Đồ Mi Đã Héo, Đêm Chưa Tàn
Chương 46: Xa cách hiểu rõ đợi chờ

**

Thư Thù đi theo Diệp Thịnh đến thăm Diệp Mặc, hai người đến là khoảng ba giờ chiều, Diệp Mặc mới vừa ngủ trưa dậy, đang phát hỏa với hộ sĩ, mắng hộ sĩ vô dụng dùng nước sôi một trăm độ pha trà cho ông, đừng tưởng rằng ông bây giờ không thể pha trà thì có thể lừa ông, ông uống trà đã mấy thập niên rồi, chỉ cần nhìn một cái cũng biết chất nước dùng để pha trà như thế nào.

Hộ sĩ cảm thấy uất ức, cúi đầu nghe chửi đã sắp khóc.

Diệp Thịnh nói với Thư Thù: “Xin lỗi, tính khí ông không tốt.”

Thư Thù cười cười nhận lấy khay trà trên tay hộ sĩ, đi tới bên cạnh Diệp Mặc: “Diệp giáo sư!’

Diệp Mặc vốn mặt đen sì, quay đầu lại nhìn thấy Thư Thù thì nhất thời mặt mày hớn hở, chỉ vào chỗ trống bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.

“Liễu nha đầu, lâu rồi không nhìn thấy cô, cũng không có ai đọc báo cho ta nữa.”

“Cháu họ Thư…” Thư Thù thử cải chính

“Thư? Chuyện gì xảy ra rồi? bạn gái Cố Diệc Thành họ Liễu mà!”

Thư Thù cười nói: “Hôm nay cháu tới để đọc báo cho người đây.”

“Hôm nay là Chủ nhật, tại sao không đi hẹn hò với Cố Diệc Thành?”

Thư Thù hơi lúng túng, mỉm cười khẽ cúi đầu, vẻ mặt của cô trong mắt trưởng bối lại thành ra một tiểu cô nương đang xấu hổ, Diệp Mặc cười phá lên.

Thư Thù càng thêm lúng túng, thấy Diệp Thịnh cầm một tờ báo đi tới.

Chiều hôm đó, Thư Thù cầm báo đọc một mạch hết tin tức trong 3 giờ đồng hồ, Diệp Mặc lẳng lặng nghe, mím môi, ánh mắt trầm tĩnh như có điều suy nghĩ. Cô đọc mặc cô, nghe hay không là chuyện của ông, giữa họ không có trao đổi nào khác, không khí dường như không hòa hợp. Khi gấp báo lại, Thư Thù phát hiện Diệp Mặc đã ngủ rồi, khóe miệng nhếch cười có vẻ rất hài lòng.

Diệp Thịnh đi tới đắp chăn lên người ông rồi đưa cho Thư Thù một ly nước ấm, cẩn thận nói: “Cám ơn”

Thư Thù nhận lấy, một hơi uống cạn mới biết mình đã vô cùng khát nước, uống xong một ly Diệp Thịnh lại đưa thêm ly nữa, Thư Thù lại hơi ngượng, nhớ ra cô từ hội sở đã ăn hai chén cơm lớn, dường như cô đã ăn nhiều uống nhiều lắm vậy.

Diệp Mặc ngủ một lát thì tỉnh, quay đầu nói với Diệp Thịnh: “Hôm nay ở lại ăn tối đi, cha dặn nhà bếp làm món cá con thích đó.”

“Cha, con không thích ăn cá.”

“Ăn cá mới tốt cho sức khỏe.”

“Con biết, nhưng con không thích ăn cá.”

“Người khỏe mạnh phải ăn rất nhiều cá, rất nhiều quốc gia văn minh đều là lấy thịt cá làm lương thực chủ yếu đấy.”

“... ” Diệp Thịnh vỗ trán nói: “Cha, con ăn cá sẽ bị hóc xương, cha quên sao?”

“Cá lư rất ít xương.” Sau đó quay đầu nói với Thư Thù: “Liễu nha đầu, cô ăn cá được không?”

“Cha, cô ấy không phải họ Liễu.”

Diệp Mặc như bị làm cho kinh ngạc, nheo mắt nhìn Thư Thù, bỗng nhiên nói: “Cô tới đây ta nhìn một chút.”

Thư Thù từ từ lại gần để Diệp Mặc nhìn kỹ mặt của cô: “Nhìn kỹ cô lại không giống, chỉ có đôi mắt này đặc biệt giống, nghĩ lại cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy năm, cô làm sao có thể giống một người khi còn trẻ… Đúng rồi, cô nói cô không họ Liễu, vậy cô họ gì?”

Thư Thù nói: “Cháu họ thư.”

“Ăn cá không?”

Thư Thù gật đầu.

Diệp Mặc nói với Diệp Thịnh: “Xem đi, bọn ta ăn cá, làm sao con lại không thích ăn? Kêu nhà bếp lấy cá lư, hấp hay kho?”

“Hấp đi...” Diệp Thịnh nói: “cha, con đắp chân cho cha, chân cha lộ ra rồi kìa.”

Lúc ăn cơm chiều, Thư Thù mới biết thật ra thể trạng Diệp Mặc bây giờ vốn không ăn được nhưng ông vẫn kiên trì muốn cùng ngồi dùng cơm với họ.

Ông gắp đầu cá cho Thư Thù: “Ăn nhiều một chút, cô gầy quá!”

Khóe mắt Thư Thù ửng hồng, cô gật đầu, cầm đũa lên nhưng không sao gắp được đầu cá trong bát, cô nói “Xin lỗi” rồi đứng dậy vào phòng tắm. Khi Thư Thù ra khỏi phòng tắm thì Diệp Thịnh đang đứng ở cửa như đang đợi cô, thấy cô ra ngoài thì dè dặt nhìn vào mắt cô.

Thư Thù vì hành động thất lễ vừa rồi mà nói: “Xin lỗi…”

Diệp Thịnh cười ngắt lời cô: “Tôi còn chưa biết tên đầy đủ của cô là gì.”

“Thư Thù.”

“Viết như thế nào?”

“Chữ ‘nữ’ bên cạnh chữ ‘Chu’, là Thù.” Cô viết ra tên mình.

“Còn Cung tiểu thư thật?”

“À, bị đau bụng.”

“Cô và cô ấy là bạn học cùng ngành?”

“Không cùng ngành, cô ấy thuộc học viện kinh tế, chúng tôi ở cùng phòng.”

“Vậy cô thuộc học viện gì?”

“Học viện Ngoại ngữ.”

“Cô đang học khoa chính quy hay là nghiên cứu sinh?”

“Nghiên cứu sinh.”

“Trước kia chưa từng đi coi mắt?”

“Chưa, đây là lần đầu tiên…” Cô cúi đầu, chỉnh lại tóc mái, đột nhiên bàn tay nóng lên, tay đã bị người ta nắm lấy.

Diệp Thịnh nhớ tới đánh giá của mình về Thư Thù, diện mạo bình thường nhưng khí chất không tệ. Anh nghĩ thì ra anh đã sai rồi, cô nhìn rất khá, cũng rất hấp dẫn đặc biệt là đôi mắt đó. Anh bỗng hiểu được vì sao Cố Diệc Thành lại bị động tâm, cô giống như cánh hoa tung bay theo gió khiến người ta không nhịn được mà muốn nắm bắt trong lòng bàn tay.

Thư Thù hoảng hốt, cô nhìn mắt Diệp Thịnh, trong mắt của anh thoáng qua tia cười, ánh mắt trong suốt. Cô lúng túng không biết làm sao: “Anh…”

Anh không buông tay, cứ nhìn chằm chằm vào mắt cô khẽ nói: “Tay cô rất lạnh.” Hơi thở chậm rãi vờn qua, anh khẽ hỏi: “Chúng ta hẹn hò nhé?”

Diệp Thịnh đưa Thư Thù trở về đại học A, gió từ ngoài cửa xe thổi vào làm rối mái tóc cô, họ vẫn giữ im lặng.

Khi gần về đến trường, Thư Thù chỉ cây cầu vượt trước mặt nói: “Phiền anh dừng lại ở đó, tôi muốn mua ít đồ.”

Diệp Thịnh “Ừ” một tiếng, dừng xe bên đường, Thư Thù nói cám ơn rồi đẩy cửa ra nhảy xuống, xoay người bỏ đi.

Đi chưa được mấy bước, Diệp Thịnh nhẹ đạp chân ga, de xe trở lại, quay cửa xe xuống nói: “Tôi làm cô sợ hả?”

Thư Thù cười xấu hổ nói: “Không phải”

“Lên xe đi, đưa cô về, ở đây còn cách đại học A cả quãng dài nữa.”

“Không cần, tôi muốn mua đồ.”

“Cô luôn từ chối đàn ông kiểu đó sao?”

“…” Thư Thù mím môi không biết nói gì.

“Lên xe đi, đã trễ thế này. Nếu tôi lái xe theo sau cô sẽ rất kỳ quái.”

Diệp Thịnh đưa Thư Thù đến cổng trường, trước khi đi anh nói: “Tôi biết yêu cầu như thế có hơi khó hiểu, cũng rất đường đột. Cha tôi rất thích cô, ông là người nghiêm khác, nhiều năm rồi tôi chưa từng đưa ai về ra mắt ông. Thời gian của ông không còn nhiều, nếu có thể, tôi muốn…”

Thư Thù xen lời anh: “Tôi sẽ định kỳ đi thăm ông ấy.”

Diệp Thịnh thở phào nhẹ nhỏm, hỏi: “Mới vừa rồi đã làm cô sợ hả?”

Thư Thù không ngờ anh lại cố chấp với vấn đề này như vậy, anh hỏi cô, ‘cô luôn từ chối đàn ông kiểu đó sao?’, cô đúng là từ chối kiểu đó đấy, có thể cô từ chối anh vì…Thư Thù lắc đầu nói: “Diệp tiên sinh, định kỳ tôi sẽ đi thăm cha anh, chuyện này tôi bảo đảm. Còn chuyện hẹn hò đó thì thật xin lỗi, tôi vốn không có hứng thú, hôm nay không biết làm sao lại đi ăn của anh hai chén cơm.”

Diệp Thịnh bị lời nói của cô chọc cười, từ trong ngực lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô nói: “Hôm nay cám ơn cô.”

*********

Đến tối thứ sáu, Thư Thù đến lớp dạy thêm, lớp học diễn ra được một nửa chợt có thằng bé bị đau bụng. Thư Thù nghĩ chắc nó ăn trúng gì đó nên để nó nằm sấp trên bàn nghỉ một lúc, không ngờ năm phút sau, thằng bé bắt đầu ói, khạc khạc rồi đau đến lăn lộn.

Thư Thù nhanh chóng bấm 120, đồng thời gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ đứa trẻ nhưng vẫn không có ai nhận điện, mười phút sau xe cứu thương vẫn chưa tới, lúc này đang giờ cao điểm, giao thông có lẽ bị kẹt, sau trung tâm dạy thêm, qua hai con đường là có một bệnh viện nhi nhưng đây là đường một chiều, lái xe phải vòng một vòng lớn, chạy lại thì phải mất khoảng 10 phút.

Thư Thù bàn bạc với thầy giáo ở trung tâm rằng phải cõng thằng bé đến bệnh viện, thầy giáo ấp úng, ý là thằng bé bệnh nặng thế, nếu như trên đường xảy ra chuyện thì không ai kham nổi trách nhiệm này.

Thư Thù thấy thằng bé đã xuất hiện trạng thái sốc, liền ôm lấy nó chạy thẳng xuống lầu.

Vừa xuống, Thư Thù từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen đang khoanh tay đứng dựa vào chiếc xe thể thao màu đen nhìn vào sảnh. Tấm lưng kia quá quen thuộc, cô hơi ngạc nhiên, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Diệc Thành chợt quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau, anh thoáng bối rối, mở miệng như muốn giải thích gì nhưng Thư Thù đã ôm thằng bé chạy tới nói: “Anh ngồi xuống.”

Anh “ừ” một tiếng, nghe lời lập tức ngồi xuống, cảm thấy trên lưng nặng hơn.

Thư Thù nói: “Mau, đưa nó vào bệnh viện.”

Đứa trẻ bị chẩn đoán là viêm ruột thừa cấp tính nhất định phải phẫu thuật ngay.

Ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật, Cố Diệc Thành nghĩ có lẽ anh nên tập thể dục. Anh cõng thằng bé chạy một mạch đến bệnh viện đã thấy khó thở, nhớ ngày đó anh có thể cõng Thư Thù một hơi chạy lên chín mươi chín bậc thang, lúc cô đến Bắc Kinh thì anh còn cõng cô bò lên Trường Thành nữa!

Anh quay đầu nhìn người bên cạnh, Thư Thù thấy khóe miệng anh có vết máu bầm, nghĩ chắc do hôm đánh lộn với Diệp Thịnh ở hội sở. Cô nghĩ một chút, mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Thư Hàm nói anh gần đây dạ dày không tốt, có khá hơn chút nào chưa?”

Anh gật đầu nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”

“Nên các anh cứ ỷ có tiền, ăn toàn sơn hào hải vị nhưng không có dinh dưỡng, ở toàn biệt thự xa hoa mà ít khi về nhà.”

Cố Diệc Thành nhìn cô rồi nói: “Thư Thù, anh có thể hiểu là em đang thù ghét người giàu không? Nhưng ngày nào anh cũng về nhà, hơn nữa cũng không vượt qua mười hai giờ.”

Cái này Thư Thù không thể phản bác được, cô vốn muốn nói sau này anh nên uống ít rượu thôi nhưng lại thấy mình không có tư cách nói thế. Hai người lại rơi vào im lặng, Thư Thù nghĩ quan hệ giữa người với người có lúc thật kỳ lạ.

Chỉ chốc lát sau, cha mẹ thằng bé chạy tới, mẹ nó nắm tay Thư Thù liên tục nói cám ơn.

Cố Diệc Thành vẫn chờ cùng Thư Thù đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc, thằng bé mổ xong đã qua giai đoạn nguy hiểm. Anh nói với Thư Thù: “Em khát không? Anh đi mua nước.”

Thư Thù gật đầu rồi chào cha mẹ thằng bé, sau đó hai người sóng vai bước đến thang máy.

Trên hành lang, Thư Thù gặp một người phụ nữ ôm đứa bé lướt qua, không cẩn thận đụng phải vai người đó. Cô quay đầu lại nói: “Xin …” nhưng chữ ‘lỗi’ lại không kịp nói ra, cô không ngờ người phụ nữ kia lại là Đường Ngọc.

Đường Ngọc thấy Thư Thù cũng kinh ngạc, đúng lúc này đứa bé trong lòng cô ta khóc òa lên. Trước mặt bỗng có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi chạy tới, ôm đứa bé trong lòng Đường Ngọc, đó là một người đàn ông rất bình thường, dáng vẻ hiền lành chất phác.

Thư Thù không biết nói gì, cười cười coi như chào hỏi.

Cố Diệc Thành biết Thư Thù và Đường Ngọc vẫn luôn bất hòa nên vội nói đỡ: “Tiểu Ngọc, đã lâu không gặp.”

“Anh Diệc Thành, anh về nước rồi?” Đường Ngọc kéo người đàn ông bên cạnh giới thiệu, “Đây là chồng em, Trần Bình, ông xã, đây là Cố Diệc Thành, hàng xóm lớn lên từ nhỏ với em.”

Hai người đàn ông lên tiếng chào hỏi.

Cố Diệc Thành thấy đứa bé đáng yêu trong lòng Trần Bình thì không nhịn được cười nói: “Tiểu Ngọc, không tệ nhỉ, có con cũng không báo một tiếng, anh em bao nhiêu năm mà cũng xem thường hả? Tiền lì xì anh cũng chưa cho em.” Anh vốn muốn chọc ghẹo vài câu, có phải các người lên xe trước mới mua vé không, nhưng thấy Thư Thù vẫn nhìn chằm chằm vào đứa bé thì lời nói liền nuốt trở lại.

Đường Ngọc ngượng ngùng cười nhìn Thư Thù nói: “Thư Thù, chị có muốn bế nó không?”

Thư Thù ngạc nhiên, đó là một đứa bé chưa đầy một tuổi, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn tò mò nhìn cô. Cô đang thất thần thì Đường Ngọc đã ôm đứa trẻ qua.

Thư Thù ôm đứa bé, đứa bé ở trong lòng cô cười khanh khách, nhìn cô rồi lại nhìn Đường Ngọc. Cô cúi đầu, ngón tay đưa qua đưa lại, đứa bé bắt được tay cô chơi tiếp, nhích lại gần rồi hôn lên mặt cô một cái ẩm ướt, có chút lạnh lẽo. Thư Thù cảm thấy tim như bị dao cắt, mắt cay cay.

“Nó là con gái, mới hơn chín tháng, em và Trần Bình lúc đó bụng đã to rồi nên không thể làm tiệc cưới được, đợi Bảo Bảo được một tuổi thì làm cùng luôn.” Đường Ngọc bỗng nắm tay Thư Thù hỏi: “Thư Thù, mấy năm qua chị có đi thăm mẹ không?”

Thư Thù lắc đầu nói: “Có nói chuyện điện thoại mấy lần...”

“Tiệc cưới của em chị tới nhé?” Cô nói rồi rút tờ giấy ghi chú trong túi xách ra, nhanh chóng viết xuống một dãy số, đưa cho Thư Thù, “Đây là số điện thoại di động của em.”

Thư Thù nhận lấy, hai người lại nói mấy câu, sau đó chào tạm biệt.

Mới vừa đi được hai bước, Đường Ngọc lại đuổi theo, cô kéo Thư Thù lại, quay đầu cười cười với Cố Diệc Thành.

Cố Diệc Thành lắc lắc chìa khóa trong tay, nói với Thư Thù: “Đợi em ngoài cửa.”

Đợi Cố Diệc Thành đi khỏi, Đường Ngọc cúi đầu nói: “Chị…em chưa từng gọi chị như thế đúng không? Khi còn bé, nghĩ mình là công chúa, là duy nhất của mẹ nhưng sự xuất hiện của chị đã phá vỡ cái duy nhất này, trước kia luôn nhằm vào chị, bây giờ em muốn nói với chị tiếng xin lỗi. Khi em sinh con khó, ăn uống khổ sở, chợt nghĩ đến đứa bé của chị, sau này chị cũng không biết có thể có con được nữa không… Trong lòng em vô cùng khó chịu…”

Thư Thù nhớ trước kia đã từng nghe qua một câu nói như vậy, phụ nữ một khi có con, tâm sẽ dễ dàng tha thứ, nhìn Đường Ngọc, Thư Thù không nói gì, chỉ vươn tay đặt lên tay cô rồi mỉm cười.

Nhất tiếu mẫn ân cừu? Thư Thù nghĩ đúng thế, cô và Đường Ngọc mặc dù từ nhỏ đã không thân nhưng không cần thiết vì quá khứ mà ghi hận. Bác sĩ nói, cô sau này cũng có thể có con nhưng tỷ lệ so với người bình thường thì thấp hơn, máu thịt của cô ngoài La Lâm còn có Đường Ngọc. Một mình tồn tại thì quá cô độc, mặc dù cô và họ ít liên lạc nhưng tóm lại có thể nhớ đến, nếu như ngay cả nhớ cũng không còn thì cô đã hoàn toàn trở thành người cô đơn.

Cố Diệc Thành dừng xe dưới lầu trung tâm dạy thêm, hai người quay về con đường cũ.

Không khí bên ngoài lành lạnh, Thư Thù rụt người lại, xoa xoa tay. Cố Diệc Thành giơ tay lên muốn ôm cô nhưng vẫn bỏ xuống, thấy tâm trạng cô không tốt nên lại càng dè chừng nhìn ánh mắt cô.

Trước khi anh mở miệng nói chuyện, Thư Thù nói: “Đừng nói chuyện, được không?”

Anh trả lời “Ừ” rồi ngoan ngoãn im miệng, sau một lát không nhịn được lại nói: “Thật ra anh muốn nói tóc em rối như ổ quạ rồi…”

Thư Thù cũng “Ừ”, rút từ túi xách ra một cái gương, thấy khóe môi anh nhếch lên cười, mới biết lại mắc lừa anh.

Anh nhân cơ hội cầm tay cô, đưa lên miệng, hà hơi nói: “Thư Thù, lần đầu tiên nắm tay em, anh phát hiện tay em có vài vết chai, anh liền nghĩ sau này nhất định sẽ khiến đôi tay này không phải trải qua bất kỳ gió sương hay làm việc tay chân gì nữa. Anh muốn bảo vệ thật tốt cô gái mình thích. Khi đó, nguyện vọng của anh rất đơn giản, chính là cảm thấy thích em, muốn ở bên em, không nghĩ ngợi gì nhiều, cho rằng yêu thì có thể vượt qua tất cả.” Anh dừng lại, lấy chiếc nhẫn trong túi ra, “Chuyện đêm đó anh muốn xin lỗi em. Nhưng anh không hối hận, bởi vì đó là điều anh muốn, sau khi chia tay em, anh chưa từng đến bên Liễu Nghiên. Anh không muốn thừa nhận nhưng anh phải thẳng thắn nói cho em biết, mấy năm qua bên cạnh anh còn có những người phụ nữ khác, anh không muốn trâng tráo biện hộ rằng đang tìm kiếm hình bóng em trên người họ, vì có là có, không là không. Khi 18 tuổi, anh chỉ biết đưa em chạy trốn nhưng ngay cả A thành cũng chạy không khỏi. Hai mươi hai tuổi, anh chỉ biết cho em một lời thề hẹn nhưng vĩnh viễn nói nhiều làm ít. Em đã phải chịu nhiều cực khổ, lúc em cần anh nhất, anh lại không ở bên em, xin lỗi em. Nhưng anh hy vọng em có thể suy nghĩ lại mối quan hệ của chúng ta, ít nhất cũng cho anh có cơ hội bù đắp, được không?” Nói rồi anh đặt nhẫn vào tay Thư Thù.

Thư Thù cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay, một hồi lâu sau mới nói: “Gia đình anh sẽ đồng ý sao?” Anh không đáp, hỏi ngược lại: “Sáu năm trước, gia đình anh có đến tìm em không?”

“Có tìm.”

“Mẹ anh nhất định đã nói những lời rất khó nghe?”

Thư Thù mỉm cười, không trả lời câu hỏi của anh.

Cố Diệc Thành nói: “Họ là cha mẹ của anh, anh không có lựa chọn nào khác nhưng họ cũng không phải là người xấu, chẳng qua là quá che chở, đặc biệt là đối với anh, nếu họ làm tổn thương em, anh xin lỗi. Em mới hỏi anh, gia đình anh có đồng ý không, anh sẽ thuyết phục họ, đây là chuyện anh phải làm. Nếu nói anh – Cố Diệc Thành muốn kết hôn với Thư Thù thì nhất định là phải cưới hỏi đàng hoàng, được sự chúc phúc của cha mẹ, mang tám kiệu hoa rước vào cửa. Anh biết bây giờ nói những chuyện này đã muộn, Thư Hàm nói hạnh phúc của em không nhất định phải do anh mang lại, kỳ thật anh cũng hiểu. Bao nhiêu năm rồi, chúng ta gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, bây giờ trở về mới nhận ra, mình chưa từng thật sự làm được gì cho em. Anh đến cuối cùng vẫn khiến em phải chờ đợi, chờ anh…Mỗi lần chia cách rồi gặp lại em, anh đều có thể nhận thức được bản thân rất, rất yêu em, vì vậy mới ràng buộc em, muốn giữ em bên mình mà lại bất chấp em có thích hay không, có đồng ý hay không. Chờ chúng ta đã ở bên nhau, mâu thuẫn xuất hiện, anh sẽ vô thức cho rằng do em không hiểu chuyện, quá tự ti, quá nhạy cảm. Không phải là không nghĩ cho em, cưng chiều em, anh từ nhỏ đã bị mọi người làm hư rồi, không biết làm cách nào để thông cảm cho em…Anh đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, mấy năm qua anh không dám nghĩ đến em, cũng không dám trở về tìm em, anh lừa mình dối người, tự gạt mình rằng, là em không quan tâm đến anh, là em có lỗi với anh, lâu dần ngay cả anh cũng tin…Xin lỗi, khi em cần anh nhất anh lại không ở bên em…Bây giờ anh không hy vọng xa vời em sẽ tha thứ cho anh hoặc sẽ trở lại bên cạnh anh. Nhưng anh hi vọng em sẽ hạnh phúc, Thư Thù. Anh hi vọng người ở bên em sẽ là anh, vì anh không yên lòng, không yên lòng giao em cho bất cứ ai khác, anh không dám đánh cuộc, đánh cuộc ai đó có thể cho em hạnh phúc nhưng anh cũng không dám nói ‘Thư Thù, em hãy chờ anh’, anh nghĩ anh đã không còn tư cách này. Cho nên bắt đầu từ bây giờ, hãy để anh chờ em, được không? Bắt đầu từ bây giờ đến lượt anh chờ em, năm năm, mười năm, hai mươi năm, ngay cả lâu hơn nữa anh cũng vẫn chờ, chỉ cần em quay đầu lại, em đồng ý ở bên anh, anh luôn ở đây. Thư Thù em có thể giúp anh giữ chiếc nhẫn này không?”

Ban đêm, Thư Thù ngủ không an, cô lại nằm mơ nhưng lâu rồi cô không mơ như vậy, trong mơ cô mặc một chiếc váy dài, chân trần chạy bên bờ sông, Cố Diệc Thành đuổi theo sau lưng cô, họ cùng nghịch nước, sau đó hôn nhau, trời chiều kéo dài bóng họ, dài mãi… Cảnh tượng chợt biến đổi, họ đứng dưới tàng cây bạch quả, Cố Diệc Thành nắm tay cô nói, ‘trong tên con của chúng ta phải có một chữ ‘Vũ’”. Cô không tin mà mở lớn mắt, con, con…Cô còn có thể có con sao? Trong nháy mắt cô ngã vào bóng tối, trong bóng tối vang lên một âm thanh gay gắt:

“Đừng tưởng qua đêm mấy lần với cậu ta là đã đại biểu cho cái gì. Mày quá ngây thơ rồi.”

“Rời khỏi cậu ta, mày chỉ có thể rời khỏi cậu ta…”

“Không, không ——”

“Thư Thù! Thư Thù! Cậu không sao chứ, thấy ác mộng sao?”

Thư Thù bị đánh thức, Cung Thiến đang ngồi bên giường giữ vai cô, thở hắt ra: “Hù chết người ta nè, cậu tỉnh là tốt rồi, tớ về mơ Chu công tiếp.” Vừa nói vừa liêu xiêu quay về giường mình, ngã đầu nằm ngủ, chỉ chốc lát sau đã vang lên một tiếng ngáy to.

Thư Thù sờ chiếc nhẫn dưới gối, nhắm mắt lại, lau má ướt đẫm nước mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương