Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh
-
Chương 7
Nói chuyện với Song Mộc Lâm xong, Kỳ Meo mở những file tải xuống từ mục Tài nguyên. Lần trước nghe tới năm mươi, bây giờ tiếp tục.
Năm mươi mốt, chất giọng rõ ràng không cùng một kiểu với cậu, không có giá trị tham khảo, đóng.
Năm mươi hai, thụ bị cưỡng bức, khóc như em bé mới đẻ, đóng.
…
Năm mươi sáu, tiếng quần áo ma sát, tiếng rên rỉ vang lên bên tai, mang theo tiếng nức nở, nhưng vẫn khiến người ta nghe ra sự hưởng thụ. “Ưm… a… a”. Thanh âm của thụ bén nhọn hơn theo tần suất ma sát, trộn cùng âm thanh trầm thấp của công, hai người phối hợp rất tốt, hơn nữa hậu kỳ xử lí rất khéo, ván giường lay động, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Khương Tiểu Lạc cảm thấy đoạn H ngắn này phối rất tốt.
Nghe được thanh âm của thụ, cậu nhớ lại lúc mình và Sở Thiếu Tự làm chuyện đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra mình đã phản ứng thế nào. Bởi vì cậu sợ đau, thần kinh rất căng thẳng.
Hay là, thử đề nghị của Song Mộc Lâm xem ra, dù sao đã một tuần rồi không làm, cố gắng thử xem hiệu quả thế nào, biết đâu lại biến ngựa chết thành ngựa sống.
Thấy đã tới giờ, Khương Tiểu Lạc tắm rửa trước, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi cỡ lớn làm áo ngủ, nửa người dưới mặc quần lót nho nhỏ, lộ ra hai đùi.
Thảm trên sàn mới được trải, Khương Tiểu Lạc đứng trên đó vận động chân, rèn luyện độ mềm dẻo, làm công tác chuẩn bị trước.
Luyện tập tới khi đầy mồ hôi, cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ra, Sở Thiếu Tự đã về. Tiên Hiệp Hay
Anh thấy cách ăn mặc của Khương Tiểu Lạc, khẽ nhíu mày.
“Em muốn anh đưa em tới bệnh viện hả?” Ăn mặc mỏng manh như vậy, bệnh cảm của cậu còn chưa hết đâu.
Khương Tiểu Lạc quyết đoán lắc đầu, “Mặc thế này rất thoải mái, hơn nữa em đâu có ra ngoài, trong nhà rất ấm áp.”
“Sở Thiếu, anh mau nấu cơm đi.” Cậu thúc giục.
Nhìn nụ cười rạng rỡ đến dị thường của cậu, Sở Thiếu Tự không biết cậu đang giở trò quỷ gì, dò xét mãi vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường, đành phải vào phòng bếp.
Lúc ăn cơm, Khương Tiểu Lạc vẫn mặc như vậy ngồi trên ghế. Mông nhỏ lạnh lẽo, nhưng không dám để Sở Thiếu Tự biết. Cậu đứng ngồi không yên, vất vả lắm mới ăn xong, lập tức chạy về phòng.
Sở Thiếu Tự tiến vào, nhìn Khương Tiểu Lạc đang nằm trên giường đọc tạp chí, hỏi: “Em không chơi máy tính hả?”
Cậu lắc đầu, đưa mắt nhìn anh vào phòng vệ sinh.
Cho tới khi tiếng nước vang lên, xác định chắc chắn anh sẽ không ra ngoài, Khương Tiểu Lạc lăn tới bên kia giường, lấy bôi trơn trong ngăn kéo ra, đặt bên đầu gối. Cậu cầm điện thoại, mở phần mềm ghi âm, vốn định đặt trong ngăn kéo nhưng lại sợ ảnh hưởng tới chất lượng âm thanh, cậu đành to gan đặt trong hộc tủ.
Bất an chờ Sở Thiếu Tự tắm xong, vừa nghe thấy tiếng nước dừng lại, Khương Tiểu Lạc bật phần mềm ghi âm lên, dùng khăn giấy che lại.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông(1).
Khương Tiểu Lạc chui vào chăn. Sở Thiếu Tự đang định lấy điều khiển ti vi thì bị cậu cản lại.
“Sở Thiếu, đêm nay ngủ sớm chút đi.” Cậu híp mắt cười, nói xong liền tắt đèn, chỉ mở một cái đèn ngủ mờ mờ bên đầu giường.
Sở Thiếu Tự không nghi ngờ cậu, “Anh đọc báo đã.”
Hai người đều nằm trong chăn, Khương Tiểu Lạc ngoan ngoãn không có động tĩnh gì. Cậu nằm nghiêng sát bên Sở Thiếu Tự. Cho dù đang đọc báo, ánh mắt của anh cũng rất nghiêm túc, trên người Sở Thiếu Tự có một sức quyến rũ nam tính tự nhiên. Nếu không thì trước đây Khương Tiểu Lạc cũng không yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Người đàn ông ưu tú như vậy, cho dù mỗi ngày bầu bạn bên nhau, Khương Tiểu Lạc vẫn không thấy chán. Nhớ tới nhiệm vụ ngày hôm nay, cậu bắt đầu đứng ngồi không yên.
Trong chăn, tay cậu ôm ngang hông Sở Thiếu Tự. Thân trên của anh để trần, có thể tận tay sờ được làn da căng tràn sức sống, có lẽ do mới tắm xong, còn có chút ướt át. Càng ngày càng dựa gần vào anh, Khương Tiểu Lạc rúc đầu vào dưới khuỷu tay anh, thoái mái cọ cọ.
Cánh tay Sở Thiếu Tự cảm thấy ngứa ngứa. Khương Tiểu Lạc khiến anh mất tập trung, dung cảm liều mạng đưa tay xâm nhập vào giữa hai chân, bao trùm lên cái ở giữa. Thứ trong tay đang lẳng lặng ngủ, không có phản ứng gì, cậu trêu đùa nhéo nhéo nó.
Chỉ chốc lát sau, tay đã bị Sở Thiếu Tự bắt được.
Khương Tiểu Lạc ngẩng đầu cười cười với anh, hoàn toàn không hề bối rối khi bị bắt quả tang. Nếu đã bị phát hiện, Khương Tiểu Lạc xốc chăn lên, thuận thế nhảy qua ngồi lên người anh.
“Sở Thiếu, chúng ta làm đi?” Ánh mắt cậu sáng rựa, quyến rũ câu hồn.
Thanh âm anh trầm thấp, hơi khàn khàn, dường như đang đè nén cái gì, “Không muốn khỏi bệnh cảm hả?”
“Làm một lần là được rồi.” Người nào đó tiếp tục mặt dày, nhưng trên cổ nổi lên một tầng ửng hồng đã bán đứng cậu.
Ngay lúc Khương Tiểu Lạc đang chờ Sở Thiếu Tự trả lời, đột nhiên bị anh kéo về phía trước, gáy bị giữ chặt. Cậu hơi ngẩng đầu lên, bị Sở Thiếu Tự hôn xuống.
Khương Tiểu Lạc trầm tĩnh lại, chủ động ôm cổ anh. Lúc đầu, anh hôn rất cạn, chỉ liếm cắn hai cánh môi, không xâm nhập vào trong. Khương Tiểu Lạc nức nở hai tiếng, tỏ vẻ bất mãn, nhưng anh vẫn kiên trì mặc kệ, nhìn cậu chơi đùa một mình.
Tay Khương Tiểu Lạc xấu xa nhéo nhéo điểm đỏ trên ngực anh, trêu chọc.
Anh bị khiêu khích như vậy, nặng nề cắn môi Khương Tiểu Lạc, tạo chút dấu vết nho nhỏ. Cậu bị đau, khẽ nhếch miệng, anh lập tức luồn lưỡi vào trong.
Đầu lưỡi hai người dây dưa quấn quít, khuấy qua khuấy lại trong không gian chật hẹp. Bởi vì biên độ động tác quá lớn, hô hấp của cậu có chút gấp gáp hẳn lên.
Khi tách nhau ra, mặt cậu ngày càng đỏ hơn.
Sở Thiếu Tự cưng chiều xoa xoa tóc cậu. Khương Tiểu Lạc rất tự giác cởi áo ngủ ra, đang định cởi nốt quần lót thì bị anh ngăn lại.
Tay Sở Thiếu tự như vô tình như cố ý vuốt vẻ vật nhỏ của Khương Tiểu Lạc. Cậu khép chặt chân kẹp lấy chân anh.
“Khương Tiểu Lạc, em đang đùa với lửa.”
Cậu ôm chặt Sở Thiếu Tự, tựa đầu lên bờ vai rộng của anh. “Vậy anh giúp em dập lửa đi.”
Tay Sở Thiếu Tự tiến vào trong quần lót, chuẩn xác tóm lấy tính khí nhạy cảm của cậu. Thân thể cậu cứng đờ, giật giật, sau đó thích ứng dần. Bị ràng buộc trong vải vóc, Khương Tiểu Lạc có chút khó chịu, nhưng anh lại không giúp cậu cởi ra.
Theo động tác lên xuống của anh, cậu thở dốc nặng nề, cả người nóng bừng, ôm lấy cổ Sở Thiếu Tự.
Dưới thân cảm thấy lạnh lẽo, quần lót đã bị cởi, cậu vẫn chỉ ôm thật chặt cổ anh.
Sở Thiếu Tự đột nhiên lật người, đè Khương Tiểu Lạc xuống giường, chính anh cưỡi trên người cậu.
Quần lót còn mắc ở mắt cá chân, hai chân Khương Tiểu Lạc động một cái, dễ dàng cởi bỏ.
Cả người trần trụi.
*Chú thích:
(1) Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông: Lời của Khổng Minh, trong trận chiến Xích Bích (Tam quốc diễn nghĩa).
Năm mươi mốt, chất giọng rõ ràng không cùng một kiểu với cậu, không có giá trị tham khảo, đóng.
Năm mươi hai, thụ bị cưỡng bức, khóc như em bé mới đẻ, đóng.
…
Năm mươi sáu, tiếng quần áo ma sát, tiếng rên rỉ vang lên bên tai, mang theo tiếng nức nở, nhưng vẫn khiến người ta nghe ra sự hưởng thụ. “Ưm… a… a”. Thanh âm của thụ bén nhọn hơn theo tần suất ma sát, trộn cùng âm thanh trầm thấp của công, hai người phối hợp rất tốt, hơn nữa hậu kỳ xử lí rất khéo, ván giường lay động, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Khương Tiểu Lạc cảm thấy đoạn H ngắn này phối rất tốt.
Nghe được thanh âm của thụ, cậu nhớ lại lúc mình và Sở Thiếu Tự làm chuyện đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra mình đã phản ứng thế nào. Bởi vì cậu sợ đau, thần kinh rất căng thẳng.
Hay là, thử đề nghị của Song Mộc Lâm xem ra, dù sao đã một tuần rồi không làm, cố gắng thử xem hiệu quả thế nào, biết đâu lại biến ngựa chết thành ngựa sống.
Thấy đã tới giờ, Khương Tiểu Lạc tắm rửa trước, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi cỡ lớn làm áo ngủ, nửa người dưới mặc quần lót nho nhỏ, lộ ra hai đùi.
Thảm trên sàn mới được trải, Khương Tiểu Lạc đứng trên đó vận động chân, rèn luyện độ mềm dẻo, làm công tác chuẩn bị trước.
Luyện tập tới khi đầy mồ hôi, cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ra, Sở Thiếu Tự đã về. Tiên Hiệp Hay
Anh thấy cách ăn mặc của Khương Tiểu Lạc, khẽ nhíu mày.
“Em muốn anh đưa em tới bệnh viện hả?” Ăn mặc mỏng manh như vậy, bệnh cảm của cậu còn chưa hết đâu.
Khương Tiểu Lạc quyết đoán lắc đầu, “Mặc thế này rất thoải mái, hơn nữa em đâu có ra ngoài, trong nhà rất ấm áp.”
“Sở Thiếu, anh mau nấu cơm đi.” Cậu thúc giục.
Nhìn nụ cười rạng rỡ đến dị thường của cậu, Sở Thiếu Tự không biết cậu đang giở trò quỷ gì, dò xét mãi vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường, đành phải vào phòng bếp.
Lúc ăn cơm, Khương Tiểu Lạc vẫn mặc như vậy ngồi trên ghế. Mông nhỏ lạnh lẽo, nhưng không dám để Sở Thiếu Tự biết. Cậu đứng ngồi không yên, vất vả lắm mới ăn xong, lập tức chạy về phòng.
Sở Thiếu Tự tiến vào, nhìn Khương Tiểu Lạc đang nằm trên giường đọc tạp chí, hỏi: “Em không chơi máy tính hả?”
Cậu lắc đầu, đưa mắt nhìn anh vào phòng vệ sinh.
Cho tới khi tiếng nước vang lên, xác định chắc chắn anh sẽ không ra ngoài, Khương Tiểu Lạc lăn tới bên kia giường, lấy bôi trơn trong ngăn kéo ra, đặt bên đầu gối. Cậu cầm điện thoại, mở phần mềm ghi âm, vốn định đặt trong ngăn kéo nhưng lại sợ ảnh hưởng tới chất lượng âm thanh, cậu đành to gan đặt trong hộc tủ.
Bất an chờ Sở Thiếu Tự tắm xong, vừa nghe thấy tiếng nước dừng lại, Khương Tiểu Lạc bật phần mềm ghi âm lên, dùng khăn giấy che lại.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông(1).
Khương Tiểu Lạc chui vào chăn. Sở Thiếu Tự đang định lấy điều khiển ti vi thì bị cậu cản lại.
“Sở Thiếu, đêm nay ngủ sớm chút đi.” Cậu híp mắt cười, nói xong liền tắt đèn, chỉ mở một cái đèn ngủ mờ mờ bên đầu giường.
Sở Thiếu Tự không nghi ngờ cậu, “Anh đọc báo đã.”
Hai người đều nằm trong chăn, Khương Tiểu Lạc ngoan ngoãn không có động tĩnh gì. Cậu nằm nghiêng sát bên Sở Thiếu Tự. Cho dù đang đọc báo, ánh mắt của anh cũng rất nghiêm túc, trên người Sở Thiếu Tự có một sức quyến rũ nam tính tự nhiên. Nếu không thì trước đây Khương Tiểu Lạc cũng không yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Người đàn ông ưu tú như vậy, cho dù mỗi ngày bầu bạn bên nhau, Khương Tiểu Lạc vẫn không thấy chán. Nhớ tới nhiệm vụ ngày hôm nay, cậu bắt đầu đứng ngồi không yên.
Trong chăn, tay cậu ôm ngang hông Sở Thiếu Tự. Thân trên của anh để trần, có thể tận tay sờ được làn da căng tràn sức sống, có lẽ do mới tắm xong, còn có chút ướt át. Càng ngày càng dựa gần vào anh, Khương Tiểu Lạc rúc đầu vào dưới khuỷu tay anh, thoái mái cọ cọ.
Cánh tay Sở Thiếu Tự cảm thấy ngứa ngứa. Khương Tiểu Lạc khiến anh mất tập trung, dung cảm liều mạng đưa tay xâm nhập vào giữa hai chân, bao trùm lên cái ở giữa. Thứ trong tay đang lẳng lặng ngủ, không có phản ứng gì, cậu trêu đùa nhéo nhéo nó.
Chỉ chốc lát sau, tay đã bị Sở Thiếu Tự bắt được.
Khương Tiểu Lạc ngẩng đầu cười cười với anh, hoàn toàn không hề bối rối khi bị bắt quả tang. Nếu đã bị phát hiện, Khương Tiểu Lạc xốc chăn lên, thuận thế nhảy qua ngồi lên người anh.
“Sở Thiếu, chúng ta làm đi?” Ánh mắt cậu sáng rựa, quyến rũ câu hồn.
Thanh âm anh trầm thấp, hơi khàn khàn, dường như đang đè nén cái gì, “Không muốn khỏi bệnh cảm hả?”
“Làm một lần là được rồi.” Người nào đó tiếp tục mặt dày, nhưng trên cổ nổi lên một tầng ửng hồng đã bán đứng cậu.
Ngay lúc Khương Tiểu Lạc đang chờ Sở Thiếu Tự trả lời, đột nhiên bị anh kéo về phía trước, gáy bị giữ chặt. Cậu hơi ngẩng đầu lên, bị Sở Thiếu Tự hôn xuống.
Khương Tiểu Lạc trầm tĩnh lại, chủ động ôm cổ anh. Lúc đầu, anh hôn rất cạn, chỉ liếm cắn hai cánh môi, không xâm nhập vào trong. Khương Tiểu Lạc nức nở hai tiếng, tỏ vẻ bất mãn, nhưng anh vẫn kiên trì mặc kệ, nhìn cậu chơi đùa một mình.
Tay Khương Tiểu Lạc xấu xa nhéo nhéo điểm đỏ trên ngực anh, trêu chọc.
Anh bị khiêu khích như vậy, nặng nề cắn môi Khương Tiểu Lạc, tạo chút dấu vết nho nhỏ. Cậu bị đau, khẽ nhếch miệng, anh lập tức luồn lưỡi vào trong.
Đầu lưỡi hai người dây dưa quấn quít, khuấy qua khuấy lại trong không gian chật hẹp. Bởi vì biên độ động tác quá lớn, hô hấp của cậu có chút gấp gáp hẳn lên.
Khi tách nhau ra, mặt cậu ngày càng đỏ hơn.
Sở Thiếu Tự cưng chiều xoa xoa tóc cậu. Khương Tiểu Lạc rất tự giác cởi áo ngủ ra, đang định cởi nốt quần lót thì bị anh ngăn lại.
Tay Sở Thiếu tự như vô tình như cố ý vuốt vẻ vật nhỏ của Khương Tiểu Lạc. Cậu khép chặt chân kẹp lấy chân anh.
“Khương Tiểu Lạc, em đang đùa với lửa.”
Cậu ôm chặt Sở Thiếu Tự, tựa đầu lên bờ vai rộng của anh. “Vậy anh giúp em dập lửa đi.”
Tay Sở Thiếu Tự tiến vào trong quần lót, chuẩn xác tóm lấy tính khí nhạy cảm của cậu. Thân thể cậu cứng đờ, giật giật, sau đó thích ứng dần. Bị ràng buộc trong vải vóc, Khương Tiểu Lạc có chút khó chịu, nhưng anh lại không giúp cậu cởi ra.
Theo động tác lên xuống của anh, cậu thở dốc nặng nề, cả người nóng bừng, ôm lấy cổ Sở Thiếu Tự.
Dưới thân cảm thấy lạnh lẽo, quần lót đã bị cởi, cậu vẫn chỉ ôm thật chặt cổ anh.
Sở Thiếu Tự đột nhiên lật người, đè Khương Tiểu Lạc xuống giường, chính anh cưỡi trên người cậu.
Quần lót còn mắc ở mắt cá chân, hai chân Khương Tiểu Lạc động một cái, dễ dàng cởi bỏ.
Cả người trần trụi.
*Chú thích:
(1) Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông: Lời của Khổng Minh, trong trận chiến Xích Bích (Tam quốc diễn nghĩa).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook