Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
-
Chương 4
Chương 4
“Anh Bắc Minh…”, Chu Nhược Giai khóc gọi tên anh.
Bỗng nhiên người cô run lên như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, cô đẩy Diệp Bắc Minh ra, phẫn nộ quát: “Cút đi, mau cút đi! Anh trở về làm gì?”
“Nếu không chết thì sống cho tốt vào, cút ra khỏi thành phố Giang Nam đi!”
“Cút nhanh lên, chuyện hôn nhân của chúng ta đến đây là kết thúc, tôi muốn huỷ hôn với anh! Anh đi đi!”
“Từ giờ trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa…”, Chu Nhược Giai đột nhiên thay đổi tính tình, đẩy mạnh Diệp Bắc Minh ra rồi quay người chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Diệp.
“Cô chủ, cô sao vậy?”, Chu Nhược Giai vừa chạy ra khỏi căn biệt thự bỏ hoang của nhà họ Diệp, ông lão đứng bên cạnh chiếc xe đỗ ngoài cổng khó hiểu hỏi.
“Cậu là?”
Đột nhiên con ngươi của ông lão co rụt lại, người run lên, ông ta kinh ngạc nhìn người ở phía sau Chu Nhược Giai.
“Diệp Bắc Minh? Cậu Bắc Minh? Cậu chưa chết ư?”, ông lão kích động đến mức giọng cũng hơi khàn.
Tuy đã qua năm năm nhưng Diệp Bắc Minh không khác nhiều so với năm mười tám tuổi, chỉ trông cương nghị hơn.
“Bác Chu”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, đây là quản gia của nhà họ Chu, anh đã biết bác ấy từ nhỏ.
“Là cậu thật rồi cậu Bắc Minh!”, bác Chu rất kích động.
“Bác Chu, bác nhận lầm người rồi, anh ta không phải Diệp Bắc Minh gì cả, chỉ là một người có diện mạo tương tự đi ngang qua nơi này thôi”, Chu Nhược Giai lắc đầu, trong mắt tràn đầy rối ren, cô không dám thừa nhận thân phận của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh biết Chu Nhược Giai lo lắng cho sự an toàn của anh, vậy nên cô mới cố gắng phủ nhận thân phận của anh.
Song Chu Nhược Giai muốn anh rời khỏi thành phố Giang Nam có lẽ là vì nghĩ cho sự an toàn của anh.
Cô gái này tốt bụng đến mức khiến người ta đau lòng.
“Nhược Giai…”, Diệp Bắc Minh gọi.
“Anh đừng gọi tên tôi, tôi không quen anh, tôi không quen anh!”, Chu Nhược Giai khổ sở bịt tai lại, lên xe rồi hét lớn: “Bác Chu, bác còn chờ đợi gì nữa, đi! Đi thôi! Đi về!”
“Vâng…”
Bác Chu bất đắc dĩ, đành xin lỗi nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh rồi khởi động xe nhanh chóng lái đi.
“Anh Bắc Minh, em xin lỗi, em xin lỗi…”, Chu Nhược Giai ngồi trong xe khóc đỏ cả mắt, tay siết thật chặt.
“Cô chủ, nếu cậu ấy đã trở về thì tại sao cô và cậu ấy lại không nhận nhau?”
Bác Chu thở dài.
“Hu hu hu, không được đâu ạ! Anh ấy khó khăn lắm mới sống sót, cháu không thể kéo anh ấy xuống. Nếu để những kẻ năm đó biết anh ấy còn sống, anh Bắc Minh sẽ chết, anh ấy sẽ chết thật đấy ạ. Với lại chúng cháu cũng đã không còn duyên phận, ngày mai cháu sẽ đính hôn với Triệu Thái. Nếu bác nói cho anh ấy biết thì sẽ là một cú sốc đối với anh ấy, hu hu hu…”, Chu Nhược Giai khóc nức nở.
“Haiz”.
Bác Chu không biết làm sao, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Diệp Bắc Minh vừa đi được vài bước đã nghe thấy hai người phụ nữ trung niên nói chuyện ở giao lộ cách đó mấy chục mét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook