- Thì cô cũng chỉ xứng đáng nhận những thứ ném đi đó còn gì. Cô không dùg nó mà đem nó đi bán cũng được một khoản mà mua đồ ăn cho thằng em cô đó, tôi nhìn nó cũng khan khổ lắm _ sau câu nói đó là những nụ cười vang nên. Không phải là một người, cũng khôgn phải chỉ riêng 3 người đó, mà nhữg người mua hàng xung quanh cũng đã đứng lại xem cuộc cãi lộn giữa thiếu gia của fashion này và một người con gái lạ mặt.

Nó im lặng, sống mũi nó cay rè, nó biết gia đình nó ở vị trí nào trong xã hội, nó cũng biết rằng những kẻ thượng lưu sẽ nhìn nó bằng con mắt thế nào. Trước đây và ngay lúc này nó đã nhẫn nhục rất nhiều, người khác có thể nói nó, có thể **** nó thế nào cũng được, nhưng nó không cho phép ai xỉ bám gia đình nó và đặc biệt là nhóc em trai tội nghiệp khi phải mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, phải chịu những cơn đau, và những giọt nước mắt. Rồi nó cười, một nụ cười chua chát. Nó quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Đúng. Tôi nghèo, tôi là 1 thành viên của khu ổ chuột. Tôi yêu tiền nhất trên đời này. Thì sao. Đó cũng đâu phải là phận sự của anh đâu. Ngay từ nhỏ anh đã được sống trong nhà cao cửa rộng, anh được chăm sóc tử tể, hơi ốm đau thì be lo mẹ lo, anh đâu có sợ vất vả. Nhưng anh không có quyền xỉ bám người khác một cách quá đáng như thế.

- Thì sao nào. Cô sẽ giết tôi chắc. _ Hắn vênh mặt

- Không. Tôi đâu có khả năng đó, Anh biết mà. Haha. Nếu như một lần thôi, anh phải chịu cơn đau như đứa em tôi, một lần thôi anh đứng trong nhà mà như đang ở ngoài trời với cơn mưa tầm tã, và một lần thôi anh chịu ăn mì tôm sống để nhường cái bánh mì mẹ để lại cho chị đi học thì anh sẽ không bao giờ nói câu đó. Anh có quyền nói tôi sao cũng được, nhưng đừng hạ thấp đứa em của tôi. _ nó đag phải kìm nén, nó cảm tưởng như tim mình sắp nổ tung ra. Nó không được khóc, nó phải nhịn, nó không thể khóc.

- Gì chứ. Cô lên mặt dạy đời với ai. Cô tưởng cô giỏi lắm sao. _ lúc đầu khi nghe nó nói hắn cũng sững người lại, nhưng rồi chẳng biết vì sao hắn lại thốt nên câu đó.

- Cậu quá đáng quá rồi _ Hoàng nói nhẹ

- Đúng rồi đó. Dừng lại đi _ Log đặt tay lên vai hắn

Hắn cũng biết là như thế đó, nhưng biết bao con mắt đang nhìn hắn, có lẽ vì cái sĩ diện của một thiếu gia hắn không thể dừng lại. Nó không nói gì chỉ quay lưng bước đi. Dù có nói ra đi nữa, nó vân không cảm thấy thoải mái hơn chút nào.

- Cô đi đi, đi khỏi nơi đây. Không có tiền thì đừng vác mặt vào đây mà động chạm vớ vẩn, nó quá bẩn. _ rồi lại là những tiếng cười, những tiếng xì xầm to nhỏ 2 bên. Nó khựng lại:

- Anh nói hết đi, nói hết trong ngày hôm nay đi, để tôi không phải nghe thêm bất kì lời xỉ bám nào nữa.

- Không bao giờ. Tôi muốn ngày nào cũng nói, ngày nào cũng phải cho cô uất ức ô uế cái nơi ở của mình. Nếu như có một điều ước, tôi sẽ ước cho cái bọn ổ chuột như cô biến hết khỏi thế giới này. Như vậy cuộc sống sẽ tươi đẹp biết bao. _ hắn nói với cái giọng khinh biệt.

- ………. Nó lại im lặng.

- Thôi đi, ông quá lắm rồi _ long gắt.

- Ông cảm thấy đủ chưa. _ Hoàng vẫn dữ giọng nói điềm tĩnh nhưng thực sự trong lòng đã nóng lên cả rồi.

- Không. Tôi phải nói. Cô còn biết tôi ước gì không, tôi ước cái thằng mà cô đã đem ra so sáh với tôi đó chết càng sớm càng tốt mà phải chết trong đau đớn, thì lúc đó cô mới không còn cái gì để nói lại tôi nữa. Cô biết chưa.

- Đủ rồi. _ Nó hét lên, chặn giọng của Hoàng. Nó không thể nhìn được nữa. _ Thằng bé không có tội. Anh không cần phải trù ẻo nó như thế. Nó sống hay chết cũng đâu liên quan gì đến anh.

- Có chứ. Tôi căm thù nó, khi cô giám đem tôi ra so sánh với thứ bẩn thỉu đó. Nó đâu có xứng, nó là cái gì cơ chứ.

Lần này thì nó không còn đứng yên mà nhẫn nhục được nữa. Nói đúng hơn là nó không hề muốn. Nó đã quay lại, nhìn hắn bằng đôi mắt căm thù. Và nhào tới. Đạp hắn một cú thật đau, hắn ngã. Rồi nó túm cổ áo ngồi nên người hắn mà vừa đấm, vừa gáo thét như một con thú hoang bị tước bỏ quyền tự do:

- ANH IM MIỆNG ĐI. HỌ KHÔNG CÓ TỘI GÌ CẢ. HỌ CŨNG LÀ CON NGƯỜI. HỌ CŨNG CÓ QUYỀN ĐƯỢC SỐNG. DÙ HỌ SINH RA Ở ĐÂU ĐI NỮA. CHỈ LÀ HỌ KHÔNG MAY MẮN, HỌ NGHÈO, NHƯNG HỌ CÓ CŨNG CÓ LÒNG TỰ TRỌNG, ANH ĐỪNG NGHĨ MÌNH LÀ THIẾU GIA CÔNG TỬ THÌ ANH MUỐN NÓI GÌ THÌ NÓI. ANH KHÔNG CÓ QUYỀN ĐÓ. TỪ TRƯỚC ĐẾN NAY ĐỒNG TIỀN MÀ ANH TIÊU, ĐÓ KHÔNG PHẢI CỦA ANH. ANH LÀ KẺ ĂN BÁM BỐ MẸ. VẬY THÌ KHÔNG BAO GIỜ ANH CÓ QUYỀN XỈ BÁM HỌ CẢ.

Nó cứ đấm. đấm không ngừng nghỉ, từng cú đấm với sức mạnh của một tuyển thủ vovinam, hắn như chết lịm. từng giọt nước mắt nó chảy dài trên gò má đang đỏ ửng nên vì tức giận. Mọi người bên ngoài hoảng hốt, chỉ đứng đó nhìn rồi xì xầm to nhỏ. Long và Hoàng phải đứng đơ ra một lúc rồi mới dùng sức kéo nó ra. Nó vật ra bên cạnh giá dầy. Nó bàng hoàng không biết vừa mình đang làm gì. Nó ngồi đó, ôm đầu rồi nhìn hắn. Khuôn mặt hắn đã bầm nên, môi bật máu. Nó nhìn lại đôi tay mình. Tay nó cũng đã đỏ lên. Mọi người xung quanh chỉ chỏ nhìn nó rồi nhìn hắn.

Vân lúc này mới từ đâu chạy tới. Xà vào nó:

- Hân, bà sao vậy

Nhìn thấy Vân, nó như tìm lại mình, nhảy lên ôm chầm lấy cổ Vân.

- Tôi… tôi sợ lắm... tôi không biết mình đang làm gì nữa.

- Bà đã đánh hắn ta sao. _ Vân nhìn Phong

- Ừ. … tại hắn rủa em tôi chết… hắn…

- Thôi nào. Sẽ không có chuyện gì đâu.

- Hắn sẽ không làm gì Huy chứ.

- được rồi mà, tôi sẽ giúp đỡ bà bảo vệ Huy được chưa.

Nó cứ ôm chặt lấy Vân như vậy. Chưa bao giờ Vân thấy nó yếu đuối đến thế.

Một lúc sau. Hắn tỉnh lại. Nhìn nó bằng ánh mắt căm thù rồi đứng dậy bỏ đi. Mọi người cũng tản dần ra, chỉ còn nó và Vân ngồi đó. Nó vẫn gục đầu vào vai Vân nhẹ nhàng, nhưng cái ôm thật chặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương