- Em có muốn gặp Ngọc Cẩm không? - Nhan Lam Lam hỏi. Khả Nhiên ngước đôi mắt lên nhìn Nhan Lam Lam, trong đôi mắt là sự ngạc nhiên không che dấu rồi Khả Nhiên khẽ gật đầu như sợ cô đổi ý.
- Vậy thì cùng đi thôi. - Nhan Lam Lam khẽ mỉm cười.
- Cộp cộp. - Tiếng bước chân trên hành lang vẫn vang lên đều đều, chỉ là lúc này lại nhiều thêm một người là Khả Nhiên mà thôi. Đến trước cửa phòng, Nhan Lam Lam đẩy cửa bước vào, bên trong Ngọc Cẩm đã tỉnh ngủ rồi, thấy Nhan Lam Lam bước vào, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía cô. À không, phải nói là nhìn về phía sau cô.
- Em tỉnh rồi à? - Nhan Lam Lam khẽ hỏi.
Ngọc Cẩm không trả lời cô, đôi mắt của cô ta nhìn chăm chăm vào Khả Nhiên. Ngọc Cẩm thấy một khuôn mặt trắng bệch, trên khuôn mặt chứa đầy dòi bọ, thậm chí còn có một vài chỗ bị phân hủy để lộ ra thịt bên trong. Cả người cô ta gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, trên cơ thể ấy là tổ của mấy con dòi. Bàn tay gầy guộc, những ngón tay mọc dài ra màu đen kịt.
Nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ cho rằng nó thật kinh tởm nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy vậy, Ngọc Cẩm chỉ cảm thấy đau lòng. Một giọt nước mắt trong suốt như viên pha lê rơi xuống, lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch do bị bệnh.
Khả Nhiên đang nhìn khuôn mặt ốm yếu của Ngọc Cẩm thì bị việc này dọa cho giật mình, chẳng lẽ Ngọc Cẩm ốm nặng vậy sao, không biết dạo này nó có ăn đầy đủ không, không biết có mặc ấm không, không biết đã đỡ hơn chưa...
- Khả Nhiên... - Trong giọng nói khô khốc của Ngọc Cẩm là sự nghẹn ngào.
Khả Nhiên ngạc nhiên, phải mất một lúc mới phản ứng được Ngọc Cẩm đang gọi mình, Khả Nhiên khẽ chạm tay vào khuôn mặt mình, sau đó, Khả Nhiên quay lại và bỏ chạy. Khả Nhiên không muốn Ngọc Cẩm nhìn thấy khuôn mặt của mình, cô không muốn nhìn thấy nỗi buồn trên khuôn mặt Ngọc Cẩm khi nhắc về mình. Cô không muốn..
Mắt thấy Khả Nhiên rời đi, Ngọc Cẩm vội vươn tay ra níu lại, bất cẩn thế nào lại quên mất bệnh của mình, bất cẩn thế nào lại ngã nhào xuống đất. Khả Nhiên quay đầu lại, thấy cảnh này vội vàng đỡ Ngọc Cẩm dậy. Nhìn hai bàn tay vừa chạm vào nhau, cả hai bàn tay đều rất lạnh. Khả Nhiên vội buông tay ra, sợ bàn tay mình làm vấy bẩn Ngọc Cẩm; Ngọc Cẩm mất đi điểm tựa lại ngã nhào xuống đất. Mặc dù ngã nhưng Ngọc Cẩm vẫn kiên trì bám vào vạt áo của Khả Nhiên, giọng nói Ngọc Cẩm ngắt quãng, giọng nói nghe không rõ lắm vì đã bị nước mắt làm nghẹn lại:
- Đừng đi mà.... làm ơn...
Nhan Lam Lam nhìn hai người họ rồi đặt lại mâm cơm bên cạnh và đóng cửa lại, rời đi. Không biết cậu nhóc shota bị làm sao nữa, từ khi làm xong đồ ăn là cậu ta cứ ngồi một mình ở đó, khi cô kéo cậu ta đi thì cậu lại vội vàng nói không cần, mặt đỏ hơn quả cà chua. Làm cô rất tò mò nha, tò mò chết đi được.
Ngay lúc này, điện thoại cô reo lên. Nhan Lam Lam mở máy, người gọi là bạn học Tư Dĩnh Hào. Cuộc gọi đại khái nói về việc cô nghỉ học ở trường và hỏi bao giờ cô đi học trở lại. Phải biết Nhan Lam Lam luôn đạt điểm cao trong tất cả các bài kiểm tra. Năm nay Nhan Lam Lam hai mươi ba tuổi, mà đại học dược cô đang học là năm năm, cho nên đây là năm cuối của cô.
Khẽ cúp điện thoại, Nhan Lam Lam nghĩ chắc phải về trường một chuyến rồi.
- Vậy thì cùng đi thôi. - Nhan Lam Lam khẽ mỉm cười.
- Cộp cộp. - Tiếng bước chân trên hành lang vẫn vang lên đều đều, chỉ là lúc này lại nhiều thêm một người là Khả Nhiên mà thôi. Đến trước cửa phòng, Nhan Lam Lam đẩy cửa bước vào, bên trong Ngọc Cẩm đã tỉnh ngủ rồi, thấy Nhan Lam Lam bước vào, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía cô. À không, phải nói là nhìn về phía sau cô.
- Em tỉnh rồi à? - Nhan Lam Lam khẽ hỏi.
Ngọc Cẩm không trả lời cô, đôi mắt của cô ta nhìn chăm chăm vào Khả Nhiên. Ngọc Cẩm thấy một khuôn mặt trắng bệch, trên khuôn mặt chứa đầy dòi bọ, thậm chí còn có một vài chỗ bị phân hủy để lộ ra thịt bên trong. Cả người cô ta gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, trên cơ thể ấy là tổ của mấy con dòi. Bàn tay gầy guộc, những ngón tay mọc dài ra màu đen kịt.
Nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ cho rằng nó thật kinh tởm nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy vậy, Ngọc Cẩm chỉ cảm thấy đau lòng. Một giọt nước mắt trong suốt như viên pha lê rơi xuống, lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch do bị bệnh.
Khả Nhiên đang nhìn khuôn mặt ốm yếu của Ngọc Cẩm thì bị việc này dọa cho giật mình, chẳng lẽ Ngọc Cẩm ốm nặng vậy sao, không biết dạo này nó có ăn đầy đủ không, không biết có mặc ấm không, không biết đã đỡ hơn chưa...
- Khả Nhiên... - Trong giọng nói khô khốc của Ngọc Cẩm là sự nghẹn ngào.
Khả Nhiên ngạc nhiên, phải mất một lúc mới phản ứng được Ngọc Cẩm đang gọi mình, Khả Nhiên khẽ chạm tay vào khuôn mặt mình, sau đó, Khả Nhiên quay lại và bỏ chạy. Khả Nhiên không muốn Ngọc Cẩm nhìn thấy khuôn mặt của mình, cô không muốn nhìn thấy nỗi buồn trên khuôn mặt Ngọc Cẩm khi nhắc về mình. Cô không muốn..
Mắt thấy Khả Nhiên rời đi, Ngọc Cẩm vội vươn tay ra níu lại, bất cẩn thế nào lại quên mất bệnh của mình, bất cẩn thế nào lại ngã nhào xuống đất. Khả Nhiên quay đầu lại, thấy cảnh này vội vàng đỡ Ngọc Cẩm dậy. Nhìn hai bàn tay vừa chạm vào nhau, cả hai bàn tay đều rất lạnh. Khả Nhiên vội buông tay ra, sợ bàn tay mình làm vấy bẩn Ngọc Cẩm; Ngọc Cẩm mất đi điểm tựa lại ngã nhào xuống đất. Mặc dù ngã nhưng Ngọc Cẩm vẫn kiên trì bám vào vạt áo của Khả Nhiên, giọng nói Ngọc Cẩm ngắt quãng, giọng nói nghe không rõ lắm vì đã bị nước mắt làm nghẹn lại:
- Đừng đi mà.... làm ơn...
Nhan Lam Lam nhìn hai người họ rồi đặt lại mâm cơm bên cạnh và đóng cửa lại, rời đi. Không biết cậu nhóc shota bị làm sao nữa, từ khi làm xong đồ ăn là cậu ta cứ ngồi một mình ở đó, khi cô kéo cậu ta đi thì cậu lại vội vàng nói không cần, mặt đỏ hơn quả cà chua. Làm cô rất tò mò nha, tò mò chết đi được.
Ngay lúc này, điện thoại cô reo lên. Nhan Lam Lam mở máy, người gọi là bạn học Tư Dĩnh Hào. Cuộc gọi đại khái nói về việc cô nghỉ học ở trường và hỏi bao giờ cô đi học trở lại. Phải biết Nhan Lam Lam luôn đạt điểm cao trong tất cả các bài kiểm tra. Năm nay Nhan Lam Lam hai mươi ba tuổi, mà đại học dược cô đang học là năm năm, cho nên đây là năm cuối của cô.
Khẽ cúp điện thoại, Nhan Lam Lam nghĩ chắc phải về trường một chuyến rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook