cần biết lý do này có bao nhiêu gượng ép, vẫn chuyển đề tài một cách cứng ngắc.

Đến quán cháo đi, ăn cũng được lắm.

Nói xong Nhậm Huyên liền gửi định vị qua.

Quán cháo này ở đối diện đơn vị của Nhậm Huyên, lúc đồ ăn trong nhà ăn không ngon anh cũng cùng đồng nghiệp qua đây ăn mấy lần, mùi vị đối với những người sành ăn mà nói cũng chỉ là “bình thường”. Nhậm Huyên chọn chỗ này vì bên đó bài trí trông cũng đẹp mắt, chủ yếu là gần, ăn xong là có thể nhanh chân rời đi, đối với kiểu xã giao không hiểu ra sao này, anh cũng không muốn ở lại nhiều hơn một phút.

Trình Vân Phong gửi lại một tin nhắn “ok”, nói mình sẽ đến đó đúng giờ, sau đó là yên lặng cả một buổi chiều không tiếp tục gửi tin nhắn oanh tạc Nhậm Huyên nữa.

Nhậm Huyên theo thường lệ đúng giờ là tan làm, sau khi tạm biệt các đồng nghiệp ở dưới tầng liền rẽ sang quán cháo ở phía đối diện. Chưa đến năm giờ mười lăm phút, mà trong quán đã có vài khách ngồi. Anh không cần phòng riêng, thậm chí còn chẳng dụng tâm chọn chỗ, tìm đại một vị trí không bị hắt nắng rồi đặt túi ngồi xuống.

Nhậm Huyên cầm cốc nước chanh lên rồi lại ngẩn ra, mấy ngày nay anh vẫn luôn như vậy, mặt xám như tro tàn, đối với hết thảy đều không có hứng thú.

Lúc Trình Vân Phong dừng xe trước cửa quán, một chân bước xuống, cởi xuống chiếc mũ bảo hiểm bằng thép thủy tinh (*) theo kiểu phục cổ, mở cốp xe ra bỏ vào bên trong.

 Thép thuỷ tinh boli gang

(*)= Thép  thuỷ tinh (boli gang)” là tên gọi của Trung Quốc, nước ngoài gọi là “Sợi thuỷ tinh tăng cường chất dẻo”, viết tắt bằng chữ cái trong tiếng Anh là FRP, vì vậy thực chất về thép  thuỷ tinh ở đây là một loại sợi tăng cường tính dẻo. Dùng sợi thuỷ tinh tằng cường tính dẻo của nhựa khi tăng nhiệt, có thể gọi đây là thép  thuỷ tinh có tính dẻo nhờ nhiệt, tiếng Anh viết tắt là FRTP; dùng sợi thuỷ tinh tăng cường tính rắn của nhựa khi tăng nhiệt được gọi là thép  thuỷ tinh có tính rắn nhờ nhiệt và thường được gọi tắt bằng tên tiếng Anh là FRP. Hiện nay thép  thuỷ tinh được sản xuất ra chủ yếu là các loại có tính rắn nhờ nhiệt.

Nhậm Huyên chậm rãi cảm nhận được một luồng áp lực, cho đến tận khi anh cảm thấy phía đối diện bị bóng tối che mất một nửa, anh mới ngẩng đầu lên, vừa khéo quan sát Trình Vân Phong một lượt từ đầu đến chân.

Giày thể thao màu đen phối hợp với quần bò màu khói xám, áo phông đậm màu dán sát vào sa thịt, phác họa lên đường nét cường tráng, lên trên nữa là kiểu tóc đinh mà đàn ông hay để cùng một cặp kính râm không thường thấy. Ngược lại miếng băng cá nhân dán trên sống mũi cao kia, mới khiến khí chất tinh tướng của cậu ta lại trở nên có hơi ngốc nghếch.

Trình Vân Phong gõ một ngón tay lên mặt bàn, thời điểm gương mặt cậu không có biểu tình gì thường là khó coi, giống như đối với quán ăn này không hài lòng lắm, “Ăn ở đây sao?” lúc nói chuyện rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhíu màu lại.

Nhậm Huyên bị cái khí thế này làm chấn động nhất thời, anh ngẩng đầu lên những cũng không nói gì, ngơ ngác gật đầu một cái. Trình Vân Phong lôi ghế tựa ra ngồi xuống, khi ngẩng đầu lên lần nữa đối diện với vẻ mặt của Nhậm Huyên ngược lại thấy vui vẻ hơn nhiều.

Trình Vân Phong trước mắt cùng với trong ấn tượng của Nhậm Huyên không giống nhau lắm, hoặc có thể nói hôm đó tuy cậu tính sai tiền cho anh nhưng cũng không đáng để Nhậm Huyên có ấn tượng khó phai.

Đêm đó trong đầu anh đều ngập tràn tin dữ Trần Tuế sẽ kết hôn, nên không rảnh để ý đến người ngồi sau quầy thu ngân. Trình Vân Phong trước mắt khí thế sắc bén hơn rất nhiều, cùng gương mặt trước sau đều mơ hồ lúc này lại được khắc mới bằng ngũ quan sâu sắc, khiến Nhậm Huyên không dễ dàng quên mất.

“Tôi là Trình Vân Phong, ông chủ của Tiểu Văn Nghệ, trình trong phương trình, vân trong vân thải (đám mây), phong trong phong san (gió núi).” Trình Vân Phong rất ít khi tự giới thiệu về bản thân như vậy, lúc ngồi trên ghế còn dùng sức ưỡn thẳng lưng lên.

Nhậm Huyên nhớ đến bảng hiệu đêm đó, đèn hiệu bảy màu nhưng lại đặt tên là Tiểu Văn Nghệ.

“Nhậm Huyên,” Anh nhớ đến Trình Vân Phong vừa kết thúc màn tự giới thiệu mình, vì vậy cũng bổ sung, “Là chữ Huyên có bộ Nhật bên cạnh (暄).”

Trình Vân Phong thấy Nhậm Huyên thỉnh thoảng lại lơ đãng nhìn qua mũi mình, cậu ngượng ngùng sờ vào miếng băng cá nhân, “Tối hôm qua tôi mới đi đá bóng, không cẩn thận bị đập vào.”

Nhậm Huyên đang tò mò liếc trộm lại bị phát giác, liên tiếp thất lễ không phải trình độ đối nhân xử thế trước nay của anh, ở đơn vị hiện tại đã ba năm, cho dù tính cách có hoạt bát đến đâu cũng được rèn luyện ra một loại khí chất trầm ổn. Nhất định là lớp áo ngụy trang cuối cùng cũng đã bị cảm xúc mất khống chế phá ra khe hở, một mặt phản nghịch liền chạy ra quấy phá.

“Ồ, thường xuyên vận động sao? Có thể nhìn ra được.” Nhậm Huyên nỗ lực kéo bầu không khí trở về quỹ đạo, nở một nụ cười hữu hảo vời Trình Vân Phong, “Chẳng trách tứ chi lại phát triển như thế”, nói xong Nhậm Huyên liền bắt đầu hối hận, nước thì không uống đi bày đặt nói cái gì chứ. Mấy chữ kia không phải là ý của anh, chỉ là nhanh miệng quá mà bật thốt lên thôi. Nhậm Huyên lúng túng nở nụ cười, dựng hết cả da đầu lên mà thêm câu “tràn đầy sức sống”.

Trình Vân Phong đầu tiên là nghiêm túc phỏng đoán những quái gở của Nhậm Huyên, sau đó lại nhìn thấy anh cúi đầu xuống mặt đầy hối hận miệng thì trề ra, cậu cảm thấy có lẽ người này không phải ghét mình, chẳng qua là không được lanh lợi mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương