Đồ Ngốc, Anh Yêu Em
Chương 22: Tôi Không Cần

Sáng hôm sau, nàng vẫn đến trường như thường lệ nhưng lại với 1 tâm trạng không vui

- Linh..._ Nhỏ hô lớn

- A! Chào_ Nàng quay người lại rồi cười với nhỏ thì từ đằng sau cậu với chàng cùng đi đến

- Nè! Sao không đợi anh rồi đi học luôn hả?_ Cậu trách yêu nhỏ

- Hì hì, tại em rảnh nên đi trước_ Nhỏ cười nói

- Tui chưa chết nhé_ Nàng nói với ý trách móc

- Xin lỗi nhé_ Cậu cười

- Hi_ Chàng đi đến cười nói, nhìn vết sẹo ngay khóe miệng của chàng mà nàng xót vô cùng

- Hú Minh, mặt mày sao vậy?_ Cậu khoác vai chàng

- Cái này hả?_ Chàng sờ lên vết thương rồi khẽ liếc nhìn nàng_ Bị té ấy mà_ Chàng cười trừ

- Xin lỗi, mình lên lớp trước đây_ Nàng nói rồi chạy lên lớp nhưng do chạy nhanh nên đụng trúng nó

- Này!_ Nó gọi

- Gọi tôi?_ Nàng quay người lại rồi chỉ vào mặt mình

- Nói chuyện chút đi_ Nó nói rồi đi lên phía trước, nàng hiểu ý nên đi theo sau nó

[ Sau trường ]

- Có chuyện gì không?_ Nàng hỏi

- Cậu đã đọc mảnh giấy rồi đúng không?_ Nó khoanh tay trước ngực rồi hỏi

- Mảnh giấy? À! Ý cậu là mấy mảnh giấy trước cửa nhà tớ hả? À! Tớ đọc rồi có..._ Nàng chưa kịp nói hết thì nó chen vào

- Tôi không nói những mảnh giấy vớ vẩn đó. Tôi đang nói đến mảnh giấy có chữ kí của tôi. Cậu đọc rồi chứ?_ Nó nghiêm nghị hỏi

- Phải. Tôi đọc rồi_ Nàng khẽ gật

- Vậy trả lời đi. Nói tôi nghe về khoản nợ đó, có phải ba cậu đang nợ công ty B&C phải không?

- Chẳng liên quan gì đến cậu cả?

- Đừng vòng vo, tôi chỉ muốn biết có phải hay không?

- Phải thì sao? Cậu tính làm gì

Nó cười nửa miệng rồi tiến gần đến chỗ nàng đứng

- Cẩn thận, đừng để bị lừa bởi bất cứ ai. Sao này tôi cần sự giúp đỡ của cô đấy

Nó nói rồi rời đi, để lại nàng đứng đó với mớ câu hỏi trong đầu. Một lát sau thì nàng đi lên lớp. Bước vào lớp, nàng liếc nhìn nó rồi lại nghĩ đến cuộc nói chuyện ban nãy " Thật khó hiểu, thật ra cậu ấy tính làm gì? " Nàng tự hỏi, đang mải suy nghĩ thì chàng lao đến túm tay nàng rồi kéo nàng đi ra ngoài

- Anh làm gì vậy?_ Nàng nhăn mặt hỏi

- Đi theo tôi, ta cần nói chuyện_ Chàng nói rồi nhanh chóng kéo nàng lên sân thượng

Trên sân thượng chỉ có mình nàng với chàng, nàng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng ở trên sân thượng, gió thổi quá khiến nàng nhớ đến hôm được ở biển với chàng. Đang mải mơ mộng thì chàng lên tiếng

- Nói tôi nghe, hôm qua cô ở đó làm gì?

- Không liên quan đến anh_ Nàng nhăn mặt nói

- Nói đi, thật sự cô đang gặp rắc rối gì?_ Chàng túm chặt lấy cánh tay nàng

- Buông ra_ Nàng nhăn mặt

- Không. Nói mau, cô đamg gặp truyện gì?

- Tôi nói anh buông tay ra mà

Nàng vung tay thật mạnh nhưng không thoát được

- Chỉ cần nói tôi biết cô gặp chuyện gì thôi mà. Tôi nhất định sẽ giúp cô

- Phải. Đúng đấy, tôi đang gặp vấn đề về tiển bạc. Tôi đang cần rất nhiều tiển...rất rất nhiều tiền, ai có không? Anh giải quyết được không? Anh giúp được không? Tôi nói rồi, tôi không cần anh giúp, không cần bất cứ ai giúp cả

- Tại sao?

- Tại sao ư? Đơn giản là tôi không cần. Anh hiểu chứ. Xin phép

Nàng nói rồi rời đi bỏ chàng lại ở đó. Chàng tự hỏi liệu đây có phải là nàng của mọi ngày hay không? Có phải người mà chàng...thích thầm hay không? Lần đầu tiên mà chàng cảm thấy tuyệt vọng đến vậy. Thật buồn chán

Nhưng...

Đâu chỉ mình chàng, nàng cũng buồn không kém khi phải nói ra những lời đó. Lúc đó nàng chỉ muốn đến bên cạnh chàng, lo vết thương, hỏi thăm nhưng không được vì nàng lấy tư cách gì cơ chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương