Nụ cười của nhân viên bán hàng cứng đờ một chút, sau đó làm bộ như không có việc gì: “Hai quý khách mua để đeo sao?”

“Đúng thế.”

Khương Tiểu Lạc nhìn phía trên cặp nhẫn, tuy rằng không phải tiền của cậu, nhưng cậu vẫn đau lòng! Huống chi Khương Tiểu Lạc chỉ muốn mua nhẫn bình thường mà thôi, mua một chiếc nhẫn đắt thế này đeo nặng cả tay, nhỡ làm mất thì xót chết luôn!

Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu ý tưởng thiết kế nhẫn, ý nghĩa của nhẫn, nói liến thoắng liên tục, Khương Tiểu Lạc nghe tai nọ ra tai kia, thừa nhịp nhân viên dành thời gian cho khách hàng suy nghĩ, cậu kéo Sở Thiếu Tự sang một bên.

“Anh đừng mua nhẫn đắt như vậy, mua ở chỗ khác không được sao? Đồ ở đây quá cao cấp.” Khương Tiểu Lạc liếc về phía kia, nhân viên bán hàng thỉnh thoáng nhìn lén họ. Cậu trốn tránh ánh mắt đó, cố gắng thuyết phục Sở Thiếu Tự.

“Thật ra không cần thiết phải mua nhẫn đắt tiền đến thế.”

Sở Thiếu Tự vươn tay vén tóc bị gió thổi loạn cho cậu, cười khẽ: “Đồ ngốc, nhẫn là để đeo cả đời mà.”

Mười ngón tay đan chặt, anh cầm rất chắc, Khương Tiểu Lạc không rụt tay lại được, bị ràng buộc suốt đời. Sở Thiếu Tự vô cùng nghiêm túc nói ra hai từ “cả đời”.

Đúng vậy, tình yêu đồng tính chỉ mong chờ một cuộc sống bình thường, một lời hẹn ước trọn đời. Trong nước, họ không có pháp luật bảo đảm, điều duy nhất gắn bó họ chính là tình yêu chân thành. Đeo nhẫn lên, cũng là lời chúc phúc, ham muốn ràng buộc đối phương suốt đời.

Hai người quay về trước quầy, thử đeo nhẫn, không ngờ lại vừa khít. Sở Thiếu Tự liếc mắt nhìn Khương Tiểu Lạc, cậu khẽ gật đầu.

Anh thanh toán tiền nhẫn, hai người đeo luôn trên tay. Nhẫn nằm ở ngón áp út vô danh, gắn liền với trái tim, kết nối hai người lại với nhau, yêu thương lẫn nhau.

Tay trong tay, cảm nhận được sự cứng rắn của đôi nhẫn, trong tim tàn ngập cảm xúc ấm áp, ngọt ngào. Hai người cùng tản bộ về nhà, khi đi tới một hẻm nhỏ không người, Khương Tiểu Lạc đột nhiên ngừng lại, đứng lên trên bồn hoa, nhìn xuống Sở Thiếu Tự.

“Sở Thiếu Tự, anh có đồng ý mãi mãi ở bên Khương Tiểu Lạc không? Tuy rằng cậu ấy rất lười biếng, lại không biết làm việc nhà, đôi khi còn đùa giỡn ấu trĩ, nhưng cậu ấy vĩnh viễn yêu anh nhất. Anh có đồng ý không?”

Sở Thiếu Tự gần như không chần chờ đáp: “Anh đồng ý.”

Anh nâng tay Khương Tiểu Lạc lên, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên mu bàn tay cậu. thánh khiết mà chân thành.

Mặc dù mỗi lời hứa chót lưỡi đầu môi đều không đáng tin, lúc nào cũng có thể bị phá vỡ, bởi vì chuyện sau này không ai nói trước được. Nhưng Khương Tiểu Lạc cảm thấy giờ khắc này thật quá đỗi thần thánh mà trang nghiêm.

Cậu cong khóe môi, bước xuống khỏi bồn hoa, nhón chân lên ôm cổ anh. Sở Thiếu Tự hơi sững sờ, rồi lập tức đón nhận nụ hôn chủ động của cậu.

Làm chuyện thân mật công khai ở bên ngoài như vậy là điều Khương Tiểu Lạc mơ mộng từ lâu, nhưng cậu còn thích lén lút làm chuyện thân mật ở chốn không người như vậy hơn.

Có tiếng bước chân nho nhỏ truyền tới.

Tiêu đời rồi, có người đến! Khương Tiểu Lạc muốn lui lại, Sở Thiếu Tự không buông. Thân thể hai người dính sát vào nhau, mùi hương nam tính trưởng thành của Sở Thiếu Tự xông vào mũi cậu, mê hoặc cậu. Thân thể nghênh đón anh theo bản năng, khi bị liếm vào chỗ nhạy cảm trong khoang miệng, cậu rên rỉ vài tiếng, quên luôn nỗi sợ hãi bị người ta phát hiện.

Xung quanh an tĩnh dần, chỉ còn tiếng gió lạnh vù vù thổi qua tai.

Cái lưỡi mềm mại yếu ớt bị anh mạnh mẽ quấn quít, khuấy đảo không chút kiêng kị. Khương Tiểu Lạc khó chịu bật ra tiếng rên rỉ từ khoang mũi, nước bọt chảy xuống vì không kịp nuốt. Cậu lấy tay lau đi, cảm giác thật dính dớp.

Sở Thiếu Tự buông người ra, cả khuôn mặt Khương Tiểu Lạc đỏ như máu, không biết do bị nghẹt thở hay là vì… Cậu thở dồn dập, bất giác thấy lạnh lẽo. Nhét tay mình vào trong túi quần của Sở Thiếu Tự, cậu bướng bỉnh lấy ngón trỏ cọ cọ bắp đùi anh.

“Về thôi.”

Lần tản bộ hôm nay kéo dài thật lâu.

Hẻm nhỏ vắng vẻ, ngọn đèn vàng mờ, soi ra hai bóng đen một cao một thấp giao hòa vào nhau, trông cực kì thân mật.

Về đến nhà, Khương Tiểu Lạc lười biếng không muốn mở máy tính, hy vọng Song Mộc Lâm giúp cậu cướp sô pha…

Cậu tắm rửa sạch sẽ xong rúc vào chăn ngủ ngon, trong lúc Sở Thiếu Tự đang tắm, cậu đã nghe xong kịch “Vô”. Khương Tiểu Lạc đọc xong nguyên tác từ lâu, phong cách truyện vô cùng nặng nề. Nhân vật thụ luôn luôn thiếu cảm giác an toàn, chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ cũng sẽ nghĩ công đang phản bội mình, buồn bã uống rượu say đi 419 phá hoại chính mình, tự tay đẩy công cho người phụ nữ khác, ngây ngốc sống qua ngày. Sau đó thụ bị tai nạn giao thông, bị hủy dung, trong lúc nằm viện thì vô tình gặp được công. Hai người nối lại tình xưa, thụ trốn tránh, công theo đuổi, cuối cùng cũng giữ được người trong tay.

Rất hiện thực, trong kịch thụ rất vô liêm sỉ, chà đạp lên tình cảm của công, khiến độc giả nghĩ rằng quả thật là tiện thụ. Nhưng đây chính là cuộc sống hiện tình của gay, bọn họ mẫn cảm và yếu đuối, luôn hoài nghi cuộc sống ở chung lâu dài giữa nam và nam. Huống chi, trong bối cảnh gia đình như vậy và tính cách vô cùng tự ti của thụ, không có cha, mẹ thụ luôn chán ghét thụ vì cậu là kết quả sau khi mẹ cậu bị người ta cưỡng hiếp, thậm chí còn không biết cha cậu là ai. Người cả thôn đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu, người nhà, bạn học không muốn tiếp xúc với cậu, khiến cậu trở thành một người tự ti và thiếu thốn tình cảm.

Nếu như công không chủ động theo đuổi, mãi mãi thụ sẽ không thể bước ra khỏi vòng luẩn quẩn đó.

Khương Tiểu Lạc rất thích câu chuyện này, lúc đọc truyện còn khóc sướt mướt. Cậu rất thương nhân vật công, một người dịu dàng, bao dung như vậy, mà thụ nỡ lòng tổn thương hắn chỉ vì sự yếu đuối của mình. Nhưng bất kể nội dung đau khổ thế nào, chỉ cần kết cục viên mãn là có thể bù đắp được, kịch này kết thúc HE.

Bởi vì biết rõ nội dung vở lịch, khi nghe kịch, Khương Tiểu Lạc có thể lưu ý tới cách diễn của CV mà bỏ qua diễn biến phát triển tình tiết.

Sở Thiếu phối vai công không bị áp lực quá lớn về chất giọng, bởi vì yêu cầu gần với giọng thật của anh. Mỗi câu lời thoại hoàn toàn được Sở Thiếu Tự dùng giọng thật để diễn.

“Vương triều họ Lý” và “Vô” thể hiện rõ tính cách cung Xử Nữ của Sở Thiếu Tự. Cậu tìm các kịch liên quan tới ID Sở Thiếu, nhưng hoàn toàn không có kịch nào khác, kể cả một vai quần chung. Đến tận bây gừi, ngoại trừ lời giới thiệu của kịch mới đây, Sở Thiếu chỉ phối vai chính đúng hai bộ.

Diễn xuất của các CV càng ngày càng tiến bộ, sao Sở Thiếu vừa vào giới võng phối đã có thể phối kịch như vậy chứ? Rõ ràng Sở Thiếu Tự học ngành quản trị kinh doanh chứ không phải chuyên ngành phát thanh. Lẽ nào đây cũng là tài năng trời cho? Nếu quả thật là vậy thì quá đáng tiếc khi anh không tiếp tục phối kịch nữa.

Khương Tiểu Lạc thích nghe kịch của người quen, bởi vì cậu cũng không có nhiều thời gian để nghe hết kịch trong giới võng phối, chỉ có thể chọn lựa. Lúc cậu nghe “Vô” của Sở Thiếu đã phải cách một khoảng thời gian khá dài mới bắt đầu nghe.

Tiếng vòi hoa sen trong nhà tắm ngừng lại. Khương Tiểu Lạc tắt mp3 ném lên giường, kéo chăn trùm đầu đi ngủ. Ai đó rúc trong chăm nắm chặt vật cứng trên ngón áp út, ngủ đến ngọt ngào.

Sáng sớm.

Khương Tiểu Lạc bị tiếng chuông báo thức chói tai đánh thức. Cậu quờ quạng tắt chuông tám giờ rưỡi, lại mò sang sờ mó khoảng không bên cạnh, Sở Thiếu Tự đi làm rồi.

Cậu ngáp một cái, cảm thấy rất buồn ngủ nên mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Chẳng biết qua bao lâu, Khương Tiểu Lạc bật dậy, đúng lúc chuông điện thoại vang lên.

Sở Thiếu Tự gọi điện hỏi cậu đã dậy chưa, Khương Tiểu Lạc nhìn đồng hồ đã tới tám giờ bốn mươi lăm, vội vã cúp máy, dùng tốc độ đánh răng rửa mặt nhanh chưa từng có, mở ngăn kéo tìm quần áo, vừa cởi vừa mặc vừa chạy ra ngoài. Ra đến cửa, cậu lại lộn trở vào lấy ví tiền, điện thoại đi động và chìa khóa.

Coi như là tập thể dục buổi sáng đi, Khương Tiểu Lạc chạy mất mười phút mới đến khu nhà đối diện. Cũng may thang máy ở đây rất nhanh, tới lúc đến trước cửa nhà, còn năm phút nữa là đến chín giờ. Cậu đứng thở một lúc, sửa sang lại vẻ ngoài của mình, sau đó bấm chuông cửa.

Cửa mở ra, Khương Tiểu Lạc mỉm cười đầy chuyên nghiệp. “Xin chào, tôi là gia sư do ông Vương giới thiệu tới.”

***

Thời gian cuộc gọi hiển thị mười phút, Khương Tiểu Lạc toàn oán trách về ngày làm việc đầu tiên của mình.

“Anh biết không, thằng nhóc kia cực kì bướng, mẹ nó ngồi bên cạnh thì nó mới chịu làm bài. Em không quản được nó, cũng không trông được nó. A a a a a!! Qua một tháng nữa em nghỉ luôn, chẳng khác nào đi trông nhà trẻ!”

Chẳng phải ở đây cũng có một em bé cần Sở Thiếu Tự dỗ dành hay sao?

“Cuộc sống của em quá khô khan, như vậy mới tốt.” Sở Thiếu Tự nhẹ nhàng cười. Khương Tiểu Lạc nghe thấy thì không vui nói. “Anh không biết đâu, thằng nhóc đó khinh thường em, không tin vào tài năng của em. Em nói một tràng tiếng Anh cho nó nghe, nó sợ tới choáng váng luôn. He he.” Khương Tiểu Lạc cười to. Tiếng cậu quá to khiến mọi người ngoài đường nhìn sang. Cậu đành phải xấu hổ nhỏ giọng xuống.

Đầu dây bên kia vẫn rất yên ắng, cậu đoán chắc anh đang ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, công việc rất thanh nhàn, không giống cậu đi làm gia sư tiếng Anh, mồm miệng phải hoạt động liên tục.

Tiếng thắng xe dồn dập vang lên khiến Khương Tiểu Lạc tái mét mặt mày. Cậu chưa kịp phản ứng thì đã nghe tiếng tài xế mắng chửi đi đường không có mắt. Cậu nhặt điện thoại bị rơi dưới đất, nói xin lỗi với tài xế xong thì chạy đi.

“Sao thế?” Trong điện thoại truyền tới giọng lo lắng của Sở Thiếu Tự. Khương Tiểu Lạc nói rằng mình không nhìn đường nên suýt bị xe tông, sợ gần chết.

“Khương Tiểu Lạc, em bớt làm anh lo đi.” Đoán được cậu đi đường mà thả hồn trôi mất, Sở Thiếu Tự bảo cậu cúp máy, có việc gì thì về nhà hẵng nói.

Về đến nhà, trong lúc chờ máy tính khởi động, cậu ngồi thở hổn hển, giảm xóc một lúc rồi mới lên QQ. Một loạt tin nhắn bùm bùm nhảy ra, trước hết Khương Tiểu Lạc tìm xem Sở Thiếu Tự có đang online hay không.

Avatar của anh đang sáng. Từ sau lần trước bị anh ghét bỏ, cậu không dám nhắn tin cho anh nữa. Dù sao cũng không thể để lộ thân phận của mình, cậu chỉ có thể giả vờ làm fan cuồng, thật đúng là mất tự nhiên.

Khương Tiểu Lạc lịch sự nói chào buổi trưa, bên kia vẫn không trả lời. Tiêu đời… chắc chắn là bị anh ấy ghét rồi.

Sở Thiếu ơi o(╥﹏╥)o

Khương Tiểu Lạc mở diễn đàn võng phối, “Cuộc sống hạnh phúc của đôi trẻ” đã kéo dài tới trang hai, không ngờ chỉ sau một đêm mà có nhiều bình luận tới vậy. Khi cậu định kiểm tra xem Song Mộc Lâm có hoàn thành nhiệm vụ cao cả hay không thì thấy phía dưới có một topic khác.

Topic: Nhóm QQ của fan Sở Thiếu, mọi người mau về nhà nào.

01: 165xxxxxxx

1L: Đã gia nhập, lần trước thấy trong bài post đề cử kịch kinh điển.

2L: Thần tượng bị treo lên đầu à╥﹏╥

3L: Không phải đây, chỉ đang tìm người cùng sở thích thôi.

4L: Topic kịch sát vách có Sở Thiếu. Có phải Sở Thiếu định quay về không?

5L: Không biết, trên weibo hoàn toàn không có động tĩnh gì_(: 3∠)_

Nhóm fan của Sở Thiếu? Trong post đề cử kịch lần trước, Khương Tiểu Lạc cũng thấy nhưng chỉ lướt qua. Nếu đã thành lập nhóm fan, cậu không ngại gia nhập đâu.

Cậu dùng QQ Kỳ Meo copy số nhóm, nhấn xin gia nhập rồi ngồi đợi, nào ngờ lại xuất hiện thông báo yêu cầu gia nhập bị từ chối. Khương Tiểu Lạc buồn bực, cho rằng quản lí nhóm nhấn nhầm, lại xin lần nữa, lần này còn thêm phần xác thực thông tin.

Kỳ Meo: Fan mới của Sở Thiếu, xin gia nhập.

Kết quả, sau 5 giây, cậu lại bị từ chối.

Quản lí: Xin lỗi, nhóm này không nhận fan cuồng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương