Đồ Khốn!! Quay Về Cho Tôi!
-
Chương 3
- Thiên! cậu có làm sao không? sao tự dưng lại bị ngất như thế. ___ Vừa vào đến lớp, Tiểu San đã tới hỏi han Thiên. Cậu chỉ nở nụ cười dịu dàng với cô rồi đáp bằng giọng trầm ấm:
- chỉ là trúng gió thôi, đừng có làm mặt như vậy,không phải lỗi của cậu đâu, ngốc!__ cậu véo cái mặt méo xệch của cô, Tiểu San phồng má lên có vẻ giận. Chiến tranh chưa xảy ra thì Doanh Doanh tới:
- Duật Thiên, ông cho tôi mượn Tiểu San tí nha, bọn tui có việc, hị hị
- ừm!
Nhìn Tiểu san cùng Doanh Doanh đi khuất dạng, nụ cười trên môi Thiên biến mất chỉ để lại đôi mắt buồn thăm thẳm.
Thừa Phong bù đầu lên vì công việc, anh hết nhầm nọ lại lẫn kia đâm ra mất cả nửa ngày trời công việc mới ngớt. Thực chất vì lo cho đứa em trai, Thừa Phong đã một tuần không yên giấc, gương mặt lãnh đạm lịch thiệp của người con trai trưởng thành vốn luôn nở nụ cười thanh lịch giờ đây luôn thoáng bi thương làm người ta vừa động lòng vừa khó hiểu. Thi thoảng anh lại im lặng đứng trước cửa phòng trông đứa em trai đang ngủ, như thể sợ nó sẽ bị cướp đi nếu cậu lơ là dù một giây một phút.
Tiểu San đang chìm trong hoang mang cực độ, đã gần 1 tháng Thiên không đi học, cũng đã một tuần không liên lạc được cho Thiên, lúc vẫn còn gọi điện nhắn tin được thì cậu nói cậu bận việc cùng với gia đình. cô đã nhiều lần đến biệt thự nhà họ Trần nhưng cũng chỉ gặp được người quản gia. Rồi... Thừa Phong, người anh cắn răng cắn cổ nuốt lời với em trai để gọi điện cho cô.
Cô lao vào viện, cô chẳng tin nổi vào mắt mình nữa, Thiên nằm trên giường bệnh ngạc nhiên nhìn cô rồi ngó sang Thừa phong bằng đôi mắt trân trối, đau xót. Thừa Phong quay ra cửa sổ ngó cái bầu trời âm u tránh ánh mắt của em trai, giọt lệ của một người anh khẽ rơi.
-- Tại sao thế này? chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao anh lại nằm đây?__Cô nói trong tiếng khóc ứ nghẹn ở cổ
Thiên đưa đôi mắt ấm áp nhìn cô, vẫn là ánh mắt yêu anh vẫn thường trao cho cô, thời gian bên nhau đã được bao nhiêu đâu mà sao số phận lại bi ai đến thế.
Cậu đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, lau nhẹ nước mắt trên má cô:
-xin lỗi em, tôi yêu em, nhưng tôi lại.. không thể cho em một hạnh phúc trọn vẹn...Dù có chuyện gì đi nữa...tôi vẫn ở bên em...
Cô áp bàn tay cậu vào má mình, giọng lạc đi: -- đừng nói nữa, em chỉ cần anh sống thôi, em chỉ cần anh sống, em chỉ cần vậy thôi mà
nước mắt của cậu kịp tuôn rơi, bàn tay cậu rơi ra khỏi đôi tay bé nhỏ của cô, đôi mắt xanh biếc của cậu từ từ khép lại, mẹ cậu đã khóc ngất, trong không gian nghe rõ tiếng điện tim đồ kêu một trải âm thanh vô vọng. Thừa phong cắn cả tay để không khóc thành tiếng. bỗng tiếng Tiểu San vang lên, to, rõ, đầy cay đắng:
---THIÊNNNN! DẬY ĐI ANH, TÔI KHÔNG CHO PHÉP ANH NGỦ, ĐỪNG NGỦ, ĐỪNG RỜI XA TÔI MÀ, ANH ĐÃ HỨA SẼ KHÔNG RỜI XA TÔI MÀ. ĐỒ KHỐNNNN! QUAY VỀ ĐI...làm ơn...quay về đi....em xin anh đấy...Tiểu san san yêu anh lắm...
Tiếng cô vang vọng, chứa đầy nỗi đau oan nghiệt, đau đớn đến xé tâm can ra làm từng mảnh
- chỉ là trúng gió thôi, đừng có làm mặt như vậy,không phải lỗi của cậu đâu, ngốc!__ cậu véo cái mặt méo xệch của cô, Tiểu San phồng má lên có vẻ giận. Chiến tranh chưa xảy ra thì Doanh Doanh tới:
- Duật Thiên, ông cho tôi mượn Tiểu San tí nha, bọn tui có việc, hị hị
- ừm!
Nhìn Tiểu san cùng Doanh Doanh đi khuất dạng, nụ cười trên môi Thiên biến mất chỉ để lại đôi mắt buồn thăm thẳm.
Thừa Phong bù đầu lên vì công việc, anh hết nhầm nọ lại lẫn kia đâm ra mất cả nửa ngày trời công việc mới ngớt. Thực chất vì lo cho đứa em trai, Thừa Phong đã một tuần không yên giấc, gương mặt lãnh đạm lịch thiệp của người con trai trưởng thành vốn luôn nở nụ cười thanh lịch giờ đây luôn thoáng bi thương làm người ta vừa động lòng vừa khó hiểu. Thi thoảng anh lại im lặng đứng trước cửa phòng trông đứa em trai đang ngủ, như thể sợ nó sẽ bị cướp đi nếu cậu lơ là dù một giây một phút.
Tiểu San đang chìm trong hoang mang cực độ, đã gần 1 tháng Thiên không đi học, cũng đã một tuần không liên lạc được cho Thiên, lúc vẫn còn gọi điện nhắn tin được thì cậu nói cậu bận việc cùng với gia đình. cô đã nhiều lần đến biệt thự nhà họ Trần nhưng cũng chỉ gặp được người quản gia. Rồi... Thừa Phong, người anh cắn răng cắn cổ nuốt lời với em trai để gọi điện cho cô.
Cô lao vào viện, cô chẳng tin nổi vào mắt mình nữa, Thiên nằm trên giường bệnh ngạc nhiên nhìn cô rồi ngó sang Thừa phong bằng đôi mắt trân trối, đau xót. Thừa Phong quay ra cửa sổ ngó cái bầu trời âm u tránh ánh mắt của em trai, giọt lệ của một người anh khẽ rơi.
-- Tại sao thế này? chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao anh lại nằm đây?__Cô nói trong tiếng khóc ứ nghẹn ở cổ
Thiên đưa đôi mắt ấm áp nhìn cô, vẫn là ánh mắt yêu anh vẫn thường trao cho cô, thời gian bên nhau đã được bao nhiêu đâu mà sao số phận lại bi ai đến thế.
Cậu đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, lau nhẹ nước mắt trên má cô:
-xin lỗi em, tôi yêu em, nhưng tôi lại.. không thể cho em một hạnh phúc trọn vẹn...Dù có chuyện gì đi nữa...tôi vẫn ở bên em...
Cô áp bàn tay cậu vào má mình, giọng lạc đi: -- đừng nói nữa, em chỉ cần anh sống thôi, em chỉ cần anh sống, em chỉ cần vậy thôi mà
nước mắt của cậu kịp tuôn rơi, bàn tay cậu rơi ra khỏi đôi tay bé nhỏ của cô, đôi mắt xanh biếc của cậu từ từ khép lại, mẹ cậu đã khóc ngất, trong không gian nghe rõ tiếng điện tim đồ kêu một trải âm thanh vô vọng. Thừa phong cắn cả tay để không khóc thành tiếng. bỗng tiếng Tiểu San vang lên, to, rõ, đầy cay đắng:
---THIÊNNNN! DẬY ĐI ANH, TÔI KHÔNG CHO PHÉP ANH NGỦ, ĐỪNG NGỦ, ĐỪNG RỜI XA TÔI MÀ, ANH ĐÃ HỨA SẼ KHÔNG RỜI XA TÔI MÀ. ĐỒ KHỐNNNN! QUAY VỀ ĐI...làm ơn...quay về đi....em xin anh đấy...Tiểu san san yêu anh lắm...
Tiếng cô vang vọng, chứa đầy nỗi đau oan nghiệt, đau đớn đến xé tâm can ra làm từng mảnh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook