Đồ Cổ Xuống Núi
Chương 117: Động đất

Lúc Vệ Tây thức dậy trời đã sáng tỏ, đồ đệ ngồi dựa vào đầu giường, tay cầm di động đặc biệt chuyên chú, một tay như có như không nghịch lọn tóc cậu.

Cậu vừa mới mở mắt ra đồ đệ đã phát giác, ánh mắt nhanh chóng chuyển hướng về phía cậu, ngón tay xẹt qua vệt hằn vì đè trên gối trên mặt cậu: "Tỉnh rồi?"

Vệ Tây ừ một tiếng: "Con đang xem gì vậy?"

Nghĩ tới dáng vẻ không ngừng đạp chân của Vệ Tây tối qua, Sóc Tông lẳng lặng tắt bài viết "sau khi động phòng nên làm thế nào trấn an đối tượng" mà mình tìm được trên baidu, bình tĩnh nằm xuống giường, chỉnh lại tóc giúp Vệ Tây: "Không có."

Vệ Tây tinh tế phát giác biến hóa của mình với đối phương. Đồ đệ vẫn là dáng vẻ trước kia, dùng ánh mắt cùng giọng điệu như vậy nói chuyện, thế nhưng Vệ Tây lại cảm thấy khí thế của đối phương lại càng ôn nhu hơn, ngay cả mùi vị dương khí cũng ngon miệng hơn rất nhiều.

Vệ Tây thuận thế vùi mặt vào lòng bàn tay đồ đệ hít một hơi thật dài, sau đó nghe thấy âm thanh đồ đệ trên đỉnh đầu mình cần thận hỏi: "Trên người có khó chịu không?"

"Không khó chịu." Vệ Tây nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, hoàn toàn không hề xấu hổ, còn thẳng thừng đề nghị: "Khuyết Nhi, ta cảm thấy ăn như vậy rất tốt, từ nay về sau chúng ta cứ ăn như vậy đi?"

Sóc Tông nhịn không được ôm lấy Vệ Tây phì cười, sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ.

***

Phòng khách Vệ gia, Vệ Thiên Di nhíu mày nhìn di động, trên màn hình là tin tức giao dịch nhiên liệu mới nhất, ông xem vừa sảng khoái lại bực bội, sảng khoái vì trữ lượng nhiên liệu của quốc gia tăng mạnh làm các nước đối thủ gấp tới độ vò đầu bứt tai nhưng lại cố tình không có biện pháp đáp trả, còn bực là vì đối phương lại bắt đầu dùng ám chiêu, tên phù thủy hải ngoại nói năng bậy bạ trước đó gần nhất xuất hiện ngày càng nhiều.

Vệ Thiên Di vỗ bàn: "Bệnh thần kinh! Bây giờ không nói chúng ta giao dịch với ma quỷ nữa mà đổi thành ngày tận thế luôn rồi! Tôi thấy chính phủ phải bắt hết cái đám khốn khiếp nói năng bậy bạ mê hoặc lòng người này lại, sao có thể để chúng ngông nghênh như vậy chứ!"

Thư Uyển Dung ở bên cạnh nhìn một chút mới biết phù thủy hải ngoại trước kia khăng khăng khẳng định bổn quốc giao dịch với ma quỷ gần nhất bắt đầu lên truyền thông tuyên truyền về ngày tận thế sắp ập tới.

Vị phù thủy này tựa hồ có chút tên tuổi, có không ít người tin tưởng ông ta, lúc này lòng người ở các nước hải ngoại đều rất bàng hoàng hỗn loạn, ngay cả thái độ của truyền thông cũng có chút mập mờ, liệt kê không ít luận cứ trong văn chương khẳng định suy đoán của vị phù thủy kia.

Nào là sóng thần núi lửa phun trào này nọ, đặt chung lại một chỗ thật sự làm người ta giật mình.

Bình thường Thư Uyển Dung không quá chú ý tới thế cục quốc tế, bây giờ xem cũng có chút kinh hoảng: "Trời ạ, năm nay nước ngoài cũng không yên ổn vậy sao? Tôi còn tưởng chỉ có quốc gia chúng ta xảy ra chuyện thôi."

Bà cẩn thận suy nghĩ một chút mới phát hiện một năm nay quốc nội quả thực không hề an ổn, hở ra là động đất lũ lụt, ven sông Hoàng Hà mưa như thác đổ, còn nghe nói Mậu Hóa hạn hán mấy tháng, không khỏi có chút lộp bộp: "Cảm thấy.... có chút dọa người nhỉ?"

Vệ Thiên Di cười nhạo: "Nữ nhân mấy bà đúng là tóc dài kiến thức hạn hẹp, mấy lời lường gạt này mà cũng tin tưởng. Đầu năm 2012 cũng có người nói ngày tận thế tới, bà liền chạy đi giành muối với người ta, kết quả mua năm ngàn để đến bây giờ cũng ăn không hết, tôi thấy mà bực."

Bị châm chọc, Thư Uyển Dung lúng túng dời tầm mắt, cũng không thèm phản ứng Vệ Thiên Di, tự mình lướt di động, liền xem được vài nội dung tương đối kỳ quái.

Vệ Tây rửa mặt xong xuống lầu, thấy biểu tình Thư Uyển Dung kinh hoảng thì quan tâm hỏi một câu: "Uyển Dung, thân thể không thoải mái à?"

Sắc mặt Vệ Thiên Di tối sầm, Thư Uyển Dung ngược lại đã quen bị gọi như vậy, lập tức nói: "Con nhìn này! Trên diễn đàn bản xứ có một bạn mạng post bài nói mình ở ngoài ngoại ô, tối hôm qua đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy bên ngoài có tiếng sấm sét, tỉnh lại cẩn thận lắng nghe thì phát thiện tiếng sấm kia lại càng giống tiếng rống của quái thú hơn, người nọ liền sợ tới mức núp bên cửa sổ lén nhìn trên trời, khi ấy liền phát hiện có một bóng đen thật lớn bay ngang qua! Còn chụp được cả hình nữa!"

Vệ Tây sửng sốt, lập tức tiến tới nhìn, quả nhiên thấy một tấm hình. Chỉ tiếc chụp khá mơ hồ, cộng thêm trời tối âm u, chỉ mơ hồ thấy chính giữa bức hình có một đoàn khổng lồ màu đen, căn bản không nhìn ra được thứ kia cụ thể là gì.

Vệ Thiên Di rất tức tối: "Này rõ ràng là mây đen với sấm sét có được không! Còn thú thiếc nữa chứ, quái thú gì mà có thể bay trên trời, lại còn đêm hôm gào rống làm người ta tỉnh ngủ, cũng đâu phải có bệnh chứ!"

Sóc Tông: "..."

Vệ Tây không để ý tới Vệ Thiên Di, quay qua hỏi đồ đệ: "Khuyết Nhi, con nhìn ra này là gì không?"

Sóc Tông yên lặng một chốc: "....mây đen."

Vệ Thiên Di: "Xem đi! Cũng chỉ có mấy bà tin tưởng quỷ quỷ quái quái gì thôi."

Trên thế gian này làm sao có thể có thứ đó chứ!

***

Ông vừa dứt lời, còn chưa kịp đắc ý đã cảm giác dưới chân đột nhiên chấn động một cái.

Chấn động này tới quá đột nhiên, tất cả mọi người đều khựng lại hai giây, sau đó mới ý thức được xảy ra chuyện gì.

Ly chén trên bàn loảng xoảng nhún nhảy, đồ đạc trong phòng cũng bắt đầu lay động, tượng Đắc Đạo thiên tôn trong góc nghiêng trái nghiêng phải, chùm đèn thủy tinh chao đảo loạn xạ, từ xa xa mơ hồ truyền tới tiếng thét chói tai, Vệ Thiên Di bật dậy chạy về phía cửa, chỉ thấy Vệ Thừa Thù vốn đang ở bên ngoài cửa lau bia đá cầm miếng giẻ lau sắc mặt khó coi nhào vào nhà túm lấy tay Thư Uyển Dung, đồng thời quát Vệ Tây: "Không cảm giác được động đất à!!!! Chạy mau!!!"

Dứt lời liền kéo Thư Uyển Dung chạy ra ngoài.

Vệ Tây ngẩn người, động đất? Cậu không biết động đất nguy hiểm thế nào, thế nhưng nhìn dáng vẻ như gặp đại địch của Vệ Thừa Thù, cậu cũng theo bản năng kéo tay đồ đệ chạy ra ngoài.

Vệ Thiên Di hoàn toàn bị bỏ lơ: "..."

Lúc nhóm Chu quản gia chạy ra ngoài thấy Vệ Thiên Di đứng cạnh cửa thì cả kinh biến sắc: "Vệ tổng! Ngài còn đứng trong nhà làm gì?"

Vệ Thiên Di vác cái mặt đen xì xì như người ta thiếu nợ mình năm triệu đi ra ngoài, đáng tiếc không có ai thèm để ý tới ông.

Thư Uyển Dung mắng Vệ Thừa Thù: "Đứa nhỏ này! Ở bên ngoài gọi một tiếng là được rồi, chạy vào nhà nguy hiểm lắm biết không!"

Vệ Tây trên dưới kiểm tra nhị đồ đệ nhà mình: "Khuyết Nhi, có sợ không?"

Chu quản gia cúi đầu dắt Mic run lẩy bẩy trong ổ chó ra: "Ai u, bị dọa sợ rồi đi...."

Mic dúi đầu vào người Vệ Tây: "Uông uông uông!"

Lão đại, người không sao chứ?

Vệ Thiên Di: "..."

Ông hừ một tiếng, xanh mặt dời tầm mắt.

Nhóm cư dân trong tiểu khu đều chạy ra khỏi nhà mình, thiên tai ập tới, dáng vẻ nhân sĩ thành công thường ngày không biết đã biến đi đâu, lúc này mặc đồ ở nhà đứng trong gió rét kinh hoảng thất thố----

"Xảy ra chuyện gì vậy?! Sao đột nhiên lại chấn động chứ?!"

"Tôi ở đế đô này ngây người nhiều năm như vậy, tới giờ chưa từng thấy động đất, thật con mẹ nó dọa chết người mà!"

Thư Uyển Dung không biết thế nào tự dưng nhớ tới tin tức vừa xem khi nãy, sắc mặt nháy mắt trắng bệch: "Không, không phải là như tôi nghĩ đi?"

Di động Vệ Tây ting một tiếng, lấy ra xem thì thấy là tin tức của cục địa chấn gửi tới, thông báo cho cư dân đế đô không cần kinh hoảng, đây chỉ là một trận động đất tương đối nhẹ, sẽ không tạo thành tổn hại quá lớn cho thành phố.

Nhóm hàng xóm đang nói chuyện cũng lấy di động ra, xem xong tin nhắn này thì trạng thái kinh hoảng rõ ràng cũng giảm bớt không ít.

"A! May thật may thật!"

"Hóa ra chỉ là động đất nhỏ mà thôi."

"Hù chết người mà, ban sáng vừa thấy tin tức của ông phù thủy hải ngoại, mới nãy lại có chấn động, tôi còn tưởng tận thế tới thật rồi."

Trong trận âm thanh vui vẻ kia, Sóc Tông giũ chiếc áo khoác lúc chạy ra ngoài nhanh chóng chộp lấy khoác thêm cho Vệ Tây, sắc mặt có chút âm trầm, di động anh cũng nhận được tin nhắn, thế nhưng không phải tới từ cục địa chấn.

Tình huống rõ ràng rất khẩn cấp nên Hạ Thủ Nhân ngay cả đùa giỡn cũng không dám, cả tin tức chỉ có hai chữ ngắn gọn-----

"Mau tới."

***

Đế đô xảy ra động đất là chuyện lớn.

Các trang web nhanh chóng đưa tin.

Tuy nói trận động đất này cường độ không lớn, thế nhưng lại không hề có điềm báo trước nên vẫn mang tới phiền toái rất lớn cho cư dân đế đô. Thành phố phồn hoa này từ khi cấp tốc phát triển tới nay vẫn luôn trật tự rõ ràng, sống trong tiết tấu cuộc sống cực nhanh này không có ai ngờ tới sẽ có một ngày mình sẽ gặp phải thiên tai. Chính vì thế lúc cư dân thực dậy chuẩn bị đi học đi làm lại gặp phải trận động đất mức độ nhẹ như thế này cũng đủ làm cả thành phố hỗn loạn. Trường học, cao ốc, khu dân cư đều chật kín người, cũng là giờ cao điểm giao thông lúc sáng sớm.

Động đất làm mọi người kinh hoảng dẫn tới không ít tai nạn giẫm đạp. Người bị thương quá nhiều phân tán ở các thành thị, nhất thời trên mạng đều là tin tức cầu xin giúp đỡ, vì tình trạng giao thông tê liệt nên nhân viên cứu hộ cũng thực khó khăn chạy tới hiện trường.

Tình cảnh có thể nói là thê thảm không nỡ nhìn.

Khuyết Nhi có chuyện rời đi, Vệ Tây liếc nhìn số tin tức kia, thầm nghĩ thành phố hỗn loạn không liên quan tới mình, sau khi xác nhận phòng ốc đại khái không có nguy hiểm lập tức an tâm thoải mái chuẩn bị trở vào nghỉ ngơi.

Kết quả ma giới rõ ràng không có tín hiệu nhưng không biết Đoàn Kết Nghĩa từ nơi nào biết tin động đất, liền răng rắc xé kẽ nứt ló đầu ra: "Sư phụ! Con nghe nói đế đô xảy ra động đất!"

Vệ Tây: "..."

Đoàn Kết Nghĩa: "Người với sư đệ có bị thương không?"

Vệ Tây: "...không có."

"Vậy thì tốt rồi." Đoàn Kết Nghĩa kính nể nhìn Vệ Tây: "Bằng không sư phụ thân mang thương tích còn phải tham gia cứu viện thì cực khổ biết bao nhiêu a."

Vệ Tây: "..."

Vệ Tây yên lặng kéo dây kéo áo khoác vốn đã cởi phân nửa lên lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương