Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
-
Chương 525: Phiên ngoại: Lạc Sư Minh triều (ngũ)
Ta dẫn mấy tiểu hài tử vào hậu viện Mặc Nghiễn Trai.
Bọn họ hiển bị Hác đại nương thất tâm phong vừa rồi hù dọa liền đứng trong viện của chúng ta co rúm lại như một con chim sẻ trên cây.
Ta đi xuống phòng bếp rửa sạch tay, cầm khăn lạnh lau mặt cho A Oánh, một bên gương mặt A Oánh sưng đỏ, ban đầu nước mắt vẫn chảy thành dòng sau đó mới chậm rãi dừng lại, chỉ mở to đôi mắt sưng như hai quả hồ đào nhìn ta.
"Nhị chưởng quỹ tỷ tỷ." A Oánh nức nở nói: "Ta..... Ta sẽ phá tướng sao? Nương nói ta đừng đùa nghịch để bị ngã, nếu không sẽ phá tướng, ngày sau không có tướng công muốn cưới ta."
Nàng hỏi rất chân thật, ta cười nói: "Sẽ không, ta bôi thuốc cho ngươi, rất nhanh sẽ khỏi. Ngươi trưởng thành nhất định là một đại mỹ nhân."
A Oánh nín khóc mỉm cười.
Về chuyện Thanh Đầu Quỷ bắt tiểu hài tử, chúng ta đương nhiên so với bọn họ hiểu biết nhiều hơn, hơn nữa bọn họ còn là trẻ con, để tránh làm bọn họ kinh sợ lần nữa, ta chưa từng hỏi bất cứ gì, chỉ căn dặn bọn họ đừng xuất môn một mình, trời tối phải trở về nhà. Bọn họ lúc này tựa hồ ngoan ngoãn rất nhiều, từng tiếng lần lượt gật đầu đáp ứng.
Lạc Thần từ hậu viện đi ra cho bọn họ mỗi người hai món đồ chơi, bên ngoài dùng vải bố mềm quấn lại, hình dạng giống như con ốc sên.
Bọn họ cũng không hiểu ý nàng, chỉ ngẩng đầu nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần cúi người, căn dặn: "Ban đêm lúc đi ngủ nhét chúng vào lỗ tai, liền không nghe thấy giọng nói của Thanh Đầu Quỷ nữa, cũng sẽ không thấy Thanh Đầu Quỷ."
Đám tiểu hài tử nét mặt nét mặt lộ ra sợ hãi cùng khinh hỉ vô cùng phức tạp, A Oánh co rúm lại nói: "Thực sự sao?"
Lạc Thần ôn nhu nói: "Tất nhiên là thật."
Bọn họ tựa như lấy được chí bảo mà nhận lấy vật nhỏ cất vào người, trong đó một người thăm dò hỏi: "A Chinh bị Thanh Đầu Quỷ bắt đi rồi, có còn quay về nữa không?"
Ta không biết phải trả lời thế nào.
Nói không thể trở về sẽ khiến người thương tâm, lừa gạt nói có thể trở về, ngược lại khiến bọn họ cảm thấy bị Thanh Đầu Quỷ bắt đi cũng không phải việc đáng sợ gì, e rằng lại khiến bọn họ xem nhẹ.
May mà Lạc Thần lại cho bọn họ ăn hạt thông ran đường, mấy người liền xếp hàng giống như đứng học bài sau tiên sinh, liên tục nói: "Cảm ơn đại chưởng quỹ tỷ tỷ, cảm ơn nhị chưởng quỹ tỷ tỷ, cảm ơn tiểu chưởng quỹ."
Tiểu chưởng quỹ Cửu Vĩ đang lui trong phòng bếp thủ lấy một miếng thịt híp mắt ngủ đến ngon lành.
Tuyết quang phản chiếu lên người đám chim sẻ đang ăn hạt thông ở đây, vô cùng khả ái, trong miệng A Oánh nhét hạt thông đường, khanh khách cười rộ, khuôn mặt đỏ hồng.
Tâm tư hài tử rốt cuộc vẫn rất đơn giản, mặc dù lúc trước bị người đánh một cái tát, nhưng lại sau lại có thể vui vẻ ôm hạt thông. Ta nghĩ đến Trường Sinh lúc còn nhỏ, khi đó nàng ngẩng đầu xin ta kẹo, đôi mắt đen láy, trong suốt, cùng A Oánh trước mặt lại có vài phần tương tự, khiến ta không khỏi hoài niệm.
Tiễn đám hài tử về, Mặc Nghiễn Trai lại trở nên thanh tịnh.
Qua mấy ngày ta đi thị tập, ngoài ý muốn lại gặp vị Trạc Xuyên đạo trưởng kia.
Nàng vẫn như trước cõng cái hòm giống như quan tài kia, có nước rỉ ra, dính ướt đạo bào thanh sắc viền đen của nàng. Đông lạnh lạnh lẽo như vậy, nếu là quần áo ướt tư vị này thật không dễ chịu, vẻ mặt nàng bình tĩnh ngược lại cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Nàng đến trước một quầy tạo hóa cầm lấy một cái trống bỏi, nhìn một chút, lại lắc hai cái, bỏ tiền mua, sau đó trầm mặc rời đi.
Chỉ là đi được một lúc, ta liền nhìn thấy nàng vừa đi vừa cầm trống bỏi vừa lắc.
Đông đông đông.
Đông đông đông.
Nàng cô độc một mình, theo nàng chỉ có chiếc rương, nàng làm như lắc đến thú vị, đi lại nhẹ nhàng như đạp gió, tuy nói nhìn không thấy biểu tình của nàng nhưng ta nghĩ nàng đang vui.
Mọi người xung quanh đều nhìn nàng, không đơn giản là vì một cái rương lớn trên lưng, mà còn vì tiếng trống bỏi đông đông thật không tương xứng với nàng.
Gõ một lúc, ta thấy nàng đưa ta cắm cái trống bỏi lên chiếc rương phía sau.
Gió thổi trống vang, nàng đi xa trên con phố dài, dưới chân vết nước mơ hồ. Có trống bỏi cắm lên, cái rương kia rốt cuộc cũng không khô khan nặng nề như vậy nữa, giống như thêm một chút náo nhiệt, sống động.
"Cô nương cũng muốn trống bỏi này sao?" Chủ sạp cầm lấy một cái trống cười nói.
"Ân." Ta từ bóng lưng Trạc Xuyên thu hồi ánh mắt, gật đầu.
"Cô nương mua cho tiểu hài tử ở nhà chơi sao, hay là cho nhà thân thích?" Lão bản lôi kéo làm quen.
Ta nói: "Ta tự chơi."
Lão bản ngẩn người, lập tức cười gượng.
Ta hỏi hắn: "Ngươi nhận được vị đạo trưởng mới mua trống sao?"
Giọng nói của lão bản thấp đi, sắc mặt cũng có chút nặng: "Đó là Trạc Xuyên đạo trưởng gần đây mới vào thành, nghe nói đạo pháp cao thâm, khư tà tị họa. Chính là suốt ngày cõng một cái rương lớn, giống như quan tài, có chút dọa người. Có người còn muốn còn nghĩ đạo trưởng này giết người, đem thi thể ngâm trong quan tài."
Ta mỉm cười, trả tiền rồi rời khỏi.
Trở về nhìn thấy Lạc Thần, nàng đứng trong viện, trong tay ôm một đống sách chuẩn bị đi thư phòng, nhìn thấy ta chán đến chết phe phẩy trống bỏi tiến đến, nàng chỉ yên lặng nhìn ta.
Ta bị nàng nhìn chăm chú đến sau lưng phát nhột, giả vờ ôn nhu nói: "Làm sao vậy."
"Ấu trĩ." Nàng yếu ớt phun ra hai chữ, đạp tuyết trắng đi đến thư phòng.
Ta bị nàng làm tức nghẹn đến tâm can đau nhức, khối băng này, rốt cuộc đã làm thê tử ta mấy trăm năm rồi nhưng vẫn không biết nói ngọt dỗ dành ta, thê tử của ta cho nàng làm uổng phí rồi, ngày làm cơm không làm, đêm làm ấm giường cũng không làm. Hơn nữa nếu là như vậy, thì Trạc Xuyên đạo trưởng còn ấu trĩ hơn ta, nhân gia cõng một cái quan tài, còn không quên đem trống bỏi cắm lên quan tài rêu rao khắp nơi.
Cửu Vĩ tiến đến, ta cầm trống bỏi đùa nó, nó thở hổn hển ngây ngốc xoay quanh trống bỏi, thiếu chút nữa giẫm lên cái đôi sặc sở của mình.
Ta nhìn thấy buồn cười, nhịn không được cùng nó đùa giỡn lâu một chút, cho đến chán rồi liền đem trống bỏi treo trên một chạc cây thấp trong góc viện, bản thân vào một gian phòng sát vách thư phòng, chờ đợi.
Qua một lúc, Lạc Thần lấy sách đi ra, trong viện không người, nàng nhìn trái nhìn phải một chút, liền đứng yên bên thân cây thấp.
Ta liễm khí tức, ở phía sau cửa che miệng nghẹn cười.
Quả nhiên, Lạc Thần ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt trống bỏi, như vậy chạm nhẹ vài cái, lúc này mới lấy trống bỏi xuống.
Nàng đứng bên cạnh thanh thụ dưới tuyết trắng, ngọc nhan trầm tĩnh, thậm chí là có chút nghiêm túc, mặt băng bó lắc trống vài cái.
Đáy mắt lại mơ hồ lóe ra ánh sáng.
Ta đang nhìn lén, trong lòng bị dáng vẻ nhu thuận của nàng chiếm giữ, tim muốn nhảy động như trống bỏi kêu đông đông trong tay nàng. Yêu thương trong lòng càng thêm sâu sắc, hận không thể từ phía sau ôm lấy nàng, kéo nàng trở về phòng.
Ai nha.
Thanh thiên bạch nhật, thật có lỗi.
Nàng mặt băng bó lắc vài cái, dừng một chút, đem trống bỏi thả lại chỗ cũ. Hơn nữa nàng xưa nay tâm tư kín đáo,trí nhớ lại siêu phàm, đại để là sợ bị ta nhìn ra, liền vô cùng chuẩn xác đặt lại ở vị trí cũ, ngay cả góc độ đều giống nhau, còn vô cùng cố chấp điều chỉnh mấy phiến lá cây về chỗ cũ.
Quan sát chốc lát, đại để là thiên y vô phùng rồi, nàng liền ôm sách cổ đi ra trước cửa hiệu.
Ta ở phía sau cửa nhìn thấy tất cả, nín cười đến mức khổ cực, lúc nàng rời đi, ta che miệng cười đến muốn té ngã.
Nghỉ ngơi một chút, lúc này ta mới bưng trà, chậm rãi quay về trong cửa hiệu, Lạc Thần một tay chấp sách, đang cẩn thận nghiên cứu.
" Hôm nay gió lớn thật." Ta rót cho nàng một chung trà.
Nàng đầu cũng không nâng, đạm nhạt nói: "Có sao. Ngươi xem tóc ta có loạn không? Không thấy có gió, chỉ thấy trợn mắt nói dối."
Ta đưa chung trà nóng cho nàng, bớt lông tìm vết nhìn nàng: "Không phải sao. Hậu viện gió lớn, thổi vào cái cây, thổi đến trống bỏi kêu đông đông."
Cuộc sống, nếu không phải nàng đùa ta, chính là ta đùa nàng.
Nàng vẫn như cũ không ngẩng đầu, hàng mi dài cũng không từng rung động: "Thật không? Sợ là bây giờ đã ngừng. Trước đó hậu viện nổi gió, gió không đúng hướng, ta bên này cũng không biết được."
Sách.
Ta cảm thán vì nàng da mặt dày như tường thành cho dù thái sơn sụp xuống cũng không sứt mẻ, cảm thán mấy trăm năm.
Cũng giống như ta yêu nàng mấy trăm năm, đến nay cũng chưa từng thuyên giảm một phân.
"Đúng rồi." Ta châm chọc nói: "Gió sai hướng."
Nàng đưa tay đến, bưng chung trà lên uống.
Ta dựa vào quần tiền, nghiêng người đến gần nàng, có thể ngửi thấy hương hoa mai đạm nhạt trên người nàng.
Lạc Thần lật sách sang một trang mới.
Ta tựa vào quầy tiền, cố ý nhấn mạnh: "Ấu trĩ."
Nghe một tiếng của ta, mang theo khí thế. Lúc trước nàng nói ta ấu trĩ, đó là trăm triệu không thể sánh bằng.
Nàng lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen bình tĩnh nhìn ta, hai má trắng nõn, tuy nói trong lòng đã hiểu được cử động chơi đùa trống bỏi trong sân đã bị ta nhìn thấy nhưng nghe thấy ta nói nàng ấu trĩ, nàng cũng không có biểu thị gì.
Nhẹ nhàng nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt nàng: "Không biết xấu hổ. Nói ta ấu trĩ, vừa quay lưng liền tự mình đùa, ngươi thế nào cũng không đỏ mặt."
"Đỏ." Môi nàng khẽ động: "Đau."
Ta vội vàng nới lỏng tay.
Thần chỉ tại thượng, ta yêu quý khuôn mặt của nàng còn hơn cả khuôn mặt ta, sao nỡ dùng nhiều chỉ một chút lực, nhưng trên da thịt vô cùng mịn màng của nàng trái lại bị ngón tay chân thật áp ra một mạt hồng nhuận.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Ta thấy nó đặt không tốt, nên điều chỉnh một chút mà thôi. Ngươi cũng vậy, đã lớn thế này, đừng chơi những thứ này."
Ta không có cách nào khác.
Ta chơi không lại nàng, giả vờ không qua nàng.
Ta chỉ có thể uống trà.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người sưởi ấm trong cửa hiệu, buổi chiều có một nữ nhân vào cửa hiệu.
Người đó vóc dáng vô cùng cao gầy, dáng vẻ cũng xinh đẹp, ăn mặc hoa quý, ám tàng lưu vân. Nàng đi vào cửa hiệu, đi đến bên cạnh giá hàng trưng bày nhất nhất quan sát, lúc này mới xoay người lại nhìn ta cùng Lạc Thần.
Thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim. Lúc trước Chu Nguyên Chương mang theo các tướng quân của hắn gây dựng giang sơn, khói lửa nổi lên bốn phía, đánh một trận chính là mấy năm trời, việc kinh doanh của bọn ta cũng ngưng trệ. Hiện nay triều đại mới mở ra, tuy nói là sơ khởi, không coi là thịnh thế nhưng rốt cuộc không còn chiến loạn, việc kinh doanh đồ cổ có chút khởi sắc, bất quá khách nhân vẫn rất ít.
Vừa ý rồi, trả tiền, mang đi là xong.
"Những thứ này sao?" Người đó tựa hồ không hài lòng đối với mặt hàng, thoạt nhìn là một người trong nghề.
Ta đứng lên mỉm cười: "Hiện nay chỉ có những thứ này. Khách quan không vừa ý sao?"
Những món đồ tốt ta đều cất giấu ở Tàng Thất Huyên Hoa Hiên ở Thục rồi, đau lòng luyến tiếc, sau đến phiên bày ra trong cửa hiệu cho người chọn lựa.
"mà Thôi." Nàng nhìn một lát, chọn một khối ngọc, đi thẳng đến quầy tiền bên kia trước mặt Lạc Thần, nhìn Lạc Thần: "Chưởng quỹ, trị giá bao nhiêu?"
Lạc Thần liếc mắt nhìn một cái, nói giá.
Nữ nhân kia cũng không dây dưa, sảng khoái thanh toán, nói với Lạc Thần: "Chưởng quỹ, ngươi có thể giúp ta gói lại không?"
"Thanh Y." Lạc Thần nhìn ta: "Lấy tráp trên giá đến."
Ta lấy phối tráp đến, Lạc Thần đặt ngọc vào trong tráp, nữ nhân kia nhận tráp từ trong tay Lạc Thần, nhìn Lạc Thần, xoay người rời đi.
Đi tới cửa, nàng lại quay đầu nói: "Chưởng quỹ nếu ngày sau còn có hàng tốt, ta sẽ quay lại."
Lạc Thần không lên tiếng.
Ta chỉ đành phải kéo một câu khách sáo chen vào: " Mong được chiếu cố."
Bọn họ hiển bị Hác đại nương thất tâm phong vừa rồi hù dọa liền đứng trong viện của chúng ta co rúm lại như một con chim sẻ trên cây.
Ta đi xuống phòng bếp rửa sạch tay, cầm khăn lạnh lau mặt cho A Oánh, một bên gương mặt A Oánh sưng đỏ, ban đầu nước mắt vẫn chảy thành dòng sau đó mới chậm rãi dừng lại, chỉ mở to đôi mắt sưng như hai quả hồ đào nhìn ta.
"Nhị chưởng quỹ tỷ tỷ." A Oánh nức nở nói: "Ta..... Ta sẽ phá tướng sao? Nương nói ta đừng đùa nghịch để bị ngã, nếu không sẽ phá tướng, ngày sau không có tướng công muốn cưới ta."
Nàng hỏi rất chân thật, ta cười nói: "Sẽ không, ta bôi thuốc cho ngươi, rất nhanh sẽ khỏi. Ngươi trưởng thành nhất định là một đại mỹ nhân."
A Oánh nín khóc mỉm cười.
Về chuyện Thanh Đầu Quỷ bắt tiểu hài tử, chúng ta đương nhiên so với bọn họ hiểu biết nhiều hơn, hơn nữa bọn họ còn là trẻ con, để tránh làm bọn họ kinh sợ lần nữa, ta chưa từng hỏi bất cứ gì, chỉ căn dặn bọn họ đừng xuất môn một mình, trời tối phải trở về nhà. Bọn họ lúc này tựa hồ ngoan ngoãn rất nhiều, từng tiếng lần lượt gật đầu đáp ứng.
Lạc Thần từ hậu viện đi ra cho bọn họ mỗi người hai món đồ chơi, bên ngoài dùng vải bố mềm quấn lại, hình dạng giống như con ốc sên.
Bọn họ cũng không hiểu ý nàng, chỉ ngẩng đầu nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần cúi người, căn dặn: "Ban đêm lúc đi ngủ nhét chúng vào lỗ tai, liền không nghe thấy giọng nói của Thanh Đầu Quỷ nữa, cũng sẽ không thấy Thanh Đầu Quỷ."
Đám tiểu hài tử nét mặt nét mặt lộ ra sợ hãi cùng khinh hỉ vô cùng phức tạp, A Oánh co rúm lại nói: "Thực sự sao?"
Lạc Thần ôn nhu nói: "Tất nhiên là thật."
Bọn họ tựa như lấy được chí bảo mà nhận lấy vật nhỏ cất vào người, trong đó một người thăm dò hỏi: "A Chinh bị Thanh Đầu Quỷ bắt đi rồi, có còn quay về nữa không?"
Ta không biết phải trả lời thế nào.
Nói không thể trở về sẽ khiến người thương tâm, lừa gạt nói có thể trở về, ngược lại khiến bọn họ cảm thấy bị Thanh Đầu Quỷ bắt đi cũng không phải việc đáng sợ gì, e rằng lại khiến bọn họ xem nhẹ.
May mà Lạc Thần lại cho bọn họ ăn hạt thông ran đường, mấy người liền xếp hàng giống như đứng học bài sau tiên sinh, liên tục nói: "Cảm ơn đại chưởng quỹ tỷ tỷ, cảm ơn nhị chưởng quỹ tỷ tỷ, cảm ơn tiểu chưởng quỹ."
Tiểu chưởng quỹ Cửu Vĩ đang lui trong phòng bếp thủ lấy một miếng thịt híp mắt ngủ đến ngon lành.
Tuyết quang phản chiếu lên người đám chim sẻ đang ăn hạt thông ở đây, vô cùng khả ái, trong miệng A Oánh nhét hạt thông đường, khanh khách cười rộ, khuôn mặt đỏ hồng.
Tâm tư hài tử rốt cuộc vẫn rất đơn giản, mặc dù lúc trước bị người đánh một cái tát, nhưng lại sau lại có thể vui vẻ ôm hạt thông. Ta nghĩ đến Trường Sinh lúc còn nhỏ, khi đó nàng ngẩng đầu xin ta kẹo, đôi mắt đen láy, trong suốt, cùng A Oánh trước mặt lại có vài phần tương tự, khiến ta không khỏi hoài niệm.
Tiễn đám hài tử về, Mặc Nghiễn Trai lại trở nên thanh tịnh.
Qua mấy ngày ta đi thị tập, ngoài ý muốn lại gặp vị Trạc Xuyên đạo trưởng kia.
Nàng vẫn như trước cõng cái hòm giống như quan tài kia, có nước rỉ ra, dính ướt đạo bào thanh sắc viền đen của nàng. Đông lạnh lạnh lẽo như vậy, nếu là quần áo ướt tư vị này thật không dễ chịu, vẻ mặt nàng bình tĩnh ngược lại cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Nàng đến trước một quầy tạo hóa cầm lấy một cái trống bỏi, nhìn một chút, lại lắc hai cái, bỏ tiền mua, sau đó trầm mặc rời đi.
Chỉ là đi được một lúc, ta liền nhìn thấy nàng vừa đi vừa cầm trống bỏi vừa lắc.
Đông đông đông.
Đông đông đông.
Nàng cô độc một mình, theo nàng chỉ có chiếc rương, nàng làm như lắc đến thú vị, đi lại nhẹ nhàng như đạp gió, tuy nói nhìn không thấy biểu tình của nàng nhưng ta nghĩ nàng đang vui.
Mọi người xung quanh đều nhìn nàng, không đơn giản là vì một cái rương lớn trên lưng, mà còn vì tiếng trống bỏi đông đông thật không tương xứng với nàng.
Gõ một lúc, ta thấy nàng đưa ta cắm cái trống bỏi lên chiếc rương phía sau.
Gió thổi trống vang, nàng đi xa trên con phố dài, dưới chân vết nước mơ hồ. Có trống bỏi cắm lên, cái rương kia rốt cuộc cũng không khô khan nặng nề như vậy nữa, giống như thêm một chút náo nhiệt, sống động.
"Cô nương cũng muốn trống bỏi này sao?" Chủ sạp cầm lấy một cái trống cười nói.
"Ân." Ta từ bóng lưng Trạc Xuyên thu hồi ánh mắt, gật đầu.
"Cô nương mua cho tiểu hài tử ở nhà chơi sao, hay là cho nhà thân thích?" Lão bản lôi kéo làm quen.
Ta nói: "Ta tự chơi."
Lão bản ngẩn người, lập tức cười gượng.
Ta hỏi hắn: "Ngươi nhận được vị đạo trưởng mới mua trống sao?"
Giọng nói của lão bản thấp đi, sắc mặt cũng có chút nặng: "Đó là Trạc Xuyên đạo trưởng gần đây mới vào thành, nghe nói đạo pháp cao thâm, khư tà tị họa. Chính là suốt ngày cõng một cái rương lớn, giống như quan tài, có chút dọa người. Có người còn muốn còn nghĩ đạo trưởng này giết người, đem thi thể ngâm trong quan tài."
Ta mỉm cười, trả tiền rồi rời khỏi.
Trở về nhìn thấy Lạc Thần, nàng đứng trong viện, trong tay ôm một đống sách chuẩn bị đi thư phòng, nhìn thấy ta chán đến chết phe phẩy trống bỏi tiến đến, nàng chỉ yên lặng nhìn ta.
Ta bị nàng nhìn chăm chú đến sau lưng phát nhột, giả vờ ôn nhu nói: "Làm sao vậy."
"Ấu trĩ." Nàng yếu ớt phun ra hai chữ, đạp tuyết trắng đi đến thư phòng.
Ta bị nàng làm tức nghẹn đến tâm can đau nhức, khối băng này, rốt cuộc đã làm thê tử ta mấy trăm năm rồi nhưng vẫn không biết nói ngọt dỗ dành ta, thê tử của ta cho nàng làm uổng phí rồi, ngày làm cơm không làm, đêm làm ấm giường cũng không làm. Hơn nữa nếu là như vậy, thì Trạc Xuyên đạo trưởng còn ấu trĩ hơn ta, nhân gia cõng một cái quan tài, còn không quên đem trống bỏi cắm lên quan tài rêu rao khắp nơi.
Cửu Vĩ tiến đến, ta cầm trống bỏi đùa nó, nó thở hổn hển ngây ngốc xoay quanh trống bỏi, thiếu chút nữa giẫm lên cái đôi sặc sở của mình.
Ta nhìn thấy buồn cười, nhịn không được cùng nó đùa giỡn lâu một chút, cho đến chán rồi liền đem trống bỏi treo trên một chạc cây thấp trong góc viện, bản thân vào một gian phòng sát vách thư phòng, chờ đợi.
Qua một lúc, Lạc Thần lấy sách đi ra, trong viện không người, nàng nhìn trái nhìn phải một chút, liền đứng yên bên thân cây thấp.
Ta liễm khí tức, ở phía sau cửa che miệng nghẹn cười.
Quả nhiên, Lạc Thần ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt trống bỏi, như vậy chạm nhẹ vài cái, lúc này mới lấy trống bỏi xuống.
Nàng đứng bên cạnh thanh thụ dưới tuyết trắng, ngọc nhan trầm tĩnh, thậm chí là có chút nghiêm túc, mặt băng bó lắc trống vài cái.
Đáy mắt lại mơ hồ lóe ra ánh sáng.
Ta đang nhìn lén, trong lòng bị dáng vẻ nhu thuận của nàng chiếm giữ, tim muốn nhảy động như trống bỏi kêu đông đông trong tay nàng. Yêu thương trong lòng càng thêm sâu sắc, hận không thể từ phía sau ôm lấy nàng, kéo nàng trở về phòng.
Ai nha.
Thanh thiên bạch nhật, thật có lỗi.
Nàng mặt băng bó lắc vài cái, dừng một chút, đem trống bỏi thả lại chỗ cũ. Hơn nữa nàng xưa nay tâm tư kín đáo,trí nhớ lại siêu phàm, đại để là sợ bị ta nhìn ra, liền vô cùng chuẩn xác đặt lại ở vị trí cũ, ngay cả góc độ đều giống nhau, còn vô cùng cố chấp điều chỉnh mấy phiến lá cây về chỗ cũ.
Quan sát chốc lát, đại để là thiên y vô phùng rồi, nàng liền ôm sách cổ đi ra trước cửa hiệu.
Ta ở phía sau cửa nhìn thấy tất cả, nín cười đến mức khổ cực, lúc nàng rời đi, ta che miệng cười đến muốn té ngã.
Nghỉ ngơi một chút, lúc này ta mới bưng trà, chậm rãi quay về trong cửa hiệu, Lạc Thần một tay chấp sách, đang cẩn thận nghiên cứu.
" Hôm nay gió lớn thật." Ta rót cho nàng một chung trà.
Nàng đầu cũng không nâng, đạm nhạt nói: "Có sao. Ngươi xem tóc ta có loạn không? Không thấy có gió, chỉ thấy trợn mắt nói dối."
Ta đưa chung trà nóng cho nàng, bớt lông tìm vết nhìn nàng: "Không phải sao. Hậu viện gió lớn, thổi vào cái cây, thổi đến trống bỏi kêu đông đông."
Cuộc sống, nếu không phải nàng đùa ta, chính là ta đùa nàng.
Nàng vẫn như cũ không ngẩng đầu, hàng mi dài cũng không từng rung động: "Thật không? Sợ là bây giờ đã ngừng. Trước đó hậu viện nổi gió, gió không đúng hướng, ta bên này cũng không biết được."
Sách.
Ta cảm thán vì nàng da mặt dày như tường thành cho dù thái sơn sụp xuống cũng không sứt mẻ, cảm thán mấy trăm năm.
Cũng giống như ta yêu nàng mấy trăm năm, đến nay cũng chưa từng thuyên giảm một phân.
"Đúng rồi." Ta châm chọc nói: "Gió sai hướng."
Nàng đưa tay đến, bưng chung trà lên uống.
Ta dựa vào quần tiền, nghiêng người đến gần nàng, có thể ngửi thấy hương hoa mai đạm nhạt trên người nàng.
Lạc Thần lật sách sang một trang mới.
Ta tựa vào quầy tiền, cố ý nhấn mạnh: "Ấu trĩ."
Nghe một tiếng của ta, mang theo khí thế. Lúc trước nàng nói ta ấu trĩ, đó là trăm triệu không thể sánh bằng.
Nàng lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen bình tĩnh nhìn ta, hai má trắng nõn, tuy nói trong lòng đã hiểu được cử động chơi đùa trống bỏi trong sân đã bị ta nhìn thấy nhưng nghe thấy ta nói nàng ấu trĩ, nàng cũng không có biểu thị gì.
Nhẹ nhàng nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt nàng: "Không biết xấu hổ. Nói ta ấu trĩ, vừa quay lưng liền tự mình đùa, ngươi thế nào cũng không đỏ mặt."
"Đỏ." Môi nàng khẽ động: "Đau."
Ta vội vàng nới lỏng tay.
Thần chỉ tại thượng, ta yêu quý khuôn mặt của nàng còn hơn cả khuôn mặt ta, sao nỡ dùng nhiều chỉ một chút lực, nhưng trên da thịt vô cùng mịn màng của nàng trái lại bị ngón tay chân thật áp ra một mạt hồng nhuận.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Ta thấy nó đặt không tốt, nên điều chỉnh một chút mà thôi. Ngươi cũng vậy, đã lớn thế này, đừng chơi những thứ này."
Ta không có cách nào khác.
Ta chơi không lại nàng, giả vờ không qua nàng.
Ta chỉ có thể uống trà.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người sưởi ấm trong cửa hiệu, buổi chiều có một nữ nhân vào cửa hiệu.
Người đó vóc dáng vô cùng cao gầy, dáng vẻ cũng xinh đẹp, ăn mặc hoa quý, ám tàng lưu vân. Nàng đi vào cửa hiệu, đi đến bên cạnh giá hàng trưng bày nhất nhất quan sát, lúc này mới xoay người lại nhìn ta cùng Lạc Thần.
Thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim. Lúc trước Chu Nguyên Chương mang theo các tướng quân của hắn gây dựng giang sơn, khói lửa nổi lên bốn phía, đánh một trận chính là mấy năm trời, việc kinh doanh của bọn ta cũng ngưng trệ. Hiện nay triều đại mới mở ra, tuy nói là sơ khởi, không coi là thịnh thế nhưng rốt cuộc không còn chiến loạn, việc kinh doanh đồ cổ có chút khởi sắc, bất quá khách nhân vẫn rất ít.
Vừa ý rồi, trả tiền, mang đi là xong.
"Những thứ này sao?" Người đó tựa hồ không hài lòng đối với mặt hàng, thoạt nhìn là một người trong nghề.
Ta đứng lên mỉm cười: "Hiện nay chỉ có những thứ này. Khách quan không vừa ý sao?"
Những món đồ tốt ta đều cất giấu ở Tàng Thất Huyên Hoa Hiên ở Thục rồi, đau lòng luyến tiếc, sau đến phiên bày ra trong cửa hiệu cho người chọn lựa.
"mà Thôi." Nàng nhìn một lát, chọn một khối ngọc, đi thẳng đến quầy tiền bên kia trước mặt Lạc Thần, nhìn Lạc Thần: "Chưởng quỹ, trị giá bao nhiêu?"
Lạc Thần liếc mắt nhìn một cái, nói giá.
Nữ nhân kia cũng không dây dưa, sảng khoái thanh toán, nói với Lạc Thần: "Chưởng quỹ, ngươi có thể giúp ta gói lại không?"
"Thanh Y." Lạc Thần nhìn ta: "Lấy tráp trên giá đến."
Ta lấy phối tráp đến, Lạc Thần đặt ngọc vào trong tráp, nữ nhân kia nhận tráp từ trong tay Lạc Thần, nhìn Lạc Thần, xoay người rời đi.
Đi tới cửa, nàng lại quay đầu nói: "Chưởng quỹ nếu ngày sau còn có hàng tốt, ta sẽ quay lại."
Lạc Thần không lên tiếng.
Ta chỉ đành phải kéo một câu khách sáo chen vào: " Mong được chiếu cố."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook