Cũng không biết qua bao lâu, sương mù dày đặc dần dần tản ra, một lần nữa trở nên rõ ràng.

Nắng sớm đan xen giống như vải lụa mỏng.

Xa xa mặt đất lồi lõm, một mảnh cháy đen, vô số hài cốt địa sinh cốt bị nghiền nát xen lẫn trong bùn đất, không còn khả năng hồi sinh nữa.

Giải quyết xong địa sinh cốt một mối họa lớn, nhưng trên mặt mọi người không có nửa điểm thả lỏng, mà chỉ có thần sắc ngưng trọng nhìn Khương Cừu biến mất trong khe nứt, thật lâu đều không nói chuyện.

“…. Cho đến bây giờ vẫn chưa thấy qua chuyện như vậy.” Cuối cùng Vũ Lâm Hanh mở miệng, đánh vỡ tĩnh mịch: “Hắn đã không thuộc phạm trù con người nữa?”

Dừng một chút, lại không khỏi có chút tức giận: “Cư nhiên còn có thể tan chảy, chuồn đi ngược lại rất nhanh.”

Lạc Thần toàn bộ quá trình đều có vẻ rất bình tĩnh, nhìn phía Sư Thanh Y bên kia, nhẹ giọng nói: “Cho dù hắn không chạy, tạm thời chúng ta cũng giết không được hắn.”

Sư Thanh Y vẫn đứng bên cạnh cự thạch, không nhúc nhích, giống như đông cứng.

Gió lạnh cùng sương mù hoà lẫn quanh quẩn bên cạnh nàng, thổi tung mái tóc của nàng, ai cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.

Bên này Thiên Thiên nhìn xung quanh, nhẹ nhàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đạn hoặc những vũ khí khác đánh vào người Khương Cừu chỉ có thể khiến hắn chảy máu, nhưng lại không lấy được mạng của hắn. Hắn giống như một chất lỏng bất tử, rất khó đối phó.”

Sư Thanh Y chậm rãi đi qua, mặt trầm như nước: “Cũng không phải thân thể bất tử gì.”

” Sư Sư?” Trong nháy mắt đó, Vũ Lâm Hanh cảm giác cả người nàng dường như phát sinh biến hóa rất nhỏ nào đó.

Trong ánh mắt ôn nhu thiển sắc càng thêm lãnh tĩnh, ánh sáng trong suốt tựa như ngọc lưu ly thẩm tách tất cả những gì của trần thế.

Sư Thanh Y nói: “Chỉ là chúng ta không tìm được biện pháp có thể hoàn toàn đối phó được hắn mà thôi. Hắn nếu đã sớm theo dõi chúng ta, sau này nhất định còn gặp phải, không biết dùng hình thức gì, nói chung sau này mọi người phải cẩn thận đề phòng.”

” Cũng chỉ có thể như vậy.” Vũ Lâm Hanh vẫn như cũ cau mày.

” A Thố Nhật Tắc.” Lạc Thần đi đến chỗ A Thố Nhật Tắc cùng hắn thì thầm vài câu.

A Thố Nhật Tắc gật đầu: “Được. Cầu nữ thần phù hộ các ngươi.”

Trời đã sáng, địa sinh cốt cũng giải quyết xong, nguy hiểm trong rừng giải trừ, A Thố Nhật Tắc nói xong liền dẫn theo thổ cẩu của hắn, đường cũ quay trở về.

” Các ngươi đi theo ta, tất cả những chuyện còn lại, sẽ thương lượng sau.” Lạc Thần hướng bóng cây trong sương mù dày đặc tiến vào.

” Biểu tỷ nàng.” Vũ Lâm Hanh muốn nói lại thôi.

” Ân?” Trong sương mù bóng lưng Lạc Thần cô tịch đơn bạc, quay đầu lại nhìn Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh suy nghĩ một chút lại vội vàng xua tay: “Bỏ đi, bỏ đi, ở đây không tiện lắm, sau này sẽ tìm ngươi.”

Lạc Thần đơn giản gật đầu, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Sư Thanh Y hô một tiếng, nói với Nguyệt Đồng trinh sát ở xa xa, sau đó tiến lên trước cùng Lạc Thần sóng vai mà đi.

Vừa đi, Sư Thanh Y vừa dùng ánh mắt âm thầm nhìn Lạc Thần, môi mỏng mím chặt.

“Vừa rồi ngươi làm rất tốt.” Khóe miệng Lạc Thần ngậm lấy một tia cười.

Khí trời hàn lãnh, Sư Thanh Y nhẹ nhàng phả ra một ngụm bạch khí :” Ta vốn có chút khẩn trương, lo lắng tìm không được trận pháp ngươi nói với ta, không thể dẫn dụ Khương Cừu vào.”


Từ sau khi vào trong cánh rừng, Lạc Thần đã phân phó Sư Thanh Y thiết lập trận pháp ở ngoại vi thần tiên thụ, hai người từng nhằm vào Khương Cừu cùng địa sinh cốt mà thương lượng đối sách.

” Khẩn trương cái gì, ngươi sẽ tìm được.” Lạc Thần ý vị thâm trường mà liếc nhìn nàng một cái: “Sau đó, khối chủ trận thạch để khởi động trận pháp ta chưa từng nói cho ngươi biết, không phải ngươi cũng tìm được đó sao?”

Sư Thanh Y khẽ cười :” Chủ yếu là do trận pháp này biến hóa đơn giản, lại có nghiên cứu kỹ về Cửu Yển Đồ, nên ta cảm thấy khối chủ trận thạch hẳn là phải nằm ở đó. Trước đó sờ qua, quả nhiên không sai.”

Thật ra vẫn còn một nguyên nhân, nàng cảm thấy quái dị nhưng đè nén không nói ra.

Nàng cảm thấy cự thạch trận này bài bố vô cùng quen thuộc, loại quen thuộc này cũng không phải quen thuộc quy luật biến hóa cùng Cửu Yển các loại định lý biến ảo rồi từ đó tiến hành suy diễn bố cục trận pháp mà là cảm thấy trận pháp vừa rồi mỗi một chi tiết nhỏ điều hiểu rõ, giống như nàng…. tự tay bày bố qua.

Lạc Thần lại cười nói: “Ngươi thông minh như vậy, sao lại có sai sót.”

Tuy rằng là người yêu quan hệ vô cùng thân mật nhưng được nàng khen như vậy Sư Thanh Y vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nói :” Ở đây đi vào chính là nhà cũ của ngươi, ngươi lại quen thuộc như vậy, trận pháp này là năm đó người thiết lặp có đúng không?”

” Ân, lúc đầu là ta cùng biểu muội thiết lập. Khi đó sóng yên biển lặng, ở nơi nội ngoại giao giới lập trận chỉ làm dùng để phòng ngự.”

” Hiện tại trận này uy lực rất lớn, tính công kích gần như là cấp bậc hủy diệt.” Sư Thanh Y nói: “Là về sau sửa lại?”

Nàng thầm nghĩ năm đó nhất định đã xảy ra chuyện gì cực kỳ đáng sợ, bằng không tuyệt không sẽ không biến một trận pháp phòng ngự thành công kích.

Gần như ngay trong nháy mắt, địa sinh cốt bị chôn vùi như tro bụi.

Lạc Thần nghiêng đi khuôn mặt, yên lặng nhìn Sư Thanh Y: “Là biểu muội ta sửa, đó là thủ pháp của nàng. Lúc đó ta….cũng không ở bên cạnh nàng.”

Trong mắt nàng tựa hồ dâng lên gợn nước, Sư Thanh Y nhìn thấy, trong lòng run lên.

A Thố Nhật Tắc nói rõ lúc đó có một nhóm đông “người” Vây bắt một cô nương, cô nương kia , sẽ là biểu muội của Lạc Thần sao?

Cũng chính là sau khi gặp nguy hiểm, vị biểu muội kia mới bất đắc dĩ bố trận. Đầu tiên là để trấn áp địa sinh cốt, tránh cho chúng gây họa, sau đó cải biến trận pháp trở nên cực độ công kích, chính vì vậy Khương Cừu bất luận hao tổn bao nhiêu tâm cơ cũng vĩnh viễn không vào được.

Nhưng Lạc Thần nói lúc đó nàng cũng không ở bên cạnh biểu muội.

Nếu vị biểu muội kia đã từng là thê tử của Lạc Thần…

Nghĩ tới đây, trong lòng Sư Thanh Y lại có chút khác thường, trong lòng thầm nghĩ lúc đó Lạc Thần thương yêu thê tử của nàng như vậy thế nào lại rời khỏi nàng, để nàng một mình cô độc mà đối diện tất cả những nguy hiểm đau khổ này. Khả năng duy nhất là khi đó Lạc Thần đã bị người hãm hại, cùng thê tử của nàng tách ra, bị ép buộc vào cái gọi là “thần phúc”, đang chịu nỗi khổ lăng trì không có ngày đêm.

Cũng có thể, khi đó nàng đã nhập mộ ?

Nói chung chỉ còn lại thê tử nàng một mình ở bên ngoài, bị một nhóm thế lực truy sát.

Năm đó…. Rốt cục xảy ra chuyện gì?

Tâm tư của Sư Thanh Y dao động, vừa đi vừa suy nghĩ, đội nhiên đội ngũ dừng lại, Lạc Thần đi đến trước một cây đại thụ rồi đứng yên.

Đây là một gốc cây anh đào.

Chạc cây thật rộng phân tán ra, ẩn trong sương mù lưu chuyển, giống như một chiếc ô khổng lồ. Lá cây đã rụng hết, chỉ còn lại một màu xám tro, bên trên phủ một lớp tuyết trắng, tĩnh lặng vô cùng.

Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn cây anh đào.

Gió lạnh thổi qua, tuyết trắng đỗ xuống, giống như xuân phong năm đó phất qua, hoa đào thanh lệ hồng nhạt bay lả tả, phiêu đãng rơi xuống, trên mặt đất đều là cánh hoa mềm mại.

Lạc Thần yên lặng nỉ non một câu, bàn tay bắt đầu vuốt ve trên vỏ cây thô ráp :” Ta đã trở về.”


Tuyết trắng theo tóc dài đen nhánh của nàng rơi xuống.

Sư Thanh Y nhìn đến hoảng hốt, vẫn luôn cảm thấy giống như có cánh hoa đào rơi xuống vai nàng.

Chờ nàng phản ứng thì phát hiện bản thân đứng ở bên cạnh Lạc Thần, đồng thời phất nhẹ vai của Lạc Thần.

Ánh mắt Lạc Thần khẽ trượt, ôn nhu nhìn nàng.

“Vừa rồi…… Có tuyết trên vai ngươi.” Sư Thanh Y cảm thấy cổ họng nghẹn lại, mỉm cười.

Lạc Thần nhìn xuống vai mình, thần sắc càng thêm ôn hòa, dừng một chút mới đứng thẳng thân thể, hướng những người khác nói: “Sắp vào nội vi. Các ngươi theo sát ta, bằng không rất dễ mất phương hướng, ngoài ra, mặc kệ sau đó gặp phải cái gì, đều không nên kinh hoảng.”

” Ở đây rất an toàn.” Nàng bổ sung.

Đội ngũ theo sau Lạc Thần tiến vào.

Khung cảnh biến hóa, sương trắng lượn lờ, tâm tư Sư Thanh Y hoảng loạn , chỉ cảm thấy trước mắt nhìn thấy mỗi một bậc thang, mỗi một phiến đá, thậm chí là mỗi một gốc cây đều khiến nàng có một loại cảm giác u buồn không nói nên lời.

Năm tháng không để lại dấu vết.

Chúng đầy tang thương, gió thổi qua mỗi một tảng đá khắc văn đồ đều là chứng nhân của năm đó.

Bước chân càng lúc càng nặng nề, Sư Thanh Y vẫn luôn im lặng, thẳng đến trước mắt xuất hiện một thủy đàm.

Trên mặt đàm tràn ngập sương mù, căn bản không nhìn thấy giới hạn, chỉ có thể nhìn thấy mặt nước băng lãnh tĩnh mịch trước mắt, mặt trên kết một tầng băng mỏng.

Ở giữa thủy đàm mọc lên một cây cầu thật dài, thoạt nhìn hình như là bện bằng dây, bước đến sờ thử mới phát hiện loại dây này cứng chắc như thép, cổ quái vô cùng.

Cây cầu ẩn trong sương mù, cách mặt nước rất gần, tất cả đều quen thuộc.

Vũ Lâm Hanh luôn cảm thấy dưới nước có cái gì đó, nhịn không được nói: “Biểu tỷ nàng, thực sự phải qua cây cầu này sao?”

” Đây là lối vào duy nhất.” Lạc Thần nói: “Đi theo ta.”

Đội ngũ theo sau Lạc Thần đi lên cầu dây, cầu cách mặt nước không hơn một mét, có lúc hơi dùng sức bước đi một chút cầu dây liền lún xuống, một phần chạm đến mặt nước, nước kết băng mỏng mang đến hàn khí thoáng chốc lạnh đến cả người run rẩy.

Sư Thanh Y tiến đến phía trước, một tay khoác lên áo khoác của Lạc Thần.

Lạc Thần cũng ôm lấy nàng, dẫn nàng đi về phía trước.

Cũng không biết đi bao lâu, trời đất dường như đều tĩnh lặng, chỉ còn lại đàm băng trong sương mù, còn có một chiếc cầu dài đơn độc.

- răng rắc.

Tiếng băng nứt đột nhiên vang lên.

- răng rắc, răng rắc.

Giống như phản ứng dây chuyền, toàn bộ băng trên mặt hồ bắt đầu vỡ vụn.


Cầu dây lay động.

Sau đó là kịch liệt rung chuyển, Vũ Lâm Hanh vô thức rút súng ra, đồng thời nắm chặt mép cầu, cũng ngay thời điểm nàng nắm lấy sợi dây, một đạo cự ảnh thật dài phá băng, từ đáy nước xông ra, nửa người chìm trong nước, giống như một con cự long xuất thủy.

Đôi mắt nó màu lục sâu thẩm, Nguyệt Đồng nhìn thấy liền lớn tiếng tê rống hướng nó thị uy.

Vũ Lâm Hanh lớn tiếng nói: “Biểu tỷ nàng! Ngươi không phải nói ở đây rất an toàn sao! An toàn cái đầu quỷ nhà ngươi! Đây là cái gì a!”

Sư Thanh Y không hề động, nhìn cực đại bóng đen trong sương mù.

” Đằng xà!” Lạc Thần lạnh nhạt nói: “Làm càn!”

Bóng đen được gọi là đằng xà nghe thấy giọng nói của Lạc Thần, liền trong mặt nước lao đến, cúi đầu trong sương mù dò xét Lạc Thần.

Trên người nó là lớp vảy đen bóng như giáp trụ, hai mắt xanh biếc, lúc đến gần mang theo một cổ hàn khí nhiếp người.

Khoảng cách gần khuôn mặt Lạc Thần như vậy, Vũ Lâm Hanh cảm thấy trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.

” Trở lại ngủ.” Lạc Thần nói.

Đằng xà vươn lưỡi rắn liếm khuôn mặt Lạc Thần, sau đó cúi đầu thân thể chậm rãi chìm vào đáy nước.

Vũ Lâm Hanh: “……”

“Không sao, tiếp tục đi.” Lạc Thần dẫn Sư Thanh Y tiếp tục đi về phía trước.

Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn Thiên Thiên, Thiên Thiên cười khẽ, Vũ Lâm Hanh nghẹn nữa ngày mới nói với Lạc Thần: “Con rắn vừa rồi, là ngươi….nuôi.?”

Nuôi Rắn thì nuôi rắn đã đành.

Thế nào biểu tỷ nàng cũng nuôi.

Còn là một con lớn như vậy, lớn đến so được với rồng , cư nhiên còn nuôi thả trong hồ băng.

” Phải.” Lạc Thần trả lời nàng.

“Có phải ngươi….còn nuôi thứ gì nữa?” Vũ Lâm Hanh suy đoán.

” Rất nhiều.”

” Biểu tỷ nàng….. Ta thực sự cần phải cùng ngươi nhĩ hảo nói chuyện.”

“Trở về rồi nói.”

Sư Thanh Y đối với Đằng Xà thật sự không e ngại, có vẻ rất bình tĩnh, đầu tiên nàng cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc với Đằng Xà, biết nó sẽ không làm hại nàng, quan trọng hơn nữa, đây là Lạc Thần nuôi, cho nên nàng vô cùng an tâm.

Ước chừng đi được mười phút , cầu dây cuối cùng đến cuối, sương mù gần như tiêu tán, nhóm người dọc theo thềm đá phủ đầy lá rụng cỏ dại đi về phía trước.

Hai bên thềm đá đều là trúc, che thiên tế nhật (che mất ánh mặt trời), tuyết trắng bao trùm trên cành trúc, trong trắng có xanh, thanh nhã vô cùng.

Dọc theo một con đường mòn trong rừng trúc, hai bên đường mòn chính là hàng rào, phía trên bò đầy dây leo khô héo.

Sư Thanh Y nhìn qua, chỉ cảm thấy trái tim tựa hồ muốn lập tức rách toạc, Loại cảm giác này chua xót khổ sở nói không nên lời, nàng gắt gao theo sát Lạc Thần, ánh mắt lưu luyến xung quanh, một chút cũng không dám rời đi.

Đi đến trước một tấm bia đá, trên bia đá tinh tế khắc ba chữ : Huyên Hoa Hiên.

Lạc Thần ngồi xổm, nàng đào lớp đất trước tấm bia đá, Sư Thanh Y không rõ nàng đang làm gì, bất quá cũng theo nào đào một khối đất.

Đào đến lúc sau, Lạc Thần có vẻ gấp gáp, nàng thích sạch sẽ như vậy, mà lại trực tiếp dùng tay đào. Động tác cũng càng lúc càng nhanh, đầu cúi xuống rất thấp, chờ ngón tay chạm được một vật cứng gì đó, hàng mi dài của nàng liền run rẩy.


” Lạc Thần?” Sư Thanh Y cảm thấy tâm tình của nàng có chút không thích hợp.

Lạc Thần đẩy đất sang một bên, Sư Thanh Y phát hiện phía dưới bày rất nhiều cụm đá phiến, phía trên còn khắc chữ, những phiến đá này chồng chất lên nhau, bị bùn đất chôn vùi đến mấy tầng.

Lạc Thần nhìn lướt qua, cầm lấy một phiến đá trong đó, ngón tay run rẩy, xóa đi bùn đất trên mặt đá.

Nét khắc xinh đẹp hiện ra.

Ánh mắt Sư Thanh Y cũng rơi xuống mặt trên phiến đá, nàng vô cùng hoảng hốt.

Phiến đá thứ nhất có khắc: “Mùa thu năm Hồng Vũ thứ tám. Ta trốn thoát, trở về nhà tìm không thấy, lại lần nữa ra ngoài tìm ngươi. Đây là chỗ ngươi và ta ước định, nếu ngươi trở về nhìn thấy chữ này, đừng rời đi, yên tâm ở lại chỗ này, đợi ta định kỳ trở về. Cuối năm trở lại.”

Đôi môi của Lạc Thần run rẩy, ngón tay vuốt ve dòng chữ còn lại.

Sư Thanh Y nhìn những dòng kia, lại nhìn Lạc Thần, trầm mặc.

Là biểu muội nàng năm đó sau khi trốn thoát lưu cho nàng sao?”

“Mùa đông năm Hồng Vũ thứ tám. Cuối năm trở lại, không thấy, ra ngoài tìm. Nếu ngươi trở về nhìn thấy chữ này, đừng rời đi. Tháng ba sang năm trở về. Nếu có biến cố, sợ rằng sẽ chậm trễ, yên tĩnh chờ đợi thì tốt rồi. Nhớ kỹ, nhớ kỹ.”

“Mùa xuân năm Hồng Vũ thứ chín. Không thấy, ra ngoài tìm. Nếu ngươi trở về nhìn thấy chữ này, đừng rời đi. Tháng sáu trở lại.”

” Mùa hạ năm Hồng Vũ thứ chín. Không thấy, ra ngoài tìm. Nếu ngươi trở về nhìn thấy chữ, đừng rời đi. Trùng dương trở lại.”

……….

“Mùa đông năm Hồng Vũ thứ mười một. Không thấy, ra ngoài tìm. Nếu ngươi trở về nhìn thấy chữ, đừng rời đi. Tháng sáu sang năm trở lại.”

Đá phiến trong tay Lạc Thần đổi một phiến lại một phiến.

” Mùa hạ năm Hồng Vũ thứ mười ba. Gần đây truy binh rất nhiều, để tránh bại lộ, sẽ không trở về nhà nhiều lần như trước. Nếu ngươi trở về, nhớ kỹ chờ đợi, không được ra ngoài tìm ta, ta sẽ trở về gặp ngươi.”

……..

” Mùa đông năm Hồng Vũ thứ mười sáu. Lạc Thần, ta giết người, giết rất nhiều. Nhớ năm xưa, ngươi từng muốn ta đừng giết chóc tạo nghiệt, ta đều nhớ kỹ, không dám quên, nhưng hôm nay ta đã trở thành quái vật. Nếu để ta biết được ngươi bị giam ở nơi nào, ta chắc chắn san bằng bọn họ. Trở về nhìn thấy chữ, đừng rời đi.”

” Mùa hạ năm Hồng Vũ thứ hai mươi. Cô Cô đã nhập Thiên Hoàng Tuyên Cổ* vĩnh viễn hôn mê, tộc có họa lớn, ta lại tìm không được ngươi, hận không thể chết.”

“Mùa đông năm Kiến Văn thứ tư. Không thấy, ra ngoài tìm. Nếu ngươi trở về nhìn thấy chữ, đừng rời đi.”

………

” Vĩnh Lạc năm thứ bảy. Thức vi, thức vi, hồ bất quy*?”

Lạc Thần nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xống, làm ướt chữ khắc trên phiến đá.

Một câu cuối cùng kia khắc rất sâu, gần như tạc vào phiến đá, dường như mang theo vô tận bất đắc dĩ cùng oán hận.

Sư Thanh Y kinh ngạc nhìn câu văn kia.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : thức vi, ý nghĩa xuất phát từ kinh thi, Thiên Sắc Vĩ Kinh Vãn.

Thiên sắc dĩ kinh vãn, nhĩ vi thập yêu hoàn bất hồi lai?

( Sắc trời đã muộn, vì sao ngươi vẫn không trở lại?)

p/s : Chắc hẳn các nàng đang thắc mắc Thiên Hoàng Tuyên Cổ là gì đúng không, xin mời chờ xem các chương sau, Quân Tỷ sẽ có giải thích.

Thức vi, thức vi, hồ bất quy : không về, không về, tại sao không trở về (đại loại là vậy đi)

Còn những bạn nào chưa đọc hết cổ đại mình xin giải thích việc Cô Cô của Thanh Y, thanh Y điện hạ còn có một cô cô ruột tên gọi Ti Hàm là chị của cha nàng là – thần hoàng Nhược Điêu tên gọi Thương Phách. (Thương Phách, Ti Hàm, Tĩnh Viêm , Chiết Chi là bốn anh em nhé.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương