Đồ Cổ Xuống Núi
-
Chương 57: Bảo hộ động vật là phung phí của trời
Đoàn Kết Nghĩa vừa nghe sư phụ nhà mình muốn giết động vật được bảo hộ cũng hoảng sợ nhào tới ngăn cản. Heo rừng dưới thân liều mạng giãy dụa, không ngừng lặp đi lặp lại vị trí xã hội của mình, bên cạnh cũng có tiếng khuyên can om sòm, cộng thêm miếng ngọc đeo trên cổ cũng bắt đầu nóng lên, Vệ Tây cầm dao, ánh mắt dị thường sắc bén, cả người cũng đằng đằng sát khí.
Đã đến mức này rồi, không bằng tìm lý do giết nó.
Lúc này cổ tay Vệ Tây bị nắm chặt, nhị đồ đệ ngồi xổm xuống bên cạnh, âm thâm trầm thấp chui vào tai: "Vệ Tây, nó mở linh trí rồi."
Linh trí...
Vệ Đắc Đạo!
Sau khi rời núi chưa từng gặp tinh quái mở linh trí nên suýt chút nữa Vệ Tây đã quên mất rồi! Vệ Tây cắn chặt răng nhìn chằm chằm thân thể to mọng đang run bần bật của heo rừng tinh.
Cổ tay bị kéo lên, ngón tay bị bung ra, Vệ Tây sầm mặt, cuối cùng bị nhị đồ đệ lấy dao đi, kéo đứng dậy.
Trên mặt có ngón tay mơn trớn, nhị đồ đệ kéo cậu thấp giọng hỏi: "Có bị thương không?"
Vệ Tây lắc đầu, thần kinh căng cứng đột nhiên thả lỏng, trong đầu đầy ắp mấy lời lải nhải của Vệ Đắc Đạo, cậu cảm thấy thực mệt mỏi. Thế nhưng cậu không bị thương, vết máu trên người đều là của heo rừng tinh.
Heo rừng tinh sau khi thoát nạn lập tức chạy tới núp sau lưng nhóm đạo sĩ đã ngăn cản Vệ Tây, cảm động kêu ét ét không ngừng, không còn dám trang bức nữa, thực sự cám ơn quốc gia!
Nó nghĩ rằng Vệ Tây đắn đo thân phận động vật được quốc gia bảo hộ của nó nên mới không hạ sát, những người khác cũng không biết mục đích thật sự của Vệ Tây, chỉ cho rằng cậu phẫn nộ với lời lẽ ngông cuồng của heo rừng tinh nên mới đuổi theo trả thù.
Nhất thời nhìn heo rừng tinh vết thương chi chít suýt chút nữa đã mất cả mạng, mọi người không khỏi nhớ lại mệnh đề cũ đã nhiều lần lặp lại... Thái Thương Tông thật sự... làm người ta không biết nói gì cho phải.
***
Nhóm động vật đội hữu được heo rừng tinh mang tới cũng không khác bao nhiêu, mấy con lâu la nhát gan sớm đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, đám lưu lại thấy lão đại nhà mình bị đánh thảm như vậy cũng sợ tới hồn bay phách tán.
Cây trúc xanh biếc cao thẳng bên kia cũng không lắc lư nữa, yên lặng cắm rễ như đã chết rồi vậy.
Chuyện thành như vậy, pháp tràng khẳng định không cần làm nữa, việc cấp bách bây giờ là băng bó trị thương cho heo rừng tinh. Heo rừng tinh thấy có người chống lưng thì bắt đầu giở giọng, nó nhào xuống đất hừ hừ khóc lóc kể lể với nhóm đạo sĩ: "Tổn thương động vật bảo hộ cấp hai của quốc gia, các người cũng thấy rồi đấy, ta muốn tố cáo cậu ta..."
Mọi người căn bản không biết nên đáp lại thế nào, Đoàn Kết Nghĩa nghe con heo này muốn tố cáo sư phụ nhà mình thì lập tức nhảy cẩng lên tranh luận: "Mi tố cáo tụi ta? Tụi ta còn chưa tố cáo mi đấy!"
Heo rừng tinh bị mấy lời đổi trắng thay đen của Đoàn Kết Nghĩa làm tức tới trợn mắt: "Mi nói gì đó?"
Đoàn Kết Nghĩa: "Mi thành tinh năm nào hả?"
Heo rừng tinh sửng sốt: "Nửa năm trước, mi hỏi chuyện này làm chi?"
Đoàn Kết Nghĩa lập tức có chỗ dựa: "Nửa năm trước? Sau khi kiến quốc không thể thành tinh, mi có nghe qua câu này chưa? Ai cho phép mi thành tinh? Thủ tục của mi không hợp pháp a! Ta mới không tin, hai chúng ta cùng đi tố cáo xem ai bị xử trước. Đúng không các vị đạo trưởng?"
Nhóm đạo trưởng: "= ="
Thành tinh còn phải làm thủ tục... Huống Chí Minh mờ mịt nhìn Đoàn Kết Nghĩa, quả thực không biết Đoàn Kết Nghĩa học mấy lời vớ vẩn này từ đâu, càng làm người ta khiếp sợ là heo rừng tinh cư nhiên lại tin! Sau một khoảng mờ mịt, ưu tư phẫn nộ trong đôi mắt heo trợn trừng của nó biến mất, thay thế vào đó là bất an vì mình không có giấy phép.
Mắt thấy heo rừng tinh tựa hồ muốn hỏi mình vấn đề đi đâu làm thẻ ngành, nhóm đạo sĩ cuống cuồng quay mặt đi, lúc này sau lưng vang lên tiếng loạt xoạt, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Khâu Quốc Khải cùng Vương đạo nơm nớp lo sợ nhích tới gần.
Hai người không dám hành động đơn độc, vừa nãy quan sát được phương pháp trị yêu của Vệ Tây, hai người vô cùng rung động.
"Các, các vị đại sư." Vương đạo cẩn thận hỏi: "Đó là kẻ đã quấy rối đoàn phim tụi tôi à?"
Mọi người gật đầu: "Chắc hẳn là bọn chúng."
"Lợi hại thật a." Vương đạo nhớ tới tình cảnh khi nãy, dùng dáng vẻ mở rộng tầm mắt hướng Đoàn Kết Nghĩa nói: "Trước kia tôi cũng nghĩ trên đời này thật sự có yêu quái, thế nhưng ngờ phương thức hàng yêu trừ ma là như vậy, đúng là mạnh mẽ cuồng bạo kinh tâm động phách, hiệu suất cũng cực cao a!"
Trực tiếp đánh gục yêu quái! Ông vốn nghĩ đạo sĩ sẽ lập đàn làm pháp cơ.
Chuyện liên quan tới tài nghệ của sư phụ nhà mình, Đoàn Kết Nghĩa lập tức quang vinh bắt tay đối phương: "Nào có nào có a."
Mọi người: "..."
Mọi người thật sự muốn nói, phương thức hàng yêu trừ ma này chỉ sợ chỉ có Thái Thương Tông có mà thôi, còn nhóm đạo sĩ nếu gặp yêu quái chỉ sợ phải lập đàn làm phép thật...
Lúc gặp bầy thú, Khâu Quốc Khải cùng Vương đạo rất kinh hoảng, hiện giờ thấy heo rừng bị đánh thảm như vậy thì không hiểu sao không còn sợ như vậy nữa, sau khi bắt tay với Đoàn Kết Nghĩa xong, Vương đạo vẫn còn tâm tư truy xét căn nguyên: "Đại sư, mọi người có biết vì sao bọn họ lại quấy rối đoàn phim chúng tôi không? Phục trang biểu diễn bị phá thành như vậy, lại còn lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, ít ra cũng phải biết nguyên nhân chứ?"
Heo rừng tinh nằm dưới đất liếc mắt, tựa như đang xem thường vậy, mũi heo hừ ra hai luồng hơi nóng.
Rõ ràng là dáng vẻ không chịu hợp tác, hơn nữa ánh mắt nhìn Vương đạo cũng lộ rõ chán ghét, mọi người liền rối rít suy đoán nguyên nhân...
Là đoàn phim tới không đúng thời điểm? Hay trong lúc quay phim đã phạm phải cấm kỵ gì? Hoặc là đoàn phim phá hỏng hoàn cảnh sinh thái trong núi?
Hoặc là...
Đơn thuần muốn tổn thương người mà thôi?
Lúc này Vệ Tây đã được nhị đồ đệ lau sạch máu trên mặt, nhìn dáng vẻ heo rừng thì trầm mặt đi tới, heo rừng tinh ngửi thấy mùi Vệ Tây, tâm tình lập tức kích động, bắt đầu điên cuồng nhích ra xa, dáng vẻ cũng không còn ngạo mạn nỗi nữa, gào khóc nói: "Mi muốn làm gì? Ta là động vật hoang dã được quốc gia bảo hộ đó!"
Cộng thêm cảm thấy bản thân bị đập thực quá oan uổng, heo rừng tinh lớn tiếng nói với mọi người: "Sao các người có thể đối xử với ta như vậy chứ? Là các người không chịu tôn trọng tụi ta trước, tụi ta phản kích một chút thì có sao đâu chứ!"
"???" Vương đạo có chút hốt hoảng: "Chúng tôi không tôn trọng các ngài khi nào?"
"Mi còn chối à?" Heo rừng tinh tức tới đỏ mắt, nước mũi phun phì phì: "Ta ở chung khách sạn với các mi, hôm đó tụi ta thấy các mi phân phát quần áo, dáng vẻ giả trang của các mi đúng là quá nhục nhã tụi ta mà!"
Vương đạo nghe vậy thì sửng sốt, đột nhiên nhớ tới mớ phục trang bị xé nát đầy đất, rốt cuộc ý thức được gì đó, ông lập tức chìm vào trầm mặc.
Vệ Tây nắm miếng ngọc ấm áp đứng bên cạnh nhị đồ đệ nghe được câu có câu không, cũng hiểu được nhóm tinh quái trùng hợp nhìn thấy đoàn phim phát phục trang cho diễn viên. Mà vai diễn quần chúng trùng hợp với thân phận của nhóm tinh quái, chúng liền biết cái đám người không biết từ đâu tới này cư nhiên mặc mớ quần áo làm cẩu làm thả giả trang là mình, nhóm tinh quái không hài lòng nên phẫn nộ quấy rối.
Heo rừng tinh nằm dưới đất hùng hồn nói: "Tụi ta phong lưu phóng khoáng như thế, nào giống dáng vẻ tệ hại kia chứ?"
Mọi người nhìn thân hình cường tráng, cái mũi không ngừng xì nước mũi cùng cái đuôi đang liều mạng đập đất của nó, thật sự không biết nên đánh giá thế nào.
***
Vệ Tây liếc nhìn nhị đồ đệ, đối phương liếc nhìn heo rừng tinh rồi chuyển qua đám tinh quái đang núp trong bụi rậm xa xa, biểu tình nghiêm túc hiếm thấy.
Vệ Tây liếm máu heo rừng còn dính trên tay: "Lục Khuyết, con sao vậy?"
Đồ đệ thu hồi ánh mắt, tầm mắt chạm vào đầu lưỡi liếm lên mu bàn tay của Vệ Tây thì lập tức quay mặt đi: "Số lượng tinh quái mở linh trí trong Hoa Mẫu sơn quá nhiều."
Anh ước tính một chút, không tính số thực vật chưa phát hiện, chỉ riêng động vật thôi đã không dưới hai mươi.
Số lượng này rõ ràng rất dị thường, Sóc Tông rũ mắt suy tư một chút rồi chậm rãi nhìn lên bầu trời.
Thiên đạo...
Vệ Tây không rõ Sóc Tông đang nghĩ gì, liếm láp vị máu quanh quẩn trên đầu lưỡi, nghe vậy thù tán đồng hừ lạnh một tiếng: "Đúng là quá nhiều!"
Nếu như không mở linh trí thì con heo rừng nằm dưới đất kia đã vào miệng cậu rồi, làm sao có thể sống sót tới bây giờ!
Đoàn Kết Nghĩa thấy Vệ Tây tựa hồ vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục liếc nhìn heo rừng tinh, sợ sư phụ nhà mình bí quá hóa liều, anh nhịn không được tiến tới khuyên nhủ: "Sư phụ, không thể tùy tiện giết động vật được quốc gia bảo hộ đâu a, chúng ta không có giấy phép đi săn, nếu bị tra ra thì sẽ bị kiện."
Vệ Tây nhíu mày: "Bị kiện?"
Đoàn Kết Nghĩa: "Không chỉ bị kiện, nói không chừng còn bị phạt tiền nữa!"
Phạt tiền! Còn bị phạt tiền?
Từ này Vệ Tây nghe hiểu, cậu không khỏi nhíu mày, ngoài núi rốt cuộc là chuyện gì vậy a?
Mở tông môn phải đăng ký hết cái này tới cái khác, kiếm tiền phải nộp thuế cũng thôi đi, cư nhiên ăn heo rừng cũng không được! Còn bị phạt tiền!
Vệ Tây vừa tức lại ủy khuất, khó lắm mới không bị Vệ Đắc Đạo cằn nhằn, sao bên ngoài lại đầy quy củ cổ quái như vậy a!
***
Khâu Quốc Khải cùng Vương đạo hiểu ra nguyên do đoàn phim bị nhóm tinh quái quấy phá thì thực sự sụp đổ tam quan.
Nhất là gian thương Khâu Quốc Khải, vì tiết kiệm phí tổn của đoàn phim mà nghĩ ra chủ ý bớt tiền cho phục trang, thế nhưng không ngờ lại tự cầm đá đập chân mình, thực sự là ấm ức tới muốn bật khóc.
Con mẹ nó rốt cuộc là chuyện xúi quẩy gì a! Tiết kiệm chi phí phục trang không phải là quy tắc ngầm mà mọi người trong nghề đều biết sao?
Nghĩ tới đoàn phim vì chuyện này mà bị tuyên truyền là có ma quỷ lộng hành, trái tim Khâu Quốc Khải thực sự vỡ vụn. Thế nhưng cố tình chuyện đoàn phim cắt xén kinh phí phục trang lại là sự thật, tình cảnh này giống như bạn quay chụp một bộ phim thần thoại cổ trang, kết quả vì làm xấu hình tượng gia tộc nhà người ta mà bị kiện cáo vậy, thực sự là đuối lý, căn bản không thể nào phân giải.
"Thì... thì ra là vậy..." Vương đạo cũng nghẹn ngào: "...phục trang cùng đạo cụ có thể làm lại một lần nữa, thế nhưng bây giờ thời gian cấp bách, chỉ hai ngày nữa là có tuyết rơi rồi, hơn một trăm người trong đoàn đang chờ đợi, sao trì hoãn nỗi a!"
Quan trọng hơn là nháo loạn một phen như vậy làm hoạt động chiêu mộ diễn viên quần chúng của đoàn phim cũng bị ảnh hưởng, sáng nay trợ lý vào thành phố tuyền mộ diễn viên vừa gọi điện báo, nói là tin bát quái đoàn phim có ma quỷ lộng hành đang lan truyền rần rần nên căn bản không có ai vì chút tiền diễn quần chúng mà chạy tới Hoa Mậu sơn.
Này rốt cuộc là tạo nghiệt gì a!
Trong thế giới ông không nhìn thấy, Phương Tiểu Kiệt kích động tới mức thân quỷ run rẩy dán sát vào người ông điên cuồng gào to: "Vương đạo! Chọn tôi đi!!! Chọn tôi đi mà!!! Tôi diễn xuất đặc biệt tốt a!!!!"
Khoảng thời gian này Đoàn Kết Nghĩa đang học vẽ bùa, trên người luôn mang theo bùa khai nhãn nên nhìn thấy tình cảnh này, đồng thời cũng thấy biểu tình lo âu của Vương đạo, linh quang chột lóe, lập tức nghĩ ra một ý tưởng có thể giật giải Nobel, anh hô to: "Trời ơi! Sao tôi lại thông minh như vậy a!"
Heo rừng tinh nằm chèm bẹp dưới đất bị tiếng hô của Đoàn Kết Nghĩa dọa hoảng, nó sợ hãi nhìn qua.
Đoàn Kết Nghĩa: "Thu hồi ánh mắt của mi đi!"
["谁的眼神锁定你." Ai hiểu comt chỉ cáo]
****
Sáng sớm, đông đảo diễn viên của đoàn phim "Tiếng Hét" mặc áo lông bước ra khỏi khách sạn, hít sâu một hơi không khí mới mẻ chốn núi rừng.
"Làm pháp sự xong quả nhiên an tâm hơn hẳn." Có người nói: "À đúng rồi, hôm qua có phải đã thông báo hôm nay sẽ quay cảnh quần chúng ngoài trời không?"
Một diễn viên gật đầu: "Đúng vậy, bất quá ai biết có quay được không chứ, tôi nghe nói bây giờ chẳng có ai dám tham gia đoàn phim chúng ta."
Lúc này một nhân viên đoàn phim đi ngang qua nói: "Vương đạo cùng Khâu tổng đi đón diễn viên quần chúng rồi, chắc sắp tới rồi ấy."
Hử? Mọi người nghe vậy đều có chút kinh ngạc, tin đồn rần rần như vậy mà có người dám tới Hoa Mậu sơn sao? Nhóm diễn viên quần chúng này đúng là lớn gan.
Đang nói chuyện thì có một chiếc xe buýt chậm rãi chạy vào bãi đậu khách sạn, trên đầu xe có dán logo công ty Khâu Quốc Khải đầu tư.
"Tới rồi!" Mọi người tập trung nhìn qua, muốn xem thử xem là nhóm người nào. Xe dừng lại, cửa mở ra, trong ánh mắt trông ngóng của mọi người, cuối cùng cũng thấy một vệt màu xanh biếc từ cửa xe bước ra.
Mọi người tập trung nhìn lại thì phát hiện là màu quần áo, bộ đồ này được cắt may cực kỳ khéo léo, trên vải thêu hình cây trúc tiệp màu, tay áo dài rộng rũ xuống, thoạt nhìn đặc biệt tiên khí, một cô gái trẻ tuổi có mái tóc đen như mực bước xuống xe, theo động tác của cô mà tà áo khẽ tung bay như làn khói lượn lờ.
Đoàn phim trúng tà thật rồi sao? Cư nhiên làm phục trang cho vai quần chúng tốt như vậy?!
Còn nữa, vị diễn viên quần chúng này có phải quá chuyên nghiệp rồi không? Còn chưa tiến tổ đã mặc phục trang rồi?
Hai ý niệm này vừa lóe lên trong đầu mọi người thì cô gái trẻ kia đã bước xuống đất, sau đó xoay người đi về phía khách sạn.
Nháy mắt gương mặt cô gái lộ rõ, thành viên đoàn phim chạy ra hóng náo nhiệt tập thể câm nín.
"Mẹ ơi!" Lập tức có người khiếp sợ thốt lên: "Nhan sắc này, dáng vẻ này, con mẹ nó ai nói cho tôi nghe đi, đây thực sự là diễn viên quần chúng hay Vương đạo tìm người tới đổi nữ một vậy?!"
Thế nhưng làm người ta khiếp sợ không chỉ như vậy, trên xe buýt tiếp tục lục tục xuống thêm mười mấy người, nam có nữ có, cao có thấp có, chỉ có điểm duy nhất giống nhau là khí chất và tướng mạo đều con mẹ nó không thể tưởng tượng nỗi!
Ngay cả người nam da dẻ hơi đen, biểu tình mất kiên nhẫn, mặt băng băng gạc, mũi thì giống như bị cảm cứ khụt khịt không ngừng cũng có giá trị nhan ngang ngửa nam chính trước nay nổi danh nhờ anh tuấn của đoàn phim.
À, có ngoại lệ.
Người nam tóc dài mặc đồ trắng xuống cuối cùng có khí chất âm trầm, dáng dấp người này khá bình thường. Bất quá hình như hơi quá kích động thì phải, cứ dính lấy Vương đạo như thiếu nữ hoài xuân ấy, không rõ là chi chi chít chít cái gì. Vương đạo vẫn luôn né tránh, biểu tình lúng túng cũng lộ rõ rệt.
Khâu Quốc Khải không thèm để ý tới tình cảnh truy đuổi minh tinh ở ngay bên cạnh, thấy nhóm nhân viên đoàn phim đứng trước khách sạn thì lập tức tiến tới mỉm cười giới thiệu: "Đây là diễn viên quần chúng sẽ hợp tác với mọi người hôm nay, mau ra làm quen nè."
Mọi người trong đoàn yên lặng nhìn biểu tình bình tĩnh của ông.... cư nhiên thật sự là diễn viên quần chúng...
Khâu tổng rốt cuộc đã bào mộ phần tổ tiên công ty quản lý nào vậy? Cư nhiên lừa cả băng tới đây?
****
Đoàn Kết Nghĩa vui sướng đưa di động cho sư phụ nhà mình nhìn: "Wow wow, sư phụ, quay phim đúng là dễ kiếm tiền thật a, diễn viên quần chúng thôi mà cũng được cát sê cao như vậy."
Tinh quái trong núi tuy nhiều nhưng không phải con nào cũng có thể hóa hình người, cộng cả heo rừng tinh, cây trúc tinh thì chỉ có mười một mười hai con có thể tiếp diễn, bất quá Khâu Quốc Khải nhìn ngoại hình của bọn họ xong thì cực kỳ hài lòng, cộng thêm bọn họ còn tự chuẩn bị phục trang nên giảm được không ít chi phí.
Bất quá bọn họ hiện giờ không có giấy phép hay giấy tờ gì nên tiền không có khả năng chui vào túi bọn họ.
Đoàn Kết Nghĩa giống hệt như Lôi Phong sống, thực bất đắc dĩ đứng ra thay mặt.
Vệ Tây nghe đại đồ đệ nhắc tới thù lao liền liếc nhìn số tiền được chuyển tới, ánh mắt lập tức dời tới đám tinh quái bên kia.
Nếu có thể thay cậu kiếm tiền thì tốt.
Đám tinh quái bị Vệ Tây trừng lập tức run bần bật, hoàn toàn không dám đề cập tới chuyện thù lao đóng phim, mà heo rừng tinh dán băng cá nhân vẫn còn run run lập đi lập lại: "Tôi.. tôi là động vật được bảo hộ..."
"Aiz..." Muốn giết sớm đã giết rồi, Vệ Tây thấy liền phiền, không thèm để tâm nữa, dứt khoát chuyển hướng sang nữ nhân ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm không rời mắt.
Nhìn một hồi, bên cạnh liền truyền tới âm thanh có chút trầm thấp của nhị đồ đệ: "Em nhìn gì vậy?"
Vệ Tây có vẻ rất hứng thú, dùng cằm chỉ: "Nhìn cô ta."
Ánh mắt lạnh băng của Sóc Tông theo hướng chỉ của Vệ Tây phong tỏa mục tiêu, phát hiện vệ Tây đang chuyên chú nhìn chằm chằm con hồ ly tinh. Hồ ly tinh này rất có dáng vẻ hồ ly tinh, mái tóc dài quyến rũ, mặt nhọn mắt to, môi đỏ răng trắng, khí chất đặc thù, dáng ngồi cũng thướt tha đặc biệt quyến rũ, nhóm nhân viên cùng diễn viên tới lui trong đoàn không ngừng quay đầu ngắm nhìn chăm chú, Vệ Tây cũng nhìn...
Đối phương cũng cảm nhận được tầm mắt bọn họ, khẽ nhích ngồi ngồi nghiêng qua bắn ánh mắt phong tình vạn chủng về phía bọn họ.
Sóc Tông lạnh mặt, thu hồi tầm mắt yên lặng nhìn Vệ Tây, âm thanh không nghe ra ưu tư: "Đẹp mắt không?"
Vệ Tây gật đầu: "Không tệ."
Sóc Tông trầm mặc một chút: "...em cảm thấy cô ta thế nào?"
Hồ ly tinh nghe vậy thì lập tức nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào quyến rũ, chăm chú nhìn về phía Vệ Tây, đưa tay biếng nhác vén lọn tóc đen bên tai.
Vệ Tây nhìn lỗ tai trắng nõn lộ ra theo động tác của hồ ly tinh, thực tán thưởng bình luận: "Sư phụ cảm thấy cô ta nhất định ăn rất ngon, phần tai chắc giòn rụm."
Sóc Tông: "..."
Hồ ly tinh: "..."
Hồ ly tinh trắng bệch mặt buông tay xuống, tư thế ngồi cũng đổi thành nghiêm chỉnh, mái tóc dài rũ xuống như cũ, há miệng run rẩy nói: "Hồng... hồng hồ cũng là động vật hoang dã được quốc gia bảo hộ..."
Vệ Tây nhíu mày: "Chậc."
Đúng là phí của trời.
...^_^...
Đã đến mức này rồi, không bằng tìm lý do giết nó.
Lúc này cổ tay Vệ Tây bị nắm chặt, nhị đồ đệ ngồi xổm xuống bên cạnh, âm thâm trầm thấp chui vào tai: "Vệ Tây, nó mở linh trí rồi."
Linh trí...
Vệ Đắc Đạo!
Sau khi rời núi chưa từng gặp tinh quái mở linh trí nên suýt chút nữa Vệ Tây đã quên mất rồi! Vệ Tây cắn chặt răng nhìn chằm chằm thân thể to mọng đang run bần bật của heo rừng tinh.
Cổ tay bị kéo lên, ngón tay bị bung ra, Vệ Tây sầm mặt, cuối cùng bị nhị đồ đệ lấy dao đi, kéo đứng dậy.
Trên mặt có ngón tay mơn trớn, nhị đồ đệ kéo cậu thấp giọng hỏi: "Có bị thương không?"
Vệ Tây lắc đầu, thần kinh căng cứng đột nhiên thả lỏng, trong đầu đầy ắp mấy lời lải nhải của Vệ Đắc Đạo, cậu cảm thấy thực mệt mỏi. Thế nhưng cậu không bị thương, vết máu trên người đều là của heo rừng tinh.
Heo rừng tinh sau khi thoát nạn lập tức chạy tới núp sau lưng nhóm đạo sĩ đã ngăn cản Vệ Tây, cảm động kêu ét ét không ngừng, không còn dám trang bức nữa, thực sự cám ơn quốc gia!
Nó nghĩ rằng Vệ Tây đắn đo thân phận động vật được quốc gia bảo hộ của nó nên mới không hạ sát, những người khác cũng không biết mục đích thật sự của Vệ Tây, chỉ cho rằng cậu phẫn nộ với lời lẽ ngông cuồng của heo rừng tinh nên mới đuổi theo trả thù.
Nhất thời nhìn heo rừng tinh vết thương chi chít suýt chút nữa đã mất cả mạng, mọi người không khỏi nhớ lại mệnh đề cũ đã nhiều lần lặp lại... Thái Thương Tông thật sự... làm người ta không biết nói gì cho phải.
***
Nhóm động vật đội hữu được heo rừng tinh mang tới cũng không khác bao nhiêu, mấy con lâu la nhát gan sớm đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, đám lưu lại thấy lão đại nhà mình bị đánh thảm như vậy cũng sợ tới hồn bay phách tán.
Cây trúc xanh biếc cao thẳng bên kia cũng không lắc lư nữa, yên lặng cắm rễ như đã chết rồi vậy.
Chuyện thành như vậy, pháp tràng khẳng định không cần làm nữa, việc cấp bách bây giờ là băng bó trị thương cho heo rừng tinh. Heo rừng tinh thấy có người chống lưng thì bắt đầu giở giọng, nó nhào xuống đất hừ hừ khóc lóc kể lể với nhóm đạo sĩ: "Tổn thương động vật bảo hộ cấp hai của quốc gia, các người cũng thấy rồi đấy, ta muốn tố cáo cậu ta..."
Mọi người căn bản không biết nên đáp lại thế nào, Đoàn Kết Nghĩa nghe con heo này muốn tố cáo sư phụ nhà mình thì lập tức nhảy cẩng lên tranh luận: "Mi tố cáo tụi ta? Tụi ta còn chưa tố cáo mi đấy!"
Heo rừng tinh bị mấy lời đổi trắng thay đen của Đoàn Kết Nghĩa làm tức tới trợn mắt: "Mi nói gì đó?"
Đoàn Kết Nghĩa: "Mi thành tinh năm nào hả?"
Heo rừng tinh sửng sốt: "Nửa năm trước, mi hỏi chuyện này làm chi?"
Đoàn Kết Nghĩa lập tức có chỗ dựa: "Nửa năm trước? Sau khi kiến quốc không thể thành tinh, mi có nghe qua câu này chưa? Ai cho phép mi thành tinh? Thủ tục của mi không hợp pháp a! Ta mới không tin, hai chúng ta cùng đi tố cáo xem ai bị xử trước. Đúng không các vị đạo trưởng?"
Nhóm đạo trưởng: "= ="
Thành tinh còn phải làm thủ tục... Huống Chí Minh mờ mịt nhìn Đoàn Kết Nghĩa, quả thực không biết Đoàn Kết Nghĩa học mấy lời vớ vẩn này từ đâu, càng làm người ta khiếp sợ là heo rừng tinh cư nhiên lại tin! Sau một khoảng mờ mịt, ưu tư phẫn nộ trong đôi mắt heo trợn trừng của nó biến mất, thay thế vào đó là bất an vì mình không có giấy phép.
Mắt thấy heo rừng tinh tựa hồ muốn hỏi mình vấn đề đi đâu làm thẻ ngành, nhóm đạo sĩ cuống cuồng quay mặt đi, lúc này sau lưng vang lên tiếng loạt xoạt, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Khâu Quốc Khải cùng Vương đạo nơm nớp lo sợ nhích tới gần.
Hai người không dám hành động đơn độc, vừa nãy quan sát được phương pháp trị yêu của Vệ Tây, hai người vô cùng rung động.
"Các, các vị đại sư." Vương đạo cẩn thận hỏi: "Đó là kẻ đã quấy rối đoàn phim tụi tôi à?"
Mọi người gật đầu: "Chắc hẳn là bọn chúng."
"Lợi hại thật a." Vương đạo nhớ tới tình cảnh khi nãy, dùng dáng vẻ mở rộng tầm mắt hướng Đoàn Kết Nghĩa nói: "Trước kia tôi cũng nghĩ trên đời này thật sự có yêu quái, thế nhưng ngờ phương thức hàng yêu trừ ma là như vậy, đúng là mạnh mẽ cuồng bạo kinh tâm động phách, hiệu suất cũng cực cao a!"
Trực tiếp đánh gục yêu quái! Ông vốn nghĩ đạo sĩ sẽ lập đàn làm pháp cơ.
Chuyện liên quan tới tài nghệ của sư phụ nhà mình, Đoàn Kết Nghĩa lập tức quang vinh bắt tay đối phương: "Nào có nào có a."
Mọi người: "..."
Mọi người thật sự muốn nói, phương thức hàng yêu trừ ma này chỉ sợ chỉ có Thái Thương Tông có mà thôi, còn nhóm đạo sĩ nếu gặp yêu quái chỉ sợ phải lập đàn làm phép thật...
Lúc gặp bầy thú, Khâu Quốc Khải cùng Vương đạo rất kinh hoảng, hiện giờ thấy heo rừng bị đánh thảm như vậy thì không hiểu sao không còn sợ như vậy nữa, sau khi bắt tay với Đoàn Kết Nghĩa xong, Vương đạo vẫn còn tâm tư truy xét căn nguyên: "Đại sư, mọi người có biết vì sao bọn họ lại quấy rối đoàn phim chúng tôi không? Phục trang biểu diễn bị phá thành như vậy, lại còn lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, ít ra cũng phải biết nguyên nhân chứ?"
Heo rừng tinh nằm dưới đất liếc mắt, tựa như đang xem thường vậy, mũi heo hừ ra hai luồng hơi nóng.
Rõ ràng là dáng vẻ không chịu hợp tác, hơn nữa ánh mắt nhìn Vương đạo cũng lộ rõ chán ghét, mọi người liền rối rít suy đoán nguyên nhân...
Là đoàn phim tới không đúng thời điểm? Hay trong lúc quay phim đã phạm phải cấm kỵ gì? Hoặc là đoàn phim phá hỏng hoàn cảnh sinh thái trong núi?
Hoặc là...
Đơn thuần muốn tổn thương người mà thôi?
Lúc này Vệ Tây đã được nhị đồ đệ lau sạch máu trên mặt, nhìn dáng vẻ heo rừng thì trầm mặt đi tới, heo rừng tinh ngửi thấy mùi Vệ Tây, tâm tình lập tức kích động, bắt đầu điên cuồng nhích ra xa, dáng vẻ cũng không còn ngạo mạn nỗi nữa, gào khóc nói: "Mi muốn làm gì? Ta là động vật hoang dã được quốc gia bảo hộ đó!"
Cộng thêm cảm thấy bản thân bị đập thực quá oan uổng, heo rừng tinh lớn tiếng nói với mọi người: "Sao các người có thể đối xử với ta như vậy chứ? Là các người không chịu tôn trọng tụi ta trước, tụi ta phản kích một chút thì có sao đâu chứ!"
"???" Vương đạo có chút hốt hoảng: "Chúng tôi không tôn trọng các ngài khi nào?"
"Mi còn chối à?" Heo rừng tinh tức tới đỏ mắt, nước mũi phun phì phì: "Ta ở chung khách sạn với các mi, hôm đó tụi ta thấy các mi phân phát quần áo, dáng vẻ giả trang của các mi đúng là quá nhục nhã tụi ta mà!"
Vương đạo nghe vậy thì sửng sốt, đột nhiên nhớ tới mớ phục trang bị xé nát đầy đất, rốt cuộc ý thức được gì đó, ông lập tức chìm vào trầm mặc.
Vệ Tây nắm miếng ngọc ấm áp đứng bên cạnh nhị đồ đệ nghe được câu có câu không, cũng hiểu được nhóm tinh quái trùng hợp nhìn thấy đoàn phim phát phục trang cho diễn viên. Mà vai diễn quần chúng trùng hợp với thân phận của nhóm tinh quái, chúng liền biết cái đám người không biết từ đâu tới này cư nhiên mặc mớ quần áo làm cẩu làm thả giả trang là mình, nhóm tinh quái không hài lòng nên phẫn nộ quấy rối.
Heo rừng tinh nằm dưới đất hùng hồn nói: "Tụi ta phong lưu phóng khoáng như thế, nào giống dáng vẻ tệ hại kia chứ?"
Mọi người nhìn thân hình cường tráng, cái mũi không ngừng xì nước mũi cùng cái đuôi đang liều mạng đập đất của nó, thật sự không biết nên đánh giá thế nào.
***
Vệ Tây liếc nhìn nhị đồ đệ, đối phương liếc nhìn heo rừng tinh rồi chuyển qua đám tinh quái đang núp trong bụi rậm xa xa, biểu tình nghiêm túc hiếm thấy.
Vệ Tây liếm máu heo rừng còn dính trên tay: "Lục Khuyết, con sao vậy?"
Đồ đệ thu hồi ánh mắt, tầm mắt chạm vào đầu lưỡi liếm lên mu bàn tay của Vệ Tây thì lập tức quay mặt đi: "Số lượng tinh quái mở linh trí trong Hoa Mẫu sơn quá nhiều."
Anh ước tính một chút, không tính số thực vật chưa phát hiện, chỉ riêng động vật thôi đã không dưới hai mươi.
Số lượng này rõ ràng rất dị thường, Sóc Tông rũ mắt suy tư một chút rồi chậm rãi nhìn lên bầu trời.
Thiên đạo...
Vệ Tây không rõ Sóc Tông đang nghĩ gì, liếm láp vị máu quanh quẩn trên đầu lưỡi, nghe vậy thù tán đồng hừ lạnh một tiếng: "Đúng là quá nhiều!"
Nếu như không mở linh trí thì con heo rừng nằm dưới đất kia đã vào miệng cậu rồi, làm sao có thể sống sót tới bây giờ!
Đoàn Kết Nghĩa thấy Vệ Tây tựa hồ vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục liếc nhìn heo rừng tinh, sợ sư phụ nhà mình bí quá hóa liều, anh nhịn không được tiến tới khuyên nhủ: "Sư phụ, không thể tùy tiện giết động vật được quốc gia bảo hộ đâu a, chúng ta không có giấy phép đi săn, nếu bị tra ra thì sẽ bị kiện."
Vệ Tây nhíu mày: "Bị kiện?"
Đoàn Kết Nghĩa: "Không chỉ bị kiện, nói không chừng còn bị phạt tiền nữa!"
Phạt tiền! Còn bị phạt tiền?
Từ này Vệ Tây nghe hiểu, cậu không khỏi nhíu mày, ngoài núi rốt cuộc là chuyện gì vậy a?
Mở tông môn phải đăng ký hết cái này tới cái khác, kiếm tiền phải nộp thuế cũng thôi đi, cư nhiên ăn heo rừng cũng không được! Còn bị phạt tiền!
Vệ Tây vừa tức lại ủy khuất, khó lắm mới không bị Vệ Đắc Đạo cằn nhằn, sao bên ngoài lại đầy quy củ cổ quái như vậy a!
***
Khâu Quốc Khải cùng Vương đạo hiểu ra nguyên do đoàn phim bị nhóm tinh quái quấy phá thì thực sự sụp đổ tam quan.
Nhất là gian thương Khâu Quốc Khải, vì tiết kiệm phí tổn của đoàn phim mà nghĩ ra chủ ý bớt tiền cho phục trang, thế nhưng không ngờ lại tự cầm đá đập chân mình, thực sự là ấm ức tới muốn bật khóc.
Con mẹ nó rốt cuộc là chuyện xúi quẩy gì a! Tiết kiệm chi phí phục trang không phải là quy tắc ngầm mà mọi người trong nghề đều biết sao?
Nghĩ tới đoàn phim vì chuyện này mà bị tuyên truyền là có ma quỷ lộng hành, trái tim Khâu Quốc Khải thực sự vỡ vụn. Thế nhưng cố tình chuyện đoàn phim cắt xén kinh phí phục trang lại là sự thật, tình cảnh này giống như bạn quay chụp một bộ phim thần thoại cổ trang, kết quả vì làm xấu hình tượng gia tộc nhà người ta mà bị kiện cáo vậy, thực sự là đuối lý, căn bản không thể nào phân giải.
"Thì... thì ra là vậy..." Vương đạo cũng nghẹn ngào: "...phục trang cùng đạo cụ có thể làm lại một lần nữa, thế nhưng bây giờ thời gian cấp bách, chỉ hai ngày nữa là có tuyết rơi rồi, hơn một trăm người trong đoàn đang chờ đợi, sao trì hoãn nỗi a!"
Quan trọng hơn là nháo loạn một phen như vậy làm hoạt động chiêu mộ diễn viên quần chúng của đoàn phim cũng bị ảnh hưởng, sáng nay trợ lý vào thành phố tuyền mộ diễn viên vừa gọi điện báo, nói là tin bát quái đoàn phim có ma quỷ lộng hành đang lan truyền rần rần nên căn bản không có ai vì chút tiền diễn quần chúng mà chạy tới Hoa Mậu sơn.
Này rốt cuộc là tạo nghiệt gì a!
Trong thế giới ông không nhìn thấy, Phương Tiểu Kiệt kích động tới mức thân quỷ run rẩy dán sát vào người ông điên cuồng gào to: "Vương đạo! Chọn tôi đi!!! Chọn tôi đi mà!!! Tôi diễn xuất đặc biệt tốt a!!!!"
Khoảng thời gian này Đoàn Kết Nghĩa đang học vẽ bùa, trên người luôn mang theo bùa khai nhãn nên nhìn thấy tình cảnh này, đồng thời cũng thấy biểu tình lo âu của Vương đạo, linh quang chột lóe, lập tức nghĩ ra một ý tưởng có thể giật giải Nobel, anh hô to: "Trời ơi! Sao tôi lại thông minh như vậy a!"
Heo rừng tinh nằm chèm bẹp dưới đất bị tiếng hô của Đoàn Kết Nghĩa dọa hoảng, nó sợ hãi nhìn qua.
Đoàn Kết Nghĩa: "Thu hồi ánh mắt của mi đi!"
["谁的眼神锁定你." Ai hiểu comt chỉ cáo]
****
Sáng sớm, đông đảo diễn viên của đoàn phim "Tiếng Hét" mặc áo lông bước ra khỏi khách sạn, hít sâu một hơi không khí mới mẻ chốn núi rừng.
"Làm pháp sự xong quả nhiên an tâm hơn hẳn." Có người nói: "À đúng rồi, hôm qua có phải đã thông báo hôm nay sẽ quay cảnh quần chúng ngoài trời không?"
Một diễn viên gật đầu: "Đúng vậy, bất quá ai biết có quay được không chứ, tôi nghe nói bây giờ chẳng có ai dám tham gia đoàn phim chúng ta."
Lúc này một nhân viên đoàn phim đi ngang qua nói: "Vương đạo cùng Khâu tổng đi đón diễn viên quần chúng rồi, chắc sắp tới rồi ấy."
Hử? Mọi người nghe vậy đều có chút kinh ngạc, tin đồn rần rần như vậy mà có người dám tới Hoa Mậu sơn sao? Nhóm diễn viên quần chúng này đúng là lớn gan.
Đang nói chuyện thì có một chiếc xe buýt chậm rãi chạy vào bãi đậu khách sạn, trên đầu xe có dán logo công ty Khâu Quốc Khải đầu tư.
"Tới rồi!" Mọi người tập trung nhìn qua, muốn xem thử xem là nhóm người nào. Xe dừng lại, cửa mở ra, trong ánh mắt trông ngóng của mọi người, cuối cùng cũng thấy một vệt màu xanh biếc từ cửa xe bước ra.
Mọi người tập trung nhìn lại thì phát hiện là màu quần áo, bộ đồ này được cắt may cực kỳ khéo léo, trên vải thêu hình cây trúc tiệp màu, tay áo dài rộng rũ xuống, thoạt nhìn đặc biệt tiên khí, một cô gái trẻ tuổi có mái tóc đen như mực bước xuống xe, theo động tác của cô mà tà áo khẽ tung bay như làn khói lượn lờ.
Đoàn phim trúng tà thật rồi sao? Cư nhiên làm phục trang cho vai quần chúng tốt như vậy?!
Còn nữa, vị diễn viên quần chúng này có phải quá chuyên nghiệp rồi không? Còn chưa tiến tổ đã mặc phục trang rồi?
Hai ý niệm này vừa lóe lên trong đầu mọi người thì cô gái trẻ kia đã bước xuống đất, sau đó xoay người đi về phía khách sạn.
Nháy mắt gương mặt cô gái lộ rõ, thành viên đoàn phim chạy ra hóng náo nhiệt tập thể câm nín.
"Mẹ ơi!" Lập tức có người khiếp sợ thốt lên: "Nhan sắc này, dáng vẻ này, con mẹ nó ai nói cho tôi nghe đi, đây thực sự là diễn viên quần chúng hay Vương đạo tìm người tới đổi nữ một vậy?!"
Thế nhưng làm người ta khiếp sợ không chỉ như vậy, trên xe buýt tiếp tục lục tục xuống thêm mười mấy người, nam có nữ có, cao có thấp có, chỉ có điểm duy nhất giống nhau là khí chất và tướng mạo đều con mẹ nó không thể tưởng tượng nỗi!
Ngay cả người nam da dẻ hơi đen, biểu tình mất kiên nhẫn, mặt băng băng gạc, mũi thì giống như bị cảm cứ khụt khịt không ngừng cũng có giá trị nhan ngang ngửa nam chính trước nay nổi danh nhờ anh tuấn của đoàn phim.
À, có ngoại lệ.
Người nam tóc dài mặc đồ trắng xuống cuối cùng có khí chất âm trầm, dáng dấp người này khá bình thường. Bất quá hình như hơi quá kích động thì phải, cứ dính lấy Vương đạo như thiếu nữ hoài xuân ấy, không rõ là chi chi chít chít cái gì. Vương đạo vẫn luôn né tránh, biểu tình lúng túng cũng lộ rõ rệt.
Khâu Quốc Khải không thèm để ý tới tình cảnh truy đuổi minh tinh ở ngay bên cạnh, thấy nhóm nhân viên đoàn phim đứng trước khách sạn thì lập tức tiến tới mỉm cười giới thiệu: "Đây là diễn viên quần chúng sẽ hợp tác với mọi người hôm nay, mau ra làm quen nè."
Mọi người trong đoàn yên lặng nhìn biểu tình bình tĩnh của ông.... cư nhiên thật sự là diễn viên quần chúng...
Khâu tổng rốt cuộc đã bào mộ phần tổ tiên công ty quản lý nào vậy? Cư nhiên lừa cả băng tới đây?
****
Đoàn Kết Nghĩa vui sướng đưa di động cho sư phụ nhà mình nhìn: "Wow wow, sư phụ, quay phim đúng là dễ kiếm tiền thật a, diễn viên quần chúng thôi mà cũng được cát sê cao như vậy."
Tinh quái trong núi tuy nhiều nhưng không phải con nào cũng có thể hóa hình người, cộng cả heo rừng tinh, cây trúc tinh thì chỉ có mười một mười hai con có thể tiếp diễn, bất quá Khâu Quốc Khải nhìn ngoại hình của bọn họ xong thì cực kỳ hài lòng, cộng thêm bọn họ còn tự chuẩn bị phục trang nên giảm được không ít chi phí.
Bất quá bọn họ hiện giờ không có giấy phép hay giấy tờ gì nên tiền không có khả năng chui vào túi bọn họ.
Đoàn Kết Nghĩa giống hệt như Lôi Phong sống, thực bất đắc dĩ đứng ra thay mặt.
Vệ Tây nghe đại đồ đệ nhắc tới thù lao liền liếc nhìn số tiền được chuyển tới, ánh mắt lập tức dời tới đám tinh quái bên kia.
Nếu có thể thay cậu kiếm tiền thì tốt.
Đám tinh quái bị Vệ Tây trừng lập tức run bần bật, hoàn toàn không dám đề cập tới chuyện thù lao đóng phim, mà heo rừng tinh dán băng cá nhân vẫn còn run run lập đi lập lại: "Tôi.. tôi là động vật được bảo hộ..."
"Aiz..." Muốn giết sớm đã giết rồi, Vệ Tây thấy liền phiền, không thèm để tâm nữa, dứt khoát chuyển hướng sang nữ nhân ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm không rời mắt.
Nhìn một hồi, bên cạnh liền truyền tới âm thanh có chút trầm thấp của nhị đồ đệ: "Em nhìn gì vậy?"
Vệ Tây có vẻ rất hứng thú, dùng cằm chỉ: "Nhìn cô ta."
Ánh mắt lạnh băng của Sóc Tông theo hướng chỉ của Vệ Tây phong tỏa mục tiêu, phát hiện vệ Tây đang chuyên chú nhìn chằm chằm con hồ ly tinh. Hồ ly tinh này rất có dáng vẻ hồ ly tinh, mái tóc dài quyến rũ, mặt nhọn mắt to, môi đỏ răng trắng, khí chất đặc thù, dáng ngồi cũng thướt tha đặc biệt quyến rũ, nhóm nhân viên cùng diễn viên tới lui trong đoàn không ngừng quay đầu ngắm nhìn chăm chú, Vệ Tây cũng nhìn...
Đối phương cũng cảm nhận được tầm mắt bọn họ, khẽ nhích ngồi ngồi nghiêng qua bắn ánh mắt phong tình vạn chủng về phía bọn họ.
Sóc Tông lạnh mặt, thu hồi tầm mắt yên lặng nhìn Vệ Tây, âm thanh không nghe ra ưu tư: "Đẹp mắt không?"
Vệ Tây gật đầu: "Không tệ."
Sóc Tông trầm mặc một chút: "...em cảm thấy cô ta thế nào?"
Hồ ly tinh nghe vậy thì lập tức nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào quyến rũ, chăm chú nhìn về phía Vệ Tây, đưa tay biếng nhác vén lọn tóc đen bên tai.
Vệ Tây nhìn lỗ tai trắng nõn lộ ra theo động tác của hồ ly tinh, thực tán thưởng bình luận: "Sư phụ cảm thấy cô ta nhất định ăn rất ngon, phần tai chắc giòn rụm."
Sóc Tông: "..."
Hồ ly tinh: "..."
Hồ ly tinh trắng bệch mặt buông tay xuống, tư thế ngồi cũng đổi thành nghiêm chỉnh, mái tóc dài rũ xuống như cũ, há miệng run rẩy nói: "Hồng... hồng hồ cũng là động vật hoang dã được quốc gia bảo hộ..."
Vệ Tây nhíu mày: "Chậc."
Đúng là phí của trời.
...^_^...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook