Đồ Đệ Của Ta Đều Là Đại Phản Phái (Truyện Chữ)
-
Chapter 39 Kế Hoạch Của Diệp Thiên Tâm
Có một hiện tượng rất kỳ lạ như thế này.
Mặc dù tu hành giả có thọ mệnh cao hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng vài thập kỷ hoặc trong vòng một trăm năm trước khi chết, tu vi của tu hành giả đều có xu hướng giảm sút không ngừng.
Trước nhất là bắt đầu từ cảnh giới Thối Thể Cảnh, thân thể chính là điểm mấu chốt để tu hành giả có thể đột phá.
Lên đến Thông Huyền Cảnh, Ngưng Thức Cảnh rồi Phạn Hải Cảnh bát mạch, không có một cảnh giới nào trong số này là không liên quan đến thân thể.
Một khi thân thể trở nên già yếu thì kinh mạch, đan điền, khí hải đều sẽ thiếu sinh cơ, mất đi khả năng gia tăng tiềm lực, tu vi cũng khó mà được đề cao thêm một bậc.
Lúc này, những thứ như kinh nghiệm chiến đấu, quá trình lịch duyệt, mưu kế, ngoại lực đều là những chiếc chìa khóa để duy trì thực lực.
Câu hỏi đặt ra là...
Tại sao lão già Cơ Thiên Đạo này lại mạnh hơn cả trước kia?
Diệp Thiên Tâm có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi huyền cơ trong đó.
“Tại sao?”
Nàng ngẩng đầu lấy dũng khí, ánh mắt kiên định nhìn vẻ mặt ung dung không vội của Lục Châu.
“Ta thừa nhận là do ta thất sách, nhưng mà… ngươi bắt được ta, ngươi cũng không thể sống dễ chịu hơn!”
Vượt qua sông núi, xuyên qua rừng cây…
“Nói đủ chưa?”
“A?”
Lục Châu dứt khoát triệt tiêu đi một phần bình chướng ngăn cương phong trước mặt.
Vù! Cuồng phong thổi vào mặt Diệp Thiên Tâm khiến nàng không cách nào mở mắt ra được, cảm giác đau rát như bị dao rạch, tràn đầy đau đớn khó chịu.
Cùng lúc đó.
Tại một xó xỉnh nào đó trong rừng cây.
Lão bát Chư Hồng Cộng đặt mông ngồi phịch dưới đất, không ngừng lau mồ hôi đang chảy dài trên mặt.
Đứng trước mặt hắn là một vị nam tử mặc áo gấm, ánh mắt lăng lệ, trên tay cầm một cây quạt lông.
“Thất sư huynh, cũng may mà huynh tới kịp, nếu không thì… ta cũng biến thành pháo hôi rồi.” Lão bát trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vị nam tử ngọc thụ lâm phong này chính là thất đồ đệ của Cơ Thiên Đạo, Tư Vô Nhai.
“Lão bát, thường ngày đệ luôn nghe theo lời khuyên của ta, sao lần này lại đột nhiên làm bậy cùng sư tỷ?” Tư Vô Nhai lắc đầu nói.
“Hầy…”
Lão bát thở dài một tiếng. “Dạo gần đây ta luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy sư phụ tới đánh ta. Ta sợ hãi nha ——”
“Nhìn đệ kìa. Một chút tiền đồ cũng không có.”
“Hay là… huynh thu nhận Mãnh Hổ Cương của ta vào Ngoạ Long ám võng của huynh đi…” Lão bát vỗ đùi.
Tư Vô Nhai không thèm nhìn hắn, chỉ nhẹ tay phẩy phẩy chiếc quạt lông: “Đệ thôi đi, lo mà trông chừng ngọn núi nhỏ của đệ ấy.”
“Đừng mà… Huynh cũng thấy pháp thân của sư phụ rồi đó. Lục sư tỷ nhất định sẽ lại bán đứng ta, đến lúc đó… ta xong đời!” Lão bát nghẹn ngào kể khổ.
“Diệp Thiên Tâm cho rằng dựa vào đám cường giả Thần Đình cảnh này có thể bắt ép sư phụ lấy ra át chủ bài, quả thật là mơ giữa ban ngày. Tỷ ấy cũng không chịu suy nghĩ một chút, nếu thật sự sư phụ không còn thực lực thì sẽ đến lượt tỷ ấy ra tay hay sao?”
Thiên hạ lớn như thế đều đang nhìn chằm chằm Kim Đình Sơn, đâu phải chỉ có một mình nàng.
“Thất sư huynh, sư phụ dùng mấy chiêu giây giết mười lăm tên Thần Đình cảnh, huynh có nhìn thấy rõ ràng không?” Lão bát nuốt một ngụm nước bọt, tò mò hỏi.
“Không biết.”
“Ngay cả huynh mà cũng không biết?”
“Nói nhảm, đệ đường đường là Tà Vương không phải cũng chẳng biết đó sao?”
Nói thật, toà pháp thân cửu diệp kim liên đứng sừng sững ở đó, ai dám có can đảm lại gần?
“Hầy, cái xưng hào Tà Vương của ta dùng để doạ người khác một chút còn được, chứ nào dám khoe khoang ở trước mặt sư huynh.” Lão bát nói.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng không khỏi hơi hối hận vì đã khuyên hắn rời khỏi Kim Đình Sơn. Cái tên ngu ngốc này đúng là cản chân người khác.
Thấy thời gian đã không còn sớm, hắn nói: “Từ nay về sau, đệ phải đoạn tuyệt quan hệ với Diễn Nguyệt Cung.”
“A? Tại sao?”
“Diệp Thiên Tâm cầm đầu đám tu hành giả phe chính đạo đi vây công sư phụ gặp thảm bại, mà Diễn Nguyệt Cung lại không mất một binh một tốt nào. Đệ cho rằng những thế lực sau lưng các tu hành giả kia sẽ nghĩ như thế nào?”
Lão bát gật gật đầu nói: “Ta minh bạch.”
Nói tới đây.
Tư Vô Nhai than nhẹ một tiếng. “Hơn nữa, ta nhân lúc sư phụ truy kích sư tỷ đã đến kiểm tra trận pháp ở đó một chút, phát hiện trận văn không đúng.”
“Trận văn không đúng?”
“Nếu ta đoán không sai thì hẳn là Chiêu Nguyệt sư tỷ đã lâm trận lùi bước.” Tư Vô Nhai nói.
“Chiêu Nguyệt sư tỷ cũng có mặt?”
Tư Vô Nhai gật gật đầu. “Lúc Chiêu Nguyệt sư tỷ rời khỏi Kim Đình Sơn, ta đã có được tình báo tỷ ấy đến Diễn Nguyệt Cung. Với tính tình của lục sư tỷ, đương nhiên sẽ lôi kéo ngũ sư tỷ theo phe mình. Mà Chiêu Nguyệt sư tỷ cũng là lựa chọn tốt nhất để khởi động trận pháp kia…”
Lão bát nghe được lời này cũng sửng sốt.
“Tên Phan Trọng có tu vi Thần Đình cảnh kia là phản đồ của Tịnh Minh Đạo, hắn chỉ học Tam Âm Thức, có thân thể chí hàn. Lục sư tỷ khống chế người này làm pháo hôi để dẫn dụ tiểu sư muội, sợ là Tịnh Minh Đạo sẽ không cam lòng tha thứ.”
“Vậy còn tên Vương Phú Quý?” Lão bát hỏi.
Nói đến đây, Tư Vô Nhai cười ha hả: “Đó cũng là chỗ cao minh của lục sư tỷ. Vương Phú Quý tên thật là Thẩm Uyên, vốn là cao thủ dưới trướng của Ngọc phi nương nương. Vị Ngọc phi này chính là muội muội của vương phi Tây Vực mà năm đó Hoàng đế Đại Viêm cưới về!”
“Chuyện này…” Lão bát nhớ tới, vị Tây Vực vương phi kia đã chết dưới tay sư phụ.
“Chuyên này nếu nói nhỏ, thì hành động lần này của sư phụ sẽ khiến Hoàng đế Đại Viêm không hài lòng, nếu nói lớn thì có khả năng sẽ dẫn đến hai nước phân tranh. Hai nước chiến đấu sẽ khiến dân chúng lầm than.” Tư Vô Nhai nói.
“Ngoại trừ những chuyện đó ra thì mười lăm tên tu hành giả Thần Đình cảnh đều đến từ tam tông phía Nam của Đại Viêm… Năm xưa toàn bộ vũ khí địa giai trở xuống của tam tông này đều bị vũ khí thiên giai của sư phụ huỷ hết, thù này bọn họ đến giờ vẫn chưa báo. Thù cũ chưa giải, thù mới đã kết, đệ nghĩ xem tam tông sẽ làm như thế nào?”
“Lục sư tỷ lại có thể nghĩ ra kế sách như thế?” Chư Hồng Cộng có chút không dám tin, ngay cả chính hắn cũng là một bộ phận trong kế hoạch của nàng.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu cười. “Đáng tiếc… cho dù âm mưu quỷ kế có tốt như thế nào đi nữa đều không có chút ý nghĩa nào trước thực lực tuyệt đối. Sợ là Diệp Thiên Tâm không hề nghĩ tới, sư phụ lão nhân gia người có thể không ngừng sử dụng Thiên Lý Truy. Tin đồn phi liễn màu đỏ thắm của sư tỷ có thể tránh thoát được truy kích toàn lực của cường giả Nguyên Thần cảnh, không biết là thật hay giả.”
Một màn sử dụng đại thần thông thuật liên tiếp đó đã phá vỡ nhận thức của hắn.
Điều càng khiến hắn nghi ngờ hơn chính là, phương thức chiến đấu của sư phụ chú trọng tốc độ, gần như không để kế hoạch của Diệp Thiên Tâm có cơ hội thực hiện đã ra tay.
Cái gì mà Hoàng đế Đại Viêm, cái gì mà Ngọc phi, cái gì mà Tịnh Minh Đạo với chả tam tông, cứ bắt người lại trước đã rồi tính.
Lão bát đột nhiên nói: “Không được, cái chức Trại chủ này ta không muốn làm nữa… Ai thích thì đi mà làm, ta phải hồi hương, ta muốn về quê! Ta không chơi lại các sư huynh sư tỷ, chẳng lẽ chạy trốn còn không được sao?”
“…..”
--------------
Lục Châu giữ chặt Diệp Thiên Tâm, thấy đỉnh núi Thanh Dương Sơn và ánh sáng lấp lánh mang theo khí tức của Bạch Trạch.
Hắn liền lao xuống dưới.
Khi Lục Châu xuống tới Thanh Dương Sơn, Tiểu Diên Nhi đã cưỡi Bạch Trạch bay về phía hắn.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi kêu lên.
Thấy Diệp Thiên Tâm bên cạnh sư phụ, nàng kinh ngạc hô lên:
“Sư tỷ? Á phi phi, ngươi đã không còn là sư tỷ của ta rồi, kẻ phản bội…”
Diệp Thiên Tâm gian nan mở mắt ra.
Đan điền khí hải vỡ vụn khiến nàng luôn trong trạng thái mệt mỏi.
Cả người ỉu xìu như bánh tráng nhúng nước, phảng phất như thể đã mất đi hồn vía.
“Diên Nhi, coi chừng nàng.” Lục Châu đẩy Diệp Thiên Tâm về phía Diên Nhi.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Thời gian vừa kịp lúc.
Hiệu quả của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong biến mất.
Lục Châu bình phục tâm tình, nhanh chóng thích ứng với trạng thái trước mắt.
Có lẽ đã nhìn ra chút manh mối, Diệp Thiên Tâm cười khanh khách giễu cợt: “Không ngờ đường đường là lão ma đầu cũng sẽ có lúc chật vật như vậy.”
Tiểu Diên Nhi cãi lại:
“Ngươi thì biết cái gì? Sư phụ đã lớn tuổi, nghỉ ngơi một chút không được sao?”
Đột nhiên ý thức được mình đã nói sai, Tiểu Diên Nhi lập tức nói nhỏ: “Sư phụ, đồ nhi không có ý đó…”
Lục Châu khoát khoát tay: “Không sao.”
Diệp Thiên Tâm mỉm cười nói: “Nếu ta là ngươi, ta đã lập tức chạy về Kim Đình Sơn. Chẳng phải ngươi đã nói, chỉ cần ngươi còn sống trên đời này một ngày thì sẽ không có ai dám đè đầu cưỡi cổ Kim Đình Sơn hay sao? Ha ha… đáng tiếc, hôm nay Kim Đình Sơn sẽ phải đổi chủ!”
“Ngươi nói hưu nói vượn!” Tiểu Diên Nhi cả giận nói.
“Còn nữa… ngươi giết chết Vương Phú Quý, chính là cao thủ dưới trướng đương kim Ngọc phi nương nương. Mười lăm tên Thần Đình cảnh đó đều là tông đồ của tam tông ở phía Nam Đại Viêm. Sư phụ à sư phụ… ngươi có hối hận đã ra tay với ta chưa? Đừng quên Diễn Nguyệt Cung của ta còn cả ngàn tỷ muội. Nếu ta không quay về, bọn họ sẽ liên hợp với hoàng thất và tam tông cùng nhau đối phó Kim Đình Sơn!”
Diệp Thiên Tâm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ít nhất nội tâm nàng đã vui vẻ lên không ít.
Giọng của nàng trở nên rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại cực kỳ cứng cỏi: “Nếu ngươi thấy hối hận rồi thì thả ta đi đi… Ít nhất, ta vẫn là chủ nhân của Diễn Nguyệt Cung.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook