Dò Hư Lăng Quyển 5
C37: Lạc Thần Phiên Ngoại (mười) Gặp Gỡ Dưới Trăng

"Này, ngươi qua đây."
Ta ngồi bên cạnh bàn sách, ngón trỏ gõ xuống bàn, nhìn về phía hài tử bên ngoài cửa sổ. Cửa sổ mở rộng, bên ngoài chứa một mảnh mềm mại sáng rỡ cảnh xuân, vừa đúng lúc hoa hạnh nở trắng ngoài sân.
Nữ tử vốn là ngồi chồm hổm dưới mặt đất, đưa lưng về phía ta, không hiểu được trên mặt đất đang xem cái gì, thấy ta gọi nàng, lập tức đứng lên, đi tới dưới cửa sổ.
"Ngươi vì sao lại gọi ta như thế, ta không thể có tên gì sao?" Nàng đưa tay nâng má, con ngươi màu hổ phách yên tĩnh nhìn ta.
Ta nói: "Ngươi chưa từng báo cho ta biết tên họ."
Nàng nháy nháy mắt nói: "Đó là ta không nhớ ra được tên. Ngươi có thể cho ta một cái tên không?"
"Không thể. Ta cũng không phải là cha ngươi, cũng không phải là mẹ ngươi, làm sao có thể đặt tên cho ngươi được?" Ta nhẹ nói.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ thất vọng, lại nói: "Vậy ngươi tên gọi là gì, nhiều ngày như vậy, ngươi cũng còn chưa từng nói cho ta biết."
Ta nói: "Ngươi không có nói cho ta biết tên, ta đây cũng không nói cho ngươi. Như vậy, rất công bằng."
Nàng bất đắc dĩ nói: "Nhưng ta là không nhớ nha, cái này không tính."
"Cũng như nhau." Ta giương mắt nhìn, đưa ra cây bút mực đỏ trước mặt nàng quơ quơ: "Đứng đứng đó nữa, vào đây. Ngươi viết những chữ này xấu quá, phải viết lại."
"A." Tay nàng tựa trên bệ cửa sổ, nhảy một cái, nhảy lên bệ cửa sổ, liền ổn định nhảy xuống vào phòng, nhẹ tựa chim bay.
Ta mặt không chút thay đổi nói: "Đi vào bằng cửa. Lần sau nếu còn như vậy, liền tự phạt đứng ở góc tường kia hai canh giờ."
"Ta lần sau sẽ không." Nàng mỉm cười, mắt nhìn thẳng ta: "Nhưng ngươi sẽ không để cho ta đứng góc tường."
Ta hừ một tiếng: "Thật không, ngươi có lòng tin như vậy."
Nàng có chút đắc ý nói: "Ngươi không nỡ. Ngươi đối đãi với ta rất tốt, ta đều hiểu được."
Ta nói: "Ngươi lại hiểu được cái gì là tốt, cái gì là xấu. Chớ có nói linh tinh nữa."

Nàng nói: "Ta cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên hiểu được. Ta có hai mắt, có thể nhìn, có trí não, có thể phân biệt, người nào tốt với ta, thương yêu ta, ta đều phân biệt rõ ràng. Ta lúc trước thường xuyên lên cơn sốt, ngươi một tấc cũng không rời ở bên chiếu cố ta; ta ban đêm một người ngủ sợ quỷ, muốn cùng ngươi cùng nhau ngủ, ngươi mặc dù nét mặt không muốn, nhưng cũng chưa từng đem ta đuổi về phòng. Ngươi lại còn không ngủ, ta ban đêm muốn nói chuyện với ngươi, ngươi cũng giống như mới vừa rồi vẻ mặt nghiêm khắc muốn phạt ta đến góc tường đứng hai canh giờ, nhưng cuối cùng đều không có thực hiện. Ta ..."
Ta ngắt lời nàng: "Im miệng, dài dòng."
Nàng ngượng ngùng nói: "Được."
Ta ngồi xuống, hơi cảm thấy đau đầu nói: "Viết lại lần nữa."
Nàng ở bên cạnh ta yên lặng ngồi xuống, nhấc bút lên bắt đầu viết chữ. Trải qua mấy ngày này học tập, tư thế cầm bút coi như có thể lọt vào trong tầm mắt, bất quá viết ra chữ, thực sự không dám khen tặng.
"Lần này viết nhiều như thế, thật sự viết xấu như vậy sao?" Nàng viết một lúc, lại ngẩng đầu nhìn đống giấy lớn xếp trước mặt, con mắt khó nén vẻ thất vọng.
Ta thẳng thắn nói: "Nào chỉ là xấu."
Nàng gác bút, từ trong đống giấy rút ra một tờ giấy, bên trên mấy hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hướng ta ý nói: "Tiên sinh, ngươi nhìn xem, ta cảm thấy mình viết mấy chữ này cũng rất tốt, nếu không, tiên sinh ngươi ... Ngươi khoanh tròn cho ta một chữ?" Nàng ngước mắt nhìn, có chút đáng thương nhìn ta: "Chỉ một. Ta cần một thôi."
Ta nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tiên sinh."
Nàng hạ mắt xuống: "Được, vậy ngươi khoanh tròn cho ta một chữ. Hôm qua ta đọc sách, trong sách nói cần phải được khuyến khích, mới khiến cho ta tiến bộ, ngươi cũng nên cổ vũ ta mới đúng."
Ta nhấc bút mực đỏ, ở bên trên trang giấy, miễn cưỡng tìm một chữ có thể "Lọt vào trong tầm mắt", đánh dấu vòng tròn.
Nàng lúc này vẻ mặt mới giãn ra nở nụ cười, một mặt viết, một mặt nói: "Trong sách nói, người dạy mình biết chữ, học câu đều được gọi là tiên sinh hoặc là sư phụ. Ngươi không cho ta gọi là tiên sinh, vậy ta có thể gọi ngươi là sư phụ không?"
Ta lạnh mặt nói: "Không được phép."
"Tỷ tỷ."
"Không thể."
"Thôi được." Yên lặng trong chốc lát, nàng lại nói: "Sư phụ dạy ngươi chữ, đều giống như ngươi nghiêm khắc như thế sao?"

"..."
"A, chắc vậy, ta mặc dù chưa gặp qua, nhưng chắc sư phụ ngươi cũng tuổi còn trẻ mà đẹp như ngươi. Cái này ta nói đúng không?"
"..."
"Ngươi nghìn vạn lần đừng trách ta nhiều chuyện. Trước ngươi từng nói với ta "Học là phải biết suy nghĩ, suy nghĩ để mà hỏi", ta đều nhớ ở trong lòng, chưa từng quên. Sau này có vấn đề gì, ta sẽ đến hỏi ý kiến ngươi, cũng sẽ giải đáp những thắc mắc trong lòng."
Ta nhẫn nhịn, đứng dậy: "Ngươi nói nhiều quá, để ý những vấn đề của ngươi kia kìa, lát ta xem tiếp. Lần này viết cho đủ mười trang, thêm vài bài thơ, chờ một lúc nữa sẽ tới giờ cơm trưa." Ta sắp xếp xong, lấy ra một quyển sách đưa cho nàng, sau đó đi đến phòng bếp lấy một bình rượu, đi tới dưới gốc cây hạnh hoa ngồi.
Ánh mặt trời rất ấm, nhẹ nhàng ấm áp, ánh sáng như là từ trong không khí chảy theo dòng, hạnh hoa cũng được tô điểm rực rỡ.
Ta gỡ tấm giấy dán, lấy ra một cái chén rót vào chút rượu, rượu trong suốt thấy đáy, ta thấy mơ hồ ánh sáng bên trong.
"Chỉ là dạy nàng ta đọc sách, mấy ngày nay như thế nào lại thích nói kiểu như vậy. Trong sách nói, cái gì cũng đều mang sách ra nói, như vậy dạy nàng tiếp, nàng trưởng thành, chẳng lẽ muốn làm lão nhân? Còn nói không phải người ngu, ta thấy rõ ràng là ngốc mà." Ta nhìn bát rượu, đột nhiên không hiểu vì sao thấy vui vẻ, bưng lên ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Hai mươi hai ngày. Thời gian trôi thật nhanh, hai người như thế này ở tại trong trạch viện cũng đã qua hai mươi hai ngày.
Ở chung hồi lâu, hai ngươi từ lúc quen biết, hài tử so với lúc đầu còn e ngại sợ sệt, nàng bây giờ, nhưng thật ra ngây thơ hồn nhiên hơn nhiều, lá gan cũng đã trở nên lớn hơn. Chỉ vì đề tài quá nhiều, không tránh khỏi có chút mệt nhọc.
Còn có Hoài Dương Tử. Ta mấy ngày nay ít khi ra ngoài, nếu không có việc gì cần đi đâu, ít khi xuất hiện ra phố, cố gắng khiến cho phạm vi hoạt động của mình chỉ ở trong trạch viện.
Trên đời này, thứ ta không bao giờ thiếu, đó chính là thời gian. Ta có thật nhiều thời gian kéo dài cùng Hoài Dương Tử, đương nhiên hắn cũng có. Ta chỉ cần là người cuối cùng im lặng, trước khi hắn hành động, ta chỉ cần án binh bất động là được.
Buổi sáng đầu xuân không khí lành lạnh, ta suy nghĩ chuyện này, nghĩ có chút ảm đạm, liền nâng bình rượu, tựa vào gốc cây hạnh hoa nghỉ ngơi một chút.
Nhắm mắt lại, ánh sáng vẫn như cũ nhẹ lay động. Đột nhiên ta cảm giác được một cái gì mềm mại chạm nhẹ trên môi của ta.
Trong lòng ta run lên, mạnh mẽ mở mắt ra, theo bản năng liền xuất thủ, lại phát hiện ra chính là nữ hải tử đang đứng gần nhìn ta. Ngón tay trỏ của nàng chính là đặt trên môi ta, lau một chút, trên tay còn đọng bọt nước, hình như là một chút rượu.

"..." Ta nhìn nàng, một lát cũng không nói ra lời, một lúc lâu ta nói: "Nhanh như vậy đã viết xong rồi sao? Mang đến đây cho ta xem."
"Không có. Ta ở bên cửa sổ nhìn thấy ngươi đang ngủ dưới tàng cây, sợ ngươi cảm lạnh, nên đến đánh thức ngươi.: Nói xong, nàng có chút ngây thơ đưa ngón tay trỏ lên môi liếm một cái, nhăn mặt nói: "Khó nuốt như vậy, ngươi thích cái này sao?"
Thấy ta không đáp, nàng lại hỏi: "Ta thấy ngươi bình thường hay uống cái này, nước này vừa khó uống vừa nhạt, khó uống như vậy, ngươi thật sự thích?"
Ta noi: "Cái này là đồ tốt. Có thể dùng để giết thời gian, cũng có thể giúp quên mất ưu sầu."
"Có thể ... quên mất ưu sầu sao?"
Ta nói: "Có thể."
Nàng ôm lấy vò rượu, uống một ngụm, ta lại quên không ngăn cản nàng.
Nàng uống một ngụm, lại ói ra một chút, đưa tay quẹt ngang môi. Trong mắt, bên môi, đều như được nhuộm một tầng nước.
Ta tựa ở trên thân cây, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, trước mắt có vài cánh hoa trắng rơi xuống: "Ngươi nhỏ như vậy, cũng có ưu sầu sao? Làm gì lại muốn uống cái này?"
Nàng ho khan một tiếng, giống như ta, nhìn lên khoảng không rồi nói: "Đương nhiên là có. Ta muốn mau chóng lớn lên, tốt nhất là có thể cao bằng ngươi, hiểu rất nhiều chuyện của thế gian này, hiểu tất cả mọi việc trên thế giới này." Khi nói lại còn nhìn lên bầu trời xanh trong, mắt híp lại suy nghĩ nói: "Ngươi xem hôm nay, trời thật đẹp. Khi ta trưởng thành, có thể ôm lấy ngươi, liền đưa ngươi bay lên bầu trời kia nhìn xem một chút, nhìn xem non sông đẹp thế nào, ngươi có chịu không?"
Ta thấp giọng nói: "Kẻ khờ."
Nàng có chút tức giận, đỡ cằm nói: "Ta không phải kẻ khờ."
Có lẽ vì uống chút rượu, trên gương mặt trắng nõn thanh tú của nàng xuất hiện chút ửng đỏ, như hoa anh đào, sóng mắt lay động, dường như có chút say, kèm thêm nụ cười tỏa nắng, đều rất mềm mại.
Trưởng thành? Trưởng thành sẽ trở thành một đại mỹ nhân.
Ta gật đầu nói: "Được, không phải ngươi khờ, mà là ngươi ngốc."
Nàng lập tức nghiêng mặt đi.
Ta liền nghiêm túc giáo huấn: "Còn không mau quay lại viết chữ tiếp, làm gì ở đây kéo dài thời gian. Trong sách nói thời gian là vàng, ngươi cả ngày nói trong sách thế này thế kia, cái này còn không hiểu được hay sao?"
Nàng vỗ đùi, vội vàng đứng lên, một đường hướng thư phòng đi, ta nhìn bóng lưng nàng, khẽ mỉm cười.
Phía tây hoàng hôn buông xuống, kết thúc một ngày, hôm nay cùng mọi ngày không có gì khác biệt, chớp mắt đã đến buổi tối. Buổi chiều ta tắm rửa xong, thay quần áo về phòng, nhìn thấy trên giường hẹp của nàng đặt sát vách trong phòng đều có đủ gối, chăn chỉnh tề, nhưng lại không thấy người.

Lúc trước rõ ràng thấy nàng ở trong phòng, sao khi ta đi tám xong liền không trông thấy bóng dáng đâu nữa.
Ta cho là nàng có lẽ đã ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ quay về ngủ, liền ngồi trên giường xem sách, đợi một lúc lâu, cũng không thấy bóng nàng, chỉ đành khép sách lại, đi ra ngoài tìm.
Đẩy cửa đi ra ngoài, chân trời mặt trăng đã treo lơ lửng, ánh sáng như chiếc chăn mỏng phủ xuống mặt đất, làm cho có vài phần cảm giác mệt mỏi.
Ánh trăng cũng không sáng lắm, cho nên cảnh vật bên ngoài nhìn không được rõ. Ta cầm theo một ngọn đèn lồng, thấy ngoại trừ phòng ta ra, còn lại các gian phòng khác đều không có ánh đèn, chỉ đành đi vào trong biện, hướng phía xa xa cất tiếng gọi: "Này, ở nơi nào?"
Đợi lúc lâu cũng không có người trả lời, ta lại gọi: "Này."
"... Ư" Khi tới gần chỗ bức tường gần gốc cây hạnh hoa, truyền đến một vài tiếng rên nhỏ.
Lòng ta nói không tốt, bước nhanh tới, chỉ còn cách mấy bước chân, bỗng dưng liền dừng lại.
Tiếp theo, cảnh mà ta nhìn thấy suốt đời ta sẽ không bao giờ quên, không cách nào có thể quên được hình ảnh ấy.
Tay nắm thành nắm đấm đặt trên thân cây hạnh hoa, nữ hài tử hai đầu gối chống xuống đất, lúc này cúi lưng xuống, áp mặt gần mặt đất rên rỉ, cảm giác như bản thân đang chịu đựng một nỗi đau mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Trên người chiếc áo tuột xuống đến hông, lộ ra hai bờ vai trắng, mà ở trên lưng nàng, một đôi cánh màu kim sáng chói, tư thế ngang nhiên, đang mở rộng dần trên không trung, giống như là phượng hoàng cao quý hiên ngang giữa đất trời.
Kim quang chuyển động, ánh trăng chiếu vào.
Dưới ánh trăng, cánh hạnh hoa yên lặng rơi xuống không một tiếng động, ta hầu như không cảm nhận được nhịp đập con tim mình. Đèn lồng trong tay cũng đã rơi xuồng từ khi nào, rơi xuống mặt đất, tiếng động phát ra dường như ở cách đây rất xa.
Nàng sáng chói, như ánh mặt trời, như muốn đốt cháy con mắt của ta.
Ánh trăng mỏng manh ít ỏi, căn bản không thể che lấp được hào quang của nàng.
Cánh kim mở ra, ở trên người nàng, khiến cho vạn vật đều muốn hòa tan.
Ngay cả mặt trăng, cũng bị nàng chiếu sáng.

Lời của editor: Lạc đại nhân cũng có lúc á khẩu trước Thanh Y kia đấy, quả là tiểu Thanh Y cao tay hơn khi là Thanh Y điện hạ rồi :v

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương