Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh
-
Chương 72
Phù dung bất cập mỹ nhân trang, Thuỷ điện phong lai châu thuý hương. (1)
Một bộ hồng y, chầm chầm khoan thai, nàng hướng mặt về phía thềm ngọc, nhẹ nhàng hành lễ: “Dân nữ Đỗ Như Ngâm bái kiến hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Búi tóc như gió, tóc mai như sương, dung nhan tiên tử, giọng nói yêu kiều uyển chuyển, rung động lòng người.
Hoàng thượng ngừng lại một hồi mới mở miệng: “Đứng lên đi.”
“Tạ hoàng thượng.” Đỗ Như Ngâm vâng lệnh đứng dậy, đôi mắt sáng rõ, như có như không chuyển mắt về phía ta và Nam Thừa Diệu, chưa kịp lưu lại đã lập tức thu hồi, tựa như ngọn cây Hải Đường yêu kiều đứng yên.
“Quả nhiên là một nữ tử sắc nghệ song toàn, có điều, ngươi là nữ nhi nhà nào? Sao Trẫm chưa từng gặp qua ngươi?” Hoàng thượng nhìn nàng lên tiếng hỏi.
Đã là bằng hữu của Ý Dương công chúa, hiển nhiên chỉ có thể là người nhà quan viên, có lẽ thế lực cũng không nhỏ, bằng không, sao có cơ hội nhìn thấy công chúa, lại còn được Ý Dương công chúa đích thân dẫn vào Thanh Hoà điện hiến vũ.
Đỗ Như Ngâm dịu dàng đáp: “Phụ thân dân nữ là Đỗ Phụng An, là người hầu ở Nội Các, ca ca của dân nữ ở trong quân doanh có nhiệm vụ bố trí quân binh, chức vụ thấp kém, nên bệ hạ chưa từng nghe qua.”
Quan viên lớn nhỏ trong triều nhiều như hồng mao, người hầu ở nội các bất quá chỉ là quan lục phẩm, còn giữ chức vụ bố trí quân binh thì cũng chỉ là bát phẩm, hoàng thượng hiển nhiên là không biết.
Vì vậy hoàng thượng chỉ gật đầu như có như không, thản nhiên mở miệng: “Nhưng lại sinh ra ngươi có dáng vẻ tốt như vậy.”
Tuy nhiên, không biết có phải chỉ vì Đỗ Như Ngâm có kỹ thuật nhảy múa xinh đẹp, cho nên mới được Ý Dương công chúa nâng đỡ quá mức như vậy hay không.
Đang suy nghĩ, Nam Thừa Hi đã đem sáo ngọc trong tay giao cho cung nữ đứng hầu phía sau, mỉm cười ngọt ngào với hoàng thượng: “Phụ hoàng, trước đó không lâu, trong bữa tiệc sinh thần *sinh nhật* nữ nhi của vị đại thần thị vệ hoàng cung, nhi thần tình cờ quen với Đỗ cô nương, khi đó nàng lấy một điệu nghê thường vũ y đã có thể lấn át những hoa thơm cỏ lạ khác, cho nên nhi thần mới nghĩ muốn mời Đỗ cô nương cùng nhau luyện tập, hôm nay dâng tặng một điệu múa chúc mừng trong Thanh Hoà Điện, không biết phụ hoàng có vừa lòng không?”
Hoàng thượng thờ ơ “Ừ” một tiếng, trầm ngâm một lát, cũng nhìn về phía Đỗ Như Ngâm, mở miệng hỏi: “Vừa rồi ngươi múa, có phải là ‘Chiếu Ảnh vũ’?”
Đỗ Như Ngâm dịu dàng cười, có phần ngượng ngùng lên tiếng: “Dân nữ may mắn nhìn thấy tập tranh mô phỏng lại ‘Chiếu Ảnh vũ’ trong thư phòng của Ý Dương công chúa, đáng lẽ không nên tự đánh giá mình quá cao mà tập luyện điệu múa truyền kì này, nhưng vì tâm ý của công chúa đối với hoàng thượng, đối với dũng sĩ Nam Triều đã làm thần cảm động, lúc này mới cả gan bêu xấu.”
Hoàng thượng thoáng gật đầu, thản nhiên nói: “Có thể múa được như vậy, cũng là hiếm thấy, một hồi đến nội vụ phủ lĩnh thưởng.”
Đỗ Như Ngâm quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ơn, vầng trán hạ xuống, lộ ra chiếc gáy thanh tú, làn da trắng nõn mượt mà như son, phấn trang tinh tế.
Thái giám nội vụ phủ phụng chỉ đưa nàng ra khỏi Thanh Hoà điện lĩnh thưởng, bữa Lễ Chúc Mừng này cũng đến lúc hạ màn.
Nếu hoàng thượng đã lên tiếng căn dặn, tối nay Nam Thừa Diệu chỉ có thể ngụ lại Dục Thuận điện của Tử Kinh cung.
Thái giám trong cung sớm đã tiến đến thu dọn tiệc rượu, nhanh nhẹn dìu một bên Nam Thừa Diệu đang say như chết, sau đó thận trọng bước về phía Dục Thuận Điện.
Theo như quy cũ, ta không thể ngủ lại trong cung, nhưng Nam Thừa Diệu nếu như đã say bí tỉ, thân là Tam vương phi, cho dù biết rõ hắn chỉ đang giả say, nhưng về tình về lý, ta đều phải đi đến Dục Thuận Điện trông nom, đợi đến khi hắn ngủ say mới có thể hồi phủ.
Vì vậy, cho dù mỏi mệt vô cùng, ta cũng chỉ có thể theo chân các phi tần phu nhân, trước tiên đến sảnh trước của Thanh Hoà Điện dùng qua trà ở ‘Thanh Yến Sảnh’, chờ thái giám dẫn đường mang nha hoàn của các phủ đến.
Trong mắt mẫu thân như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lúc này lại không thích hợp để nói ra, bước đến cũng không được, chỉ có thể ngồi cách mấy hàng ghế, xa xa nhìn về phía ta và Diễm nhi đang ở gian trong.
Trong lòng không yên, cũng không có tâm trạng nói chuyện, nhưng lại nghe thấy Diễm nhi ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ thấy Đỗ Như Ngâm vừa múa ở Thanh Hoà Điện kia thế nào?”
Ta thuận miệng đáp: “Đỗ cô nương sắc nghệ song toàn, điệu múa kia thật rất đẹp.”
Diễm nhi khẽ cười: “Nữ nhi của một tên người hầu nho nhỏ trong nội các, hôm nay lại có thể nổi bật như vậy, chẳng qua người lợi hại thật sự chính là vị Ý Dương công chúa kia của chúng ta.”
Cho dù giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng bất giác ta vẫn nhìn xung quanh, may là các vị mệnh phụ đều đoan chính ngồi ở gian ngoài, mà các tần phi công chúa ở gian trong đều đang vây quanh Ý Dương công chúa nói cười, cũng không có ai chú ý đến lời nói của chúng ta.
Diễm nhi tựa như không nhận ra động tác của ta, nên vẫn thờ ơ hồn nhiên như trước, khẽ cười chế giễu, sau đó mới nói: ” . . . Hoàng tử công chúa ở Thiên gia, không có một ai không phải là ngọn đèn cạn dầu, Kinh Hồng ca, Chiếu Ảnh vũ, tỷ tỷ, tỷ nên cẩn thận.”
Trong lòng trầm xuống, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, ta luôn cố ý phớt lờ sự bất an ảm đạm ở trong lòng, nhưng hiện tại, một câu nói của nàng đã ép buộc ta không thể tiếp tục tránh né.
Đúng vậy, ta không tin đây là sự trùng hợp.
Nếu như nói, lúc trước nhìn thấy tầm mắt của Ý Dương công chúa và Đỗ Như Ngâm như có như không ném về phía Nam Thừa Diệu, ta còn tưởng rằng bản thân quá đa nghi, thế nhưng, khi tiếng nhạc “Kinh Hồng ca” vừa vang lên, khi hoàng thượng nói ra cái tên “Chiếu Ảnh vũ”, ta liền biết, tất cả những chuyện này không hề đơn giản, chỉ là, ta thật đoán không ra, đến cùng thì tâm ý của các nàng là gì.
Ta không nói gì, mà Diễm nhi chỉ hơi hạ xuống ánh mắt, nhẹ vươn tay dịu dàng xoa lên bụng của mình, khẽ cười lên tiếng: “Nhị tỷ, nhanh chóng có một đứa trẻ đi, ngay khi, tỷ cảm thấy đã không còn điều gì có ý nghĩa, thì ít nhất còn có nó, đó là điều hoàn toàn thuộc về tỷ —-”
Giọng nói của nàng đột nhiên ngừng lại, bàn tay vốn đang vuốt lên bụng của mình cũng thoáng dừng lại, tuy rằng chỉ là trong chốc lát, sau lại thản nhiên mỉm cười, đôi tay trắng tinh như ngọc dịu dàng phủ bên bụng, giống như, muốn giữ lấy một bảo bối quý giá nhất trên thế gian.
Giọng nói của nàng, sâu nặng kiên quyết mà nhu hoà, dịu dàng mà vững vàng như biển sâu: “Con của ta, ta nhất định sẽ toàn tâm yêu thương nó, sẽ không để nó phải chịu đựng những gì mà mẫu thân đã phải trải qua.”
Ta ngẩn ra, vẫn chưa kịp lên tiếng hỏi, liền thấy thái giám dẫn đường đưa đến những tỳ nữ theo hầu vốn không thể vào Thanh Hoà Điện phải đứng chờ ở Duyệt vi thiên quán đi vào Thanh Yến Sảnh, Sơ Ảnh , Ám Hương và Bích Chỉ đều có trong số đó. Diễm nhi cũng không tiếp tục nói thêm gì, lập tức đứng dậy, ta cũng đành lặng lẽ thu lại lời muốn hỏi, mang theo Sơ Ảnh rời khỏi Thanh Yến Sảnh, đi về phía Dục Thuận Điện.
Tới Dục Thuận Điện, Nam Thừa Diệu đang nằm ngủ ở Đông Noãn các, ta định bước vào, lại mơ hồ nghe thấy tiếng bình hoa vỡ xen lẫn với tiếng người ồn ào ở Tây Noãn các truyền đến, vị ma ma quản lý Dục Thuận Điện lập tức phân phó hai tiểu cung nữ ở phía sau đi qua xem, sau đó mới lên tiếng cười nói với ta: “Cũng may Tam điện hạ rất dễ hầu hạ, người đã nằm nghỉ, nếu như giống với Lục điện hạ ở Tây Noãn các, Vương phi có thể sẽ vất vả, nô tỳ thấy, Trương trắc phi của Lục điện hạ e là không quá nửa đêm cũng không thể quay về phủ.”
Ta loáng thoáng nghe thấy từ Tây Noãn Các truyền đến tiếng nữ tử vừa bất lực vừa cố gắng khuyên nhủ cầu xin, không khỏi mỉm cười, nếu như Nam Thừa Diệu cũng học tập Lục đệ của hắn, vậy thì một hồi giả say này lại càng giống thật hơn, xem như, đây là một cuộc khảo nghiệm thử xem khả năng biểu diễn của hắn, mà ta cũng phải tận lực chịu hành hạ.
Vừa nghĩ, vừa nhìn về phía ma ma nói một tiếng “Làm phiền”, liền dẫn Sơ Ảnh nhẹ nhàng bước vào Đông Noãn các.
Bên trong Đông Noãn các, Nam Thừa Diệu đã nằm ngủ, ánh nến hơi sáng rõ, rèm giường phủ xuống.
Thái giám đứng hầu bên ngoài giường thấy ta bước vào, dáng vẻ phục tùng thu mắt, im lặng cúi mình hành lễ, sau đó nhẹ nhàng giúp ta vén lên rèm giường.
Ta đi đến bên giường, ngồi xuống, Nam Thừa Diệu nhắm mắt nằm yên, hơi thở đều đều, sắc mặt bình lặng, mặc dù biết rằng hơn phân nửa là hắn không có ngủ, nhưng vì ngại người ngoài, nên ta vẫn vươn tay giúp hắn kéo lại chăn.
Một tay nhẹ nhàng nhất cánh tay đang để bên ngoài chăn của hắn, một tay kéo chăn đắp lên, đang định thu hồi cánh tay của mình, nhưng không ngờ lại bị hắn giữ chặt.
Ta giật mình, theo bản năng dùng sức rút tay, nhưng hắn lại không hề buông, lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ.
Còn cách rèm giường, lại được chiếc chăn phủ lên, nên không ai nhìn thấy hành động của chúng ta, hắn vẫn nhắm mắt như trước, giống như đang ngủ, nhưng mà khoé môi lại hơi hơi cong lên.
Ta không thể lên tiếng, lại không dám có hành động gì quá mạnh, có trừng mắt hắn cũng không nhìn thấy, bất giác vừa cảm thấy buồn cười vừa lúng túng, đang lúc không biết phải làm sao, hắn đã từ từ vươn bàn tay kia đến, dùng cả hai tay cầm lấy tay của ta, hơi siết chặt, sau đó chậm rãi buông ra.
Ta ngơ ngẩn, hành động này của hắn rõ ràng là có ý trấn an, ta hiểu hắn là đang muốn nói ta không cần phải lo lắng, nhưng ta thật không biết rồi sẽ có chuyện gì xảy ra.
Chậm rãi thu hồi cánh tay từ dưới chăn, ta đưa mắt nhìn vào gương mặt của hắn, vẫn nhắm hai mắt như trước, sắc mặt trầm ổn bình tĩnh.
Tiểu thái giám đứng hầu lại buông rèm xuống, vì thế ta chỉ có thể đè nén sự ngờ vực cùng bất an ở trong lòng, đưa Sơ Ảnh rời khỏi Dục Thuận Điện.
Thái giám dẫn đường cầm theo đèn lồng đưa ta và Sơ Ảnh đến bên ngoài cửa cung, ở đó, xe ngựa của Tam vương phủ đã đứng hầu từ sớm.
“Khăn tay của ta! Khăn tay của ta đâu mất!”
Đi được một đoạn, đột nhiên Sơ Ảnh hốt ha hốt hoảng kêu lên, ta vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bất chợt bị nàng hù doạ.
Chuyện đột ngột xảy ra, mà lại đang ở bên trong hoàng cung, ta vốn định nói nàng vài câu, nhưng nhìn thấy nàng nôn nóng đến nỗi khoé mắt ửng hồng nên cuối cùng cũng không nhẫn tâm, ngược lại còn hỏi: “Em đường vội, khăn tay nào không thấy?”
Giọng nói của nàng mang theo tiếng nức nở: “Chính là khăn tay mà em và Ám Hương mỗi người có một chiếc, lúc ở Duyệt vi thiên quán, cả hai còn lấy ra xem, nhưng mà, hiện tại lại không thấy, tiểu thư, em phải làm sao bây giờ?”
Ta biết chiếc khăn kia quan trọng thế nào với Sơ Ảnh, suy nghĩ một lát, liền nói với thái giám dẫn đường: “Khăn tay kia rất có thể đã rớt ở Duyệt vi thiên quán, làm phiền công công đưa bọn ta đến xem.”
Tiểu thái giám kia cuống quýt quỳ xuống: “Xin Vương phi tha cho nô tài! Duyệt vi thiên quán là nơi dơ bẩn của bọn hạ nhân, nếu nô tài đưa Vương phi đến đó, nhất định sẽ bị Từ công công đánh chết!”
Nương theo ánh sáng từ chiếc đèn lồng, hiện ra một gương mặt vô cùng non nớt, ngay cả tiếng nói cũng run rẩy, chắc là vừa vào cung không lâu nên bị thái giám tổng quản quản thúc nghiêm khắc, lá gan thật nhỏ.
Ta cũng không muốn làm khó hắn, liền mở miệng nói: “Khăn tay này rất quan trọng, không bằng ta đợi ở đây, công công đưa tỳ nữ của ta đến Duyệt vi thiên quán tìm qua, công công thấy thế nào?”
“Điều này . . .” Hắn vẫn có chút do dự.
Vì thế ta kiên trì lên tiếng lần nữa: “Làm phiền công công.”
Hắn nhìn ta, lại nhìn nét mặt nôn nóng như muốn khóc của Sơ Ảnh, do dự gật đầu, suy nghĩ một lát rồi vươn tay chỉ về phía cung điện đang sáng bừng ánh đèn cách đó không xa: “Tam vương phi, phía trước chính là Sướng Âm cung của Ý Dương công chúa, hay là để nô tài đưa Vương phi đến nơi ở của công chúa ngồi một lát, đợi nô tài dẫn vị cô nương này tìm được khăn tay sẽ quay lại đón Vương phi.”
Ta khẽ cười: “Công công không cần lo lắng, ngươi cứ mang Sơ Ảnh đi tìm khăn tay là được, kia là chỗ ở của Ý Dương công chúa, Bổn cung sẽ tự đi đến.”
Dù sao Sơ Ảnh cũng đi theo ta từ lâu, hiểu rõ với tình cách của ta nhất định sẽ không bước vào Sướng Âm cung, nhưng lại không thể vạch trần, nên chỉ nhỏ giọng hỏi một câu: “Tiểu thư, một mình người thật sự không sao chứ?”
Ta vỗ vỗ tay nàng: “Mau đi đi, nếu không tìm thấy ở Duyệt vi thiên quán, em phải mau trở về, ở trong hoàng cung không thể làm loạn, sau khi trở về chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ cách.”
“Tiểu thư yên tâm, điểm này nô tỳ hiểu rõ.”
Nàng gật đầu đi theo tên tiểu thái giám kia, ta vô ý bước vào Sướng Âm cung, lại không có đèn lồng chiếu sáng, nên chỉ tuỳ ý bước chậm trong bóng tối.
Nhưng mà, không được yên tĩnh bao lâu, liền nhìn thấy cách đó không xa có ánh đuốc đang chầm chậm đi về phía Sướng Âm cung, ta nghĩ lúc này đang một thân một mình, bất luận người đến là ai, nếu gặp phải cũng khó tránh khỏi phải phí lời giải thích, lại càng không tiện cùng người khác nói chuyện, vì thế liền nhờ vào bóng tối, ẩn thân phía sau một tảng đá lớn bên hồ.
Trong một lát, giọng nói già nua của một ông lão mang theo vẻ đắc ý không hề che giấu truyền vào vành tai của ta: “. . . Mặc dù ta ở bên ngoài, nhưng cũng nghe nói một điệu múa của Ngâm Ngâm khiến cả sảnh đường lớn tiếng khen ngợi, cuối cùng cũng không phụ lòng ta và mẫu thân của ngươi từ nhỏ đã dạy ngươi cầm kỳ thư hoạ, thanh nhạc vũ đạo . . .Công chúa điện hạ, không phải là thần khoe khoang, nhưng tiểu nữ của thần mà múa nếu so sánh với Tang Mộ Khanh, đệ nhất vũ cơ của Nam Triều, e rằng chỉ có hơn chứ không kém, cả gan nói một câu, dù là trong Tử Kinh cung, chỉ sợ cũng không có mấy người có thể so sánh . . .”
“Phụ thân.” Giọng nói dịu dàng mềm mại mang theo vẻ thản nhiên kiên trì, cắt ngang người đang nói: “Tang Mộ Khanh danh chấn thiên hạ, cũng không phải chỉ cần dựa vào kỹ thuật múa tốt là được. Hơn nữa, nàng là nữ tử thanh lâu, ca hát nhảy múa chính là việc quan trọng, nhưng khi vào hoàng cung, vào thiên gia, cầm kỳ thư hoạ thanh nhạc vũ đạo, những tài nghệ đó cho dù có quan trọng, nhưng có thể cũng không có chỗ để dùng. Những thiên kim nhà quan, hay những nữ tử trong hậu cung này, có người nào là không có một tài nghệ nào đấy, thậm chí là còn nhiều hơn? Người nghĩ rằng, hiện tại Khánh phi nương nương có được ân vinh khiến vạn người hâm mộ này cũng chỉ vì nàng biết thổi sáo vẽ tranh thôi sao? Trong bữa tiệc Trung thu ngắm trăng, không phải Tam vương phi chỉ bằng một khúc Kinh Hồng, một tiếng đàn tươi đẹp đã khiến bốn phương kinh ngạc hay sao, cho nên phụ thân, con đường sau này của Ngâm Ngâm còn rất đài, từ nay về sau người cũng đừng nói những lời như vậy.”
Giọng nói của Ý Dương công chúa hơi có ý cười, vang trong đêm tối: “Đỗ nội thị, ngươi nhìn xem, có phải nữ nhi của ngươi hiểu chuyện hơn ngươi không!”
Đỗ Phụng An kia cuống quýt đáp: “Hạ quan đáng chết, hạ quan biết sai, xin Công chúa điện hạ trách phạt!”
Ý Dương công chúa cười khúc khích: “Đỗ nội thị sai chỗ nào chứ? Ngươi sinh được một nữ nhi xinh đẹp như ngọc thế này, lại tận trung với ta, ta không ân thưởng, ngược lại còn trách phạt, không phải là không phân biệt trắng đen hay sao?”
“Hạ quan không dám. hạ quan không dám . . .” Đỗ Phụng An vẫn luôn vâng vâng dạ dạ.
Ý Dương công chúa cũng không để ý đến hắn, lập tức lên tiếng với Đỗ Như Ngâm: “Hôm nay cũng đã muộn, ngươi lại vừa nhận thưởng, để tránh miệng lưỡi thế nhân, ta cũng không thể giữ ngươi ở lại Sướng Âm cung. Sáng sớm ngày mai ta sẽ phái người đến phủ để đón ngươi, ngươi phải trang điểm thật tỉ mỉ, đêm nay Tam ca ngủ lại Dục Thuận Điện, sáng sớm mai phụ hoàng nhất định sẽ gọi hắn đến Di Lan Hiên dùng tảo thiện *bữa sáng*.”
Giọng nói của Đỗ Như Ngâm tựa như hoàng anh được xuất cốc, khe khẽ dịu dàng vang lên: “Ngâm Ngâm hiểu rõ, chỉ là công chúa, vừa rồi trong bữa tiệc Ngâm Ngâm thấy Tam điện hạ đã say, cho nên lo lắng người không nhìn thấy Ngâm Ngâm múa ‘Chiếu Ảnh vũ’.”
“Say rượu thì cũng còn ba phần tỉnh, huống chi Tam ca của ta của không phải là người bình thường, bằng không sao lại đáng để ta nhọc lòng như vậy. Trước đây hắn luôn lánh nặng tìm nhẹ, không hề cự tuyệt, cũng không tiếp nhận, rất gay gắt, thế nhưng có một lần, ta thăm dò, thì hắn lại không tiếp tục cự tuyệt.” Ý Dương công chúa cười một cái: “Cho dù thật sự hắn không nhìn thấy, ngươi cũng không cần lo lắng, ngươi có khuôn mặt sắc nước hương trời, chính là vũ khí tốt nhất.”
Đỗ Như Ngâm yêu kiều mà cung kính đáp: “Ngâm Ngâm nhờ vào sự sắp xếp của công chúa.”
Ý Dương công chúa thản nhiên mỉm cười: “Thời điểm cũng không còn sớm, trước tiên các ngươi theo Tiểu Lộ Tử xuất cung, đừng quên chuyện ta dặn dò, sau khi trở về phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có khí sắc.”
“Ngâm Ngâm hiểu rõ, tạ công chúa chỉ bảo.”
Khi ánh lửa dần dần khuất xa, có lẽ cha con Đỗ gia đã rời khỏi, giọng nói của Ý Dương công chúa lại thản nhiên vang lên một lần nữa: “Mong rằng, nàng có thể hoàn thành tốt, không uổng phí ta đã hao tâm suy nghĩ.”
Một giọng nữ tử lanh lợi tiếp lời: “Công chúa, chỉ dựa vào một mình nàng, nô tì cảm thấy có chút không yên.”
Ý Dương công chúa nói: “Cũng không còn cách nào khác, vốn dĩ Mộ Dung Liễm có quan hệ rất tốt với Tam tẩu của ta, nếu ta gả cho hắn, hiển nhiên sẽ thân thiết hơn một chút với Tam ca, nhưng hiện tại chỉ có thể trông chờ vào con cờ Đỗ Như Ngâm.”
“Mộ Dung Liễm kia thật sự không biết phân biệt tốt xấu!”
“Tuy là như vậy, nhưng khi hắn làm như thế, bản thân ta lại có vài phần thật lòng tán thưởng hắn, đúng là một nam tử biết gánh vác, nhưng mà, quên đi —” Ý Dương công chúa lại thản nhiên mỉm cười: “Chỉ có điều, Hi nhi, Đỗ Như Ngâm này cũng không phải là một người đơn giản, theo như tin tức của Tiểu Lộ Tử, từ trước đến nay nàng luôn khiêm tốn an phận, nhưng trong bữa tiệc sinh thần ở Hoàng Y Viện nàng lại cố gắng thể hiện hết tài năng, ngươi có biết nàng làm như vậy chẳng qua là vì muốn thu hút sự chú ý của ta hay không?
“Công chúa vừa nói như vậy, làm nô tỳ cũng thực sự nhận ra điều này.”
“Ta lợi dụng nàng để lôi kéo Tam ca, nàng không phải cũng muốn lợi dung ta để cố gắng thay đổi vận mệnh của mình hay sao —-cho dù Tam ca không thể cho nàng danh phận, nhưng nhất định vinh hoa phú quý là không thể tránh khỏi. Còn nếu thủ đoạn của nàng lợi hại một chút, khiến Tam ca của ta dụng tình hơn một chút, nạp nàng làm thiếp, vậy đó chính là tôn vinh mà nữ nhi của một tên người hầu nho nhỏ trong nội các cho dù có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.”
“Nô tỳ thấy Đỗ Như Ngâm này, đúng là một người thông minh, cứng cỏi hơn so với cha nàng ta nhiều. Chỉ là công chúa, người vì Tam điện hạ mà nhọc lòng, vạn nhất . . .”
“Không có vạn nhất.”Ý Dương công chúa quả quyết cắt ngang lời thị nữ kia: “Kim lân khởi thị trì trung vật (2), tuyệt đối ta không nhìn lầm —cho nên, sẽ không có vạn nhất.”
——— ———————
(1)Tây Cung Oán
Nguyên tác: Vương Xương Linh
西 宮 秋 怨
芙 蓉 不 及 美 人 粧
水 殿 風 來 珠 翠 香
卻 恨 含 情 掩 秋 扇
空 懸 明 月 待 君 王
王 昌 齡
Tây Cung Oán
Phù dung bất cập mỹ nhân trang
Thủy điện phong lai châu thúy hương
Khước hận hàm tình yểm thu phiến
Không huyền minh nguyệt đãi quân vương
Vương Xương Linh
–Bản dịch của Phụng Hà–
Người đẹp điểm trang, sen kém hồng,
Gió qua thủy điện, ngọc hương nồng,
Hận nổi trăng thu còn che quạt,
Quân vương chưa gọi, mãi ngóng trông.
(2) Kim lân khởi thị trì trung vật,nhất ngộ phong vân tiện hóa long.
Ý nói: Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng. Ý nói chỉ cần gặp được Phong Vân, khắc có thể hóa thành rồng chín tầng trời, cả thiên hạ sẽ nằm dưới chân.
Một bộ hồng y, chầm chầm khoan thai, nàng hướng mặt về phía thềm ngọc, nhẹ nhàng hành lễ: “Dân nữ Đỗ Như Ngâm bái kiến hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Búi tóc như gió, tóc mai như sương, dung nhan tiên tử, giọng nói yêu kiều uyển chuyển, rung động lòng người.
Hoàng thượng ngừng lại một hồi mới mở miệng: “Đứng lên đi.”
“Tạ hoàng thượng.” Đỗ Như Ngâm vâng lệnh đứng dậy, đôi mắt sáng rõ, như có như không chuyển mắt về phía ta và Nam Thừa Diệu, chưa kịp lưu lại đã lập tức thu hồi, tựa như ngọn cây Hải Đường yêu kiều đứng yên.
“Quả nhiên là một nữ tử sắc nghệ song toàn, có điều, ngươi là nữ nhi nhà nào? Sao Trẫm chưa từng gặp qua ngươi?” Hoàng thượng nhìn nàng lên tiếng hỏi.
Đã là bằng hữu của Ý Dương công chúa, hiển nhiên chỉ có thể là người nhà quan viên, có lẽ thế lực cũng không nhỏ, bằng không, sao có cơ hội nhìn thấy công chúa, lại còn được Ý Dương công chúa đích thân dẫn vào Thanh Hoà điện hiến vũ.
Đỗ Như Ngâm dịu dàng đáp: “Phụ thân dân nữ là Đỗ Phụng An, là người hầu ở Nội Các, ca ca của dân nữ ở trong quân doanh có nhiệm vụ bố trí quân binh, chức vụ thấp kém, nên bệ hạ chưa từng nghe qua.”
Quan viên lớn nhỏ trong triều nhiều như hồng mao, người hầu ở nội các bất quá chỉ là quan lục phẩm, còn giữ chức vụ bố trí quân binh thì cũng chỉ là bát phẩm, hoàng thượng hiển nhiên là không biết.
Vì vậy hoàng thượng chỉ gật đầu như có như không, thản nhiên mở miệng: “Nhưng lại sinh ra ngươi có dáng vẻ tốt như vậy.”
Tuy nhiên, không biết có phải chỉ vì Đỗ Như Ngâm có kỹ thuật nhảy múa xinh đẹp, cho nên mới được Ý Dương công chúa nâng đỡ quá mức như vậy hay không.
Đang suy nghĩ, Nam Thừa Hi đã đem sáo ngọc trong tay giao cho cung nữ đứng hầu phía sau, mỉm cười ngọt ngào với hoàng thượng: “Phụ hoàng, trước đó không lâu, trong bữa tiệc sinh thần *sinh nhật* nữ nhi của vị đại thần thị vệ hoàng cung, nhi thần tình cờ quen với Đỗ cô nương, khi đó nàng lấy một điệu nghê thường vũ y đã có thể lấn át những hoa thơm cỏ lạ khác, cho nên nhi thần mới nghĩ muốn mời Đỗ cô nương cùng nhau luyện tập, hôm nay dâng tặng một điệu múa chúc mừng trong Thanh Hoà Điện, không biết phụ hoàng có vừa lòng không?”
Hoàng thượng thờ ơ “Ừ” một tiếng, trầm ngâm một lát, cũng nhìn về phía Đỗ Như Ngâm, mở miệng hỏi: “Vừa rồi ngươi múa, có phải là ‘Chiếu Ảnh vũ’?”
Đỗ Như Ngâm dịu dàng cười, có phần ngượng ngùng lên tiếng: “Dân nữ may mắn nhìn thấy tập tranh mô phỏng lại ‘Chiếu Ảnh vũ’ trong thư phòng của Ý Dương công chúa, đáng lẽ không nên tự đánh giá mình quá cao mà tập luyện điệu múa truyền kì này, nhưng vì tâm ý của công chúa đối với hoàng thượng, đối với dũng sĩ Nam Triều đã làm thần cảm động, lúc này mới cả gan bêu xấu.”
Hoàng thượng thoáng gật đầu, thản nhiên nói: “Có thể múa được như vậy, cũng là hiếm thấy, một hồi đến nội vụ phủ lĩnh thưởng.”
Đỗ Như Ngâm quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ơn, vầng trán hạ xuống, lộ ra chiếc gáy thanh tú, làn da trắng nõn mượt mà như son, phấn trang tinh tế.
Thái giám nội vụ phủ phụng chỉ đưa nàng ra khỏi Thanh Hoà điện lĩnh thưởng, bữa Lễ Chúc Mừng này cũng đến lúc hạ màn.
Nếu hoàng thượng đã lên tiếng căn dặn, tối nay Nam Thừa Diệu chỉ có thể ngụ lại Dục Thuận điện của Tử Kinh cung.
Thái giám trong cung sớm đã tiến đến thu dọn tiệc rượu, nhanh nhẹn dìu một bên Nam Thừa Diệu đang say như chết, sau đó thận trọng bước về phía Dục Thuận Điện.
Theo như quy cũ, ta không thể ngủ lại trong cung, nhưng Nam Thừa Diệu nếu như đã say bí tỉ, thân là Tam vương phi, cho dù biết rõ hắn chỉ đang giả say, nhưng về tình về lý, ta đều phải đi đến Dục Thuận Điện trông nom, đợi đến khi hắn ngủ say mới có thể hồi phủ.
Vì vậy, cho dù mỏi mệt vô cùng, ta cũng chỉ có thể theo chân các phi tần phu nhân, trước tiên đến sảnh trước của Thanh Hoà Điện dùng qua trà ở ‘Thanh Yến Sảnh’, chờ thái giám dẫn đường mang nha hoàn của các phủ đến.
Trong mắt mẫu thân như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lúc này lại không thích hợp để nói ra, bước đến cũng không được, chỉ có thể ngồi cách mấy hàng ghế, xa xa nhìn về phía ta và Diễm nhi đang ở gian trong.
Trong lòng không yên, cũng không có tâm trạng nói chuyện, nhưng lại nghe thấy Diễm nhi ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ thấy Đỗ Như Ngâm vừa múa ở Thanh Hoà Điện kia thế nào?”
Ta thuận miệng đáp: “Đỗ cô nương sắc nghệ song toàn, điệu múa kia thật rất đẹp.”
Diễm nhi khẽ cười: “Nữ nhi của một tên người hầu nho nhỏ trong nội các, hôm nay lại có thể nổi bật như vậy, chẳng qua người lợi hại thật sự chính là vị Ý Dương công chúa kia của chúng ta.”
Cho dù giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng bất giác ta vẫn nhìn xung quanh, may là các vị mệnh phụ đều đoan chính ngồi ở gian ngoài, mà các tần phi công chúa ở gian trong đều đang vây quanh Ý Dương công chúa nói cười, cũng không có ai chú ý đến lời nói của chúng ta.
Diễm nhi tựa như không nhận ra động tác của ta, nên vẫn thờ ơ hồn nhiên như trước, khẽ cười chế giễu, sau đó mới nói: ” . . . Hoàng tử công chúa ở Thiên gia, không có một ai không phải là ngọn đèn cạn dầu, Kinh Hồng ca, Chiếu Ảnh vũ, tỷ tỷ, tỷ nên cẩn thận.”
Trong lòng trầm xuống, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, ta luôn cố ý phớt lờ sự bất an ảm đạm ở trong lòng, nhưng hiện tại, một câu nói của nàng đã ép buộc ta không thể tiếp tục tránh né.
Đúng vậy, ta không tin đây là sự trùng hợp.
Nếu như nói, lúc trước nhìn thấy tầm mắt của Ý Dương công chúa và Đỗ Như Ngâm như có như không ném về phía Nam Thừa Diệu, ta còn tưởng rằng bản thân quá đa nghi, thế nhưng, khi tiếng nhạc “Kinh Hồng ca” vừa vang lên, khi hoàng thượng nói ra cái tên “Chiếu Ảnh vũ”, ta liền biết, tất cả những chuyện này không hề đơn giản, chỉ là, ta thật đoán không ra, đến cùng thì tâm ý của các nàng là gì.
Ta không nói gì, mà Diễm nhi chỉ hơi hạ xuống ánh mắt, nhẹ vươn tay dịu dàng xoa lên bụng của mình, khẽ cười lên tiếng: “Nhị tỷ, nhanh chóng có một đứa trẻ đi, ngay khi, tỷ cảm thấy đã không còn điều gì có ý nghĩa, thì ít nhất còn có nó, đó là điều hoàn toàn thuộc về tỷ —-”
Giọng nói của nàng đột nhiên ngừng lại, bàn tay vốn đang vuốt lên bụng của mình cũng thoáng dừng lại, tuy rằng chỉ là trong chốc lát, sau lại thản nhiên mỉm cười, đôi tay trắng tinh như ngọc dịu dàng phủ bên bụng, giống như, muốn giữ lấy một bảo bối quý giá nhất trên thế gian.
Giọng nói của nàng, sâu nặng kiên quyết mà nhu hoà, dịu dàng mà vững vàng như biển sâu: “Con của ta, ta nhất định sẽ toàn tâm yêu thương nó, sẽ không để nó phải chịu đựng những gì mà mẫu thân đã phải trải qua.”
Ta ngẩn ra, vẫn chưa kịp lên tiếng hỏi, liền thấy thái giám dẫn đường đưa đến những tỳ nữ theo hầu vốn không thể vào Thanh Hoà Điện phải đứng chờ ở Duyệt vi thiên quán đi vào Thanh Yến Sảnh, Sơ Ảnh , Ám Hương và Bích Chỉ đều có trong số đó. Diễm nhi cũng không tiếp tục nói thêm gì, lập tức đứng dậy, ta cũng đành lặng lẽ thu lại lời muốn hỏi, mang theo Sơ Ảnh rời khỏi Thanh Yến Sảnh, đi về phía Dục Thuận Điện.
Tới Dục Thuận Điện, Nam Thừa Diệu đang nằm ngủ ở Đông Noãn các, ta định bước vào, lại mơ hồ nghe thấy tiếng bình hoa vỡ xen lẫn với tiếng người ồn ào ở Tây Noãn các truyền đến, vị ma ma quản lý Dục Thuận Điện lập tức phân phó hai tiểu cung nữ ở phía sau đi qua xem, sau đó mới lên tiếng cười nói với ta: “Cũng may Tam điện hạ rất dễ hầu hạ, người đã nằm nghỉ, nếu như giống với Lục điện hạ ở Tây Noãn các, Vương phi có thể sẽ vất vả, nô tỳ thấy, Trương trắc phi của Lục điện hạ e là không quá nửa đêm cũng không thể quay về phủ.”
Ta loáng thoáng nghe thấy từ Tây Noãn Các truyền đến tiếng nữ tử vừa bất lực vừa cố gắng khuyên nhủ cầu xin, không khỏi mỉm cười, nếu như Nam Thừa Diệu cũng học tập Lục đệ của hắn, vậy thì một hồi giả say này lại càng giống thật hơn, xem như, đây là một cuộc khảo nghiệm thử xem khả năng biểu diễn của hắn, mà ta cũng phải tận lực chịu hành hạ.
Vừa nghĩ, vừa nhìn về phía ma ma nói một tiếng “Làm phiền”, liền dẫn Sơ Ảnh nhẹ nhàng bước vào Đông Noãn các.
Bên trong Đông Noãn các, Nam Thừa Diệu đã nằm ngủ, ánh nến hơi sáng rõ, rèm giường phủ xuống.
Thái giám đứng hầu bên ngoài giường thấy ta bước vào, dáng vẻ phục tùng thu mắt, im lặng cúi mình hành lễ, sau đó nhẹ nhàng giúp ta vén lên rèm giường.
Ta đi đến bên giường, ngồi xuống, Nam Thừa Diệu nhắm mắt nằm yên, hơi thở đều đều, sắc mặt bình lặng, mặc dù biết rằng hơn phân nửa là hắn không có ngủ, nhưng vì ngại người ngoài, nên ta vẫn vươn tay giúp hắn kéo lại chăn.
Một tay nhẹ nhàng nhất cánh tay đang để bên ngoài chăn của hắn, một tay kéo chăn đắp lên, đang định thu hồi cánh tay của mình, nhưng không ngờ lại bị hắn giữ chặt.
Ta giật mình, theo bản năng dùng sức rút tay, nhưng hắn lại không hề buông, lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ.
Còn cách rèm giường, lại được chiếc chăn phủ lên, nên không ai nhìn thấy hành động của chúng ta, hắn vẫn nhắm mắt như trước, giống như đang ngủ, nhưng mà khoé môi lại hơi hơi cong lên.
Ta không thể lên tiếng, lại không dám có hành động gì quá mạnh, có trừng mắt hắn cũng không nhìn thấy, bất giác vừa cảm thấy buồn cười vừa lúng túng, đang lúc không biết phải làm sao, hắn đã từ từ vươn bàn tay kia đến, dùng cả hai tay cầm lấy tay của ta, hơi siết chặt, sau đó chậm rãi buông ra.
Ta ngơ ngẩn, hành động này của hắn rõ ràng là có ý trấn an, ta hiểu hắn là đang muốn nói ta không cần phải lo lắng, nhưng ta thật không biết rồi sẽ có chuyện gì xảy ra.
Chậm rãi thu hồi cánh tay từ dưới chăn, ta đưa mắt nhìn vào gương mặt của hắn, vẫn nhắm hai mắt như trước, sắc mặt trầm ổn bình tĩnh.
Tiểu thái giám đứng hầu lại buông rèm xuống, vì thế ta chỉ có thể đè nén sự ngờ vực cùng bất an ở trong lòng, đưa Sơ Ảnh rời khỏi Dục Thuận Điện.
Thái giám dẫn đường cầm theo đèn lồng đưa ta và Sơ Ảnh đến bên ngoài cửa cung, ở đó, xe ngựa của Tam vương phủ đã đứng hầu từ sớm.
“Khăn tay của ta! Khăn tay của ta đâu mất!”
Đi được một đoạn, đột nhiên Sơ Ảnh hốt ha hốt hoảng kêu lên, ta vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bất chợt bị nàng hù doạ.
Chuyện đột ngột xảy ra, mà lại đang ở bên trong hoàng cung, ta vốn định nói nàng vài câu, nhưng nhìn thấy nàng nôn nóng đến nỗi khoé mắt ửng hồng nên cuối cùng cũng không nhẫn tâm, ngược lại còn hỏi: “Em đường vội, khăn tay nào không thấy?”
Giọng nói của nàng mang theo tiếng nức nở: “Chính là khăn tay mà em và Ám Hương mỗi người có một chiếc, lúc ở Duyệt vi thiên quán, cả hai còn lấy ra xem, nhưng mà, hiện tại lại không thấy, tiểu thư, em phải làm sao bây giờ?”
Ta biết chiếc khăn kia quan trọng thế nào với Sơ Ảnh, suy nghĩ một lát, liền nói với thái giám dẫn đường: “Khăn tay kia rất có thể đã rớt ở Duyệt vi thiên quán, làm phiền công công đưa bọn ta đến xem.”
Tiểu thái giám kia cuống quýt quỳ xuống: “Xin Vương phi tha cho nô tài! Duyệt vi thiên quán là nơi dơ bẩn của bọn hạ nhân, nếu nô tài đưa Vương phi đến đó, nhất định sẽ bị Từ công công đánh chết!”
Nương theo ánh sáng từ chiếc đèn lồng, hiện ra một gương mặt vô cùng non nớt, ngay cả tiếng nói cũng run rẩy, chắc là vừa vào cung không lâu nên bị thái giám tổng quản quản thúc nghiêm khắc, lá gan thật nhỏ.
Ta cũng không muốn làm khó hắn, liền mở miệng nói: “Khăn tay này rất quan trọng, không bằng ta đợi ở đây, công công đưa tỳ nữ của ta đến Duyệt vi thiên quán tìm qua, công công thấy thế nào?”
“Điều này . . .” Hắn vẫn có chút do dự.
Vì thế ta kiên trì lên tiếng lần nữa: “Làm phiền công công.”
Hắn nhìn ta, lại nhìn nét mặt nôn nóng như muốn khóc của Sơ Ảnh, do dự gật đầu, suy nghĩ một lát rồi vươn tay chỉ về phía cung điện đang sáng bừng ánh đèn cách đó không xa: “Tam vương phi, phía trước chính là Sướng Âm cung của Ý Dương công chúa, hay là để nô tài đưa Vương phi đến nơi ở của công chúa ngồi một lát, đợi nô tài dẫn vị cô nương này tìm được khăn tay sẽ quay lại đón Vương phi.”
Ta khẽ cười: “Công công không cần lo lắng, ngươi cứ mang Sơ Ảnh đi tìm khăn tay là được, kia là chỗ ở của Ý Dương công chúa, Bổn cung sẽ tự đi đến.”
Dù sao Sơ Ảnh cũng đi theo ta từ lâu, hiểu rõ với tình cách của ta nhất định sẽ không bước vào Sướng Âm cung, nhưng lại không thể vạch trần, nên chỉ nhỏ giọng hỏi một câu: “Tiểu thư, một mình người thật sự không sao chứ?”
Ta vỗ vỗ tay nàng: “Mau đi đi, nếu không tìm thấy ở Duyệt vi thiên quán, em phải mau trở về, ở trong hoàng cung không thể làm loạn, sau khi trở về chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ cách.”
“Tiểu thư yên tâm, điểm này nô tỳ hiểu rõ.”
Nàng gật đầu đi theo tên tiểu thái giám kia, ta vô ý bước vào Sướng Âm cung, lại không có đèn lồng chiếu sáng, nên chỉ tuỳ ý bước chậm trong bóng tối.
Nhưng mà, không được yên tĩnh bao lâu, liền nhìn thấy cách đó không xa có ánh đuốc đang chầm chậm đi về phía Sướng Âm cung, ta nghĩ lúc này đang một thân một mình, bất luận người đến là ai, nếu gặp phải cũng khó tránh khỏi phải phí lời giải thích, lại càng không tiện cùng người khác nói chuyện, vì thế liền nhờ vào bóng tối, ẩn thân phía sau một tảng đá lớn bên hồ.
Trong một lát, giọng nói già nua của một ông lão mang theo vẻ đắc ý không hề che giấu truyền vào vành tai của ta: “. . . Mặc dù ta ở bên ngoài, nhưng cũng nghe nói một điệu múa của Ngâm Ngâm khiến cả sảnh đường lớn tiếng khen ngợi, cuối cùng cũng không phụ lòng ta và mẫu thân của ngươi từ nhỏ đã dạy ngươi cầm kỳ thư hoạ, thanh nhạc vũ đạo . . .Công chúa điện hạ, không phải là thần khoe khoang, nhưng tiểu nữ của thần mà múa nếu so sánh với Tang Mộ Khanh, đệ nhất vũ cơ của Nam Triều, e rằng chỉ có hơn chứ không kém, cả gan nói một câu, dù là trong Tử Kinh cung, chỉ sợ cũng không có mấy người có thể so sánh . . .”
“Phụ thân.” Giọng nói dịu dàng mềm mại mang theo vẻ thản nhiên kiên trì, cắt ngang người đang nói: “Tang Mộ Khanh danh chấn thiên hạ, cũng không phải chỉ cần dựa vào kỹ thuật múa tốt là được. Hơn nữa, nàng là nữ tử thanh lâu, ca hát nhảy múa chính là việc quan trọng, nhưng khi vào hoàng cung, vào thiên gia, cầm kỳ thư hoạ thanh nhạc vũ đạo, những tài nghệ đó cho dù có quan trọng, nhưng có thể cũng không có chỗ để dùng. Những thiên kim nhà quan, hay những nữ tử trong hậu cung này, có người nào là không có một tài nghệ nào đấy, thậm chí là còn nhiều hơn? Người nghĩ rằng, hiện tại Khánh phi nương nương có được ân vinh khiến vạn người hâm mộ này cũng chỉ vì nàng biết thổi sáo vẽ tranh thôi sao? Trong bữa tiệc Trung thu ngắm trăng, không phải Tam vương phi chỉ bằng một khúc Kinh Hồng, một tiếng đàn tươi đẹp đã khiến bốn phương kinh ngạc hay sao, cho nên phụ thân, con đường sau này của Ngâm Ngâm còn rất đài, từ nay về sau người cũng đừng nói những lời như vậy.”
Giọng nói của Ý Dương công chúa hơi có ý cười, vang trong đêm tối: “Đỗ nội thị, ngươi nhìn xem, có phải nữ nhi của ngươi hiểu chuyện hơn ngươi không!”
Đỗ Phụng An kia cuống quýt đáp: “Hạ quan đáng chết, hạ quan biết sai, xin Công chúa điện hạ trách phạt!”
Ý Dương công chúa cười khúc khích: “Đỗ nội thị sai chỗ nào chứ? Ngươi sinh được một nữ nhi xinh đẹp như ngọc thế này, lại tận trung với ta, ta không ân thưởng, ngược lại còn trách phạt, không phải là không phân biệt trắng đen hay sao?”
“Hạ quan không dám. hạ quan không dám . . .” Đỗ Phụng An vẫn luôn vâng vâng dạ dạ.
Ý Dương công chúa cũng không để ý đến hắn, lập tức lên tiếng với Đỗ Như Ngâm: “Hôm nay cũng đã muộn, ngươi lại vừa nhận thưởng, để tránh miệng lưỡi thế nhân, ta cũng không thể giữ ngươi ở lại Sướng Âm cung. Sáng sớm ngày mai ta sẽ phái người đến phủ để đón ngươi, ngươi phải trang điểm thật tỉ mỉ, đêm nay Tam ca ngủ lại Dục Thuận Điện, sáng sớm mai phụ hoàng nhất định sẽ gọi hắn đến Di Lan Hiên dùng tảo thiện *bữa sáng*.”
Giọng nói của Đỗ Như Ngâm tựa như hoàng anh được xuất cốc, khe khẽ dịu dàng vang lên: “Ngâm Ngâm hiểu rõ, chỉ là công chúa, vừa rồi trong bữa tiệc Ngâm Ngâm thấy Tam điện hạ đã say, cho nên lo lắng người không nhìn thấy Ngâm Ngâm múa ‘Chiếu Ảnh vũ’.”
“Say rượu thì cũng còn ba phần tỉnh, huống chi Tam ca của ta của không phải là người bình thường, bằng không sao lại đáng để ta nhọc lòng như vậy. Trước đây hắn luôn lánh nặng tìm nhẹ, không hề cự tuyệt, cũng không tiếp nhận, rất gay gắt, thế nhưng có một lần, ta thăm dò, thì hắn lại không tiếp tục cự tuyệt.” Ý Dương công chúa cười một cái: “Cho dù thật sự hắn không nhìn thấy, ngươi cũng không cần lo lắng, ngươi có khuôn mặt sắc nước hương trời, chính là vũ khí tốt nhất.”
Đỗ Như Ngâm yêu kiều mà cung kính đáp: “Ngâm Ngâm nhờ vào sự sắp xếp của công chúa.”
Ý Dương công chúa thản nhiên mỉm cười: “Thời điểm cũng không còn sớm, trước tiên các ngươi theo Tiểu Lộ Tử xuất cung, đừng quên chuyện ta dặn dò, sau khi trở về phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có khí sắc.”
“Ngâm Ngâm hiểu rõ, tạ công chúa chỉ bảo.”
Khi ánh lửa dần dần khuất xa, có lẽ cha con Đỗ gia đã rời khỏi, giọng nói của Ý Dương công chúa lại thản nhiên vang lên một lần nữa: “Mong rằng, nàng có thể hoàn thành tốt, không uổng phí ta đã hao tâm suy nghĩ.”
Một giọng nữ tử lanh lợi tiếp lời: “Công chúa, chỉ dựa vào một mình nàng, nô tì cảm thấy có chút không yên.”
Ý Dương công chúa nói: “Cũng không còn cách nào khác, vốn dĩ Mộ Dung Liễm có quan hệ rất tốt với Tam tẩu của ta, nếu ta gả cho hắn, hiển nhiên sẽ thân thiết hơn một chút với Tam ca, nhưng hiện tại chỉ có thể trông chờ vào con cờ Đỗ Như Ngâm.”
“Mộ Dung Liễm kia thật sự không biết phân biệt tốt xấu!”
“Tuy là như vậy, nhưng khi hắn làm như thế, bản thân ta lại có vài phần thật lòng tán thưởng hắn, đúng là một nam tử biết gánh vác, nhưng mà, quên đi —” Ý Dương công chúa lại thản nhiên mỉm cười: “Chỉ có điều, Hi nhi, Đỗ Như Ngâm này cũng không phải là một người đơn giản, theo như tin tức của Tiểu Lộ Tử, từ trước đến nay nàng luôn khiêm tốn an phận, nhưng trong bữa tiệc sinh thần ở Hoàng Y Viện nàng lại cố gắng thể hiện hết tài năng, ngươi có biết nàng làm như vậy chẳng qua là vì muốn thu hút sự chú ý của ta hay không?
“Công chúa vừa nói như vậy, làm nô tỳ cũng thực sự nhận ra điều này.”
“Ta lợi dụng nàng để lôi kéo Tam ca, nàng không phải cũng muốn lợi dung ta để cố gắng thay đổi vận mệnh của mình hay sao —-cho dù Tam ca không thể cho nàng danh phận, nhưng nhất định vinh hoa phú quý là không thể tránh khỏi. Còn nếu thủ đoạn của nàng lợi hại một chút, khiến Tam ca của ta dụng tình hơn một chút, nạp nàng làm thiếp, vậy đó chính là tôn vinh mà nữ nhi của một tên người hầu nho nhỏ trong nội các cho dù có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.”
“Nô tỳ thấy Đỗ Như Ngâm này, đúng là một người thông minh, cứng cỏi hơn so với cha nàng ta nhiều. Chỉ là công chúa, người vì Tam điện hạ mà nhọc lòng, vạn nhất . . .”
“Không có vạn nhất.”Ý Dương công chúa quả quyết cắt ngang lời thị nữ kia: “Kim lân khởi thị trì trung vật (2), tuyệt đối ta không nhìn lầm —cho nên, sẽ không có vạn nhất.”
——— ———————
(1)Tây Cung Oán
Nguyên tác: Vương Xương Linh
西 宮 秋 怨
芙 蓉 不 及 美 人 粧
水 殿 風 來 珠 翠 香
卻 恨 含 情 掩 秋 扇
空 懸 明 月 待 君 王
王 昌 齡
Tây Cung Oán
Phù dung bất cập mỹ nhân trang
Thủy điện phong lai châu thúy hương
Khước hận hàm tình yểm thu phiến
Không huyền minh nguyệt đãi quân vương
Vương Xương Linh
–Bản dịch của Phụng Hà–
Người đẹp điểm trang, sen kém hồng,
Gió qua thủy điện, ngọc hương nồng,
Hận nổi trăng thu còn che quạt,
Quân vương chưa gọi, mãi ngóng trông.
(2) Kim lân khởi thị trì trung vật,nhất ngộ phong vân tiện hóa long.
Ý nói: Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng. Ý nói chỉ cần gặp được Phong Vân, khắc có thể hóa thành rồng chín tầng trời, cả thiên hạ sẽ nằm dưới chân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook