“Tiểu Diên Nhi đâu?”

“Có đồ nhi.”

Tiểu Diên Nhi mặc trang phục màu xanh như một chú chim nhỏ nhảy từ bên ngoài vào.

“Đi nói với các sư huynh sư tỷ của con, phải đối xử tốt với người vô tội.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Đối xử… tốt?”

Lời này phát ra từ miệng sư phụ khiến Tiểu Diên Nhi tỏ ra hoang mang khó lòng tin nổi.

“Đi đi.”

“A, đồ nhi đi ngay.”

Tiểu Diên Nhi lòng đầy nghi hoặc bước xuống núi.

Khi nàng nhắc lại lời Lục Châu cho ba tên ác đồ.

Chiêu Nguyệt lảo đảo, suýt tí nữa đã ngã nhào xuống đất.

“Mẹ ơi, tứ sư huynh, sáo lộ mới của sư phụ hình như có chút không đúng… Dù lão nhân gia người có thay đổi khẩu vị, cũng không có khả năng nói ra mấy lời tốt đẹp như vậy.”

Minh Thế Nhân nhìn Tiểu Diên Nhi: “Tiểu sư muội, sư phụ nói vậy thật sao?”

Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Nguyên văn lời sư phụ đó, ‘phải đối xử tốt với người vô tội’.”

“Xong đời.” Minh Thế Nhân đi qua đi lại.

“Lão tứ, lời đệ nói là có ý gì?” Đoan Mộc Sinh cau mày hỏi.

“Sư phụ cả đời làm nhiều việc ác. Làm mãi cũng chán, nay lão nhân gia người muốn chơi sáo lộ mới, vậy chỉ có thể là làm điều ‘Thiện’.”

“Vậy thì cũng đâu đến mức xong đời?” Chiêu Nguyệt cười nói.

“Vấn đề là, ta vốn chẳng biết phải làm điều thiện như thế nào cả!” Minh Thế Nhân khóc không ra nước mắt.

“…”

Nhìn bộ dáng đầy vẻ bất đắc dĩ của sư huynh sư tỷ, Tiểu Diên Nhi ho khan nói: “Sư huynh sư tỷ, các người có phải là nghĩ hơi nhiều rồi không?”

Ánh mắt ba người nhìn về phía Tiểu Diên Nhi. “Tiểu sư muội thân cận với sư phụ nhất, chẳng lẽ biết nội tình bên trong?”

“Đúng đúng đúng, tiểu sư muội mau nói.”

“Nội tình thì muội không biết, nhưng sư phụ có nói một câu…”

“Câu gì?”

“Giết người không phải là phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề.”

Ba người sững sờ.

Minh Thế Nhân chợt vỗ đùi. “Ta biết ngay sự tình không đơn giản như vậy mà! Tuy tu vi của sư phụ rất lợi hại… nhưng lão nhân gia người tuyệt đối không thể nói ra một câu có chiều sâu như vậy!”

Cùng lúc đó.

Tại tổng bộ Mãnh Hổ Cương sơn trại.

“Trại chủ, có hồi âm của Diễn Nguyệt Cung…”

“Trong thư nói gì?” Chư Hồng Cộng cực kỳ vui sướng.

“Cung chủ Diễn Nguyệt Cung nói, lão ma đầu Kim Đình Sơn có thể dùng một chiêu giết chết Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong, tu vi hẳn đã khôi phục. Diệp Cung chủ vô pháp hiệp trợ Trại chủ. Thực lực của Trại chủ là thấp nhất, nhất định phải trốn đi thôi.”

Phịch!

Chư Hồng Cộng ngã sấp xuống đất.

“Trại chủ!”

“Nhanh, nhanh đỡ Trại chủ về phòng thay quần!”

[Ting — dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 50 điểm công đức.]

Lục Châu nghe được thông báo của Hệ thống, cảm thấy không thể hiểu thấu.

Hắn không hề làm gì tên Chư Hồng Cộng, sao đột nhiên lại thu hoạch được điểm công đức?

Lục Châu nhìn vào bảng thông tin cá nhân ——

Tính danh: Lục Châu

Chủng tộc: Nhân tộc

Tu vi: Thông Huyền Cảnh, tâm khiếu.

Điểm công đức: 244

Tuổi thọ còn lại: 610 ngày

Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động)

Vẫn y như trước, ít ỏi đến đáng thương.

Tuy hắn đã phát hiện được phương pháp mới để tích luỹ điểm công đức, nhưng hắn chỉ có hơn hai trăm điểm, đối với Thương thành toàn bán đạo cụ giá ngàn điểm trở lên thì đúng là hạt cát trong sa mạc.

Nhiêu đây điểm công đức chỉ đủ để rút thưởng vài lần, chẳng làm gì khác được.

“Rút thưởng.”

[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Bạch Trạch.]

[Bạch trạch, một con, là toạ kỵ có thời hạn sử dụng vĩnh viễn.]

Lục Châu không khỏi trợn to đôi mắt già nua đục ngầu của mình, kích động nói: “Toạ kỵ Bạch Trạch?”

Cái trò rút thưởng này đúng là nghịch thiên.

Cơ Thiên Đạo trước đây nhất định có rất nhiều công pháp, vũ khí, thậm chí là toạ kỵ hiếm thấy, dù sao lão cũng là đại ma đầu tung hoành ngàn năm, không đến mức một chút đồ tích góp cũng không có.

Nhưng khi Lục Châu xuyên không đến thay thế Cơ Thiên Đạo thì trên người lão chẳng còn lại thứ gì, nghèo đến một xu cũng chẳng còn.

Không ngờ hắn lại có thể rút thưởng được một con toạ kỵ hiếm thấy như vậy.

Ở cái xứ Đại Viêm này, người không bắt được yêu thú hoặc hung thú làm thú cưỡi thì sẽ nghĩ biện pháp chế tạo phi liễn, phi kiếm để ngự không mà đi. Nhưng những thứ này đều không oai phong bằng việc có toạ kỵ.

Nếu so sánh với thời hiện đại thì Bạch Trạch chẳng khác gì là một chiếc siêu xe xa hoa sang trọng.

Tượng trưng cho thân phận và địa vị.

Đẳng cấp của hung thú bị khống chế càng cao thì càng chứng minh thực lực của người đó lợi hại.

“Bạch Trạch.” Lục Châu gọi một tiếng.

Trên bầu trời Ma Thiên Các đột nhiên xuất hiện một con sư tử hai sừng, toàn thân nó tắm trong ánh sáng lấp lánh, bước xuống từ trên mây.

Nó bước vào trong viện Lục Châu.

Lục Châu nhìn Bạch Trạch toàn thân phủ đầy ánh sáng, giật mình trong chốc lát.

Dù có ký ức rộng rãi của Cơ Thiên Đạo, khi trông thấy Bạch Trạch hắn vẫn cảm thấy phấn khích.

Lục Châu vung tay lên.

Bạch Trạch xoay một vòng như đang chui vào hư không, nháy mắt đã biến mất.

Ba tên ác đồ dưới núi quay đầu nhìn về phía Ma Thiên Các, ngẩn người suy nghĩ.

“Ta bị hoa mắt sao? Vừa rồi hình như có một cỗ năng lượng cực mạnh mang theo điềm lành xuất hiện?”

“Huynh không có hoa mắt, muội cũng nhìn thấy.”

“Là sáo lộ mới đó, sư phụ rõ ràng là muốn che giấu tà khí trên người mình, ta coi như không nhìn thấy.”

“Đúng vậy, cứ coi như không nhìn thấy.”

------------

Trên Ma Thiên Các, Lục Châu đang lâng lâng vì liên tục rút thưởng ra đồ tốt.

Còn lại đống điểm công đức, hắn quyết định rút thưởng tiếp.

“Rút thưởng.”

[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]

“Rút thưởng.”

[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]

Hai lần liên tiếp rút hụt.

“Ngươi cho ta nếm qua hoa ngon quả ngọt rồi bây giờ bắt đầu bóc lột ta sao?” Lục Châu cạn lời.

“Rút thưởng.”

[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]

“…”

Còn thừa lại 44 điểm.

Không đủ điểm rút thưởng.

Lục Châu bất đắc dĩ đóng lại chức năng rút thưởng.

“Quả nhiên đều là chơi chiêu.”

Tuy vậy hắn vẫn không quá mức thất vọng hay tiếc nuối. Nói chung thì kết quả vẫn rất phong phú. Bốn lần rút thưởng hắn có một con toạ kỵ Bạch Trạch, rất lời rồi.

------------

Ở gần chân núi Kim Đình Sơn.

Có ba nam tử trung niên đang cưỡi ngựa phóng về phía Kim Đình Sơn.

“Phía trước chính là Kim Đình Sơn… cũng chính là hang ổ của lão ma đầu nổi tiếng bậc nhất tu chân giới, khiến người người kinh sợ.”

“Quản sự, tại sao lúc trước tộc trưởng phải đưa Diên Nhi đến Kim Đình Sơn để bái sư chứ? Thanh danh nơi này cũng không tốt lành gì!”

“Ngươi cho rằng tộc trưởng muốn như vậy sao? Lão ma đầu này giết người không chớp mắt, tộc trưởng cũng bất đắc dĩ mới phải chủ động đưa Diên Nhi đến đây bái sư.”

“Hy vọng lão ma đầu này nể mặt Diên Nhi, trợ giúp tộc ta vượt qua đại kiếp nạn.”

Vị quản sự cưỡi ngựa phía trước bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ mong là vậy… Nghe nói mấy ngày trước lão ma đầu dùng sức một người bức lui thập đại cao thủ, dùng một chiêu chém giết Môn chủ Thiên Kiếm Môn là Lạc Trường Phong. Nếu lão ma đầu chịu ra tay hỗ trợ thì Từ gia nhất định có thể vượt qua kiếp nạn này.”

Ba người tiếp tục phi ngựa về phía trước.

Lúc đi vào sơn lâm.

Một bóng đen như quỷ mị phiêu đãng giữa không trung, giọng nói khiến người ta sợ hãi vang lên:

“Kẻ nào dám cả gan bước vào Kim Đình Sơn?”

Ba người lập tức xuống ngựa, quỳ một gối xuống.

“Từ gia ở An Dương Thành, xin bái kiến chư vị ma.. cao, cao nhân của Ma Thiên Các…” Quản sự nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

“Từ gia ở An Dương Thành?”

Thân ảnh của Minh Thế Nhân từ trên không trăm mét đột nhiên phi xuống, tạo thành từng đạo tàn ảnh lưu lại trong không trung.

Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt đứng hai bên trái phải, ba người sắp thành một đường thẳng.

Ba kẻ đang quỳ dưới đất trừng to mắt, bờ môi run rẩy. Đều nghe nói ma đầu ở Kim Đình Sơn cực kỳ đáng sợ, nay gặp rồi mới thấy quả thật là vậy.

“Lão tứ, Từ gia ở An Dương Thành chính là tộc nhân của tiểu sư muội.” Đoan Mộc Sinh nói.

“Ta hiểu rồi… may mà ta cơ trí… Theo sáo lộ mới của sư phụ, bây giờ chúng ta không thể giết hắn, mà còn phải đối xử tốt với bọn hắn… huống hồ đây còn là tộc nhân của tiểu sư muội.” Minh Thế Nhân gật gật đầu.

“Tứ sư huynh nói có lý.”

Ba người Từ gia nhìn nhau, chẳng hiểu ra sao.

Minh Thế Nhân mỉm cười bước tới, đỡ Từ quản sự dậy: “Không cần đa lễ, mau mau đứng lên.”

“A?”

Từ quản sự suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy nhất định là trong nụ cười của hắn có dao, liền càng khách khí hơn. “Không dám, không dám…”

“Lời ấy sai rồi, các ngươi là tộc nhân của tiểu sư muội thì chính là người trong nhà. Người trong nhà thì không cần đa lễ. Nào nào nào, đừng khẩn trương…”

“Tiểu nhân không dám.”

Minh Thế Nhân nhướng mày, nhấc chân đá hắn một cước.

Ầm!

Từ quản sự té đập mặt xuống đất trông như tư thế chó đớp cứt, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt! Nhanh lên, toàn bộ đi lên núi cho ta, chờ xử lý!”

Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt ngẩn cả người.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không còn cách nào. Sáo lộ mới của sư phụ thiệt là khó chơi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương