Dò Hư Lăng Quyển 1-4
-
C177: Thường Ngọc Phiên Ngoại - Ngọc Lâu Xuân (trung)
Trở về từ phủ của Tả Tư Minh, ta cảm thấy có chút mơ màng. Sau bữa cơm tối, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, lần đầu tiên trong lòng có mong muốn được nghe nhạc. Muốn nghe nhạc, chỉ cần ngồi vào những trà lâu, nhạc lâu trên phốthì muốn nghe gì cũng có, nhưng mà ta hoàn toàn không có hứng thú với những nơi đó.
Thật sự rất buồn chán, thấy trong phủ chỉ có Thường Thao là thông hiểu âm luật nên lập tức gọi hắn tới. Hai người đi vào trong sân, Thường Thao cầm đàn trên tay, ngồi xuống, cười hỏi ta: "Hiếm thấy tướng quân có nhã hứng như vậy, không biết tướng quân muốn nghe khúc nào?"
Ta tự cảm thấy bản thân mình chỉ là tục nhân, không hiểu về âm sắc, liền phất phất tay, bảo hắn tùy ý là được rồi. Hắn theo lời bắt đầu đàn một khúc, ta chống cằm, nhắm mắt lại, dù thế nào vẫn cảm thấy rất vô vị, hoàn toàn không đúng với những suy nghĩ trong lòng ta. Hắn thấy ta mất hết cả hứng thú nên ngừng lại, nói: "Tướng quân không hề muốn nghe nhạc à?"
Ta tặc lưỡi: "Không phải vậy." Sau đó, ta nói với hắn: "Khúc Ngọc Lâu Xuân, ngươi có đàn được không?"
Thường Thao sửng sốt, vẻ mặt có chút lúng túng: "Đó là khúc nhạc được lưu truyền ở chốn trăng hoa, ta chỉ mới nghe tên, làm sao đàn được? Lúc trước tướng quân đã đưa ra quân lệnh, bảo các tướng sĩ không được lui tới những nơi như vậy, Thường Thao sao dám làm trái quy định của tướng quân mà đi tới những chỗ đó để nghe nhạc?"
Ta bị hắn làm cho nghẹn họng, không nói một lời nào nữa. Quy định trong quân ngũ rất nghiêm khắc, nếu tướng sĩ nào bị phát hiện đã bước vào những nơi đó thì sẽ bị phạt đánh ba mươi roi. Bị đánh những ba mươi roi, nhất định bị thương không nhẹ, Thường Thao và bọn họ đời nào dám khinh suất.
Bỗng nhiên ta cảm thấy rất buồn phiền, bảo Thường Thao lui ra, vội về phòng nghỉ ngơi. Ngủ đến nửa đêm thì cảm thấy bản thân mình bắt đầu xuất hiện ảo giác, tựa như có một nữ nhân đang gảy đàn tỳ bà ở bên tai, chính là khúc Ngọc Lâu Xuân đó, tiếng nhạc du dương vang lên không ngừng, ta nghe thấy mà giật mình, vội bừng tỉnh, không nhịn được liền ngân nga theo giai điệu đó, cứ lặp đi lặp lại như vậy rất nhiều lần, rốt cuộc cũng không thể nào yên tĩnh ngủ tiếp được nữa.
Sáng hôm sau, ta dậy thật sớm, đang luyện kiếm ở trong sân thì Tả Tư Minh với bộ dạng uể oải, phe phẩy quạt trong tay bước vào.
Hắn ỷ mình đầy bụng kinh luân, trọng văn khinh võ, thấy ta đang luyện kiếm trong sân, vô cùng khinh thường mà "xì" một tiếng: "Thô lỗ!"
Ta thu kiếm, liếc nhìn hắn: "Vô lại!"
Hắn chỉ quạt về phía ta: "Hôm nay theo ta tới chỗ này chơi đi."
"Chỗ nào?"
"Hoài lâu."
"Ngươi cút đi." Ta đặt kiếm lên kệ binh khí, lấy khăn mặt, bắt đầu lau mồ hôi, hoàn toàn không muốn nhìn hắn. Hắn ưỡn ngực bước tới, cười tủm tỉm nói: "Thường ngày Liễu Âm cô nương quốc sắc thiên hương, nhất cố khuynh thành (1), ngươi không muốn đi gặp sao?"
Ta nhớ tới dung mạo của Liễu Âm, tay khẽ run lên, nhưng vẫn không phản ứng, không ngờ Tả Tư Minh tiếp tục nói: "Liễu cô nương là một tay đàn tỳ bà giỏi, thật sự là rất hay, ngươi không muốn đi nghe sao?"
Trong lòng ta khẽ rung động nhưng ngoài miệng lại lạnh lùng "hừ" một tiếng.
"Bớt làm bộ làm tịch đi, quan hệ của ta và ngươi là gì chứ, ta biết rõ ngươi đang nghĩ gì, chính là nhớ nhung nàng, đúng không? Nghe tiểu tử Thường Thao nói hôm qua ngươi bị quỷ ám, bỗng nhiên muốn nghe hắn chơi đàn, ngươi là tục nhân không hiểu gì về nhạc, tự dưng lại bảo mình muốn nghe đàn, không phải là truyện cười sao? Hừ hừ, sau đó ta mới hiểu được hóa ra không phải là truyện cười, bởi vì ngươi bảo Thường Thao đàn khúc Ngọc Lâu Xuân, đúng không? Ta thấy ngươi không phải muốn nghe Ngọc Lâu Xuân, mà chỉ là muốn gặp Liễu cô nương mà thôi."
Ta đỏ bừng cả mặt, tức giận vô cùng: "Từ khi nào mà tiểu tử kia biến thành bà tám vậy, không có phép tắc, phải phạt hắn hai mươi roi mới được!"
Tả Tư Minh kéo ta lại: "Bớt giả bộ đi, ngươi có thể đánh hắn sao?" Nói xong, bất thình lình lấy ra một chiếc mặt nạ giống như đang làm ảo thuật vậy: "Ta biết ngươi muốn đi nhưng lại sợ vì ngươi là tướng quân, là người trong quân ngũ, quân lệnh không cho phép ra vào những nơi trăng hoa, không thể tự do đi lại như văn nhân bọn ta được. Ngươi đeo cái mặt nạ này vào, không ai nhận ra ngươi cả, ngươi không phải là tướng quân nữa thì sợ cái gì chứ?"
Ta nổi giận trách hắn: "Quá hồ nháo!"
Hắn kiên quyết đưa mặt nạ cho ta: "Chỉ đi nghe một khúc nhạc, gặp một người, cũng không có bắt ngươi ngủ với người ta, ngươi trong sạch vô cùng, không thể tính là làm bại hoại quân kỷ. Ngươi a, cố chấp, lại cứng đầu cứng cổ, thật là ngu ngốc."
Ta cầm mặt nạ đi được vài bước, định lập tức ném nó xuống đất. Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, đáy lòng tựa như bị một cái gì đó bất thình lình đâm vào, ta ngừng tay, đeo mặt nạ lên, xoay người, nhìn về phía Tả Tư Minh. Sau khi đeo cái mặt nạ đó vào, cảm thấy nặng như bị núi đè vậy, ép tới mức ta gần như không thở được.
Tả Tư Minh phe phẩy cây quạt, đôi mắt lóe sáng: "Bây giờ chúng ta đi, ngươi không phải là tên tướng quân đáng ghét kia nữa, ngươi là Thường Ngọc."
Ta không phải là tướng quân nữa. . .
Khi nghe thấy những lời của Tả Tư Minh, ta khe khẽ thở dài một cái. Ta biết vào thời khắc ta đeo chiếc mặt nạ đó vào, trong lòng đã bắt đầu xuất hiện một chút xấu xa, loại xấu xa này khiến ta cảm thấy rất căm ghét, nhưng rốt cuộc thì ta vẫn thỏa hiệp với nó, vẫn lựa chọn đeo mặt nạ vào.
Hoài lâu nằm trên đường Hoài, Tả Tư Minh rất quen thuộc mà dẫn ta đi vào. Ta không hề biết chỗ này lại rộng lớn như vậy, hành lang lại ngoằn ngoèo, quẹo tới quẹo lui làm ta choáng váng cả đầu óc. Không khí chung quanh tràn ngập mùi son phấn, cực kỳ nồng khiến ta không ngừng hắt hơi, hơn nữa lại còn đeo mặt nạ nên dọc đường đi mọi người cứ liên tục dừng lại, nhìn về phía ta.
Cuối cùng cũng gặp được Liễu Âm, Khita bước vào thì nàng đã ngồi ở trong phòng, vừa chống cằm vừa mỉm cười nhìn ta và Tả Tư Minh đi tới. Căn phòng được bày biện vô cùng gọn gàng và sạch sẽ, lại rất đơn giản, ta tưởng phòng ở của người nổi tiếng ở Hoài lâu như nàng phải xa xỉ lắm chứ, không ngờ nó lại giản dị như thế này, cũng tựa như nàng vậy.
Nhưng mặc dù nàng không tô son điểm phấn, tóc dài xõa ra tự nhiên, ta vẫn cảm thấy nàng rất quyến rũ, nhất là khi nàng nhìn người khác bằng đôi mắtxinh đẹp của mình. Nàng dứng dậy, cúi chào giống như lần trước: "Tả đại nhân, hôm nay ngươi vẫn là người ra giá cao nhất, cứ như vậy mãi, không sợ trong nhà bị thiếu hụt sao?"
Tả Tư Minh hếch mũi lên, vẻ mặt kiêu căng, phe phẩy quạt nói: "Chuyện này Liễu cô nương không cần bận tâm. Ta chỉ muốn cô nương hiểu rằng, vì cô nương ta có thể tiêu tiền như nước cũng được." Nói xong, giọng điệu bỗng nhiên nhẹ nhàng lại, nhìn thẳng vào Liễu Âm: "Chỉ mong Liễu cô nương hiểu được tâm ý của ta, ta đối xử với cô nương tốt đến nỗi không có chỗ chê. Cô nương muốn cái gì ta sẽ cho cái đó, tâm tư của ta, chẳng lẽ cô nương không nhìn ra được sao?"
Ta cảm thấy có chút khó chịu, cả chân răng cũng muốn đau nhức bèn kêu lên một tiếng, đưa tay sờ vào cằm.
Liễu cô nương che miệng cười, nhìn về phía ta: "Hôm nay Tả đại nhân dẫn bạn tới à?"
Tả Tư Minh cuống quít nói: "Đúng, đúng, đây là một người bạn cũ của ta, nghe nói Liễu cô nương tinh thông về âm luật, am hiểu về tỳ bà nên hắn muốn được nghe thử một lần." Nói xong, lại chỉ vào cái mặt nạ ta đang đeo: "Liễu cô nương đừng để ý, bình thường hắn rất xấu xí, khuôn mặt bị rỗ, miệng còn bị méo, ta sợ hắn sẽ làm cô nương hoảng sợ nên bảo hắn đeo mặt nạ vào."
Ta âm thầm mắng Tả Tư Minh một câu, ngoài miệng lại chậm rãi nói: "Đúng vậy, tại hạ vốn rất xấu xí, thật không muốn để người khác nhìn thấy diện mạo thật sự của mình, mong cô nương đừng để ý."
Khóe miệng Liễu Âm khẽ cong lên, không nói một lời nào nữa, dẫn bọn ta vào chỗ ngồi còn nàng thì ngồi xuống bên cạnh, cầm đàn tỳ bà lên, bảo bọn ta hãy chọn khúc nhạc, Tả Tư Minh lấy tay chọc chọc vào người ta, ta kiên quyết chọn khúc Ngọc Lâu Xuân.
Nàng nhắm mắt, nhẹ nhàng vuốt đàn tỳ bà, ta chỉ chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, cũng không để ý khúc nhạc đã bắt đầu hay chưa. Lúc này ta mới bừng tỉnh, ta hoàn toàn không muốn nghe nhạc, chỉ muốn gặp được nàng mà thôi. Ta cảm thấy bản thân mình đã nhập vào ma chướng, dám đi tới những nơi trăng hoa này, vi phạm quân lệnh vì chuyện như vậy, nhất thời có cảm giác chán ghét bản thân mình vô cùng. Nhưng dù có như vậy thì tầm mắt của ta cũng không thể nào dời khỏi người nàng được.
Sau khi nghe một khúc nhạc, ta đứng bật dậy, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn mâu thuẫn, muốn lập tức rời khỏi đây. Tả Tư Minh kinh ngạc nhìn ta: "Còn chưa tới lúc mà, phải đi rồi sao?Vậy ta lỗ nặng rồi."
Trong lòng ta nóng như có lửa đốt: "Ta có chút không khỏe."
Tả Tư Minh tức giận: "Không phải là mình đồng da sắt sao, có thể không khỏe à? Ngươi thật sự bị quỷ ám rồi." Tuy ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng vẫn xin lỗi Liễu cô nương: "Liễu cô nương, người bạn này của ta thật không tốt, làm hỏng nhã hứng của mọi người. Vẫn còn thừa mấy canh giờ, có thể. . . có thể ghi nhớ, giữ lại để lần sau dùng không?"
Liễu Âm nhìn ta một cái, gật đầu mỉm cười với Tả Tư Minh: "Được, ta giữ lại cho đại nhân."
Sau khi trở về, tâm trạng của ta cực kỳ không tốt, trên đường đi Tả Tư Minh nói chuyện với ta, ta cũng không hề để ý. Hắn tức giận đến mức cả chân mày cũng muốn dựng đứng, chỉ thẳng vào mũi ta mà mắng. Hắn mắng xong thì càu nhàu: "Ngươi nói ngươi sống có mệt không, lo cái này lo cái kia, còn sống trên đời thì muốn chơi cứ chơi, muốn cười cứ cười, quản nhiều như vậy làm gì? Cùng lắm chỉ là đi dạo mấy nơi đó một vòng, gặp một cô nương hợp ý, cũng không phải là ngủ với người ta, chả có gì nghiêm trọng cả, ngươi làm như mình đã phạm vào một sai lầm rất lớn vậy."
Ta không trả lời.
Bỗng nhiên hắn thở dài: "Hai ngày nữa, có thể ta sẽ không được tự do như thế này nữa."
Ta nhìn hắn, hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Phụ thân của ta muốn ta đến ở rể trong Hầu phủ của nhà Vũ Văn, tính tình của Tam tiểu thư nhà Vũ Văn rất mạnh mẽ, đời nào cho phép ta làm bậy chứ? Sau này ta sẽ không thể thường xuyên cùng ngươi đi uống rượu, tán gẫu được nữa. Nếu ngươi vẫn còn muốn gặp Liễu cô nương thì sau này hãy tự đi một mình đi. Ngươi là Đại lão gia, thứ nhất: không có thê thiếp, thứ hai: không bị phụ mẫu kiểm soát, thật sự rất tự do, vì sao phải gò bó như vậy? Ngươi có cảm thấy mệt hay không?"
Ta nói thầm trong đầu, ngươi là công tử con nhà quan, từ khi sinh ra đã ngậm muỗng vàng, vô ưu vô lo, làm sao mà hiểu được, buồn bã nhìn hắn: "Nếu như ngươi sắp phải ở rể, tại sao còn muốn đi trêu chọc Liễu cô nương?"
Tả Tư Minh nói: "Nàng lấy tiền, ta vui đùa, mỗi người chọn lấy thứ mình cần mà thôi. Những nơi trăng hoa chính là như vậy, chỉ tùy tiện đùa giỡn một chút, có ai thật lòng đâu? Ta không nghiêm túc, Liễu cô nương tất nhiên cũng sẽ không cho là thật. Ở trong mắt nàng, hai chúng ta chẳng qua chỉ là khách, nếu nói về sự khác nhau thì cũng chỉ là những người khách có tiền hơn người bình thường mà thôi."
Ta xiết chặt tay lại, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn. Khi trở về phủ tướng quân, ta liền ra lệnh cho Thường Lược lấy roi lại và đánh ta ba mươi roi, Thường Lược cảm thấy rất khó hiểu, ta phảilớn tiếng quát, hắn mới nhận ra rằng ta không phải đang đùa. Mỗi lần ta như thế này, hắn biết sẽ không thể khiến ta thay đổi ý kiến được, bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn hẳn, nhẹ nhàng đánh ta vài roi, ta tức giận đến đỏ cả mắt, hét to một tiếng: lệnh của tướng quân nặng tựa như núi, sắc mặt của hắn lúc này trắng bệch, cuối cùng cũng đánh ta ba mươi roi theo mệnh lệnh.
Sau khi đánh xong, Thường Lược run run đỡ lấy ta, không ngừng hỏi ta chuyện gì đã xảy ra, ta không trả lời, phất tay bảo hắn lui ra ngoài, còn bản thân thì chậm rãi đi về phòng của mình.
Sau khi nằm sấp nghỉ ngơi được hai ngày, ta cố gắng xuống giường, sau đó mỗi ngày đều đi luyện tập võ nghệ tới tận khuya mới quay về, vô cùng mệt mỏi lại thêm những vết thương trên người nên chẳng có lúc nào ngủ ngon cả. Nhà họ Tả và nhà Vũ Văn trở thành thông gia với nhau, vì vậy nên Tả Tư Minh bước vào Hầu phủ của nhà Vũ Văn, ở đâu cũng bị kiểm soát, hai người không thể thân thiết giống như lúc trước nữa, thỉnh thoảng hắn sẽ lén lút chuồn ra ngoài uống rượu cùng với ta, nhưng cũng không dám thường xuyên ngồi lâu như hồi đó mà cứ phải vội vã quay về, xem ra hắn ở Hầu phủ nhàVũ Vănquả thật phải chịu rất nhiều uất ức.
Ngoại trừ hắn thì ta cũng không có bằng hữu nào khác, bây giờ chỉ còn một mình, bắt đầu cảm thấy cô đơn. Thường hay nhớ đến câu nói đó của hắn: "Ở trong mắt nàng, hai chúng ta chẳng qua chỉ là khách, nếu nói về sự khác nhau thì cũng chỉ là những người khách có tiền hơn người bình thường mà thôi." Không hiểu tại sao, trong lòng chợt cảm thấy rất đau khổ. Sự đau đớn mà những đòn roi mang lại chẳng những không làm giảm được dục vọng của ta mà ngược lại còn khiến nó trở nên sâu đậm hơn, một mặt ta tự khinh thường bản thân mình, mặt khác ta lại muốn đi gặp Liễu Âm. Thêm mấy ngày nữa trôi qua, tự tôn của ta đã hoàn toàn sụp đổ, ta đeo mặt nạ lên, bước về phía Hoài lâu một lần nữa.
Trong sảnh chính của Hoài lâu có treo những tấm thẻ, tên của nàng được treo ở vị trí cao nhất, bên dưới cũng ghi rõ ngân lượng phải trả là cao nhất. Tiền thì ta không thiếu, số mà Hoàng Thượng thưởng cho ta đủ để ta giàu sang tới già -- nếu như ta có thể sống đến lúc đó.
Ta cảm thấy phẫn nộ vì nàng giống như một món đồ được đặt ở đây vậy,trả giá cao nhất thì có thể nghe nàng đàn, có thể thấy nàng cười, nàng thuộc về tất cả mọi người, chỉ cần có tiền thì loại nam nhân nào cũng được.
Thế nhưng, ta lại không phải nam nhân.
Ta chỉ là một nữ nhân. Nữ nhân có thể làm gì chứ, nữ nhân thì cái gì cũng không thể cho nàng. Ta càng lúc càng tức giận, đưa tay lấy tấm thẻ của nàng xuống, cầm nó đi tới chỗ tú bà: "Ta muốn tấm thẻ của nàng, sau này không được phép treo lên đó nữa. Ta đưa bạc một ngày thì ngươi thay ta giữ nó một ngày."
Tú bà há hốc mồm kinh ngạc, ta dùng tiền bạc khiến mụ khép miệng lại.
Khi ta gặp nàng trong phòng, nàng dường như đã biết hết tất cả, chỉ ngồi trên ghế mà đợi. Dáng vẻ uể oải chống cằm như lần trước, mặc y phục màu tím, nhìn ta mỉm cười: "Công tử, sao hôm nay chỉ có một mình ngươi đến? Lâu rồi Tả đại nhân không tới, hắn đã để lại mấy canh giờ ở chỗ của ta, ta vẫn còn nhớ rõ, không hề dám quên."
Ta ngồi xuống trước mặt nàng, vết thương trên lưng hơi nhói lên: "Hắn thành thân rồi, sẽ không đến nữa đâu."
Vẻ mặt nàng như chợt hiểu ra, không giống với dáng vẻ quyến rũ trước giờ mà lại tăng thêm vài phần đáng yêu: "Khó trách." Bỗng nàng cười khanh khách nói tiếp: "Thành thân thì phải đứng đắn hơn, cũng không thể ở cùng một chỗ với loại nữ nhân không đứng đắn như ta được, sẽ khiến người khác chê cười."
Ta nắm lấy tay nàng, nàng không nói một lời nào, vẫn nhìn chằm chằm vào ta, tim của ta đập bình bịch, trên mặt nóng bừng, may mà được mặt nạ che lại nên nàng không nhìn thấy được. Bàn tay còn lại của nàng sờ vào cằm ta,vuốt dọc theo mép chiếc mặt nạ, bỗng nhiên nói khẽ: "Tướng quân đại nhân."
Ta chợt ngơ ngác, chiếc mặt nạ đã bị nàng tháo xuống. Đôi mắt của nàng hơi nheo lại: "Mặt không bị rỗ, miệng cũng không bị méo, trông rất đẹp."
Mặt của ta càng đỏ hơn: "Làm sao nàng biết được?"
Nàng cười: "Ta nhớ rõ dáng người và giọng nói của tướng quân, chắc chắn sẽ không nhận lầm người. Dáng người của tướng quân, mảnh mai tựa như con gái, nhưng mặc nam trang vào thì nhìn đẹp lắm." Ta khẽ rùng mình, vẻ mặt và ánh mắt của nàng thâm sâu vô cùng, khiến người khác không thể nào đoán được. Ta thấy nàng đã nhìn thấu tất cả, bất giác cảm thấy có chút ngại ngùng, nàng không nói gì nữa mà chỉ nhẹ nhàng vỗ vào vai ta, vuốt khẽ.
Cả người ta ướt đẫm mồ hôi: "Hôm nay ngươi không chơi đàn sao?"
Hơi thở thơm như lan của nàng phả vào tai ta: "Ngay bây giờ à?"
Ta cảm thấy chân mình bắt đầu run rẩy, cắn răng nói: "Ngươi đối xử với những người khách khác, cũng như thế này sao?"
Ánh mắt của nàng hơi buồn bã, tựa tiếu phi tiếu nói: "Như thế này là như thế nào? Phóng đãng, không biết liêm sỉ, đê tiện, ai cũng có thể làm chồng, không biết xấu hổ, tướng quân đang ám chỉ từ nào?" Lòng ta đau đớn vô cùng. Nàng càng thản nhiên coi thường bản thân mình bao nhiêu, ta càng cảm thấy khó chịu bấy nhiêu.
Nàng nói tiếp: "Tướng quân thích ta à?"
Tả Tư Minh nói đúng, nữ tử chốn trăng hoa, tất cả đều không nghiêm túc, chẳng qua chỉ tùy tiện đùa giỡn một chút mà thôi. Các nàng khôngthật lòng thích ai, cũng không thật lòng yêu ai.
Được đôi tay ấm áp và mềm mạicủa nàng vuốt nhẹ khiến ta nói không nên lời. Nàng dừng tay lại, khóe miệng cong lên mang theo một tia châm chọc: "Sao tướng quân lại thích loại người như ta được? Ta thật là ngốc mà. Tướng quân là nhân trung chi long (2), rất được Hoàng Thượng xem trọng, dân chúng yêu quí, sao ta có thể trèo cao chứ? Truyền ra ngoài sẽ khiến người khác chê cười."
Ta ngồi thẳng người lại, nghiêm túc nhìn vào nàng: "Ta và ngươi mới gặp nhau bốn lần, làm sao nói thích được. Nhưng ta cho rằng, sau này có thể ta sẽ thích ngươi, chuyện này ai biết chắc được?"
Nụ cười trên mặt nàng khẽ cứng lại, qua một lúc sau mới nói: "Vậy ta phải làm thế nào mới có thể lọt vào mắt tướng quân, mới có thể trở thành người mà tướng quân yêu thích?"
Ta không nói một lời nào, quay mặt qua một bên, nàng nói: "Nghe ma ma nói tướng quân đã lấy tấm thẻ của ta, trả tiền đặt cọc một tháng, trong một tháng này, ta là người của tướng quân. Nếu tướng quân đến, ta sẽ tiếp đón, nếu tướng quân cho gọi ta vào phủ. . ." Nàng bỗng nhiên ngừng lại, sắc sảo như nàng, không cần nói tiếp nữa mà chỉ mỉm cười: "Ta sẽ luôn ở đây chờ tướng quân."
Sau khi về phủ, ta ngâm mình trong nước lạnh, nhưng suy nghĩ và tâm trạng thì lại rất nóng. Ta biết mình đã nhập vào ma chướng, sẽ không thoát ra được nữa. Làm nữ nhân, ta không chiếm được nàng. Với một địa vị bất tiện như thế này, ta cũng không chiếm được nàng. Là tướng quân đương triều, lại cùng một chỗ với nữ tử thanh lâu, coi thường quân kỷ, nếu bị những kẻ có ác ý biết được, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một nhược điểm trí mạng trong tay bọn chúng.
Mặc dù vậy, ta vẫn muốn theo đuổi nàng,tựa như một con thiêu thân tự lao đầu vào lửa, từng ngày trôi qua, ta càng lún càng sâu. Mỗi lần ta tới đó, nàng thường đàn khúc Ngọc Lâu Xuân cho ta nghe, đôi khi là những khúc nhạc mới, những khúc nhạc đó đều là do nàng tự sáng tác, đồng thời còn giảng giải âm luật cho một tục nhân không hiểu gì về âm nhạc như ta.
Mỗi lần như vậy, vẻ mặt của nàng vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có vài phần thành kính, hoàn toàn không mang một chút yêu mị nào. Tahiểu rằng nàng như vậy là vì si mê âm nhạc. Có đôi lúc nhìn thấy, nhịn không được muốn hôn nàng, nhưng rốt cuộc ta lại không dám. Nếu nàng biết ta là một nữ nhân, còn có thể đối xử với ta như thế này sao? Chỉ sợ nàng sẽ chán ghét mà bỏ chạy mất.
Ta không muốn nàng bỏ chạy nên đành phải giữ khoảng cách với nàng, cũng không vượt qua khuôn phép. Tình cờ, có một lần nàng đang khẽ ngân nga một bài hát, ta từ phía sau ôm lấy nàng, nàng rất ngoan, để mặc cho ta tùy ý ôm, miệng vẫn khe khẽ ca hát, giọng của nàng vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, tựa như một cơn gió xuân vậy. Vào khoảnh khắc ấy, trong lòng ta đã nghĩ rằng ta muốn lấy nàng làm vợ, ở cùng một chỗ với nàng, chăm sóc nàng, nàng sẽ không phải trải qua những ngày tháng đau khổ, không phải hầu hạ nam nhân nữa.
Như vậy thì nàng sẽ không bao giờ thuộc về ai khác mà chỉ thuộc về ta.
Ta muốn gặp nàng mỗi ngày, nhưng việc quân bắt đầu bận rộn dần, phải luyệntập cho binh lính rất nhiều, rốt cuộc có những ngày không đến Hoài lâu được. Những ngày như vậy, ta nhân lúc nghỉ ngơi giữa trưa mà cưỡi ngựa đi ngồi ở quán trà đối diện Hoài lâu, ta không có nhiều thời gian, còn việc đi vào Hoài lâu thì lại quá bất tiện, ta đành phải ngồi tạm trong quán trà đó một lúc. Quán trà đó được xây rất cao, ta ngồi ở tầng cao nhất, có thể nhìn rõ được phần đỉnh và hành lang của Hoài lâu.
Mặc dù ta không nhìn thấy nàng, nhưng ta biết rằng nàng đang ở trong đó, trong lòng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
Vào buổi trưa thì quán trà không đông khách, mỗi lần ta đến đều có thể nhìn thấy một nữ tử mặc quần áo màu trắng ngồi ở sát cửa sổ, luôn là vị trí đó, chưa một lần thay đổi. Dáng người cao gầy mảnh mai, dung mạo thanh nhã xinh đẹp, tóc dài ngang lưng, ở phía sau buộc một sợi dây cột tóc màu bạc, nữ tử có dung mạo như vậy, ta rất hiếm khi nào được gặp. Nàng tạo cho người khác cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như đang đẩy người khác ra xa cả ngàn dặm vậy, ta còn có ảo tưởng rằng nàng gần như không giống với người thế tục.
Vì ta thường xuyên gặp nàng nên có đôi lúc nàng quay sang nhìn về phía ta, ta cười với nàng, nàng cũng sẽ gật gật đầu. Nhưng khi nhìn vào người khác, ánh mắt nàng lúc nào cũng thản nhiên, không có một chút gợn sóng, tĩnh lặng tựa như mặt nước vậy.
Ta chỉ cảm thấy nàng có chút kỳ quái, ngoài ra không để ý gì khác, dù sao ta cũng có chuyện quan trọng phải làm. Thấy một tháng sắp trôi qua, ta xuống kho lấy vài món trang sức ra, ta không sử dụng những cái này, cũng không biết Liễu Âm thích cái nào nên ôm hết tất cả vào trong lòng. Ta bảo Thường Thao và ThườngLược giúp ta xem thử, bọn hắn đều là nam nhân cao lớn thô kệch, không có ánh mắt gì cả, chọn thứ mà cả ta còn cảm thấy không được. Ngoại trừ phần lớn nam nhân trong phủ thì chỉ còn lại vài người hầu lớn tuổi, chọn càng không đúng.
Ta đành phải nhét tất cả vào trong ngực, định để Liễu Âm tự mình chọn, nhưng lại thay đổi suy nghĩ vì sợ nàng sẽ trách ta không đủ tinh tế, cả trang sức cũng không thể chọn một cái vừa ý nàng, như vậy là không hiểu nàng. Thay quần áo, ra khỏi cửa, đi đến bên ngoài Hoài lâu, tay cầm mặt nạ nhưng không đeo mà lo lắng bước vào quán trà đối diện, trước hết phải lấp đầy bụng đã, tiện thể suy nghĩ tiếp xem nên đưa món trang sức nào cho nàng là tốt nhất.
Hôm nay quán trà rất đông khách, ta lên tầng cao nhất thì đã không còn một chỗ trống, thậm chí cả bàn ghép cũng có khách. Nữ tử mặc áo trắng kia vẫn ngồi sát cửa sổ, một mình chiếm một bàn, lạnh lùng và thản nhiên, không một ai dám đến gần.
Ta bước tới, ngồi xuống trước mặt nàng, mặc dù ta không biết tên nàng nhưng đã gặp mặt rất nhiều lần, trong lòng ta đã xem nàng như người quen. Nàng ngẩng đầu nhìn ta một cái, không nói một lời nào, cũng không bận tâm đến chuyện ta ghép bàn với nàng. Trên tay nàng đang cầm một cái chung màu trắng ngà, thứ nàng uống không phải trà mà là rượu, uống từng ly từng ly nhưng sắc mặt vẫn trắng nõn như thường.
Ta chưa từng dùng trang sức của nữ nhân nên dốt đặc cán mai, khó trách Tả Tư Minh luôn chế giễu ta không hiểu lòng nữ nhân. Ta chợt nghĩ ra một cách, hiểu nữ nhân nhất chính là nữ nhân, chỉ cần nhờ nữ tử này giúp ta xem thử là được rồi. Ta vừa suy nghĩ vừa quan sát cách ăn mặc của nàng, vô cùng thuận mắt, khí chất cũng tuyệt vời, ánh mắt của những người như vậy chắc sẽ không tệ đâu nhỉ?
Ý tưởng này của ta có hơi ngớ ngẩn, nếu Liễu Âm biết được chắc sẽ cười nhạo ta, nhưng dù sao thì ta vẫn muốn thử một lần. Ta nhấp một ngụm trà, hắng giọng một cái, nói với nàng: "Cô nương, có thể giúp. . . tại hạ một chút không?"
Nàng ngẩng đầu lên nhìn ta: "Chuyện gì?"
Ta đặt toàn bộ trang sức trong ngực trên bàn, lúng túng nói: "Cô nương cảm thấy, cái nào là tốt nhất trong số những cái này? Ta muốn tặng quà cho một người, nhưng không biết nên chọn cái nào, cô nương có thể quyết định giùm ta không?"
Đôi mắt nàng hơi ánh lên sự ngạc nhiên, sau đó liền cười khẽ: "Đối tượng mà tướng quân đại nhân muốn tặng quà, là một người như thế nào?"
Mặc dù số người ở Đế kinh biết được ta không ít nhưng mỗi lần ta ra vào Hoài lâu thì đều đeo mặt nạ, ta không ngờ nàng lại nhận ra mình. Ta thấy nàng đã biết, trong lòng cũng không cảm thấy có gì bất an, chỉ nói: "Một nữ tử trẻ tuổi, chắc khoảng độ tuổi của cô nương, rất. . . rất xinh đẹp."
"Bình thường nàng dùng trang sức thế nào?"
"Nàng không trang điểm, vì vậy tại hạ mới lo lắng."
"Vậy chọn cái này đi." Nàng vươn tay ra, cầm lấy một cây trâm bạc, cây trâm đó rất đơn giản, hoàn toàn không nổi bật trong số trang sức kia: "Nếu không trang điểm, chứng tỏ người đó không có hứng thú đối với những thứ như vàngbạc châu báu, cảm thấy những thứ đó quá sặc sỡ. Nếu thật sự muốn tặng, có lẽ phải đơn giản một chút." Nàng dừng một lúc, nhẹ giọng nói tiếp: "Nhưng ta chỉ suy đoán mà thôi, cũng không dám kết luận chắc chắn."
Ta hiểu ra, thật sự cảm thấy nàng nói rất có lý, nhìn cây trâm bạc kia, hết sức hài lòng, liên tục cảm tạ nàng. Bỗng nhiên cảm thấy nàng vô cùng thần bí, ta nhịn không được lại nhiều lời hỏi thêm một câu: "Sao cô nương luôn ngồi ở quán trà này, tại hạ đã trông thấy rất nhiều lần rồi, mà lần nào cũng ngồi đúng vị trí này."
Nàng chỉ ra ngoài cửa sổ: "Nơi này rất cao, có thể nhìn thấy được những nơi rất xa nên ta đến ngồi xem thôi."
Ta gật gật đầu: "Cô nương thật sự rất an nhàn thoải mái, không giống với những kẻ thô lỗ như tại hạ."
Nàng thản nhiên nói: "Không, chẳng qua là vì ta rất rảnh rỗi mà thôi. Nhiều thời gian lắm, có dùng cũng dùng không hết nên rảnh rỗi đến phát sợ."
Nói xong liền nhìn về phía ta, đôi mắt đen như mực, tầm mắt khẽ dời xuống, bỗng nhiên lướt nhanh qua ngực của ta, ta cảm thấy ánh mắt của nàng còn khó đoán hơn cả Liễu Âm, vô cùng sắc bén, tựa như có thể nhìn thấu được người khác vậy, không khỏi có chút khẩn trương.
Nàng dời tầm mắt khỏi ngực ta, cười nhẹ, không nói một lời nào nữa, bắt đầu tiếp tục uống rượu.
Sau khi dùng xong trà bánh, vì đã chọn được trang sức nên ta cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm. Đi đến chỗ Liễu Âm, khi ta đẩy cửa bước vào thì nàng đang miệt mài sáng tác một khúc tỳ bà mới, ta choàng tay ôm cổ nàng từ phía sau, đặt cây trâm bạc trước mặt nàng, vui vẻ nói: "A Âm, nàng nhìn xem, có đẹp không?"
Nàng ngẩng đầu lên: "Cho ta?"
"Đúng vậy, thích không?"
Nàng cười, lắc đầu, ta vô cùng thất vọng, ta vốn cũng hài lòng với cây trâm bạc này, hơn nữa nữ tử áo trắng lúc nãy cũng nói cây trâm đơn giảnnày rất được, ta còn cho rằng mình đã đoán đúng tám chín phần rồi, không ngờ bản thân vẫn còn rất thiếu tinh tế, không biết một chút gì về sở thích của nàng cả.
Ta thấy nàng cúi đầu, ánh mắt mang theo ý cười: "Ngươi không cài lên giùm ta thì tất nhiên ta không thích rồi."
Lòng ta đang nặng trĩu đã lập tức vui vẻ trở lại, nhìn về phía gương đồng, giúp nàngvấn tóc lên, từ từ cài cây trâm bạc vào, lúc trước nàng luôn xõa tóc khiến người ta có cảm giác nàng vừa quyến rũ lại mang vài phần uể oải, bây giờ đã trông hoạt bát hơn một chút. Nàng xoay người lại nhìn ta, đột nhiên đưa tay sờ vào ngực ta, ta vốn không ngờ nàng sẽ làm như vậy, vô cùng kinh ngạc, cuống quít lui về phía sau để tránh, nhưng vạt áo ngoài đã bị nàng kéo lại, những trang sức ta giữ trên người liền rơi xuống đất, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nàng cười tủm tỉm nói: "Những cái này cũng là cho ta à?"
Ta gãi gãi đầu, ngượng ngùng: "Đúng vậy. . . Cây trâm bạc là ta chọn từ trong số đó, những thứ này lẫn lộn với nhau, cũng không biết cái nào tốt."
Nàng vuốt vuốt tóc: "Quả thật ta chỉ thích cây trâm này." Ta nghe thấy, cảm thấy rất vui mừng, ánh mắt của nàng dời xuống ngực ta giống như nữ tử áo trắng lúc nãy vậy, ta bị nhìn tới mức ngượng ngùng, không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"
Nàng chống cằm, nhẹ giọng nói: "Hôm nay đi rất vội vàng sao?"
Ta bị nàng đoán trúng, chỉ đành phải gật đầu, không hiểu được hàm ý của nàng, lại nghe thấy nàng vừa cười vừa nói: "Bởi vì đi quá vội vàng nên không giống như mọi ngày, không có bó ngực?"
Ta cúi đầu nhìn lại, vạt áo đã rơi ra, cả người lập tức đông cứng như bị sét đánh, vẻ mặt trở nên cứng đờ.
===========
(1) Nhất cố khuynh thành: ý là vừa quay đầu lại nhìn đã khiến cả thành phải nghiêng ngả, ám chỉ dung mạo tuyệt vời của người con gái.
(2) Nhân trung chi long: ám chỉ một nhân tài xuất chúng, phi thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook