***

Nhìn theo bóng lưng của của cậu nhóc shota, Nhan Lam Lam bật cười, nụ cười điên loạn của kẻ sát nhân, đôi đồng tử co rút lại, phản ánh sự hưng phấn khi thấy máu, đối với cô, máu quả là thứ tuyệt vời nhất trên thế gian này.

***

Bước đi trên con hẻm nhỏ, cậu nhóc shota như hòa vào trong bóng đêm. Vì là ma nên cậu có thể nghe được khá nhiều thứ và hiển nhiên tiếng cười của cô đã được cậu nghe thấy rất rõ ràng, khẽ nở nụ cười, một nụ cười ghê rợn.

Nhan Lam Lam...

Tôi yêu em rồi đấy...

***

Sau khi dàn dựng lại hiện trường vụ án và thay đồ ( đã viết ở̀n từ con hẻm về đường chính rồi từ đó về nơi để xe. Khi đi, tiếng bước chân của cô hoàn toàn bình ổn không có gì bất thường hay hoảng hốt như những tên giết người đã làm. Ngoài đường tấp nập nhưng không ai biết rằng: có con sói vừa đi vào bầy cừu. Tới nơi để xe, Nhan Lam Lam mở cửa vào trong, cô đoán mình sẽ phải đi mua đồ lần thứ hai ở chợ vì những thứ cô mua đều bị đốt hết để thủ tiêu bằng chứng rồi.

***

Nhan Lam Lam đứng trước cửa nhà, trong tay là hai bọc nilông, tất nhiên đó là đồ cô vừa mua ở chợ. Mở cửa, đập vào mắt cô là cảnh cả căn nhà bừa bộn, mọi thứ vung vãi khắp nơi, đồ đạc thì vỡ nát. Chẳng hiểu sao, một nỗi sợ hãi bỗng dâng lên, quăng vội hai chiếc túi xuống đất, Nhan Lam Lam liền cất tiếng gọi:

- Khả Nhiên, Ngọc Cẩm... hai em ở đâu?

Không có tiếng trả lời, đáp lại cô là sự im lặng đáng sợ. Hoảng hốt, cô lập tức chạy lên tầng lục tìm từng căn phòng. Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng thấy Ngọc Cẩm, con bé đang nằm trên mặt sàn thở gấp. Cô vội chạy tới bên Ngọc Cẩm, để ý thấy con bé đã gầy hơn nhiều, làn da trắng nhợt, chiếc váy ngủ thì dính đầy bụi. Sở dĩ cô có thể phân biệt chị em song sinh Khả Nhiên và Ngọc Cẩm là do Khả Nhiên có cơ thể khỏe mạnh, mấy năm liền cô ấy đều dành giải nhất nhì của các môn thể thao còn Ngọc Cẩm từ khi sinh ra thể trạng đã yếu, không thể tự làm nhiều việc trong nhà. Ngoài ra, có một lần, Ngọc Cẩm bị bỏng ở đùi nên giờ nó đã tạo thành vết sẹo, mà vừa rồi, cô thấy vạt váy nó tốc lên để lộ ra vết sẹo ở đùi phải nên mới phân biệt được. Quay trở lại hiện tại, cô vội đỡ Ngọc Cẩm dậy. Ngọc Cẩm được cô đỡ dậy nửa tỉnh nửa mơ nói:

- Bọn họ... Khả Nhiên thay thế... đánh nhau...

Sau đó Ngọc Cẩm liền lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Nhìn em mình ngất đi, Nhan Lam Lam liền xâu chuỗi các sự kiện lại. Đầu tiên, kẻ theo dõi Ngọc Cẩm là một nhóm người, bọn chúng đã theo dõi căn nhà và Ngọc Cẩm một thời gian khá dài. Sau đó, chúng không thấy Ngọc Cẩm cùng Khả Nhiên ra khỏi nhà nữa nên định vào trong thì cô đến, bọn chúng đành hoãn kế hoạch lại chờ khi cô ra khỏi nhà rồi mới bắt đầu hành động. Khi cô đi mua đồ thì Khả Nhiên và Ngọc Cẩm đang ở trong phòng thì nghe tiếng đập cửa. Hoảng sợ, Khả Nhiên liền thay đổi quần áo với Ngọc Cẩm rồi đưa Ngọc Cẩm đi trốn còn bản thân thì thay thế cho Ngọc Cẩm. Tuy nhiên, bọn chúng đã vào nhà, giữa hai phía đã có xô xát nên trong nhà mới thành ra như vậy. Khả Nhiên đã thua và bị đưa đi còn Ngọc Cẩm thì đang trốn nên không thể gọi trợ giúp được.

Khá đồng ý với suy luận của mình, Nhan Lam Lam liền gọi cho điều tra viên đã thẩm vấn cô. Bên kia bắt máy rất nhanh, chưa đợi anh ta kịp hỏi cô đã nói:

- Cứu với, em của tôi, nó bị bắt rồi... - Cô nói trong tiếng khóc. Cô biết tuy bản thân rất lo cho Ngọc Cẩm nhưng không đến mức này, đây chỉ là việc để đánh lừa cảnh sát thôi.

- Sao thế?...

- Khi tôi trở về...

Một cơn gió thoảng qua làm vài chiếc lá rơi xuống đất.

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô. - Điều tra viên trả lời.

- Vâng.

Cúp điện thoại, cô chợt thấy bản thân thật giả tạo...

Nhưng không sao...

Để thế giới này trong sạch thì cô phải tiêu diệt hết những kẻ có tội, những tác nhân làm dơ bẩn nơi này.

Thượng Đế à...

Tôi sẽ làm tốt công việc của ngài...

Đó là...

Đưa linh hồn của những kẻ bị vấy bẩn xuống địa ngục...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương