Đó Là Khi Ánh Bình Minh Đầu Tiên Thức Giấc
-
Chương 1
Màn đêm buông xuống, dưới bầu trời đầy sao, một chiếc du thuyền to lớn sang trọng đang neo đậu trên biển.
Bên trong du thuyền, một bữa tiệc đang diễn ra, quy tụ những ông lớn từ mọi tầng lớp trong giới Thượng lưu ở Thành phố C.
Trước bàn ăn lớn hình chữ nhật, Kiều Mộng Ly ngồi bên cạnh Mặc Vũ Thần theo một cách trung quy trung củ, lúc thì gật đầu mỉm cười, lúc thì nâng ly chúc mừng, như thể cô là một tiểu thư dịu dàng xuất thân từ một gia đình danh giá.
Nhìn những người giàu có ở đây, trong lòng Kiều Mộng Ly không ngừng nguyền rủa, việc chết tiệt này khi nào mới kết thúc?
Hôm nay là ngày thứ ba cô ở trên con tàu này.
Du thuyền rất rộng rãi, có nhiều chỗ vui chơi giải trí, bên ngoài một nhóm thanh niên đang chơi đùa ở khu giải trí, nhưng bên trong căn phòng này chỉ có bọn họ là hai người trẻ tuổi ở đây.
Trên mặt mang theo nụ cười, Kiều Mộng Ly hơi quay đầu lại, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh ngồi đó vẻ mặt lạnh lùng, sắc mặt tái nhợt, trong mắt ẩn chứ ánh sáng vô cùng thần bí, trên người toát ra khí thế mạnh mẽ, chỉ cần ngồi yên cũng khiến người ta có cảm giác áp bức vô hình, khiến các “lão già” có mặt ở đây ba phần nể anh.
Kiều Mộng Ly không hiểu, người đàn ông này bối cảnh gia thế ra sao, trong khi đám người này rõ ràng tựa hồ rất kính trọng anh, còn anh vẫn khăng khăng muốn ở đây cùng bọn họ cười đùa nói chuyện.
Về phần cụ thể bọn họ đang nói cái gì, cô không hiểu, cũng không dám hỏi.
Ai da, Kiều Mộng Ly lo lắng cho tính mạng của bản thân, mỗi ngày sống đều thấp tha thấp thỏm.
Thấy Kiều Mộng Ly đột nhiên nhẹ nhàng thở dài, dường như đang buồn chán, bà Dư ngồi đối diện cất lời: "Bà Mặc, bà thấy chán sao?"
Kiều Mộng Ly sững sờ chốc lát, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, cô không ngờ lại có người nhìn thấu tâm tư của mình, vội cười hi hi giả lả, sau đó có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Bà Dư vừa nói xong, ông Dư tự mình nói đùa: “Thật sự rất nhàm chán.
Hai người trẻ tuổi các vị cộng lại cũng không lớn tuổi hơn ai trong số chúng tôi ở đây.
Ý nghĩ và mục tiêu lại không cùng tần số với chúng tôi, cũng đã làm khó cho hai vị mấy ngày qua đã ở cùng chúng tôi rồi.”
Haha, lời này nghe ra có vẻ không được bình thường cho lắm.
Kiều Mộng Ly cảm giác như bản thân dường như không cẩn thận đã vô tình gây ra tai họa, cô thật sự muốn quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, xem xem bây giờ sắc mặt anh có phải hay không thật sự rất tệ...
Nhưng Kiều Mộng Ly vẫn là không dám.
Cô thực sự sợ sau khi trở về phòng, anh sẽ không cẩn thận mà lỡ tay bóp chết cô...!Nghĩ đến thôi đã khiến cô dựng tóc gáy, lạnh sống lưng.
Ngược lại, bà Dư rất tốt bụng và dễ gần, bà nhìn Kiều Mộng Ly cười trìu mến: "Thật ra cũng dễ hiểu thôi, bên ngoài là thế giới của người trẻ, nếu bà Mặc cảm thấy buồn chán thì bà có thể ra ngoài trước để hít thở không khí trong lành.”
Trong mắt Kiều Mộng Ly hiện lên một tia kinh ngạc, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, vừa định thốt ra hai chữ “thật sự…”, cô đã bị ánh mắt sâu xa và nguy hiểm của người đàn ông này làm cho câm nín.
Cô nhìn anh, vẫn cười rạng rỡ, nhưng chỉ có cô mới biết nụ cười của cô cứng đờ và giả tạo đến mức nào.
Mặc Vũ Thần cũng đang nhìn cô, giữa hai lông mày xuất hiện một ý cười nhàn nhạt, khi anh nhìn Kiều Mộng Ly , đôi mắt anh chứa đầy sự yêu thương, nhưng chỉ Kiều Mộng Ly mới biết nụ cười của anh không đơn giản là cười, luôn có một chút nguy hiểm và lời cảnh cáo ẩn sâu trong đôi mắt anh.
Người đàn ông giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Kiều Mộng Ly, vẻ mặt nuông chiều: “Nếu em buồn chán thì ra ngoài đi dạo một chút đi.”
Được à!...!Kiều Mộng Ly thực sự rất muốn thốt ra lời này, nhưng khi cô nhìn thấy một tia lạnh lùng trong đôi mắt của người đàn ông này, cô đành nhịn xuống.
Kiều Mộng Ly nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng ôm vào lòng, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Em chỉ thích nhìn anh bàn chuyện công việc, không hề nhàm chán chút nào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook