Đồ Cổ Xuống Núi
-
Chương 104: Giữ khoảng cách
Phong Bá Thủy Sư rõ ràng có chí hướng với kế hoạch nghề nghiệp tương lai rất cao.
Vệ Đắc Đạo: "???"
Hạ Thủ Nhân có chút không đành lòng nhìn hai người bước sai đường, khuyên nhủ nói: "Hai vị tinh quân, hai người vốn có bản lĩnh điều mây khiển mưa, cần chi phải?"
Dù sao cũng đường đường là tinh túc thiên đình, có lăn lộn kém thế nào cũng không lưu lạc tới mức đi chữa bệnh phù chân a.
Kết quả Phong Bá chẳng những không nghe mà còn dùng giọng điệu thực bất mãn đáp trả: "Dựa vào cái gì mà chúng ta biết điều mây khiển mưa thì cả đời phải cam tâm làm mưa? Hai bọn tôi đường đường là tinh túc thiên đình, thần cốt được thiên đạo bổ nhiệm nhưng không có tư cách chữa chân bằng ngụy thần? Chẳng lẽ ông nghi ngờ bọn tôi chữa không tốt bằng lão?"
Hạ Thủ Nhân đột nhiên bị chụp mũ: "???"
Hạ Thủ Nhân lặng lẽ quay đầu đi: "...tôi không có ý này.... thôi thôi, tôi không can thiệp nữa, mấy người thích làm gì thì cứ làm đó đi."
Phong Bá Thủy Sư thấy mình đã mắng lui được chướng ngại vật chắn đường, lập tức chằm chằm nhìn Vệ Đắc Đạo.
Vệ Đắc Đạo khom người, dáng vẻ lão tú tài phóng khoáng, cặp mắt vô thần lóe lên tia do dự: "...nếu hai vị tinh quân đã kiên trì như vậy thì dĩ nhiên là không phải không được."
Phong Bá Thủy Sư nghe thấy mình có thể phụ trách chữa bệnh phù chân cho tín đồ thì vui sướng không thôi, đường đường là hai vị tinh túc thiên đình lúc này lại cao hứng như phàm nhân nghèo khó nhặt được tiền.
Nhìn một màn này, Hạ Thủ Nhân nhịn không được suy yếu phỉ nhổ với bạn tốt: "...tôi nghĩ tôi đại khái biết vì sao hai bọn họ lại dễ dàng bị Phiền Não ma tẩy não thành công rồi."
Sóc Tông: "..."
***
Sáng sớm, Nhạc Hòa thị lại một lần nữa nhộn nhịp sầm uất.
Không khí ướt át, giờ cao điểm buổi sáng, vô số dòng xe tụ tập kẹt trên đường, không gian bên trong cửa sổ đóng kín vang vọng âm thanh dễ nghe của phát thanh viên radio.
Trạm xe điện cùng xe buýt người đến người đi, nhóm người lớn người trẻ từ khắp các ngõ ngách tràn ra hướng trung tâm.
Ở cửa ga tàu điện, vài thần phần trí thức mặc quần áo mùa đông vừa cầm dù vừa tán gẫu-----
"Này, ông xem tin tức sáng nay chưa? Có một tin buồn cười lắm."
"Tin nào? Có phải tin phần tử tà giáo bị cảnh sát bắt được không?"
"Ha ha ha, bắt được cái gì, người này tự mình tự thú a. Nghe nói tối hôm qua 110 nhận được điện thoại của hắn, tự xưng mình là thành viên tà giáo hoạt động cúng bái mê hoặc lòng người, bảo cảnh sát mau mau tới bắt mình. Nhân viên trung tâm cuộc gọi sửng sốt, hỏi thêm vài câu, kết quả người nọ mắng một trận rồi cúp máy, sau đó tự mình chạy tới đồn cảnh sát trong khu vực, đang đêm đang hôm, dọa nhóm cảnh sát giật cả mình."
Người nọ vừa nói vừa lấy di động ra mở video cho nhóm đồng nghiệp xem, biểu tình của phát thanh viên khi nói về tin này cũng lộ rõ kinh ngạc. Sau đó ống kính xoay chuyển, chuyển về hiện trường hỗn loạn ở cục cảnh sát, trong tiếng nói chuyện ồn ào, một người nam mũi ưng nói: "Hiệu suất của mấy người kém quá! Cứ hỏi tới hỏi lui, thôi để tôi tự tới thủ đô cho rồi, dù sao cũng không bao xa, để tôi tự chạy đi! Mấy người rõ ràng làm ảnh hưởng giác ngộ của tôi!" Âm thanh dạy dỗ vang vọng cực kỳ rõ ràng.
Đám người bật cười ha hả: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người gấp gáp tự thú như vậy a, lại còn giác ngộ nữa chứ, chẳng lẽ hắn bị thần tiên cung phụng chỉ hủy chạy đi tự thú?"
"Nếu vậy thì thần tiên của bọn họ đúng là rất có quan niệm pháp chế a, ha ha ha, khó trách mọi người đều nói đầu óc mấy tên tà giáo không bình thường."
Đang nói, phát thanh viên bắt đầu đọc tin tức đầu tin, chính là kế hoạch chỉnh sửa lại các tòa kiến trúc không an toàn trong phạm vi Nhạc Hòa thị.
Một thành phần tri thức chỉ một hình ảnh được ký giả chụp, kinh ngạc nói: "Ai nha, này không phải tòa nhà cũ bỏ hoang mấy chục năm ở bên cạnh nhà cha mẹ tôi sao? Lúc tôi còn bé thường xuyên cùng đám bạn chạy tới gần đó chơi, bất quá tòa nhà này vẫn luôn đóng kín, tới giờ tôi vẫn chưa tiến vào lần nào, chỉ biết ngoại thất xây cất đặc biệt dễ nhìn. Nơi đó dự định làm gì vậy? Bị quy hoạch phá bỏ à?"
Một người bạn nói: "Sao có thể, không nghe phát thanh viên nói à, tòa nhà này là di tích lịch sử mấy trăm năm, mỗi miếng gạch miếng ngói đều là văn vật nghiên cứu cực kỳ giá trị, thành phố chi tiền sửa chữa nghiên cứu còn không kịp, làm gì có chuyện phá bỏ chứ?"
Phát thanh viên trong di động quả nhiên nhắc tới nhân viên thị chính đã tìm được không ít tài liệu đặc biệt trong tòa nhà lớn phủ bụi này, từ số tài liệu này cộng thêm dẫn chứng của rất nhiều chuyên gia mấy năm gần đây, chuyển đề tài qua lịch sự nhân văn của Nhạc Hòa thị.
Thành phần trí thức bước vào thang máy nghe say sưa, biểu tình kinh ngạc----
"Hóa ra trước kia mấy tòa nhà này là thần miếu, Phong Bá? Thủy Sư? Này là thần tiên gì vậy?"
Một vị đồng nghiệp khác lộ ra biểu tình bừng tỉnh: "Hóa ra là bọn họ! Lúc viết luận văn nghiên cứu tôi từng thấy qua hai cái tên này, là nhóm thần linh được chúng ta cung phụng sớm nhất."
"Có chuyện này sao?"
"Đúng vậy, nghe nói trước kia Nhạc Hòa thuộc về vùng hạn hán, mấy ngàn năm trước, tổ tiên thời viễn cổ vì cầu mưa mà cung phụng hai vị thần tiên này. Hai vị này mặc dù không nổi danh nhưng có lịch sử rất lâu đời ở Nhạc Hòa, ở trong rất nhiều lăng mộ bản xứ có thể tìm thấy đồ đằng của bọn họ. Bài viết đó do một chuyên gia chuyên nghiên cứu lịch sử viết, có rất nhiều bằng chứng, hẳn không phải là giả, nếu có cơ hội mọi người có thể tìm xem thử."
"Nói vậy chẳng phải là thần tiên rất lợi hại à? Phù hộ Nhạc Hòa chúng ta mưa thuận gió hòa mấy ngàn năm? Kết quả tới cận đại lại bị người ta quên mất, phỏng chừng đó là vì Nhạc Hòa không còn thiếu mưa nữa đi?"
"Không thiếu mưa cũng không sao mà." Một người trẻ tuổi mặc áo khoác dài màu cà phê nói tới đây thì giống như đùa giỡn chắp tay hướng về phía bầu trời ngoài trạm xe điện xá lạy, lẩm bẩm: "Phong Bá Thủy Sư, cầu xin hai ngài phù hộ Nhạc Hòa mau mau tạnh mưa đi, mưa đã hơn nửa tháng rồi, nếu còn không tạnh thì tôi sắp không còn vớ mang đi làm rồi a."
Nhóm đồng nghiệp ở bên cạnh nghe vậy liền cười ha hả, cũng chắp tay xá lạy.
Sau khi nhóm người lạy xong thì bước ra khỏi thang máy, bung dù, vừa định giơ lên thì biểu tình đột nhiên khựng lại----
"Ôi trời?"
Nhóm tộc đi làm khác ở ngoài trạm xe điện cũng phát hiện gì đó, bọn họ khó tin hạ dù xuống: "Mưa đã tạnh rồi?!"
Mặt đất vẫn còn lưu lại dấu vết ướt át, mây đen âm trầm hơn nửa tháng nay thế nhưng lặng yên không một tiếng động tản ra, ánh mặt trời đã lâu không thấy từ tầng mây từng tia từng tia chiếu rọi mặt đất làm tâm tình u ám của mọi người trong khoảng thời gian mưa dầm này cũng tươi sáng trở lại.
Nhóm đi làm nào còn dáng vẻ mặt ủ mày ê, thậm chí còn có người khoa trương hoan hô vài tiếng, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn hẳn.
Nhóm bạn trẻ cầu nguyện trước đó sững sờ đứng ở cổng ga tàu điện trố mắt mắt nhìn nhau, là trùng hợp sao? Này cũng quá linh rồi đi?
Yên lặng một hồi, lúc này mới có người mở miệng----
"Mấy ông có nghĩ.... như tôi đang nghĩ không vậy?"
"Không phải nói sau khi tu sửa thì có thể tới tham quan sao? Hôm nào rảnh rỗi bọn mình tới lễ bái hai vị thần tiên này đi."
***
Cách đó không xa, Phong Bá Thủy Sư nhận được tầm mắt Vệ Tây cùng Đoàn Kết Nghĩa chiếu tới, hai người nhẹ nhàng thu hồi bàn tay vừa hướng lên trời.
Hai vị thần linh trước đó không lâu vừa mới mắng chửi nhóm tín đồ vong ân phụ nghĩa có chút mất tự nhiên, Phong Bá thậm chí còn trợn mắt trừng Vệ Tây: "Nhìn cái gì? Có gì đẹp mắt à mà nhìn!"
Vệ Tây nhìn Phong Bá, chậm rãi nhướng mày giơ tay vuốt ve roi Thí Thần quấn quanh hông nhị đồ đệ: "Tiếp việc riêng không báo, ông chủ còn chưa chỉ trích, mi còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông chủ?"
Phong Bá: "........."
Việc riêng....
Nói vậy tựa hồ cũng không sai.
Lúc này Phong Bá mới nhớ ra lãnh đạo của mình hiện giờ không còn là thiên đế, mình cũng không còn cầm bát sắt của thiên đình nữa.
Phong Bá chìm vào mê mang khi thay đổi hoàn cảnh xí nghiệp công và tư, trong câu truyện phàm trần lưu truyền, thiên đình vẫn luôn được miêu tả như bối cảnh hoàng quyền phong kiến, thiên đế nắm giữ hoàng quyền như đế vương, thực ra thì không phải vậy. Sự tồn tại tuyệt đối chân chính trên thần giới là thiên đạo, trừ bỏ thiên đạo, các vị thần tiên khác vô luận lớn nhỏ đều dựa vào tín ngưỡng của tín đồ cùng thiên đạo bổ nhiệm phong thần nhận chức. Vì thế thiên đế mặc dù có địa vị lãnh đạo tối cao nhưng vì tính đặc thù của đơn vị nên thái độ đối với chúng thần rất khách khí, muốn làm chút chuyện cũng phải bàn luận với mọi người rồi bỏ phiếu quyết định.
Nào giống như dáng vẻ ông chủ của Vệ Tây, một lời không hợp liền bày ra dáng vẻ "Mi có phải không muốn làm không?".
Phong Bá cảm thấy có chút nhục nhã, lòng tự ái của thần linh thầm rục rịch, chỉ hận không thể nhào tới đánh nhau một trận với Vệ Tây.
Bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng ho khan già nua: "Tinh quân.... đồ nhi tôi..."
Phong Bá nhất thời ngừng công kích: "....im miệng."
Lão lại muốn nói đồ nhi lão còn nhỏ không hiểu chuyện đúng không?
Phong Bá liếc nhìn Vệ Đắc Đạo, Vệ Đắc Đạo một thân kim quang công đức lóng lánh trong nắng sớm, mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng vẫn chói lòa làm người ta sợ hãi.
Ông lão này mặc dù cặp mắt vô thần không có tiêu cự, động tác cùng tay chân vẫn lộ rõ ý tưởng "tôi là một ông lão mù yếu ớt cái gì cũng không nhìn thấy cái gì cũng không làm được".
Thế nhưng Phong Bá không chút nghi ngờ, chỉ cần hắn xông về phía Vệ Tây, ông lão này trăm phần trăm sẽ cực kỳ linh hoạt nháy mắt phóng tới chắn ở trước mặt ngăn cản mình động thủ, sau đó sẽ dùng một thân công đức kia hãm hại mình bị sét đánh.
Nếu biết rõ kết quả như vậy thì sao có thể đánh? Phong Bá không phải kẻ ngu, chỉ có thể hừ lạnh quay người đi.
Vệ Tây thu hồi tay vuốt ve roi Thí Thần, liếc nhìn Vệ Đắc Đạo một cái, Vệ Đắc Đạo vạn sự không biết đột nhiên mỉm cười.
Vệ Tây hừ một tiếng, nhìn dáng vẻ giả dối hệt như ngày xưa của Vệ Đắc Đạo, cuối cùng cũng không còn tức giận như vậy nữa.
Phía sau, Phong Bá tới gần thì nghe Thủy Sư lộ ra biểu tình thẫn thờ chăm chú nhìn làn sóng người nhốn nháo ở phía trước: "Ngây ngô ở thiên đình quá lâu, thoáng cái nhân gian đã biến thành dáng vẻ này, thật là sầm uất hưng thịnh tứ hải thái bình. Mấy ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên đúng không Phi Liêm?"
Phi Liêm là tên của Phong Bá. Phong Bá không đáp lời, mày nhíu chặt, trong đầu vô thức nhớ về mấy ngàn năm trước. Khi đó đất đai là một mảnh hoang vu, nhân loại có thể nói là một trong số sinh linh yếu ớt nhất. Khi đó bọn họ vừa trở thành thần linh, mỗi ngày bôn ba trong khói hương phồn thịnh, rạng rỡ vô hạn, chịu hết kính ngưỡng của tín đồ cầu mưa. Thế nhưng mọi người vẫn vì đủ nguyên nhân mà khốn khổ không chịu nổi. Lương thực thiếu thốn, dã thú công kích, tai họa ôn dịch, nhân mệnh nhỏ bé như cỏ rác, chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ có một đống lớn chết đi.
Mảnh đất Bắc Hoang Xuyên này quá hoang vu, căn bản không thích hợp sinh tồn, dựa vào sức mạnh của hắn cùng Thủy Sư hoàn toàn không có cách nào làm tất cả tín đồ được ăn no bụng.
Vì thế năm dài tháng rộng, cũng không biết từ khi nào Phong Bá không còn thích hạ phàm nữa, mỗi ngày đều ngây ngây ngô ngô ở thiên đình, tựa hồ làm vậy sẽ không cần nhìn thấy những thứ kia nữa.
Trí nhớ có chút hoảng hốt dần dần biến thành hình ảnh chân thật trước mắt, ga tàu điện ngầm ở phía trước tràn ra một đám đông cư dân.
Đám cư dân này phần lớn là già dắt nhỏ, bọn họ được bọc trang phục mùa đông thật kín, dưới vành nón lộ ra gương mặt non nớt sạch sẽ, còn có chút béo đô đô, không nhìn ra nửa điểm sinh hoạt khó khăn. Xế chiều nhóm ông cụ bà cụ dắt đứa nhỏ bước đi như bay, tinh thần phơi phới, có vài người còn đeo túi xách thật to ở sau lưng, tuy đã lớn tuổi nhưng thoạt nhìn không hề có chút cố sức.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Phong Bá Thủy Sư, có lão nhân lấy bọc ny lon trong túi xách đưa cho đứa nhỏ: "Mau ăn sáng đi con, ngủ nướng muộn như vậy mới chịu dậy, tới trường thì không kịp ăn đâu."
Đứa nhỏ cầm túi đồ, vẻ mặt khổ sở: "Bà nội, nhiều quá con ăn không hết."
"Không được!" Bà cụ nói: "Con nhỏ nhỏ, đang là thời kỳ phát triển thân thể, phải ăn nhiều một chút mới được, mau uống hết sữa cho bà!"
Đứa bé vừa đi vừa hút sữa, mùi thơm của bánh bao thịt một đường theo gió lạnh thổi tới, Thủy Sư nhìn bóng dáng hai bà cháu, cười khẽ: "Hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy thời đại không tin tưởng cung phụng chúng ta kỳ thực cũng không xấu, ít nhất ở thời đó, tín đồ Bắc Hoang Xuyên của chúng ta không được sống an bình thế này. Ban đầu khi chúng ta trở thành thần, không phải vì muốn che chở bọn họ sao?"
Phong Bá dời tầm mắt, hừ khẽ một tiếng.
***
Mọi người một đêm không ngủ đều mệt lợi hại, sau khi trở lại đế đô Cố tiên sinh vội vàng trở về báo cáo, Vệ Tây thì dẫn đệ tử tông môn tới Mậu Hóa cầu mưa trước khi nghỉ ngơi.
Một đường trở về Vệ Tây rất mệt mỏi, cộng thêm trong nhà mở điều hòa ấm áp, cậu liền trực tiếp dính vào người nhị đồ đệ giống như lần đi máy bay trước.
Người nhị đồ đệ rất ấm áp, cũng không bài xích cậu, còn đưa tay giúp cậu vuốt tóc.
Vệ Đắc Đạo cứng rắn chống đỡ chưa quay về ngọc bội muốn nói lại thôi, mấy lần muốn mở miệng đều nhận được ánh mắt lạnh như băng của Sóc Tông phóng tới, lão yên lặng một chốc, chỉ có thể chuyển hướng qua Đoàn Kết Nghĩa.
Vệ Đắc Đạo: "Kết Nghĩa, con nghiêng đầu qua nhìn một cái."
Đoàn Kết Nghĩa nghiêng đầu một cái, đối mặt chính là sư phụ cùng sư đệ nhà mình đang thắm thắm thiết thiết.
Vệ Đắc Đạo: "Con có muốn nói gì không?"
Đoàn Kết Nghĩa: "Đương nhiên là có!"
Vệ Đắc Đạo thầm nghĩ rất tốt, quả nhiên không hổ là đại đệ tử hiền tài của tông môn đời thứ sáu mươi ba Thái Thương Tông ta, chờ con ngăn cản sư phụ cùng sư đệ con a: "Có lời gì, cứ nói đừng ngại."
Đoàn Kết Nghĩa lập tức lộ ra ánh mắt ao ước, hô hấp dồn dập, vỗ vỗ ngực, hưng phấn hỏi: "Con muốn nói, sư tổ, thiên tôn, ngài có muốn dựa vào lòng con nghỉ ngơi không?"
Vệ Đắc Đạo: "..."
Vệ Đắc Đạo đột nhiên ý thức được đồ tôn này tựa hồ cũng không hiền tài như mình tưởng.
Đoàn Kết Nghĩa không được đáp lại: "???"
Nhận được phản ứng trầm mặc của sư tổ, Đoàn Kết Nghĩa ý thức được mình bị cự tuyệt, nhịn không được quay đầu lại nhìn sư phụ cùng sư đệ nhà mình, có chút khó nghĩ.
Kỳ quái là không hề kỳ quái, sư phụ cùng sư đệ không phải vẫn luôn như vậy sao? Hắn chỉ là có chút hâm mộ, thầm nghĩ lòng ngực của mình cũng rất rộng a, so với sư đệ còn rộng hơn, vì sao sư tổ lại không chịu dựa vào một chút chứ?
Vệ Đắc Đạo có chút mệt mỏi, thừa dịp Sóc Tông rời đi liền híp mắt tiến tới bên cạnh đồ đệ: "Tây Nhi a, quan hệ của con với nhị đồ nhi của con tựa hồ rất tốt?"
Vệ Tây: "Dĩ nhiên."
Vệ Tây trả lời quá tự nhiên, Vệ Đắc Đạo cũng không biết nên giáo dục từ đâu, mấy ngày nay lão ở trong chưởng môn lệnh Thái Thương Tông thấy được quá nhiều chuyện, mỗi phút mỗi giây đều hối hận khi xưa còn ở trên núi không tiến hành giáo dục đúng đắn. Hôm nay khó lắm mới có thể hiện thân trước mặt đồ đệ, lão thật sự muốn bổ sung lại toàn bộ môn học thiếu sót năm xưa.
Vệ Đắc Đạo chậm rãi nói: "Thế nhưng a Tây Nhi, con có biết bình thường thầy trò với nhau phãi giữ chút lễ nghi không?"
Vệ Tây: "Ồ? Lễ nghi gì?"
Vệ Đắc Đạo suy nghĩ một chút, nghĩ tới phương thức sống chung của đồ đệ mình cùng "đồ tôn", không biết nên nói từ phương diện nào: "Đầu tiên.... chính là phải giữ khoảng cách nhất định."
Vệ Tây suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Thì ra là vậy."
Ngay sau đó trong ánh nhìn chăm chú của Vệ Đắc Đạo cởi chưởng môn lệnh trên cổ mình xuống, đặt ở bên cạnh bức tượng thiên tôn thờ trong phòng khách.
Vệ Đắc Đạo: "........... con làm gì vậy?"
Vệ Tây nói: "Không phải lão nói phải giữ khoảng cách à? Trước đây tôi không biết lão ở bên trong nên vẫn luôn mang chưởng môn lệnh này theo bên người."
Sóc Tông nhìn Vệ Đắc Đạo cứng đờ bên kia, hừ cười một tiếng.
Dáng vẻ Sóc Tông lười biếng đứng tựa vào tường cực kỳ cảnh đẹp ý vui, Chu quản gia đi ngang qua vô thức quay đầu lại liếc nhìn vài lần.
Sóc Tông nhìn thẳng vào mắt ông.
Chu quản gia tựa hồ cảm thấy vị nhị đồ đệ của thiếu gia nhà mình muốn biểu đạt gì đó, ông không khỏi đứng thẳng chờ đợi.
Giây tiếp theo, đối phương không nói gì, chỉ giơ tay sờ sờ chuỗi Tử Kim Liên cực kỳ bắt mắt trên cổ mình, cứ như muốn mình nhìn thấy.
Chu quản gia: "?????"
Ý gì đây a?
.104.
Vệ Đắc Đạo: "???"
Hạ Thủ Nhân có chút không đành lòng nhìn hai người bước sai đường, khuyên nhủ nói: "Hai vị tinh quân, hai người vốn có bản lĩnh điều mây khiển mưa, cần chi phải?"
Dù sao cũng đường đường là tinh túc thiên đình, có lăn lộn kém thế nào cũng không lưu lạc tới mức đi chữa bệnh phù chân a.
Kết quả Phong Bá chẳng những không nghe mà còn dùng giọng điệu thực bất mãn đáp trả: "Dựa vào cái gì mà chúng ta biết điều mây khiển mưa thì cả đời phải cam tâm làm mưa? Hai bọn tôi đường đường là tinh túc thiên đình, thần cốt được thiên đạo bổ nhiệm nhưng không có tư cách chữa chân bằng ngụy thần? Chẳng lẽ ông nghi ngờ bọn tôi chữa không tốt bằng lão?"
Hạ Thủ Nhân đột nhiên bị chụp mũ: "???"
Hạ Thủ Nhân lặng lẽ quay đầu đi: "...tôi không có ý này.... thôi thôi, tôi không can thiệp nữa, mấy người thích làm gì thì cứ làm đó đi."
Phong Bá Thủy Sư thấy mình đã mắng lui được chướng ngại vật chắn đường, lập tức chằm chằm nhìn Vệ Đắc Đạo.
Vệ Đắc Đạo khom người, dáng vẻ lão tú tài phóng khoáng, cặp mắt vô thần lóe lên tia do dự: "...nếu hai vị tinh quân đã kiên trì như vậy thì dĩ nhiên là không phải không được."
Phong Bá Thủy Sư nghe thấy mình có thể phụ trách chữa bệnh phù chân cho tín đồ thì vui sướng không thôi, đường đường là hai vị tinh túc thiên đình lúc này lại cao hứng như phàm nhân nghèo khó nhặt được tiền.
Nhìn một màn này, Hạ Thủ Nhân nhịn không được suy yếu phỉ nhổ với bạn tốt: "...tôi nghĩ tôi đại khái biết vì sao hai bọn họ lại dễ dàng bị Phiền Não ma tẩy não thành công rồi."
Sóc Tông: "..."
***
Sáng sớm, Nhạc Hòa thị lại một lần nữa nhộn nhịp sầm uất.
Không khí ướt át, giờ cao điểm buổi sáng, vô số dòng xe tụ tập kẹt trên đường, không gian bên trong cửa sổ đóng kín vang vọng âm thanh dễ nghe của phát thanh viên radio.
Trạm xe điện cùng xe buýt người đến người đi, nhóm người lớn người trẻ từ khắp các ngõ ngách tràn ra hướng trung tâm.
Ở cửa ga tàu điện, vài thần phần trí thức mặc quần áo mùa đông vừa cầm dù vừa tán gẫu-----
"Này, ông xem tin tức sáng nay chưa? Có một tin buồn cười lắm."
"Tin nào? Có phải tin phần tử tà giáo bị cảnh sát bắt được không?"
"Ha ha ha, bắt được cái gì, người này tự mình tự thú a. Nghe nói tối hôm qua 110 nhận được điện thoại của hắn, tự xưng mình là thành viên tà giáo hoạt động cúng bái mê hoặc lòng người, bảo cảnh sát mau mau tới bắt mình. Nhân viên trung tâm cuộc gọi sửng sốt, hỏi thêm vài câu, kết quả người nọ mắng một trận rồi cúp máy, sau đó tự mình chạy tới đồn cảnh sát trong khu vực, đang đêm đang hôm, dọa nhóm cảnh sát giật cả mình."
Người nọ vừa nói vừa lấy di động ra mở video cho nhóm đồng nghiệp xem, biểu tình của phát thanh viên khi nói về tin này cũng lộ rõ kinh ngạc. Sau đó ống kính xoay chuyển, chuyển về hiện trường hỗn loạn ở cục cảnh sát, trong tiếng nói chuyện ồn ào, một người nam mũi ưng nói: "Hiệu suất của mấy người kém quá! Cứ hỏi tới hỏi lui, thôi để tôi tự tới thủ đô cho rồi, dù sao cũng không bao xa, để tôi tự chạy đi! Mấy người rõ ràng làm ảnh hưởng giác ngộ của tôi!" Âm thanh dạy dỗ vang vọng cực kỳ rõ ràng.
Đám người bật cười ha hả: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người gấp gáp tự thú như vậy a, lại còn giác ngộ nữa chứ, chẳng lẽ hắn bị thần tiên cung phụng chỉ hủy chạy đi tự thú?"
"Nếu vậy thì thần tiên của bọn họ đúng là rất có quan niệm pháp chế a, ha ha ha, khó trách mọi người đều nói đầu óc mấy tên tà giáo không bình thường."
Đang nói, phát thanh viên bắt đầu đọc tin tức đầu tin, chính là kế hoạch chỉnh sửa lại các tòa kiến trúc không an toàn trong phạm vi Nhạc Hòa thị.
Một thành phần tri thức chỉ một hình ảnh được ký giả chụp, kinh ngạc nói: "Ai nha, này không phải tòa nhà cũ bỏ hoang mấy chục năm ở bên cạnh nhà cha mẹ tôi sao? Lúc tôi còn bé thường xuyên cùng đám bạn chạy tới gần đó chơi, bất quá tòa nhà này vẫn luôn đóng kín, tới giờ tôi vẫn chưa tiến vào lần nào, chỉ biết ngoại thất xây cất đặc biệt dễ nhìn. Nơi đó dự định làm gì vậy? Bị quy hoạch phá bỏ à?"
Một người bạn nói: "Sao có thể, không nghe phát thanh viên nói à, tòa nhà này là di tích lịch sử mấy trăm năm, mỗi miếng gạch miếng ngói đều là văn vật nghiên cứu cực kỳ giá trị, thành phố chi tiền sửa chữa nghiên cứu còn không kịp, làm gì có chuyện phá bỏ chứ?"
Phát thanh viên trong di động quả nhiên nhắc tới nhân viên thị chính đã tìm được không ít tài liệu đặc biệt trong tòa nhà lớn phủ bụi này, từ số tài liệu này cộng thêm dẫn chứng của rất nhiều chuyên gia mấy năm gần đây, chuyển đề tài qua lịch sự nhân văn của Nhạc Hòa thị.
Thành phần trí thức bước vào thang máy nghe say sưa, biểu tình kinh ngạc----
"Hóa ra trước kia mấy tòa nhà này là thần miếu, Phong Bá? Thủy Sư? Này là thần tiên gì vậy?"
Một vị đồng nghiệp khác lộ ra biểu tình bừng tỉnh: "Hóa ra là bọn họ! Lúc viết luận văn nghiên cứu tôi từng thấy qua hai cái tên này, là nhóm thần linh được chúng ta cung phụng sớm nhất."
"Có chuyện này sao?"
"Đúng vậy, nghe nói trước kia Nhạc Hòa thuộc về vùng hạn hán, mấy ngàn năm trước, tổ tiên thời viễn cổ vì cầu mưa mà cung phụng hai vị thần tiên này. Hai vị này mặc dù không nổi danh nhưng có lịch sử rất lâu đời ở Nhạc Hòa, ở trong rất nhiều lăng mộ bản xứ có thể tìm thấy đồ đằng của bọn họ. Bài viết đó do một chuyên gia chuyên nghiên cứu lịch sử viết, có rất nhiều bằng chứng, hẳn không phải là giả, nếu có cơ hội mọi người có thể tìm xem thử."
"Nói vậy chẳng phải là thần tiên rất lợi hại à? Phù hộ Nhạc Hòa chúng ta mưa thuận gió hòa mấy ngàn năm? Kết quả tới cận đại lại bị người ta quên mất, phỏng chừng đó là vì Nhạc Hòa không còn thiếu mưa nữa đi?"
"Không thiếu mưa cũng không sao mà." Một người trẻ tuổi mặc áo khoác dài màu cà phê nói tới đây thì giống như đùa giỡn chắp tay hướng về phía bầu trời ngoài trạm xe điện xá lạy, lẩm bẩm: "Phong Bá Thủy Sư, cầu xin hai ngài phù hộ Nhạc Hòa mau mau tạnh mưa đi, mưa đã hơn nửa tháng rồi, nếu còn không tạnh thì tôi sắp không còn vớ mang đi làm rồi a."
Nhóm đồng nghiệp ở bên cạnh nghe vậy liền cười ha hả, cũng chắp tay xá lạy.
Sau khi nhóm người lạy xong thì bước ra khỏi thang máy, bung dù, vừa định giơ lên thì biểu tình đột nhiên khựng lại----
"Ôi trời?"
Nhóm tộc đi làm khác ở ngoài trạm xe điện cũng phát hiện gì đó, bọn họ khó tin hạ dù xuống: "Mưa đã tạnh rồi?!"
Mặt đất vẫn còn lưu lại dấu vết ướt át, mây đen âm trầm hơn nửa tháng nay thế nhưng lặng yên không một tiếng động tản ra, ánh mặt trời đã lâu không thấy từ tầng mây từng tia từng tia chiếu rọi mặt đất làm tâm tình u ám của mọi người trong khoảng thời gian mưa dầm này cũng tươi sáng trở lại.
Nhóm đi làm nào còn dáng vẻ mặt ủ mày ê, thậm chí còn có người khoa trương hoan hô vài tiếng, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn hẳn.
Nhóm bạn trẻ cầu nguyện trước đó sững sờ đứng ở cổng ga tàu điện trố mắt mắt nhìn nhau, là trùng hợp sao? Này cũng quá linh rồi đi?
Yên lặng một hồi, lúc này mới có người mở miệng----
"Mấy ông có nghĩ.... như tôi đang nghĩ không vậy?"
"Không phải nói sau khi tu sửa thì có thể tới tham quan sao? Hôm nào rảnh rỗi bọn mình tới lễ bái hai vị thần tiên này đi."
***
Cách đó không xa, Phong Bá Thủy Sư nhận được tầm mắt Vệ Tây cùng Đoàn Kết Nghĩa chiếu tới, hai người nhẹ nhàng thu hồi bàn tay vừa hướng lên trời.
Hai vị thần linh trước đó không lâu vừa mới mắng chửi nhóm tín đồ vong ân phụ nghĩa có chút mất tự nhiên, Phong Bá thậm chí còn trợn mắt trừng Vệ Tây: "Nhìn cái gì? Có gì đẹp mắt à mà nhìn!"
Vệ Tây nhìn Phong Bá, chậm rãi nhướng mày giơ tay vuốt ve roi Thí Thần quấn quanh hông nhị đồ đệ: "Tiếp việc riêng không báo, ông chủ còn chưa chỉ trích, mi còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông chủ?"
Phong Bá: "........."
Việc riêng....
Nói vậy tựa hồ cũng không sai.
Lúc này Phong Bá mới nhớ ra lãnh đạo của mình hiện giờ không còn là thiên đế, mình cũng không còn cầm bát sắt của thiên đình nữa.
Phong Bá chìm vào mê mang khi thay đổi hoàn cảnh xí nghiệp công và tư, trong câu truyện phàm trần lưu truyền, thiên đình vẫn luôn được miêu tả như bối cảnh hoàng quyền phong kiến, thiên đế nắm giữ hoàng quyền như đế vương, thực ra thì không phải vậy. Sự tồn tại tuyệt đối chân chính trên thần giới là thiên đạo, trừ bỏ thiên đạo, các vị thần tiên khác vô luận lớn nhỏ đều dựa vào tín ngưỡng của tín đồ cùng thiên đạo bổ nhiệm phong thần nhận chức. Vì thế thiên đế mặc dù có địa vị lãnh đạo tối cao nhưng vì tính đặc thù của đơn vị nên thái độ đối với chúng thần rất khách khí, muốn làm chút chuyện cũng phải bàn luận với mọi người rồi bỏ phiếu quyết định.
Nào giống như dáng vẻ ông chủ của Vệ Tây, một lời không hợp liền bày ra dáng vẻ "Mi có phải không muốn làm không?".
Phong Bá cảm thấy có chút nhục nhã, lòng tự ái của thần linh thầm rục rịch, chỉ hận không thể nhào tới đánh nhau một trận với Vệ Tây.
Bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng ho khan già nua: "Tinh quân.... đồ nhi tôi..."
Phong Bá nhất thời ngừng công kích: "....im miệng."
Lão lại muốn nói đồ nhi lão còn nhỏ không hiểu chuyện đúng không?
Phong Bá liếc nhìn Vệ Đắc Đạo, Vệ Đắc Đạo một thân kim quang công đức lóng lánh trong nắng sớm, mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng vẫn chói lòa làm người ta sợ hãi.
Ông lão này mặc dù cặp mắt vô thần không có tiêu cự, động tác cùng tay chân vẫn lộ rõ ý tưởng "tôi là một ông lão mù yếu ớt cái gì cũng không nhìn thấy cái gì cũng không làm được".
Thế nhưng Phong Bá không chút nghi ngờ, chỉ cần hắn xông về phía Vệ Tây, ông lão này trăm phần trăm sẽ cực kỳ linh hoạt nháy mắt phóng tới chắn ở trước mặt ngăn cản mình động thủ, sau đó sẽ dùng một thân công đức kia hãm hại mình bị sét đánh.
Nếu biết rõ kết quả như vậy thì sao có thể đánh? Phong Bá không phải kẻ ngu, chỉ có thể hừ lạnh quay người đi.
Vệ Tây thu hồi tay vuốt ve roi Thí Thần, liếc nhìn Vệ Đắc Đạo một cái, Vệ Đắc Đạo vạn sự không biết đột nhiên mỉm cười.
Vệ Tây hừ một tiếng, nhìn dáng vẻ giả dối hệt như ngày xưa của Vệ Đắc Đạo, cuối cùng cũng không còn tức giận như vậy nữa.
Phía sau, Phong Bá tới gần thì nghe Thủy Sư lộ ra biểu tình thẫn thờ chăm chú nhìn làn sóng người nhốn nháo ở phía trước: "Ngây ngô ở thiên đình quá lâu, thoáng cái nhân gian đã biến thành dáng vẻ này, thật là sầm uất hưng thịnh tứ hải thái bình. Mấy ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên đúng không Phi Liêm?"
Phi Liêm là tên của Phong Bá. Phong Bá không đáp lời, mày nhíu chặt, trong đầu vô thức nhớ về mấy ngàn năm trước. Khi đó đất đai là một mảnh hoang vu, nhân loại có thể nói là một trong số sinh linh yếu ớt nhất. Khi đó bọn họ vừa trở thành thần linh, mỗi ngày bôn ba trong khói hương phồn thịnh, rạng rỡ vô hạn, chịu hết kính ngưỡng của tín đồ cầu mưa. Thế nhưng mọi người vẫn vì đủ nguyên nhân mà khốn khổ không chịu nổi. Lương thực thiếu thốn, dã thú công kích, tai họa ôn dịch, nhân mệnh nhỏ bé như cỏ rác, chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ có một đống lớn chết đi.
Mảnh đất Bắc Hoang Xuyên này quá hoang vu, căn bản không thích hợp sinh tồn, dựa vào sức mạnh của hắn cùng Thủy Sư hoàn toàn không có cách nào làm tất cả tín đồ được ăn no bụng.
Vì thế năm dài tháng rộng, cũng không biết từ khi nào Phong Bá không còn thích hạ phàm nữa, mỗi ngày đều ngây ngây ngô ngô ở thiên đình, tựa hồ làm vậy sẽ không cần nhìn thấy những thứ kia nữa.
Trí nhớ có chút hoảng hốt dần dần biến thành hình ảnh chân thật trước mắt, ga tàu điện ngầm ở phía trước tràn ra một đám đông cư dân.
Đám cư dân này phần lớn là già dắt nhỏ, bọn họ được bọc trang phục mùa đông thật kín, dưới vành nón lộ ra gương mặt non nớt sạch sẽ, còn có chút béo đô đô, không nhìn ra nửa điểm sinh hoạt khó khăn. Xế chiều nhóm ông cụ bà cụ dắt đứa nhỏ bước đi như bay, tinh thần phơi phới, có vài người còn đeo túi xách thật to ở sau lưng, tuy đã lớn tuổi nhưng thoạt nhìn không hề có chút cố sức.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Phong Bá Thủy Sư, có lão nhân lấy bọc ny lon trong túi xách đưa cho đứa nhỏ: "Mau ăn sáng đi con, ngủ nướng muộn như vậy mới chịu dậy, tới trường thì không kịp ăn đâu."
Đứa nhỏ cầm túi đồ, vẻ mặt khổ sở: "Bà nội, nhiều quá con ăn không hết."
"Không được!" Bà cụ nói: "Con nhỏ nhỏ, đang là thời kỳ phát triển thân thể, phải ăn nhiều một chút mới được, mau uống hết sữa cho bà!"
Đứa bé vừa đi vừa hút sữa, mùi thơm của bánh bao thịt một đường theo gió lạnh thổi tới, Thủy Sư nhìn bóng dáng hai bà cháu, cười khẽ: "Hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy thời đại không tin tưởng cung phụng chúng ta kỳ thực cũng không xấu, ít nhất ở thời đó, tín đồ Bắc Hoang Xuyên của chúng ta không được sống an bình thế này. Ban đầu khi chúng ta trở thành thần, không phải vì muốn che chở bọn họ sao?"
Phong Bá dời tầm mắt, hừ khẽ một tiếng.
***
Mọi người một đêm không ngủ đều mệt lợi hại, sau khi trở lại đế đô Cố tiên sinh vội vàng trở về báo cáo, Vệ Tây thì dẫn đệ tử tông môn tới Mậu Hóa cầu mưa trước khi nghỉ ngơi.
Một đường trở về Vệ Tây rất mệt mỏi, cộng thêm trong nhà mở điều hòa ấm áp, cậu liền trực tiếp dính vào người nhị đồ đệ giống như lần đi máy bay trước.
Người nhị đồ đệ rất ấm áp, cũng không bài xích cậu, còn đưa tay giúp cậu vuốt tóc.
Vệ Đắc Đạo cứng rắn chống đỡ chưa quay về ngọc bội muốn nói lại thôi, mấy lần muốn mở miệng đều nhận được ánh mắt lạnh như băng của Sóc Tông phóng tới, lão yên lặng một chốc, chỉ có thể chuyển hướng qua Đoàn Kết Nghĩa.
Vệ Đắc Đạo: "Kết Nghĩa, con nghiêng đầu qua nhìn một cái."
Đoàn Kết Nghĩa nghiêng đầu một cái, đối mặt chính là sư phụ cùng sư đệ nhà mình đang thắm thắm thiết thiết.
Vệ Đắc Đạo: "Con có muốn nói gì không?"
Đoàn Kết Nghĩa: "Đương nhiên là có!"
Vệ Đắc Đạo thầm nghĩ rất tốt, quả nhiên không hổ là đại đệ tử hiền tài của tông môn đời thứ sáu mươi ba Thái Thương Tông ta, chờ con ngăn cản sư phụ cùng sư đệ con a: "Có lời gì, cứ nói đừng ngại."
Đoàn Kết Nghĩa lập tức lộ ra ánh mắt ao ước, hô hấp dồn dập, vỗ vỗ ngực, hưng phấn hỏi: "Con muốn nói, sư tổ, thiên tôn, ngài có muốn dựa vào lòng con nghỉ ngơi không?"
Vệ Đắc Đạo: "..."
Vệ Đắc Đạo đột nhiên ý thức được đồ tôn này tựa hồ cũng không hiền tài như mình tưởng.
Đoàn Kết Nghĩa không được đáp lại: "???"
Nhận được phản ứng trầm mặc của sư tổ, Đoàn Kết Nghĩa ý thức được mình bị cự tuyệt, nhịn không được quay đầu lại nhìn sư phụ cùng sư đệ nhà mình, có chút khó nghĩ.
Kỳ quái là không hề kỳ quái, sư phụ cùng sư đệ không phải vẫn luôn như vậy sao? Hắn chỉ là có chút hâm mộ, thầm nghĩ lòng ngực của mình cũng rất rộng a, so với sư đệ còn rộng hơn, vì sao sư tổ lại không chịu dựa vào một chút chứ?
Vệ Đắc Đạo có chút mệt mỏi, thừa dịp Sóc Tông rời đi liền híp mắt tiến tới bên cạnh đồ đệ: "Tây Nhi a, quan hệ của con với nhị đồ nhi của con tựa hồ rất tốt?"
Vệ Tây: "Dĩ nhiên."
Vệ Tây trả lời quá tự nhiên, Vệ Đắc Đạo cũng không biết nên giáo dục từ đâu, mấy ngày nay lão ở trong chưởng môn lệnh Thái Thương Tông thấy được quá nhiều chuyện, mỗi phút mỗi giây đều hối hận khi xưa còn ở trên núi không tiến hành giáo dục đúng đắn. Hôm nay khó lắm mới có thể hiện thân trước mặt đồ đệ, lão thật sự muốn bổ sung lại toàn bộ môn học thiếu sót năm xưa.
Vệ Đắc Đạo chậm rãi nói: "Thế nhưng a Tây Nhi, con có biết bình thường thầy trò với nhau phãi giữ chút lễ nghi không?"
Vệ Tây: "Ồ? Lễ nghi gì?"
Vệ Đắc Đạo suy nghĩ một chút, nghĩ tới phương thức sống chung của đồ đệ mình cùng "đồ tôn", không biết nên nói từ phương diện nào: "Đầu tiên.... chính là phải giữ khoảng cách nhất định."
Vệ Tây suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Thì ra là vậy."
Ngay sau đó trong ánh nhìn chăm chú của Vệ Đắc Đạo cởi chưởng môn lệnh trên cổ mình xuống, đặt ở bên cạnh bức tượng thiên tôn thờ trong phòng khách.
Vệ Đắc Đạo: "........... con làm gì vậy?"
Vệ Tây nói: "Không phải lão nói phải giữ khoảng cách à? Trước đây tôi không biết lão ở bên trong nên vẫn luôn mang chưởng môn lệnh này theo bên người."
Sóc Tông nhìn Vệ Đắc Đạo cứng đờ bên kia, hừ cười một tiếng.
Dáng vẻ Sóc Tông lười biếng đứng tựa vào tường cực kỳ cảnh đẹp ý vui, Chu quản gia đi ngang qua vô thức quay đầu lại liếc nhìn vài lần.
Sóc Tông nhìn thẳng vào mắt ông.
Chu quản gia tựa hồ cảm thấy vị nhị đồ đệ của thiếu gia nhà mình muốn biểu đạt gì đó, ông không khỏi đứng thẳng chờ đợi.
Giây tiếp theo, đối phương không nói gì, chỉ giơ tay sờ sờ chuỗi Tử Kim Liên cực kỳ bắt mắt trên cổ mình, cứ như muốn mình nhìn thấy.
Chu quản gia: "?????"
Ý gì đây a?
.104.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook