Đồ Ngốc, Làm Bạn Gái Tôi Nha!
-
Chương 22: Quá khứ ngủ quên
Mặc kệ buổi tiệc đang diễn ra, m.n đang vui vẻ khiêu vũ, nó bỏ ra vườn ngồi, leo lên ngọn cây hoa anh đào cao nhất của cây hoa anh đào sau trường, ở đây nó có thể quan sát khái quát cả sân trường. Ánh đèn phía xa sáng lấp lánh, đẹp huyền ảo và lung linh. Nó dựa người vào gốc cây, đôi mắt thoáng chút muộn phiền, tay mâm mê hộp chocolate, nó đang tức điên lên đây, toan bóp nát hộp socola nhưng nghĩ lại, dù sao đây cũng là công sức của mik nên thôi. Cây hoa đào gặp khí trời ấm áp cũng đã nở, đây là cây hoa nhập từ bên nhật về, lại được chăm sóc cẩn thận nên rất đẹp. Nó mỉm cười đưa tay ra hái 1 bông hoa, nhưng quá đà và... rơi tự do như chim, tiêu rùi, đây là ngọn cây, rơi xuống không vỡ đầu thì cũng gãy chân. Ngọc Hoàng, nếu người ko phù hộ cho con thì đừng trách con ko nể tình người. Mà hình như Ngọc Hoàng nghe thấy nó khẩn cầu thật, nó tiếp đất mà không thấy đau. Nó từ từ mở mắt, may quá, còn sống, tiếp đó là đưa tay sờ quanh người xem có mất mát gì không, thấy hoàn toàn lành lặn nó mới bật dậy phủi quần áo toan bỏ đi nhưng lạ phát hiện mik đang đè lên 1 người.
- Á xin lỗi, cậu có sao không?_ Nó bối rối, đưa tay đỡ nạn nhân dậy, nó thoáng sững sờ. A mĩ nam, đẹp zai quá, đúng là 1 soái ca nha. Nhưng mà nhìn anh ta lạnh quá, đôi mắt màu bạc và mái tóc màu bạch kim để dài nhìn rất lãng tử, nó cứ ngây ra ngắm, nhìn chằm chằm như muốn soi từng bộ phận của anh ta vậy.
- Này, con nhỏ vô duyên kia, cô đang làm cái quái gì thế hả?_ Anh ta hét.
- Á xin lỗi tôi không cố ý_ Nó luống cuống cúi đầu.
- Nếu cố ý thì còn ác hơn ấy chứ, đồ con lợn, cô ko biết ăn kiêng hả, béo quá rồi đấy_ Anh ta châm chọc
- Này, tôi đã xin lỗi rồi anh còn muốn gì hả? Ai bảo anh ngồi dưới gốc cây. Đồ ko biết điều, thích gây chuyện lắm hả? _ Nó từ tư thế bị động chuyển thành chủ động gân cổ lên cãi.
- Tôi ngồi đâu kệ tôi, ai bảo cô trèo lên cây làm gì, bắt muỗi chắc? À hay là muốn tạo ấn tượng với tôi? Cô cũng có chút nhan sắc đấy_ Hắn nhìn nó dò xét.
- Anh bị atsm à, hay tiêm nhầm thuốc?_ Nó liếc anh ta bằng nửa con mắt.
- Này, sao cô cãi ngang thế hả? Cô là người sai mà.
- Nhưng anh đâu có nhận lời xl của tôi
- Tôi thấy cô cẳng có chút thành ý nào cả.
- Vậy đây, tặng tên độc thân hộp socola ăn cho đỡ buồn, bai nha_ Nó nhét hộp chocolate vào tay anh ta rồi chạy biến chẳng để anh nói câu gì.
~~~~~~~~~ Tại hội trường lúc đó~~~~~
- Vy ơi là Vy, em bỏ đi đâu vậy trời? Sắp khiêu vũ rồi mà._ Phương đi đi lại lại trong phòng
- Anh đừng lo, nó chỉ ra ngoài đi dạo thôi mà_ Vân an ủi.
- Để anh vào lấy điện thoại gọi cho nó!_ nói rồi Duy Phương vào phòng lấy điện thoại ra gọi, nhưng xui thay nó lại để đt ở trong túi sách.
15" sau, nó quay lại hội trường.
- Vy à, bà vừa đi đâu vậy? _ Thảo lo lắng hỏi.
- Tao đi hóng gió 1 chút ấy mà, ko cần lo._ Nó nói xong rồi bỏ ra ngoài sân sau đi dạo. Còn hắn thì cứ mãi đi theo nó.
- Này, sao anh cứ bám theo tôi thế hử?_ nó gắt với Quân.
- Cô giận tôi à?
- Mắc mớ gì phải giận, anh đừng tưởng bở_ nó cáu
- Vậy đi theo tôi đến chỗ này..._ nói rồi hắn kéo nó đi, tưởng đến chỗ nào ai dè... lên sân thượng. Nhưng ở đây thật đẹp nha, ánh đèn nhấp nháy lãng mạng, cánh hoa trải dài khắp nơi, trên bàn có 1 đóa hồng xanh và 1 li rượu đang mập mờ dưới ánh nến. Điệu nhạc du dương mê người. Hắn nâng đóa hoa lên, tiến về phía nó nở nụ cười quyến rũ.
- Tặng cô!
- Vì sao?_ nó hỏi
- Ko vì sao cả. Vậy công chúa, nhảy với tôi được chứ?_ Sky đưa tay ra mời, nó đặt tay mik lên bàn tay ấm áp đó, cùng khiêu vũ.
Bỗng nó nhớ lại quá khứ, nhớ lại cái tuổi thơ, nhớ lại cậu bé năm ấy.
~~~~~~~~12 năm trước~~~~~~~~
Buổi tối mùa hè oi bức, tại 1 công viên nhỏ ở new york - mỹ. Có 1 bé gái tầm 4-5 tuổi đang bị 1 đám đàn anh lớn hơn mình 2 tuổi bắt nạt. Chúng dồn bé gái đó vào góc tường rồi cướp bịch bánh trên tay của nó ném xuống đất.
Tên lớn tuỏi nhất lên giọng hách dịch:" Tao nói cho mày biết, cả cái công viên này tao bảo kê, lần sau cấm bén mảng tới đây nữa nhớ chưa?"
- Nhưng mà...đây là công viên của...của chung...mà...hic..._ Nó ngồi xuống đất khóc thút thít.
- Còn dám nói..._Một tên giơ tay định tát nó nhưng kịp thời bị một bé trai chặn tay.
- Bắt nạt trẻ con sao, bộ mấy người nghĩ như vậy oai lắm hả? _ Cậu hất tay tên đó ra rồi tiến tới đỡ nó đứng dậy.
- Thằng ranh kia, cút ngay, đây không phải chuyện của mày._ Tên đầu sỏ lên tiếng.
- Thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ, đó chính là cốt cách của tôi- Nói xong cậu cầm tay nó rồi..... chạy.
2 đứa trẻ cầm tay nhau chạy tới khi ko còn ai đuổi theo nữa mới dừng lại. Trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, nó cúi người cảm ơn cậu bé đã cứu nó:
- Cảm ơn cậu nha vì đã cứu mình.
- À, ko có gì, hay mình ra chỗ ghế đá kia ngồi nghỉ đi! _ Cậu nói rồi chỉ về phía chiếc ghế gần bờ hồ.
Thế là 2 đứa kéo nhau ra chỗ ghế ngồi nói chuyện với nhau, càng nói càng thân. Từ đó, 2 đứa trẻ chơi với nhau suốt 5 ngày nó ở Mỹ. Đến khi gđ phải về nước, nó và cậu quyến luyến chẳng rời, nước mắt như mưa. Khi chia tay, cậu bé đó đưa cho nó 1 sợi dây chuyền bạc có gắn mặt dây chuyền hình mặt trăng, nó cũng đưa cho cậu chiếc vòng cổ có hình mặt trời của mình. Hai đứa trẻ đã định ước với nhau, nếu sau này gặp lại, sẽ dùng 2 sợi dây chuyền nó mà nhận nhau.
~~~~~~~~Hiện tại~~~~~
Đối với nó, cậu bé năm xưa giống như mối tình đầu vậy, 1 tình yêu trong sáng, ngây thơ từ hồi tấm bé, nó vẫn luôn cất giữ sợi dây chuyền đó mười mấy năm nay, luôn giữ gìn như 1 vật báu vì nó tin chắc rằng bọn họ sẽ còn có cơ hội gặp lại.
Hắn cùng nó khiêu vũ trên thảm hoa đỏ, bỗng nhiên lại muốn giây phút hạnh phúc này đừng biến mất. Từng động tác nhẹ nhàng, hài hòa, theo dòng nhạc mà cuốn đi, nó ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, một chút, chỉ 1 chút thôi, nhất định tình cảm này ko được bộc phát. Hắn không phải là cậu bé năm đó, nó không muốn thích thêm bất kì 1 ai nữa. Còn đối với hắn, ko biết từ lúc nào cô gái trước mặt đã trở nên quan trọng đến thế. Không biết từ lúc nào hình dáng nhỏ bé dễ thương ấy đã chiếm lấy trái tim hắn. Nhưng hắn ko muốn thừa nhận tình cảm đó, vì như vậy chẳng khác nào hắn tự phá bỏ lời hẹn ước với cô bé mà hắn đã gặp cách đây 12 năm ở Mỹ ( T/g: có 1 sự trùng hợp ko hề nhẹ nha). Cả 2 bắt đầu đi vào thế giới riêng của mik.
- Cô... còn giận tôi hả?_ Hắn ngừng lại hỏi.
-...............
- Nếu cô ko muốn nói thì thôi._ Hắn đưa li rượu lên miệng, nó ngước mắt lên ngắm bầu trời đen kịt k 1 vì sao.
- Cô còn giận tôi chuyện lúc nãy hả?_ Hắn nhỏ nhẹ hỏi lại.
- Ko giận, ko giận, ai mà thèm để tâm chứ_ nó hằn học trả lời, thế mà nói ko giận.
- Vậy Socola của tôi đâu?
- Cho người khác rồi_ Nó đáp, mặt ko cảm xúc.
- Cái zề? Cho ai? Của tôi mà, đền đi!
- ko
- Đền đi
- Ko đền
-Đền cho tôi
- Đã bảo ko mà
-...............
-...............
-...............
-................
-................
-.................
- Á xin lỗi, cậu có sao không?_ Nó bối rối, đưa tay đỡ nạn nhân dậy, nó thoáng sững sờ. A mĩ nam, đẹp zai quá, đúng là 1 soái ca nha. Nhưng mà nhìn anh ta lạnh quá, đôi mắt màu bạc và mái tóc màu bạch kim để dài nhìn rất lãng tử, nó cứ ngây ra ngắm, nhìn chằm chằm như muốn soi từng bộ phận của anh ta vậy.
- Này, con nhỏ vô duyên kia, cô đang làm cái quái gì thế hả?_ Anh ta hét.
- Á xin lỗi tôi không cố ý_ Nó luống cuống cúi đầu.
- Nếu cố ý thì còn ác hơn ấy chứ, đồ con lợn, cô ko biết ăn kiêng hả, béo quá rồi đấy_ Anh ta châm chọc
- Này, tôi đã xin lỗi rồi anh còn muốn gì hả? Ai bảo anh ngồi dưới gốc cây. Đồ ko biết điều, thích gây chuyện lắm hả? _ Nó từ tư thế bị động chuyển thành chủ động gân cổ lên cãi.
- Tôi ngồi đâu kệ tôi, ai bảo cô trèo lên cây làm gì, bắt muỗi chắc? À hay là muốn tạo ấn tượng với tôi? Cô cũng có chút nhan sắc đấy_ Hắn nhìn nó dò xét.
- Anh bị atsm à, hay tiêm nhầm thuốc?_ Nó liếc anh ta bằng nửa con mắt.
- Này, sao cô cãi ngang thế hả? Cô là người sai mà.
- Nhưng anh đâu có nhận lời xl của tôi
- Tôi thấy cô cẳng có chút thành ý nào cả.
- Vậy đây, tặng tên độc thân hộp socola ăn cho đỡ buồn, bai nha_ Nó nhét hộp chocolate vào tay anh ta rồi chạy biến chẳng để anh nói câu gì.
~~~~~~~~~ Tại hội trường lúc đó~~~~~
- Vy ơi là Vy, em bỏ đi đâu vậy trời? Sắp khiêu vũ rồi mà._ Phương đi đi lại lại trong phòng
- Anh đừng lo, nó chỉ ra ngoài đi dạo thôi mà_ Vân an ủi.
- Để anh vào lấy điện thoại gọi cho nó!_ nói rồi Duy Phương vào phòng lấy điện thoại ra gọi, nhưng xui thay nó lại để đt ở trong túi sách.
15" sau, nó quay lại hội trường.
- Vy à, bà vừa đi đâu vậy? _ Thảo lo lắng hỏi.
- Tao đi hóng gió 1 chút ấy mà, ko cần lo._ Nó nói xong rồi bỏ ra ngoài sân sau đi dạo. Còn hắn thì cứ mãi đi theo nó.
- Này, sao anh cứ bám theo tôi thế hử?_ nó gắt với Quân.
- Cô giận tôi à?
- Mắc mớ gì phải giận, anh đừng tưởng bở_ nó cáu
- Vậy đi theo tôi đến chỗ này..._ nói rồi hắn kéo nó đi, tưởng đến chỗ nào ai dè... lên sân thượng. Nhưng ở đây thật đẹp nha, ánh đèn nhấp nháy lãng mạng, cánh hoa trải dài khắp nơi, trên bàn có 1 đóa hồng xanh và 1 li rượu đang mập mờ dưới ánh nến. Điệu nhạc du dương mê người. Hắn nâng đóa hoa lên, tiến về phía nó nở nụ cười quyến rũ.
- Tặng cô!
- Vì sao?_ nó hỏi
- Ko vì sao cả. Vậy công chúa, nhảy với tôi được chứ?_ Sky đưa tay ra mời, nó đặt tay mik lên bàn tay ấm áp đó, cùng khiêu vũ.
Bỗng nó nhớ lại quá khứ, nhớ lại cái tuổi thơ, nhớ lại cậu bé năm ấy.
~~~~~~~~12 năm trước~~~~~~~~
Buổi tối mùa hè oi bức, tại 1 công viên nhỏ ở new york - mỹ. Có 1 bé gái tầm 4-5 tuổi đang bị 1 đám đàn anh lớn hơn mình 2 tuổi bắt nạt. Chúng dồn bé gái đó vào góc tường rồi cướp bịch bánh trên tay của nó ném xuống đất.
Tên lớn tuỏi nhất lên giọng hách dịch:" Tao nói cho mày biết, cả cái công viên này tao bảo kê, lần sau cấm bén mảng tới đây nữa nhớ chưa?"
- Nhưng mà...đây là công viên của...của chung...mà...hic..._ Nó ngồi xuống đất khóc thút thít.
- Còn dám nói..._Một tên giơ tay định tát nó nhưng kịp thời bị một bé trai chặn tay.
- Bắt nạt trẻ con sao, bộ mấy người nghĩ như vậy oai lắm hả? _ Cậu hất tay tên đó ra rồi tiến tới đỡ nó đứng dậy.
- Thằng ranh kia, cút ngay, đây không phải chuyện của mày._ Tên đầu sỏ lên tiếng.
- Thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ, đó chính là cốt cách của tôi- Nói xong cậu cầm tay nó rồi..... chạy.
2 đứa trẻ cầm tay nhau chạy tới khi ko còn ai đuổi theo nữa mới dừng lại. Trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, nó cúi người cảm ơn cậu bé đã cứu nó:
- Cảm ơn cậu nha vì đã cứu mình.
- À, ko có gì, hay mình ra chỗ ghế đá kia ngồi nghỉ đi! _ Cậu nói rồi chỉ về phía chiếc ghế gần bờ hồ.
Thế là 2 đứa kéo nhau ra chỗ ghế ngồi nói chuyện với nhau, càng nói càng thân. Từ đó, 2 đứa trẻ chơi với nhau suốt 5 ngày nó ở Mỹ. Đến khi gđ phải về nước, nó và cậu quyến luyến chẳng rời, nước mắt như mưa. Khi chia tay, cậu bé đó đưa cho nó 1 sợi dây chuyền bạc có gắn mặt dây chuyền hình mặt trăng, nó cũng đưa cho cậu chiếc vòng cổ có hình mặt trời của mình. Hai đứa trẻ đã định ước với nhau, nếu sau này gặp lại, sẽ dùng 2 sợi dây chuyền nó mà nhận nhau.
~~~~~~~~Hiện tại~~~~~
Đối với nó, cậu bé năm xưa giống như mối tình đầu vậy, 1 tình yêu trong sáng, ngây thơ từ hồi tấm bé, nó vẫn luôn cất giữ sợi dây chuyền đó mười mấy năm nay, luôn giữ gìn như 1 vật báu vì nó tin chắc rằng bọn họ sẽ còn có cơ hội gặp lại.
Hắn cùng nó khiêu vũ trên thảm hoa đỏ, bỗng nhiên lại muốn giây phút hạnh phúc này đừng biến mất. Từng động tác nhẹ nhàng, hài hòa, theo dòng nhạc mà cuốn đi, nó ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, một chút, chỉ 1 chút thôi, nhất định tình cảm này ko được bộc phát. Hắn không phải là cậu bé năm đó, nó không muốn thích thêm bất kì 1 ai nữa. Còn đối với hắn, ko biết từ lúc nào cô gái trước mặt đã trở nên quan trọng đến thế. Không biết từ lúc nào hình dáng nhỏ bé dễ thương ấy đã chiếm lấy trái tim hắn. Nhưng hắn ko muốn thừa nhận tình cảm đó, vì như vậy chẳng khác nào hắn tự phá bỏ lời hẹn ước với cô bé mà hắn đã gặp cách đây 12 năm ở Mỹ ( T/g: có 1 sự trùng hợp ko hề nhẹ nha). Cả 2 bắt đầu đi vào thế giới riêng của mik.
- Cô... còn giận tôi hả?_ Hắn ngừng lại hỏi.
-...............
- Nếu cô ko muốn nói thì thôi._ Hắn đưa li rượu lên miệng, nó ngước mắt lên ngắm bầu trời đen kịt k 1 vì sao.
- Cô còn giận tôi chuyện lúc nãy hả?_ Hắn nhỏ nhẹ hỏi lại.
- Ko giận, ko giận, ai mà thèm để tâm chứ_ nó hằn học trả lời, thế mà nói ko giận.
- Vậy Socola của tôi đâu?
- Cho người khác rồi_ Nó đáp, mặt ko cảm xúc.
- Cái zề? Cho ai? Của tôi mà, đền đi!
- ko
- Đền đi
- Ko đền
-Đền cho tôi
- Đã bảo ko mà
-...............
-...............
-...............
-................
-................
-.................
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook