Đồ Hậu Đậu! Em... Có Khỏe Không? (Tfboys)
-
Chương 15
Tỉnh dậy với cơn nhức đầu kinh khủng. Cảm thấy có bàn tay ai đó đang nắm lấy tay mình, nhìn sang bên giường thì ôi thôi suýt tí nữa là cô hét toáng lên rồi. Bởi vì người nằm bên cạnh cô suốt đêm là Vương Tuấn Khải. Cô cố gắng không động đậy, nín thở nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của anh. lúc này không gian dường như ngưng đọng lại để hình ảnh ấy mãi in sâu trong tâm trí cô. Lúc này cổ họng của cô ngứa rát, một cơn ho dữ dội ập tới là cho cô như muốn nôn hết mọi thứ trong bụng ra, à mà từ trưa đến giờ cô đã ăn gì đâu. Anh giật mình tỉnh dậy vội vàng vỗ nhẹ vào lưng của cô. Cơn ho hạ xuống dần rồi im bặt. -Cô không sao chứ để tôi gọi bác sĩ nhé?
-Không... không tôi sợ bị chích kim lắm_cô lắc đầu ngầy ngậy
-Đồ ngốc phải chích kim mới mong được khỏi bệnh _ Anh nhìn thẳng vào mắt cô làm cô không khỏi đỏ mặt _Sao vậy sao mặt lại đỏ rực thế kia hay là sốt rồi?_Anh đưa tay lên đặt vào trán của cô làm cho ai kia không biết nói gì liền đẩy anh ra rồi chùm chăn kín mít
-Không sao...không sao hết. _cô vừa nói vừa ho
-Như vậy mà bảo không sao. đợi tôi gọi bác sĩ nhớ không được đi lung tung _ Anh cẩn thận dặn dò
Sau khi chắc chắn là anh đã đi cô mới thò đầu ra hít lấy hít để từng ngụm không khí. Bỗng cô đặt tay lên ngực <Ôi cái cảm giác chết tiệt này hay là mình bị bệnh tim rồi, Ôi mẹ ơi cứu con > Cô hét lên trong vô vọng, úp mặt xuống gối khóc không thành lời. Cánh cửa bật mở bác sĩ bước vào theo sau là cô y tá. Trên...trên tay cô y tá mang một khay thuốc và một ống xi lanh trong suốt. Cô liên tục nuốt nước bọt. Trong đầu cô đang huy động hết chất sám để nghĩ cách làm sao thoát ra khỏi đây, nhưng chưa nghĩ ra được kế sách gì thì Tuấn Khải đã giữ chặt tay cô khẽ nói:" Mọi chuyện sẽ ổn thôi". Cô không vùng vẫy hay muốn chạy trốn nữa úp mặt vào vai anh nhắm tịt mắt lại, Bác sĩ kéo tay áo cô lên cảm nhận được sự mát lạnh của thuốc sát trùng cô lấy hết can đảm túm lấy áo của anh. Thật nhẹ nhàng! đây là lần đầu tiên trong đời cô không khóc khi tiêm thuốc. Lúc này ý thức đã hoạt động lại vội vàng buông anh ra cảm giác của anh lúc bây giờ phải diễn tả làm sao nhỉ? Một chút hụt hẫng, một chút hạnh phúc. Trên vai của anh vẫn còn vương chút hơi ấm. Bất giác trên môi anh mở một nụ cười thật đẹp làm ai kia ngẩn ngơ. Bác sĩ ra ngoài trước khi đi còn dặn anh gì đó chỉ thấy anh nhìn cô trên môi nở một nụ cười vô cùng nham nhở. Bất ngờ lúc đó Thiên và Nguyên bước vào trên tay cầm biết bao là đồ ăn, coi sự hiện diện của anh như không khí làm cho anh tức muốn xì khói.
-Tiểu Nguyệt em khỏe chưa?_ Thiên ân cần hỏi han
-Tiểu Nguyệt, bọn anh có đem cho em nhiều đồ ăn lắm nhé tha hồ mà ăn!_ Nguyên nói kèm theo nụ cười tươi không cần tưới
Nhìn bọn họ mà cô cảm thấy ấm lòng từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hết hai từ' bạn bè".
-Hai thằng kia! đại ca không lo đi lo cho cô ta, hai chú biết anh vất vả thế nào không. Cả đêm cứ phải bế cô ta đi hết phòng này tới phòng khác để kiểm tra. Gần sáng mới ngủ được, Thấy anh tàn tạ chưa này!_ Vừa nói anh vừa chỉ tay vào cặp mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Cứ tưởng hai tên đó sẽ chạy lại hỏi han nhưng ai ngờ "hai chú" đó bay lại kẻ bóp cổ người vật ra sàn. Cả hai đồng thanh:
-Vương Tuấn Khải, Anh đã làm gì tiểu Nguyệt khai mau?
-Không...không có...anh vô tội_ anh nói một cách đau khổ
Cô ôm bụng cười ngặc nghẽo khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt:"oooccc..." Không gian ngưng bặt khi nghe thấy tiếng động lạ. Cô ôm bụng xấu hổ cuối gầm mặt, ba người như hiểu chuyện còn cố tình chọc cô:
-Tiếng gì vậy nhỉ?_ Thiên giả vờ hỏi
-Vương Tuấn Khải anh xì hơi phải không_ Nguyên bịt mũi nhìn anh
-Chú muốn chết à sao mà lại hỏi anh câu đó....
-Là em! em đói...._cô mếu máo
-À..._ Cả ba người đồng thanh rồi tủm tỉm cười
Nói thì nói vậy thôi chứ sau khi cười, trêu ghẹo chán chê họ mỗi người một việc anh lấy cháo ra bát Thiên gọt hoa quả còn Nguyên thì..ngồi bên cạnh thi thoảng lại chọt chọt vào người cô. Khiến cho hai người kia chỉ muốn bay lại cào cấu cho hả dạ. Sau khi ăn xong Tuấn Khải tiến đến khay thuốc lấy cái gì đó rồi đi lại chỗ cô. Cảm nhận được điều chẳng lành cô liền kéo chăn lên trùm kín từ đầu đến chân:
-Này! muốn chết hay sao mà trùm như vậy nghẹt thở chết tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy! _ Anh dở giọng đe dọa
Cuối cùng cô cũng chịu thò đầu ra:
-Tiêm thuốc rồi mà vẫn phải uống thuốc hả? _ Cô nhăn mặt hỏi
-Em cố uống đi nếu mai khỏi anh sẽ xin bác sĩ cho em về nhà _ Nguyên dụ dỗ cô. Cuối cùng cô cũng miễn cưỡng cho mấy cái viên đó vào mồm nuốc cái ực. Tuấn Khải đưa ra trước mặt cô một viên kẹo bạc hà cô chộp lấy cho ngay vào miệng. Vị ngọt của kẹo như đã xua tan vị đắng gắt của thuốc làm cô dễ chịu hơn. Một ngày nữa lại kết thúc trong những tiếng cười, những rung động khe khẽ và cả vị ngọt của kẹo nữa.
-Không... không tôi sợ bị chích kim lắm_cô lắc đầu ngầy ngậy
-Đồ ngốc phải chích kim mới mong được khỏi bệnh _ Anh nhìn thẳng vào mắt cô làm cô không khỏi đỏ mặt _Sao vậy sao mặt lại đỏ rực thế kia hay là sốt rồi?_Anh đưa tay lên đặt vào trán của cô làm cho ai kia không biết nói gì liền đẩy anh ra rồi chùm chăn kín mít
-Không sao...không sao hết. _cô vừa nói vừa ho
-Như vậy mà bảo không sao. đợi tôi gọi bác sĩ nhớ không được đi lung tung _ Anh cẩn thận dặn dò
Sau khi chắc chắn là anh đã đi cô mới thò đầu ra hít lấy hít để từng ngụm không khí. Bỗng cô đặt tay lên ngực <Ôi cái cảm giác chết tiệt này hay là mình bị bệnh tim rồi, Ôi mẹ ơi cứu con > Cô hét lên trong vô vọng, úp mặt xuống gối khóc không thành lời. Cánh cửa bật mở bác sĩ bước vào theo sau là cô y tá. Trên...trên tay cô y tá mang một khay thuốc và một ống xi lanh trong suốt. Cô liên tục nuốt nước bọt. Trong đầu cô đang huy động hết chất sám để nghĩ cách làm sao thoát ra khỏi đây, nhưng chưa nghĩ ra được kế sách gì thì Tuấn Khải đã giữ chặt tay cô khẽ nói:" Mọi chuyện sẽ ổn thôi". Cô không vùng vẫy hay muốn chạy trốn nữa úp mặt vào vai anh nhắm tịt mắt lại, Bác sĩ kéo tay áo cô lên cảm nhận được sự mát lạnh của thuốc sát trùng cô lấy hết can đảm túm lấy áo của anh. Thật nhẹ nhàng! đây là lần đầu tiên trong đời cô không khóc khi tiêm thuốc. Lúc này ý thức đã hoạt động lại vội vàng buông anh ra cảm giác của anh lúc bây giờ phải diễn tả làm sao nhỉ? Một chút hụt hẫng, một chút hạnh phúc. Trên vai của anh vẫn còn vương chút hơi ấm. Bất giác trên môi anh mở một nụ cười thật đẹp làm ai kia ngẩn ngơ. Bác sĩ ra ngoài trước khi đi còn dặn anh gì đó chỉ thấy anh nhìn cô trên môi nở một nụ cười vô cùng nham nhở. Bất ngờ lúc đó Thiên và Nguyên bước vào trên tay cầm biết bao là đồ ăn, coi sự hiện diện của anh như không khí làm cho anh tức muốn xì khói.
-Tiểu Nguyệt em khỏe chưa?_ Thiên ân cần hỏi han
-Tiểu Nguyệt, bọn anh có đem cho em nhiều đồ ăn lắm nhé tha hồ mà ăn!_ Nguyên nói kèm theo nụ cười tươi không cần tưới
Nhìn bọn họ mà cô cảm thấy ấm lòng từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hết hai từ' bạn bè".
-Hai thằng kia! đại ca không lo đi lo cho cô ta, hai chú biết anh vất vả thế nào không. Cả đêm cứ phải bế cô ta đi hết phòng này tới phòng khác để kiểm tra. Gần sáng mới ngủ được, Thấy anh tàn tạ chưa này!_ Vừa nói anh vừa chỉ tay vào cặp mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Cứ tưởng hai tên đó sẽ chạy lại hỏi han nhưng ai ngờ "hai chú" đó bay lại kẻ bóp cổ người vật ra sàn. Cả hai đồng thanh:
-Vương Tuấn Khải, Anh đã làm gì tiểu Nguyệt khai mau?
-Không...không có...anh vô tội_ anh nói một cách đau khổ
Cô ôm bụng cười ngặc nghẽo khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt:"oooccc..." Không gian ngưng bặt khi nghe thấy tiếng động lạ. Cô ôm bụng xấu hổ cuối gầm mặt, ba người như hiểu chuyện còn cố tình chọc cô:
-Tiếng gì vậy nhỉ?_ Thiên giả vờ hỏi
-Vương Tuấn Khải anh xì hơi phải không_ Nguyên bịt mũi nhìn anh
-Chú muốn chết à sao mà lại hỏi anh câu đó....
-Là em! em đói...._cô mếu máo
-À..._ Cả ba người đồng thanh rồi tủm tỉm cười
Nói thì nói vậy thôi chứ sau khi cười, trêu ghẹo chán chê họ mỗi người một việc anh lấy cháo ra bát Thiên gọt hoa quả còn Nguyên thì..ngồi bên cạnh thi thoảng lại chọt chọt vào người cô. Khiến cho hai người kia chỉ muốn bay lại cào cấu cho hả dạ. Sau khi ăn xong Tuấn Khải tiến đến khay thuốc lấy cái gì đó rồi đi lại chỗ cô. Cảm nhận được điều chẳng lành cô liền kéo chăn lên trùm kín từ đầu đến chân:
-Này! muốn chết hay sao mà trùm như vậy nghẹt thở chết tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy! _ Anh dở giọng đe dọa
Cuối cùng cô cũng chịu thò đầu ra:
-Tiêm thuốc rồi mà vẫn phải uống thuốc hả? _ Cô nhăn mặt hỏi
-Em cố uống đi nếu mai khỏi anh sẽ xin bác sĩ cho em về nhà _ Nguyên dụ dỗ cô. Cuối cùng cô cũng miễn cưỡng cho mấy cái viên đó vào mồm nuốc cái ực. Tuấn Khải đưa ra trước mặt cô một viên kẹo bạc hà cô chộp lấy cho ngay vào miệng. Vị ngọt của kẹo như đã xua tan vị đắng gắt của thuốc làm cô dễ chịu hơn. Một ngày nữa lại kết thúc trong những tiếng cười, những rung động khe khẽ và cả vị ngọt của kẹo nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook