Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)
-
Chương 19
Có một thạch quan tương tự thì tốt rồi, chỉ sợ không có.
Trong lòng ta có một dự định khác, nên nói: "Lúc này tứ trọng đinh phá giải dị thường phức tạp, tính phiêu lưu cực đại tạm thời không nói, chỉ nói chúng ta không thể kéo dài thêm thời gian. A Trì cô nương tình huống không rõ, chúng ta không thể chậm trẽ, không bằng bỏ qua thạch quan này trước, tìm một thông đạo khác."
Mộc Hành Vu vừa nghe đến hai chữ A Trì, sắc mặt trắng bệch, vội vàng hét lên: "Thông đạo ở nơi nào?"
"Đi theo ta." Ta đi phía trước mở đường, Lạc Thần ở bên cạnh nâng nên chiếu sáng.
Cứ như vậy đi được vài bước, phía sau cũng không có động tĩnh gì, ta quay đầu lại quan sát, nhìn thấy Mộc Hành Vu còn đứng ở tại chỗ, có vẻ do dự. Nàng vốn dĩ rất có địch ý đối với bọn ta, nếu không phải ta nói vài câu về tình huống của A Trì hấp dẫn lực chú ý của nàng, có lẽ nàng đã sớm rời đi, nhất định sẽ không cùng chúng ta nói thêm một chữ, lúc này nàng do dự như vậy ngược lại cũng nằm trong tình lý.
Bất quá ta hiểu được nàng sớm muộn gì cũng sẽ đi theo, nên lập tức cùng Lạc Thần hai người sóng vai mà đi, hơn nữa bước chân còn nhanh hơn một chút.
Phía sau lúc này mới có một chút động tĩnh, có lẽ Mộc Hành Vu cũng không có biện pháp khác cho nên cùng bước nhanh đến, Thi Đình Lễ theo sát sau lưng nàng, im lặng không nói lời nào.
Đi đến mộ thất sát vách, quả nhiên như Thi Đình Lễ nói, sâu bên trong cũng đặt một cổ thạch quan, chợt nhìn qua cũng tương tự như cổ thạch quan trước đó. Ta cùng Lạc Thần kiểm tra ngoại vi thạch quan một chút, xác định không có bất cứ dị trạng gì, lúc này mới hợp lực di chuyển một góc nắp thạch quan.
Trước khi mở ra tất cả bên trong thạch quan đều là bất minh, hơn nữa không ít quan tài bên trong bởi vì phong thuỷ khác thường, lại phong bế nhiều năm, có đôi khi khó tránh tích lũy thi khí. Một số thi khí còn có kịch độc, hoặc có tác dụng gây ảo giác, chi bằng phá lệ cẩn thận, cả quá trình ta đều ngừng thở, cứ như vậy di chuyển nắp thạch quan mở ra một khe hẹp, nhìn thoáng qua bên trong.
Có thể nhìn thấy một cổ thi thể mơ hồ nằm trong thạch quan.
Ta lui lại hai bước, đồng thời cũng kéo Lạc Thần cùng lùi lại. Lúc này khí tức trong quan tài đã bắt đầu theo khe hở tản ra ngoài, hòa hợp cùng không khí, bất quá đã sớm bị không khí pha loãng, cho dù có vấn đề gì cũng không ảnh hưởng lớn.
Ta thoáng thả lỏng thở ra một hơi, nhẹ nhàng dùng tay quạt không khí trước mặt đi để không hít phải.
Khí tức này chỉ mang theo mùi của thi thể lâu năm, mà loại mùi này tồn tại đại đa số trong những quan tài bịt kín, thuộc về phạm trù bình thường, ta lập tức ra hiệu cho Lạc Thần, hai người cùng mở nắp quan tài ra, đặt ở một bên.
Tất cả trong quan tài bại lộ dưới đáy mắt, chỉ thấy người trong quan tài đã khô hóa, lớp da nhăn nhúm phủ tro bụi , gắt gao bám vào xương cốt. Hai tay thi thể đặt trêи bụng, trong tay đang cầm một Lễ Ngọc Hốt*, mặc một bộ quan phục thiêu hoa văn tơ vàng, là quan phục của nhiều năm trước đây. Tuy rằng ta cùng quan viên ít giao tiếp, nhưng cũng biết kiểu cách quan phục triều đình tùy thời gian mà thay đổi, hôm nay từ lâu đã không phải kiểu này nữa.
* Lễ ngọc hốt: một tấm thẻ ngọc to hơn lệnh bài, thường thấy quan viên cầm trêи tay khi thượng triều
Bách tính tầm thường sau khi chết sẽ được hạ táng, xây một nắm mồ, dựng một mộ bia, như vậy xem như xong việc, qua không được bao lâu sẽ phân hủy hóa thành xương khô. Không có đế lăng nguy nga như đế vương, vậy còn lại chính là vương công quý tộc, quan lớn triều đình, hoặc là phú giáp một phương mới có thể vì bản thân tu kiến một mộ táng, thậm chí cuối cùng còn dùng các biện pháp chống phân huỷ để bảo tồn thi thể của bọn họ. Chủ nhân của cổ quan tài này hiển nhiên là một vị đại quan triều đình nhiều năm trước đây, từ thi trạng cho thấy, người an táng hắn cũng mất không ít tâm sức dùng biện pháp chống phân huỷ cho hắn, bất quá pháp môn trân bảo chống phân huỷ tuy nhiều, nhưng có được một món tốt cũng không phải việc dễ dàng, thi thể của quan viên này bảo tồn hiển nhiên vẫn còn thiếu tinh tế.
Lạc Thần mang bao tay chỉ bạc, từ trong quan tài lấy ra một khối ngọc bản, nàng xem qua nội dung khắc trêи đó, rồi lại đưa ngọc bản cho ta.
Ta tiếp nhận nhìn thử, nhìn thấy đây là một khối ngọc bản ghi chép cuộc đời của chủ nhân ngôi mộ, mộ chủ họ Tạ tên Bình, thời đại sinh sống cách nay đã gần hai trăm năm, mà lúc sinh thời làm chức quan gì, từng được phong thưởng gì cũng đều ghi chép vô cùng chi tiết. Trước kia nhìn thấy nhiều mộ chủ che giấu thân phận, cố lộng huyền hư, lần này đột nhiên thấy một mộ chủ hận không thể đem cuộc đời mình viết hết lên trêи mặt, không khỏi sanh một tia vui mừng.
Rất tốt, ta cũng không cần hao tâm tốn sức đi phán đoán.
Dưới cùng của ngọc bản có khắc một hàng chữ: "ʍôиɠ tiên quân ban đại ân, tất không dám quên. Ta nhờ đó được đăng tiên, nguyện cùng tiên quân tái tụ chốn Cửu Tiêu."
Ta đem ngọc bản thả lại chỗ cũ, sau đó kiểm tra bên trong một phen, nhìn thấy quan tài này vẫn chưa có dấu hiệu bị người khác động qua, cũng không phát hiện cơ quan gì, ta trầm thấp nói với Lạc Thần: "Xem ra không ở chỗ này."
Lạc Thần gật đầu: "Đi tìm thạch quan khác."
Hai người dời nắp thạch quan trở về vị trí cũ, lần này có điều quấy rầy, cho nên lại cúi đầu hành lễ trước thạch quan. Nhìn lại, chỉ thấy Mộc Hành Vu bình tĩnh lạnh mặt, đôi mắt gắt gao chăm chú nhìn vào bọn ta.
Vị Mộc cô nương này mỗi lần gặp đều chưa từng có một sắc mặt tốt, ta quen rồi, cũng không thèm để ý, dù sao thì đoán chắc nàng ấy cũng sẽ đi theo, cho nên ta cùng Lạc Thần đi về phía một gian mộ thất khác.
Một đường đi xuống, thẳng đến phát hiện cổ thạch quan thứ ba mới dừng lại.
Những thạch quan này Thi Đình Lễ nói trêи đường đến hắn đều đã thấy, bên ngoài nhìn tương tự, nhưng về phần bên trong có cái gì bất đồng hay không, ai cũng không rõ, cho nên mỗi một lần khai quan, đều không thể có nửa điểm sơ suất.
Cổ thạch quan này vừa mở ra, bên trong lại nằm một thây khô mặc quan phục, bên trong cũng có ngọc bản tương tự trước đó, bên trêи khắc lại nhân sinh của vị quan này. Vị quan chủ này họ Tạ tên Nhân, sinh sống cách vị Tạ Bình kia xa hơn một ít, ta tỉ mỉ xem một lần, phát hiện Tạ Nhân này chính là phụ thân của Tạ Bình.
Cuối ngọc bản cũng có một hàng chữ: "Tiên quân nhã đạt, nhìn thấy như mộc phong, ta có thể cùng tiên quân tương giao, quả thật là đại hạnh trong đời."
Ta không khỏi trầm ngâm.
Lúc trước nhìn khối ngọc bản đầu tiên, ta cũng không cảm thấy có cái gì, thế nhân nhiều người cầu tiên cầu phật, tiên quân Tạ Bình đề cập trêи ngọc bản cũng như những gì nói vế tiên quân ta cũng chỉ cho là vị Tạ Bình kia tự nhận mình đã mọc cánh thành tiên tự mình phán định, muốn nói đến một vị tiên quân nào đó chỉ dẫn hắn lên leo lên cửu trọng thiên mà thôi.
Nhưng phụ thân của hắn cũng nhắc tới tiên quân, chẳng lẽ phụ tử hai người đều trầm mê trong việc cầu đạo? Chỉ nhìn khối ngọc bản thứ nhất một cách đơn thuần ngược lại còn không thể xác định, nhưng kết hợp miêu tả của hai người, tiên quân kia dường như là một người kết hợp trong hiện thực, cũng không phải là xuất phát từ lời bịa đặt gì đó.
Dĩ nhiên rồi, trêи đời này cũng không có tiên nhân gì, đều là một số người có đạo môn bày trò lừa gạt, tiên quân ở đây, rất có thể là chỉ một gã đạo sĩ năm đó từng có tiếp xúc cùng phụ tử này.
Ta cảm thấy có chút cổ quái, bất quá lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ những việc này, then chốt là phải tìm được thông đạo. Cứ như vậy tiếp tục đi về phía trước, số thạch quan phát hiện cũng nhiều hơn, quan chủ của những thạch quan này đều họ Tạ, cũng đều mặc quan phục.
Lúc trước ta còn không biết đây rốt cuộc là ngôi cổ mộ như thế nào, hiện nay cuối cùng cũng có manh mối. Hiển nhiên đây là mộ táng hơn hai trăm năm của một gia tộc làm quan, an táng đều là người nhà họ Tạ, bất quá loại tộc mộ này cũng rất có chú ý, từ tình huống trong thạch quan cho thấy, sợ rằng chỉ có những nam tử địa vị hiển hách trong gia tộc họ Tạ này mới có thể táng nhập vào đây, được chia một gian mộ thất một cổ thạch quan.
Rất là kẻ khác lưu ý chính là ngọc bản trong từng thạch quan, trêи mỗi cái đều đề cập đến tiên quân, hơn nữa vô cùng có khả năng là chỉ cùng một đạo sĩ.
Vị tiên quân này xuất hiện trong cuộc đời mỗi một vị quan chủ, hơn nữa còn được một vị quan chủ tôn sùng lễ ngộ một cách khác thường.
Ta càng nghĩ, càng cảm thấy một tia vui mừng lúc trước hoàn toàn biến mất.
Càng tệ hơn là còn phải hao tâm tốn sức đi suy đoán về tiên quân gì đó.
Thẳng đến sau khi phát hiện một cổ thạch quan trống rỗng, ta mới thở dài một hơi, cổ thạch qua này được bị người cải tạo, trong những thạch quan trước đây đều có một quan chủ, chỉ là hôm nay thi thể sợ là đã bị người nào di chuyển đi rồi, ta quen việc dễ làm tìm lấy cơ quan, mở tấm ngăn dưới đáy, không ngoài sở liệu bên dưới lộ ra một thông đạo.
Ta dùng ngọn nến chiếu xuống, có thể thấy trêи miệng thông đạo treo vài sợi dây xích thô to, bên dưới là một mảnh tối như mực, nhìn không thấy đáy.
Mộc Hành Vu một đường trầm lặng, lúc này đột nhiên thấy thông đạo dưới đáy thạch quan, sắc mặt thay đổi, nàng vọt đến, lập tức muốn nhảy xuống phía dưới.
Lạc Thần đưa tay ngăn cản nàng, đạm nhạt nói: "Nơi đây hung hiểm, trước khi ngươi xuống phía dưới, bọn ta có một số việc cần nói rõ với ngươi, ngươi cũng có thể chuẩn bị trước."
Mộc Hành Vu tâm tâm niệm niệm đều là A Trì, lúc này rốt cục nhìn thấy có thông đạo có thể đi thông xuống phía dưới, đâu quản được nhiều như vậy, nàng phẫn nộ quát: "Tránh ra, ngươi để ta xuống dưới trước!"
Ta nhất thời nhíu mày.
Lạc Thần nhìn Mộc Hành Vu, nới lỏng tay. Nàng xưa nay ở bên ngoài rất ít lời, ít cùng giao lưu với người không quen biết, nếu nàng thực sự mở miệng nhắc nhở, cũng là bởi vì thiện tâm của nàng, bất quá nếu đối phương không cảm kϊƈɦ, nàng cũng không thèm để ý, chỉ là lui về phía sau, đứng bên cạnh ta.
Thi Đình Lễ gật đầu với bọn ta, rồi cũng theo sau Mộc Hành Vu xuống phía dưới, thân ảnh của hai người biến mất dưới thông đạo, chỉ có thể mơ hồ thấy ánh nến trong tay Thi Đình Lễ chiếu ra một điểm sáng, mơ hồ lay động.
Ta nhẹ nhàng nói với Lạc Thần: "Sau này có chuyện gì, để ta nói là được rồi."
Lạc Thần cười như không cười nói: "Vì sao?"
"Cô nương ta lúc này tâm tình không tốt, ngữ khí kϊƈɦ động như vậy, gặp ai quát người đó, nàng đừng nói chuyện với cô ta."
"Không sao."
Ta nói thầm một tiếng: "… Ta chính là không nhìn được người khác quát nạt nàng."
Lạc Thần cong khóe mắt, nói: "Nàng cũng thấy cô ta hiện nay tâm tình bất ổn, nếu đổi là nàng đi nói, cô ta quát nàng thì làm sao bây giờ?"
"Ta không sao cả." Ta hừ nói: "Ta cũng có biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Nếu như cô ta còn vô lễ như vậy, ta sẽ nói với cô ta là ta sẽ kể lại với A Trì cô nương, cô ta sợ A Trì cô nương như vậy, nhất định sẽ nghe theo."
Ta vừa, vừa bám lấy mép thông đạo, hai người lần lượt nhảy xuống, mỗi người trêи không trung bắt lấy một sợi xích chậm rãi rơi xuống.
"Nàng trái lại rất hiểu." Lạc Thần bấm lấy dây xích ở bên cạnh ta, lúc tiếp đất nàng lại nói với ta.
Trêи tay nàng vẫn cầm nến, thuận thế đem ánh nến chiếu ra bên ngoài, bắt đầu quan sát.
Thông đạo dưới quan tài tuy nhỏ, nhưng này không gian dưới đáy lại dị thường rộng lớn, ngoại trừ mấy thiết liên ở miệng thông đạo, chỉ thấy bốn phía hôn ám đều treo đầy dây xích, chỉ là bởi vì ánh nến và vị trí ảnh hưởng, nên chỉ có khi xuống đến bên dưới mới có thể nhìn hết toàn cảnh. Trêи những sợi dây xích xung quanh còn treo rất nhiều vật hình tròn, mỗi một sợi treo cách nhau vài thước, nếu không đưa nến đến gần, chợt nhìn sẽ thấy như những cái đầu bị treo lên.
Nhìn kỹ mới phát hiện đây đều là bình gốm, một bình một bình dựa theo trình tự nhất định treo trêи dây xích, đều là bình gốm màu hổ phách, cũng có vái bình hồng sắc, giữa hổ phách có vẻ càng thêm chói mắt. Nhớ đến lúc trước ở trước cửa một thất nhìn thấy bình gốm vỡ nát, lẽ nào bình đó công dụng vốn dĩ chính là treo ở nơi này?
Ta nghe nói có một số mộ táng sẽ treo đầu của người hầu làm Phong Linh, xâu thành rất nhiều chuỗi, gió thổi qua, chui theo lỗ thủng ở hốc mắt thổi ra, phát sinh tiếng gào thét thê lương nức nở. Những bình gốm này bài bố xem ra cũng đáng sợ tương tự như Phong Linh đầu lâu!
Theo bọn ta xuống dưới cùng, không biết có phải dính phải cái gì hay không, mà tất cả dây xích đều lay động vô cùng kịch liệt.
Vì vậy những bình gốm kia cũng rung động, bình gốm và dây xích va chạm mang theo âm hưởng chói tai, trong hôn ám đúng như vô số đầu lâu đang rêи rĩ không ngớt trêи không trung.
Trước kia bọn ta đã trải qua những chuyện còn không thể tưởng tượng nổi hơn cả thế này, nhiều quá thành quen, cho nên lần này cũng không cảm thấy có cái gì, hai người theo dây xích lập tức trượt xuống, rất nhanh vượt qua Mộc Hành Vu bọn họ.
Nhưng Mộc Hành Vu có lẽ chưa từng gặp phải những tình huống thế này nên hành động thong thả, có lúc trêи dây xích nổi lên động tĩnh gì, nàng lập tức sẽ dừng lại, mở to hai mắt, cảnh giác quan vọng bốn phía. Ta càng cảm thấy biểu lộ khó có thể tiếp cận, Thiên Sát cô tinh các loại trước đây của nàng bất quá là cố làm ra vẻ mà thôi, thật ra nàng rất nhát gan, bị những thứ kỳ quái này hù dọa, cho nên càng lúc càng lộ ra tư thái tiểu nữ nhi hoảng sợ.
Thảo nào nàng có lúc sẽ sợ A Trì.
Bất quá mặc dù nàng e ngại như vậy, nhưng vì A Trì nàng cũng cắn chặt răng tiếp tục tiến về phía trước, nàng đối với A Trì chắc chắn cũng là tình thâm nghĩa trọng.
Răng rắc.
Trong tĩnh mịch tuôn ra một thanh âm vang động. Động tĩnh này thật ra không lớn, nhưng trong hoàn cảnh này, nó có vẻ đặt biệt chói tai.
Ta ổn định thân hình, nhìn nơi phát ra âm thanh, sau đó liền nhìn thấy cách đó không xa trêи một bình gốm có một khe nứt rất nhỏ. Loại cảm giác này vô cùng cổ quái, khe nứt tựa như từ bên trong toát ra, giống như một con vật gì đó đang phá vỡ vỏ trứng từ bên trong chui ra.
Lại thêm một thanh âm vang lên.
Cái khe nứt ra lớn hơn một chút, một ít dịch thể đỏ sẩm chảy ra, ta giương mắt nhìn lại, chỉ thấy trong khe nứt mơ hồ kẹp lấy một thứ gì đó màu đỏ, thoạt nhìn hình như là máu thịt, nó còn đang nhẹ nhàng cử động, dường như thứ đó còn đang hô hấp.
"… Chúng đều là cái gì?" Khuôn mặt Mộc Hành Vu tràn đầy mồ hôi lạnh, nàng cách ta gần nhất, co quắp một lát, nàng chủ động mở miệng nói chuyện cùng ta: "Nơi này thế nào sẽ có mấy thứ này?"
Ta không mặn không nhạt nói: "Nơi này là dưới đất, dĩ nhiên cái gì cũng có thể. Bọn ta lúc trước nói có việc muốn nhắc nhớ ngươi, để ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ngươi lại không nghe."
Mộc Hành Vu: "…"
Dừng một chút, ngữ khí của Mộc Hành Vu mềm đi một ít, nàng thử thăm dò: "Nếu như chúng ra khỏi bình gốm, sẽ…thế nào?"
Ta lắc đầu nói: "Không xác định. Có lẽ là sẽ ăn thịt người đi, một khi không cẩn thận bị chúng cuốn lấy, răng rắc một tiếng, đầu lập tức rơi xuống."
Mộc Hành Vu: "…"
Ta thoải mái nói: "Ngươi đừng sợ, đó chỉ là tưởng tượng của ta."
Mộc Hành Vu: "…"
"Ngươi không sợ sao?" Nghẹn chốc lát, nàng nói.
Ta mỉm cười: "Chúng sợ ta."
Mộc Hành Vu: "…"
Ta cho rằng nàng đại để không dám mở miệng nói nữa, ai biết nàng lại hỏi tiếp: "Ngươi nói lúc trước ngươi gặp được A Trì, nàng rốt cuộc làm sao vậy? Nàng….Có khỏe hay không?"
Ta trầm mặc. Dáng vẻ quỷ dị của A Trì hôm nay, ta do dự có nên nói cho nàng biết hay không, với trạng thái hiện nay, cũng không biết nàng có chịu nổi không.
Mộc Hành Vu một khi gặp phải việc liên quan đến A Trì liền dễ kϊƈɦ động, nàng nhìn thấy ta không đáp, lạnh lùng nói: "Nàng rốt cuộc làm sao, ngươi phải nói rõ cho ta biết!"
Ta thấy nàng vô cùng bướng bỉnh, hơn nữa hôm nay đã như vậy rồi, huống cũng nên để nàng biết được tình huống của A Trì, sớm có chuẩn bị, để tránh đến lúc đó thấy được sợ là sẽ bị thất tâm phong, ta liền kể rõ tình huống trước đó của A Trì cho nàng nghe.
Mộc Hành Vu lại trở nên kϊƈɦ động, vành mắt đỏ bừng nói: "Ngươi nói bậy! Ta không tin, A Trì sao có thể như vậy!"
Ta nhất thời nghẹn lời: "…"
Lúc trước là nàng khóc hô muốn ta nói, lúc này ta nói rồi, nàng lại không tin.
Chính như trong những thoại bản Côn Lôn có được, người bên trong mới trước đó còn khóc hô: "Ngươi nói, ngươi hôm nay phải nói rõ ràng với ta!" Một khắc sau lại lê hoa đái vũ: "Ngươi nói bậy! Mỗi câu một chữ ngươi nói ta đều sẽ không tin! Ta không nghe! Ngươi lừa gạt ta!"
Ta còn chưa bao giờ gặp qua người nào phù hợp với nhân vật trong thoại bản như Mộc Hành Vu bây giờ, thật sự là rất thổn thức. Không khỏi thầm nghĩ ước nguyện ban đầu lúc trước Côn Lôn thu thập những thoại bản này là vì yêu không thể nói, có thể nàng chính là vì một mình nhàn hạ tiêu khiển, bất quá xem xong những thoại bản này, lại gặp Mộc Hành Vu, ta cảm thấy những thoại bản này là có chút tác dụng, tỷ như một ngày kia nếu thật sự gặp một người giống như trong thoại bản, cũng có một chút chuẩn bị tâm lý, không đến mức bị tức đến thổ huyết, có thể duy trì thể xác và tinh thần khoẻ mạnh.
Ta không khỏi kính nể hơn đối với khả năng dự liệu của Côn Lôn.
Côn Lôn không hổ là Côn Lôn.
Núi cao hơn núi, ta không dám sánh cùng, lần này ta phải mang theo chút ngọc dịch thanh quay về Huyên Hoa Hiên thăm nàng .
Lạc Thần một tay nắm dây xích, tay kia yên lặng vươn đến bên này.
Ta đưa tay nắm lấy tay nàng, nàng kéo ta sang bên kia, ôm lấy thắt lưng của ta, ta cùng với nàng cùng bám trêи một sợi dây xích.
Lạc Thần đưa cây nến cho ta: "Nàng giúp ta chiếu sáng, ta xuống xem tình huống trước."
Nàng nói xong, hai tay chế trụ dây xích, bạch y khẽ động, nhanh nhẹn hạ xuống như bạch hạc, ta cũng lập tức theo xuống phía dưới, chiếu sáng cho nàng.
Mà ta rời đi dây xích lúc trước, đổi đến chỗ này, cách Mộc Hành Vu cũng xa một chút, Mộc Hành Vu muốn cùng ta nói gì đó nhưng cũng không tiện, nàng lại không dám vượt qua sợi xích kia, bốn phía thoáng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh xích sắt va chạm răng rắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook