Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái (Truyện Chữ)
-
Chapter 4 Thái Độ Của Ác Đồ
Toàn bộ ánh mắt của mấy chục ngàn tu hành giả đổ dồn lên thân Lục Châu.
Những cao thủ cường đại đều đang tra xét nguyên khí ba động trên người Lục Châu để xem thực hư ra sao.
Kết quả toàn thân hắn đều là tử khí âm u, không có bất kỳ khí tức nào khác, hệt như một người bình thường.
Thiên Kiếm Nhất Thiểm của Lạc Trường Phong bắt đầu tụ lực… từng đạo kiếm quang hội tụ về một chỗ.
“Sư phụ…” Tiểu Diên Nhi tỏ ra lo lắng.
Ba tên ác đồ còn lại không hề khẩn trương như Diên Nhi mà ngược lại còn có vẻ hăng hái chờ đợi.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân nói: “Đừng lo lắng, sư phụ người không có khả năng tự dưng lại đi chịu chết.”
Có lẽ sư phụ vẫn còn lá bài tẩy chưa sử dụng. Lợi dụng đám người này thăm dò lão cũng tốt.
Tiểu Diên Nhi sao có thể không biết dụng ý của sư huynh sư tỷ, chỉ cần nhìn vẻ mặt không thèm che giấu của bọn họ là nàng đã có thể đoán ra.
Thế nhưng mà…
Sư phụ đang phải đối mặt với chiêu tuyệt kỹ mạnh nhất của Thiên Kiếm Môn, dù là Nguyên Thần cảnh đỉnh phong cũng không dám chắc có thể đỡ được một chiêu này. Rõ ràng đây là cái bẫy của Lạc Trường Phong.
Lục Châu trấn định tự nhiên… rất trấn định…
Bề ngoài thì trông vững vàng ổn định như một tay lão thủ, nhưng trong lòng hắn đã hoảng hết cả lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào đống thẻ đạo cụ của mình, trong đó có tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong và Đỡ Đòn Chí Mạng.
Đồng thời mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương.
Lúc cần thiết hắn nhất định phải sử dụng tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong này.
Hắn cũng đã nhận ra lòng nghi ngờ sâu đậm của bốn tên ác đồ.
[Ting — phát động nhiệm vụ chi nhánh Lòng Người Khó Dò, khiến ác đồ lộ ra bộ mặt thật.]
Thấy nhiệm vụ vừa xuất hiện, trong lòng Lục Châu thầm than.
Đúng là hai mặt đều thụ địch!
Làm sư phụ kiểu này thật là uất ức!
Chính lúc này, Lạc Trường Phong đã hoàn thành việc hội tụ lực lượng cho chiêu Thiên Kiếm Nhất Thiểm.
“Chịu chết đi!”
Vù vù…
Từng vòng xoáy như mũi kiếm lao về phía Lục Châu.
Cuốn lên trùng điệp sóng gió khiến mấy chục ngàn tu hành giả phải híp mắt lại, tầm nhìn bị che khuất.
“Sư phụ, mau tránh đi!” Tiểu Diên Nhi kinh hãi kêu lên.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt cũng trợn trừng mắt tỏ vẻ lo lắng.
Cho dù sư phụ không bị thương, muốn ngạnh kháng một chiêu này cũng là chuyện rất khó… Tại sao lão phải làm như thế?
“Lão già, không được chết!” Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt và Đoan Mộc Sinh nhìn nhau chau mày. Đoan Mộc Sinh theo bản năng hô to lên.
Hắn nếu là chết thật.
Thì những công pháp và vũ khí đó sẽ chôn cùng hắn.
Vù!
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt lao vụt tới.
Ngay khi hàng trăm mũi kiếm sắp đâm vào người Lục Châu.
Tam đồ đệ và ngũ đồ đệ tung chiêu tạo thành từng cơn sóng lớn.
Một chiêu đánh về phía sư phụ, một chiêu đánh tới mũi kiếm của Lạc Trường Phong.
“Hử?”
Lục Châu nhíu mày.
Ác đồ đúng là ác đồ. Sợ ta chết rồi mang theo bảo bối vào quan tài có phải không?
Đúng là cẩn thận đến đâu cũng có sơ sót.
“Sư phụ, lui lại!”
Đoan Mộc Sinh dùng toàn lực đánh ra cương phong làm trật đường mũi kiếm, khiến nó lao về phía bình chướng của Kim Đình Sơn.
Tuy vậy, dư chấn của nó vẫn khiến Lục Châu cảm thấy khó chịu.
Lục Châu lập tức quay người lại chạy vào trong bình chướng, trông có vẻ chật vật.
Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt ra tay để cứu sư phụ, nhưng khi hắn chạy vào trong thì lực lượng của nàng ta đánh trúng vào tầng bình chướng.
Ầm!
Ầm!
Tầng bình chướng vô hình trên không đột nhiên nổ tung như pháo hoa.
Xoẹt…xoẹt…
Nứt ra một đoạn khe hở.
Bình chướng của Kim Đình Sơn đã xuất hiện vết rách, chỉ sợ không thể chống cự được bao lâu nữa.
Chung quanh trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người khôi phục lại thị lực.
Lục Châu hơi giơ tay lên, hắn nhìn thoáng qua tầng bình chướng, khẽ thở dài trong lòng.
Đỡ Đòn Chí Mạng vẫn còn đủ 5 lần, chưa được sử dụng. Điều này có nghĩa là công kích vừa rồi không gây nguy hiểm đến tính mạng hắn.
Cái đám ác đồ này làm hỏng chuyện tốt của hắn rồi!
“Ta biết ngay lão ma đầu này đang giả vờ mà, vừa rồi chạy nhanh thật!”
“Ta cũng nhìn thấy, đúng là mất mặt!”
“Không ngờ hắn đường đường là ma đầu lão tổ, giờ lại luân lạc tới mức này.”
Hàng chục ngàn tu hành giả càng có lòng tin.
Lạc Trường Phong ngự không đứng từ trên cao nhìn xuống nói: “Đây chính là thủ đoạn của ngươi? Đúng là làm ta mở rộng tầm mắt.”
Dù sao đối với bọn người tu hành phe chính đạo thì đám đại ma đầu này có chơi trò gì cũng không còn ý nghĩa.
Một chiêu thất bại cũng chả phải chuyện hệ trọng.
“Lạc Trường Phong, ngươi đúng là chẳng cần mặt mũi nữa. Một kích toàn lực của ngươi mà muốn sư phụ bọn ta đứng yên đón đỡ? Cho bọn ta là đồ đần hay sao?” Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt cười châm chọc.
“Chiêu Nguyệt, ta so chiêu với sư phụ ngươi, sư phụ ngươi không nói gì mà các ngươi lại đột nhiên nhúng tay! Ha ha… Xem ra ma đầu tổ sư gia đã chẳng còn được như trước nữa rồi.” Lạc Trường Phong nói.
“Đường đường là ma đầu tổ sư gia lại cần mấy tên ác đồ bảo vệ, đúng là chuyện lạ trong thiên hạ!”
Lục Châu không hề quan tâm đến lời nói của bọn họ.
Đều chỉ là những lời trào phúng rác rưởi mà thôi.
Lãng phí thời gian.
Chẳng có chút ý nghĩa nào.
Hắn lại nhìn thoáng qua Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Ba tấm thẻ, một tiếng rưỡi đồng hồ.
Nói cách khác, một khi đã sử dụng, hắn phải tốc chiến tốc thắng.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân thấy vẻ mặt sư phụ, chắp tay nói: “Sư phụ, chớ nên nói nhảm với bọn họ… Người thần uy cái thế, chỉ cần người xuất thủ kiềm chế thập đại cao thủ thì bọn lính lác tôm cua còn lại cứ giao cho bốn đứa chúng con xử lý, thế là tiện nhất.”
Lục Châu nhíu mày, trầm giọng nói:
“Ngươi đang nghi ngờ quyết sách của vi sư?”
“Đồ nhi không dám!”
Hiện tại Lục Châu đã cực kỳ lĩnh hội ý nghĩa của câu “Muốn diệt kẻ thù thì phải yên nội loạn trước”.
Nếu không trừng trị bọn ác đồ này thì e là việc tiếp theo khó mà hoàn thành.
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong có giới hạn thời gian, một khi hết giờ thì hắn lại rơi vào nguy cơ.
“Đoan Mộc Sinh!”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi thật to gan!” Thanh âm Lục Châu không khỏi cất cao.
“A?”
“Ai cho phép ngươi nhúng tay vào chuyện của vi sư?”
Vẻ mặt Đoan Mộc Sinh lập tức thay đổi, hắn vội vàng tiến lên quỳ trên mặt đất rồi nói: “Đồ nhi biết sai, đồ nhi chỉ là lo lắng cho an nguy của sư phụ. Lão tặc Lạc Trường Phong cố ý dẫn dụ người mắc mưu! Người nhất định không thể trúng kế của hắn!”
Rất nhiều chuyện đều thể hiện hết ra ngoài, chỉ còn giữ lại một tầng giấy mỏng. Trong một tháng Cơ Thiên Đạo cực khổ chống đỡ và cố làm ra vẻ này, những tên đồ đệ của hắn đã sớm nổi lòng nghi ngờ.
Lục Châu là người xuyên không chứ không phải là Cơ Thiên Đạo thật sự. Cho dù hắn cật lực bắt chước cũng không thể hoàn toàn trở thành Cơ Thiên Đạo được. Đến lúc này, bọn ác đồ đã cho rằng sư phụ mình đang muốn liều chết. Nếu là liều chết thì… chúng cũng không cần phải diễn tiếp.
Minh Thế Nhân không thèm giả bộ sợ hãi như Đoan Mộc Sinh.
Trên mặt hắn nở nụ cười âm u quỷ dị.
“Sự phụ, cần gì phải thế? Diễn cực khổ vậy cũng đã đủ rồi.”
“Hử?”
“Tam sư huynh, đứng lên đi…” Thái độ của Minh Thế Nhân đã hoàn toàn thay đổi.
Vẻ cung kính trên mặt Đoan Mộc Sinh cũng biến mất, hắn chậm rãi đứng lên.
Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt cười khanh khách. “Sư phụ, từ bỏ đi… Chỉ cần người đưa công pháp và vũ khí hoàn chỉnh truyền thụ cho bọn ta thì hôm nay đồ nhi sẽ dốc toàn lực mang sư phụ rời đi. Người vĩnh viễn là sư phụ của chúng ta.”
Tiểu Diên Nhi mở to hai mắt. “Sư huynh sư tỷ, các người làm như vậy là…”
Đối diện.
Lạc Trường Phong thấy đám ma đầu nội đấu thì cuồng tiếu.
“Ha ha, đúng là tự gây nghiệt thì không thể sống mà!”
“Đúng là báo ứng. Ngươi dạy dỗ bọn ác đồ này cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”
“Năm tên ác đồ đã bỏ đi từ trước chính là ví dụ tốt nhất… Ta nghĩ không cần danh môn chính đạo chúng ta ra tay, lão ma đầu này đã định sẽ không có kết cục tốt.”
Thập đại cao thủ nhìn nhau, vui vẻ trò chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook