Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một
Chương 61: Non xanh trăng sáng vẫn bên mình (4)

Tiêu Cửu Tư dùng thần thức Hợp Đạo cảnh đỉnh phong của mình quét khắp tiên môn bốn phía dưới đạo trường, nhưng không thu hoạch được gì.

“...... Ảo giác sao.”

Giống với vẻ ngoài của hắn, giọng của Tiêu Cửu Tư cũng đầy nhã nhặn và ôn hòa, chỉ là lúc này nó hoàn toàn không hợp với cảm xúc của hắn, sắc mặt của hắn hơi buồn bực, quay mặt lại.

Vạn trưởng lão ngập ngừng hỏi: “Cốc chủ, có chuyện gì sao?”

“...... Không có gì.”

Nhớ tới hơi thở như của người quen vừa thoáng qua đã biến mất, Tiêu Cửu Tư dừng lại một lúc lâu, sau đó mới khôi phục nụ cười như gió xuân ấm áp.

“Có lẽ bởi vì hôm nay ông nhắc đến Hàn Uyên Tôn kia quá nhiều, nên khiến ta nhớ đến một vị cố nhân.”

“Cố nhân?”

“Đúng vậy…… cố nhân.”

Tiêu Cửu Tư chậm rãi buông tiếng thở dài, như sợ làm phiền người nào đó trong hồi ức: “Bây giờ nghĩ lại, lần cuối cùng nhìn thấy muội ấy, không ngờ đã là chuyện của ba trăm năm trước rồi.”

“Cốc chủ, trước đó chúng ta nói tới……”

“À, ông nói là Hàn Uyên Tôn sao.” Ngón tay gõ xuống tay ghế kim ti đàn mộc, Tiêu Cửu Tư trầm ngâm chốc lát, sau đó mỉm cười ôn hòa: “Gương Thiên Chiếu do người nọ mang về, chắc chắn không phải đồ giả. Nếu nó thật sự chiếu vào Hàn Uyên Tôn, lời tiên tri có lẽ là thật. Nhưng tội chưa phạm, phải làm thế nào đây?”

“Nhưng nếu mặc kệ, chẳng phải Tiêu Trọng và các đệ tử chết oan uổng sao?!” Giọng điệu của Vạn trưởng lão hơi gấp gáp.

“Người giết bọn họ là Hàn Uyên Tôn sao?”

Vạn trưởng lão sửng sốt: “Đương nhiên…… Không phải.”

“Nếu không phải, tại sao ông đổ lỗi cho hắn?”

“Nhưng hôm đó gương Thiên Chiếu rõ ràng ——”

“Vạn trưởng lão, ông đang giận chó đánh mèo.” Giọng điệu hòa nhã của Tiêu Cửu Tư ngắt ngang: “Không bảo vệ được đệ tử, không phân biệt được thật hung, không tìm được tội chứng, đó không phải lỗi của ông, cũng không phải lỗi của Mộ Hàn Uyên và Càn Môn. Còn về tiên đoán của gương Thiên Chiếu, đối ứng thế nào, xử lý ra sao, là quyết định của tiên minh, không phải ngôn luận của một nhà chúng ta có thể quyết định. Ông đừng sinh lòng cố chấp, nếu không, chẳng những lạc lối, mà còn bị người khác lợi dụng. Đến lúc đó, cốc Cửu Tư ta không chỉ tổn thất vài đệ tử thôi đâu.”

“......”

Từng câu từng chữ không nóng không lạnh, kết hợp với nụ cười ôn hòa không mất phong độ của Tiêu Cửu Tư, nhấn nhá đúng chỗ cần nhấn.

Vạn trưởng lão nghe xong thì lập tức đổ mồ hôi lạnh, cả người lắc lư muốn ngã.

“Cốc chủ dạy đúng lắm, là ta…… là ta bị ma quỷ ám, sau Đại Bỉ, ta sẽ quay về cốc bế quan tự kiểm điểm……”

Van trưởng lão được đệ tử môn hạ dìu lùi xuống phía sau.

Bộ râu run rẩy trong gió dường như bạc thêm vài phần.

“Cốc chủ.”

Bên cạnh Tiêu Cửu Tư, chẳng biết từ lúc nào mà xuất hiện một người trung niên không có gì đặc biệt, vóc dáng bình thường, diện mạo bình thường, ngũ quan cũng bình thường nốt, cả người không có một điểm nổi bật nào, lẫn vào biển người thì khó mà phân biệt được.

“Điều tra thế nào?” Tiêu Cửu Tư chuyển sang thần thức truyền âm.

“Những kẻ đó là tu giả cao cảnh mà Phù Ngọc Cung bồi dưỡng ở bên ngoài, mặc dù có chức vụ trong tông môn nhưng cùng lắm chỉ là chấp sự. Phù Ngọc Cung rất cẩn thận, đã phái tất cả bọn chúng ra ngoài, trong tông môn không tìm được chút vết tích gì, có lẽ trước khi sóng gió kết thúc, bọn chúng sẽ không trở về.”

“Nghĩa là, không nắm được chút nhược điểm nào à?” Trên mặt Tiêu Cửu Tư vẫn là nụ cười nhã nhặn lịch sự, nhưng thần thức truyền âm đã trầm xuống.

“Rất khó.”

“...... Cũng phải, nếu dễ điều tra như thế, ngươi đã không cần ẩn núp ba trăm năm nay.” Tiêu Cửu Tư thở dài: “Bích Tiêu thật sự xuất quan rồi sao?”

“Vâng, mới hôm kia.”

“Xem ra bọn chúng đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, chỉ là hai ngày nay ta nghĩ mãi mà vẫn không rõ, rốt cuộc bên ngoài có thứ gì đáng để thèm thuồng mà lão chó già kia không nhịn được mà chõ mũi, từ chuồng chó leo ra ngoài?”

“......”

Nhìn dáng vẻ phong thái khiêm tốn nho nhã của cốc chủ nhà mình, nhưng những lời truyền âm thần thức thì lại cay nghiệt, tâm trạng của người trung niên khá phức tạp.

Tiêu Cửu Tư suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nghiêng đầu nhìn về một phía —— Đài trống cao nhất ở giữa bốn đạo trường.

“Chẳng lẽ, ông ta vì Mộ Hàn Uyên?”

Người trung niên ngỡ ngàng: “Ba trăm năm nay người của chúng ta cũng điều tra nhân sự của Càn Môn, ngôn hành cử chỉ của Hàn Uyên Tôn ba trăm năm nay đều trước sau như một, như vốc tuyết trên Thiên Sơn, nếu có vết bẩn thì đã lộ từ lâu. Hơn nữa nếu hắn thật sự có vấn đề, chắc hẳn Phù Ngọc Cung phải cảnh giác từ lâu rồi.”

“Tuyết Thiên Sơn quanh năm không thay đổi, nhưng làm sao ngươi biết, sau khi tan chảy, nó vẫn là tuyết trắng?”

“Ý của cốc chủ là?”

“Yên tĩnh theo dõi đi, ta cũng mong trực giác của ta sai. Nếu không……”

Tiêu Cửu Tư nhìn đạo trường trống, vừa cười vừa thở dài.

“Vị trí Càn Nguyên Đạo Tử này, chẳng phải lại phải bỏ trống nghìn năm nữa sao?”

——

“? Ngươi nói đài sen cao nhất dành cho ai?”

Bên dưới năm đạo trường đài sen, trong góc của quảng trường.

Chưa đi đến chỗ của trưởng lão đệ tử Càn Môn, Vân Dao ngạc nhiên dừng bước trước câu nói của Đinh Tiểu.

“Hàn Uyên Tôn đó.” Đinh Tiểu không hề nghĩ ngợi gì nhiều: “Càn Nguyên Đạo Tử vốn là người đứng đầu Tiên Vực, đứng ở nơi cao nhất là chuyện bình thường mà. Nhưng vì Hàn Uyên Tôn vẫn chưa vào Độ Kiếp cảnh, cho nên vị trí cho Đạo Tử vẫn để trống, vì ngài ấy chưa chính thức tiếp nhận mà.”

“Thế thì xem ra, dù không có chuyện của kiếm Long Ngâm, sớm muộn gì Phù Ngọc Cung cũng ra tay với hắn……”

“Ơ? Tại sao?”

Gió nhẹ lướt qua tấm lụa mỏng, dưới mũ có rèm che vang lên một tiếng cười lạnh: “Nếu ngươi là Phù Ngọc Cung nắm giữ tiên minh, khống chế hơn một nửa Tiên Vực, ngự trị chúng tiên, vốn nói một là một, vậy ngươi sẽ cho phép phía trên mình đột nhiên xuất hiện một Càn Nguyên Đạo Tử không cùng đường với ngươi sao?”

“......”

Đinh Tiểu chợt hiểu ra: “Thế kiếp nạn này, chẳng phải Hàn Uyên sẽ càng khó trốn hơn sao?”

“Trốn? Tại sao phải trốn?” Vân Dao cười lạnh: “Hôm phong ấn kiếm trên đỉnh Thiên Sơn ta đã từng nói, kiếm Nại Hà trảm ba nghìn ma, không ngại trảm thêm nữa. Nếu móng vuốt của bọn chúng dám duỗi vào địa giới Càn Môn, thế thì đừng hòng rút lại được.”

Đinh Tiểu rụt cổ lại.

Cảm giác lạnh lẽo trong lời nói như kiếm phong, chẳng hiểu sao lại khiến gáy nàng ớn lạnh.

Một tuần hương sau.

Tiên Môn Đại Bỉ chính thức bắt đầu.

Tất cả các đệ tử tham gia đều được đưa vào không gian hư ảnh, ngẫu nhiên vào những huyễn cảnh khác nhau, có núi tuyết, có cánh rừng bao la, có đồng cỏ hoang vu, có thôn trấn —— Trải qua vòng loại bằng ảo ảnh yêu ma trong không gian hư ảnh, những người có thể kiên trì hai canh giờ, sẽ được tiến vào vòng sau.

Sau khi loại được một số lượng lớn đệ tử dự thi, vòng thứ hai là thi đấu trên lôi đài.

Trong không gian hư ảnh có mấy chục lôi đài, chia thành vô số màn sáng chiếu lên không trung của toàn bộ quảng trường.

Cho nên mỗi trận tranh tài đều có thể được nhìn thấy rõ ràng từ mọi góc quảng trường.

Cứ như thế sàng lọc từng nhóm, màn sáng cũng càng lúc càng ít, cho đến khi còn lại một cái cuối cùng. Hai người đối chiến lần lượt là một đệ tử tinh anh của Phù Ngọc Cung, và đồ đệ mà chưởng môn Càn Môn mới thu nhận — Lệ Vô Hoan.

Vân Dao không quan tâm lắm đến chuyện ai đoạt giải quán quân Tiên Môn Đại Bỉ, nhưng cái tên Lệ Vô Hoan này, luôn mang đến cho nàng cảm giác rất khó nói rõ.

Sau khi vào Càn Môn, ngoại trừ càng lúc càng gần gũi với Trần Kiến Tuyết, ở những phương diện khác, biểu hiện của Lệ Vô Hoan cũng nghiêm chỉnh đúng mực, xem như là người có tài trong số các tán tu.

Chẳng hạn như, trong vòng cuối cùng của Tiên Môn Đại Bỉ, trong không gian hư ảo, y đánh với đệ tử Phù Ngọc Cung kia, có tới có lui, cuối cùng hai bên đều bị thương, nhếch nhác ngã xuống đất hộc máu, lưỡng bại câu thương.

Chỉ có một kiếm cuối cùng, Lệ Vô Hoan mới chiến thắng sít sao.

“Vô Hoan!”

Gần như ngay khi màn sáng không gian hư ảnh tan vỡ như bọt khí, Trần Kiến Tuyết — người đứng đầu các đệ tử Càn Môn ở đằng trước, lo lắng thúc giục kiếm đến phía trước, thậm chí bất chấp hiềm nghi nam nữ, trước mặt mọi người đỡ lấy Lệ Vô Hoan đang hơi mất sức.

Vân Dao đội mũ che màu đen, đương nhiên núp sau các đệ tử.

Từ xa nhìn thấy, nàng không khỏi tặc lưỡi rồi nói: “Cái tên Lệ Vô Hoan này……”

Thấy Càn Môn giành được vị trí quán quân, dẫu vẫn lo lắng về chuyện tiếp theo, nhưng Đinh Tiểu vẫn tươi cười xích lại gần nàng, hỏi: “Sư thúc vẫn còn thành kiến với y sao?”

“Ờ, chắc tại ta vốn ghét bọn nam nhân miệng lưỡi trơn tru.”

“Vậy sư thúc ráng nhịn đi, hiện tại trong số các đệ tử nam của Càn Môn, độ nổi tiếng của Lệ Vô Hoan chỉ đứng sau Hàn Uyên Tôn. Hơn nữa vị sư đệ này, tuy rằng cử chỉ và thái độ hơi phong lưu, nhưng y rất giữ khoảng cách với các đệ tử nữ —— Nếu không phải vì từ khi vào Càn Môn y luôn bám theo sau sư tỷ Trần Kiến Tuyết, tình ý rõ ràng, không biết sẽ có bao nhiêu nữ đệ tử muốn làm đạo lữ với y!”

Vân Dao phức tạp nhìn Đinh Tiểu: “Thế hệ trước thì thích loại ngụy quân tử như Tiêu Cửu Tư, thế hệ này thì thích loại ăn chơi lai lịch không rõ như Lệ Vô Hoan, thị lực của các ngươi đúng là…… tệ hết nói nổi.”

Đinh Tiểu cười đùa: “Bên cạnh bọn ta không có đệ tử trích tiên kéo ghế dâng trà hầu hạ như Hàn Uyên Tôn, nên đương nhiên thị lực không sánh bằng sư thúc.”

“?”

“À, đúng rồi.” Nhận ra ánh mắt bất thiện dưới mũ che, Đinh Tiểu vội vàng đánh trống lảng: “Về phần Lệ Vô Hoan, hình như chưởng môn đã phái đệ tử đi điều tra quá khứ và lai lịch của y. Đúng như lời y nói. Trong ngôi làng nhỏ ở phía tây nam, nhiều người trong làng, già trẻ trai gái, đều rất yêu thích Lệ Vô Hoan, có lẽ không có vấn đề gì.”

Càng nghe, Vân Dao càng nhíu chặt mày: “Tại sao chưởng môn lại dò hỏi lai lịch của Lệ Vô Hoan, chẳng lẽ ông ta muốn……”

Chưa nói hết câu.

Phía trước đội ngũ đệ tử Càn Môn, Lệ Vô Hoan được Trần Kiến Tuyết đỡ xuống từ không gian hư ảnh đột nhiên khuỵu gối xuống, trước mặt mọi người, quỳ xuống trước Trần Thanh Mộc.

“Sư phụ tại thượng, đệ tử may mắn không nhục mệnh. Nhân cơ hội này, xin sư phụ đồng ý —— Cho phép đệ tử và Kiến Tuyết sư tỷ trở thành đạo lữ.”

Vân Dao: “?”

“???”

Cả quảng trường kinh ngạc, tiếng kinh hô nổi lên khắp bốn phía.

Ầm ĩ không ngớt.

Dưới mũ che, sắc mặt Vân Dao không chút thay đổi.

Có lẽ không đành lòng sư thúc nổi giận, Đinh Tiểu cẩn thận tiến sát lại gần nàng: “Thật ra, từ lâu trong tông môn đã có lời đồn, nói rằng hai người bọn họ có ý định trở thành đạo lữ, nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm, bởi vậy nên ta không nói với sư thúc.”

Vân Dao hít một hơi thật sâu: “Thôi được. Đây vốn không phải chuyện ta có thể nhúng tay vào.”

Nói xong, Vân Dao mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, xem như không nghe không thấy tiếng cười vui vẻ và câu trả lời của Trần Thanh Mộc.

Động tĩnh bên phía Càn Môn vừa lắng xuống.

Đạo trường đầu tiên bên trái trong bốn tòa đài sen, giữa đám người Phù Ngọc Cung, một nam tử khôi ngô mặc áo bào màu tím chợt đứng lên.

Từ xa, y chắp tay hướng về phía Càn Môn: “Trần chưởng môn, vừa có đồ đệ tốt vừa có con rể tốt, có thể nói là song hỷ lâm môn, Văn mỗ xin chúc mừng trước.”

Trần Thanh Mộc hơi biến sắc, nhưng vẫn mỉm cười đáp lễ: “Văn cung chủ khách sáo quá.”

“Có một chuyện, vốn không nên nhắc đến trong ngày tốt như hôm nay, nhưng Phù Ngọc Cung vốn là tiên môn đứng đầu, tiên minh lại đảm nhận trách nhiệm giám sát Tiên Vực, nên nhất định phải cho tu giả tiên môn khắp thiên hạ một lời giải thích ——”

Văn Bất Ngôn cất cao giọng, khuôn mặt chứa nụ cười trầm xuống.

“Người đâu, mới Hàn Uyên Tôn đến đây.”

“......”

Mặc dù đã đoán trước được, nhưng khắp quảng trường vẫn xôn xao.

Hình bóng thanh nhã siêu việt như tuyết kia được hai chấp sự tiên minh trái phải hộ tống, bước vào quảng trường.

Khi đến trước năm đài sen, Mộ Hàn Uyên dừng lại.

“Hàn Uyên Tôn.” Văn Bất Ngôn đứng trên đài sen thật cao, cầm kiếm hành lễ.

Lưng của Mộ Hàn Uyên thẳng tắp như kiếm, giọng điệu ôn hòa: “Văn cung chủ.”

“Mấy ngày trước, trong địa giới của Phù Ngọc Cung, trời hiện dị tượng, ma diễm ngút trời, linh kính chí bảo thiên địa chiếu rõ ma đầu gây họa cho thế gian trong tương lai —— Hàn Uyên Tôn có muốn giải thích gì không?”

Phía sau vang lên rất nhiều tiếng ồn ào, nhưng Mộ Hàn Uyên cứ như không nghe thấy.

Gió thu se lạnh khiến tay áo của hắn bay phấp phới, người hắn vẫn thẳng tắp như kiếm, lù lù bất động: “Không phải do ta gây nên, tại sao phải giải thích.”

“Hay cho câu không phải ngươi gây nên!” Trong đám người Phù Ngọc Cung, một người đứng lên, chính là ngũ cung chủ khẩu phật tâm xà Đoạn Tùng Nguyệt, có điều hôm nay ông ta không tỏ vẻ giả tạo nữa, chẳng biết tại sao, ánh mắt mà ông ta nhìn Mộ Hàn Uyên đầy vẻ độc ác: “Hôm ấy, dị tưởng xuất hiện rõ ràng, nghìn dặm có thể nhìn thấy, biết bao nhiêu tu giả Tiên Vực tận mắt chứng kiến —— Hàn Uyên Tôn vẫn muốn ngụy biện sao?”

Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, trong mắt ẩn chứa sự chán ghét đến cùng cực.

Song, lần này, không đợi hắn mở miệng.

Trong đám đông đằng sau, đột nhiên có người lớn tiếng ——

“Ai biết tấm gương đó là thứ gì, nói tiên đoán thì là tiên đoán à? Còn chưa biết dị tượng trên trời là thật hay giả đâu.”

Câu nói này vừa dứt, mau chóng có thêm đệ tử tiên môn hùa theo vài câu.

“Đúng vậy, ta chưa từng thấy tấm gương kia.”

“Nghe nói đã vỡ rồi, thiên địa chí bảo gì mà dởm thế?”

“Ta thấy là kẻ cắp cướp giật cố ý vu oan giá họa đấy……”

“Nói bậy!”

Trên đài, Đoạn Tùng Nguyệt đột nhiên nổi giận: “Linh kính kia là chí bảo do cốc Cửu Tư chuẩn bị cho Tiên Môn Đại Bỉ lần này! Các đạo hữu của cốc Cửu Tư cũng có mặt, tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia —— Xin hỏi Tiêu cốc chủ, có phải như thế không?”

Vừa dứt lời, mọi ánh mắt của đám người đứng ngoài đều đổ dồn vào Tiêu Cửu Tư. Tiêu Cửu Tư thầm chửi Đoạn Tùng Nguyệt ba lần, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ôn hòa: “Linh kính đó à, thật sự không giả, nhưng hôm đó, ta không có mặt ở đó, nên không thể nói gì thêm.”

Tiêu Cửu Tư mới nói được nửa chừng thì cảm nhận được một ánh mắt hung dữ lướt qua người mình.

…… Từ phía dưới đài?

Hắn dở khóc dở cười nhìn xuống, thầm nghĩ không biết đệ tử nào của Càn Môn, hoặc Tiên Vực, là cuồng tín của Mộ Hàn Uyên, thế mà to gan đến mức ném cho hắn — chưởng môn một trong tứ đại tiên môn, một ánh mắt dao găm.

Sau đó Tiêu Cửu Tư thoáng thấy một chiếc mũ đen có màn che ở đằng sau đệ tử Càn Môn.

Tiêu Cửu Tư khẽ giật mình.

Tiếng nói bên tai vẫn đang tiếp tục ——

“Các vị cũng nghe rồi đấy, Tiêu cốc chủ chính miệng thừa nhận, linh kính kia là thật.” Đoạn Tùng Nguyệt ngang tàng nói: “Chuyện này rất quan trọng, họa diệt thế nhất định phải đề phòng! Nếu không xử lý tốt, rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho Tiên Vực, thậm chí là toàn bộ giới Càn Nguyên! Xin cung chủ quyết định.”

“......”

Bên dưới đài sen càng hỗn loạn hơn.

Tán thành, phản đối, tin tưởng, chất vấn, nhiều giọng nói lấp đầy cả quảng trường.

Văn Bất Ngôn giả nhân giả nghĩa thở dài: “Hàn Uyên Tôn, không phải ta không muốn bảo vệ cậu, mà là chuyện này thật sự không phải chuyện đùa, cho dù quan hệ giữa ta và cậu rất tốt, ta cũng không thể phớt lờ an nguy của cả Tiên Vực!”

Trong đám người dưới đài, đột nhiên vang lên một giọng nói nho nhỏ.

“Thật vô sỉ!”

Trên đài sen, vẻ mặt đau thương của Văn Bất Ngôn chợt cứng đờ.

Đoạn Tùng Nguyệt phía sau y lập tức phản ứng kịp, tức giận tiến lên: “Kẻ xấu phương nào, dám thừa dịp hỗn loạn gây sự?!”

Linh áp khổng lồ ập xuống, khiến cả quảng trường lặng ngắt như tờ.

Tứ đại tiên môn không ai nói chuyện, các tiên môn nhỏ lại càng không dám lên tiếng.

Đoạn Tùng Nguyệt nhếch môi cười lạnh, chuẩn bị xoay người hồi bẩm Văn Bất Ngôn, song, cái bụng béo của ông ta vừa xoay được nửa chừng, thì trong sự im ắng chợt vang lên một giọng nữ sợ sệt, hơi run, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng:

“Hàn Uyên Tôn chưa bao giờ làm chuyện gì nguy hại đến Tiên Vực, các người, sao có thể định tội ngài ấy bằng một dị tượng?”

Khuôn mặt của Đoạn Tùng Nguyệt trở nên vô cùng dữ tợn, xoay người lại: “Đệ tử vô tri của môn phái nào, dám ở đây ——”

Cách giọng nữ run lẩy bẩy nọ không xa, một nam đệ tử cứng nhắc, ngẩng cổ lên: “Bọn ta thấp cổ bé họng, nhưng Hàn Uyên Tôn từng cứu mạng ta, nếu không có ngài ấy, mấy chục năm trước ta đã chết trong miệng yêu thú rồi…… Nếu tiên minh muốn hỏi tội, vậy, bắt ta luôn đi.”

“......”

Như vài giọt mưa rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Ngay sau đó, là một cơn mưa tuy không lớn, nhưng lại có thể gột rửa đất trời.

“Còn có ta.”

“Ta…… Ta cũng vậy!”

“Tu giả tu tâm, nếu không dám thẳng thắn chỉ trích bất công, thế thì tu trường sinh làm gì!”

“Không sai, muốn bắt Hàn Uyên Tôn hỏi tội, thế thì bắt ta luôn đi!”

“......”

Đứng dưới đài sen, Mộ Hàn Uyên hơi giật mình.

Hắn không khỏi quay người nhìn đám người đằng sau bằng ánh mắt phức tạp. Đều là những khuôn mặt mà hắn không biết, khi cố gắng tìm tòi trong thức hải mới miễn cưỡng tìm được những khuôn mặt tương tự trong số hàng nghìn hàng vạn tu giả mà hắn từng cứu.

Đó đều là những con người tầm thường nhỏ yếu mà hắn chẳng bao giờ thật sự quan tâm, thậm chí là thương hại.

Dù là Đoạn Tùng Nguyệt hay Văn Bất Ngôn, một ngón tay cũng có thể khiến bọn họ tan thành mây khói.

Nhưng bọn họ vẫn vùng lên.

Mộ Hàn Uyên chợt nhớ đến lời Vân Dao từng nói với hắn hôm ấy.

[...... Ngươi vẫn chưa hiểu.]

[Ngày mà ngươi thật sự hiểu ra, đó là khi ngươi vì chính thế gian này, chứ không phải vì ta.]

Hoặc giả.

Chỉ là hắn cho rằng mình chưa từng bước vào hồng trần.

Vào thời điểm mà chính hắn cũng không biết, dường như hắn đã trở thành một phần của hồng trần, trở thành một nét bút in dấu trong cuộc đời của rất nhiều người.

“Các ngươi…… các ngươi……”

Trên đài, Đoạn Tùng Nguyệt tức giận đến mức cái bụng tròn vo phập phồng, ông ta mặt đỏ tía tai trợn trừng mắt vào những nơi mà từng giọng nói vang lên.

Ông ta chấn nhiếp nơi này, sẽ lại có giọng nói khác vang lên từ nơi khác.

Thấy làn sóng âm thanh sắp hợp lại thành một ——

“Ôi chao, không phải ta bất đồng ý kiến với các vị đâu.” Văn Bất Ngôn bỗng ngắt lời, trấn áp tiếng nghị luận của quần chúng.

Y ngẩng đầu, nhìn về phía Càn Môn: “Hay là hỏi Càn Môn một câu đi, dù sao Hàn Uyên Tôn cũng là môn hạ đệ tử của tiểu sư thúc tổ quý môn mà, giao cho các vị xem xét mới là hợp lý.”

“......”

Quảng trường im ắng.

Rõ ràng mọi người đều hơi bất ngờ, không ngờ rằng Văn Bất Ngôn sẽ bằng lòng giao chuyện này cho Càn Môn quyết định.

Chưởng môn Trần Thanh Mộc cũng bất ngờ, nhưng sau đó ông nhíu mày, nói thẳng: “Văn cung chủ, dựa vào sự hiểu biết của ta với Hàn Uyên Tôn, cậu ấy không thể nào ——”

“Trần chưởng môn,” Văn Bất Ngôn ngắt lời, mỉm cười ôn hòa với Trần Thanh Mộc: “Ta biết dựa theo truyền thừa, ông và Hàn Uyên Tôn là sư huynh đệ cùng thế hệ, đương nhiên ta không tiện đưa ông vào thế khó xử, theo ta thấy, hay là để trưởng lão của quý môn lên tiếng đi, được không?”

“......!”

Sắc mặt của Trần Thanh Mộc đột nhiên biến đổi.

Ông trợn mắt nghiêng đầu, hiếm khi trút bỏ vẻ hiền lành ôn hòa, trừng mắt nhìn Chử Thiên Thần — người dẫn đầu các trưởng lão.

Đúng như suy đoán của Trần Thanh Mộc —— Chử Thiên Thần tiến lên một bước, nghiêm nghị nói: “Tuy rằng Hàn Uyên Tôn và bọn ta cùng tông môn, nhưng Càn Môn sẽ không bao che cho kẻ gây họa cho thế gian, hủy hoại danh dự thanh danh mấy trăm năm của Càn Môn. Xử lý như thế nào, xin giao cho tiên minh quyết định.”

“Được, được! Không hổ là trưởng lão của Càn Môn, vì thiên hạ đại nghĩa, có đức độ!” Văn Bất Ngôn gần như bật cười đắc ý, y đảo qua tu giả Tiên Vực đang kinh ngạc không nói nên lời bên dưới đài: “Như thế, tiên minh sẽ ——”

“Ta khinh.”

Một giọng nữ trong trẻo, xen lẫn chút ý cười nhạo báng chợt lấn át giọng của Văn Bất Ngôn.

Văn Bất Ngôn và những người phía sau y chợt biến sắc.

—— Bởi vì muốn dẹp yên đám người, trong giọng nói của y chứa linh áp uy trọng, tuyệt đối không phải ai cũng có thể lấn át, hơn nữa, giọng nói này không vang lên từ tiểu tiên môn.

“Kẻ nào!” Văn Bất Ngôn không kiềm chế nổi nữa, y tiến lên một bước, thần thức ngang tàng quét xuống dưới.

Còn chưa phát hiện ra đối phương thì chợt thấy Mộ Hàn Uyên xoay người lại, nhìn về một hướng nào đó trong quảng trường.

Vẻ mặt kia, Văn Bất Ngôn quen biết Mộ Hàn Uyên trăm năm, nhưng chưa bao giờ trông thấy.

Lòng y bỗng chùng xuống.

Ngay lúc này, đệ tử Càn Môn, từ đằng trước cho đến phía sau, như tiên lực phân hải, như thủy triều tách ra hai bên.

Một người mặc đồ đen từ đầu đến chân xuất hiện giữa biển áo bào thống nhất của Càn Môn.

Ánh mắt tò mò của mọi người tập trung lại.

Nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy hình bóng kia loáng lên một cái, hệt như vầng trăng dưới nước tan biến theo sóng nước.

Khoảnh khắc tiếp theo, kèm theo vài tiếng kinh hô, hình bóng hắc y kia chợt xuất hiện giữa quảng trường, ngay trước Mộ Hàn Uyên.

Ánh mắt của Văn Bất Ngôn tỏ ra cực kỳ cảnh giác: “Ngươi là ai!”

“Ta?” Qua màn che, Vân Dao khẽ cười: “Ta là tổ tiên của ngươi.”

“To gan!!”

Văn Bất Ngôn tức giận giơ tay lên, vừa định dùng kiếm phong chém xuống, nhưng còn chưa kịp phóng ra thì bỗng nhiên bị Đoạn Tùng Nguyệt bên cạnh ôm chầm lấy.

“Cung chủ, không được!”

“...... Ngươi điên rồi sao!” Văn Bất Ngôn suýt chút tức chết: “Ngươi có nghe cô ta nói gì không?!”

“Đây là người mà ta từng kể với ngài, sư muội của Mộ Hàn Uyên đấy.” Khuôn mặt đầy mỡ của Đoạn Tùng Nguyệt run lên bần bật, vừa tức vừa hận nói.

Văn Bất Ngôn là cung chủ của Phù Ngọc Cung, chưa từng bị ai mắng như thế, y phẫn nộ đến mức gần như đánh mất lý trí: “Sư muội của Mộ Hàn Uyên thì sao, cô ta ——”

Bỗng nhiên tạm dừng.

Các tu giả chẳng hiểu gì.

Từ một góc nào đó, chợt vang lên một giọng nữ: “Ơ? Sư muội của Hàn Uyên Tôn, thế chẳng phải là đệ tử đời thứ hai của Càn Môn sao? Xét theo bối phận, quả thật là tổ tiên của Văn cung chủ mà?”

“——!!!”

Văn Bất Ngôn tức đến mức muốn dùng một chưởng đánh chết người nọ.

Đáng tiếc, ống tay áo còn chưa động thì chợt thấy tấm mạng che mặt dài trên mũ của nữ tử áo đen không gió mà phe phẩy.

Sát ý sắc bén.

Văn Bất Ngôn rùng mình, cảnh giác nhấc kiếm lên, sau lưng gần như ướt mồ hôi lạnh.

Vẻ mặt căng thẳng cứng đờ, y truyền âm hỏi Đoạn Tùng Nguyệt: “Chẳng phải lần trước ngươi nói tu vi của cô ta cùng lắm chỉ là Hoàn Hư cảnh đỉnh phong thôi sao? Hiện tại rốt cuộc là thế nào!?”

“Cung chủ, lần trước ta dẫn theo tâm phúc đích thân đến đó, nếu không phải có người can thiệp, đã có thể giết cô ta tại chỗ, theo lý mà nói, thử không sai…… Lẽ nào cô ta là tiên tài lợi hại hơn cả Mộ Hàn Uyên, cho nên mới có thể tăng một cảnh giới lớn trong khoảng thời gian ngắn như vậy?”

“Nếu quả thật như thế, càng không thể giữ lại hai sư huynh muội này.”

Như đã quyết tâm đưa ra một quyết định nào đó, Văn Bất Ngôn nhìn xuống dưới đài, ánh mắt độc ác.

Y đặt tay sau lưng, kết ấn tạo một kiếm tấn rồi gửi đi.

Gửi xong, dường như Văn Bất Ngôn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nheo mắt nhìn nữ tử dưới đài: “Nếu là sư muội của Hàn Uyên Tôn, tại sao các hạ lén lén lút lút, không dám để lộ khuôn mặt thật của mình?”

Nữ tử áo đen lười biếng khoanh tay: “Ta không lộ chân diện, dù sao cũng tốt hơn đám người không biết xấu hổ như các ngươi, nhỉ?”

“Vân, sư, thúc!” Văn Bất Ngôn biết co biết duỗi, giọng nói như rít ra từ kẽ răng: “Ta kính cô vì bối phận của cô cao, cô đừng nên ỷ thế hiếp người.”

“Ta ỷ thế hiếp người? Ha ha, cảm ơn ngươi, đây là chuyện nực cười nhất mà ta nghe được trong năm nay đấy.” Vân Dao quay đầu lại, liếc nhìn các tiểu tiên môn đang nhịn cười phía sau: “Các ngươi nói đi, vừa rồi là ai tỏ vẻ đạo mạo ngồi tít trên cao, bày trò xiếc khỉ ỷ thế hiếp người?”

“——”

Vừa dứt lời, đám người đứng xem không kìm được mà phì cười.

Đám người Phù Ngọc Cung đương nhiên tức muốn chết, các đại tiên môn trên đài sen cũng đang náo động nên không ai chú ý tới, cốc chủ Tiêu Cửu Tư của cốc Cửu Tư bỗng dưng siết chặt tay vịn ghế.

Lực siết mạnh đến mức gần như khiến chiếc ghế tan thành tro bụi.

Ngay khi Văn Bất Ngôn bộc lộ vẻ hung ác, gần như muốn ra tay, y chợt nghe thấy truyền âm nào đó, sắc mặt đột nhiên thả lỏng.

Dưới đài.

Vân Dao cũng đột ngột xoay người, nhìn về phía Thiên Sơn sau năm đài sen.

Mọi người không hiểu lý do.

Chỉ thấy Văn Bất Ngôn quay đầu, quỳ xuống hướng về phía Thiên Sơn sau bình phong bạch ngọc: “Đệ tử Văn Bất Ngôn, cung nghênh Bích Tiêu lão tổ xuất sơn!”

Quảng trường đột nhiên im phăng phắc.

Ngay sau đó, các trưởng lão đệ tử của Phù Ngọc Cung cũng đều quỳ xuống ——

“Cung nghênh Bích Tiêu lão tổ xuất sơn!”

“Cung nghênh Bích Tiêu lão tổ xuất sơn!”

“Cung nghênh Bích Tiêu lão tổ xuất sơn……”

Trên quảng trường, những tu giả đứng về phía Mộ Hàn Uyên gần như đều biến sắc.

Đối với lão tổ Phù Ngọc Cung, Bích Tiêu đạo nhân — người khai sáng Phù Ngọc Cung ba trăm năm trước, kế tục trở thành Thái thượng trưởng lão này, trong Tiên Vực luôn có rất nhiều lời đồn.

Trong số đó, chắc chắn nhất chính là chuyện lão ta đã vượt qua rãnh trời, vào Độ Kiếp cảnh.

—— Đó là cảnh giới mà tiểu sư thúc tổ của Càn Môn thuở xưa chưa từng đạt tới.

Bất kể là sợ hãi hay sùng kính, các tu giả trên quảng trường đều khom lưng, cùng hướng về một phía để hành lễ.

Chốc lát sau.

Thanh bào tiên phong đạo cốt, nhẹ nhàng giáng xuống từ trời cao ——

Đáp xuống đài sen cao nhất trong số năm tòa đài sen.

“Các vị đạo hữu, không cần đa lễ.” Lão đạo với bộ râu dài đung đưa trong gió, hệt như tiên nhân không biết nóng lạnh, nét mặt từ bi, giơ tay lên.

Những người đang khom lưng hoặc đang quỳ dưới đất đều cảm thấy rằng mình vừa được một cơn gió mát nâng lên ——

Tất cả đều đứng thẳng người.

Tu vi như thế, khiến các tu giả ngạc nhiên. Các trưởng lão và đệ tử Phù Ngọc Cung đều ưỡn thẳng lưng, tỏ vẻ đắc ý.

“......”

Dưới mũ che, Vân Dao biến sắc.

Hơi thở quanh người không ổn định.

Mộ Hàn Uyên nhận ra, hơi nghiêng người về phía nàng, truyền âm nói: “Sư tôn, nếu không địch lại……”

Chưa nói hết câu, hắn nghe thấy Vân Dao nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão chó này, vô liêm sĩ đến cùng cực —— Có phải lão ta đang đứng trên đài sen của ngươi không?!”

Mộ Hàn Uyên: “.....”

Mộ Hàn Uyên: “?”

******

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu sư thúc tổ khoan hồng độ lượng (bushi)

Chương sau Nại Hà xuất thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương