Đồ Cổ Xuống Núi
-
Chương 121: Ăn thế nào cũng không ăn hết
Ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng tin tức cũng bị tiết lộ.
Đến từ khắp nơi cả nước, thậm chí ở các quốc gia khác trên thế giới cũng đồng loạt xuất hiện, ban ngành liên quan có gấp cỡ nào cũng hữu tâm vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhiệt độ từng chút từng chút mất kiểm soát.
Mặc dù không phải tất cả dân chúng đều mơ thấy điều đó, thế nhưng người bên ngoài cùng trên mạng lại có quá nhiều sự trùng hợp, gộp chung lại thì ưu tư hoảng sợ nháy mắt bùng lên như một trận hỏa hoạn, đốt rụi đi lý trí của đại đa số mọi người.
Rõ ràng gần tân niên nhưng trên mặt mọi người lại không có chút vui mừng nào. Thành phố, trấn nhỏ, thôn làng, còn có mỗi xó xỉnh trên mạng đều xuất hiện hỗn loạn, suy đoán về ngày tận thế ập tới nhiều vô số kể. Rất nhiều người cố chấp tin tưởng phán đoán này, sợ tới mất lý trí, dẫn tới siêu thị đầy ắp người, giao hàng hỏa tốc cũng bận rộn tới tê liệt, so với cuộc chiến cướp muối năm 2012 chỉ hơn chứ không kém. Gạo, bột mì, dầu, thậm chí là than đá cùng nhu yếu phẩm hằng ngày đều cung không đủ cầu, người có điều kiện giống như không cần tiền mà vác đống lớn đống nhỏ về nhà.
Lãnh đạo các thành phố cũng sắp phát điên, thậm chí không tiếc điều động xe di động tuần hoàn trên phố phát loa khuyên can dân chúng bình ổn.
So với bọn họ, một vài lãnh đạo ban ngành liên quan biết nội tình có thái độ dửng dưng hơn nhiều, ngồi trong phòng làm việc nghe cấp dưới lo âu báo cáo, chỉ có thể thương hại mỉm cười.
Nếu thiên đạo sụp đổ, thế giới thật sự hủy diệt, cướp nhiều vật tư về nhà có ích lợi gì?
Nhân loại tung hoành trên thế gian này quá lâu, lâu đến mức họ sinh ra suy nghĩ mình chính là chủ nhân của thiên địa này, có ảo giác mình muốn làm gì thì làm, hôm nay tới lúc nguy cấp tồn vong bọn họ mới giật mình phát giác, so với thế giới chân chính, nhân loại yếu đuối nhỏ bé biết bao.
***
Sắc trời âm u tối đen như mực.
Trên đường, Vệ Tây nghi hoặc hỏi nhị đồ đệ: "Khuyết Nhi, thiên đạo ở nơi nào?"
"Thiên đạo không có chỗ nào không có mặt: "Sóc Tông bình tình trả lời: "Chúng ta không tìm thiên đạo mà là tìm kẽ nứt của nó."
Nhưng ngay cả anh cũng không ngờ kẽ nứt gần nhất lại xuất hiện ở núi Mậu Hoa.
Chính là Mậu Hoa Sơn mà khi trước Khâu Quốc Khải mời đông đảo đạo trưởng tới đoàn phim làm pháp bắt quỷ, sau đó Vệ Tây ngoài ý muốn thu hoạch được một đám nhân viên yêu tinh.
Sóc Tông đứng trên nóc khách sạn Mậu Hoa Sơn, gió núi cuồng loạn, anh híp mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu: "Ngọn núi bình thường này không thể nào tạo ra nhiều tinh quái như vậy, hóa ra là khi đó thiên đạo đã xuất hiện khe hở."
Chỉ là khi ấy kẽ nứt còn không tính là lớn, vì thế cũng không nháo ra hỗn loạn, chỉ lộ ra một chút linh khí làm nhóm động vật có thiên phú tốt trong núi thành tinh.
"Này này! Mấy người từ đâu tới đó?! Sao lại đột nhiên xuất hiện trên nóc khách sạn bọn tôi?" Một nhóm thụy thú đột nhiên xuất hiện mang tới động tĩnh khác lớn, bị camera giám sát của khách sạn quay được, ông chủ tưởng là kẻ gian lập tức vội vàng dẫn một đám bảo an chạy tới ngăn chặn.
Ông chủ thầm nói mình cũng quá xui xẻo, đoạn thời gian trước bị người ta tố cáo khách sạn không sạch sẽ không vệ sinh làm ban ngành vệ sinh tới tra xét, hung hăng phạt một khoản. Ông chủ thực nghĩ không ra, theo lý thì khách sạn bình thường vẫn luôn thuê người thân thích, chuyện kém vệ sinh là bí mật, thế nhưng không biết vì sao người tố cáo kia cứ như quanh năm suốt tháng sống lâu dài trong khách sạn bọn họ, thậm chí ngay cả chuyện bọn họ dùng giẻ lau lau ly đánh răng cũng rõ như lòng bàn tay. Ăn khoản thua thiệt này, ông chủ giận dữ không thôi, thực muốn truy xem người tố cáo là ai, khoảng thời gian này liền cùng đám nhân viên bắt đầu kiểm tra camera giám sát nhưng ngay cả một cọng lông cũng không tìm được.
Này cũng đủ quỷ dị, kết quả hôm nay lại đụng phải chuyện quỷ dị hơn, đại sảnh hoàn toàn không có chút động tĩnh, đám người này rốt cuộc làm sao lên được sân thượng?
Sóc Tông liếc nhìn ông chủ vô lương bị mình tố cáo (tập 60), ấn tượng cực kỳ không tốt, lời cũng lười nói với đối phương, vẫn là một vị lãnh đạo ban ngành nào đó tiến tới trình thẻ công tác, cũng gọi điện cho người bên ngành quản lý du lịch Mậu Hoa Sơn đưa người tới giải tán nhân viên khách sạn-----
"Chúng tôi giám sát được phạm vi Mậu Hoa Sơn có một nhóm săn trộm trái phép, vì lý do an toàn, hi vọng mọi người có thể ngừng kinh doanh, ra ngoài núi tránh vài ngày."
Ông chủ khách sạn kinh hãi, thấy quản lý quen biết bị đối phương gọi tới thì cũng không quá hoài nghi: "Hóa ra các vị là cảnh sát thường phục!"
Mùa đông cũng là mùa không có khách ở Mậu Hoa Sơn, khách sạn bọn họ đã mấy ngày nay đã không có sinh ý, so với kiếm tiền, cái mạng nhỏ đương nhiên quan trọng hơn, vì thế lập tức kinh hoảng dẫn đám nhân viên thu thập hành lý tránh đi. Lúc rời đi nhìn thấy rất nhiều động vật trong rừng rậm cùng xe cộ gấp gáp chạy xuống núi, ông chủ cảm khái không thôi, còn không quên gửi tin lên mạng-----
[Đừng có tin tưởng ngày tận thế chó má gì đó, cuối năm đám săn trộm còn cố tung hoành, cảnh sát còn đang bận rộn truy bắt, ngành vệ sinh còn có tinh lực gửi giấy phạt, nếu thật là tận thế thì nào có trật tự được như vậy a!]
***
Người sinh sống ở Mậu Hoa Sơn toàn bộ bị giải tán, cảm nhận được không ổn, nhóm động vật cũng nhạy bén rối rít bỏ chạy thoát thân, Vệ Tây đứng trên sân thường nhìn đám động vật hoảng loạn bỏ chạy bên dưới, lại nhìn hộp giữ tươi trống rỗng sau khi bị mình giải quyết sạch số oán khí, thở dài-----
"Đều là hoang dã, không thể tùy tiện bắt a...."
Cậu còn khá nhàn hạ thoải mái, còn không quên ăn uống.
Nhóm thụy thú khác thì lâm vào khẩn trương chưa từng có, không khí chấn động từng trận, trên sân thượng xuất hiện rất nhiều bóng người xa lạ lóe sáng thần quang nhàn nhạt.
Lúc này Vệ Tây cảnh giác nhìn về phía bọn họ.
Nhóm thụy thú khác ở đây tựa hồ cũng nhận ra, Phong Bá Thủy Sư còn mở miệng chào hỏi: "Mấy ông cũng tới à?"
Nhóm người mới tới này có chút ngạo mạn, đối với Phong Bá Thủy Sư có chút lạnh nhạt, chỉ có một người mặc đạo bào mặt mũi hung ác trả lời: "Nói nhảm, thiên đạo sụp đổ, chúng ta thân là thần tiên, sao có thể chỉ lo thân mình?"
Phong Bá Thủy Sư bây giờ miễn cưỡng có thể coi là nhân viên nhà mình, Vệ Tây có chút khó chịu: "Này là ai?"
Đồ đệ bình tĩnh trả lời: "Nhóm thần tiên cuối cùng của thiên đình đông tây phương. Hơn một trăm năm trước, thiên đạo nứt toạt dẫn tới thiên đình tan vỡ, toàn bộ tinh túc chết đi, chỉ có bọn họ nhờ có tín đồ đông đảo mới bảo toàn được mạng sống trong hạo kiếp."
Vệ Tây cái hiểu cái không gật đầu: "Hóa ra là nhân viên cũ, không coi trọng công trạng kém, khó trách Phong Bá Thủy Sư bị lấn lướt."
Nhóm tinh túc: "..."
Thần tiên mặt mũi hung ác kia khẽ giật giật da mặt, Vệ Tây nhìn đối phương, cảm thấy quen mắt: "A, ông là cái người mà Liên Đô Quan của Huống đạo hữu cung phụng...."
Vị thần tiên này rõ ràng cũng nhận ra Vệ Tây, nặng nề hừ một tiếng, có đồng bạn bên cạnh hỏi hắn: "Này là..."
"Hắn cướp mất tín đồ trong quan của ta!"
Khi ấy hắn giận tới mức một phát bẻ gãy cả mười cây nhang!
Vị thần tiên vừa hỏi: "???"
Vệ Tây đứng dậy, bắt đầu tuyền dụng: "Tôi là chưởng môn Thái Thương Tông Vệ Tây, các vị thần tiên có ý muốn tới Thái Thương Tông bọn tôi phát triển không?"
Bất kể là loại gì, chỉ cần công trạng đầy đủ thì Thái Thương Tông đều hoan nghênh!
Các vị thần tiên: "..."
Nhóm thụy thú: "..."
Sóc Tông lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác, Hạ Thủ Nhân nhịn không nổi nói: "Vệ... Vệ Tây, trước tiên không nói bây giờ là lcu1 nào.... cậu chiêu ma chiêu yêu cũng được đi, ngay cả thần tiên cũng chiêu có phải hơi quá phận không....?"
Vệ Tây cảm thấy suy luận của Hạ Thủ Nhân có vấn đề: "Đơn vị của bọn họ đã sụp đổ rồi, sao tôi không thể giúp nhóm công chức mất việc có công ăn việc làm chứ?"
Suy nghĩ một chút lại nói: "Hơn nữa cũng không phải lần đầu, Phong Bá Thủy Sư không phải làm việc ở công ty bọn tôi rất tốt sao?"
Hạ Thủ Nhân: "..."
Hạ Thủ Nhân một lần nữa ý thức được cái gì gọi là có đạo lý không thể phản bác.
***
Vị thần tiên dáng vẻ hung dữ kia dựng mày: "Công chức mất việc?!"
Vệ Đắc Đạo ở bên cạnh chậm rãi tiến tới ngăn cản tầm mắt đối phương: "Vị tinh quân này, đồ nhi của tôi còn nhỏ, hơi nhanh mồm nhanh miệng một chút, ngài đừng so đo."
Vệ Đắc Đạo vừa ra sân, một thân công đức kim quang lập tức dọa nhóm thần tiên sợ hết hồn!
Nhóm thần tiên kinh ngạc quan sát Vệ Đắc Đạo: "Lão lại là ai?"
Vệ Đắc Đạo cười híp mắt: "Tôi chỉ là người vô danh, tục danh không đáng nhắc tới. Cũng may vận khí không tệ thu nhận được một đồ đệ tốt, hiện giờ được đồ nhi phụng dưỡng trong Thái Thương Tông, làm cung thần."
"Cái gì mà cung thần?" Hung thần tiên vì chuyện Vệ Tây từng tới đạo quan nhà mình đào tín đồ mà phẫn hận không thôi, lúc này hừ lạnh nói: "Không được thiên đạo khâm điểm thần cốt, cùng lắm cũng chỉ là ngụy thần mà thôi!"
Vệ Đắc Đạo cũng không tức giận, vẫn ung dung thong thả như cũ: "Không sai, chư vị tinh quân ai ai cũng mạnh hơn tôi nhiều, tôi bất quá chỉ nhờ nhóm tín đồ coi trọng thôi."
Tính khí Vệ Đắc Đạo tốt như vậy, làm người ta muốn giận cũng không giận được, hơn nữa cả người đều là công đức kim quang hiếm thấy, so với thân phận ngụy thần thì lại càng làm người ta chú ý hơn. Chúng thần không khỏi tò mò chuyển hướng sang đồng nghiệp cũ, mặc dù công trạng không cao nhưng dù gì cũng khá quen thuộc là Phong Bá Thủy Sư: "Hai người.... bây giờ thật sự đang ở trong tông môn bọn họ à? Ở đó làm gì?"
Hung thần tiên hừ lạnh: "Không thấy dáng vẻ đọa ma của bọn họ sao, chắc chắn không phải chuyện gì đứng đắn!"
Phong Bá giận dữ: "Mi bớt nói hưu nói vượn đi!"
Thủy Sư cũng nhíu mày: "Mặc dù chúng ta nhất thời hồ đồ nhưng sau đó đã dừng lại trước bờ vực rồi, cũng không gây ra sai lầm lớn. Bây giờ đang làm chuyện đại sự đứng đắn tạo phúc cho nhân gian, lời này không khỏi quá cay nghiệt đi?"
Hung thần tiên nhíu mày càng sâu hơn: "Đại sự?"
Phong Bá hãnh diện hừ một tiếng: "Đúng vậy! Chính là đại sự thiên hạ được thiên đạo tôn sùng nhất."
Các vị thần tiên sửng sốt, nghĩ tới thân phận hai người, đều kinh ngạc: "Hai người nói là.... nổi gió tạo mưa?"
Mặc dù nổi gió tạo mưa quả thật rất quan trọng đối với thiên địa, thế nhưng cũng không tới mức được thiên đạo tôn sùng đi?
Phong Bá: "Sao có thể! So với tạo mưa còn có tiền đồ hơn, chuyện tạo mưa này bây giờ ta với Phong Bá thỉnh thoảng mới làm một chút thôi."
Các vị thần tiên lại càng mê mang hơn, có công việc gì mới có thể làm Phong Bá Thủy Sư từ bỏ bản lĩnh cầu mưa mấy ngàn năm chứ, lại còn khoác lác là có tiền hơn?
Thủy Sư mỉm cười: "Cũng không có gì, chỉ là giúp nhóm tín đồ trị bệnh phù chân bệnh trĩ với bệnh táo bón thôi."
Các vị thần tiên: "????"
Phong Bá lóe sáng tia đắc ý trong mắt: "Không chỉ vậy, gần nhất ta với Thủy Sư còn đăng ký thêm lớp học online, học tập kiến thức trị nấm chân, còn định học thêm cả trị bệnh vảy nến với trị mụn!"
Các vị thần tiên: "????"
Hung thần tiên khó tin: "Đại sự nhân gian được thiên đạo sùng bái chiêu phúc chính là... chữ bệnh phù chân bệnh trĩ bệnh táo bón? Mi cảm thấy có khả năng sao?"
Phong Bá sớm đã không ưa đám thần tiên xem thường mình này, cười nhạt: "Làm sao không có khả năng? Mi nhìn công đức trên người bọn ta đi. Nể tình cùng từng làm việc trên thiên đình nên ta mới nói cho mấy người biết, đổi lại là người khác thì mơ đi!"
Các vị thần tiên: "..."
Các vị thần tiên mơ hồ cảm thấy mình tựa hồ nghe thấy chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, liền chuyển hướng sang Vệ Đắc Đạo: "Lão, công đức kim quang trên người lão, chẳng lẽ...."
Vệ Đắc Đạo: "..."
Vệ Đắc Đạo âm thầm chuyển hướng nhìn sang vị trí Vệ Tây, mỉm cười gật đầu: "Không sai."
"!!!!!"
Ánh mắt hung thần tiên co rút, vừa cảm thấy không có khả năng lại vừa cảm thấy công đức kim quang trên người Vệ Đắc Đạo quá có sức thuyết phục, đó là công đức mà mấy ngàn năm qua đám tinh túc bọn họ không dám mơ tưởng a, Vệ Đắc Đạo thân là ngụy thần cư nhiên lại có được....
Thế nhưng lời Phong Bá Thủy Sư thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Hắn nửa tin nửa ngờ nhìn Phong Bá Thủy Sư: "Cái này.... nếu đó là thật thì công đức trên người hai người lại ít ỏi như vậy?"
Phong Bá Thủy Sư ngẩn người.
Nói thật, gần nhất bọn họ cũng từng suy nghĩ tới vấn đề này.
Trước mắt tín đồ của Thái Thương Tông vẫn còn có hạn, vì thế nỗi niệm khó nói của không nhiều, bất quá trừ Vương lão thái thì vẫn còn vài bệnh mụn cám hoặc bài tiết khó khăn, bọn họ tham gia lớp học trên mạng xong cũng bắt đầu thử chữa trị, thế nhưng công đức kim quang thiên đạo ban xuống tuyệt đối không nhiều bằng Vệ Đắc Đạo.
Mới đầu hai người còn nghĩ có khi nào Thái Thương Tông gạt bọn họ hay không, chẳng lẽ Vệ Đắc Đạo có thủ đoạn mờ ám nào đó?
Thế nhưng bọn họ thường xuyên ở chung một chỗ với Vệ Đắc Đạo, quả thực không thấy Vệ Đắc Đạo làm chuyện gì đặc biệt lớn. Mỗi ngày lúc rảnh rỗi sẽ dẫn hai bọn họ lắc lư tới nhà tín đồ, ăn chút cống phẩm, nhìn chút nhang đèn, đồng thời giúp tín đồ trị vài chứng bệnh vặt mà thôi. Thế nhưng công đức kim quang vẫn thường xuyên rơi vào người Vệ Đắc Đạo, nửa tháng gần nhất, nhất là bảy tám ngày gần đây, số lượng ngày càng nhiều hơn.
Phong Bá Thủy Sư thực không hiểu được, này là chuyện gì a?
Vệ Đắc Đạo ở bên cạnh trầm mặc nghe, gần nhất Atula giới cùng nhân gian quan hệ rất mật thiết, tựa hồ lại phát hiện vài mỏ dầu mới ở vương đô, Đoàn Kết Nghĩa còn tổ chức hoạt động thoát mù chữ cho nhóm ma la ma giới...
Này rốt cuộc có cần nói cho bọn họ biết không....
Bất quá không đợi lão cân nhắc xong thì Phong Bá đã tự tìm ra câu trả lời---- đầu tiên, Vệ Đắc Đạo tuyệt đối không có khả năng lén lút bí mật kiếm công đức dưới mí mắt bọn họ, tiếp đó là thiên đạo trước nay công bằng, thiên hạ vạn vật đều giống nhau, vì thế sẽ không có chút ưu ái nào dành cho đối phương, vậy nguyên nhân số lượng công đức không giống nhau chỉ có một-----
"Chắc chắn là bọn ta chữa không tốt bằng lão!"
Vệ Đắc Đạo cặp mắt vô thần: "....có lẽ!"
Hung thần tiên nhíu mày, nội tâm nghĩ gì không biết, ngoài mặt rốt cuộc vẫn không chịu hùa theo: "Ta thấy mấy người điên thật rồi."
Những thần linh khác cũng có thái độ tương tự.
Nghĩ lại cũng đúng, thần linh tự đặt mình rất cao, coi trọng nhất là tôn nghiêm, thứ công đức kim quang này đối với bọn họ cũng không có công dụng gì đặc biệt thực dụng. Muốn nhóm thần tiên tốt bọn họ từng có địa vị trên thiên đình lại chưa đọa ma vì chút điểm công đức mà nịnh nọt một ngụy thần thực sự là quá khó.
***
Các vị thần tiên đều không để ý tới offer của Vệ Tây, Vệ Tây một lần nữa cảm nhận được sự khó khăn của xí nghiệp nhỏ khi thuê mướn nhân viên. May mắn lúc này thiên đạo rốt cuộc có động tĩnh, làm cậu cũng thoát khỏi phút ưu sầu ngắn ngủi.
Sắc trời so với vừa nãy tựa hồ lại càng âm trầm hơn.
Trong mơ hồ có tiếng sấm vang ở chân trời.
Mọi người ở đây đều có thể dễ dàng phân biệt được đó là tiếng của thiên lôi chứ không phải tiếng sấm bình thường.
Chỉ là tiếng lôi này rất yếu ớt, nghe giống như thiên đạo muốn bổ thứ gì đó nhưng đã sức cùng lực kiệt.
Vệ Tây mê mang ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nghe thấy tiếng sấm, cậu mơ hồ cảm thấy trong lòng có chút dị động, thế nhưng không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
Phảng phất như sợ hãi, tựa hồ lại giống như có thứ gì đó giãy dụa muốn thoát ra khỏi thân thể.
Cậu vểnh tai, muốn cẩn thận lắng nghe xem thứ bị mình quên mất là gì, sau đó nhị đồ đệ đi tới bên cạnh, dùng bàn tay ấm áp của mình che tai cậu lại.
Vệ Tây: "Khuyết Nhi, con làm gì vậy?"
Lại thấy Vệ Đắc Đạo chậm rãi đi tới chỗ mình: "Tây Nhi a, âm thanh kia nghe nhiều đầu óc sẽ biến ngốc, chúng ta đừng nghe a."
Vệ Tây: "!!!"
"Kẽ nứt thiên đạo lại nhiều hơn rồi, thiên đạo đang tan vỡ!" Hạ Thủ nhân mở miệng gọi: "Lão------ cậu!! Mau tới bày trận!"
Sóc Tông cùng Vệ Đắc Đạo nhanh chóng trao đổi "ánh mắt".
Vệ Tây bây giờ đang ở trong lớp vỏ nhân loại, vẫn chưa thức tỉnh, hẳn là an toàn.
Thế nhưng cũng vì thế mà cũng không có sức mạnh.
Điểm này, Vệ Đắc Đạo cũng tương tự.
Vệ Đắc Đạo gật đầu, Sóc Tông nhẹ giọng nói: "Chờ ta trở lại." Nói xong liền buông tay phi thân nhảy vào trong đám thụy thú.
Không còn nhị đồ đệ bịt tai, tiếng sấm vốn ảm đạm trở nên rõ ràng hơn nhiều, thế nhưng mỗi khi muốn cẩn thận lắng nghe thì Vệ Đắc Đạo ở bên cạnh liền nhắc nhở: "Nghe nhiều sẽ biến ngốc."
Vệ Tây lạnh lùng nói: "Vệ Đắc Đạo, lão bớt dọa ta đi."
Thế nhưng băn khoăn tới đầu óc thông minh của mình sẽ bị ảnh hưởng không tốt, cuối cùng cũng không cố ý nắm bắt tần số của tiếng sấm nữa.
Thiên đình tan vỡ, thần tiên thần thú vô số hiện giờ chỉ còn le que vài mống, so với thiên địa bao la thì nhỏ bé hệt như hạt muối trong biển. Sóc Tông hoàn toàn không thèm để ý, rõ ràng âm thanh vẫn còn mang theo chút thiếu niên của "Lục Khuyết" nhưng không hề ảnh hưởng tới uy nghiêm: "Khởi linh trận."
Một cái ánh mắt, toàn bộ thụy thú Ninh Thiên lập tức tiến tới gần.
Số thần tiên còn lại liếc mắt nhìn nhau, cũng ngầm chấp nhận Sóc Tông chỉ huy.
Chỉ chốc lát sau, một trận pháp chứa đựng thần lực từ mặt đất bằng phẳng phóng thẳng tới kẽ nứt thiên đạo gần nhất!
Thiên đạo vốn suy kiệt giống như được rót vào một luồng sức mạnh, thế nhưng ngay sau đó thứ gì đó phẫn nộ gào thét từ kẽ nứt thiên đạo phun ra! Một số vây khốn thiên đạo, một số tức giận tràn về phía bọn họ!
***
Thứ màu đen kia che khuất bầu trời, mang tới luồng khí lạnh khủng khiếp.
Trong thành phố, rõ ràng đang là buổi chiều nhưng sắc trời đã tối đen như nửa đêm, so với vài ngày trước lại càng đáng sợ hơn, lại còn bắt đầu đổ mưa.
Cuồng phong xen lẫn mưa như thác đổ đập vào mặt kính thủy tinh kịch liệt như chỉ hận không thể đập sập kiến trúc.
Mọi người đang đi làm rốt cuộc không còn lòng dạ nào làm việc, sợ hãi rời khỏi bàn tụ tập ở một góc, lãnh đạo có hô hào thế nào cũng không hiệu nghiệm, nghĩ tới suy đoán xôn xao trên mạng, một nhóm người dứt khoát xoay người rời đi trong tiếng hô hào tuyệt vọng của lãnh đạo.
Công việc cái con mẹ nó, ông chủ cái con mẹ nó! Tận thế sắp tới rồi! Còn làm cái quỷ gì nữa! Đương nhiên phải ưu tiên giành mua vật tư!!!!
***
Mậu Hoa Sơn.
"Không tốt!" Hạ Thủ Nhân nhìn mạt màu đen kia mà kinh hãi: "Nơi này sao lại tích tụ nhiều oán khí như vậy chứ? So với số chạy tới đế đô trước đó còn nhiều hơn!"
Sóc Tông mặt lạnh rút roi Thí Thần nghênh đón, một roi đánh tan oán khí tựa hồ vô cùng vô tận kia: "Không rõ nguyên nhân, trực tiếp đánh đi."
Lời này quả thực có đạo lý, Hạ Thủ Nhân cắn răng cùng nhóm đồng bạn vọt tới, thế nhưng oán khí lần này thông minh hơn không ít, không hề ngưng tụ thành nguyên hình, ngược lại lựa chọn phân tán đánh theo kiểu thô bỉ, không chỗ nào không có mặt, như bóng với hình, linh hoạt kỳ ảo, giống như phía sau có người điều khiển vậy.
Vệ Tây đứng trên sân thượng có chút nóng nảy, nhìn nhị đồ đệ lấy ít địch nhiều, tự nhiên muốn tới hỗ trợ, thế nhưng cố tình lại không thể, có nhảy thế nào cũng không thể nhảy cao được như vậy.
Vệ Tây thử vài lần cũng không thể bay lên, chỉ có thể kêu người ở bên cạnh: "Vệ Đắc Đạo!"
Vệ Đắc Đạo thở dài, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ là khẽ gọi: "Tây Nhi a...."
Vệ Tây nhìn chằm chằm không trung, nhị đồ đệ rốt cuộc bị oán khí đánh trúng!
Vô số oán khí không có cách nào đột phá roi Thí Thần, dứt khoát ngưng kết thành lưỡi dao sắc bén ùn ùn phóng tới nhóm đối thủ, từng đường từng đường cắt sắc bén, lực sát thương không phải vũ khí phàm trần có thể so sánh. Phòng thủ yếu một chút, tỷ như Hạ Thủ Nhân trực tiếp bị cứa bị thương đầy người, ngay cả Sóc Tông rất hiếm khi bị thương cũng bị rạch một đường trên mặt.
Máu màu kim hồng theo gò má trượt xuống, vẻ mặt Sóc Tông âm trầm.
"Không đúng." Anh chăm chú nhìn kẽ nứt thiên đạo: "Có thứ đang thao túng chúng."
Oán khí ích kỷ lương bạc, chúng lật đổ thiên đạo vì muốn thiên địa quay về trạng thái hỗn độn để bản thân không còn bị quản thúc, chúng không có tín niệm chết vì đạo, rõ ràng là có thứ cấp cao hơn đang điều khiển chúng.
Nhìn vết thương trên mặt đồ đệ, ánh mắt Vệ Tây đỏ ngầu, đầu óc hỗn loạn, chỉ cảm thấy sâu trong thân thể có một luồng lệ khí vừa xa lạ lại khủng khiếp nháy mắt không thể khống chế nổ tung.
"Tự tìm đường chết!!!!!!"
Cậu cũng không biết mình làm sao làm được, chờ ý thức khôi phục thì phát hiện mình đã che trước mặt đồ đệ, tay nắm oán khí bị xé thành mảnh vụn, thân thể cũng sắp rơi xuống.
Sóc Tông kinh hãi lập tức vươn một tay ôm eo cậu: "Vệ Tây!"
Vệ Tây tỉnh hồn, lệ khí chợt lóe không thấy đâu nữa, vội vàng nhét đoàn oán khí kia vào miệng, quay đầu nhìn vết thương trên mặt đồ đệ: "Khuyết Nhi, con không sao chứ?"
Cách đó không xa Hạ Thủ Nhân thực oán niệm: "Tôi bị cắt thành như vậy, vết thương của lão súc sinh phỏng chừng còn không tới hai cm, sao không ai hỏi tôi có sao không chứ..."
Cùng lúc đó, đông đảo thụy thú cũng từ hành động đột ngột của Vệ Tây kinh ngạc phát hiện một chuyện.
Vốn lúc ở đế đô Vệ Tây ăn oán khí ngưng tụ thành hình bọn họ không cảm thấy có gì không đúng, thế nhưng hiện giờ oán khí rõ ràng không ngưng tụ, hữu ảnh vô hình, dùng linh lực cũng chỉ có thể đánh tan chúng, không có cách nào làm chúng hoàn toàn tiêu tan, thế nhưng Vệ Tây vẫn có thể dễ dàng nuốt chúng vào bụng, mà oán khí bị ăn rồi không xuất hiện chút dị động nào.
Cứ như chỉ cần đụng phải cái miệng của Vệ Tây thì hết thảy mọi thứ trên đời này đều không có sức chống cự.
Nhóm thụy thú trao đổi ánh mắt, mà phía trước, đám oán khí âm hồn bất tán rốt cuộc cũng ngừng lại động tác.
Bầu không khí căn cứng bình ổn như mặt biển không chút gợn sóng nhưng lại đang ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.
Trên bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng cười khẽ.
Một bóng dáng mơ hồ từ kẽ nứt thiên đạo bước ra: "Ta nói cớ sao phái oán khí ra ngoài lại không quay lại, hóa ra là mi."
Hạ Thủ Nhân liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đối phương: "Hỗn Độn!!!"
Vị thần tiên dáng vẻ hung ác sợ hết hồn: "Hỗn Độn?! Hỗn Độn không phải đã bị thiên lôi đánh chết rồi sao?! Huống chi Hỗn Độn có hình dáng như chó lông dài, tựa hồ không phải dáng vẻ này!"
"Không phải Hỗn Độn kia."
Hạ Thủ Nhân trước giờ vẫn luôn cợt nhả bông đùa, lúc này hiếm khi nghiêm túc: "Là Hỗn Độn thời khai thiên lập địa. Mi thành thần quá muộn, không biết cũng bình thường."
Thuở xa xưa trước khi khai thiên lập địa, thiên địa là một mảnh bóng tối, hoặc nên nói bóng tối này chính là bản thân Hỗn Độn. Hỗn Độn thôn phệ hết thảy tồn tại, vì thế trừ bỏ nó, căn bản không có không gian cho nhân loại cùng những sinh mệnh khác sinh tồn. Sau đó Hỗn Độn bị bổ ra mới có thiên địa vạn vật cùng thế gian phồn hoa ngày nay.
Hỗn Độn chậm rãi nói: "Không sai, ta đồng sinh cùng thiên địa này, tuổi thọ so với nhật nguyệt tinh thần cùng thiên đạo còn lớn hơn, có thể xem là trưởng bối của bọn mi."
Vệ Tây nhìn người đột nhiên xuất hiện, không chớp mắt.
Hạ Thủ Nhân: "Một vị trưởng bối muốn biến thiên địa vạn vật thành hỗn độn?"
Hỗn Độn không để tâm: "Thiên địa này vốn là của ta hóa nó thành hỗn độn không được sao?"
Sóc Tông cười nhạt: "Mi cắn nuốt hết thiên hạ vạn vật, cho nên thiên địa là của mi?"
Vệ Tây nhà anh cái gì cũng ăn, thế nhưng dù sao cũng biết đó là ăn trộm, ăn uống không được phép thì sẽ bị đánh. So với Vệ Tây nhà anh, vị tiền bối Hỗn Độn này thật không biết xấu hổ.
Hỗn Độn bật cười nhưng biểu tình lại tràn đầy hận ý: "Sao lại không phải là của ta? Là ta bị cướp đi! Thiên đạo trấn áp ta lâu như vậy, cũng nên trả lại rồi!"
Hạ Thủ Nhân nhếch mép, biết rõ không thể nói lý với nó: "Ta cứ tưởng mi đã tiêu tán, thật không ngờ chỉ bị thiên đạo trấn áp."
Hỗn Độn cười to: "Hỗn độn sao có thể tiêu tán! Hỗn độn chính là hỗn độn! Hỗn độn có thể sống ở bất cứ xó xỉnh nào trong vũ trụ, cho dù hóa thành tro bụi cũng có thể sống, thiên đạo cũng không có cách nào!"
Đông đảo thần tiên thụy thú nghe vậy, biểu tình căng thẳng.
Không sai, hỗn độn chính là như vậy, nó giống như một mạt "khí", không giống âm hồn có thể siêu độ, cũng sẽ không chết như có thân xác, sống cùng chết đối với nó là một khái niệm mơ hồ, bởi vì không có thực hình, không sợ nước không sợ lửa cũng không sợ bất kỳ công kích nào, vô luận chia cắt thế nào, nó vẫn luôn tồn tại trên thế gian này.
Lúc này liền nghe Vệ Tây đột nhiên quay sang Sóc Tông, nuốt nước miếng: "Khuyết Nhi."
Sóc Tông nghe thấy tiếng Vệ Tây, sắc mặt căng thẳng hơi thả lỏng, cúi đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"
Phản ứng của Vệ Tây không giống mọi người, thậm chí còn có chút cao hứng: "Ý của hắn là.... hắn có thể ăn mãi mà ăn không hết sao?"
Ăn thế nào cũng không hết, này là dạng bảo bối thần tiên gì a!
Sóc Tông: "..."
Nhóm thụy thú: "..."
Hỗn Độn: "???"
Mọi người đột nhiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
.o.
[tác giả] Hạ Thủ Nhân [sờ cằm]: "....nếu như cậu nguyện ý cuộc sống vừa ăn vừa ị.... nôn!"
.121.
Đến từ khắp nơi cả nước, thậm chí ở các quốc gia khác trên thế giới cũng đồng loạt xuất hiện, ban ngành liên quan có gấp cỡ nào cũng hữu tâm vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhiệt độ từng chút từng chút mất kiểm soát.
Mặc dù không phải tất cả dân chúng đều mơ thấy điều đó, thế nhưng người bên ngoài cùng trên mạng lại có quá nhiều sự trùng hợp, gộp chung lại thì ưu tư hoảng sợ nháy mắt bùng lên như một trận hỏa hoạn, đốt rụi đi lý trí của đại đa số mọi người.
Rõ ràng gần tân niên nhưng trên mặt mọi người lại không có chút vui mừng nào. Thành phố, trấn nhỏ, thôn làng, còn có mỗi xó xỉnh trên mạng đều xuất hiện hỗn loạn, suy đoán về ngày tận thế ập tới nhiều vô số kể. Rất nhiều người cố chấp tin tưởng phán đoán này, sợ tới mất lý trí, dẫn tới siêu thị đầy ắp người, giao hàng hỏa tốc cũng bận rộn tới tê liệt, so với cuộc chiến cướp muối năm 2012 chỉ hơn chứ không kém. Gạo, bột mì, dầu, thậm chí là than đá cùng nhu yếu phẩm hằng ngày đều cung không đủ cầu, người có điều kiện giống như không cần tiền mà vác đống lớn đống nhỏ về nhà.
Lãnh đạo các thành phố cũng sắp phát điên, thậm chí không tiếc điều động xe di động tuần hoàn trên phố phát loa khuyên can dân chúng bình ổn.
So với bọn họ, một vài lãnh đạo ban ngành liên quan biết nội tình có thái độ dửng dưng hơn nhiều, ngồi trong phòng làm việc nghe cấp dưới lo âu báo cáo, chỉ có thể thương hại mỉm cười.
Nếu thiên đạo sụp đổ, thế giới thật sự hủy diệt, cướp nhiều vật tư về nhà có ích lợi gì?
Nhân loại tung hoành trên thế gian này quá lâu, lâu đến mức họ sinh ra suy nghĩ mình chính là chủ nhân của thiên địa này, có ảo giác mình muốn làm gì thì làm, hôm nay tới lúc nguy cấp tồn vong bọn họ mới giật mình phát giác, so với thế giới chân chính, nhân loại yếu đuối nhỏ bé biết bao.
***
Sắc trời âm u tối đen như mực.
Trên đường, Vệ Tây nghi hoặc hỏi nhị đồ đệ: "Khuyết Nhi, thiên đạo ở nơi nào?"
"Thiên đạo không có chỗ nào không có mặt: "Sóc Tông bình tình trả lời: "Chúng ta không tìm thiên đạo mà là tìm kẽ nứt của nó."
Nhưng ngay cả anh cũng không ngờ kẽ nứt gần nhất lại xuất hiện ở núi Mậu Hoa.
Chính là Mậu Hoa Sơn mà khi trước Khâu Quốc Khải mời đông đảo đạo trưởng tới đoàn phim làm pháp bắt quỷ, sau đó Vệ Tây ngoài ý muốn thu hoạch được một đám nhân viên yêu tinh.
Sóc Tông đứng trên nóc khách sạn Mậu Hoa Sơn, gió núi cuồng loạn, anh híp mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu: "Ngọn núi bình thường này không thể nào tạo ra nhiều tinh quái như vậy, hóa ra là khi đó thiên đạo đã xuất hiện khe hở."
Chỉ là khi ấy kẽ nứt còn không tính là lớn, vì thế cũng không nháo ra hỗn loạn, chỉ lộ ra một chút linh khí làm nhóm động vật có thiên phú tốt trong núi thành tinh.
"Này này! Mấy người từ đâu tới đó?! Sao lại đột nhiên xuất hiện trên nóc khách sạn bọn tôi?" Một nhóm thụy thú đột nhiên xuất hiện mang tới động tĩnh khác lớn, bị camera giám sát của khách sạn quay được, ông chủ tưởng là kẻ gian lập tức vội vàng dẫn một đám bảo an chạy tới ngăn chặn.
Ông chủ thầm nói mình cũng quá xui xẻo, đoạn thời gian trước bị người ta tố cáo khách sạn không sạch sẽ không vệ sinh làm ban ngành vệ sinh tới tra xét, hung hăng phạt một khoản. Ông chủ thực nghĩ không ra, theo lý thì khách sạn bình thường vẫn luôn thuê người thân thích, chuyện kém vệ sinh là bí mật, thế nhưng không biết vì sao người tố cáo kia cứ như quanh năm suốt tháng sống lâu dài trong khách sạn bọn họ, thậm chí ngay cả chuyện bọn họ dùng giẻ lau lau ly đánh răng cũng rõ như lòng bàn tay. Ăn khoản thua thiệt này, ông chủ giận dữ không thôi, thực muốn truy xem người tố cáo là ai, khoảng thời gian này liền cùng đám nhân viên bắt đầu kiểm tra camera giám sát nhưng ngay cả một cọng lông cũng không tìm được.
Này cũng đủ quỷ dị, kết quả hôm nay lại đụng phải chuyện quỷ dị hơn, đại sảnh hoàn toàn không có chút động tĩnh, đám người này rốt cuộc làm sao lên được sân thượng?
Sóc Tông liếc nhìn ông chủ vô lương bị mình tố cáo (tập 60), ấn tượng cực kỳ không tốt, lời cũng lười nói với đối phương, vẫn là một vị lãnh đạo ban ngành nào đó tiến tới trình thẻ công tác, cũng gọi điện cho người bên ngành quản lý du lịch Mậu Hoa Sơn đưa người tới giải tán nhân viên khách sạn-----
"Chúng tôi giám sát được phạm vi Mậu Hoa Sơn có một nhóm săn trộm trái phép, vì lý do an toàn, hi vọng mọi người có thể ngừng kinh doanh, ra ngoài núi tránh vài ngày."
Ông chủ khách sạn kinh hãi, thấy quản lý quen biết bị đối phương gọi tới thì cũng không quá hoài nghi: "Hóa ra các vị là cảnh sát thường phục!"
Mùa đông cũng là mùa không có khách ở Mậu Hoa Sơn, khách sạn bọn họ đã mấy ngày nay đã không có sinh ý, so với kiếm tiền, cái mạng nhỏ đương nhiên quan trọng hơn, vì thế lập tức kinh hoảng dẫn đám nhân viên thu thập hành lý tránh đi. Lúc rời đi nhìn thấy rất nhiều động vật trong rừng rậm cùng xe cộ gấp gáp chạy xuống núi, ông chủ cảm khái không thôi, còn không quên gửi tin lên mạng-----
[Đừng có tin tưởng ngày tận thế chó má gì đó, cuối năm đám săn trộm còn cố tung hoành, cảnh sát còn đang bận rộn truy bắt, ngành vệ sinh còn có tinh lực gửi giấy phạt, nếu thật là tận thế thì nào có trật tự được như vậy a!]
***
Người sinh sống ở Mậu Hoa Sơn toàn bộ bị giải tán, cảm nhận được không ổn, nhóm động vật cũng nhạy bén rối rít bỏ chạy thoát thân, Vệ Tây đứng trên sân thường nhìn đám động vật hoảng loạn bỏ chạy bên dưới, lại nhìn hộp giữ tươi trống rỗng sau khi bị mình giải quyết sạch số oán khí, thở dài-----
"Đều là hoang dã, không thể tùy tiện bắt a...."
Cậu còn khá nhàn hạ thoải mái, còn không quên ăn uống.
Nhóm thụy thú khác thì lâm vào khẩn trương chưa từng có, không khí chấn động từng trận, trên sân thượng xuất hiện rất nhiều bóng người xa lạ lóe sáng thần quang nhàn nhạt.
Lúc này Vệ Tây cảnh giác nhìn về phía bọn họ.
Nhóm thụy thú khác ở đây tựa hồ cũng nhận ra, Phong Bá Thủy Sư còn mở miệng chào hỏi: "Mấy ông cũng tới à?"
Nhóm người mới tới này có chút ngạo mạn, đối với Phong Bá Thủy Sư có chút lạnh nhạt, chỉ có một người mặc đạo bào mặt mũi hung ác trả lời: "Nói nhảm, thiên đạo sụp đổ, chúng ta thân là thần tiên, sao có thể chỉ lo thân mình?"
Phong Bá Thủy Sư bây giờ miễn cưỡng có thể coi là nhân viên nhà mình, Vệ Tây có chút khó chịu: "Này là ai?"
Đồ đệ bình tĩnh trả lời: "Nhóm thần tiên cuối cùng của thiên đình đông tây phương. Hơn một trăm năm trước, thiên đạo nứt toạt dẫn tới thiên đình tan vỡ, toàn bộ tinh túc chết đi, chỉ có bọn họ nhờ có tín đồ đông đảo mới bảo toàn được mạng sống trong hạo kiếp."
Vệ Tây cái hiểu cái không gật đầu: "Hóa ra là nhân viên cũ, không coi trọng công trạng kém, khó trách Phong Bá Thủy Sư bị lấn lướt."
Nhóm tinh túc: "..."
Thần tiên mặt mũi hung ác kia khẽ giật giật da mặt, Vệ Tây nhìn đối phương, cảm thấy quen mắt: "A, ông là cái người mà Liên Đô Quan của Huống đạo hữu cung phụng...."
Vị thần tiên này rõ ràng cũng nhận ra Vệ Tây, nặng nề hừ một tiếng, có đồng bạn bên cạnh hỏi hắn: "Này là..."
"Hắn cướp mất tín đồ trong quan của ta!"
Khi ấy hắn giận tới mức một phát bẻ gãy cả mười cây nhang!
Vị thần tiên vừa hỏi: "???"
Vệ Tây đứng dậy, bắt đầu tuyền dụng: "Tôi là chưởng môn Thái Thương Tông Vệ Tây, các vị thần tiên có ý muốn tới Thái Thương Tông bọn tôi phát triển không?"
Bất kể là loại gì, chỉ cần công trạng đầy đủ thì Thái Thương Tông đều hoan nghênh!
Các vị thần tiên: "..."
Nhóm thụy thú: "..."
Sóc Tông lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác, Hạ Thủ Nhân nhịn không nổi nói: "Vệ... Vệ Tây, trước tiên không nói bây giờ là lcu1 nào.... cậu chiêu ma chiêu yêu cũng được đi, ngay cả thần tiên cũng chiêu có phải hơi quá phận không....?"
Vệ Tây cảm thấy suy luận của Hạ Thủ Nhân có vấn đề: "Đơn vị của bọn họ đã sụp đổ rồi, sao tôi không thể giúp nhóm công chức mất việc có công ăn việc làm chứ?"
Suy nghĩ một chút lại nói: "Hơn nữa cũng không phải lần đầu, Phong Bá Thủy Sư không phải làm việc ở công ty bọn tôi rất tốt sao?"
Hạ Thủ Nhân: "..."
Hạ Thủ Nhân một lần nữa ý thức được cái gì gọi là có đạo lý không thể phản bác.
***
Vị thần tiên dáng vẻ hung dữ kia dựng mày: "Công chức mất việc?!"
Vệ Đắc Đạo ở bên cạnh chậm rãi tiến tới ngăn cản tầm mắt đối phương: "Vị tinh quân này, đồ nhi của tôi còn nhỏ, hơi nhanh mồm nhanh miệng một chút, ngài đừng so đo."
Vệ Đắc Đạo vừa ra sân, một thân công đức kim quang lập tức dọa nhóm thần tiên sợ hết hồn!
Nhóm thần tiên kinh ngạc quan sát Vệ Đắc Đạo: "Lão lại là ai?"
Vệ Đắc Đạo cười híp mắt: "Tôi chỉ là người vô danh, tục danh không đáng nhắc tới. Cũng may vận khí không tệ thu nhận được một đồ đệ tốt, hiện giờ được đồ nhi phụng dưỡng trong Thái Thương Tông, làm cung thần."
"Cái gì mà cung thần?" Hung thần tiên vì chuyện Vệ Tây từng tới đạo quan nhà mình đào tín đồ mà phẫn hận không thôi, lúc này hừ lạnh nói: "Không được thiên đạo khâm điểm thần cốt, cùng lắm cũng chỉ là ngụy thần mà thôi!"
Vệ Đắc Đạo cũng không tức giận, vẫn ung dung thong thả như cũ: "Không sai, chư vị tinh quân ai ai cũng mạnh hơn tôi nhiều, tôi bất quá chỉ nhờ nhóm tín đồ coi trọng thôi."
Tính khí Vệ Đắc Đạo tốt như vậy, làm người ta muốn giận cũng không giận được, hơn nữa cả người đều là công đức kim quang hiếm thấy, so với thân phận ngụy thần thì lại càng làm người ta chú ý hơn. Chúng thần không khỏi tò mò chuyển hướng sang đồng nghiệp cũ, mặc dù công trạng không cao nhưng dù gì cũng khá quen thuộc là Phong Bá Thủy Sư: "Hai người.... bây giờ thật sự đang ở trong tông môn bọn họ à? Ở đó làm gì?"
Hung thần tiên hừ lạnh: "Không thấy dáng vẻ đọa ma của bọn họ sao, chắc chắn không phải chuyện gì đứng đắn!"
Phong Bá giận dữ: "Mi bớt nói hưu nói vượn đi!"
Thủy Sư cũng nhíu mày: "Mặc dù chúng ta nhất thời hồ đồ nhưng sau đó đã dừng lại trước bờ vực rồi, cũng không gây ra sai lầm lớn. Bây giờ đang làm chuyện đại sự đứng đắn tạo phúc cho nhân gian, lời này không khỏi quá cay nghiệt đi?"
Hung thần tiên nhíu mày càng sâu hơn: "Đại sự?"
Phong Bá hãnh diện hừ một tiếng: "Đúng vậy! Chính là đại sự thiên hạ được thiên đạo tôn sùng nhất."
Các vị thần tiên sửng sốt, nghĩ tới thân phận hai người, đều kinh ngạc: "Hai người nói là.... nổi gió tạo mưa?"
Mặc dù nổi gió tạo mưa quả thật rất quan trọng đối với thiên địa, thế nhưng cũng không tới mức được thiên đạo tôn sùng đi?
Phong Bá: "Sao có thể! So với tạo mưa còn có tiền đồ hơn, chuyện tạo mưa này bây giờ ta với Phong Bá thỉnh thoảng mới làm một chút thôi."
Các vị thần tiên lại càng mê mang hơn, có công việc gì mới có thể làm Phong Bá Thủy Sư từ bỏ bản lĩnh cầu mưa mấy ngàn năm chứ, lại còn khoác lác là có tiền hơn?
Thủy Sư mỉm cười: "Cũng không có gì, chỉ là giúp nhóm tín đồ trị bệnh phù chân bệnh trĩ với bệnh táo bón thôi."
Các vị thần tiên: "????"
Phong Bá lóe sáng tia đắc ý trong mắt: "Không chỉ vậy, gần nhất ta với Thủy Sư còn đăng ký thêm lớp học online, học tập kiến thức trị nấm chân, còn định học thêm cả trị bệnh vảy nến với trị mụn!"
Các vị thần tiên: "????"
Hung thần tiên khó tin: "Đại sự nhân gian được thiên đạo sùng bái chiêu phúc chính là... chữ bệnh phù chân bệnh trĩ bệnh táo bón? Mi cảm thấy có khả năng sao?"
Phong Bá sớm đã không ưa đám thần tiên xem thường mình này, cười nhạt: "Làm sao không có khả năng? Mi nhìn công đức trên người bọn ta đi. Nể tình cùng từng làm việc trên thiên đình nên ta mới nói cho mấy người biết, đổi lại là người khác thì mơ đi!"
Các vị thần tiên: "..."
Các vị thần tiên mơ hồ cảm thấy mình tựa hồ nghe thấy chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, liền chuyển hướng sang Vệ Đắc Đạo: "Lão, công đức kim quang trên người lão, chẳng lẽ...."
Vệ Đắc Đạo: "..."
Vệ Đắc Đạo âm thầm chuyển hướng nhìn sang vị trí Vệ Tây, mỉm cười gật đầu: "Không sai."
"!!!!!"
Ánh mắt hung thần tiên co rút, vừa cảm thấy không có khả năng lại vừa cảm thấy công đức kim quang trên người Vệ Đắc Đạo quá có sức thuyết phục, đó là công đức mà mấy ngàn năm qua đám tinh túc bọn họ không dám mơ tưởng a, Vệ Đắc Đạo thân là ngụy thần cư nhiên lại có được....
Thế nhưng lời Phong Bá Thủy Sư thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Hắn nửa tin nửa ngờ nhìn Phong Bá Thủy Sư: "Cái này.... nếu đó là thật thì công đức trên người hai người lại ít ỏi như vậy?"
Phong Bá Thủy Sư ngẩn người.
Nói thật, gần nhất bọn họ cũng từng suy nghĩ tới vấn đề này.
Trước mắt tín đồ của Thái Thương Tông vẫn còn có hạn, vì thế nỗi niệm khó nói của không nhiều, bất quá trừ Vương lão thái thì vẫn còn vài bệnh mụn cám hoặc bài tiết khó khăn, bọn họ tham gia lớp học trên mạng xong cũng bắt đầu thử chữa trị, thế nhưng công đức kim quang thiên đạo ban xuống tuyệt đối không nhiều bằng Vệ Đắc Đạo.
Mới đầu hai người còn nghĩ có khi nào Thái Thương Tông gạt bọn họ hay không, chẳng lẽ Vệ Đắc Đạo có thủ đoạn mờ ám nào đó?
Thế nhưng bọn họ thường xuyên ở chung một chỗ với Vệ Đắc Đạo, quả thực không thấy Vệ Đắc Đạo làm chuyện gì đặc biệt lớn. Mỗi ngày lúc rảnh rỗi sẽ dẫn hai bọn họ lắc lư tới nhà tín đồ, ăn chút cống phẩm, nhìn chút nhang đèn, đồng thời giúp tín đồ trị vài chứng bệnh vặt mà thôi. Thế nhưng công đức kim quang vẫn thường xuyên rơi vào người Vệ Đắc Đạo, nửa tháng gần nhất, nhất là bảy tám ngày gần đây, số lượng ngày càng nhiều hơn.
Phong Bá Thủy Sư thực không hiểu được, này là chuyện gì a?
Vệ Đắc Đạo ở bên cạnh trầm mặc nghe, gần nhất Atula giới cùng nhân gian quan hệ rất mật thiết, tựa hồ lại phát hiện vài mỏ dầu mới ở vương đô, Đoàn Kết Nghĩa còn tổ chức hoạt động thoát mù chữ cho nhóm ma la ma giới...
Này rốt cuộc có cần nói cho bọn họ biết không....
Bất quá không đợi lão cân nhắc xong thì Phong Bá đã tự tìm ra câu trả lời---- đầu tiên, Vệ Đắc Đạo tuyệt đối không có khả năng lén lút bí mật kiếm công đức dưới mí mắt bọn họ, tiếp đó là thiên đạo trước nay công bằng, thiên hạ vạn vật đều giống nhau, vì thế sẽ không có chút ưu ái nào dành cho đối phương, vậy nguyên nhân số lượng công đức không giống nhau chỉ có một-----
"Chắc chắn là bọn ta chữa không tốt bằng lão!"
Vệ Đắc Đạo cặp mắt vô thần: "....có lẽ!"
Hung thần tiên nhíu mày, nội tâm nghĩ gì không biết, ngoài mặt rốt cuộc vẫn không chịu hùa theo: "Ta thấy mấy người điên thật rồi."
Những thần linh khác cũng có thái độ tương tự.
Nghĩ lại cũng đúng, thần linh tự đặt mình rất cao, coi trọng nhất là tôn nghiêm, thứ công đức kim quang này đối với bọn họ cũng không có công dụng gì đặc biệt thực dụng. Muốn nhóm thần tiên tốt bọn họ từng có địa vị trên thiên đình lại chưa đọa ma vì chút điểm công đức mà nịnh nọt một ngụy thần thực sự là quá khó.
***
Các vị thần tiên đều không để ý tới offer của Vệ Tây, Vệ Tây một lần nữa cảm nhận được sự khó khăn của xí nghiệp nhỏ khi thuê mướn nhân viên. May mắn lúc này thiên đạo rốt cuộc có động tĩnh, làm cậu cũng thoát khỏi phút ưu sầu ngắn ngủi.
Sắc trời so với vừa nãy tựa hồ lại càng âm trầm hơn.
Trong mơ hồ có tiếng sấm vang ở chân trời.
Mọi người ở đây đều có thể dễ dàng phân biệt được đó là tiếng của thiên lôi chứ không phải tiếng sấm bình thường.
Chỉ là tiếng lôi này rất yếu ớt, nghe giống như thiên đạo muốn bổ thứ gì đó nhưng đã sức cùng lực kiệt.
Vệ Tây mê mang ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nghe thấy tiếng sấm, cậu mơ hồ cảm thấy trong lòng có chút dị động, thế nhưng không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
Phảng phất như sợ hãi, tựa hồ lại giống như có thứ gì đó giãy dụa muốn thoát ra khỏi thân thể.
Cậu vểnh tai, muốn cẩn thận lắng nghe xem thứ bị mình quên mất là gì, sau đó nhị đồ đệ đi tới bên cạnh, dùng bàn tay ấm áp của mình che tai cậu lại.
Vệ Tây: "Khuyết Nhi, con làm gì vậy?"
Lại thấy Vệ Đắc Đạo chậm rãi đi tới chỗ mình: "Tây Nhi a, âm thanh kia nghe nhiều đầu óc sẽ biến ngốc, chúng ta đừng nghe a."
Vệ Tây: "!!!"
"Kẽ nứt thiên đạo lại nhiều hơn rồi, thiên đạo đang tan vỡ!" Hạ Thủ nhân mở miệng gọi: "Lão------ cậu!! Mau tới bày trận!"
Sóc Tông cùng Vệ Đắc Đạo nhanh chóng trao đổi "ánh mắt".
Vệ Tây bây giờ đang ở trong lớp vỏ nhân loại, vẫn chưa thức tỉnh, hẳn là an toàn.
Thế nhưng cũng vì thế mà cũng không có sức mạnh.
Điểm này, Vệ Đắc Đạo cũng tương tự.
Vệ Đắc Đạo gật đầu, Sóc Tông nhẹ giọng nói: "Chờ ta trở lại." Nói xong liền buông tay phi thân nhảy vào trong đám thụy thú.
Không còn nhị đồ đệ bịt tai, tiếng sấm vốn ảm đạm trở nên rõ ràng hơn nhiều, thế nhưng mỗi khi muốn cẩn thận lắng nghe thì Vệ Đắc Đạo ở bên cạnh liền nhắc nhở: "Nghe nhiều sẽ biến ngốc."
Vệ Tây lạnh lùng nói: "Vệ Đắc Đạo, lão bớt dọa ta đi."
Thế nhưng băn khoăn tới đầu óc thông minh của mình sẽ bị ảnh hưởng không tốt, cuối cùng cũng không cố ý nắm bắt tần số của tiếng sấm nữa.
Thiên đình tan vỡ, thần tiên thần thú vô số hiện giờ chỉ còn le que vài mống, so với thiên địa bao la thì nhỏ bé hệt như hạt muối trong biển. Sóc Tông hoàn toàn không thèm để ý, rõ ràng âm thanh vẫn còn mang theo chút thiếu niên của "Lục Khuyết" nhưng không hề ảnh hưởng tới uy nghiêm: "Khởi linh trận."
Một cái ánh mắt, toàn bộ thụy thú Ninh Thiên lập tức tiến tới gần.
Số thần tiên còn lại liếc mắt nhìn nhau, cũng ngầm chấp nhận Sóc Tông chỉ huy.
Chỉ chốc lát sau, một trận pháp chứa đựng thần lực từ mặt đất bằng phẳng phóng thẳng tới kẽ nứt thiên đạo gần nhất!
Thiên đạo vốn suy kiệt giống như được rót vào một luồng sức mạnh, thế nhưng ngay sau đó thứ gì đó phẫn nộ gào thét từ kẽ nứt thiên đạo phun ra! Một số vây khốn thiên đạo, một số tức giận tràn về phía bọn họ!
***
Thứ màu đen kia che khuất bầu trời, mang tới luồng khí lạnh khủng khiếp.
Trong thành phố, rõ ràng đang là buổi chiều nhưng sắc trời đã tối đen như nửa đêm, so với vài ngày trước lại càng đáng sợ hơn, lại còn bắt đầu đổ mưa.
Cuồng phong xen lẫn mưa như thác đổ đập vào mặt kính thủy tinh kịch liệt như chỉ hận không thể đập sập kiến trúc.
Mọi người đang đi làm rốt cuộc không còn lòng dạ nào làm việc, sợ hãi rời khỏi bàn tụ tập ở một góc, lãnh đạo có hô hào thế nào cũng không hiệu nghiệm, nghĩ tới suy đoán xôn xao trên mạng, một nhóm người dứt khoát xoay người rời đi trong tiếng hô hào tuyệt vọng của lãnh đạo.
Công việc cái con mẹ nó, ông chủ cái con mẹ nó! Tận thế sắp tới rồi! Còn làm cái quỷ gì nữa! Đương nhiên phải ưu tiên giành mua vật tư!!!!
***
Mậu Hoa Sơn.
"Không tốt!" Hạ Thủ Nhân nhìn mạt màu đen kia mà kinh hãi: "Nơi này sao lại tích tụ nhiều oán khí như vậy chứ? So với số chạy tới đế đô trước đó còn nhiều hơn!"
Sóc Tông mặt lạnh rút roi Thí Thần nghênh đón, một roi đánh tan oán khí tựa hồ vô cùng vô tận kia: "Không rõ nguyên nhân, trực tiếp đánh đi."
Lời này quả thực có đạo lý, Hạ Thủ Nhân cắn răng cùng nhóm đồng bạn vọt tới, thế nhưng oán khí lần này thông minh hơn không ít, không hề ngưng tụ thành nguyên hình, ngược lại lựa chọn phân tán đánh theo kiểu thô bỉ, không chỗ nào không có mặt, như bóng với hình, linh hoạt kỳ ảo, giống như phía sau có người điều khiển vậy.
Vệ Tây đứng trên sân thượng có chút nóng nảy, nhìn nhị đồ đệ lấy ít địch nhiều, tự nhiên muốn tới hỗ trợ, thế nhưng cố tình lại không thể, có nhảy thế nào cũng không thể nhảy cao được như vậy.
Vệ Tây thử vài lần cũng không thể bay lên, chỉ có thể kêu người ở bên cạnh: "Vệ Đắc Đạo!"
Vệ Đắc Đạo thở dài, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ là khẽ gọi: "Tây Nhi a...."
Vệ Tây nhìn chằm chằm không trung, nhị đồ đệ rốt cuộc bị oán khí đánh trúng!
Vô số oán khí không có cách nào đột phá roi Thí Thần, dứt khoát ngưng kết thành lưỡi dao sắc bén ùn ùn phóng tới nhóm đối thủ, từng đường từng đường cắt sắc bén, lực sát thương không phải vũ khí phàm trần có thể so sánh. Phòng thủ yếu một chút, tỷ như Hạ Thủ Nhân trực tiếp bị cứa bị thương đầy người, ngay cả Sóc Tông rất hiếm khi bị thương cũng bị rạch một đường trên mặt.
Máu màu kim hồng theo gò má trượt xuống, vẻ mặt Sóc Tông âm trầm.
"Không đúng." Anh chăm chú nhìn kẽ nứt thiên đạo: "Có thứ đang thao túng chúng."
Oán khí ích kỷ lương bạc, chúng lật đổ thiên đạo vì muốn thiên địa quay về trạng thái hỗn độn để bản thân không còn bị quản thúc, chúng không có tín niệm chết vì đạo, rõ ràng là có thứ cấp cao hơn đang điều khiển chúng.
Nhìn vết thương trên mặt đồ đệ, ánh mắt Vệ Tây đỏ ngầu, đầu óc hỗn loạn, chỉ cảm thấy sâu trong thân thể có một luồng lệ khí vừa xa lạ lại khủng khiếp nháy mắt không thể khống chế nổ tung.
"Tự tìm đường chết!!!!!!"
Cậu cũng không biết mình làm sao làm được, chờ ý thức khôi phục thì phát hiện mình đã che trước mặt đồ đệ, tay nắm oán khí bị xé thành mảnh vụn, thân thể cũng sắp rơi xuống.
Sóc Tông kinh hãi lập tức vươn một tay ôm eo cậu: "Vệ Tây!"
Vệ Tây tỉnh hồn, lệ khí chợt lóe không thấy đâu nữa, vội vàng nhét đoàn oán khí kia vào miệng, quay đầu nhìn vết thương trên mặt đồ đệ: "Khuyết Nhi, con không sao chứ?"
Cách đó không xa Hạ Thủ Nhân thực oán niệm: "Tôi bị cắt thành như vậy, vết thương của lão súc sinh phỏng chừng còn không tới hai cm, sao không ai hỏi tôi có sao không chứ..."
Cùng lúc đó, đông đảo thụy thú cũng từ hành động đột ngột của Vệ Tây kinh ngạc phát hiện một chuyện.
Vốn lúc ở đế đô Vệ Tây ăn oán khí ngưng tụ thành hình bọn họ không cảm thấy có gì không đúng, thế nhưng hiện giờ oán khí rõ ràng không ngưng tụ, hữu ảnh vô hình, dùng linh lực cũng chỉ có thể đánh tan chúng, không có cách nào làm chúng hoàn toàn tiêu tan, thế nhưng Vệ Tây vẫn có thể dễ dàng nuốt chúng vào bụng, mà oán khí bị ăn rồi không xuất hiện chút dị động nào.
Cứ như chỉ cần đụng phải cái miệng của Vệ Tây thì hết thảy mọi thứ trên đời này đều không có sức chống cự.
Nhóm thụy thú trao đổi ánh mắt, mà phía trước, đám oán khí âm hồn bất tán rốt cuộc cũng ngừng lại động tác.
Bầu không khí căn cứng bình ổn như mặt biển không chút gợn sóng nhưng lại đang ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.
Trên bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng cười khẽ.
Một bóng dáng mơ hồ từ kẽ nứt thiên đạo bước ra: "Ta nói cớ sao phái oán khí ra ngoài lại không quay lại, hóa ra là mi."
Hạ Thủ Nhân liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đối phương: "Hỗn Độn!!!"
Vị thần tiên dáng vẻ hung ác sợ hết hồn: "Hỗn Độn?! Hỗn Độn không phải đã bị thiên lôi đánh chết rồi sao?! Huống chi Hỗn Độn có hình dáng như chó lông dài, tựa hồ không phải dáng vẻ này!"
"Không phải Hỗn Độn kia."
Hạ Thủ Nhân trước giờ vẫn luôn cợt nhả bông đùa, lúc này hiếm khi nghiêm túc: "Là Hỗn Độn thời khai thiên lập địa. Mi thành thần quá muộn, không biết cũng bình thường."
Thuở xa xưa trước khi khai thiên lập địa, thiên địa là một mảnh bóng tối, hoặc nên nói bóng tối này chính là bản thân Hỗn Độn. Hỗn Độn thôn phệ hết thảy tồn tại, vì thế trừ bỏ nó, căn bản không có không gian cho nhân loại cùng những sinh mệnh khác sinh tồn. Sau đó Hỗn Độn bị bổ ra mới có thiên địa vạn vật cùng thế gian phồn hoa ngày nay.
Hỗn Độn chậm rãi nói: "Không sai, ta đồng sinh cùng thiên địa này, tuổi thọ so với nhật nguyệt tinh thần cùng thiên đạo còn lớn hơn, có thể xem là trưởng bối của bọn mi."
Vệ Tây nhìn người đột nhiên xuất hiện, không chớp mắt.
Hạ Thủ Nhân: "Một vị trưởng bối muốn biến thiên địa vạn vật thành hỗn độn?"
Hỗn Độn không để tâm: "Thiên địa này vốn là của ta hóa nó thành hỗn độn không được sao?"
Sóc Tông cười nhạt: "Mi cắn nuốt hết thiên hạ vạn vật, cho nên thiên địa là của mi?"
Vệ Tây nhà anh cái gì cũng ăn, thế nhưng dù sao cũng biết đó là ăn trộm, ăn uống không được phép thì sẽ bị đánh. So với Vệ Tây nhà anh, vị tiền bối Hỗn Độn này thật không biết xấu hổ.
Hỗn Độn bật cười nhưng biểu tình lại tràn đầy hận ý: "Sao lại không phải là của ta? Là ta bị cướp đi! Thiên đạo trấn áp ta lâu như vậy, cũng nên trả lại rồi!"
Hạ Thủ Nhân nhếch mép, biết rõ không thể nói lý với nó: "Ta cứ tưởng mi đã tiêu tán, thật không ngờ chỉ bị thiên đạo trấn áp."
Hỗn Độn cười to: "Hỗn độn sao có thể tiêu tán! Hỗn độn chính là hỗn độn! Hỗn độn có thể sống ở bất cứ xó xỉnh nào trong vũ trụ, cho dù hóa thành tro bụi cũng có thể sống, thiên đạo cũng không có cách nào!"
Đông đảo thần tiên thụy thú nghe vậy, biểu tình căng thẳng.
Không sai, hỗn độn chính là như vậy, nó giống như một mạt "khí", không giống âm hồn có thể siêu độ, cũng sẽ không chết như có thân xác, sống cùng chết đối với nó là một khái niệm mơ hồ, bởi vì không có thực hình, không sợ nước không sợ lửa cũng không sợ bất kỳ công kích nào, vô luận chia cắt thế nào, nó vẫn luôn tồn tại trên thế gian này.
Lúc này liền nghe Vệ Tây đột nhiên quay sang Sóc Tông, nuốt nước miếng: "Khuyết Nhi."
Sóc Tông nghe thấy tiếng Vệ Tây, sắc mặt căng thẳng hơi thả lỏng, cúi đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"
Phản ứng của Vệ Tây không giống mọi người, thậm chí còn có chút cao hứng: "Ý của hắn là.... hắn có thể ăn mãi mà ăn không hết sao?"
Ăn thế nào cũng không hết, này là dạng bảo bối thần tiên gì a!
Sóc Tông: "..."
Nhóm thụy thú: "..."
Hỗn Độn: "???"
Mọi người đột nhiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
.o.
[tác giả] Hạ Thủ Nhân [sờ cằm]: "....nếu như cậu nguyện ý cuộc sống vừa ăn vừa ị.... nôn!"
.121.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook