Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!
-
Chương 185
Giai Băng kêu ré lên một tiếng, theo phản xạ tự nhiên thả con dao xuống, lùi ra sau vài bước, rất tài tình để lộ ngón trỏ đầy máu vào tầm nhìn của người nào đó.
Xót xa cho ngón tay của mình, Giai Băng toan lên đưa miệng mút, thì chợt, một giọng nói từ tốn của người nào đó đã vang lên, ngăn lại.
- Giai Băng, đừng mút! Rất bẩn! _ Theo sau giọng nói ấy, khuôn mặt mang vẻ đẹp mỏng manh như một thiên sứ xuất hiện, lao thẳng về phía Giai Băng, cầm lấy tay cô giữ lại.
Giai Băng trưng bộ mặt kinh ngạc nhìn Đằng Hy, bối rốt thụt tay về. Bàn tay của anh ta lập tức chưng hửng giữa không trung, nhanh chóng được nắm lại.
Đằng Hy lặng người một lúc rồi quay bước ra ngoài.
- Anh đi lấy hộp cứu thương.
Nhìn bóng dáng đối phương đã khuất hẳn sau khung cửa, Giai Băng không nhịn được trút vội một hơi thở dài. Cô quay ngươi, bước đến gần chiếc máy điện thoại từ lúc nào đã tắt ngấm của mình, bật sáng máy.
Quả nhiên, Ngạo Vĩ đã ngắt kết nối, rất hiểu ý! Giai Băng mỉm cười khen ngợi rồi đút điện thoại vào túi quần, bàn tay nhuốm đầy máu vẫn giữ nguyện, bày việc cho người nào đó bận rộn một chút.
Còn việc cần phải nhờ sự giúp đỡ của Ngạo Vĩ thì... rừng còn đó, lo gì không có củi đốt.
Vì chuyện bị nghe lén lúc chiều, Giai Băng cũng không liên lạc lại với Ngạo Vĩ nữa. Đến lúc trời chập choạng tối, cô mới ra khỏi căn hộ, đến bệnh viện thăm Diệp Mi.
Diệp Mi đến giờ vẫn chưa tỉnh, có vẻ cần phải hôn mê thêm vài ngày nữa mới có phản ứng, thế nên, Giai Băng cũng không làm gì ngoài việc trò chuyện với mẹ cô bạn một chút, nói lời an ủi rồi tế nhị mượn điện thoại của bà ra ngoài gọi điện.
Nói là ra ngoài, nhưng thực chất, Giai Băng đến thẳng phòng vệ sinh nữ, chắn chân những kẻ luôn ngấm ngầm theo đuôi không biết chán ở ngoài. Cô chậm rãi gọi điện cho dãy số đã in hằn trong trí nhở, rồi thong dong nhìn ngắm vẻ mặt tư lự vô lo của mình phản chiếu trong gương, chờ đợi sự trả lời lâu lắc của kẻ bên kia.
- Giai Băng? _ Lần này, Ngạo Vĩ không thèm hỏi mà đoán ngay như thể nãy giờ anh ta đang mải chờ đợi điện thoại của cô vậy.
Giai Băng cười, không phải là nụ cười lạnh lùng ý vị thù địch, mà là nụ cười thỏa mãn khi tìm ra đồng loại của mình giữa biển người vô tận, một kẻ chịu dẫm chân lên con thuyền rách nát của cô.
- Giai Băng! _ Ngạo Vĩ nhắc lại lần nữa, ngữ điệu là một sự chắc chắn tuyệt đối, trái ngược hoàn toàn với phản ứng hồ nghi thông thường của con người.
Xót xa cho ngón tay của mình, Giai Băng toan lên đưa miệng mút, thì chợt, một giọng nói từ tốn của người nào đó đã vang lên, ngăn lại.
- Giai Băng, đừng mút! Rất bẩn! _ Theo sau giọng nói ấy, khuôn mặt mang vẻ đẹp mỏng manh như một thiên sứ xuất hiện, lao thẳng về phía Giai Băng, cầm lấy tay cô giữ lại.
Giai Băng trưng bộ mặt kinh ngạc nhìn Đằng Hy, bối rốt thụt tay về. Bàn tay của anh ta lập tức chưng hửng giữa không trung, nhanh chóng được nắm lại.
Đằng Hy lặng người một lúc rồi quay bước ra ngoài.
- Anh đi lấy hộp cứu thương.
Nhìn bóng dáng đối phương đã khuất hẳn sau khung cửa, Giai Băng không nhịn được trút vội một hơi thở dài. Cô quay ngươi, bước đến gần chiếc máy điện thoại từ lúc nào đã tắt ngấm của mình, bật sáng máy.
Quả nhiên, Ngạo Vĩ đã ngắt kết nối, rất hiểu ý! Giai Băng mỉm cười khen ngợi rồi đút điện thoại vào túi quần, bàn tay nhuốm đầy máu vẫn giữ nguyện, bày việc cho người nào đó bận rộn một chút.
Còn việc cần phải nhờ sự giúp đỡ của Ngạo Vĩ thì... rừng còn đó, lo gì không có củi đốt.
Vì chuyện bị nghe lén lúc chiều, Giai Băng cũng không liên lạc lại với Ngạo Vĩ nữa. Đến lúc trời chập choạng tối, cô mới ra khỏi căn hộ, đến bệnh viện thăm Diệp Mi.
Diệp Mi đến giờ vẫn chưa tỉnh, có vẻ cần phải hôn mê thêm vài ngày nữa mới có phản ứng, thế nên, Giai Băng cũng không làm gì ngoài việc trò chuyện với mẹ cô bạn một chút, nói lời an ủi rồi tế nhị mượn điện thoại của bà ra ngoài gọi điện.
Nói là ra ngoài, nhưng thực chất, Giai Băng đến thẳng phòng vệ sinh nữ, chắn chân những kẻ luôn ngấm ngầm theo đuôi không biết chán ở ngoài. Cô chậm rãi gọi điện cho dãy số đã in hằn trong trí nhở, rồi thong dong nhìn ngắm vẻ mặt tư lự vô lo của mình phản chiếu trong gương, chờ đợi sự trả lời lâu lắc của kẻ bên kia.
- Giai Băng? _ Lần này, Ngạo Vĩ không thèm hỏi mà đoán ngay như thể nãy giờ anh ta đang mải chờ đợi điện thoại của cô vậy.
Giai Băng cười, không phải là nụ cười lạnh lùng ý vị thù địch, mà là nụ cười thỏa mãn khi tìm ra đồng loại của mình giữa biển người vô tận, một kẻ chịu dẫm chân lên con thuyền rách nát của cô.
- Giai Băng! _ Ngạo Vĩ nhắc lại lần nữa, ngữ điệu là một sự chắc chắn tuyệt đối, trái ngược hoàn toàn với phản ứng hồ nghi thông thường của con người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook