Đồ Cổ Xuống Núi
-
Chương 55: Áo rồng
Vệ Tây ôm đồ sưởi ấm của mình, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nhị đồ đệ nghiêm mặt nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình.
Vệ Tây nghĩ một chút: "Khuyết nhi, con cũng lạnh à?"
Khóe miệng đồ đệ giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, lúc này khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người bay tới, Vệ Tây quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Phương Tiểu Kiệt quơ tay múa chân bay về phía mọi người.
Thành viên đoàn phim không nhìn thấy, nhóm đạo sĩ cũng chỉ có mấy người dán bùa khai nhãn nhìn thấy liền rối rít nhìn qua, Phương Tiểu cảm nhận được tầm mắt của mọi người, lập tức rống lên...
"Đừng độ a!!! Vệ đại sư!!! Phục trang của đoàn phim lại bị đánh cắp rồi!!!"
Các vị đại sư: "......"
Phương Tiểu Kiệt cực kỳ phấn khởi: "Tôi đã nói là không phải tôi làm mà!!!"
Cảm giác được quỷ báo tin thực kỳ diệu, thế nhưng mọi người vẫn nhanh chóng phản ứng, nhanh chóng thương lượng rồi không kinh động đoàn phim, chỉ lén thông báo cho Khâu Quốc Khải cùng đạo diễn chủ đạo Vương đạo, để hai người cùng bọn họ quay về trước kiểm tra.
Có Vương đạo đi cùng, Phương Tiểu Kiệt dẫn đường cực kỳ thận trọng, cả hành trình còn không quên tự tẩy trắng cho mình: "Mau nói với Vương đạo biết, tôi cũng có thể xem là một thành viên của đoàn phim, vẫn luôn giúp đoàn phim trông coi phục trang a!!!"
Vương đạo đang đi thì cảm giác có một trận âm phong quất vào mặt, quay đầu thì thấy nhóm đại sư lộ ra biểu tình một lời khó nói hết nhìn mình, Vương đạo có chút hốt hoảng: "Sao vậy?"
Mọi người: "... không có gì."
Mọi người ùa vào phòng phục trang, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy mặt đất lộn xộn bừa bãi, rương phục trang vừa mới mang tới bị mở bung ra, quần áo bên trong bị kéo ra đầy đất, đạo cụ cũng bị vứt tứ tung, rất nhiều món bị đập nát.
Người ra tay tựa hồ có thâm thù đại hận với mấy món đồ này vậy, một đạo cụ giống cây trúc bị đập thành mười khúc nằm bên cạnh mấy món đạo cụ sứt mẻ, Vương đạo chạy tới nhìn một cái, suýt chút nữa đã tức điên, giận dữ quát mắng: "Này là ai làm a? Ai làm? Vất vả lắm mới đặt đạo cụ phục trang xong cư nhiên lại bị phá thành như vậy! Ngoại cảnh đã chuẩn bị xong hết rồi, mọi người chỉ chờ trận tuyết rơi vào tuần sau nữa thôi, chỉ còn có vài ngày, bây giờ làm sao quay đây?"
Pháp sự siêu độ vong linh rõ ràng đã làm rất nghiêm túc, thế nhưng không có tác dụng, nhóm đại sư nhìn thấy tình cảnh này cũng có chút nghiêm nghị. Vệ Tây tiến tới vài bước nhặt mảnh trúc vỡ lên ngửi một cái, không ngửi được mùi người, vì thế liền há miệng...
Ngay lúc này bị nhị đồ đệ túm tay kéo lên.
Vệ Tây đứng im nghi hoặc nhìn đồ nhi, nhị đồ đệ trầm mặc nhìn thẳng mắt cậu một chốc rồi lấy thứ trong tay cậu đi, liếc nhìn một vòng căn phòng rồi dừng lại ở cửa sổ: "Bọn chúng chạy rất vội."
"Đương nhiên rồi!" Phương Tiểu Kiệt đắc ý: "Tôi đuổi theo phía sau chửi rủa, lôi cả mười tám đời tổ tông chúng ra mà chửi, chúng có thể mắng lại tôi sao? Thế là như ong vỡ tổ chạy lên núi."
Nhóm đạo trưởng nghe vậy thì quyết định lên núi tìm kiếm, trên đường đi Đoàn Kết Nghĩa cầm lấy miếng đạo cụ bị bể mà sư đệ định vứt bỏ, quan sát một chút thì nhịn không được há mỏ hỏi Khâu Quốc Khải: "Khâu tổng, đạo cụ đoàn phim sao tệ vậy, này là thứ gì a, nước sơn còn không sơn đều làm sao đưa vào phim được chứ?"
Khâu Quốc Khải lau mồ hôi, nghe vậy thì lộ ra nụ cười gian thương ý là "cậu còn trẻ lắm": "Aiz, cậu không biết rồi, phim điện ảnh bây giờ không dễ quay a, đầu tư nam nữ chính là hết phân nửa tiền đầu tư rồi, số còn lại chia cho các diễn viên khác cùng chi tiêu hằng ngày của đoàn phim. Thứ trong tay cậu là cây trượng của trúc tinh, còn có hồ ly tinh, heo rừng tinh, gà rừng tinh nữa, dù sao cũng chỉ là vai quần chúng áo rồng xuất hiện một hai lần mà thôi, vì thế tôi cũng bảo bọn họ tùy tiện chuẩn bị phục trang là được."
Vừa dứt lời, Khâu Quốc Khải đột nhiên loạng choạng ngã dập mặt.
Khâu Quốc Khải ngọ nguậy từ dưới đất bò dậy, ôm cái mặt bị đập bằm xanh ngơ ngác.
Mọi người: "..."
...*...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook