Đồ Ngốc, Làm Bạn Gái Tôi Nha!
-
Chương 14: Truy tìm và giải cứu
15" sau 3 chàng đã có mặt tại nhà Phương Vy, Duy Phương lao bổ vào người Thụy Vân hét lên, đôi mắt lộ rõ vẻ lo âu, bất an:
- Nói đi Vân, Thảo đâu? Tại sao lại mất tích? Mấy người lạ thật, bạn mình ở đâu cũng không biết.
- Tôi...tôi không biết, hix hix phải làm sao làm sao bây giờ?_ Vân hoảng loạn cực độ,không còn bình tĩnh nữa. Khiến Phong lo lắng ôm nhỏ vào lòng vỗ về.
- Bình tĩnh đi đã, nói thử xem chuyện gì đã xảy ra?_ Quân hỏi.
- Thảo bị mất tích lúc 16h lúc đấy tụi mình đang ở trường. Có người báo lại là thấy nhỏ bị 1 đám côn đồ kéo đi, nhưng điều lạ là nhỏ không hề chống cự. Với khả năng của Ngọc Thảo thì không dễ gì bắt được nhỏ trừ khi tự Thảo đi theo hoặc...bị đánh thuốc mê. Trên điện thoại của Thảo có cài thiết bị định vị, nhưng lại bị mất tín hiệu ở vùng ngoại ô thành phố. Tôi đã cho phong tỏa toàn bộ vùng ngoại ô và các vùng lân cận nhưng vẫn chưa tìm ra. Điều lạ là không nhận được bất kì tin tức của bọn bắt cóc nên tôi nghĩ đây là vì tư thù riêng._ Nó phân tích cho mọi người, tay không ngừng tìm kiếm trên laptop, nhưng vẫn quay đi tránh ánh mắt của Quân.
- Đến ngoại ô tìm thử đi đã._ Phương nôn nóng, phi ra ngoài phóng xe đi luôn, cậu cũng không lí giải nổi hành động của mình, chỉ là thấy rất lo lắng như sắp để mất cái gì đó.
Tại 1 căn phòng tối
Rạt...._ Tiếng nước xối xả_ Tỉnh rồi à? Cô em ngủ hơi lâu rồi đấy, tưởng đây là khách sạn chắc_ Giọng của 1 tên bắt cóc vang lên, hắn men lại gần, nâng khuôn mặt khả ái của Ngọc Thảo lên. Cô mơ màng, lắc mạnh những giọt nước trên người, đưa mắt nhìn xung quanh, có lẽ đây là kho chứa đồ. Tại sao cô lại bị nhốt ở đây? Toàn thân rã rời, không nhấc nên nổi, cứ như toàn bộ sức lực bị hút cạn, đầu óc cũng không tỉnh táo. Cô chỉ nhớ sau khi rời trường thì đã đến Bar để giết thời gian, nhưng sau khi uống li rượu đầu tiên thì đã gục, trong rượu có thuốc mê, sau đó cô không còn biết gì nữa.
- Mấy người là ai? Tại sao lại bắt tôi?_ Cô thều thào hỏi.
- Bọn này là ai thì cô ko cần biết, nhưng có người nhờ tôi dậy cho cô 1 bài học để lần sau đừng có dành bồ người khác_ Hắn ta hất mặt.
- Nhưng cô em thật xinh đẹp nha, hay cùng vui vẻ 1 chút nha_ 1 tên giở trò.
- Thử động vào xem, tao sẽ cho chúng mày chết không toàn thây_ Thảo nghiến răng, đôi mắt lạnh đến phát sợ.
- Tụi mày làm gì vậy, tao bảo dậy nó 1 bài học chứ ko phải vui vẻ với nó_ Thục Mai từ ngoài bước vào, dáng vẻ kiêu ngạo.
- Ồ, tưởng ai hóa ra là tiểu thư nhà họ Diệp, cho hỏi có chuyện gì mà cô phải mời tôi đến đây vậy?_ Thảo mỉa mai.
- Im ngay, nói cho mày biết, tốt nhất bỏ thói lẳng lơ quyến rũ đàn ông đi, cả 2 con bạn mày nữa, dám làm tao mất mặt thì ko yên đâu, tránh xa Quân, Phong và Phương ra, họ là của bọn tao._ Mai chống tay, hét vào mặt cô.
- Ồ, tôi cũng đâu có cướp họ, mà cứ cho là thế đi, nếu có bản lĩnh sao cô ko dành lại?_ Thảo lạnh lùng pha chút miệt thị.
- Câm ngay, mày cho mình là ai mà dám nói thế với tao? đồ quê mùa_ Thục Mai tức giận, tát vào mặt cô, một dòng máu từ khóe miệng chảy ra, cô thích thú liếm vết máu, đôi mắt lộ vẻ tà ác vô độ.
- Cô khiến tôi chảy 1 giọt máu tôi sẽ đòi lại gáp 10_ Giọng điệu của cô lạnh tới âm độ khiến người đối diện phải khiếp sợ.
- Để xem cô còn sống nổi ko? Xử nó đi_ Thục Mai ra lệnh rồi rời khỏi phòng.
~~Gió cứ thổi, cứ gào thét, cứ vô tình trên đồng cỏ, ngoại ô vắng vẻ lạnh lẽo về đêm. Mọi người tìm kiếm khắp nơi, nhưng k thấy bóng dáng 1 thằng khả nghi chứ đừng nói là Ngọc Thảo. Đã 2h đêm rồi.........
- Cô ấy k ở đây, cô ấy k ở đây, trong thành phố, cô ấy còn ở trong thành phố_ Vân hét lên_ Có người vừa báo thấy tên bắt cóc cái Thảo trong nội thành.
- Đc lắm, dám đánh lạc hướng ta, chắc chắn là trong trung tâm._ Nó nghiến răng, khuôn mặt lạnh băng phóng xe lao đi, một tay đưa lên chỉnh gọng kính đen, có gắn thiết bị kết nối với máy tính chủ dưới hầm biệt thự nhà nó. Hiện tại nó như ngồi trên đống lửa. Mọi biểu hiện của nó đều lọt vào tầm mắt Quân, khẽ nhíu mày rồi hắn cũng lên xe phi theo nó. Dừng lại ở 1 siêu thị lớn tại trung tâm, nó phi như bay vào.
- Bà điên à? Sao lại vào đây?_ Thụy Vân dẫy nảy.
- Tao vừa tìm ra nơi nhốt nó, là kho chứa đồ dưới siêu thị của họ Diệp, Diệp Thục Mai chính là chủ mưu. _ nó rút laptop ra tìm kiếm gì đó rồi kết luận. Nhanh như cắt nó phi xuống tầng hầm.
Rầm, cánh cửa nhà kho bị nó đạp bay, lũ côn đồ ngoái đầu lại thì chỉ nhìn thấy cái hỏa diệm sơn đang cháy hừng hực. Thảo đang bị trói ngồi 1 góc, khuôn mặt trắng trẻo có 1 vết xước kéo dài, nhỏ nở nụ cười ghê rợn, đôi mắt đầy tà khí như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện, vẻ mặt không chút nao núng sợ sệt. Trên người có vài vết bầm tím. Phương sót sa nhìn nhỏ, hận không thể băm vằm bọn kia ra nấu cao.
- Tụi mày gan to lắm, dám bắt cóc bạn tao?_ Nó nghiến răng, đôi mắt vằn những tia máu đỏ rực. Cả bọn đang định xông vào nện cho lũ kia 1 trận thì bị Vân ngăn cản lại. Tụi nó hiểu ý đành ngậm ngùi nhìn Phương Vy đánh bọn kia điên cuồng(Bão cấp 17 giật cấp 20 biển động dữ dội rồi bà con ơi, chạy, chạy nhanh).
- Tụi mày dừng lại ngay, nếu không tao giết con nhỏ này._ Một tên cầm dao dí vào cổ Ngọc Thảo.
- Để xem mày đủ bản lĩnh ko đã_ Phương cười khẩy, rút khẩu súng phòng thân trong người ra nhanh chóng bắn vào chuôi dao, tên kia ôm tay khụy xuống, nhanh như cắt cậu lao tới đỡ Thảo cởi dây trói cho cô rồi dìu về 1 bên. Nó liếc mắt tên kia, rút 1 khẩu súng dưới eo ra, nhắm vào giữa trán kẻ xấu số mà bắn, lạnh lùng, ko chút khoang nhựơng. Quân chỉ cười mỉm, vẻ mặt gian ko để đâu cho hết.
Vy tiến lại gần chỗ Thảo, đưa cho cô khẩu súng và cười, hiểu ý, Thảo tiến lại, nổ súng bắn chết bọn bắt cóc. Cô vất khẩu súng sang 1 bên, khuôn mặt bơ phờ, nở nụ cười lao nhanh về phía m.n mà đúng hơn là lao về phía Phương. Cậu thì đang dang rộng vòng tay, chờ người con gái đó ngã vào lòng mình nhưng....
- Vy, Vân tao nhớ tụi mày quá huhu..._ Thảo vượt qua mặt Phương lao về phía Thụy Vân làm chàng ta mừng hụt, đã thế, lúc nãy bị bắt thì ko thèm khóc, bây giờ an toàn rồi thì khóc như chết cha chết mẹ.
- Ngoan, k sao rồi_ Vân ôm Thảo vào lòng vỗ về.
- Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu......_ Cô tiếp tục khóc.
- Nín đi nào_ Vy xoa đầu.
- Huhu...hix hix...huhuhu_ vẫn khóc.
- Nói tao nghe, bọn chúng làm gì mày_ Vân vỗ về.
- Oaoaoa.........._ Còn khóc to hơn.
- Mệt mày quá, khóc hoài._ Nó bực bội gắt.
- Huhu.... Vân, Vy mắng tui kìa_ Thảo nũng nịu.
- Đc ùi, thương thương tao k mắng nữa, thương Thảo nhất_ nó nựng.
- Oaoa tao sợ lắm Vy_ Cô lao vào lòng nó sụt sùi.
- Biết mà biết mà, tao sẽ trả thù cho mày. _( mồm nói vậy nhưng lòng lại nghĩ, mày thì sợ cái nỗi gì? làm bộ)_ Nó nhăn mặt.
- Tội nghiệp tình iu của tôi quá_ Vân suýt xoa.
- Thương vk quá cơ_ Nó an ủi.
- Ck thương vk thiệt hôm? Vậy hôm nào phải dẫn vk đi chơi đấy nhé_ Thảo rụi đầu vào người nó, vẫn chưa thôi sụt sùi. Còn 3 người bọn hắn đứng như trời trồng nhìn tụi nó diễn màn kịch nước mắt cảm động mà dựng hết cả tóc gáy.
- Thôi dẹp, con lậy mấy hồn, sến hơn cả con hến nữa, vk ck cái zề_ Phương gắt.
- Tụi nó xưng vk ck từ bé rùi oppa ạ_ Thụy Vân cười hiền.
- Vậy mấy người có tính về k? hay ở đây mà hú hí_ Quân tiếp lời.
- Vk vk, mình về nha_ Vy lay tay Thảo.
- Nhưng chân vk đau, ck cõng vk đc hông?_ Thảo giơ đôi chân bị bầm tím lên.
- Tình yêu à, hay để anh Phương cõng nha, Vy nhỏ như vậy sao cõng đc cái bao tải như tềnh iu chớ?_ Vân góp ý.
- Cắt, cắt ngay, thôi cái kiểu xưng hô ấy đi mấy thím, còn cô, tôi sẽ cõng._ Phương hét lên làm như không chịu nổi rồi quay lại bế cô trên tay.
- Ai khiến anh bế? Tôi chỉ cần ck tôi thôi, đồ thần kinh trốn trại_ Thảo giãy nảy.
- Nín cô có im đi k? tôi đã cứu cô đấy_ Phương đe dọa.
- Ai mượn? đúng là thích lo chuyện bao đồng, ngu còn bày đặt_ Cô nguýt dài
- Phải rồi, tôi ngu nên mới lo lắng cho cô.
- Anh lo cho tôi thiệt hả?
- Chớ sao? tôi lo k đc tận mắt chứng kiến cô bị giết chết như thế nào thì uổng, nên mới phải đến xem.
- Đồ đểu, đi chết đi!
Và cứ thế, 2 người vừa đi vừa cãi lộn liên hồi, bọn nó nhìn theo chỉ biết lắc đấu, đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau.
- Nói đi Vân, Thảo đâu? Tại sao lại mất tích? Mấy người lạ thật, bạn mình ở đâu cũng không biết.
- Tôi...tôi không biết, hix hix phải làm sao làm sao bây giờ?_ Vân hoảng loạn cực độ,không còn bình tĩnh nữa. Khiến Phong lo lắng ôm nhỏ vào lòng vỗ về.
- Bình tĩnh đi đã, nói thử xem chuyện gì đã xảy ra?_ Quân hỏi.
- Thảo bị mất tích lúc 16h lúc đấy tụi mình đang ở trường. Có người báo lại là thấy nhỏ bị 1 đám côn đồ kéo đi, nhưng điều lạ là nhỏ không hề chống cự. Với khả năng của Ngọc Thảo thì không dễ gì bắt được nhỏ trừ khi tự Thảo đi theo hoặc...bị đánh thuốc mê. Trên điện thoại của Thảo có cài thiết bị định vị, nhưng lại bị mất tín hiệu ở vùng ngoại ô thành phố. Tôi đã cho phong tỏa toàn bộ vùng ngoại ô và các vùng lân cận nhưng vẫn chưa tìm ra. Điều lạ là không nhận được bất kì tin tức của bọn bắt cóc nên tôi nghĩ đây là vì tư thù riêng._ Nó phân tích cho mọi người, tay không ngừng tìm kiếm trên laptop, nhưng vẫn quay đi tránh ánh mắt của Quân.
- Đến ngoại ô tìm thử đi đã._ Phương nôn nóng, phi ra ngoài phóng xe đi luôn, cậu cũng không lí giải nổi hành động của mình, chỉ là thấy rất lo lắng như sắp để mất cái gì đó.
Tại 1 căn phòng tối
Rạt...._ Tiếng nước xối xả_ Tỉnh rồi à? Cô em ngủ hơi lâu rồi đấy, tưởng đây là khách sạn chắc_ Giọng của 1 tên bắt cóc vang lên, hắn men lại gần, nâng khuôn mặt khả ái của Ngọc Thảo lên. Cô mơ màng, lắc mạnh những giọt nước trên người, đưa mắt nhìn xung quanh, có lẽ đây là kho chứa đồ. Tại sao cô lại bị nhốt ở đây? Toàn thân rã rời, không nhấc nên nổi, cứ như toàn bộ sức lực bị hút cạn, đầu óc cũng không tỉnh táo. Cô chỉ nhớ sau khi rời trường thì đã đến Bar để giết thời gian, nhưng sau khi uống li rượu đầu tiên thì đã gục, trong rượu có thuốc mê, sau đó cô không còn biết gì nữa.
- Mấy người là ai? Tại sao lại bắt tôi?_ Cô thều thào hỏi.
- Bọn này là ai thì cô ko cần biết, nhưng có người nhờ tôi dậy cho cô 1 bài học để lần sau đừng có dành bồ người khác_ Hắn ta hất mặt.
- Nhưng cô em thật xinh đẹp nha, hay cùng vui vẻ 1 chút nha_ 1 tên giở trò.
- Thử động vào xem, tao sẽ cho chúng mày chết không toàn thây_ Thảo nghiến răng, đôi mắt lạnh đến phát sợ.
- Tụi mày làm gì vậy, tao bảo dậy nó 1 bài học chứ ko phải vui vẻ với nó_ Thục Mai từ ngoài bước vào, dáng vẻ kiêu ngạo.
- Ồ, tưởng ai hóa ra là tiểu thư nhà họ Diệp, cho hỏi có chuyện gì mà cô phải mời tôi đến đây vậy?_ Thảo mỉa mai.
- Im ngay, nói cho mày biết, tốt nhất bỏ thói lẳng lơ quyến rũ đàn ông đi, cả 2 con bạn mày nữa, dám làm tao mất mặt thì ko yên đâu, tránh xa Quân, Phong và Phương ra, họ là của bọn tao._ Mai chống tay, hét vào mặt cô.
- Ồ, tôi cũng đâu có cướp họ, mà cứ cho là thế đi, nếu có bản lĩnh sao cô ko dành lại?_ Thảo lạnh lùng pha chút miệt thị.
- Câm ngay, mày cho mình là ai mà dám nói thế với tao? đồ quê mùa_ Thục Mai tức giận, tát vào mặt cô, một dòng máu từ khóe miệng chảy ra, cô thích thú liếm vết máu, đôi mắt lộ vẻ tà ác vô độ.
- Cô khiến tôi chảy 1 giọt máu tôi sẽ đòi lại gáp 10_ Giọng điệu của cô lạnh tới âm độ khiến người đối diện phải khiếp sợ.
- Để xem cô còn sống nổi ko? Xử nó đi_ Thục Mai ra lệnh rồi rời khỏi phòng.
~~Gió cứ thổi, cứ gào thét, cứ vô tình trên đồng cỏ, ngoại ô vắng vẻ lạnh lẽo về đêm. Mọi người tìm kiếm khắp nơi, nhưng k thấy bóng dáng 1 thằng khả nghi chứ đừng nói là Ngọc Thảo. Đã 2h đêm rồi.........
- Cô ấy k ở đây, cô ấy k ở đây, trong thành phố, cô ấy còn ở trong thành phố_ Vân hét lên_ Có người vừa báo thấy tên bắt cóc cái Thảo trong nội thành.
- Đc lắm, dám đánh lạc hướng ta, chắc chắn là trong trung tâm._ Nó nghiến răng, khuôn mặt lạnh băng phóng xe lao đi, một tay đưa lên chỉnh gọng kính đen, có gắn thiết bị kết nối với máy tính chủ dưới hầm biệt thự nhà nó. Hiện tại nó như ngồi trên đống lửa. Mọi biểu hiện của nó đều lọt vào tầm mắt Quân, khẽ nhíu mày rồi hắn cũng lên xe phi theo nó. Dừng lại ở 1 siêu thị lớn tại trung tâm, nó phi như bay vào.
- Bà điên à? Sao lại vào đây?_ Thụy Vân dẫy nảy.
- Tao vừa tìm ra nơi nhốt nó, là kho chứa đồ dưới siêu thị của họ Diệp, Diệp Thục Mai chính là chủ mưu. _ nó rút laptop ra tìm kiếm gì đó rồi kết luận. Nhanh như cắt nó phi xuống tầng hầm.
Rầm, cánh cửa nhà kho bị nó đạp bay, lũ côn đồ ngoái đầu lại thì chỉ nhìn thấy cái hỏa diệm sơn đang cháy hừng hực. Thảo đang bị trói ngồi 1 góc, khuôn mặt trắng trẻo có 1 vết xước kéo dài, nhỏ nở nụ cười ghê rợn, đôi mắt đầy tà khí như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện, vẻ mặt không chút nao núng sợ sệt. Trên người có vài vết bầm tím. Phương sót sa nhìn nhỏ, hận không thể băm vằm bọn kia ra nấu cao.
- Tụi mày gan to lắm, dám bắt cóc bạn tao?_ Nó nghiến răng, đôi mắt vằn những tia máu đỏ rực. Cả bọn đang định xông vào nện cho lũ kia 1 trận thì bị Vân ngăn cản lại. Tụi nó hiểu ý đành ngậm ngùi nhìn Phương Vy đánh bọn kia điên cuồng(Bão cấp 17 giật cấp 20 biển động dữ dội rồi bà con ơi, chạy, chạy nhanh).
- Tụi mày dừng lại ngay, nếu không tao giết con nhỏ này._ Một tên cầm dao dí vào cổ Ngọc Thảo.
- Để xem mày đủ bản lĩnh ko đã_ Phương cười khẩy, rút khẩu súng phòng thân trong người ra nhanh chóng bắn vào chuôi dao, tên kia ôm tay khụy xuống, nhanh như cắt cậu lao tới đỡ Thảo cởi dây trói cho cô rồi dìu về 1 bên. Nó liếc mắt tên kia, rút 1 khẩu súng dưới eo ra, nhắm vào giữa trán kẻ xấu số mà bắn, lạnh lùng, ko chút khoang nhựơng. Quân chỉ cười mỉm, vẻ mặt gian ko để đâu cho hết.
Vy tiến lại gần chỗ Thảo, đưa cho cô khẩu súng và cười, hiểu ý, Thảo tiến lại, nổ súng bắn chết bọn bắt cóc. Cô vất khẩu súng sang 1 bên, khuôn mặt bơ phờ, nở nụ cười lao nhanh về phía m.n mà đúng hơn là lao về phía Phương. Cậu thì đang dang rộng vòng tay, chờ người con gái đó ngã vào lòng mình nhưng....
- Vy, Vân tao nhớ tụi mày quá huhu..._ Thảo vượt qua mặt Phương lao về phía Thụy Vân làm chàng ta mừng hụt, đã thế, lúc nãy bị bắt thì ko thèm khóc, bây giờ an toàn rồi thì khóc như chết cha chết mẹ.
- Ngoan, k sao rồi_ Vân ôm Thảo vào lòng vỗ về.
- Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu......_ Cô tiếp tục khóc.
- Nín đi nào_ Vy xoa đầu.
- Huhu...hix hix...huhuhu_ vẫn khóc.
- Nói tao nghe, bọn chúng làm gì mày_ Vân vỗ về.
- Oaoaoa.........._ Còn khóc to hơn.
- Mệt mày quá, khóc hoài._ Nó bực bội gắt.
- Huhu.... Vân, Vy mắng tui kìa_ Thảo nũng nịu.
- Đc ùi, thương thương tao k mắng nữa, thương Thảo nhất_ nó nựng.
- Oaoa tao sợ lắm Vy_ Cô lao vào lòng nó sụt sùi.
- Biết mà biết mà, tao sẽ trả thù cho mày. _( mồm nói vậy nhưng lòng lại nghĩ, mày thì sợ cái nỗi gì? làm bộ)_ Nó nhăn mặt.
- Tội nghiệp tình iu của tôi quá_ Vân suýt xoa.
- Thương vk quá cơ_ Nó an ủi.
- Ck thương vk thiệt hôm? Vậy hôm nào phải dẫn vk đi chơi đấy nhé_ Thảo rụi đầu vào người nó, vẫn chưa thôi sụt sùi. Còn 3 người bọn hắn đứng như trời trồng nhìn tụi nó diễn màn kịch nước mắt cảm động mà dựng hết cả tóc gáy.
- Thôi dẹp, con lậy mấy hồn, sến hơn cả con hến nữa, vk ck cái zề_ Phương gắt.
- Tụi nó xưng vk ck từ bé rùi oppa ạ_ Thụy Vân cười hiền.
- Vậy mấy người có tính về k? hay ở đây mà hú hí_ Quân tiếp lời.
- Vk vk, mình về nha_ Vy lay tay Thảo.
- Nhưng chân vk đau, ck cõng vk đc hông?_ Thảo giơ đôi chân bị bầm tím lên.
- Tình yêu à, hay để anh Phương cõng nha, Vy nhỏ như vậy sao cõng đc cái bao tải như tềnh iu chớ?_ Vân góp ý.
- Cắt, cắt ngay, thôi cái kiểu xưng hô ấy đi mấy thím, còn cô, tôi sẽ cõng._ Phương hét lên làm như không chịu nổi rồi quay lại bế cô trên tay.
- Ai khiến anh bế? Tôi chỉ cần ck tôi thôi, đồ thần kinh trốn trại_ Thảo giãy nảy.
- Nín cô có im đi k? tôi đã cứu cô đấy_ Phương đe dọa.
- Ai mượn? đúng là thích lo chuyện bao đồng, ngu còn bày đặt_ Cô nguýt dài
- Phải rồi, tôi ngu nên mới lo lắng cho cô.
- Anh lo cho tôi thiệt hả?
- Chớ sao? tôi lo k đc tận mắt chứng kiến cô bị giết chết như thế nào thì uổng, nên mới phải đến xem.
- Đồ đểu, đi chết đi!
Và cứ thế, 2 người vừa đi vừa cãi lộn liên hồi, bọn nó nhìn theo chỉ biết lắc đấu, đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook