Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu Em
-
Chương 40
*.
Cơn gió heo may lùa vào cánh cửa những tia nắng ấm áp dịu nhẹ soi vào phòng. Nó nheo mắt tỉnh dậy, bỡ ngỡ khi không biết mình đang ở đâu. Vơ lấy cái điện thoại cạnh gối nó ấn xem giờ. Nó trợn mắt:
- Gì thế này. 167 cuộc gọi nhỡ. và 29 tin nhắn.
Rồi nó nhớ ra mọi chuyện của ngày hôm qua. đầu nó hơi đau, nó ngồi để đọc tin nhắn, toàn của Cường và Duy cả Vân nữa. 167 cuộc gọi nhỡ. Nó mơ cũng không nghĩ tới là có lúc điện thoại của mình lại có con số khủng lồ thế này. Trông hộp thư thoại Duy và Cường cứ thay nhau xếp hàng mà nó thấy chóng hết cả mặt.
Quay lại với hiện tại nó bàng hoàng không biết mình đang ở đâu, mọi thứ xung quanh nó đều rất xa lạ. Dù nó có cố như thế nào cũng không nhớ nổi tại sao nó lại ở một căn nhà lạ hoắc như thế này. Chả nhẽ có người đã cứu mình – nó tự nghĩ. Rồi cố lết cái thân xác đang đau nhức ê ẩm của nó xuống giường. Bước từng bước mọi thứ xung quanh căn nhà dần hiện ra trước mắt, nhưng nó vẫn chẳng biết đây là ngôi nhà của ai. Nó thấy một căn phòng bên cạnh, nó bước tới, gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời. Nó đẩy cánh cửa bước vào. Và trước mắt nó một cảnh tượng phũ phàng. Một tiếng hét thất thanh phát ra từ căn phòng:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA….._ rồi nó chôn chân tại chỗ luôn
- Ưmmm…… ừm…m Gì vậy _ Hoàng bịt tai dịu mắt ngồi dậy. Nhìn ra phía cửa, nơi có tiếng hét đó.- HÂN_ giờ thì đến lượt hoàng hét tên nó nên một cách ngạc nhiên vô độ.
- Ashiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Sáng sớm không có ai ngủ, hét rồi kêu tên con nhỏ đáng ghét đó làm gì vậy mà _ Chui từ chăn ra hắn làu bàu, nhăn mặt nhìn Hoàng. Vẫn chưa biết có sự xuất hiện của nó trong phòng
- Tôi…. Ông… Hân… _ Hoàng lắp bắp không nói thành lời nữa.
- Con nhỏ đấy làm sao. Giờ này chắc thì nằm gáy như lợn chứ gì. _ Hắn vò đầu, ngáp ngủ.
- Ông điên à. Ông không nhìn thấy ai ở cửa kia sao.
- Ai chứ _ Hắn quay ra. _ A. Cô… sao cô.. – quay sang nói với Hoàng._ sao ông không bảo tôi trước hả.
- Mấy người…. là sao…. _ Nó lấy hai tay che mắt nói với3 người họ.
- Sao cơ chứ. Cô đừng có nghĩ linh tinh _ Hắn kéo cái chăn che cái thân hình của mình lúc này
- Tôi cũng chẳng muốn nghĩ cái gì cả, chẳng qua mọi sự việc nó cứ đập thẳng vào mắt tôi thế này đó. _ nó khẽ nhún vai khi biết đã không có gì ái gại.
- Thế em nghĩ bọn anh làm sao cơ chứ.
- Các anh tự hiểu đi. Tôi cũng không biết phải nghĩ làm sao nữa.
- Cô đừng có cái gì cũng chỉ nhìn qua thôi mà đã đoán chắc rằng người ta là như thế. _ Hắn cứ một tay ôm lấy cái chăn, một tay chỉ về phía nó nói.
- Tôi chả muốn tranh cãi đâu, mặc đồ vào rồi xuống nhà tôi cần nói chuyện.
- Tôi chả có chuyện gì để nói với cô cả _ Hắn cãi bướng
- Anh không có nhưng tôi có.
- Cô….
- Hoàng à……….. sao dậy sớm vậy…. tôi buồn ngủ … ông mý Phong không mệt sao hả……..Hừmmmmmmm _ Long lồm cồm bò ra trong đống chăn cuối cùng chồm nên người Hoàng.
- ZỜi ạ…. Đi ra xem nào… _ Hoàng hất Long ra một cách phũ phàng.
- Phong ơi…. Hoàng bỏ tôi rồi … tôi qua hứa rồi cơ mà _ bắt đầu chuyển hướng và vẫn không biết rằng có một người con gái đứng chôn chân ở kia từ nãy giờ.
- Sáng sớm đã gặp thằng điên rồi. Ông xê ra, không lại bị hiểu nhầm nữa bây giờ _ Hắn lại hất Long ra ngoài.
- Ai mà hiểu làm. Có 3 đứa thôi mà _ Long đột nhiên lũng nịu như con gái. Lúc nào không lúc cứ lúc nó xuất hiện là 3 người này trở nên thân mật là thường. Không khỏi nghi ngờ.
- Cửa _ Lạnh tanh Hoàng buông một câu rồi ôm đầu
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA …. Sao không ai nói với tôi. _ Long nhìn ra cửa rồi trợn mắt hét nên rồi tìm cái chăn chui tọt vào trong chăn lấp.
Cơn gió heo may lùa vào cánh cửa những tia nắng ấm áp dịu nhẹ soi vào phòng. Nó nheo mắt tỉnh dậy, bỡ ngỡ khi không biết mình đang ở đâu. Vơ lấy cái điện thoại cạnh gối nó ấn xem giờ. Nó trợn mắt:
- Gì thế này. 167 cuộc gọi nhỡ. và 29 tin nhắn.
Rồi nó nhớ ra mọi chuyện của ngày hôm qua. đầu nó hơi đau, nó ngồi để đọc tin nhắn, toàn của Cường và Duy cả Vân nữa. 167 cuộc gọi nhỡ. Nó mơ cũng không nghĩ tới là có lúc điện thoại của mình lại có con số khủng lồ thế này. Trông hộp thư thoại Duy và Cường cứ thay nhau xếp hàng mà nó thấy chóng hết cả mặt.
Quay lại với hiện tại nó bàng hoàng không biết mình đang ở đâu, mọi thứ xung quanh nó đều rất xa lạ. Dù nó có cố như thế nào cũng không nhớ nổi tại sao nó lại ở một căn nhà lạ hoắc như thế này. Chả nhẽ có người đã cứu mình – nó tự nghĩ. Rồi cố lết cái thân xác đang đau nhức ê ẩm của nó xuống giường. Bước từng bước mọi thứ xung quanh căn nhà dần hiện ra trước mắt, nhưng nó vẫn chẳng biết đây là ngôi nhà của ai. Nó thấy một căn phòng bên cạnh, nó bước tới, gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời. Nó đẩy cánh cửa bước vào. Và trước mắt nó một cảnh tượng phũ phàng. Một tiếng hét thất thanh phát ra từ căn phòng:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA….._ rồi nó chôn chân tại chỗ luôn
- Ưmmm…… ừm…m Gì vậy _ Hoàng bịt tai dịu mắt ngồi dậy. Nhìn ra phía cửa, nơi có tiếng hét đó.- HÂN_ giờ thì đến lượt hoàng hét tên nó nên một cách ngạc nhiên vô độ.
- Ashiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Sáng sớm không có ai ngủ, hét rồi kêu tên con nhỏ đáng ghét đó làm gì vậy mà _ Chui từ chăn ra hắn làu bàu, nhăn mặt nhìn Hoàng. Vẫn chưa biết có sự xuất hiện của nó trong phòng
- Tôi…. Ông… Hân… _ Hoàng lắp bắp không nói thành lời nữa.
- Con nhỏ đấy làm sao. Giờ này chắc thì nằm gáy như lợn chứ gì. _ Hắn vò đầu, ngáp ngủ.
- Ông điên à. Ông không nhìn thấy ai ở cửa kia sao.
- Ai chứ _ Hắn quay ra. _ A. Cô… sao cô.. – quay sang nói với Hoàng._ sao ông không bảo tôi trước hả.
- Mấy người…. là sao…. _ Nó lấy hai tay che mắt nói với3 người họ.
- Sao cơ chứ. Cô đừng có nghĩ linh tinh _ Hắn kéo cái chăn che cái thân hình của mình lúc này
- Tôi cũng chẳng muốn nghĩ cái gì cả, chẳng qua mọi sự việc nó cứ đập thẳng vào mắt tôi thế này đó. _ nó khẽ nhún vai khi biết đã không có gì ái gại.
- Thế em nghĩ bọn anh làm sao cơ chứ.
- Các anh tự hiểu đi. Tôi cũng không biết phải nghĩ làm sao nữa.
- Cô đừng có cái gì cũng chỉ nhìn qua thôi mà đã đoán chắc rằng người ta là như thế. _ Hắn cứ một tay ôm lấy cái chăn, một tay chỉ về phía nó nói.
- Tôi chả muốn tranh cãi đâu, mặc đồ vào rồi xuống nhà tôi cần nói chuyện.
- Tôi chả có chuyện gì để nói với cô cả _ Hắn cãi bướng
- Anh không có nhưng tôi có.
- Cô….
- Hoàng à……….. sao dậy sớm vậy…. tôi buồn ngủ … ông mý Phong không mệt sao hả……..Hừmmmmmmm _ Long lồm cồm bò ra trong đống chăn cuối cùng chồm nên người Hoàng.
- ZỜi ạ…. Đi ra xem nào… _ Hoàng hất Long ra một cách phũ phàng.
- Phong ơi…. Hoàng bỏ tôi rồi … tôi qua hứa rồi cơ mà _ bắt đầu chuyển hướng và vẫn không biết rằng có một người con gái đứng chôn chân ở kia từ nãy giờ.
- Sáng sớm đã gặp thằng điên rồi. Ông xê ra, không lại bị hiểu nhầm nữa bây giờ _ Hắn lại hất Long ra ngoài.
- Ai mà hiểu làm. Có 3 đứa thôi mà _ Long đột nhiên lũng nịu như con gái. Lúc nào không lúc cứ lúc nó xuất hiện là 3 người này trở nên thân mật là thường. Không khỏi nghi ngờ.
- Cửa _ Lạnh tanh Hoàng buông một câu rồi ôm đầu
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA …. Sao không ai nói với tôi. _ Long nhìn ra cửa rồi trợn mắt hét nên rồi tìm cái chăn chui tọt vào trong chăn lấp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook