"Nếu như không có chuyện gì xảy ra, sáng mai khi cô tỉnh dậy, tàu đã cập bến." Người đàn ông đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh lùng không có chút ấm áp, thậm chí còn có chút buồn chán tẻ nhạt.
Kiều Mộng Ly giật mình, cười nói: "Thật sao? Vậy khi nào anh mới đưa số tiền anh đã hứa cho tôi?" Cô vì vui mừng mà gần như buột miệng nói ra không chút suy nghĩ.
Mặc Vũ Thần nghiêng đầu nhìn cô thật lâu.

Đôi mắt đen láy khó dò, như thể trên mặt biển êm đềm, sóng lớn có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Khi anh nhìn cô như vậy, Kiều Mộng Ly cảm thấy có chút sợ hãi, cô nhìn anh, mím môi cười, nuốt nước bọt không tự tin nói: “Là anh tự nói, một ngày một triệu, hôm nay là ngày thứ ba rồi.

Chà, ba triệu không thể nuốt lời được..."

Vừa nói xong, cô đã thấy chân mày người đàn ông cau lại thật sâu, Kiều Mộng Ly căng thẳng đến mức nhanh chóng đổi lời: “Nếu anh không có nhiều tiền như vậy, tôi sẽ giảm giá mười phần trăm cho anh, thật đấy.

Thật...thât sự không được...anh cũng có thể viết giấy nợ."
Kiều Mộng Ly biết người đàn ông này có tiền nên cô không muốn làm không công, đúng lúc đang cần tiền, cô ước gì mình có thể kiếm được nhiều hơn nữa.
Mặc Vũ Thần im lặng vài giây, anh đột nhiên bước về phía giường và nhìn xuống người phụ nữ đang ngồi trên đó.
Kiều Mộng Ly ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim nhỏ bé không khỏi đập nhanh, cô mỉm cười, duỗi ra năm ngón tay, bối rối nói: “Haha, thế này thì sao?…Giảm giá thêm năm phần trăm cho anh?”
"Ừm?"
Áp lực mạnh mẽ của người đàn ông khiến cô sợ hãi, Kiều Mộng Ly theo bản năng di chuyển đến bên kia giường, mím chặt môi, bất đắc dĩ cười: “Giảm bốn mươi phần trăm, không thể thấp hơn được nữa.”
Chết tiệt! Đã đến mức thấp nhất rồi, cô không thể giảm thêm được nữa!
Mặc Vũ Thần nhếch khóe môi mỉm cười tà ác.
Thât quá đáng, anh ta đang định dụ dỗ cô à?
Kiều Mộng Ly thầm nghĩ mặc dù Mặc Vũ Thần rất đẹp trai, dáng người và ngoại hình của anh thưc sự rất chuẩn ...! nhưng anh căn bản không phải mẫu người lý tưởng của cô, tuy nhiên sự thật là có quá nhiều cám dỗ ở đây.
Kiều Mộng Ly cúi đầu, nhìn sang một bên, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh thật sự cho rằng mình có giá lắm sao, cho rằng lão nương đây vì vẻ mặt ưa nhìn của anh mà tôi sẽ miễn phí ư.

Anh nghĩ nhiều rồi.


Với ba triệu, tôi có thể muốn bao nhiêu tiểu bạch kiểm mà chẳng được…”
Cô còn chưa kịp lẩm bẩm xong thì cằm anh đột nhiên bị véo mạnh, buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm đó.
“Cô đang lẩm bẩm cái gì?” Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng Nam cực.
Kiều Mộng Ly ngoan ngoãn cười nói: "Tôi nói, Mặc tiên sinh không chỉ đẹp trai mà còn giàu có, vừa mở miệng sẽ có hàng ngàn người quỳ gối dưới chân.

Tôi cam tâm tình nguyện bị anh sai khiến.”
"Cô nương này, mấy ngày nay cô cư xử không tệ, tôi sẽ thưởng cho cô một chút."
Nghe vậy, Kiều Mộng Ly vui mừng khôn xiết, buột miệng nói: "Thật sao? Phần thưởng là gì?"
Mặc Vũ Thần mỉm cười bí ẩn, liếc nhìn những thứ trên bàn bên cạnh, Kiều Mộng Ly nhìn theo ánh mắt của anh và ngay lập tức hóa đá.
Không thể nào! Bao cao su! Còn có hơn chục hộp!
Cô chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người đàn ông đẩy xuống giường, sau đó một bóng đen ập xuống người cô.

Kiều Mộng Ly sửng sốt, hoảng sợ nói: "Anh Mặc, anh không thể làm điều này được.

Anh là một doanh nhân.

Tôi nghĩ anh vẫn còn tinh thần hợp đồng, phải không?" Đúng vậy, tuy họ là vợ chồng hợp pháp nhưng bọn họ còn có hợp đồng.
“Đã diễn phải diễn cho thật, nếu không thì người khác làm sao tin được? Hơn nữa, họ đã cất công chuẩn bị kỹ lưỡng cho chúng ta nhiều như vậy nên đương nhiên chúng ta không thể phụ ý tốt của bọn họ được.” Bên cạnh giọng nói trầm thấp và quyến rũ của Mặc Vũ Thần lọt vào tai cô, sau đó cả căn phòng tràn ngập những lời chửi bới của Kiều Mộng Ly.

Một lúc sau, âm thanh của cả căn phòng đã thay đổi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương