Độ Ngọt Là Không
-
Chương 5
Edit: Mầm
Beta: Jessica & Gỗ Mục
Thật ra, tôi là người khá dịu dàng—— nếu không Lâm Thiếu Bân hẳn sẽ không để ý tới tôi.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, chó nóng nảy có thể nhảy tường, con thỏ nổi giận cũng sẽ cắn người, mà thời điểm tôi tức giận, cũng không khác gì so với bình thường, chỉ là nói chuyện sẽ làm cho người ta khó hiểu.
Đất nước của tôi rừng vàng biển bạc, không chỉ sản vật phong phú mà ngôn ngữ vùng miền cũng rất đa dạng. Giống như mẹ của tôi, tuy rằng bà không có bản lĩnh gì lớn, nhưng lại có thể nói trôi chảy giọng Giang Nam —— tuy rằng có chút xuyên tạc, nhưng xét toàn diện thì tôi đúng là đã lĩnh ngộ được rất nhiều tinh hoa.
Triệu Tịnh là bạn hồi đại học của tôi, khi tôi nổi giận, vẻ mặt cô giống như đang hỏi:
– Cưng rốt cuộc đang nói ngôn ngữ hành tinh nào vậy?
Tôi nghĩ hiện tại Lâm Thiếu Bân rất muốn ấn cái nút tạm dừng cho cái miệng của tôi, tốt nhất là có thêm cái máy làm chậm tốc độ truyền tin, giúp cho anh có thể nghe hiểu rốt cuộc là tôi đang nói cái quần gì.
Cũng may, tôi tuy dễ giận nhưng cũng dễ nguôi, đương nhiên cũng có thể là do một ít lý trí còn sót lại trong đầu nhắc nhở, cùng kim chủ cãi nhau, đặc biệt là khi người ta cho tôi đồ tốt mà tôi thì nghĩ: "tỏ vẻ vui sướng thì đó là hành động không lý trí, không chanh sả". Trong tình huống này tôi chỉ cần tỏ vẻ muốn mà lại không muốn (*) thì mọi việc đều thuận lợi, nhưng tôi cũng vì điều này mà phải trả giá lớn—— ví dụ như lúc này, để có thể ngồi ở đây, tôi đã phải chuẩn bị thật là tốt, trên ghế lót đệm thật dày, nhưng mà, ngồi chưa đến năm phút đồng hồ, eo đã ẩn ẩn đau.
(*) Nguyên văn 欲拒还迎 Dục cự còn nghênh: muốn nghênh còn cự/muốn cự còn nghênh: làm điệu bộ
Đại khái, tôi vừa giống như súng liên thanh bắn ra một tràng nội dung mà Lâm Thiếu Bân nghe không hiểu, lại vừa âm thầm tỏa khí lạnh, bộ dáng đó khiến anh phải bật cười.
Anh! Vậy! Mà! Cười!
Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ như vậy đang điên cuồng quẩy disco.
Ông trời ơi, tôi thật sự bị dọa cho ngốc luôn rồi.
Nói thật, Lâm Thiếu Bân cười lên vô cùng tao nhã, lịch sự, tóm lại là rất hấp dẫn.
Nhưng điều đó cũng không thể làm tôi tha thứ cho anh! Tôi là người cực kì có nguyên tắc.
Cho nên khi anh chặn ngang tôi rồi đem tôi bế lên, tôi liền theo bản năng mà dùng cánh tay ôm vòng lấy cổ anh, Lâm Thiếu Bân dùng ánh mắt trêu chọc tôi, môi vẫn nở nụ cười, dùng tư thế ôm công chúa đặt tôi nằm trên giường lớn trong văn phòng, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm tôi, nói:
– Em thật sự không muốn tha thứ cho tôi?
—— Tôi tha thứ cho anh.
Rốt cuộc cũng nói ra được suy nghĩ trong lòng, vai diễn lần này tôi đã nắm chắc trong tay, cho dù Lâm Thiếu Bân đi xã giao lo lót giúp tôi không cần phải đi casting mà nhận vai luôn, hay tôi đi casting rồi mới nhận được vai diễn cũng chả có gì khác nhau.
Chỉ là tôi nuốt không trôi cục tức này.
Nhìn tôi giống như rất kiên trì và bướng bỉnh, kỳ thật cũng chỉ là lừa mình dối người thôi, số tài sản tôi sở hữu trước mắt, bao nhiêu là tôi tự tích lũy được, bao nhiêu là dựa vào quan hệ với Lâm Thiếu Bân, tôi thật không dám nghĩ tới.
Nhưng trước mắt, có chuyện quan trọng chiếm lấy tâm trí tôi.
Lâm Thiếu Bân xê dịch cánh tay đè trên ngực tôi, tay anh bóp mặt tôi, tôi cảm thấy mặt mình giống như một cái bánh bao thịt vừa lấy ra từ lồng hấp, mềm nhũn, đang tưng bừng tỏa nhiệt—— bằng không cũng sẽ không bị anh vừa dùng ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm lại dùng tay niết niết thành một khối.
Tôi khẳng định vẻ mặt mình nhìn rất ngu ngốc, khi anh lại một lần hỏi tôi:
– Tại sao không mang nhẫn?
Lúc đó tôi mơ mơ màng màng mà hỏi lại " Hả? "
Vẻ mặt đó hiện lên trên cái mặt của một con ngan béo mập chắc chắn rất hài, vậy nên Lâm Thiếu Bân lại bật cười thêm lần nữa.
Lần này còn cười ra tiếng.
Tôi không biết Lâm Thiếu Bân ở trong mắt cấp dưới là cái dạng gì, nhưng tôi biết từ hôm nay trở đi tôi chính thức dành được thành tích hạng nhất —— làm Lâm Thiếu Bân cái tên cuồng công tác lần đầu tiên phá lệ tan tầm sớm, người, hoặc là tình nhân, hoặc là hồ ly tinh gì đó đều được.
Tóm lại, hôm nay tâm trạng Lâm Thiếu Bân rất tốt tuy rằng tôi cũng không biết tâm trạng anh tại sao lại tốt như vậy, tôi lớn mật đoán là bởi vì tôi lộ ra vẻ mặt ngu ngốc nên mới làm cho anh trở nên vui như vậy—— thú vui của kẻ có tiền thật khó hiểu, nhưng tóm lại, anh cao hứng tôi cũng rất vui, thật lòng mà nói tôi cũng rất hy vọng anh có thể vui vẻ một chút, bởi vậy thời điểm gần cuối năm, trong tiết trời giá lạnh, anh quyết định đưa tôi đi tắm suối nước nóng.
Đến khi đã đứng trong thang máy rồi, tôi mới tỉnh táo lại một chút, tôi không có mang theo áo tắm, trên người còn có dấu vết không thể để người khác nhìn thấy, nhưng hiển nhiên tôi đã dùng suy nghĩ của người nghèo để phỏng đoán tâm lý của kẻ có tiền – Lâm Thiếu Bân, anh bảo tôi không sao, anh có cổ phần làng du lịch ở ngoại ô, chúng tôi đi tắm ở chỗ riêng, sẽ không bị ai nhìn thấy.
Tôi: Ừm
Tôi cảm thấy anh làm như vậy rất không tốt, tôi hỏi Lâm Thiếu Bân không phải làm việc sao? Anh lại dùng ngữ khí giống như làm nũng nói muốn cùng tôi hưởng thụ không gian riêng của hai người.
Tôi hoảng sợ ngồi thẳng người trên ghế phó lái, tay siết chặt dây an toàn.
Đây không phải Lâm Thiếu Bân, đệch mợ, Lâm Thiếu Bân bị quỷ nhập vào người rồi! Nhất định là như vậy!
Ký ức mơ hồ nói cho tôi biết tôi đã từng tới làng du lịch này.
Mặc dù đang trong thời gian làm việc nhưng ngoài tôi ra cũng không nhìn thấy ai khác, hơn nữa anh lại có một căn nhà độc lập ngay gần làng du lịch, dọc đường đi tôi chưa từng thấy xuất hiện người nào, nhưng sau khi bước vào lại thấy giống như vừa được dọn dẹp qua, chắc là trên đường đi anh đã gọi điện thoại thông báo.
Tôi lên xe không được bao lâu liền ngủ mất, hai ngày nay Lâm Dĩnh ở nhà, tôi rất mệt mỏi. Trong khoảng thời gian này không phải làm việc, cả người được thả lỏng nên cảm thấy rất lười biếng, lúc đóng phim, cả ngày chỉ ngủ 4 tiếng là chuyện bình thường. Những ngày thường không có việc gì làm, toàn bộ biệt thự rộng lớn giống như chỉ có một mình tôi —— còn có một vị quản gia xuất quỷ nhập thần ( như ma vậy =))). Tôi muốn ngủ lúc nào liền ngủ lúc đó, tưởng sướng như nào ngược lại làm cho cả người đều mệt rã rời.
Lâm Thiếu Bân đi phía trước, tôi đi theo sau, đầu gật gù giống như con gà mổ thóc, đang suy nghĩ đến nghiện thì đụng vào lồng ngực Lâm Thiếu Bân.
– Muốn ôm anh hay gì? (*)
(*) Nguyên văn 投怀送抱: Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.
Lâm Thiếu Bân đúng là càng lớn tuổi càng không đứng đắn, nếu không phải toàn thân tôi từ trên xuống dưới đều đau, tôi thật sự rất muốn đánh cho ổng bay màu.
– Nam Nam sao lại đỏ mặt vậy?
Chó chết! Lại trêu đùa tôi! Tôi trợn trắng mắt, muốn giải thích do bị gió điều hòa trong xe thổi, nhưng anh đã nhào tới hôn.
Ban ngày ban mặt, vậy mà cũng không sợ bị người khác thấy! (Mặt dày vô đối=))))
– Nam Nam, cẩn thận một chút.
Lâm Thiếu Bân ở bên lỗ tai tôi thổi khí, anh dùng áo khoác gió đem tôi bọc lại bên trong, lại cúi đầu hôn tôi.
– Sẽ không có ai thấy đâu.
Được thôi, Lâm Thiếu Bân nói không có người thấy liền không có người thấy đi.
—— dù sao có người thấy cũng không sao cả, đại cổ đông của tòa báo lớn nhất cả nước, tôi không tin anh không áp được tin tức xuống dưới, hừ!
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------
Gỗ: Nghe cái câu "muốn ôm anh hay gì" kia phải bật ngay cái bài "muốn "**" em hay gì"lên, nghe nó hợp cảnh vl:3
Beta: Jessica & Gỗ Mục
Thật ra, tôi là người khá dịu dàng—— nếu không Lâm Thiếu Bân hẳn sẽ không để ý tới tôi.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, chó nóng nảy có thể nhảy tường, con thỏ nổi giận cũng sẽ cắn người, mà thời điểm tôi tức giận, cũng không khác gì so với bình thường, chỉ là nói chuyện sẽ làm cho người ta khó hiểu.
Đất nước của tôi rừng vàng biển bạc, không chỉ sản vật phong phú mà ngôn ngữ vùng miền cũng rất đa dạng. Giống như mẹ của tôi, tuy rằng bà không có bản lĩnh gì lớn, nhưng lại có thể nói trôi chảy giọng Giang Nam —— tuy rằng có chút xuyên tạc, nhưng xét toàn diện thì tôi đúng là đã lĩnh ngộ được rất nhiều tinh hoa.
Triệu Tịnh là bạn hồi đại học của tôi, khi tôi nổi giận, vẻ mặt cô giống như đang hỏi:
– Cưng rốt cuộc đang nói ngôn ngữ hành tinh nào vậy?
Tôi nghĩ hiện tại Lâm Thiếu Bân rất muốn ấn cái nút tạm dừng cho cái miệng của tôi, tốt nhất là có thêm cái máy làm chậm tốc độ truyền tin, giúp cho anh có thể nghe hiểu rốt cuộc là tôi đang nói cái quần gì.
Cũng may, tôi tuy dễ giận nhưng cũng dễ nguôi, đương nhiên cũng có thể là do một ít lý trí còn sót lại trong đầu nhắc nhở, cùng kim chủ cãi nhau, đặc biệt là khi người ta cho tôi đồ tốt mà tôi thì nghĩ: "tỏ vẻ vui sướng thì đó là hành động không lý trí, không chanh sả". Trong tình huống này tôi chỉ cần tỏ vẻ muốn mà lại không muốn (*) thì mọi việc đều thuận lợi, nhưng tôi cũng vì điều này mà phải trả giá lớn—— ví dụ như lúc này, để có thể ngồi ở đây, tôi đã phải chuẩn bị thật là tốt, trên ghế lót đệm thật dày, nhưng mà, ngồi chưa đến năm phút đồng hồ, eo đã ẩn ẩn đau.
(*) Nguyên văn 欲拒还迎 Dục cự còn nghênh: muốn nghênh còn cự/muốn cự còn nghênh: làm điệu bộ
Đại khái, tôi vừa giống như súng liên thanh bắn ra một tràng nội dung mà Lâm Thiếu Bân nghe không hiểu, lại vừa âm thầm tỏa khí lạnh, bộ dáng đó khiến anh phải bật cười.
Anh! Vậy! Mà! Cười!
Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ như vậy đang điên cuồng quẩy disco.
Ông trời ơi, tôi thật sự bị dọa cho ngốc luôn rồi.
Nói thật, Lâm Thiếu Bân cười lên vô cùng tao nhã, lịch sự, tóm lại là rất hấp dẫn.
Nhưng điều đó cũng không thể làm tôi tha thứ cho anh! Tôi là người cực kì có nguyên tắc.
Cho nên khi anh chặn ngang tôi rồi đem tôi bế lên, tôi liền theo bản năng mà dùng cánh tay ôm vòng lấy cổ anh, Lâm Thiếu Bân dùng ánh mắt trêu chọc tôi, môi vẫn nở nụ cười, dùng tư thế ôm công chúa đặt tôi nằm trên giường lớn trong văn phòng, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm tôi, nói:
– Em thật sự không muốn tha thứ cho tôi?
—— Tôi tha thứ cho anh.
Rốt cuộc cũng nói ra được suy nghĩ trong lòng, vai diễn lần này tôi đã nắm chắc trong tay, cho dù Lâm Thiếu Bân đi xã giao lo lót giúp tôi không cần phải đi casting mà nhận vai luôn, hay tôi đi casting rồi mới nhận được vai diễn cũng chả có gì khác nhau.
Chỉ là tôi nuốt không trôi cục tức này.
Nhìn tôi giống như rất kiên trì và bướng bỉnh, kỳ thật cũng chỉ là lừa mình dối người thôi, số tài sản tôi sở hữu trước mắt, bao nhiêu là tôi tự tích lũy được, bao nhiêu là dựa vào quan hệ với Lâm Thiếu Bân, tôi thật không dám nghĩ tới.
Nhưng trước mắt, có chuyện quan trọng chiếm lấy tâm trí tôi.
Lâm Thiếu Bân xê dịch cánh tay đè trên ngực tôi, tay anh bóp mặt tôi, tôi cảm thấy mặt mình giống như một cái bánh bao thịt vừa lấy ra từ lồng hấp, mềm nhũn, đang tưng bừng tỏa nhiệt—— bằng không cũng sẽ không bị anh vừa dùng ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm lại dùng tay niết niết thành một khối.
Tôi khẳng định vẻ mặt mình nhìn rất ngu ngốc, khi anh lại một lần hỏi tôi:
– Tại sao không mang nhẫn?
Lúc đó tôi mơ mơ màng màng mà hỏi lại " Hả? "
Vẻ mặt đó hiện lên trên cái mặt của một con ngan béo mập chắc chắn rất hài, vậy nên Lâm Thiếu Bân lại bật cười thêm lần nữa.
Lần này còn cười ra tiếng.
Tôi không biết Lâm Thiếu Bân ở trong mắt cấp dưới là cái dạng gì, nhưng tôi biết từ hôm nay trở đi tôi chính thức dành được thành tích hạng nhất —— làm Lâm Thiếu Bân cái tên cuồng công tác lần đầu tiên phá lệ tan tầm sớm, người, hoặc là tình nhân, hoặc là hồ ly tinh gì đó đều được.
Tóm lại, hôm nay tâm trạng Lâm Thiếu Bân rất tốt tuy rằng tôi cũng không biết tâm trạng anh tại sao lại tốt như vậy, tôi lớn mật đoán là bởi vì tôi lộ ra vẻ mặt ngu ngốc nên mới làm cho anh trở nên vui như vậy—— thú vui của kẻ có tiền thật khó hiểu, nhưng tóm lại, anh cao hứng tôi cũng rất vui, thật lòng mà nói tôi cũng rất hy vọng anh có thể vui vẻ một chút, bởi vậy thời điểm gần cuối năm, trong tiết trời giá lạnh, anh quyết định đưa tôi đi tắm suối nước nóng.
Đến khi đã đứng trong thang máy rồi, tôi mới tỉnh táo lại một chút, tôi không có mang theo áo tắm, trên người còn có dấu vết không thể để người khác nhìn thấy, nhưng hiển nhiên tôi đã dùng suy nghĩ của người nghèo để phỏng đoán tâm lý của kẻ có tiền – Lâm Thiếu Bân, anh bảo tôi không sao, anh có cổ phần làng du lịch ở ngoại ô, chúng tôi đi tắm ở chỗ riêng, sẽ không bị ai nhìn thấy.
Tôi: Ừm
Tôi cảm thấy anh làm như vậy rất không tốt, tôi hỏi Lâm Thiếu Bân không phải làm việc sao? Anh lại dùng ngữ khí giống như làm nũng nói muốn cùng tôi hưởng thụ không gian riêng của hai người.
Tôi hoảng sợ ngồi thẳng người trên ghế phó lái, tay siết chặt dây an toàn.
Đây không phải Lâm Thiếu Bân, đệch mợ, Lâm Thiếu Bân bị quỷ nhập vào người rồi! Nhất định là như vậy!
Ký ức mơ hồ nói cho tôi biết tôi đã từng tới làng du lịch này.
Mặc dù đang trong thời gian làm việc nhưng ngoài tôi ra cũng không nhìn thấy ai khác, hơn nữa anh lại có một căn nhà độc lập ngay gần làng du lịch, dọc đường đi tôi chưa từng thấy xuất hiện người nào, nhưng sau khi bước vào lại thấy giống như vừa được dọn dẹp qua, chắc là trên đường đi anh đã gọi điện thoại thông báo.
Tôi lên xe không được bao lâu liền ngủ mất, hai ngày nay Lâm Dĩnh ở nhà, tôi rất mệt mỏi. Trong khoảng thời gian này không phải làm việc, cả người được thả lỏng nên cảm thấy rất lười biếng, lúc đóng phim, cả ngày chỉ ngủ 4 tiếng là chuyện bình thường. Những ngày thường không có việc gì làm, toàn bộ biệt thự rộng lớn giống như chỉ có một mình tôi —— còn có một vị quản gia xuất quỷ nhập thần ( như ma vậy =))). Tôi muốn ngủ lúc nào liền ngủ lúc đó, tưởng sướng như nào ngược lại làm cho cả người đều mệt rã rời.
Lâm Thiếu Bân đi phía trước, tôi đi theo sau, đầu gật gù giống như con gà mổ thóc, đang suy nghĩ đến nghiện thì đụng vào lồng ngực Lâm Thiếu Bân.
– Muốn ôm anh hay gì? (*)
(*) Nguyên văn 投怀送抱: Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.
Lâm Thiếu Bân đúng là càng lớn tuổi càng không đứng đắn, nếu không phải toàn thân tôi từ trên xuống dưới đều đau, tôi thật sự rất muốn đánh cho ổng bay màu.
– Nam Nam sao lại đỏ mặt vậy?
Chó chết! Lại trêu đùa tôi! Tôi trợn trắng mắt, muốn giải thích do bị gió điều hòa trong xe thổi, nhưng anh đã nhào tới hôn.
Ban ngày ban mặt, vậy mà cũng không sợ bị người khác thấy! (Mặt dày vô đối=))))
– Nam Nam, cẩn thận một chút.
Lâm Thiếu Bân ở bên lỗ tai tôi thổi khí, anh dùng áo khoác gió đem tôi bọc lại bên trong, lại cúi đầu hôn tôi.
– Sẽ không có ai thấy đâu.
Được thôi, Lâm Thiếu Bân nói không có người thấy liền không có người thấy đi.
—— dù sao có người thấy cũng không sao cả, đại cổ đông của tòa báo lớn nhất cả nước, tôi không tin anh không áp được tin tức xuống dưới, hừ!
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------
Gỗ: Nghe cái câu "muốn ôm anh hay gì" kia phải bật ngay cái bài "muốn "**" em hay gì"lên, nghe nó hợp cảnh vl:3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook